Chương 64 : Mộng Yểm Long Thú Và Tam Nhãn Băng Thiềm (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất đi đích ngắm, hàng trăm khỏa thất thải bong bóng nhất nhất nổ tung, Hồn lực mạnh mẽ tràn ra đem quang thải phủ xuống. Từ dưới dòng nước màu đen sẫm, một đầu Hồn thú kỳ dị bất chợt phóng thẳng lên bờ.

Đầu Hồn thú vừa xuất hiện dài chừng hơn mười mét, toàn thân được bao phủ bởi một lớp thất thải lân phiến tinh mịn. Trên đầu không có long giác của long loại mà chỉ có bốn chiếc vây mang tựa ngư phiến mọc xen kẽ bờm lông màu tím, toàn bộ đều dựng đứng hệt như bốn chiếc mào dài ánh lên thất thải quang mang kì dị.

Trên lưng cũng đồng dạng là những phiến ngư vỹ trải dài tới tận chóp đuôi. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, bên dưới long thân cùng đuôi dài lại là một tầng lông mao màu tím sậm mềm mại tựa lông thú.

Nhìn qua có phần giống với đuôi của Hồ tộc, thế nhưng dưới thân còn có bốn móng vuốt được màng mỏng bao phủ, chứng tỏ đây chính là một giống loài thủy sinh.

Khi Mộng Yểm Long Thú xuất hiện, mặt đất vốn cứng rắn có thêm băng tuyết bao phủ bất ngờ biến thành một đầm thủy dịch màu xanh đậm bao xung quanh đám người An Đình, hơn nữa còn có thất thải bong bóng bay lên đầy trời nhìn qua hệt như một chốn mộng cảnh xinh đẹp. Thế nhưng ba thiếu niên này lại không dám có chút nào thả lỏng, vì dù sao đi nữa thì đây cũng là một Hồn thú có trên mười vạn năm tu vi a.

An Đình nhìn Mộng Yểm Long Thú lướt trong thủy dịch hệt như một con cá đang bơi lội trong nước, vừa uyển chuyển mà vừa nhanh nhẹn. Đáy mắt hiện lên sát ý, hai tay trước ngực kết ấn, hơi thở từ viễn cổ hồng hoang nháy mắt phủ phục xuống đem đầu Mộng Yểm Long Thú áp chế đến mức tối đa.

Vốn đang trong quá trính thăm dò ba tên nhân loại trước mắt, bất chợt cảm nhận được uy áp kinh khủng từ tên thiếu niên tóc bạc, cả thân hình to lớn của Mộng Yểm Long Thú đột ngột run lên bần bật. Lục quang trong mắt chợt ảm đạm hẳn đi, Mộng Yểm Long Thú cứ như vậy mà nằm yên trong đầm dịch thủy được tạo ra.

Những tưởng nó sẽ thúc thủ chịu trói, thật không ngờ rằng trong lúc chịu đựng luồng uy áp từ linh hồn phủ xuống mà đầu Hồn thú này vẫn có thể vùng dậy. Cả một băng nguyên chớp mắt đã hóa thành một vũng chất dịch nhầy nhớp nháp màu xanh đậm thuận tiện cho Mộng Yểm Long Thú di chuyển.

Thân hình uốn lượn uyển chuyển, Mộng Yểm Long Thú lướt nhanh trong đầm dịch thủy, thi thoảng còn không quên há miệng phun ra một trận thất thải bong bóng công kích về phía ba người An Đình.

Nhìn Mộng Yểm Long Thú cố tình chạy lòng vòng nhằm khiến cho bọn hắn khó lòng cố định vị trí để công kích, khóe môi An Đình không khỏi cong lên. Lam quang nháy mắt đại thịnh, bạo phong tuyết nổi lên cuồn cuộn đem toàn bộ băng nguyên đã chìm trong dịch thủy xanh đậm biến thành tuyết vực.

Cả thân hình lơ lửng vào không trung, thất vỹ sau lưng An Đình ngay lập tức xuất hiện, Vũ hồn Cực trí chi băng bỗng chốc khiến cho nhiệt độ hạ xuống đến mức làm đông đặc cả không gian. Hàn khí tỏa ra dễ dàng băng phong thủy dịch nhầy do Mộng Yểm Long Thú tạo ra, khi đầu Hồn thú kia đã bị tuyết vực làm chậm lại, thì An Đình cũng gằn giọng hét lớn:

- Ngưng Băng Vực.
Thập Tước Phi Thiên Trảm.

Huyết sắc Hồn hoàn thứ năm lóe sáng, hư ảnh Bạch Mao Khổng Tước to lớn sau lưng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, thay vào đó là mười đầu Khổng Tước màu tuyết trắng xinh đẹp bay lượn trên bầu trời. Nguyệt quang chiếu sáng, thập tước tựa như lưu tinh giáng thế đánh thẳng xuống đầu Mộng Yểm Long Thú đang chật vật chạy trốn trong mưa tuyết.

"Ầm, ầm, ầm,..."

Thanh âm nổ lớn vang lên, thân hình to lớn của Mộng Yểm Long Thú bị đánh văng lên cao gần ba mét, thất thải lân phiến cùng tử sắc lông mao bị tróc ra thành từng mảng lớn, hiển nhiên là bị thương không hề nhẹ.

Hai mắt mang theo hoảng sợ, Mộng Yểm Long Thú bắt đầu cuộn mình lại, thất thải quang mang lóe lên, từ trên thân thể vốn đã mang nhiều thương tích của nó bất ngờ phóng ra hàng ngàn hàng vạn thất thải bong bóng nhiều kích cỡ. Trong tiếng gào thét vang dội, Mộng Yểm Long Thú tiếp tục há miệng phun ra một chùm thất thải quang cầu khác, hoàn toàn đem đám người An Đình bao lại.

Tiêu Đằng cùng Hồng Anh vì có chút căng thẳng mà khiến cho bản thân bị chùm thất thải quang cầu do đầu Hồn thú kia phun ra chạm trúng, chỉ trong vài lần hô hấp thất thải quang mang bao trùm lấy hai người bọn hắn. Trước mắt hiện ra một mảnh không gian trống vắng, khiến cho Tiêu Đằng cùng Hồng Anh rơi vào hoảng loạn, từ trong vòng vây của thất thải quang mang bất ngờ tràn ra tiếng kêu rên đau đớn.

Trong Yểm Mộng hai người Tiêu Đằng đều tận mắt nhìn thấy cảnh thân nhân của mình bị Tà Hồn Sư giết chết mà không thể làm gì. Trong lòng là đau đớn cùng tuyệt vọng, tất cả tựa như hàng vạn nhát đao xuyên qua trái tim bọn hắn, khiến cho Hồn lực tán loạn, sắc mặt hai người đỏ lên hé miệng phun ra một ngụm máu lớn.

An Đình nhìn Tiêu Đằng cùng Hồng Anh đang phải chịu đựng nỗi thống khổ trong mộng giới của Mộng Yểm Long Thú, lam quang trong mắt lóe lên, đệ lục Hồn hoàn ngoài cùng tỏa ra huyết quang mãnh liệt, hai tay siết chặt y giận dữ hét lớn:

- Đệ lục Hồn kỹ - Băng Hoàng Bạo.

An Đình vừa dứt lời, chỉ thấy trong không gian vô vàn vô tận thất thải bong bóng nổi lên một trận bạo phong tuyết vô cùng cường đại, ngay lập tức thất thải bong bóng bị băng phong rồi vỡ vụn. Không gian giam giữ hai người Tiêu Đằng cũng theo đó mà biến mất, Mộng Yểm Long Thú nhất thời rơi vào khủng hoảng, toàn thân run lên không ngừng.

Hoa tuyết không ngừng phát nổ, lân phiến trên mình Long Thú cũng vì vậy mà bị chấn nát không ít, huyết nhục chảy ra khiến cho tầng lông mao tử sắc dưới bụng bị dính lại. Lúc này chợt thấy An Đình phóng người lướt về trước, thất vỹ trắng tuyết mềm mại mở ra, y vừa di chuyển vừa hét lớn:

- Tuyết Vũ - Lam Quang Mỵ Hoặc.

Lam quang phủ xuống, mũi chân nhẹ nhàng lướt trên hoa tuyết, An Đình đạp không bay tới trước người Mộng Yểm Long Thú. Quang mang lam sắc lóe sáng, đầu Hồn thú bị luồng ánh sáng xanh rọi qua khiến cho toàn thân bất động, hồ vỹ sau lưng An Đình nhanh chóng mở ra hướng long thân bên dưới chém tới.

"Phầm phập"

Thanh âm bén nhọn vang lên khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng phải rợn tóc gáy, trên thân của Mộng Yểm Long Thú ngay lập tức hằn lên từng đạo vết chém sâu hoẵm, băng phong từ những vết thương tràn ra trong chốc lát đã bao kín lấy long thân của Mộng Yểm Long Thú.

Lam quang dần rút đi, An Đình thở hào hển bay về phía Hồng Anh cùng Tiêu Đằng, nhanh chóng đưa ra hai viên Tuyết Liên, y mỉm cười nói:

- Ta đã hoàn toàn chế trụ chúng rồi.
Bây giờ tỷ hãy liệp sát Mộng Yểm Long Thú trước đi, có được Hồn cốt thì khả năng chống chọi với luồng năng lượng to lớn từ Hồn hoàn hơn chín vạn năm kia sẽ tăng lên, nguy hiểm trong lúc hấp thu cũng sẽ được giảm xuống vài phần.

Hồng Anh nuốt xuống Tuyết Liên, Hồn lực trong nội thể lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục, viền mắt đỏ lên, nàng vung tay ôm chặt An Đình cùng Tiêu Đằng. Không thể nói nên lời, Hồng Anh đưa tay đón lấy chủy thủ Tiẻu Đằng đưa qua bước nhanh về phía Mộng Yểm Long Thú đã bị băng phong.

An Đình vẫy nhẹ tay đem long thủ mở ra phong bế hướng Hồng Anh gật gật đầu ra dấu, hai tay đang nắm chặt chủy thủ của nàng giơ lên cao rồi mạnh mẽ hạ xuống.

"Phập"

Thanh chủy thủ ghi sâu vào gáy Mộng Yểm Long Thú, thân thể vốn bị đóng băng của nó chợt rung lên, tiếng băng nứt vỡ cùng thanh âm rít gào đau đớn vang lên trong không trung. Hồng Anh ghì chặt hai tay, nàng biết hai thiếu niên kia vì nàng mà bất chấp nguy hiểm, nếu bây giờ buông tay thì chính là đã cô phụ tấm lòng của bọn hắn.

Cắn chặt môi, hai tay nắm chủy thủ cố giữ chặt đến đỏ cả lên, sau hơn mười phút thời gian thì cuối cùng đầu Mộng Yểm Long Thú kia cũng hoàn toàn mất đi sự sống.

Bàn tay run rẩy thu lại thanh chủy thủ, luồng vụ khí màu đỏ sậm chợt từ đó thoát ra lơ lửng bay lên cao chừng hai mét rồi ngừng hẳn. Một vòng Hồn hoàn màu đỏ tươi xuất hiện khiến cho trong lòng hai người Tiêu Đằng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Hồng Anh tiếc nuối liếc huyết sắc Hồn hoàn đã hình thành trên mình Mộng Yểm Long Thú, An Đình thở dài tiến đến nhẹ vỗ vai nàng nói:

- Hồng Anh tỷ.
Tuy đây quả thực là mười vạn niên Hồn hoàn hàng thật giá thật, bất quá đối với tỷ lại vô dụng.
Nếu tỷ đệ thu nó thì cũng chỉ là có thêm một vòng huyết sắc Hồn hoàn để trang trí mà thôi, Hồn kỹ mà nó mang lại sẽ không thể nào sử dụng được.
Nhưng nếu tỷ thu nạp Hồn cốt thì khác, Hồn kỹ của nó cùng năng lượng cường đại trong khối Hồn cốt đó sẽ tùy ý tỷ sử dụng.
Hơn nữa Hồn hoàn đến từ Tam Nhãn Băng Thiềm chín vạn năm kia cũng không tệ a, vừa có thể nâng cao Hồn kỹ, vừa mang đến cho tỷ kỹ năng kháng độc vô cùng mạnh.

Tiêu Đằng cũng nhanh chóng tiến lên, nắm chặt tay nàng nói:

- Tỷ chọn đi, bọn đệ sẽ ủng hộ tỷ.
Dù là mười vạn năm hay chín vạn năm bọn đệ đều sẽ luôn bảo hộ tỷ.

Nhìn huyết sắc Hồn hoàn thêm một lần nữa, Hồng Anh chợt mỉm cười đáp:

- Ta hiểu rồi.
Ta sẽ không đệ thu vòng Hồn hoàn này đâu.
Đình Đình, giúp tỷ mở băng phong.
Ta muốn tìm kiếm Hồn cốt.

Nghe nàng đưa ra quyết định, hai người An Đình cũng thở ra được một hơi nhẹ nhõm, tay phải vẫy ra đem băng phong thu lại. Trên thân thể của Mộng Yểm Long Thú nhất thời trở nên trong suốt, phần long thủ chợt lóe lên một luồng thất thải quang mang lập lòe.

Dùng chủy thủ tách lấy khối đầu cốt khỏi thân thể, hộp sọ to lớn sau khi rơi vào tay An Đình nháy mắt đã thu nhỏ lại thành hình dạng của một bộ xương đầu cốt của nhân loại bình thường. Tuy nhiên thất thải quang mang cùng luồng năng lượng mạnh mẽ vẫn như cũ lưu chuyển trong khối Hồn cốt, khiến cho bất kể ai nhìn vào cũng đều biết nó là vật không hề đơn giản.

Cầm khối Hồn cốt mà An Đình đưa qua, trong lòng Hồng Anh không khỏi cảm thấy vui mừng, đây chính là khối Hồn cốt mười vạn năm của nàng a. Tuy kỹ năng có thể không bằng những khối mười vạn năm Hồn cốt khác, nhưng dù sao đi nữa thì nó chân chính vẫn là một khối Hồn cốt rơi ra từ Hồn thú hơn mười vạn năm tu vi.

Hồng Anh đem Hồn lực nhu hòa rót vào, thất thải quang mang tựa như vân vụ bắt đầu bao lấy thân thể mảnh mai của nàng. Khối Hồn cốt lơ lửng bay lên phía trên đầu Hồng Anh, thất thải vụ khí đột nhiên dừng lại, rồi ngay lập tức khối đầu cốt kia bỗng hóa thành một đạo lưu quang chui vào giữa mi tâm Hồng Anh.

Khẽ rên lên một tiếng nhỏ, Hồng Anh từ từ ngồi xuống bắt đầu quá trình dung hợp. Thất thải quang mang trên trán nàng tỏa ra khiến cho không gian trở nên mờ ảo kỳ dị.

Sau hơn hai canh giờ, sắc trời cũng đã dần dần sáng hơn, nguyệt quang lui đi, Hồng Anh mới từ trong minh tưởng khôi phục lại. An Đình cùng Tiêu Đằng một đêm không ngủ thấy nàng tỉnh lại vội chạy tới, Tiêu Đằng lo lắng hỏi:

- Tỷ sao rồi?
Hấp thụ thành công sao?
Kỹ năng đến từ khối đầu cốt này là gì a?

Nhìn hắn hỏi liền một tràng, An Đình có chút bất đắt dĩ lắc lắc đầu, lúc sau mới nghe Hồng Anh cười nhẹ đáp lại:

- Ta đã hấp thu xong rồi.
Kỹ năng cũng chính là nhận được từ bản kỹ của Mộng Yểm Long Thú.
Ta gọi nó là Thất Thải Yểm Mộng, hai đệ xem.

Nói rồi nàng đứng dậy đi về trước vài bước, thất thải quang mang lóe lên, từ trên người nàng chợt phóng xuất ra hàng trăm ngàn khỏa bong bóng bảy màu. Thất thải bong bóng tràn ra xung quanh hình thành nên cảnh tượng tuyệt đẹp, một hồng y nữ tử đứng giữa thất thải quang mang thả ra vô vàn bong bóng bảy màu không chỉ lộng lẫy mà còn vô cùng xinh đẹp.

Thế nhưng ngoại trừ nàng và hai thiếu niên trước mắt ra thì không có một ai biết được rằng, khi chạm vào những khỏa bong bóng xinh đẹp kia sẽ phải nhận cái kết cục như thế nào.

Thất thải quang mang rút đi, Hồng Anh lại trở về với bộ dáng xinh đẹp vốn có, thế nhưng bất ngờ An Đình chợt kêu lên khiến cho cả hai người Tiêu Đằng chú ý:

- Ai nha.
Tóc của tỷ.
Hồng Anh tỷ nhìn tóc của tỷ xem, đã dài quá đầu gối rồi a.
Từ giờ tỷ sẽ không cần phải ganh tỵ với ta nữa rồi.

Hồng Anh vuốt ve mái tóc dài mềm mượt trên tay, hai mắt cong lên mỉm cười nói:

- Thật không ngờ hấp thu khối Hồn cốt này lại mang đến cho ta nhiều điều bất ngờ đến vậy.
Giờ đây tinh thần lực của ta đã tăng lên không ít, hẳn là khi đệ thu Hồn hoàn của Tam Nhãn Băng Thiềm sẽ giảm đi rất nhiều thống khổ.

Tiêu Đằng nhìn nàng một chút rồi nói:

- Tỷ mau vận Hồn lực khôi phục trạng thái bản thân đến mức tốt nhất đi.
Như vậy khi đệ thu Hồn hoàn, sẽ có được sự áp chế về mặt lực lượng.

Nghe hắn nói, Hồng Anh ngay lập tức ngồi xuống vận Hồn lực, đến khi những tia sáng mờ ảo từ trên trời giáng xuống nàng mới tỉnh lại. Cầm trên tay thanh chủy thủ cũ, Hồng Anh bước về phía ngân kén đang giam giữa Tam Nhãn Băng Thiềm.

Ngân ti rút đi để lộ ra bên trong là một đầu Hồn thú toàn thân trắng nõn như ngọc, tuy có nhiều vết thương bị cháy xém nhưng cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp của nó. Hít sâu một hơi, Hồng Anh mạnh mẽ đem chủy thủ đâm xuống, vốn bị hàn khí giam giữ khiến nó chìm vào hôn mê, nhưng khi bị Hồng Anh đâm trúng, đau đớn lại khiến cho đầu Hồn thú kia tỉnh dậy.

Thân thể kịch liệt giãy dụa, tiếng kếu thê lương lại vang lên khiến cho nước mắt Hồng Anh tràn ra, nàng nắm chặt hai tay lớn tiếng gào lên:

- Xin lỗi.
Ta sẽ không làm cho danh tiếng của ngươi bị hủy hoại ta.
Làm ơn, hãy trở thành Hồn hoàn của ta đi Tam Nhãn Băng Thiềm.

Sau tiếng hét dài, trên tay nàng tăng thêm Hồn lực, thanh chủy thủ mạnh mẽ xuyên qua thân thể của Tam Nhãn Băng Thiềm. Hồn lực mạnh mẽ tràn ra nháy mắt ngưng tụ thành một vòng Hồn hoàn màu đen tuyền sáng loáng, nhìn vòng Hồn hoàn lơ lửng trên cao Hồng Anh chợt ngồi xuống quệt vội nước mắt quát:

- Đến đây đi, đệ lục Hồn hoàn của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro