Chương 75 : Thức Tỉnh Huyết Mạch Của Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Đồ mang theo An Đình nhảy vào bầu trời đen tối, trước khi đi còn không quên hướng đám người Nguyên lão bên dưới căn dặn :

- Không cần đi theo ta.
Giúp bọn họ giết sạch đám Tà Hồn Sư kia.

Tiêu Đằng vốn đang tử chiến với hắc y lão giả, nghe tiếng Tư Đồ Ngận Suất phân phó chợt khựng lại, thiếu chút nữa đã bị tên Phó Tháp Chủ kia đánh trúng. Sau đó dưới tình thế không mấy tốt đẹp mà phải chấp nhận đứng đó bất lực nhìn An Đình bị Tư Đồ mang đi.

Tư Đồ cứ thế đưa An Đình đi, cho đến khi trước mắt hiện ra một căn phủ đệ bị bỏ hoang bên rìa Tiêu Nguyệt trấn hắn mới dừng lại, bàn tay vung lên đem cửa lớn đẩy ra, liếc tìm một căn phòng tạm coi là còn nguyên vẹn nhất bước vào. Nhìn chiếc giường lớn phủ đầy bụi bẩn, Hồn lực trên tay Tư Đồ mạnh mẽ xuất ra đem nó quét sạch sẽ. Sau đó hắn từ trong nhẫn không gian trữ vật lấy ra mấy tấm da thú vừa lớn vừa dày mịn trải xuống.

Nhìn cơ thể tiêm gầy của An Đình vì mất máu quá nhiều mà chìm vào mê man đang không ngừng run lên trong lòng, Tư Đồ Ngận Suất hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch. Khẽ đặt An Đình lên giường, hắn thận trọng cởi bỏ từng lớp áo trên người y, lúc vết thương trên bả vai hoàn toàn lộ ra, hai mắt hắn đã hóa dần thành một màu đỏ sẫm.

Thầm vận Hồn lực rót qua, Tư Đồ nhẹ nhàng chậm rãi đem độc tố còn dư cùng ứ huyết ép chảy ra ngoài, An Đình đang trong cơn mê khẽ cựa cuội bị hắn mạnh mẽ ghì lại. Sau thời gian một nén nhang, máu độc cuối cùng cũng đã thanh trừ hết, Tư Đồ dùng nước sạch rửa qua năm vết trảo trên vai An Đình, tiếp đến hắn lấy ra một lọ ngọc chỉ lớn bằng ngón tay đổ lên miệng vết thương thứ dịch lỏng màu tím đậm.

An Đình vì bị đau mà tỉnh lại, hai mắt ngấn nước mê màn nhìn nhìn thân ảnh trước mắt. Sau đó dưới sự đau đớn của dược lực mà nước mắt trào ra, y cắn răng kêu lên từng tiếng rên khe khẽ. Thế nhưng khi lọt vào trong tai Tư Đồ, thì tiếng kêu ấy lại tựa như một cái tiểu móng vuốt khẽ cào cào vào trái tim hắn, khiến cho hắn nhớ lại khung cảnh nóng bỏng của cái đêm hôm ấy.

Bất giác nhìn xuống thân thể đang vặn vẹo bên dưới, hai tay Tư Đồ có chút run lên, hắn biết rất rõ dược lực của Thôi Huyết. Chỉ cần đổ dược lên, cho dù có là vết thương sâu hoẵm thấy được cả xương, thì cũng trong thời gian ngắn nhất có thể liền lại.

"Thôi Huyết" - tên thuốc cũng giống như công hiệu, tác dụng của nó chính thúc đẩy lưu thông máu huyết, tăng khả năng tự tái tạo của da thịt. Thế nhưng tác dụng phụ lại vô cùng khủng khiếp, cảm giác đau đớn như có hàng ngàn con côn trùng đang không ngừng cắn xé khiến người ta khó lòng mà chịu đựng. Bất quá chỉ cần thời gian nửa canh giờ, vết thương trên bả vai An Đình lấy mắt thường có thể thấy được đã kết vảy, hai ngày sau bong ra tuyệt không để lại sẹo.

Ngắm An Đình bình yên say ngủ, Tư Đồ thở dài cởi giày trèo lên, khẽ nằm xuống bên cạnh An Đình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng khi hắn vừa mới nhắm mắt lại, trên thân thể An Đình bất ngờ tràn ra một luồng Hàn khí vô cùng cường đại. Kỳ lạ là ở chỗ, Hàn khí ấy cư nhiên lại gọi ra ngọn lửa Cực trí chi hỏa bên trong nội thể Tư Đồ hắn.

Vốn đang ngây ngẩn, Tư Đồ đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, liếc nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy trong lồng ngực hắn có một tiểu mỹ nhân tóc bạc đang không ngừng cựa cuội. Tuy nhiên điều khiến hắn khó chịu không phải là việc An Đình cọ cọ trong lồng ngực hắn, mà chính là cái đùi của y đang đặt ở một nơi vô cùng nhạy cảm của một tên nam nhân.

Cảm giác mát lạnh từ cơ thể An Đình bỗng chốc tràn vào nội thể Tư Đồ, luồng nhiệt hỏa bấy lâu kìm nén bất giác trỗi dậy đem toàn bộ tâm trí của hắn đi thiêu đốt. Nhận thấy phía hạ thân có chút rục rịch, Tư Đồ hốt hoảng bắt lấy cái đùi thon gọn đang làm loạn của An Đình, sau đó dùng hai chân của hắn mạnh mẽ kẹp chặt tránh cho y lại đem đi gây rối.

Thế nhưng An Đình trong vô thức như tìm được một tấm chăn ấm áp, cả người y tựa như một con gấu bám chặt vào lồng ngực Tư Đồ, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ trầm thấp:

- Ưm....
Tiểu Đằng, ta lạnh quá...

Trong cơn mê sảng, An Đình chỉ cảm thấy một trận rét lạnh từ sâu trong xương tủy, từ bé đến giờ chưa bao giờ y phải cảm nhận cái rét lạnh nào đáng sợ như thế. Cho dù có là khi ngâm mình trong Bích Hàn Đàm vào ngày lạnh nhất của năm cũng không hề có cảm giác này.

An Đình mơ màng chìm trong mộng mị ôm lấy thân thể nóng rực của Tư Đồ, giống hệt như một người bình thường bị nhốt trong lạnh giá lâu ngày bất chợt bắt gặp một thứ gì đó ấm áp, nhiệt độ càng lạnh thì lại càng không ngừng dán sát cơ thể của mình vào thứ đồ ấm áp ấy.

Đối với An Đình, ngay bây giờ thì y đang phải cảm nhận sự lạnh lẽo đến từ sâu trong linh hồn, còn Tư Đồ hắn cũng chẳng thoải mái là bao khi bản thân đang phải nếm trọn cái cảm giác nóng bỏng đến cháy da cháy thịt không ngừng tràn ra từ nội thể. Cho dù có là khi tiếp nhận Vũ hồn Cực trí chi hỏa cũng không hề thấy nóng bỏng đến như vậy, cho nên bất giác hắn đã ôm chặt An Đình từ lúc nào mà không hề hay biết.

Siết lấy thân thể mát lạnh của An Đình trong lòng, cỗ nhiệt hỏa tận sâu linh hồn của Tư Đồ lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn. Trong thâm tâm hắn tựa như có một luồng ý thức thôi thúc hắn hòa quyện thành một thể với An Đình, nhắm lại hai mắt cố xua đi ý nghĩ xấu xa trong lòng, Tư Đồ trên tay dùng sức siết chặt ôm lấy An Đình mạnh hơn khiến cho y đau đớn mà rên lên thành tiếng.

Đôi tay lạnh buốt run run vòng qua ôm lấy cơ thể cường tráng của Tư Đồ, An Đình không ngừng run rẩy khẽ kêu lên:

- Tiểu Đằng...
Mau... mau ôm ta một chút...
Ôm một chút.... ta... ta lạnh... rất lạnh a...

Tư Đồ nghe ra trong tiếng kêu vô thức của y chỉ toàn là cái tên Tiêu Đằng, bất giác từ sâu trong lòng hắn có một sự giận dữ mạnh mẽ trỗi dậy. Quay người đè An Đình xuống dưới thân, vươn tay bắt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của An Đình, Tư Đồ gằn giọng gầm lên:

- Ta không phải Tiểu Đằng của ngươi.
Nhìn cho kỹ đi, ta là Tư Đồ...

An Đình mặc dù bị đau nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, Tư Đồ cũng không hề biết rằng, bên trong kinh mạch của y ngoài dòng máu màu đỏ tươi vốn có ra còn đang chảy xuôi một luồng tinh huyết kỳ dị màu băng lam, Hàn khí cường đại chính là từ nó mà tràn ra ngoài.

Thế nhưng, chính bản thân Tư Đồ cũng không biết, bên trong kinh mạch của hắn đồng dạng có hai dòng máu huyết màu đỏ tươi và xích kim đang dần dần hòa quyện cùng với nhau chảy xuôi trong nội thể.

Trên thiên không xa xăm, có một nơi không thuộc về thế giới của nhân loại bình thường. Ở đó, xung quanh chỉ toàn là biển mây mù mịt, khắp mọi nơi đều tràn ngập cửu thải quang sắc. Chính giữa biển mây là một toà cung điện khổng lồ nguy nga tráng lệ, kim sắc quang mang tỏa ra khiến nó trông hệt như một thái dương chân chính.

Bên trong tòa cung điện to lớn có một căn phòng rộng rãi, những người có mặt ở đây đều mặc một thân y phục hoa lệ đủ loại màu sắc, chính giữa căn phòng có đặt một chiếc ghế màu vàng ròng, bên trên là một vị nam tử mặc y phục màu kim sắc đang ngồi ngay ngắn.

Hoàng y nam tử kia nhìn qua tựa như chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, quanh thân tỏa ra một luồng kim quang dịu nhẹ, giọng mang theo chút trêu đùa của hắn hướng hai người đang ngồi nhìn chăm chú vào Thần Kính bên dưới vang lên:

- Hỏa Thần và Băng Thần, hai vị Thượng Thần quả là có cách thức truyền thừa thần cách khác người a.
Khó trách hai người các ngươi như vậy mà lại trở thành vợ chồng suốt hàng vạn năm qua.

Vị nữ nhân xinh đẹp được gọi là Băng Thần kia nháy mắt đứng thẳng dậy, nàng hướng vị nam nhân mặc hoàng y ngồi trên chủ tọa kia chống nạnh nói:

- Thái Dương Thần Vương.
Ngươi là đang chếu giễu bọn ta sao?
Có tin bản Thượng Thần đem ngươi biến thành băng phách ngàn năm không hả?

Nhìn thấy nữ nhân nhà mình nháy mắt phát hỏa, vị nam tử tuấn mỹ ngồi đối diện bất đắc dĩ thở dài nói:

- Băng Nhi.
Nàng xem nàng kìa, đã là Thượng Thần từ mấy vạn năm rồi mà vẫn không chịu sửa cái tính nóng nảy kia đi.
Ở đây là đại điện, nàng như vậy là vô lễ với Thái Dương Thần Vương a.

Được trượng phu nhắc nhở, Băng Thần nháy mắt tỉnh táo lại, nàng mỉm cười hướng vị nam tử trên ghế chủ tọa lấy lòng:

- Hì hì.
Thái Dương Thần Vương, nãy giờ là do ta quá xúc động.
Người đừng để ý nha, dẫu sao người vẫn là đại ca của ta mà.
Nha... đại ca, đừng giận muội có được không?

Toàn đại điện yên lặng chỉ còn lại tiếng thở dài của vị Thần Vương điện hạ, hắn hướng nàng bất đắc dĩ nói:

- Băng Thần, tất cả chúng ta ở đây đều hiểu rõ tính cách của muội.
Ta cũng không có ý trách phạt, nhưng muội cũng nên sửa đổi lại tâm tính của bản thân đi.
Là Băng Thần nhưng tính tình còn nóng hơn cả Hỏa Thần nữa a.

Những vị có mặt đều che miệng cười khẽ, một vị nam tử mặc y phục màu tử sắc ngồi bên dưới bất ngờ cười lớn, hướng Băng Thần trêu chọc:

- Băng Thần à Băng Thần, ta nghĩ ngươi nên hoán đổi Thần Cách của mình cho Hỏa Thần đi.
Còn phu quân của ngươi thì đổi lại thành Băng Thần, như vậy mới phù hợp a.

Không khí trong đại điện đang vui vẻ, bỗng nhiên một vị nam nhân mặc y phục màu bạc bất ngờ kêu lên thu lấy sự chú ý của mọi người:

- Lôi Thần thúc thúc, các vị Thượng Thần cũng mau tới nhìn xem, hai người kia cuối cùng đã chịu khuất phục tâm ý của bản thân rồi a.

Băng Thần nở nụ cười nham hiểm, hai mắt liếc về phía nam tử áo bạc cùng với nữ tử vận bạch y xinh đẹp sau lưng hắn, thâm ý nói:

- Cửu Thủ Thần Long.
Con trai của ta từ lúc nào mà trở nên chú ý tới mấy chuyện như này quá vậy.

Hỏa Thần bên cạnh mỉm cười hòa ái lên tiếng giúp nhi tử giải vây:

- Băng Nhi.
Long Thần là trưởng tử của nàng, nàng còn không thèm giữ mặt mũi cho nó nữa sao?
Thôi, quan sát tiếp đi.
Xem xem hai tên kia rốt cuộc có thức tỉnh được huyết mạch Thượng Thần có trong Vũ hồn của chúng hay không đã.
Đây coi như là bước quan trọng nhất để tiến đến truyền thừa Thần Cách của chúng ta a.

Mấy vị Thần khác cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa, lâu như vậy mới có người đủ tư cách tiếp nhận khảo nghiệm của Thần, bọn hắn vẫn là có chút chờ mong nha.

Tư Đồ và An Đình có đánh chết cũng không dám nghĩ tới chuyện bọn hắn đang lăn lộn chịu đựng giày vò trên giường lại bị mấy vị được gọi là Thượng Thần trên Thần Giới để tâm quan sát, giờ đây dưới sự thiêu đốt của tâm hỏa và tâm băng, hai người đã hoàn toàn mất đi sự chủ khống thân thể.

Mạnh mẽ hôn lên bờ môi lạnh lẽo của An Đình, Tư Đồ Ngận Suất đem nhiệt khí nóng bỏng truyền vào miệng y đổi lấy sự thanh lãnh trong hơi thở của người nằm bên dưới. Cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, Tư Đồ hùng hổ đem An Đình lột sạch sẽ, khiến y hoàn toàn phơi bày trước mặt hắn.

Nhìn nhìn thân hình trắng nõn vì ma sát với y phục của hắn mà ửng lên một màu đỏ hồng, Tư Đồ toàn thân khô khốc nhanh chóng cởi bỏ quần áo, thế nhưng chút thần trí còn sót lại của hắn như đang nhắc nhở bản thân không được làm tổn thương An Đình như trước nữa.

Vươn tay vào trong đống y phục lấy ra một lọ dược du cũng có công dụng chữa thương khác, Tư Đồ đem thứ nước thuốc trơn lạnh đổ ra tay, sau đó nhẹ nhàng đưa xuống hậu huyệt của An Đình từ từ đút vào.

Bị dị vật xâm nhập, An Đình thần trí mơ hồ khẽ rên thành tiếng, toàn thân co quắp kẹp chặt lấy cánh tay của Tư Đồ. Dục hỏa không ngừng thiêu đốt, Tư Đồ khẽ cử động ngón tay bên trong nội bích chật hẹp. Mồ hôi trên trán túa ra, hắn cố nín nhịn chờ đợi An Đình dần thích nghi với ngoại vật đưa vào.

Một ngón, hai ngón, và cuối cùng là ba ngón tay đã vào được bên trong hậu huyệt của An Đình, chứng kiến một màn như vậy khiến cho mấy vị cao cao tại thượng trên Thần Giới cũng nhịn không được mà che mặt quay người đi. Thái Dương Thần Vương không nói một lời liền thu Thần Kính lại, đem cảnh tượng xuân sắc bên dưới Đấu La Đại Lục giữ trọn trong căn phòng nhỏ.

Bên trên việc theo dõi của Thần Giới đã dừng lại, thế nhưng công việc của Tư Đồ và An Đình mới là bắt đầu. Nhìn cơ thể căng cứng bên dưới, Tư Đồ Ngận Suất hít sâu mấy hơi cố gắng bình ổn tâm trạng đang kích động.

Đã qua hơn một tháng kể từ cái đêm hôm đó hắn vẫn chưa thử qua cảm giác này với ai khác, thế nên hôm nay cơn giận dữ vì An Đình nằm trong lòng hắn lại gọi tên của người khác khiến hắn vô cùng khó chịu. Cộng với dục hỏa bị gọi lên, nên Tư Đồ không kìm chế được mà một lần nữa chiếm lấy thân thể xinh đẹp tiêm gầy của An Đình.

Tư Đồ nhẹ nhàng đưa đẩy, tiếng ván giường kẽo kẹt cùng với thanh âm rên rỉ khe khẽ của An Đình và tiếng thở dốc ồ ồ của Tư Đồ vang lên trong đêm tối. Thời gian cứ thế trơi qua, sau một hồi nữa mạnh mẽ luận động, Tư Đồ hai tay giữ chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Đình đến nỗi hằn lên mười đạo vết bầm tím. Ngửa đầu ra sau, Tư Đồ gầm lên một tiếng trầm đục rồi đem toàn bộ tinh khí nóng bỏng của Vũ hồn Cực trí chi hỏa trút vào tận cùng băng lãnh của cơ thể An Đình.

Ngay khi luồng nhiệt khí nóng bỏng bắn sâu vào bên trong nội bích, An Đình cũng cong người đem bạch dịch của mình phóng thẳng lên bụng Tư Đồ. Hai người bọn hắn vốn không hề biết, vào thời điểm ấy, đồng thời hai hình xăm mang phong cách cổ xưa có hình dạng một đốm lửa và một bông hoa tuyết nho nhỏ nháy mắt xuất hiện trên cổ tay trái của cả hai người.

Trong căn phòng nhỏ giờ đây chỉ còn vang lên từng nhịp thở hào hển cùng mùi xạ hương nồng đậm. Tư Đồ và An Đình sau khi phát tiết cũng dần dần thanh tỉnh, nhìn thấy nam nhân vô tình lạnh lẽo kia đang cưỡi trên thân mình, cùng với cơ thể trần trụi đang đượm đầy mô hôi bết dính, An Đình hoảng loạn chống tay ngồi dậy kêu lên:

- Tư Đồ.
Huynh... huynh đang làm cái...
Aaaaaaa....

Bởi vì hốt hoảng ngồi bật dậy nên An Đình mới cảm nhận rõ sự tồn tại cự vật nóng bỏng đang chôn sâu trong cơ thể, hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn xuống dưới. Ở nơi hạ thân của y và Tư Đồ đều đang được một thứ gì đó liên kết gắn lại, cảm giác có chút chất dịch gì đó như muốn trào ra ngoài khiến y sợ hãi lao người nhảy xuống khỏi giường.

"Rầm"

Vì trước đó dùng sức quá độ mà vùng eo của y vô cùng đau đớn, kèm theo y phục tán loạn vướng vào cổ chân khiến cho An Đình đang hoảng loạn ngã đập đầu xuống nền nhà thô cứng rồi ngất đi. Thở dài đem An Đình bến lên giường, dùng nước trong không gian trữ vật nhẹ chà lau thân thể của y, Tư Đồ khẽ thì thầm:

- An Đình.
Ta phải làm sao với ngươi đây?
Số phận dường như đã buộc chúng ta lại với nhau, thế nhưng cớ sao ngươi lại cố tình là một gã nam tử?
Nam nhân dù sao đi nữa cũng không thể hạ sinh nhi tử, ngươi bảo ta làm sao chọn ngươi a?
Là một Hoàng tử, ta còn có hoài bão riêng chưa thực hiện, còn mối thù khắc cốt ghi tâm chưa được trả.
Ngươi nói ta làm sao có thể an ổn ở bên ngươi cả đời đây?

Tư Đồ vươn tay sờ sờ lên vết bầm tím  trên ngực An Đình, thầm vận Hồn lực đem máu trên ngón tay nhỏ xuống biến vết bầm tím đó thành hình dạng một đóa hoa sen màu đỏ thắm, xung quanh còn có hỏa diễm màu xính kim bao bọc, hắn thở dài nói:

- An Đình, tuy ta không thể buông bỏ tất cả để chọn ngươi.
Nhưng ta cũng tuyệt đối không nhìn được cảnh ngươi nằm trong vòng tay kẻ khác, hình xăm này là minh chứng cho việc ngươi đã trở thành người của Tư Đồ Ngận Suất ta.
An Đình... ta xin lỗi...

Trên Thần Giới, Băng Thần hai mắt phún lửa giận dữ gào lên:

- Cái tên xú tiểu tử, người nhận truyền thừa của ta giúp hắn thức tỉnh hoàn toàn Hỏa Thần huyết mạch, vậy mà hắn lại dám bỏ rơi tiểu hài tử kia.
Khốn kiếp, ai nói Băng - Hỏa không thể bên nhau?
Ai nói nam tử thì không thể hạ sinh nhi tử?
Ta phải xuống đập chết cái tên khốn kiếp Tư Đồ kia, chàng đừng cản ta.

Hỏa Thần ôm chặt lấy nàng, khẽ vỗ về trấn an:

- Băng Nhi, nàng đã quên là Thần thì không được phép quản chuyện của kẻ nhận truyền thừa sao?
Nếu muốn gặp thì nàng cũng chỉ có thể gặp được truyền nhân của mình mà thôi.
Được rồi, bớt nóng giận đi, ta đi hầm canh gà nhân sâm cho nàng ăn.
Cứ để cho hai tên tiểu tử kia thuận theo số mạng đã được định trước của chúng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro