Chương 66 : An Đình Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Tuyết Dục Thành cũng đồng dạng là kinh hãi, thiếu niên trước mặt hắn nhìn qua còn chưa đến mười tám tuổi. Vậy mà sở hữu tận ba vòng Hồn hoàn cấp bậc mười vạn niên, còn chưa nói tới tam hoàn đầu tiên của y đã là vạn niên Hồn hoàn.

Đến thời khắc này trong mắt Tuyết Dục Thành đã nhiều hơn là sự kinh ngạc, Vũ hồn bị luồng lực lượng cường đại tràn tới ép đến mức phải xuất ra. Kim quang mãnh liệt lóe sáng, sau lưng Tuyết Dục Thành nháy mắt huyền phù hư ảnh một kim sắc long thủ nhìn qua có chút kỳ dị.

Kim long thủ ngửa đầu kêu lên một tiếng rồng ngâm trầm thấp, bất quá phía dưới lại không phải long thân như đã nghĩ. Đằng sau cái đầu rồng màu kim sắc lại là một thân Thiềm Thừ to lớn cùng màu, hình thù kì dị của nó không khỏi khiến cho ba người An Đình ngây ngốc.

Từng vòng Hồn hoàn cũng theo đó mà hiện ra, màu sắc đương nhiên xếp vào loại ưu tú nhất : lưỡng tử, tứ hắc, nhất hồng. Thật không ngờ hắn như vậy mà đã là cấp bậc Hồn Thánh, hơn nữa còn có đệ thất hoàn là cấp bậc mười vạn niên, bất quá màu sắc của Hồn hoàn đó lại không tươi sáng như của An Đình.

Nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng An Đình cũng không khỏi cảm thấy xao động, Vũ hồn thân cóc đầu rồng vốn là một Vũ hồn biến dị mang trong mình hỗn huyết Long Oa. Đây chính là một Vũ hồn vô cùng hiếm thấy, thiên phú của nó tuy còn rất xa Cửu Vỹ Linh Hồ của y, thế nhưng so với Vũ hồn khác thì tuyệt đối hơn hẳn.

Khóe môi câu lên một nụ cười nhạt, An Đình đè nén cảm xúc đã có chút rối loạn lạnh lùng nói:

- Kim Sắc Long Oa.
Vũ hồn biến dị hảo cường đại, chỉ có điều...
Ta cũng không phải là không thể đối phó.

Sau đó chỉ thấy trên thân An Đình lam quang đại thịnh, lần đầu tiên sau hơn năm năm qua y chân chính phóng thích Vũ hồn của bản thân. Ánh mắt mang theo ngạo khí uy nghiêm từ viễn cổ hồng hoang liếc về phía hai gã tứ và ngũ Hoàng tử, An Đình quát lớn:

- Vũ Hồn... Phụ thể.

Lam quang chói lóa khiến người khác phải che lại đôi mắt, ngay khi lam quang biến mất, hương sen thanh khiết nồng đậm bất ngờ tỏa ra, một tiếng kêu dài thanh thúy đồng thời vang vọng trong không trung, nhiệt độ cũng giảm thêm rất nhiều.

Tuyết Dục Thành mở mắt, hai tay không tự chủ được mà run lên, đám người kia ngoại trừ Hồng Anh và Tiêu Đằng ra đều nhất nhất khụy gối xuống. Tuyết Thanh Dạ cũng không may mắn thoát khỏi, ngạo khí phô thiên cái địa nháy mắt phủ phục xuống hoàn toàn chấn nhiếp toàn trường.

Tuyết Dục Thành hai mắt mở lớn, nhìn Vũ hồn linh thú huyền phù sau lưng An Đình lắp bắp mãi không nói nên lời:

- Vũ... Vũ hồn của ngươi....
Là... là Cửu... Cửu Vỹ Linh Hồ...

Hư ảnh Cửu Vỹ Linh Hồ cao chừng hai mét sau lưng An Đình mở lớn song nhãn màu thủy lam, trên chính giữa mi tâm còn có huyết ấn hình liên hoa chín cánh, đây hiển nhiên chính là chân thân của Băng Thiên Tuyết Đế - Cửu Vỹ Linh Hồ.

Cửu vỹ màu bạch sắc vẫy động mềm mại trong gió tuyết, hơi thở uy nghiêm nháy mắt khiến cho đám người Tuyết Thanh Dạ cảm thấy khó thở. Cũng ngay trong lúc này, một cỗ hơi thở đến từ viễn cổ hồng hoang khác cũng ngay lập tức xuất hiện, một đầu bích lục bọ cạp to lớn cõng trên lưng Bạch hồ sừng sững đứng sau lưng An Đình.

Tuyết Lãm hai mắt như muốn rơi ra, hắn thảm thiết kêu lên:

- Băng Bích Đế Hoàng Hạt.
Hắn... cư nhiên còn có một Hồn hoàn cường đại như vậy...

Tuyết Dục Thành nhìn An Đình mở ra Vũ hồn cùng đệ nhất chiến Hồn hoàn của y, trong lòng dâng lên ngũ vị khó tả. Tự biết bản thân khó mà thắng được An Đình, hắn thở dài nói:

- Trận đấu này.... ta nhận thua...

Xung quanh vang lên từng trận hít thở, An Đình cũng bị lời nói của hắn làm cho khựng lại. Tuy nhiên ngạo khí ẩn trong dòng máu Tuyết Đế khiến cho y không khỏi tức giận, nam nhân mạnh mẽ như vậy lại chưa đánh đã thua, y quả thực là không tiếp nhận nổi, máu huyết sôi trào, y giận giữ quát:

- Chưa đánh mà ngươi đã muốn nhận thua rồi sao?
Ta không đồng ý.
Tuyết Thanh Dạ... ta sẽ khiến ngươi hối hận bởi những gì mà các ngươi đã làm với ta.
Aaaa...

Sau tiếng thét dài, hai hư ảnh sau lưng An Đình lập tức biến mất, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh khiến cho không khí vang lên từng tiếng nứt gãy "răng rắc". Một cột phong quyển to lớn cao đến tận lưng trời nháy mắt xuất hiện, bạo phong tuyết cuồn cuộn nổi lên, bên trong phong quyển còn vang lên từng trận nổ lớn.

Phong quyển tựa như có linh tính, năng lượng mạnh mẽ tràn ra không trực tiếp làm ảnh hưởng thân thể của đám Hồn Vương vô tội. Bạo phong tuyết cứ thế tiến thẳng về phía Tuyết Lãm và Tuyết Thanh Dạ sau lưng Tuyết Dục Thành, trên đường đi để lại một băng lộ rộng lớn.

Trong lòng thắt lại, cảm giác sợ hãi lan tràn tới tận xương tủy, Tuyết Dục Thành ngay lập tức thúc giục toàn bộ Hồn lực vào một chiêu. Hồn hoàn màu huyết sắc của hắn cuối cùng cũng sáng lên, một đầu Kim Sắc Long Thiềm khổng lồ xuất hiện, xung quanh nó kim quang nhanh chóng hội tụ thành một quả cầu màu vàng chói lóa.

Ngay khi bạo phong quyển đã đến gần, Kim Sắc Long Thiềm chợt há miệng phun ra một luồng ánh sáng, quang cầu như tên bắn rời khỏi cung mạnh mẽ va chạm với phong quyển.

"Ầm ầm... Đùng"

Thanh âm nổ lớn vang vọng khắp sâm lâm to lớn, lực lượng xung kích ra bên ngoài khiến cho đám Hồn sư kia nằm rạp trên đất liên tiếp phun máu. Huynh đệ Tuyết Lãm cũng không tránh khỏi nằm lăn lộn trên nền đất cứng, may mắn Tiêu Đằng năng lực không kém, khi hai luồng năng lượng khủng bố va chạm, hắn đã ngay lập tức dựng nên hàng trăm cái Lôi Đằng Tù Lung mới có thể cản được nặng lượng xung động tràn tới.

Kim quang, năng lượng, bụi tuyết dần dần tan biến.

Quang cảnh đổ nát xung quanh thực sự khiến cho con người ta khiếp sợ. May mắn khi Tuyết Dục Thành thi triển Hồn kỹ đã đẩy toàn bộ lực nổ lên cao, bởi vậy mới có thể ngăn cản một mạt sinh linh đồ thán bên dưới.

An Đình hai mắt vương tơ máu liếc nhìn Tuyết Thanh Dạ cùng Tuyết Lãm nằm trên mặt đất đã sớm phủ tuyết đau đớn rên rỉ, khóe môi lạnh lùng câu lên. Y bước từng bước tới trước mặt bọn hắn, Bạch Cốt Ngân Tiên ngay lập tức xuất hiện, giọng nói lạnh lùng vang lên kéo theo một tia máu huyết đỏ tươi theo khóe miệng của y chảy xuống:

- Tuyết Thanh Dạ.
Ta vốn đang trên đường quay về Băng Thành tìm ngươi, nhưng ngươi xui xẻo lại gặp phải ta ở nơi này.
Ân ân oán oán giữa ta và ngươi cũng nên kết thúc một lần đi.

Tay phải vung lên, cốt tiên xé gió đánh về phía Tuyết Thanh Dạ. Nhìn đệ đệ mà mình thương yêu nhất gặp nguy hiểm, Tuyết Dục Thành vội vã xuất ra một kích mạnh mẽ đánh về phía An Đình.

"Phập ... phập"

Hai thanh âm bén nhọn cùng lúc vang lên, sau lưng An Đình y phục vốn đao kiếm chém không rách chợt mở ra một vết máu lớn. Tiên huyết đỏ tươi theo vết chém chảy dọc thân thể tiêm gầy, một vài lọn tóc bạc dính máu theo gió rơi xuống nền tuyết trắng, trên lưng Tuyết Thanh Dạ cùng đùi phải của Tuyết Lãm cũng đồng dạng bị chém trúng, vết thương lớn đang bị băng nhanh chóng bao phủ.

Hồng Anh hốt hoảng lao tới, huyết sắc trong mắt Tiêu Đằng lóe lên, hàng trăm ngọn Lôi Đằng từ dưới đất đâm lên mạnh mẽ đánh văng Tuyết Dục Thành đang nắm một cây cốt thương trong tay sang bên, xung lực mạnh mẽ khiến cho lưng hắn va vào một gốc cây lớn đến gãy nát. Nhìn hắn cúi gập người liên tiếp nôn ra mấy ngụm máu tươi, giận giữ trong lòng Tiêu Đằng mới vơi đi một chút.

Đóa hoa hồng sắc nở rộ, từng cánh hoa rơi xuống vết thương lớn trên lưng An Đình. Tiêu Đằng vội chạy tới, khẽ nâng An Đình dậy rồi đặt y nằm trên đùi mình, hoàn toàn để lộ ra vết chém lớn trên lưng, nước mắt Hồng Anh không kìm được mà rơi xuống.

Tuyết Dục Thành cố nhịn đau chạy về phía hai đệ đệ của mình, đám Hồn sư kia cũng ngay lập tức bò tới. Tuyết Dục Thành nhanh chóng phân phó cho đám Hồn Vương kia thoa dược, vận Hồn lực chữa trị cho huynh đệ của mình, còn bản thân thì vội thu lại thanh cốt thương lảo đảo bước sang phía An Đình.

Tiêu Đằng nhìn thấy hắn bước qua, tay trái tử quang lóe lên, một long trảo được bao phủ bởi lân phiến thô ráp ngay lập tức xuất hiện. Cự trảo vung lên, trên nền băng tuyết nhất thời hằn lên năm đạo vết chém sắc bén dài trên năm mét, Tiêu Đằng lạnh lùng đối Tuyết Dục Thành trầm giọng quát:

- Đứng lại.
Nếu ngươi dám tiến lên một bước nữa, thì ta sẽ ngay lập tức giết chết ngươi cùng hai vị huynh đệ khốn kiếp kia của ngươi.

Tuyết Dục Thành nghe Tiêu Đằng quát lập tức đứng lại, quang mang trên tay lóe lên, hắn từ trong giới chỉ lấy ra một cây nhân sâm thuần một màu vàng sáng chói. Bàn tay có chút run rẩy đưa qua, hắn ngập ngừng giải thích:

- Ta... ta cũng không phải cố ý...
Đây là Tam phẩm sâm vương vạn năm.
Vết thương kia là do Ngoại phụ Hồn cốt của ta gây nên, trong đó có chứa năng lượng phá hoại của Quang thuộc tính.
Ngươi... các ngươi hãy dùng cái này đi...

Tuyết Lãm dưới chân vẫn không ngừng truyền tới cảm giác đau nhức, nhìn thấy tam ca của mình vì tên thiếu niên kia mà đưa qua thứ quý giá như Tam phẩm sâm vương phẫn nộ kêu lên:

- Tam ca.
Bọn đệ đang bị thương vậy mà huynh lại...

- Câm miệng.

Tuyết Dục Thành lạnh lùng quay qua liếc hắn một cái, tay phải phẩy nhẹ đem kim sắc nhân sâm đẩy tới chỗ Tiêu Đằng. Đón lấy kim sâm, Tiêu Đằng lạnh lùng chế giễu:

- Ngươi đây là có ý gì?
Vừa đánh vừa xoa sao?
Ngươi có biết hai tên tiểu đệ của ngươi đã làm những gì với Tiểu Đình không hả?
Đám Hoàng tộc các ngươi chỉ biết ức hiếp người khác thôi sao?
Đê tiện. Ta thèm vào dùng đồ của ngươi.

Đem kim sâm mạnh mẽ ném xuống, Tiêu Đằng hai mắt lóe lên hung quang liếc huynh đệ Tuyết Lãm một cái. Nhìn thân thể đang run lên vì đau đớn của An Đình, thấy vết thương đã ngưng chảy máu, hắn hít sâu một hơi cố gắng bình ổn tâm trạng, bất chợt lại nghe Tuyết Dục Thành lên tiếng:

- Không biết hai tiểu đệ của ta đã đắc tội gì với các vị.
Thỉnh nói rõ cho ta biết được không?

Tiêu Đằng nhìn nét hối lỗi trên mặt Tuyết Thanh Dạ, giận dữ đáp:

- Đắc tội gì sao?
Ngươi có biết bọn hắn...

- Tiểu Đằng.
Không được nói...

Tiếng quát của Hồng Anh bất ngờ vang lên chặn lại lời định nói của Tiêu Đằng, hắn hậm hực kêu lên:

- Hồng Anh tỷ...

- Bỏ đi, Đình Đình không muốn nhắc lại chuyện này đâu.

Tuyết Thanh Dạ ngơ ngác, hắn vốn đã đoán ra được mấy vị huynh muội kia chắc hẳn đã gây nên lỗi lầm gì đó với ba vị thiếu niên này. Nhưng rốt cuộc là gì thì hắn cũng không biết, nhìn hai người kia có vẻ không muốn nói, hắn chỉ còn cách trở về nghiêm khắc truy vấn hai tên đệ đệ của mình mà thôi.

Liếc An Đình trong lòng Tiêu Đằng, thấy vết chém sau lưng y đã dần khép lại, ánh mắt nhìn về hồng y nữ tử đang dùng Vũ hồn trị liệu kia cũng tăng thêm vài phần kính trọng. Bất đắc dĩ ngồi xuống, đôi mắt hắn vẫn dừng trên thân thể An Đình, Tiêu Đằng thấy vậy khó chịu quát:

- Ngươi cút đi.
Đừng có ở đó giả vờ lo lắng, bọn ta không cần ngươi quan tâm.

Dứt lời nhặt kim sâm lên ném về phía Tuyết Dục Thành, sau đó Tiêu Đằng thầm vận Hồn lực nhẹ nhàng truyền vào kinh mạch An Đình.

Tuyết Dục Thành bất đắc dĩ nhặt lấy kim sâm, đem nó bóp nát, Hồn lực vận chuyển đem kim dịch hút vào trong người. Kim quang lóe lên bao lấy hắn, Tuyết Dục Thành cứ như vậy mà tiến vào minh tưởng trị thương bên cạnh ba người An Đình.

Đến tối, khi bóng trăng đã treo lên ngọn cây, Tuyết Dục Thành mới tỉnh lại. Nhìn nhìn An Đình đã ngồi dậy tiến hành minh tưởng, hắn mới yên tâm quay về bên phía hai gã tiểu đệ, nhanh chóng phân phó mấy gã Hồn sư vào rừng săn thú, hắn cũng đi tới quan sát hai đệ đệ một chút.

Hơn một canh giờ sau, mùi thịt nướng thơm phức tỏa ra, Tiêu Đằng và Hồng Anh lần đầu tiên thấy An Đình bị thương nặng như vậy cũng chẳng còn tâm trí ăn uống, cả nửa ngày chỉ ngồi đó trông chừng y. Xếp một tảng thịt nướng thật lớn đã được cắt nhỏ thành từng miếng lên một chiếc mâm bạc, lại đặt thêm ba con gà rừng nướng chín vào bên cạnh, Tuyết Dục Thành bước về phía Tiêu Đằng.

Nhìn hắn bước qua, Tiêu Đằng cáu kỉnh quát:

- Ngươi tới đây làm gì?
Bọn ta không cần ngươi quan tâm.

Tuyết Dục Thành sờ sờ mũi, cười cười nói:

- Ta không có ý gì.
Chỉ là... cái đó... các ngươi ăn một chút đi.
Đừng lo, ta không hạ dược vào thức ăn đâu, không tin ta có thể thử trước.

Nhìn nét chân thành trong mắt hắn, Hồng Anh thở dài tiến lên nhận lấy mâm thịt, đặt xuống trước mặt Tiêu Đằng nàng nói:

- Tiểu Đằng à.
Tuy huynh đệ của hắn xấu xa, nhưng hắn dù sao cũng là huynh trưởng.
Cũng như đệ với Đình Đình, hắn đả thương Đình Đình, nhưng cuối cùng cũng không phải do hắn dụng tâm.
Kẻ làm huynh trưởng trách nhiệm rất lớn, hơn nữa vì Đình Đình chúng ta cũng ăn một chút đi, lát đệ ấy tỉnh lại mà thấy chúng ta nhịn đói sẽ tự trách.

Nghe nàng nói, Tiêu Đằng hậm hực xé một cái đùi gà bực bội cắn xé, ánh mắt vẫn như lưỡi đao bắn về phía Tuyết Dục Thành khiến hắn ái ngại mà quay về. Hồng Anh nhìn Tiêu Đằng tính tình trẻ con mà bật cười, khẽ quay qua liếc An Đình một cái, sau đó lấy ra một tấm vải sạch đem một con gà cùng gần phân nửa thịt nướng gói lại.

Tiêu Đằng nhìn nàng đem thịt cất qua một bên, khuôn mặt vốn còn mang theo sự hậm hực của hắn chợt dại ra, nuốt vội miếng thịt trong miệng xuống hốt hoảng vỗ trán một cái nhẹ hô lên:

- Ây da.
Ta quên mất, phải để giành phần thịt ngon nhất cho Tiểu Đình a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro