Chương 6: Uy lực của ngoại phụ Hồn cốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe theo Tuyết Đế an bài, An Đình trước đề tụ hồn lực tại cổ tay phải.

Một lỗ hổng nhanh chóng xuất hiện, đoạn xương cốt màu ngân bạch nhanh chóng chui ra.

Đoạn xương như một con linh xà uốn lượn trên mặt sàn, khi kéo dài tới gần ba mét thành một chiếc trường tiên thì ngừng hẳn.

Toàn thân ánh lên lam quang nhàn nhạt, vụ khí lạnh lẽo hình thành xung quanh thân tiên tỏa ra âm khí mãnh liệt.

Chạy dọc theo thân ngân bạch trường tiên hiện lên vài sợi huyết ti ánh lên thứ ánh sáng đỏ kì dị.

An Đình vung tay, đoạn xương dài trong nháy mắt như một con linh xà uốn lượn trong không khí.

Dưới chân đảo vài vòng xoay tròn, bạch cốt trường tiên trong tay theo từng chuyển động mà hóa thành vô số tàn ảnh màu xanh nhạt.

Trong không trung, những nơi trường tiên quét qua không khí như trở nên đông đặc lại.

Thi thoảng vang lên những trận thanh âm "ba ba "sắc bén.

Trường tiên trong tay An Đình múa loạn, dưới chân thoáng khựng lại.

An Đình bỗng chốc ngừng hẳn, ngồi phịch xuống sàn thở hào hển.

Đưa mắt nhìn lên trên vách tường, những nơi trường tiên quật trúng hiện lên rõ ràng những vết lằn sâu chừng hơn một ngón tay.

Xung quanh toát ra vụ khí màu xanh nhạt, hàn khí tràn ra mãnh liệt.

Chỉ một khắc sau, hàng loạt những vết nứt như những con rết chạy nhanh phủ đầy bức tường băng rộng chừng mười mét vuông.

Tiếp đó vách tường vững chắc do Hàn băng vạn năm tạo nên ầm ầm nứt ra, hóa thành bụi tuyết bay loạn trong không khí.

Ánh mắt An Đình chợi dại ra, khuôn miệng mở rộng kinh ngạc.

Tuy một lát sau bức tường băng lại trở về trạng thái nguyên vẹn, nhưng cũng không tránh khỏi khiến cho An Đình một trận kinh hô trong lòng.

Thanh âm kinh ngạc của Tuyết Đế vang lên :

- Hảo tốt a.
Tiểu Đình à, đệ thật may mắn.
Ta đã nghĩ hồn cốt do con Băng Xà có tu vi gần 10 vạn năm kia tạo ra sao có thể yếu như vậy chứ?
Không những mang theo Hàn độc mà còn có cả năng lực chấn nát cực mạnh.
Dù là cứng như Băng phách trăm vạn năm mà vẫn bị phá vỡ.
Tuy không thể hoàn toàn phá hủy, nhưng đối với Hồn Sư trên dưới 50 cập trực tiếp bị phá vỡ hồn lực phòng ngự là điều không tránh khỏi.
Hảo lợi hại.

An Đình từ từ khôi phục lại, thở ra một ngụm trọc khí, kinh hãi :

- Tuyết tỉ tỉ.
Khối ngoại hồn cốt này thật cường đại.
Tuy vừa nãy đệ chỉ là múa loạn lung tung, nhưng dường như nó có tâm linh tương thông với đệ a.
Những nơi đệ cố ý nhìn vào nó đều rất chuẩn xác đánh trúng.
Công dụng hệt như một món vú khí là trường tiên vậy.

Sờ nhè lên từng đốt xương trắng trên thân tiên, thu hồi nó vào cổ tay, An Đình mỉm cười nhàn nhạt :

- Có lẽ đệ sẽ tạm gọi nó là Bạch cốt ngân tiên đi.
Nhưng để sử dụng nhuần nhuyễn nó thì chắc hẳn còn cần thêm không ít công sức đâu.
Bất quá khi sử dụng nó hồn lực tiêu hao không đáng kể, chỉ bằng một phần mười so với sử dụng Hồn kỹ thôi.
Bây giờ đây hồn lực của đệ chắc chắn đã là trên 22 cấp rồi.
Hẳn là nên liệp sát rồi hấp thu một hồn hoàn thích hợp để trực tiếp tiến vào cấp bậc Hồn Tôn.

Tuyết Đế nhẹ nhàng phân giải :

- Đệ trước nên ở đây tu luyện củng cố hồn lực và minh tưởng cho nhuần nhuyễn cách sử dụng hai hồn kỹ cường đại kia đi.
Giường Hàn Ngọc này là thánh vật cực âm cực hàn, nó sẽ giúp đệ tu luyện vững vàng và tốt hơn nhiều so với những luồng khí lạnh ngoài kia.
Cố gắng tu luyện thêm, bao giờ cảm thấy Hồn lực như đặc lại không thể tiến thêm được nữa thì hãy đi liệp sát hồn thú.
Lúc đó đệ đã sử dụng thành thạo hai đại hồn kỹ kia, cũng có thể nắm chắc khả năng đả bại một đầu hồn thú có tu vi trên 6 vạn năm.

Một tiếng thở dài nhè nhẹ, Tuyết Đế giọng nói hơi yếu ớt :

- Giờ đệ đã không còn cần phải phụ thuộc vào ta nữa rồi.
Sau khi đánh bại Băng Xà, linh hồn của ta đã hao tổn rất lớn rồi.
Ta cần phải nhanh chóng băng phong linh hồn của mình lại để giữ vững hồn lực.
Chờ khi nào đệ đạt đến đỉnh cao 90 cấp Phong Hào Đấu La, ta sẽ chính thức hoàn hảo trở thành hồn hoàn thứ chín của đệ.
Mạnh mẽ lên tiểu đệ của ta.
Giờ hãy cứ an tâm tu luyện đi, sau này Tuyết Liên sẽ thay ta phụ trợ và bảo vệ cho đệ.
Phía cuối băng động dẫn đến một sơn cốc.
Nơi đó có rất nhiều cây cổ thụ sai trĩu quả, đủ để cho đệ làm thực vật.
Chúng sẽ giúp đệ bổ sung Hồn lực hao tổn và bù đắp sức lực đã mất.

Ngừng một chút, giọng nói Tuyết Đế lại vang lên, mang theo vài phần thương cảm :

- Đệ hãy phá vỡ chiếc gương băng trên tường kia đi, trong đó có chứa một món hồn đạo khí.
Đó cũng là món quà gặp mặt mà ta tặng cho đệ.
Cố gắng tu luyện, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại.
Tạm biệt, Tiểu Đình.

Thanh âm Tuyết Đế dần dần trở nên mơ hồ rồi biến mất hẳn.

An Đình ngốc trệ trừng sàn động.

Tuyết Đế đi rồi, tỉ ấy phải băng phong linh hồn chờ mình đạt đến đỉnh cao cấp Đấu La mới có thề chân chính hiển hiện ra bên ngoài cùng với mình.

Chính vì hi vọng mình có thể giúp tỉ ấy báo thù, nên Tuyết tỉ tỉ mới bất chấp sự tổn hao linh hồn mà giúp mình liệp sát Băng Xà đệ thu hồn hoàn đầu tiên.

Mình phải thật mạnh mẽ, nhanh chóng tu luyện đến đỉnh cao phong hào Đấu la.

Báo thù cho cha mẹ, cho mọi người trong thôn và còn cho cả Tuyết Đế tỉ tỉ nữa.

Âm thầm phát thệ trong lòng, An Đình nhanh chóng bước đến gần chiếc gương băng.

Chiếc gương hình tròn đường kính chừng ba mét.

Xung quanh bên ngoài mép gương là vô số những mảnh băng lớn nhỏ chen chúc nhau mọc chĩa ra ngoài.

Chiếc gương sáng bóng toả ra ánh sáng nhu hòa màu xanh đậm, từ nó tản mát ra một luồng sinh khí mạnh mẽ mát lạnh.

Không có âm lãnh như băng tuyết vạn năm, cả tấm gương như một luồng không khí mát lạnh thổi vào lòng An Đình.

Hiển nhiên không bài xích với sự xuất hiện của An Đình.

Mỗi một hồn sư trên Đấu La đại lục này đều có ít nhất một Hồn đạo khí.

Tùy vào gia cảnh và thực lực bản thân mà mua được Hồn đạo khí chất lượng tốt hay kém một chút.

Người trong thôn An Đình cũng có một vài vị Hồn Tôn có một Hồn đạo khí.

Hồn đạo khí của họ chủ yếu chỉ là đựng lương thực, nước uống, y phục và một số thảo dược cùng một số vũ khí phục vụ cho họ trong những ngày đi vào rừng săn thú mà thôi.

An Đình nhanh chóng đề tụ hồn lực rót vào khối ngoại phụ hồn cốt ở cổ tay phải.

Một tia sáng màu xanh nhạt nháy mắt chợt phóng thích ra, ngưng tụ thành một cây trường tiên.

Nắm chặt Bạch cốt ngân tiên trong tay, An Đình vung roi quất mạnh vào tấm băng gương.

Chiếc gương nháy mắt vỡ vụn.

Không có thanh âm vỡ nát của băng tuyết, mọi chuyện đều như thế diễn ra trong im lặng.

Những mảnh gương vỡ hóa thành từng đạo bạch quang lấy tốc độ nhanh nhất tụ tập lại.

Trong chùm bạch quang thanh mát, dần hình thành một chiếc đai lưng màu bạc.

Trên chiếc đai lưng khảm chín viên bảo thạch màu xanh lóe ra lam quang nồng đậm.

Hàn khí từ chín khỏa bảo thạch tỏa ra khiến An Đình cảm thấy một trận thanh lương rót vào cơ thể.

Bạch quang dần dần thu liễm, chiếc đai lưng từ từ hướng An Đình hạ xuống.

Theo bản năng đưa tay lên đón lấy, bất ngờ đai lưng màu bạc chợt như một con linh xà quốn quanh cánh tay An Đình, trườn mình bò xuống cuốn một vòng quanh eo y.

Hai đầu của đai lưng nhanh chóng khép lại chỉ lộ ra một cái chốt nhỏ, không thể nhìn ra mép nối.

Chín khỏa bảo thạch màu xanh ngay ngắn xếp thành một hàng ngang phía trước người An Đình.

Khẽ sờ lên đai lưng màu bạc, cảm giác mát mẻ từ đầu ngón tay truyền vào trong cơ thể.

Khóe mắt rưng rưng, An Đình âm thầm cảm ơn món quà mà Tuyết Đế đã tặng mình.

Ngay khi y còn đang đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, đồng loạt chín viên lam bảo thạch đều sáng lên, chín luồng ánh sáng bạch sắc chợt phóng thích ra.

Lấy An Đình làm trung tâm, chín đạo bạch quang xuay quanh thân thể của y.

An Đình từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại.

Bất ngờ nhìn cảnh tượng kì lạ xảy ra.

Chín đạo ánh sáng luôn phiên tràn vào từng bộ phận trên cơ thể An Đình.

Đầu tiên là hai cánh tay, hai chân, thân thể và hai bàn chân.

Nơi bạch quang bao trùm, từ dưới hai chân hiện ra một đôi giày bằng gấm màu trắng có thêu hoa văn hình bạch xà rất nhỏ nơi viền ngoài.

Cổ của đôi giày gấm kéo cao lên đến gần đầu gối mới ngừng lại.

Trên đôi giày trắng không chút nào tạp sắc, từng đường chỉ được may lại khéo léo cẩn thận.

Trên hông An Đình, một chiếc quần màu bạch sắc kéo dài xuống đến gần đầu gối mới dừng lại, phía cuối ống quần có một nếp gấp thêu hoa văn hình vảy rắn bằng chỉ bạc.

Chiếc quần không dài rộng thùng thình kéo dài xuống gót chân mà khéo léo ôm trọn bắp đùi của An Đình.

Nhìn qua chỉ như là một chiếc quần ngắn mặc khi khí trời mát mẻ của nam hài bình thường.

Nhưng khác lạ ở chỗ, mỗi một mép gấp của đường may đều có họa tiết bằng chỉ bạc hình Băng xà rất nhỏ.

Hồn đạo khí màu bạc nghiễm nhiên trở thành một chiếc đai lưng chân chính.

Từ dưới bụng kéo lên đến phần cổ của An Đình là một chiếc áo màu trắng tinh, không có bất kì một hoa văn diễm lệ nào cả.

Cổ áo hình tròn bao quanh chiếc cổ mảnh khảnh.

Tay áo ngắn kéo chỉ đến gần khuỷu tay rồi dừng lại.

Bên ngoài khoác một chiếc áo không có tay, trước ngực mở ra không có khuy hay dây cài.

Cả chiếc áo nhìn qua có vẻ dày dặn hơn gấp ba lần chiếc áo mỏng bên trong.

Bên ngoài không thêu họa tiết gì, cả chiếc áo đều thoáng ẩn hiện lên một tầng vẩy trắng bạc mờ ảo.

Nhìn qua giống như bộ da bên ngoài của Băng Xà trước đây.

An Đình không quá chú tâm vào từng chi tiết trên bộ y phục bạch sắc này.

Thử cử động thân thể, mọi động tác đều thực sự dễ dàng thoải mái.

Dường như bộ y phục nhìn qua có vẻ ôm sát cơ thể này vốn được làm ra là để giành cho y vậy.

An Đình cảm nhận thấy từ bộ y phục này, có một luồng hàn khí rất nhẹ nhàng đang dần dần truyền vào cơ thể.

Không còn cần áo khoác dày cộm bên ngoài, không còn cần những chiếc quần dài vướng víu.

Giờ đây An Đình nhìn qua như một thiếu niên đến từ nơi có khí hậu ôn hòa quanh năm mát mẻ.

Là da vốn đã trắng nõn giờ đây hiển lộ hẳn ra bên ngoài, nhìn qua thực mềm mịn và đầy sức sống.

Nếu có ai ở Băng Thành nhìn thấy y chắc hẳn đều sẽ phải rất ngạc nhiên vì điều này.

Vốn sinh sống ở nơi Hàn đới, nhưng bất kể là ai thì cũng đều phải mặc y phục dày dặn ấm áp, mới có thể chống lại cái lạnh tê tâm liệt phế của mùa đông ở nơi đây được.

Tuy rằng cũng có bốn mùa, nhưng hầu hết quanh năm đều giá lạnh, cho dù có là trời hạ cũng chỉ miễn cưỡng kéo dài trong hai tháng được coi là ấm áp, càng huống chi mùa đông vốn là đã kéo dài trên năm tháng thời gian.

Ngay khi vấn đề y phục đã được giải quyết xong, An Đình thoáng nhìn xuống chiếc đai lưng của mình.

Y đang suy nghĩ xem nên đặt cho nó một cái tên là gì?

Nhìn nhìn chín khỏa lam thạch lấp lánh kia, An Đình chợt nghĩ đến một cái tên.

Cửu Bảo Lam Tinh.

Đúng rồi, chín viên bảo thạch màu xanh, bên trong hẳn là một khoảng không gian không nhỏ, cũng có thể chứa được rất nhiều thứ a.

An Đình thầm nhủ, từ giờ y sẽ gọi kiện hồn đạo khí chân chính thuộc về mình này là " Cửu bảo lam tinh ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro