Chương 86 : Liệp Sát Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long sừng sững đứng trước của động, trong lòng Nguyên Lão chợt dâng lên một cỗ nhiệt ý mãnh liệt. Đó là sự khao khát truy cầu sức mạnh cùng cảnh giới, điều này vốn đã bắt đầu nhen nhóm lên trong huyết mạch của lão kể từ khi mà An Đình may mắn đem về Xích Long Kim Lân Quả rồi.

Nhận thấy Nguyên Lão thất thần, Tư Đồ vội hướng đám người sau lưng trầm giọng phân phó:

- Đình Đình cùng Tiểu Đằng tấn công từ trên cao, ta cùng Dương Thiên tấn công từ bên dưới.
Nguyên Lão người không cần quá lo lắng, bọn ta sẽ giúp người chế trụ nó, người cần phải bảo lưu thực lực để hấp thu Hồn Hoàn.
Về phần Hồng Anh, ngươi trực tiếp dùng Thất Thải Mộng Yểm phối hợp với Ngưng Băng Vực của Đình Đình ngăn cản tầm nhìn của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long.

Dứt lời, hai nắm tay chợt siết chặt, Tư Đồ quay qua liếc An Đình một cái, sau đó chỉ thấy huyết quang lóe lên, một đầu Xích Kim Hỏa Long nháy mắt hiện ra uy nghiêm lẫm lẫm đứng đối diện với Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long đang từ trong động bước ra.

Cảm nhận được uy áp đến từ chính huyết mạch, Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long ngay lập tức gầm lên giận dữ, chiếc đuôi dài thô to tựa như thanh đao lớn chợt hướng về phía long khẩu đầy răng nhọn vẫy tới. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long bỗng ngoạm chặt lấy long vỹ của mình, sau đó một tràng thanh âm ma sát chói tai vang lên, lớp lân phiến trên chiếc đuôi sau khi được răng nanh mài qua chợt bùng lên một luồng hỏa diễm nóng rực, long vỹ như một thanh trường đao nhuốm đầy lửa đỏ vung vẫy trong không trung vang lên từng trận thanh âm xé gió.

An Đình cùng đám người Âu Dương Thiên cũng động, từng vòng Hồn Hoàn lấp lánh xuất hiện, Âu Dương Thiên hóa thành một đầu Phi Thiên Bạch Hổ đứng bên cạnh Ngục Hỏa Cuồng Long của Tư Đồ không ngừng phát ra từng trận tiếng gầm trầm thấp. An Đình cùng Tiêu Đằng đang lơ lửng trên cao cũng ngay lập tức xuất ra Sơ Cấp Thần Binh đã luyện thành, uy áp đè nén xuống đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long lại càng nặng nề hơn nữa.

Nâng bàn tay trắng nõn lên cao, từ trên người An Đình một luồng Hàn khí mạnh mẽ tràn ra khiến cho không gian trên trăm trượng chợt trở nên đông đặc lại, bạo phong tuyết ầm ầm trút xuống che khuất đi tầm nhìn của đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long bên dưới. Thất Thải Bong Bóng của Hồng Anh cũng được phóng thích ra đến cực hạn, khắp một khoảng không gian bên ngoài đầu Hồn Thú kia nháy mắt đều bị che giấu, đem Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long vây vào thế khó.

An Đình cùng Tiêu Đằng hai mắt lóe lên quang mang đầy thâm ý, hai thanh Sơ Cấp Thần Binh ngay lập tức ẩn mình trong hoa tuyết cùng bong bóng hướng đầu Hồn Thú bên dưới lao đi.

"Phầm phập... roẹt"

Thanh âm bén nhọn cùng tiếng nổ của lôi điện bất ngờ vang lên, Nguyệt Kim Luân của An Đình và Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm của Tiêu Đằng thành công phá vỡ lớp vảy dày thô ráp của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long khiến cho trên thân nó hiện ra hai vết chém lớn sâu hoẵm. Gầm lên trong đau đớn, Long vỹ mang theo lực lượng mạnh mẽ cùng hỏa diễm chợt hướng xung quanh loạn chém.

Hỏa diễm gặp phải hoa tuyết với Cực Hạn Băng thuộc tính khiến cho uy lực giảm đi rất nhanh chóng, đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long bất giác rơi vào hoảng loạn. Tuy nói Hồn Thú vạn năm đã có linh tính, mười vạn năm đã có thể suy nghĩ cùng hóa thành nhân hình, bất quá nơi đây vốn là thâm sơn cùng cốc, Hồn Thú có thông minh hơn nữa cũng không thể nào sánh cùng với con người.

An Đình theo Tư Đồ ra dấu mà thu lại bạo phong tuyết, xung quanh bây giờ chỉ còn lại bong bóng tung bay đầy trời. Tiêu Đằng ngay lập tức triển khai uy lực của Lôi Vực, đem đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long vây vào giữa, lôi điện trên cao nháy mắt ngưng tụ thành một khỏa lôi chùy to lớn hướng thân mình của đầu Hồn Thú giáng xuống.

Cảm nhận rõ sự uy hiếp trí mạng, Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long bị dồn vào đừng cùng nhất thời cuồng bạo, chiếc đuôi to lớn lại hướng hàm răng sắc nhọn mài qua bùng lên huyết hồng hỏa diễm, kiếm vỹ cường ngạnh mang theo lực lượng phá toái mạnh mẽ đón đỡ một chùy của Tiêu Đằng.

"Ầm ầm... đùng"

Theo một trận tiếng nổ lớn vang lên, Bôn Lôi Chùy cùng Kiếm Vỹ mạnh mẽ va chạm, phản chấn tràn ra khiến cho Tiêu Đằng bị đánh văng ra xa may mắn được An Đình kéo lại mới tránh khỏi rơi xuống nền đất đá bên dưới. Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long cũng không tốt hơn là bao, trên chiếc đuôi lớn cùng thân thể có không ít lôi điện đang ngang dọc chạy loạn, hiển nhiên là nó đã bị thương.

Tư Đồ từ đầu vốn chỉ dùng huyết mạch từ Vũ Hồn chấn nhiếp đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, nhìn thấy đầu Hồn Thú đã bị phân tâm thì hắn cũng bắt đầu hành động. Long thân to lớn dài gần hai mươi mét nháy mắt lao thẳng về phía Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, Xích Kim Hỏa Long bất ngờ há miệng phun ra một ngụm hỏa diễm màu vàng đỏ đánh thẳng vào trên người Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long.

Sí nhiệt đến từ Cực Trí Chi Hỏa dễ dàng xuyên qua lân phiến cùng da thịt của đầu Hồn Thú khiến lưng nó lại thêm một lỗ thủng lớn, máu tươi không ngừng tràn ra bên ngoài nhuộm đỏ cả một mảng thực vật. Âu Dương Thiên cũng động, hổ trảo nặng nề vỗ lên đuôi của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo long, lân phiến màu nâu cùng máu thịt ngay lập tức nát vụn.

Chiếc đuôi lớn bị hổ trảo mạnh mẽ ghim xuống đất, Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long toan quay đầu hướng Phi Thiên Bạch Hổ do Âu Dương Thiên hóa thành ngoạm một miếng. Thế nhưng Tư Đồ sớm đã nhìn ra, song trảo phía trước bất ngờ hướng cổ của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long vồ tới, long thân thon dài mạnh mẽ cuốn chặt thân thể đầu Hồn Thú bên dưới khiến nó vô phương phản kháng.

An Đình nhìn một màn này cũng không khỏi cảm thấy lo lắng, ánh mắt đưa qua ra hiệu cho Tiêu Đằng đang đứng bên cạnh. Nguyệt Kim Luân cùng Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm mang theo chí hàn cùng chí lôi xé rách không gian giáng thẳng xuống lưng của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, đúng lúc này chợt nghe An Đình hét lớn:

- Nguyên Lão.
Mau giết nó...

Nghe tiếng hét, Nguyên Lão ngay lập tức hoàn hồn, thân hình chợt động đã lách mình chạy đến bên cạnh Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, thế nhưng bất ngờ lúc này lại nghe thấy tiếng rống đầy đau đớn phát ra từ miệng của Xích Kim Hỏa Long do Tư Đồ hóa thành. Lần lượt từng đạo ánh mắt vội lướt qua, chỉ thấy trên long thân của Tư Đồ đang bị năm móng vuốt sắc nhọn đâm vào, tiên huyết đang ngừng theo long chỉ chảy ra nhỏ xuống mặt đất.

Tuy chịu đựng đau đớn, thế nhưng Tư Đồ vẫn cố cắn chặt răng siết lấy thân thể của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, long thủ còn không quên hướng về phía Nguyên Lão lớn giọng kêu lên:

- Nguyên Lão... mau... mau giết nó...
Ta không cầm cự được bao lâu nữa...

Huyết quang lóe lên, long trảo của Nguyên Lão nháy mắt đâm xuyên lồng ngực của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long đem trái tim nó hoàn toàn bóp nát. Một tiếng rống dài đầy đau đớn vang vọng trong sâm lâm, thế nhưng móng vuốt của nó vẫn như cũ ghim sâu vào long thân của Tư Đồ khiến hắn phải nhận lấy nỗi thống khổ không hề thua kém.

"...A..."

Tư Đồ hét lên trong đau đớn, xích kim quang mang lóe lên rồi vụt tắt, trạng thái Vũ Hồn Chân Thân giải trừ, Tư Đồ bị mạnh mẽ hất văng ra xa ngã xuống nền đất, trên hông xuất hiện năm lỗ thủng lớn không ngừng rỉ máu. An Đình thấy vậy vội từ trên cao lao xuống, hai mắt lấp lánh lệ quang chạy tới ôm chầm lấy gã hắc y nam nhân đang nằm co quắp trên nền đất cứng.

Nhìn Tư Đồ bị thương, Nguyên Lão vô cùng giận dữ, hướng đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long vẫn còn đang giãy dụa kịch liệt, long trảo chợt thu về, huyết quang trên chiếc nhẫn trữ vật lóe sáng, một thanh đại đao màu đỏ sậm chợt thình lình xuất hiện. Đem Hồn Lực quán nhập vào thanh đại đao, Nguyên Lão ngay lập tức hướng long thủ của đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long nặng nề bổ xuống, luồng lực lượng mạnh mẽ đến từ một gã Hồn Sư trên chín mươi cấp nháy mắt xé rách không gian chém lên đỉnh đầu của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long.

"... Phập... Crắc..."

Thanh âm bén nhọn cùng tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, long thủ của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long ngay lập tức bị Nguyên Lão bổ ra như bổ dưa hấu. Đầu Hồn Thú long loại cuối cùng cũng hoàn toàn mất đi sinh cơ, kim sắc trong đôi nhãn cầu lớn nhanh chóng mờ nhạt, một mùi tanh nồng từ máu và não bị chém nát của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long từ từ lan tràn trong không khí.

Bỏ mặc thi thể to lớn đang dần ngưng tụ ra một vòng Hồn Hoàn màu huyết sắc, Nguyên Lão vội chạy tới bên cạnh Tư Đồ, hai mắt mang theo sự lo lắng đã sớm hằn lên tơ máu, lão vội hỏi:

- Suất Nhi...
Con không sao chứ?

Nằm tựa đầu lên đùi An Đình, Tư Đồ chịu đựng cơn đau truyền đến từ bên hông mỉm cười đáp:

- Ta không sao...
Người đừng quá lo lắng, có Đình Đình lo cho ta rồi.

Dừng một chút, hắn nhìn sang Hồng Anh nói:

- Hồng Anh, phiền ngươi giúp Nguyên Lão khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Lát nữa người còn phải đệ thu Hồn Hoàn, hãy trị liệu cho người trước.
Ta... có Đình Đình ở bên là được rồi...

Tư Đồ vừa dứt lời liền thấy hai má An Đình đỏ lên, bàn tay đang giữ ở trên hông Tư Đồ khẽ run rẩy một chút.

Vươn tay cản lại lời Nguyên Lão đang định nói, Tư Đồ mỉm cười trấn an:

- Nguyên Lão, người đừng lo.
Ta không sao đâu, người mau minh tưởng khôi phục Hồn Lực đi, một lúc nữa còn thu Hồn Hoàn.
Người quên là Đình Đình cũng có thể chữa thương sao?

Nhận được ánh nhìn kiên định của Tư Đồ, Nguyên Lão chỉ đành cúi đầu thở dài ngồi xuống bắt đầu minh tưởng khôi phục Hồn Lực. Hồng Anh nhanh chóng mở ra Vũ Hồn giúp lão đề nhanh thời gian tu luyện, dù sao bây giờ nàng đã trở thành tôn nữ của người ta, cũng nên lo lắng cho lão nhân gia một chút a.

Nhìn Nguyên Lão chìm vào minh tưởng, Tư Đồ vươn tay nắm lấy ngọc thủ đang run rẩy di chuyển trên hông, khóe miệng câu lên thành một nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:

- Đình Đình à, ta đã không còn chảy máu nữa rồi.
Ngươi cứ xoa vậy ta sẽ rất đau đó...

- A...
Ta xin lỗi...

Bị Tư Đồ nắm tay, An Đình chợt hoàn hồn kêu lên, khuôn mặt vốn đượm đầy lo lắng nhiều thêm một tia lúng túng. Đem một chút bột phấn được nghiền ra từ kim đan của Tuyết Liên còn dính trên tay thoa lên miệng vết thương của Tư Đồ, An Đình nhanh chóng xuất ra một dải lụa dài sạch sẽ đem miệng vết thương cẩn thận băng bó lại.

Cởi chiếc áo dính đầy máu tươi ném xuống, An Đình nhẹ nhàng giúp Tư Đồ thay một chiếc áo sạch sẽ khác, cố gắng không chạm đến vết thương, hầu như An Đình đã phải trừng lớn hai mắt để căn chỉnh động tác trên tay, đến khi chiếc áo hoàn toàn mặc xong thì trên trán của y cũng đã ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

Nhìn Nguyên Lão đã chuẩn bị bước vào giai đoạn đệ thu Hồn Hoàn, Tư Đồ chợt dựa vào An Đình rồi tiến về phía một khu đất trống ngồi xuống, sau đó hướng Nguyên Lão nói:

- Nguyên Lão.
Một lát nữa khi người hấp thu Hồn Hoàn, ta sẽ thả ra uy áp đến từ Vũ Hồn Cực Hạn, người cố gắng dựa vào luồng uy áp đó để nhanh chóng triệt để đánh tan sự phản kích từ linh hồn của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long.
Dù sao thì Vũ Hồn của ta cũng là đỉnh cấp long loại, vẫn có thể áp chế được những Vũ Hồn long hệ còn lại a.

Sau đó Tư Đồ bắt đầu chìm vào minh tưởng để khôi phục thương thế, tuy nhiên mục đích chính của hắn vẫn là thả ra uy áp đến từ Vũ Hồn để trợ giúp Nguyên Lão đệ thu Hồn Hoàn. Thế nên đến khi Nguyên Lão hấp thu thành công Hồn Hoàn thứ chín có niên đại hơn mười tám vạn năm, thì vết thương trên bụng Tư Đồ cũng không khác gì so với lúc mới được An Đình băng bó xong là bao.

Khẽ liếc Tư Đồ một cái xong, An Đình vội chạy về phía Nguyên Lão, vốn có kinh nghiệm trong việc hấp thu Hồn Hoàn nên chỉ tốn thời gian một ngày Nguyên Lão đã hoàn toàn hấp thu xong nguồn năng lượng khổng lồ đến từ Hồn Hoàn mười tám vạn năm. Đưa ra một viên kim đan, An Đình mỉm cười nói:

- Chúc mừng người, Nguyên Lão.
Cuối cùng thì người cũng đã bước vào cảnh giới của cường giả chân chính rồi a.

Nhận lấy kim đan, hai mắt Nguyên Lão phiếm lệ, lão biết rằng, nếu không có Xích Long Kim Lân Quả mà An Đình mang về thì cơ hội đột phá cảnh giới Phong Hào Đấu La của lão cũng chỉ là trong mơ mà thôi. Không nói nhiều lời, Nguyên Lão liền nuốt xuống viên kim đan, bắt đầu vận Hồn Lực nhanh chóng tiến vào minh tưởng để hoàn toàn dung hợp lại luồng Hồn Lực mạnh mẽ đang chạy loạn trong nội thể.

An Đình quay qua phía thi thể của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long đánh giá một chút, sau đó bàn tay phải vung lên hướng long thân to lớn vẫy một cái. Nhất thời huyết quang lóe lên, từ trên lưng của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long chợt xuất hiện một khối Hồn Cốt xương bàn chân phải màu nâu đỏ.

Nhìn khối Hồn Cốt trong suốt tựa thủy tinh, An Đình vội thu lại đưa cho Hồng Anh nói:

- Tỷ giữ lấy nó, khi nào Nguyên Lão tỉnh lại thì đưa nó cho người hấp thu.
Hồn Sư dù cho có đạt tới cảnh giới Phong Hào Đấu La nắm giữ lực lượng cường đại, nhưng nếu sở hữu thêm một khối Hồn Cốt có niên đại trên mười vạn năm thì cũng tương đương với việc có thêm một tuyệt chiêu phòng mệnh.

Đưa khối Hồn Cốt cho Hồng Anh giữ, An Đình vội chạy tới bên cạnh xác của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, hoàn toàn ngó lơ Tư Đồ. Tiêu Đằng cùng Âu Dương Thiên cũng chạy qua, cùng An Đình bắt đầu công tác xẻ thịt lóc da đầu Hồn Thú có tu vi đã trên mười tám vạn năm này.

Sau chừng nửa giờ tu luyện, đến khi Nguyên Lão tỉnh lại chỉ thấy trước mặt là một đống hỗn độn, lân phiến màu nâu sậm cùng với xương cốt nằm la liệt trên nền đất, từng sợi gân cốt màu vàng nhạt được cuốn lại thành cuộn đặt trên những phiến lá cây sạch sẽ. Thế nhưng còn chưa dừng lại ở đó, bên cạnh đống xương cốt màu trắng ngà còn có một ngọn núi thịt lớn được cắt thành miếng vuông vức màu đỏ sậm, thi thể to lớn của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long đã hoàn toàn biến mất.

Thấy Nguyên Lão ngây người, Hồng Anh vội tiến đến cười nhẹ nói:

- Gia gia, người đã tỉnh rồi?
Đây đều là những bộ phận thu được từ trên người Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long a, Tiểu Đình nói là còn có chỗ để dùng nên mới thu lại.
Đệ ấy kêu người sau khi tỉnh thì hãy hấp thu khối Hồn Cốt bàn chân phải này đi, nó có thể sẽ mang đến một kỹ năng công kích hệt với Hồn Kỹ của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long a.

Nhận lấy khối Hồn Cốt màu nâu đỏ, cảm nhận được sự mời gọi của luồng năng lượng mạnh mẽ sâu bên trong, Nguyên Lão mỉm cười lắc lắc đầu. Sau đó chợt thấy lão đứng dậy tiến về phía Tư Đồ, hướng hắn cúi đầu một cái thật sâu, áy náy nói:

- Suất Nhi, xin lỗi...
Xin lỗi vì đã khiến con bị thương, ta thật sự... thật sự đã có lỗi với mẹ của con a...

Bị hành động của Nguyên Lão dọa cho giật mình, Tư Đồ vội nâng lão dậy cau mày đáp:

- Ta đã nói không cho người cúi đầu trước mặt ta rồi mà.
Nguyên gia gia, ta không sao, cũng không hề có ý trách móc người.
Người đừng áy náy nữa, hãy mau hấp thu khối Hồn Cốt này đi, như vậy sau này bên cạnh ta cũng có thêm một cường giả có thực lực mạnh mẽ, ta vốn không thích hợp với kỹ năng mà khối Hồn Cốt này mang lại a.

Vốn định đem khối Hồn Cốt này nhường lại cho Tư Đồ, tuy nhiên lại bị hắn sớm nhìn ra mà từ chối, Nguyên Lão bất giác chìm vào cảm giác khó xử. Tuy Hồn Cốt có giá trị liên thành, càng là chí bảo trong giới Hồn Sư, tuy nhiên nếu bản thân Hồn Sư không thích hợp với Hồn Cốt mà lại cố miễn cướng hấp thu, chẳng những lãng phí một món chí bảo mà còn có thể hại tới bản thân của kẻ hấp thụ.

Thấy Nguyên Lão lưỡng lự, Tư Đồ mỉm cười tiến đến dìu lão ngồi xuống, sau đó mạnh mẽ ép buộc lão phải hấp thu khối Hồn Cốt có niên đại trên mười tám vạn năm này. Thế nhưng, lúc này bất ngờ Nguyên Lão chợt đem một khối Hồn Cốt bàn chân trái màu tử lam sắc từ trong nhẫn trữ vật trên tay ra, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Tư Đồ cùng Hồng Anh, lão ngay lập tức thúc giục Hồn Lực chảy vào khối Hồn Cốt trên tay, bắt đầu nhanh chóng hấp thu.

Tư Đồ vốn cho rằng Nguyên Lão sẽ hấp thu khối Hồn Cốt thu được từ Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long, thế nhưng bất ngờ nhìn thấy một màn này khiến cho hắn phản ứng chậm mất một nhịp, đến khi hắn muốn tiến lên ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Đợi ba người An Đình thu xếp xong mọi thứ quay lại thì chỉ thấy Tư Đồ mặt mày xám xịt ngồi bên cạnh Nguyên Lão đang chìm trong minh tưởng, trên tay hắn còn cầm một khối Hồn Cốt màu nâu đỏ.

Sau khi nghe Hồng Anh kể lại mọi chuyện, An Đình hướng Tư Đồ nhẹ nhàng bước tới, ngọc thủ đưa ra khẽ chạm lên vai hắn vỗ nhẹ, y nhỏ giọng nói:

- Tư Đồ...
Huynh đừng vội nóng giận, đợi Nguyên Lão tỉnh lại hẵng hỏi rõ mọi sự.
Ta tin người làm như vậy hẳn là có lý do a...

Được An Đình xoa dịu, nét u ám trên mặt Tư Đồ cũng vơi đi một chút, hắn kéo An Đình ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to lớn nắm chặt lấy ngọc thủ mát lạnh của y có một chút cứng nhắc. Biết Tư Đồ vẫn còn tức giận, An Đình chỉ đành lẳng lặng ngồi đó giúp hắn bình ổn cảm xúc, thế nhưng ngay sau đó y như chợt nhớ ra điều gì đấy mà hốt hoảng kêu lên:

- A....
Ta quên mất một việc a...

Bị y làm cho giật mình, Tiêu Đằng vội nhảy qua che miệng An Đình lại nhỏ giọng trách:

- Ngươi cái tên xú tiểu tử này.
Nói nhỏ một chút, ngươi hét cái gì a?
Nguyên Lão còn đang hấp thu Hồn Cốt đó nha.

Ra dấu đã hiểu, An Đình sau khi được thả tự do liền thấp giọng nói:

- Xin lỗi, ta là kích động một chút.
Khi nãy ta nói quên mất một chuyện, chính là cái đống thịt và gân cốt của đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long kia a.
Dù sao cũng không thể để nó nằm yên ở đó được.

Nhìn đám người đang chú tâm nghe ngóng, An Đình vội nói tiếp:

- Mọi người đừng vội, nghe ta nói hết đã.
Thịt và gân của Hồn Thú long loại vốn là những nguyên liệu nấu ăn vô cùng quý giá, nó tuyệt đối là cực phẩm bồi bổ gân cốt cùng thân thể cho Hồn Sư.
Vì vậy ta quyết định, nhân lúc Nguyên Lão đang minh tưởng nấu một chút thịt và gân của đầu Hồn Thú này cho mọi người cùng thử qua a.

Không đợi đám người Tiêu Đằng phản ứng lại, An Đình đã ngay lập tức xuất ra một cái nồi bằng đá lớn chừng nửa mét do y nhờ Âu Dương Thiên làm trước đó không lâu. Một lúc sau chỉ thấy y đem mấy khối thịt lớn cắt thành từng miếng nhỏ cỡ bàn tay cho vào nồi đá, tiếp đó là từng đoạn ngắn gân của Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long cũng bị cắt nhỏ rồi cho vào nồi, cuối cùng là thêm một chút gia vị cùng toàn bộ số nấm còn lại cho vào một chỗ.

Xong xuôi y liền hướng mắt nhìn Tư Đồ mỉm cười nói:

- Tư Đồ, ta biết huynh đang tức giận.
Bất quá huynh cũng không thể để Nguyên Lão cùng bọn ta chịu đói phải không.
Nếu vậy thì chi bằng huynh giúp ta một việc này đi, dùng Xích Kim Hỏa Diễm của huynh hầm mềm đám thịt và gân của đầu Kiếm Vỹ Hỏa Bạo Long này a.
Với Cực Trí Chi Hỏa, ta nghĩ đồ ăn bên trong nồi đá sẽ rất mau chín mềm a, hơn nữa khi huynh thúc giục Hồn Lực thì vết thương mới nhanh chóng lành lại được.

Nhìn ánh mắt khẩn thiết của An Đình, Tư Đồ chỉ đành thở dài hướng y gật gật đầu đồng ý, bàn tay lóe lên Xích Kim Hỏa Diễm hướng chiếc nồi đá lớn quét tới. Để tránh cho nồi đá bị thiêu thành tro bụi hủy đi toàn bộ thực phẩm bên trong, Tư Đồ chỉ còn cách vận Hồn Lực cẩn thận đem nhiệt độ hạ xuống mức vừa phải nhất bắt đầu từ từ nấu mềm số thịt cùng gân mạch chứa trong nồi đá.

Gần hai canh giờ đã trôi qua, tử lam sắc trên thân thể Nguyên Lão cũng dần dần thu liễm lại, quang mang chỉ còn bao lấy một bên chân trái của lão, Hồn Lực ba động mạnh mẽ theo quang mang tản mát thẩm thấu ra xung quanh.

Vẫn chăm chú đem sự bực bội quán nhập vào trong hỏa diễm, Tư Đồ vừa vận Hồn Lực chữa thương, vừa theo ý An Đình hầm nhừ những thứ bên trong nồi đá. Bởi vậy mà bên phía Nguyên Lão xảy ra động tĩnh hắn cũng không phát giác, chỉ có tiếng nước sôi lên ùng ục từ trong nồi đá cùng hương thơm ngát tỏa ra khiến cho ai nấy đều phải chảy nước miếng chờ đợi.

Đám người An Đình vốn đang dùng cặp mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm chiếc nồi đá to lớn chứa đầy món ăn thơm ngon đang tỏa ra mùi hương quyến rũ, bất chợt một tiếng long ngâm trầm thấp vang lên, thân thể vốn bất động trong hơn hai canh giờ của Nguyên Lão bất ngờ treo lơ lửng vào không trung, sau lưng lão chợt xuất hiện hư ảnh một đầu Độc Giác Hỏa Bạo Long to lớn đang ngẩng đầu rống lên một tiếng long ngâm vô cùng chân thực.

Bị tiếng rống làm chấn động, Tư Đồ hai tay run lên suýt nữa không khống chế được hỏa diễm khiến nó tăng lên độ nóng một cách đột ngột. An Đình vội hướng hắn la lên:

- Tư Đồ, mau thu lại hỏa diễm a...

Vội thu lại hỏa diễm, Tư Đồ nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyên Lão lo lắng kiểm tra một phen. Hoàn hảo cả người cùng món ăn đều không tổn hại, đến khi ăn xong một bữa thịnh soạn, lúc này Nguyên Lão mới thở dài nói:

- Suất Nhi, ta hiểu ý của con.
Bất quá, ta không thể làm theo được.
Ta đã già rồi, nếu phục dụng khối Hồn Cốt kia sẽ thực lãng phí a. Còn có khối Hồn Cốt kia vốn thuộc về một đầu hơn tám vạn năm Hồn Thú long loại, là phần thưởng mà Bệ hạ thưởng cho ta sau khi trở về từ Tuyết Sơn, kỹ năng cũng thật là không tệ.
Hơn nữa, con còn chưa có binh khí cho bản thân, khối mười tám vạn năm Hồn Cốt kia đích xác là một phần nguyên liệu không thể thiếu.

Vốn còn chưa chịu bỏ qua chuyện này, thế nhưng sau khi bị Nguyên Lão kiên quyết thuyết phục Tư Đồ mới chịu gác lại chuyện này thu lấy khối Hồn Cốt màu nâu đỏ kia vào nhẫn trữ vật để sau này sẽ luyện chế sơ cấp Thần Binh cho bản thân.

Tốn thêm hai ngày ngang dọc trong rừng rậm, đến ngày thứ ba thì sáu người Tư Đồ mới ra khỏi khu vực nguy hiểm, tuy vậy trên đường đi bọn hắn cũng gặp phải không ít Hồn Thú niên đại vạn năm, thu được không ít xương cốt cứng rắn, coi như là nguyên liệu để chế tạo thành binh khí có thể bán ra kiếm thêm chút ngân lượng.

Đến ngày thứ tư, sáu người cuối cùng cũng về đến bên ngoài trấn Thanh Hà, bất quá nhìn luồng âm khí dày đặc lượn lờ trên bầu trời đại trấn lại khiến cho lòng người vô cùng lạnh lẽo ảm đạm. An Đình vốn có sự nhạy cảm với khí tức của Tà Hồn Sư nhất bất giác trừng lớn hai mắt kêu lên:

- Tà Hồn Sư...
Là Tà Hồn Sư, không sai, nơi đây còn lưu lại khí tức của Tà Hồn Sư...
Rất cường đại a....

Nguyên Lão khẽ nhắm lại hai mắt, sau đó chợt mở ra tinh thần lực bắt đầu hướng phía trong đại trấn tìm kiếm, sau đó chỉ thấy lão thở dài đầy thương xót nói:

- Aizzz.
Tòa trấn này đã trở thành phế tích rồi.
Tử khí vô cùng cường đại, ắt hẳn từng có hai gã Tà Hôn Sư cấp bậc Phong Hào Đấu La dẫn trận tại đây.

Hai mắt lóe lên tia máu, Tư Đồ trầm giọng nói:

- Vào xem một chút, xem coi có phát hiện ra dấu vết gì không?

Bước qua thạch môn, khung cảnh thê lương cùng một thứ mùi hôi hám cùng xú uế của tử thi bất ngờ tỏa ra vô cùng nồng đậm khiến ai cũng phải nghiêng mặt che mũi lại.

Đi dọc theo con đường lớn, nhìn quang cảnh đổ nát cùng vô số xác chết khô héo nằm ngổn ngang khắp nơi, An Đình cùng Tiêu Đằng trong đôi mắt ngập tràn lệ quang đều lóe lên sát ý nồng đậm. Cảnh tượng tang thương hiu hắt khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng rơi nước mắt, Hồng Anh vốn đang đi bên cạnh An Đình chợt siết chặt lấy bàn tay của y vội vàng nói:

- Tiểu Đình, ta cảm nhận thấy khí tức của người sống.
Còn có người sống a...

Nghe nàng nói, năm người ngay lập tức tản ra xung quanh bắt đầu tìm kiếm, sau nửa giờ lục lọi chợt nghe thấy Tư Đồ hướng mọi người vẫy gọi. Thì ra trong lúc đi ngang qua một khu đổ nát, hắn liền phát hiện ra thi thể của một nam nhân đã chết nằm chắn ngang một miệng giếng nhỏ, mà bên trên còn có mấy tấm ván gỗ mỏng phủ lên, hơn nữa còn có một đoạn dây thừng buộc chặt vào cái cọc gỗ bên cạnh chân thi thể trông thật đáng nghi ngờ nên hắn mới gọi mọi người tới xem xét.

Đem thi thể nam nhân đỡ xuống, Âu Dương Thiên vội lật mấy tấm ván gỗ lên, bất ngờ ánh nắng nhàn nhạt từ trên cao rọi xuống chiếu sáng mọi thứ bên dưới khiến cho đám người bên trên mặt đất phải giật mình che miệng khẽ hô lên.

Bên dưới cái giếng u tối có ba thân ảnh gầy gò đang chen chúc nhau trong một cái thùng gỗ, cảm nhận được ánh sáng chiếu xuống, một người trông có vẻ cao lớn hơn một chút bất giác run lên bần bật, khóe miệng bị che khuất bởi làn tóc rối bù chợt vang lên tiếng khóc lóc van xin khàn khàn:

- Làm ơn... xin làm ơn... tha cho con của ta...
Xin các người... ta cầu xin các người... hãy giết ta đi.... chỉ xin... xin hãy tha cho con của ta...
Ta cầu xin các người...

Bị tiếng van xin của người mẹ khiến cho tỉnh giấc, tiểu oa nhi vốn nằm trong lòng nàng ta bất ngờ khóc lớn lên, tiểu nữ tử bên cạnh cũng là một bộ dạng sợ hãi hướng cặp mắt to tròn đầy căm phẫn nhìn về phía trên miệng giếng.

Hai mắt phiếm hồng, An Đình hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn hơi thở hướng ba người phía dưới đáy giếng trấn an:

- Đừng sợ.
Bọn ta không phải người xấu, ba người đợi một chút, ta sẽ đưa các người lên ngay.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vận bạch y, tiếng khóc lóc van xin của người phụ nữa dần nhỏ lại, tuy vẫn còn cảnh giác, bất quá dù cho dù có phải chết thì nàng cũng không muốn hai đứa con nhỏ phải bỏ mạng tại đáy giếng khô cằn này.

Cẩn thận dìu ba mẫu tử kia ra khỏi miệng giếng, An Đình liền đỡ họ đến một bãi đất trống tạm được coi là sạch sẽ một chút, sau đó vội xuất ra một túi nước lớn đưa qua mỉm cười nói:

- Vị đại tẩu này, các ngươi trước tiên uống chút nước đi.
Sau đó rửa sạch tay cùng mặt mũi, đợi ta đi chuẩn bị một chút thức ăn cho ba người.

Sau đó, nhân lúc ba mẫu tử kia uống nước rửa tay, An Đình ngay lập tức đem chút thịt đã nướng chín trước đó đưa qua cho Tư Đồ nhờ hắn hâm nóng lại. Cầm mấy xiên thịt đang bốc khói đặt vào tay nữ nhân kia cùng nữ hài tử nhỏ nhắn bên cạnh, An Đình đón lấy túi nước mỉm cười nói:

- Các người đói lắm rồi phải không?
Mau ăn đi...

Nhìn nữ hài tử nhỏ nhắn từng miếng từng miếng lớn cắn lấy xiên thịt trên tay, hai mắt An Đình tràn ra hơi nước. Vươn ngọc thủ khẽ vén mấy lọn tóc rối của nàng sang bên, y nín nhịn đến khàn giọng nói:

- Ăn chậm thôi, nếu không đủ ca ca lại nướng thêm cho muội ăn...

Vừa đút một miếng thịt nhỏ cho tiểu oa nhi trong lòng xong, nghe An Đình nói, nữ nhân vốn đang nhai một miệng thịt lớn bất ngờ rơi nước mắt, vội nuốt xuống thức ăn trong miệng, nàng chợt quỳ xuống hướng đám người An Đình không ngừng dập đầu tạ ơn:

- Đa tạ các vị... đa tạ các vị...
Đa tạ...

Nhìn nàng dập đầu đến mức thân thể gầy yếu đã có chút lung lay, An Đình vội đỡ nàng dậy, lau nhanh nước mắt trên má, y vỗ nhẹ vai nàng trấn an nói:

- Đừng như vậy...
Không cần đa tạ bọn ta... đại tẩu mau ăn đi...

Sau khi nhìn ba mẫu tử đã ăn no, An Đình liền đưa một túi nước sạch khác cùng vài khỏa trái cây tươi đưa qua. Yên lặng nghe nàng kể lại toàn bộ sự việc, Tư Đồ vốn lạnh lùng đứng bên cạnh An Đình chợt bước tới hướng ba mẫu tử trầm giọng nói:

- Ta là Tam Hoàng Tử của Hoàng Lạc Đế Quốc.
Chuyện này ta sẽ cho người điều tra làm rõ, sau đó sẽ giúp các ngươi báo mối huyết hải thâm thù này.
Từ giờ ba người hãy theo ta vào kinh đi, ta sẽ sắp xếp chỗ ở mới cho các ngươi.

Nghe Tư Đồ nói ra danh tính, vị nữ nhân kia vốn định quỳ xuống tạ ơn liền bị An Đình cản lại, sau đó được Hồng Anh đưa vào một căn nhà nhỏ gần đó tắm rửa thay y phục sạch sẽ, chuẩn bị theo đám người rời xa nơi này đến kinh thành của Hoàng Lạc Đế Quốc.

Nhìn luồng khói xám bốc lên từ những đống thi thể đang bị thiêu rụi bên dưới, Hồng Anh hướng vị nữ nhân đang rơi nước mắt bồng tiểu nam oa trong lòng, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta nên đi thôi.
Hãy để bọn họ được yên nghỉ, sau này chúng ta sẽ giúp bọn họ đoạt lại linh hồn...

Lau đi nước mắt, nữ nhân chợt hướng tiểu oa nhi trong lòng khẽ vuốt nhẹ một chút, sau đó hướng hai thiếu niên bên cạnh gật gật đầu. Nắm chặt tay tiểu nữ hài bên cạnh, An Đình đang phi hành trên cao hướng Âu Dương Thiên cùng Tiêu Đằng ra dấu, hai người nhanh chóng tiến đến dìu lấy vị nữ nhân kia rồi ngay lập tức phi thân vào không trung khởi hành về Hoàng Lạc Thành.

Sau khi ra khỏi trấn Thanh Hà, An Đình chợt quay qua hướng khuôn mặt nhỏ bé bên cạnh mỉm cười hỏi nhỏ:

- Tiểu muội muội, muội có muốn trở thành một Hồn Sư không?

Ngắm gương mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, cảm nhận từng làn gió mát lạnh thổi qua tai, nữ hài tử vốn trước đó không lâu còn trong bộ dạng bẩn thỉu hôi hám, giờ đây đã trở về vẻ nhỏ nhắn đáng yêu trong bộ y phục rộng thùng thình màu hồng phấn, chợt hướng cặp mắt to tròn về hướng An Đình ngơ ngác hỏi lại:

- Trở thành Hồn Sư là sẽ có thể bay lượn như tiểu ca ca sao?

- Ừ, có thể.

- Làm Hồn Sư có thể mạnh mẽ như vị đại ca mặc áo đen kia không?
Có thể giúp người trong trấn báo thù chứ?

- Không những có thể báo thù cho bọn họ, mà muội còn có thể bảo vệ được mẫu thân và đệ đệ của muội nữa.

- Vậy... muội cũng muốn làm Hồn Sư...

- Ừ, ta sẽ giúp muội.

- Cám ơn tiểu ca ca...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro