Chương 27 : Hồn Cốt Bạch Hồ Ngũ Vĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Đằng vốn sau khi nhìn thấy năm cái đuôi dài trên thân An Đình loạn vũ uy lực kinh khủng nên vội nấp vào sau một thân cây lớn, ló mặt ra ngơ ngác nhìn y thoải mái chuyển động.

An Đình đã ngừng hẳn được một lúc, ngồi bệt trên lớp băng dày nâng năm chiếc đuôi lớn trong tay thở hào hển, thấy Tiêu Đằng sợ hãi trốn sau gốc cây thì phì cười hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay.

Tiêu Đằng mờ mịt chạy qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh An Đình, Hàn khí từ dưới đất dâng lên làm hắn tỉnh táo lại.

Nuốt xuống một ngụm nước bọt, đưa tay chạm nhẹ hồ vỹ, thanh âm run rẩy hướng An Đinh hỏi :

- Tiểu Đình à...
Cái này ... Ngươi giờ còn có cả Hồ vỹ nữa a.
Có khi nào sẽ biến thành Hồ Ly không?

Nghe hắn hỏi xong, An Đình đang mệt mỏi vì hao tổn Hồn lực chợt bật cười sang sảng, một chiếc đuôi tinh nghịch thò qua quấn quanh eo Tiêu Đằng, cợt nhả nói :

- Ha ha ha
Cười chết ta mất.
Tiểu Đằng à Tiểu Đằng, ngươi quên đoạn xương kì lạ có năm nhánh nhỏ kia rồi sao?
Hửm?

Tiêu Đằng nghe An Đình hỏi ngược lại, ánh mắt vốn đang mê man nhìn chằm chằm bạch vỹ quấn trên người chợt sáng lên, ô một tiếng rồi kinh ngạc chỉ tay thẳng mặt y mà hô lên :

- Ngươi...
Ngươi nói năm cái đuôi kia có liên quan tới đoạn xương kì lạ kia a?

An Đình nhìn hắn kích động nửa ngày sau mới nhẹ gật đầu một cái, đổi lấy là một vồ của Tiêu Đằng chộp qua, hắn hai tay chộp cổ An Đình lắc a lắc :

- Cái tên tiểu quái vật này.
Sao số ngươi lại hảo tốt như vậy a?
Lại thêm một khối Hồn cốt nữa a.
Ta thật là bất hạnh mà.

Mặc cho Tiêu Đằng nháo đủ, An Đình miệng cười tươi đến không khép lại được, dùng hồ vỹ giữ lại tay hắn nén cười nói :

- Được rồi.
Sau này thu được Hồn cốt tốt sẽ giành lại cho ngươi được chưa?
Mấy cái này là nó tự nhận ta làm chủ a.

Nói rồi đưa tay vuốt ve năm cái đuôi dài, nghe An Đình nói, khóe mắt Tiêu Đằng chợt dâng lên hơi nước, ngồi thẳng người dậy hướng y rầu rĩ nói :

- Haizzz
Ai mà chẳng biết có được một khối Hồn cốt như có thêm một lá bùa hộ mệnh chứ.
Hơn nữa Hồn cốt khả ngộ bất khả cầu, ngươi nói cứ như Hồn cốt là xương thú bình thường vậy.

Nghe ra điểm ngưỡng mộ cùng khao khát trong lời nói của Tiêu Đằng, trong lòng An Đình khẽ dâng lên một tia thông cảm.

Cả hai đều chỉ mới mười lăm tuổi, thế nhưng cư nhiên y lại có đến ba khối Hồn cốt, phải biết là Hồn cốt là thứ vô cùng trân quý a, Hồn sư cường đại thuộc Phong Hào Đấu la chưa chắc đã có trên hai khối Hồn cốt.

Hồn cốt xuất hiện bắt buộc phải là từ Hồn thú mười vạn năm tu vi, tuy có nhiều trường hợp xuất hiện trên Hồn thú vạn niên nhưng cũng phải là những Hồn thú cực kì cường đại mới có khả năng hình thành a.

Có rất nhiều Phong Hào Đấu La có chín Hồn hoàn nhưng chỉ toàn là vạn niên mà không có Hồn hoàn mười vạn niên, tuy vậy lực lượng đã là cực kì cường đại rồi, huống chi y mới chỉ là đệ tứ Hồn hoàn mà đã sở hữu một cái mười vạn năm Hồn hoàn nên không tránh khỏi dấy lên sự tự ti trong lòng Tiêu Đằng.

Thu lại hồ vỹ, đưa tay nắm lấy bả vai Tiêu Đằng đang ngồi ủ rũ bên cạnh, An Đình hai mắt trìu mến nhìn y khẽ thở dài :

- Ta đã nói ngươi là thân nhân của ta rồi mà.
Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi thua kém ta sao?
Chúng ta phải cùng nhau trở nên thật sự cường đại, nên ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.
Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm Hồn cốt phù hợp a.
Vũ hồn của ngươi là thực vật, tuy nhiên lại không bài xích bất kì loại năng lượng nào, nên có thể hấp thu nhiều loại Hồn cốt a.
Miễn sao nó có thể giúp ngươi tăng lên lực lượng.

Nhìn ánh mắt chân thành của An Đình, Tiêu Đằng hai mắt loan lên ôm chặt An Đình, khóe môi bất giác cong lên ép xuống một giọt nước trong suốt, nhẹ giọng nỉ non bên tai y :

- Đa tạ ngươi, An Đình.
Cảm tạ ngươi đã đến bên ta, trở thành thân nhân của ta.

Vỗ nhẹ lên lưng Tiêu Đằng, An Đình mỉm cười an ủi :

- Yên tâm a.
Ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm đệ nhị Hồn cốt.
Giờ thì buông ta ra đi a, ta sắp bị ngươi ngộp chết rồi.

Nghe ra An Đình đang giễu cợt mình, Tiêu Đằng hai mắt đỏ lên, hùng hổ đẩy An Đình ra, nhe nanh múa vuốt quơ quơ trước mặt y thể hiện mình rất bực bội.

Cả hai nháo một hồi rồi kéo nhau đứng dậy, đi tiếp về phía sâu trong Sâm lâm, nhằm hướng Sâm Lâm Đế Quốc mà tiến tới.

Tiêu Đằng khoác vai An Đình, vu vơ hỏi :

- Ngũ vỹ của ngươi lợi hại như vậy có thể kết hợp cùng đệ tứ Hồn kỹ không a?

An Đình nghe y hỏi mới chợt nhớ ra điểm này, trầm tư một chút rồi nói :

- Đúng a.
Vừa nãy khi ta thử dò xét trong cơ thể thì thấy là đệ tứ Hồn kỹ này vốn có liên quan chặt chẽ với vỹ bộ kia a.
Nếu kết hợp giữa Lam Quang Mị Hoặc với kỹ năng quần công của Hồ vỹ thì lực công kích vô cùng lớn a.

Tiểu Đằng gật gù nghe y nói, chợt dừng chân lại, trừng trừng nhìn y rồi nhẹ giọng kinh hô lên :

- Tiểu Đình.
Nếu ngươi đầu tiên dùng Lam Quang Mị Hoặc trước khống chế kẻ địch, sau đó trong thời gian mê hoặc kia dùng kỹ năng từ Hồn cốt này phát động công kích.
Kết quả ra sao thì thật khó tưởng tượng a.

An Đình nhìn về phía xa xa, mỉm cười nhàn nhạt đáp :

- Cũng không hẳn a.
Nếu kẻ địch quá đông hoặc quá mức cường đại hẳn sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
Nên sự phối hợp giữa ngươi đối với ta thật sự rất quan trọng a.

Tiêu Đằng ngơ ngác nhìn y không hỏi, An Đình quay lại chọc chọc mặt y cười nói :

- Ngươi thật ngốc a.
Thử nghĩ xem nếu gặp phải Hồn thú cường đại hay kẻ địch mạnh, ngươi dùng Lôi Đằng triệt để làm tê liệt kẻ địch, làm cho hắn bị công kích trước.
Sau đó ta dùng Lam Quang Mị Hoặc trấn áp, kết hợp Ngũ vỹ và Lôi Đằng Chi Nộ của ngươi phát động công kích, ngăn cản hết thảy cứu viện hoặc sự phản kháng của kẻ địch.
Như vậy chẳng phải sẽ hoàn mỹ đến vô khuyết sao?

Tiêu Đằng dần dần tiêu hóa những lời y nói, ánh mắt xám xịt bỗng chốc vui mừng hẳn lên, giọng nói mang theo thập phần kích động :

- Thật đúng a.
Ta vốn là Khống chế hệ Hồn sư, ngươi vừa là khống chế hệ vừa là cường công hệ.
Cả hai cùng lúc phát động công kích thì còn sợ gì kẻ địch cường đại a.

An Đình nhìn y vui mừng bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng phân tích :

- Cũng không hẳn a.
Nếu đối thủ của chúng ta thực sự cường đại hoặc số lượng quá mức đông đúc.
Chỉ sợ là ta và ngươi sẽ khó mà thi triển hai đại Hồn kỹ này a.
Nên chúng ta vẫn phải cực kỳ thận trọng, tránh được thì nên tránh.
Không tránh được thì liều một phen.

Tiêu Đằng mạnh mẽ gật đầu, cả hai lại tiếp tục lên đường, một trái một phải nháo động cả Sâm lâm to lớn.

Mặt trời trên cao bị vô số tán cây to lớn cản lại, từng tia nắng vàng ấm áp như những dải lụa chiếu rọi xuống khu rừng, vô số bụi phấn từ những đóa hoa nhỏ trôi nổi hiện rõ trong từng vạt nắng vàng.

Không khí ẩm ướt của buổi sáng bị mặt trời hong khô, chỉ còn lại sự trong lành tươi mát thổi vào hai vị thiếu niên xinh đẹp trong rừng.

Lục nhạt cùng trắng bạch hai màu y phục bao lấy hai thân hình mảnh mai, đang nhẹ chuyển động theo từng bước chân dưới tàng cây xanh thẳm.

Khi hai người vốn đang vui vẻ đùa nghịch trên đường đi, bất chợt An Đình ngừng lại, hai mắt nhắm nghiền đề tụ Hồn lực trải rộng ra xung quanh xem xét.

Nhìn thấy An Đình bất ngờ dừng lại, Tiểu Đằng đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh sau đó hiểu được hành động của y, nhanh chóng ngồi xổm xuống, vận dụng tinh thần lực cùng các loài thực vật khác trao đổi thông tin.

Sau hơn một phút thời gian, cả hai cơ hồ đồng loạt thu lại Hồn lực, hai mắt toát ra sát khí nồng đậm, không hẹn mà cùng hướng về một phía cách đó không xa.

An Đình hướng Tiểu Đằng ra dấu, cả hai nhanh chóng giấu đi Hồn lực, nhẹ nhàng khinh thủ khinh cước từ từ tiến về phía đã định.

Qua khoảng nửa nén nhang thời gian, cả hai đã tiến đến một bãi đá lớn, nơi đây trước kia hẳn là đầu nguồn của một con sông đi a.

Nhìn xem ở giữa bãi đá lởm chởm to lớn kia là một chiếc hố sâu rộng chừng hơn mười mét, xung quanh và dưới hố sâu xếp đầy những tảng đá to nhẵn bóng.

Cách đó không xa là dấu vết của một rãnh sâu rộng chừng hơn năm mét đã cạn gần thấy đáy, thủy sinh vật bị phơi dưới nắng đang dần mất đi sức sống.

Xa xa phía dưới kia là một cái hồ lớn đang dần cạn nước, hai bên bờ đã nhô lên những tảng đá màu nâu xám.

Thế nhưng kì lạ thay, ngoại trừ có một chút ẩm ướt xung quanh, lại không hề thấy có bất kỳ một dòng nước nào chảy ra, hệt như mạch nước đã bị một thứ gì đó bịt lại.

An Đình nhanh chóng kéo Tiêu Đằng lại trốn sau một phiến đá to cao chừng hơn ba mét, xung quanh còn rõ dấu hiện rêu xanh bị khô héo do thiếu nước.

Ngay sau đó, từ phía sau những tảng đá lớn gần mạch nước, ba gã hắc y nhân cao lêu nghêu hùng hổ bước ra, một gã có vẻ hơi thấp hơn gằn giọng, khàn khàn quát :

- Chết tiệt.
Đã bịt mạch nước này hơn ba ngày rồi mà đầu Hồn thú kia vẫn chưa chịu xuất hiện.
Ta sắp hết kiên nhẫn rồi a.

Một trong hai tên còn lại vội tiến lên, hướng tên kia cung kính nói :

- Đại ca đừng nóng vội.
Ta xem tình hình này hẳn là nó sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.
Huống chi đại ca ngươi xem, nước nguồn đã bị chúng ta chặn lại, nó phỏng chừng phải đến kiểm tra rồi a.

Trong khi hai tên kia đang nói chuyện, tên còn lại chợt lạnh giọng quát lên :

- Đến.
Nó đến rồi.
Mau, nhanh nấp đi.

Cả ba tên hắc y nhân nháy mắt phòng người về ba hướng khác nhau, nấp sau ba tảng đá lớn, trừng mắt nhìn về phía cái hồ lớn cách đó không xa.

Không lâu sau, từ giữa rãnh nước khô cạn, một đầu Hồn thú kì dị toàn thân màu đỏ thẫm đang rẽ nước bơi tới.

Đi qua chỗ nước còn sâu tiến vào khu nước cạn, thân hình của nó bắt đầu hoàn toàn bại lộ dưới ánh nắng buổi trưa.

Toàn thân một màu đỏ sậm, bên trên thân phủ đầy một lớp lân phiến dày dặn, thể hình đứng thẳng cao đến hơn một mét, hai mắt màu vàng nhạt, miệng gầm gừ thở ra một chùm vụ khí màu tử sắc.

Đầu Hồn thú kì dị này cảnh giác từ từ bước về phía mạch nguồn, bốn cái chân rắn chắc có một lớp màng mỏng rón rén đạp trên đá cuội in lên hình bàn chân to như cái bát lớn.

Hồn Thú này nhìn qua có chút giống loài Báo, nhưng một thân lân phiến màu đỏ sậm khiến cho nó không thể được xếp vào loài báo được.

Sau khi ngửi ngửi một hồi, cái đuôi dài phía sau nháy mắt câu lên, nó nhanh chóng thu mình lại, hai mắt màu vàng sáng lên, nháy mắt há miệng phun ra một chùm vụ khí màu tím đậm.

Vụ khí tản ra, hướng các tảng đá to bay tới, kinh ngạc thay, từng tảng đá to lớn nháy mắt bị vụ khí màu bọc bao lấy chợt từ từ bay lên cao, rồi sau đó mạnh mẽ phóng thẳng xuống cái hố sâu.

"Ầm ầm"

Sau một chuỗi tiếng nổ, một vật thể màu đen to tròn như một cái bánh xe to lớn màu đen nháy mắt bị chấn văng lên cao, xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống đất, như một quả cầu lao thẳng về phía Hồn thú kì dị mới tới kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro