Chương 24: Tam Đại Tuyết Ma Vương - Băng Dực Miêu Ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nuốt xuống viên kim đan, cả người Tiêu Đằng bất chợt toát ra tử quang lóng lánh, thân hình lơ lửng bay lên khiến cho An Đình có chút hoảng sợ.

Khuôn mặt tái nhợt vì lạnh bỗng chốc hồng hào trở lại, toàn thân da dẻ tràn đầy khí huyết không còn vẻ gì là chật vât do bị khí lạnh xâm chiếm nữa.

Tiêu Đằng chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, ấm áp không nói lên lời, Hồn lực tiêu hao nhanh chóng hồi phục, gân cốt như hoạt lạc hơn khiến cho thân thể hắn một trận tràn trề sinh khí.

Vốn Vũ hồn của y cũng là một loại đằng cùng Tuyết Liên tương thân là Thực vật nên sau khi dùng qua Tuyết Liên, Vũ hồn của hắn lại như được gột rửa thêm một lần nữa trở nên thuần khiết hơn.

Nhìn Tiêu Đằng đang từ từ hạ xuống, An Đình vội tiến lên lo lắng hỏi :

- Ngươi không sao chứ?
Có gì khó chịu sao?

Tiêu Đằng hai mắt trong sáng, toàn thân khí huyết đại thịnh, mỉm cười lắc đầu :

- Ta không sao rồi.
Giờ ta nghĩ Hàn khí không còn làm khó ta được nữa.
Giờ đây cho dù không mặc áo choàng ta cũng chỉ cảm thấy nơi đây mát hơn bên ngoài một chút mà thôi.

An Đình cao hứng ôm tay Tiêu Đằng nhảy cẫng lên :

- Thật vậy sao?
Tốt quá rồi.
Như vậy ngươi không cần lo bị Hàn khí ảnh hưởng nữa a.

Tiêu Đằng mạnh mẽ gật đầu một cái, An Đình nhìn nhánh tử đằng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nâng lên trước mặt, thành tâm nói :

- Cảm tạ ngươi, Liên Nhi.

Tử đằng như nghe hiểu, một nhánh nhỏ mềm mại chạm nhẹ qua gò má An Đình, khẽ vuốt ve.

Tiêu Đằng bên cạnh mắt hạnh cong lên, bàn tay mềm mại thon dài nhẹ chạm lên thân tử đằng, nhẹ giọng nói :

- Tuyết Liên đã cho ta khả năng kháng Hàn, hơn nữa còn tinh lọc Vũ hồn của ta.
Cảm tạ ngươi a.

Trước ánh mắt mờ mịt của An Đình, một nhánh nhỏ tử đằng chia ra, quấn lấy ngón tay của Tiêu Đằng.

Không có ai thân thuộc hơn đối với đồng loại, huống hồ Vũ hồn của Tiêu Đằng cũng vốn là thực vật.

Tử đằng nhanh chóng rút vào trong cơ thể An Đình, cả hai lại tiếp tục đi sâu vào trung tâm khu vực Hàn khí.

Tiêu Đằng vốn định trả lại An Đình tấm áo choàng bằng da cáo tuyết ấy, hắn cũng biết nó có giá trị không hề nhỏ nên không dám nhận.

Thế nhưng An Đình thì sao?

Từ khi nhận định Tiêu Đằng là huynh đệ, y đã quyết định san sẻ mọi thứ cung hắn, bù đắp lại khoảng thời gian tăm tối của y.

Tấm áo choàng bị An Đình cưỡng ép bắt thu vào hồn đạo khí trên hông, Tiêu Đằng bất đắc dĩ nhận lấy.

Đi thêm gần một canh giờ, lớp băng dưới chân đã dày hơn gấp đôi, nhìn qua vừa cứng rắn vừa dày dặn.

Tuyết cũng không còn rơi nữa, nhưng có thể thấy rõ Hàn khí cường đại đến nhường nào thông qua quang cảnh xung quanh.

Bốn bề cây cối cao to chọc trời, tầng tầng lớp lớp thực vật nhuộm một mạt màu lam nhạt, Hàn khí lượn vòng trên đỉnh đầu như mây mù.

Đi sâu vào trung tâm Hàn khi có một ngọn núi thấp, tuy không cao nhưng lại khá rộng lớn, bên trên bị băng tuyết bao phủ, thoáng qua tựa như Băng Bích Động của Tuyết Đế, từ trong băng động Hàn khí thoát ra thập phần mãnh liệt.

Tử đằng bất ngờ tràn ra quấn quanh cánh tay An Đình, đóa hoa màu trắng nở rộ thơm mát, đột nhiên bạch sắc lui đi, huyết quang lập lòe báo hiệu nguy hiểm sắp đến.

An Đình nhanh chóng kéo Tiêu Đằng nấp sau một gốc cổ thụ thô to, vội vã ẩn dấu khí tức trên thân thể.

Thấy vẻ hốt hoảng trong mắt An Đình, Tiêu Đằng im lặng tựa vào thân cây trừng lớn đôi mắt về phía băng động.

Một luồng Hàn Khí mãnh liệt thổi qua, lá cây xào xạc rung lắc, bất chợt một cỗ hơi thở lạnh lẽo từ từ xuất hiện.

Trong băng động tối tăm hiện ra một đôi mắt màu đỏ ngầu, ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm.

Trống ngực An Đình đập liên hồi, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, hiển nhiên là áp lực do đầu Hồn thú này mang lại không hề nhỏ.

Tiêu Đằng bên này cũng không tốt hơn, uy áp xuất hiện làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông, khuôn mặt tái nhợt nhìn về phía An Đình.

Đầu Hồn thú bắt đầu lộ diện, thân thể cao đến hơn bốn mét, toàn thân lông trắng như tuyết không có lấy một tia tạp sắc.

Một đầu Tuyết Ưng to lớn uy phong lẫm lẫm giang rộng đôi cánh màu lam nhạt, ưng dực vung lên, không khí như đông đặc lại, Hồn lực ba động mạnh mẽ tràn ra xung quanh.

Lục lọi ký ức của Tuyết Đế, An Đình thoáng chốc trở nên kinh hãi, đây không phải là một trong Tam Đại Tuyết Ma Vương - Băng Dực Miêu Ưng đã có hơn hai mươi vạn năm tu vi sao?

Một đầu Hồn thú cường đại như vậy tại sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Dường như không cảm nhận được sự tồn tại của An Định bọn hắn, Băng Dực Miêu Ưng đột nhiên ngẩng cao ưng đầu, há miệng thét ra một tiếng rống dài.

Hồn lực ba động mạnh mẽ nháy mắt bao trùm cả một mảnh sâm lâm, cây cối nghiêng ngả mãnh liệt, trên thân như dày thêm một tầng băng giá.

Tiêu Đằng lung lay như sắp ngã, may mắn được An Đình nhanh tay kéo lại.

Miêu Ưng sau khi thét lớn, thoáng quay đầu về cửa động nhìn một chút, ánh mắt sáng lên, xoay người vung mạnh băng dực bay vọt lên, hướng bầu trời cao rộng bay đi.

Sau một lúc lâu, Sát khí uy áp giảm dần, An Đình và Tiêu Đằng mới dám thở phào ra một ngụm trọc khí.

May mắn không bị đầu Hồn thú cường đại kia phát hiện, nếu không hôm nay hai người hẳn đã phải bỏ mạng rồi.

Băng Dực Miêu Ưng này tu vi đã có hơn hai mươi ba vạn năm, thân thể to lớn cùng lực lượng cường đại.

Chưa kể một thân băng thuộc tính mạnh mẽ, đủ để chấn nhiếp một gã Hồn Đấu La thuần Hỏa thuộc tính.

Điểm yếu duy nhất của nó chính là đôi mắt, nhưng nơi đó lại được nó bảo vệ rất kín kẽ.

An Đình và Tiêu Đằng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu đối đầu trực tiếp với nó cả hai chẳng có lấy một điểm thắng lợi.

Hàn khí có xu thế giảm đi, nhưng vẫn rất cường đại, nghi hoặc nhìn vào băng động sâu tối, An Đình nghi hoặc hướng Tiêu Đằng đưa ra phán đoán :

- Tiểu Đằng.
Ngươi có cảm thấy sau khi đầu hồn thú cường đại kia đi khỏi thì Hàn khí vẫn không hạ xuống nhiều hay không?

Tiêu Đằng thoáng chút suy tư rồi gật gật đầu đồng ý :

- Đúng a Tiểu Đình.
Hàn khí tuy có giảm, nhưng không đáng kể.
Tựa như vẫn còn một đầu Hồn thú hệ băng cường đại ngụ ở trong động kia nữa.

An Đình thoáng suy tư, hai mắt chăm chú quan sát băng động, giọng nói mang theo tia nghi hoặc :

- Có khi nào trong đó còn một đầu Hồn thú khác không?
Ta thấy lúc đầu Miêu Ưng kia rống lên tựa như là đang thị uy, đuổi hết đám Hồn thú xung quanh đây đi vậy.
Lại nói Hàn khí cường hãn mãi không tan, tuy mạnh mẽ nhưng lại có tia không ổn định.
Phải chăng có một đầu Hồn thú đang bị thương trú ngụ tại đây?

Nghe An Đình nói, Tiêu Đằng vốn cũng cùng suy nghĩ không chút do dự gật gật đầu, cả hai nhanh chóng đưa ra quyết định đi vào băng động xem thử.

Vừa đến cửa động, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mũi, Tiêu Đằng che miệng muốn nôn, An Đình đành lấy ra hai mảnh vải để che mũi.

Hai người nhẹ nhàng khinh thủ khinh cước mò mẫm đi sâu vào trong băng động.

Càng vào sâu, mùi máu tanh càng đậm, Hàn khí cũng càng nặng, ánh sáng xanh trắng mờ ảo lấp lóe soi rọi sàn động đã bị đóng băng bên dưới.

Đi khoảng hơn hai trăm bước, phía trước chợt phát ra thanh âm rên rỉ nhè nhẹ, qua một khúc cua ngắn, hiện ra một tâm động rộng hơn ba mươi mét vuông.

Bên trong băng trụ dựng thẳng dày đặc toát ra hàn khí cùng ánh sáng xanh nhạt soi sáng cả gian thạch động.

Giữa động có một băng sàng, hàn khí cường đại tỏa ra, bên trên giữa làn hơi lạnh mờ ảo hiện lên một thân ảnh màu bạch sắc.

Trên lớp lông trắng muốt còn vương vài tia huyết sắc, máu tươi vẫn còn đang chảy từ băng sàng xuống sàn động, hiển nhiêu Hồn thú này đã bị thương không nhẹ.

Cảm giác có hơi thở lạ trong động, đầu Hồn thú này đột nhiên run rẩy, nháy mắt quay đầu hướng phía hai người An Đình phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.

Đầu Hồn thú này hình như thuộc dòng họ Hồ Ly, trừ hai hồ nhãn màu xanh lục trên trán còn có một con mắt dựng đứng màu lam đậm ở giữa mi tâm.

Máu từ con mắt màu lam chảy dọc khuôn mặt trắng tuyết càng làm cho nó trở nên đáng sợ hơn, nó nhe nanh gầm gừ nhìn thẳng An Đình cùng Tiểu Đằng đang đứng cách đó hơn mười mét.

An Đình cả Kinh hét nhỏ thành tiếng :

- Tam Nhãn Ma Hồ.

Tiêu Đằng nhìn An Đình thoáng chốc trở nên chấn động, chân tay cũng không tự chủ được mà run lên.

Tam Nhãn Ma Hồ - danh bài đệ nhị trong Tam Đại Tuyết Ma Vương, tu vi đã chân chính vượt qua mười vạn năm.

Tam Nhãn Ma Hồ lấy việc săn bắt Hồn thú cùng thôn phệ năng lượng của chúng làm phương thức tu luyện chính.

Bằng vào băng thuộc tính mạnh mẽ cùng năng lượng cường hãn, đã thôn phệ vô số Hồn thú để cường hóa bản thân.

Không kể năng lực cường đại, Tam Nhãn Ma Hồ nổi danh chính vào con mắt thứ ba trên trán.

Lam nhãn có thể phát ra ánh sáng màu lam nhạt, những nơi lam quang rọi qua, bất kể là động hay thực vật, Hồn thú hay Hồn sư, chỉ cần có linh tính đều sẽ bị nó làm cho thần trí mơ hồ, nhất nhất nghe theo sự điều khiển của nó.

Đã có không ít Hồn Thú cường đại và Hồn sư cao cấp bị nó làm cho mê muội, tự mình dâng lên làm thức ăn cung cấp năng lượng cho nó.

Tùy vào năng lực mạnh hay yếu mà sẽ bị nó khống chế lâu hay mau, nhưng tuyệt đại đa số Hồn thú đều không dám đến gần.

Ngoài lam nhãn có dị năng cường đại, Tam Nhãn Ma Hồn vốn còn được xưng là Lục Vĩ Ma Hồ, kỹ năng công kích cùng tấn công từ xa vô cùng mạnh mẽ, khiến cho bất luận là Hồn thú hay Hồn sư nào bắt gặp cũng đều phải nhanh chóng thoái lui.

Không nói đến ánh sáng kì dị từ phụ nhãn trên trán, công kích từ sáu cái đuôi dài kia cũng đã đủ để kẻ khác phải kinh sợ.

Tam Nhãn Ma Hồ hiển nhiên là đại diện ưu tú cho Giới Hồn thú ác độc, nhưng toàn thân năng lực cường đại khiến nó đã sớm không còn lo sợ bị đệ thu làm Hồn hoàn nữa rồi.

Huống chi còn có một đệ nhất Tam Đại Tuyết Ma Vương tọa trấn, khiến cho nó lại càng kiêu ngạo trong giới Hồn thú.

Thế nhưng nhìn vẻ ngoài chật vật, máu huyết vẫn chảy không ngừng này của nó, thật khó có thể hình dung được bộ dạng của nó bây giờ tồi tệ đến mức nào.

Lam nhãn vẫn còn đang rỉ máu theo khuôn mặt nhỏ dài rơi xuống băng sàng, chân trước bên trái có ba đạo vết thương sâu thấy được xương cốt bên trong, khúc chân lủng lẳng chảy đầy máu tươi.

Trên lưng cũng đồng dạng có vài đạo vết cắt sâu hoẵm, lục vĩ trắng dài phía sau lông máu ướt nhẹp bệt dính vào nhau, vĩ bộ có nhiều những vết thương.

Toàn thân cao thấp đều đang tràn ra huyết nhục tanh nồng.

An Đình trong lòng cồn cào không yên, một cảm giác phấn khích không rõ từ đâu đang len lỏi khắp toàn kinh mạch trong người.

Cảm giác ấy như thôi thúc An Đình nhanh chóng liệp sát đầu Hồn thú này để đệ thu Hồn hoàn từ nó.

Ngay khi An Đình còn đang ngơ ngác nhìn về phía Tam Nhãn Ma Hồ, một đạo bạch quang lóe lên đánh thẳng về phía hai người.

Tiêu Đằng phản ứng nhanh hơn, lao tới ôm lấy An Đình nhảy sang một bên, tay phải tử quang xuất ra, hơn mười gốc Lôi Đằng nháy mắt hiện ra hướng Tam Nhãn Ma Hồ phóng tới.

An Đình nhanh chóng hoàn hồn trừng mắt nhìn về hướng băng sàng, mắt thấy Lôi Đằng mang theo lôi điện đánh tới Tam Nhãn Ma Hồ.

Cứ ngỡ với bộ dạng chật vật như vậy, đầu Tam Nhãn Ma Hồ này chắc chắn sẽ bị Lôi đằng trói buộc.

Bất ngờ mọi chuyện diễn ra lại không như y nghĩ, hai trong số sáu chiếc đuôi dài có vẻ ít thương tổn hơn nhất thời vung lên, bạch quang lóe lên, vô số quang liêm hướng Lôi Đằng đang lao tới lập tức đem chúng cắt thành từng khúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro