Chương 63 : Mộng Yểm Long Thú Và Tam Nhãn Băng Thiềm (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe hai người phân tích, sự tiếc nuối trong lòng Hồng Anh cũng vơi đi không ít. Ai mà lại không muốn có cho mình một khối Hồn cốt kỹ năng cường đại cơ chứ, huống hồ nàng còn là một gã Hồn sư hệ phụ trợ, làm trái hồng mềm dễ bóp trong lòng các Hồn sư khác.

Bởi vậy nếu có cơ hội cường hóa năng lực bản thân, nàng sẽ không do dự mà lập tức gật đầu. Cũng bởi vì thế mà khi nghe An Đình giảng giải, đôi mắt vốn đượm buồn của nàng cũng chợt sáng lên một tia hi vọng mới.

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, An Đình bắt đầu dẫn hai người tiến vào khu vực Băng Đàm. Nơi đây hàn khí cùng hỏa nhiệt hòa lại làm một, sản sinh ra một thứ độc tố gây tê liệt thần kinh rất mạnh.

Ba người đi sát nhau, Tuyết Liên tràn ra xung quanh cản đi độc tố bên ngoài. Đám người An Đình chân đạp trên lớp bùn nhão bị đóng băng mà bước tới, mỗi bước đi đều vang lên tiếng băng rạn nứt "răng rắc".

Đi được chừng nửa nén nhang, xung quanh băng đàm rộng lớn bắt đầu hiện ra vô số cây cối khẳng khiu to lớn, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn càng khiến cho ba người di chuyển khó hơn.

An Đỉnh không dám chậm trễ vội thả ra uy áp từ hơi thở của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, nên ba người cuối cùng cũng bình an ra khỏi khu vực sương mù, xung quanh bắt đầu hiện lên một mảnh không gian mờ ảo. Khắp nơi đều là những quả cầu bong bóng nhiều màu sắc bay lơ lửng, thi thoảng lại có một vài quả cầu nhỏ vỡ ra vang lên tiếng kêu "lóc bóc".

Hồng Anh nhìn một màn này không khỏi cảm thấy thả lòng, cánh tay vươn ra khẽ chạm vào một quả cầu bong bóng bảy màu trước mắt. Khi tay nàng sắp sửa chạm tới, An Đình vội đưa tay ngăn nàng lại, lo lắng kêu lên:

- Đừng.
Đây là thất thải bóng khí do Mộng Yểm Long Thú tạo ra, nó có chứa tinh thần ấn ký của Long Thú.
Chỉ cần chạm vào thì bong bóng sẽ lập tức tan vỡ, ấn ký giấu trong nó sẽ khiến cho đồng loạt bóng khí xung quanh vỡ nát giải phóng Hồn lực hút con người vào Mộng Yểm.

Hồng Anh hít sâu một hơi, sợ hãi nói:

- Kỹ năng thật bá đạo.
Suýt nữa là ta hại mọi người rồi.

An Đình nhìn nàng thở dài nói:

- Không sao.
Tuy những thứ này không thể trực tiếp đem chúng ta tiến nhập Mộng Yểm, nhưng nếu khiến cho những bóng khí này vỡ ra thì Mộng Yểm Long Thú sẽ biết được có người xâm phạm, đến lúc đó thì phiền phức không nhỏ a.

Tiêu Đằng nghe y nói cũng biết sự việc lần này khó khăn đến mức nào, không tự chủ được mà quay sang hỏi:

- Tiểu Đình à, giờ chúng ta phải làm thế nào a?
Mộng Yểm Long Thú này quá bá đạo rồi.

An Đình suy nghĩ một chút rồi đáp:

- Trong một cuốn sách cổ trong băng động của Tuyết Đế ta đã từng đọc qua có viết : " Mộng Yểm Long Thú năng lực không quá cường đại, trời sinh tính tình nhút nhát, sợ nhất là đối mặt với kẻ thù mạnh hơn nó. Vì vậy mà tạo ra Thất Thải Bong Bóng tại nơi cư ngụ để phòng vệ. Chỉ cần kẻ thù làm vỡ bóng khí thì Mộng Yểm Long Thú có thể ngay lập tức biết được năng lực của kẻ đó là mạnh hay yếu để kịp thời chạy trốn. Nhưng nếu chủ động tìm ra nó, sau đó tiên hạ thủ vi cường thì Mộng Yểm Long Thú sẽ không thể phản kháng."

Tiêu Đằng cũng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Nói như vậy chỉ cần chúng ta tìm ra Mộng Yểm Long Thú Trước, sau đó hạ sát chiêu thì nó sẽ không thể chạy thoát?

An Đình nhìn hắn nói xong chợt mỉm cười lắc đầu đáp:

- Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.
Đây dù sao cũng chỉ là nói chung về Mộng Yểm Long Thú, còn về mười vạn năm tu vi Mộng Yểm Long Thú thì không thấy nhắc đến a.

Hồng Anh vốn đang chìm vào suy nghĩ chợt cũng lên tiếng:

- Trước đây ta từng có một lần nghe được các vị trưởng lão trong tộc nói tới một người có danh xưng là Mộng Yểm Lão Nhân.
Kẻ này nửa chính nửa tà, tu vi cũng vào hạng thất hoàn Hồn Thánh, Hồn sư hệ khống chế.
Vũ hồn của hắn chính là Thiên Mộng Chu Hoàng, sau đó nhờ cơ duyên mà liệp sát được một đầu Mộng Long vạn năm tu vi mà tấn giai Hồn Đấu La cấp bậc.
Hồn kỹ từ Mộng Long mang đến đã giúp cho hắn vang danh một thời a.
Ta nghĩ Mộng Long trong lời kể đó rất có thể là Mộng Yểm Long Thú mà chúng ta đang tìm kiếm.

An Đình nhìn Tiêu Đằng một chút, hai người nhanh chóng gật đầu trao đổi ánh mắt, sau đó chợt nghe Tiêu Đằng nói:

- Huyễn cảnh cũng giống như mộng ảo.
Đều là mê hoặc tâm trí của con người, nhờ vào đó mà khống chế linh thức của họ.
Ta và Tiểu Đình một người Cực Hạn Băng, một kẻ có Lôi Hỏa hai đại thuộc tính có tính phá hủy cường đại há lại sợ mộng yểm này sao?

Ngừng một chút, chợt nghe hắn nói tiếp:

- Đợi đến khi chúng ta giúp tỷ có được đệ lục Hồn hoàn rồi sẽ quay lại Băng Thành một chuyến.
Ta còn chưa nuốt trôi cục tức mà bọn Hoàng tử, Công chúa kia đổ lên đầu Tiểu Đình đâu.

Nói đến đây, hai nắm tay của Tiêu Đằng siết chặt lại, tiếng xương cốt vang lên khiến người ta lạnh sống lưng. Hồng Anh cũng gật đầu đồng ý, chỉ có An Đình là đứng đó ngây ngốc một lúc, sau đó chợt nghe y lên tiếng:

- Được.
Sau lần này chúng ta quay về Băng Thành, hảo hảo đòi lại món nợ này một phen.
Hồng Anh tỷ, đệ và Tiểu Đằng có thể liều mình giúp tỷ hạ gục Tam Nhãn Băng Thiềm và Mộng Yểm Long Thú.
Bất quá tỷ có nguyện liều mạng hấp thu chúng không?

Nhìn hai thiếu niên huyết sắc giăng đầy mắt, Hồng Anh vành mắt cũng đỏ lên, trầm giọng đáp:

- Hảo.
Ta hứa với hai đệ.
Ta sẽ liều mạng hấp thụ Hồn hoàn cùng Hồn cốt cường đại này.

Khi ba người đưa ra quyết định xong cũng là lúc mây đen trên cao tản ra, một vầng nguyệt sáng tựa minh châu treo trên cao giữa ngàn tinh tú dần dần xuất hiện.

Ánh trăng bàng bạc bắt đầu rọi xuống, thất thải bong bóng dưới ánh sáng trắng ngà như càng lộng lẫy hơn, quang mang thất sắc tỏa ra khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng kìm lòng không được mà muốn chạm vào.

Được ánh trăng soi rõ, cảnh vật xung quanh bắt đầu hiện rõ trước mắt ba người. Chính diện là một mảnh băng nguyên lớn chừng nửa dặm vuông, khắp nơi đều rải rác mọc lên những tảng hắc thạch to lớn kì lạ. Bên phải băng nguyên còn có một gốc cây cổ thụ hình thù quái dị nghiêng mình ngả về phía con sông lớn không thấy bờ.

Thân cây một màu đen tím, xung quanh gốc cây còn có rất nhiều những tảng tinh thạch màu đỏ lửa tỏa ra huyết quang cùng sí nhiệt mạnh mẽ. Một dòng suối dung nham nho nhỏ từ giữa đám huyết thạch trào ra chảy xuống con sông lớn tạo nên một luồng hơi nước nồng đậm.

Giữa gốc cây to lớn có một cái động nhỏ đường kính chừng hai mét, từ sâu trong hang động có thể cảm nhận được Hồn lực mạnh mẽ đang không ngừng tản mát ra. An Đình ra dấu cho hai người Tiêu Đằng nhanh chóng thu lại Hồn lực nhẹ nhàng tiến về phía trước nấp sau một dãy tinh thạch lớn màu đen sậm.

Nguyệt quang trên trời bắt đầu lên tới đỉnh, một cột sáng màu ngân bạch từ trên không trung chiếu thẳng xuống một tảng đá màu hắc sắc trông có vẻ nhẵn nhụi nhất giữa băng nguyên, nháy mắt tảng đá lóe lên ma văn màu lam trắng yêu dị.

Từ trong hang động dưới gốc cây, một tràng tiếng kêu thê lương như tiếng hài tử khóc bất ngờ vang lên.

"Oa oa... oa oa"

Hồn lực ba động mạnh mẽ tràn ra, một đầu Hồn thú toàn thân một màu trắng tuyết cùng lúc xuất hiện. Tiếng kêu thê lương cũng là từ trên người nó mà phát ra.

Đầu Hồn thú này khá nhỏ, kích thước chỉ lớn chừng hai bàn tay của người trưởng thành ghép lại, một đôi mắt màu huyết hồng như lưu ly giữa nền tuyết trắng xóa toát lên vẻ yêu dị kì lạ.

Hồn thú ấy đột nhiên dùng sức bật một cái nhảy lên tảng đá được nguyệt quang chiếu rọi, toàn thân nó cũng bắt đầu trở nên dần dần trong suốt.

Tiêu Đằng nhẹ hô lên:

- Đây chính là Tam Nhãn Băng Thiềm sao?
Đẹp quá, nhìn nó tựa như được tạc nên từ một khối bạch ngọc vậy.

Khi Tiêu Đằng còn đang mải mê cảm thán vẻ ngoài của Tam Nhãn Băng Thiềm thì bất chợt con mắt thứ ba ở giữa mi tâm của nó lóe lên kim quang nồng đậm. Từ trong kim quang dần dần ngưng đọng thành một viên kim sắc đan châu lớn chừng nắm tay hài đồng.

Khi kim sắc đan châu xuất hiện, nguyệt quang nháy mắt run rẩy, quang mang màu trắng bạc cứ như thể vụ khí tìm được một dòng lực hút không gian, ngân quang quanh quẩn xoay xung quanh kim châu rồi ngay lập tức quán nhập vào trong khỏa đan châu đang không ngừng phát sáng trên đỉnh đầu của Tam Nhãn Băng Thiềm.

An Đình liếc qua Tiêu Đằng một cái, nhỏ giọng nói:

- Khi Tam Nhãn Băng Thiềm hấp thu thiên địa nguyên lực là lúc Mộng Yểm Băng Thú không được phép xuất hiện, đây cũng là lúc mà nó yếu nhất.
Chúng ta phải nhanh chóng liệp sát được nó trước khi Mộng Yểm Long Thú đến.

Nghe An Đình nói, nắm tay của Tiêu Đằng siết chặt hướng y gật đầu. Hồng Anh thấy thế vội hỏi:

- Còn ta thì sao?
Ta phải làm gì a?

An Đình nhìn nàng lắc đầu đáp:

- Tỷ không cần làm gì hết.
Chỉ cần chú ý tùy thời khi ta ra dấu để nhanh chóng ra đòn cuối cùng liệp sát Tam Nhãn Băng Thiềm là được.
Tu vi của đầu Hồn thú này đã rất gần với cấp bậc mười vạn năm, tỷ phải giữ vững Hồn lực để còn hấp thu Hồn hoàn từ nó a.

Sau khi phân phó, An Đình ngay lập tức mở ra Vũ hồn, hơi thở đến từ viễn cổ hồng hoang nháy mắt phủ phục xuống, uy áp từ sâu trong linh hồn khiến cho đầu Tam Nhãn Băng Thiềm đột ngột rơi vào kinh hoảng kịch liệt. Nguyệt quang đang rót vào kim châu rung động mạnh mẽ rồi bất ngờ ngưng hẳn, Tam Nhãn Băng Thiềm nhanh như chớp há miệng ra ngậm lấy kim châu.

Thế nhưng ngay khi nó chuẩn bị chạy trốn, một tiếng nổ lớn chợt vang lên, hàng trăm ngàn tia sét nháy mắt bổ xuống vị trí của nó. Vào thời khắc nguy cấp, Tam Nhãn Băng Thiềm cũng không chịu từ bỏ ý định chạy trốn, toàn thân lóe lên bạch quang mãnh liệt, hai chân sau dùng sức đem người nó nhảy bật sang một bên.

"Ầm ầm"

Thanh âm vỡ nát vang lên, khối đá to lớn kỳ dị bất ngờ biến mất, thân ảnh Tam Nhãn Băng Thiềm cũng hiện lên một vài vết cháy xém hiển nhiên là bị lôi điện đánh trúng.

Bị chọc giận, con mắt thứ ba của Tam Nhãn Băng Thiềm chợt mở ra, bụng của nó bất ngờ căng phồng lên, sau đó chỉ kịp nghe "oa" một tiếng, kim quang từ trong miệng nó tựa như một đạn pháo phóng thẳng về phía Tiêu Đằng.

Trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, Tiêu Đằng cắn chặt hàm răng, hắn biết mình cần phải dốc hết sức lực cho trận chiến này, nếu không An Đình cũng sẽ gặp nguy hiểm. Toàn thân lôi điện bạo phát, lúc này chợt nghe hắn hét lên:

- Lôi Âm Địa Hỏa - Lôi Vực.

Dứt lời không gian bất ngờ trở nên vặn vẹo, cả tiểu băng nguyên nháy mắt chìm trong lôi điện cùng âm hỏa. Từ trên không trung có hàng ngàn tia lôi hỏa màu tử sắc phủ xuống hệt như ngàn chiếc phi châm xiên qua một miếng thịt.

Trăm ngàn gốc Lôi Đằng thô to cũng đâm phá lớp tuyết dày mà mọc lên, tử đằng đồng loạt quất về một hướng, lôi điện cùng âm hỏa như những nhát đao lớn chém về phía Tam Nhãn Băng Thiềm đang bị vây trong lĩnh vực.

"Ầm ầm... Đùng"

Từng trận nổ lớn vang lên, kim quang do Tam Nhãn Băng Thiềm mạnh mẽ va chạm với lôi điện bất ngờ bị nghiền nát. Âm hỏa cùng lôi điện vẫn như cũ đánh lên thân thể tuyết trắng của Tam Nhãn Băng Thiềm.

Từng tiếng kêu "oa oa" thảm thiết truyền đi trong gió, An Đình vốn đứng bên cạnh quan sát bất chợt kêu lớn:

- Tiểu Đằng.
Mau dùng Lôi hỏa đánh nó bị thương.

Tiêu Đằng nghe y kêu lên có chút bất ngờ, nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng vào An Đình, thầm vận Hồn lực đã hao tổn hơn phân nửa chuẩn bị cho một kích cuối cùng, Tiêu Đằng gào lên:

- Tử Sắc Lôi Châu.

Lôi Đằng vẫn như cũ mang theo lôi điện mãnh liệt, hàng trăm khỏa lôi châu cấp tốc ngưng tụ thành, sau đó lấy tốc độ sét đánh bay thẳng về phía Tam Nhãn Băng Thiềm. Lúc này An Đình vội sử ra toàn bộ uy áp đến từ Vũ hồn cực trí chi băng của mình, sau lưng huyền phù hư ảnh một đầu Băng Bích Hạt to lớn hoàn toàn áp chế Tam Nhãn Băng Thiềm khiến nó vô phương phản kháng.

"Ầm ầm".

Từng khỏa lôi châu chuẩn xác nện lên thân thể đã bị thương của Tam Nhãn Băng Thiềm khiến nó kêu lên thảm thiết. Hồng Anh hai mắt phiếm hồng, một giọt nước long lanh chảy xuống, đây chính là cảnh săn giết mà nàng không muốn thấy nhất.

Lôi Đằng rút đi, Tiêu Đằng thở hào hển ngồi phịch xuống nền tuyết trắng nhìn về phía Tam Nhãn Băng Thiềm đã bị lôi điện đánh cho bị thương nằm co giật trên tuyết, trên thân thể vẫn còn lôi điện lượn lờ, mùi cháy khét tỏa ra nồng nặc.

An Đình vội chạy đến bên cạnh, tay trái vung lên một cái kén bạc ngay lập tức xuất hiện bao lại Tam Nhãn Băng Thiềm.

Ngay khi y vừa băng phong Tam Nhãn Băng Thiềm xong, bất chợt từ dưới dòng sông có một nửa chìm vào đêm tối bắn ra vô số những bong bóng bảy màu lớn nhỏ về phía Tiêu Đằng.

Ngân ti phóng ra nhanh như chớp kéo Tiêu Đằng tránh xa nguy hiểm, An Đình trong lòng chùng xuống hô lên:

- Là Mộng Yểm Long Thú.
Nó đến rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro