CHƯƠNG 47-48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47.

Tiêu Chiến đem "Ngũ tỷ muội" toàn bộ đốt, thuận tiện đốt cả áo ngực, quần lót các nàng.

Đang muốn rửa sạch "Tro cốt", đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa phòng đối diện.

Tiêu Chiến hoả tốc chạy đến, nhìn thấy một cô gái đến thuê phòng. Cô bé này không chỉ xinh đẹp, hơn nữa còn một mình đến xem phòng.

Nếu đổi lại trước kia, răng nanh Tiêu Chiến nhất định sẽ theo khóe miệng tán tỉnh.

Nhưng là ngày hôm nay, hắn lại không có gì hưng phấn.

Nhìn lướt qua trên váy, liền khép cửa phòng lại.

Giống như thật sự hết thảy đều đã kết thúc.

Cái chỗ này không còn có gì nhớ nhung cần phải chờ đợi.

Suốt một ngày, Tiêu Chiến cân nhắc chuyện làm sao trở về này.

Gọi điện thoại bắt Phùng Tuấn phái người tới đón? Nhưng theo tính tình Phùng tuấn, vạn nhất vứt câu "Tự đánh xe đến", chẳng phải là càng không còn mặt mũi? Gọi Nhị lôi? Nhị Lôi nhất định sẽ báo Vương Nhất Bác. Vạn nhất Vương Nhất Bác tự mình lái xe tới đón, mặt mũi nào cho đủ, có thể Tiêu Chiến sẽ mang loại cảm giác tự bán thân.

Thoáng liền đã tối, cũng tới kỳ hạn cuối cùng của "Ba ngày".

Tiêu Chiến luôn luôn coi chừng điện thoại, chờ đợi bên kia cho cái bậc thang đề leo xuống, kết quả không hề có động tĩnh.

Xem ra chỉ có thể tự mình tới cửa.

Giờ này khắc này, Tiêu Chiến tựa như sắp đi tái giá, liều mạng muốn tìm khăn voan đỉnh đầu có thể che khuất toàn thân.

Mà khăn voan này, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là "Mộng du".

Nhưng Tiêu Chiến không thể cam đoan buổi tối thật sự sẽ mộng du, cũng không có thể cam đoan mộng du sẽ đi tìm Vương Nhất Bác.

Cho nên, hắn chỉ có thể giả bộ mộng du.

Hàn đại sư tính toán, đêm nay ra ngoài ắt có tai họa.

Từ lúc biết Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã đem hai chữ "Tai họa" biến làm Vương Nhất Bác, có "Tai họa" chính là sẽ gặp phải Vương Nhất Bác. Đến nỗi rốt cuộc tai họa gì, Tiêu Chiến không tính kỹ, tóm lại gặp gỡ Vương Nhất Bác đều không phải chuyện tốt. Bất quá đêm nay vẫn là rất cần hành động, cũng không có chuyện tự nguyện tới cửa.

Buổi tối hơn 10 giờ, Vạn Lý Tình chờ Vương Nhất Bác tăng ca ở văn phòng.

"Anh lần này là quyết tâm không đáp ứng Hạ khách sao? Vô luận hắn dùng phương pháp gì bức bách?" Vạn Lý Tình hỏi.

Vương Nhất Bác nói: "Không có cách nào khác đáp ứng."Vị kia nhà hắn" vô luận dùng bao nhiêu kỹ thuật đóng gói xa hoa, đưa vào bao nhiêu đoàn thể chuyên nghiệp, đều chỉ là độc dược phòng vé."

Vạn Lý Tình một bên sửa sang lại cổ áo Vương Nhất Bác vừa cười nói: "Em đã xem qua hai bộ phim của hắn, nói thật, nhân vật của hắn không có cảm xúc."

"Hắn hoàn toàn là không biết diễn xuất, bất luận đạo diễn yêu cầu cái gì cũng đều bất lực, cuối cùng chỉ có thể để cho hắn diễn mặt than, cũng chính là bản thân hắn."

Vạn Lý Tình khó có thể lý giải, "Hạ Khách rốt cuộc nghĩ làm sao? Cho dù có tiền cũng không thể như vậy đi? Vị kia nhà hắn hoàn toàn không có lượng người xem cố định, trực tiếp bước ra một bước quá lớn, làm sao có thể thành công?"

"Hắn cũng không cần." Vương Nhất Bác nói.

"Có ý gì?"

"Nếu hắn thật muốn, đã sớm gióng trống khua chiêng tuyên truyền. Trong tay nắm quyền, mỗi ngày chiếm trang nhất cũng không có vấn đề gì, nhưng em có từng thấy qua tin tức giải trí về vị kia sao? Nói trắng ra là, hắn ném tiền đóng phim căn bản không phải cho khán giả xem, mà là một mình hắn xem."

Vạn Lý Tình khẽ thở dài một hơi, "Hạ khách từ nhỏ đã quái như vậy."

"Không còn sớm, anh đưa em về." Vương Nhất Bác nói.

"Được."

Tiêu Chiến bắt xe dừng cách cổng công ty mấy trăm thước, bởi vì phía trước trải nhiều camera, Tiêu Chiến nhất định phải diễn mộng du thật hoàn mỹ.

Đây đối với Tiêu Chiến mà nói căn bản không tính việc khó.

Nhưng có một chút vấn đề Tiêu Chiến làm sao cũng không khắc phục được.

Chính là khi Tiêu Chiến thật sự mộng du, hắn nhắm hai mắt vẫn có thể thấy đồ vật này nọ hơn nữa tránh đi hết thảy chướng ngại vật, nhưng là giả vờ mộng du, Tiêu Chiến nhắm mắt là cái gì đều nhìn không thấy.

Cho nên, vì an toàn, Tiêu Chiến mở hé mắt thành khe nhỏ, híp mắt đi đến đường cái. Mãi cho đến cổng công ty, Tiêu Chiến quan sát một chút hoàn cảnh bên trong, trộm nhớ kỹ chỗ nào có cây, chỗ nào có bậc thang, tìm con đường an toàn... Sau đó mới vận khí nhắm mắt lại.

Lái xe đến cổng, Vạn Lý Tình đột nhiên hỏi: "Vậy nam chính lúc đầu anh chọn là ai a?"

Vương Nhất Bác quay xe, vừa muốn trả lời, chợt nghe "Phanh" một tiếng.





48.

Vương Nhất Bác khẩn cấp phanh lại, Vạn Lý Tình mặt nháy mắt biến sắc.

Có vẻ như đụng vào cái gì rồi...

Vương Nhất Bác từ trên xe bước xuống, Vạn Lý Tình đi theo y đến đầu xe, nhìn thấy người cuộn tròn trên mặt đất, một bàn tay bụm mặt, tay kia thì ôm mông.

Mẹ kiếp! Tiêu Chiến trong lòng ai u hai tiếng, người nào con mẹ nó thiếu đạo đức như vậy? Lão tử mới vừa mắt nhắm lại liền đâm phải! Ta không mở to mắt ngươi cũng không mở mắt sao?

Vương Nhất Bác vừa rồi quả thật phân tâm, y hoàn toàn không nghĩ chỗ này sẽ có người đứng.

Người gác cổng thấy sự cố, vội đi ra giải thích: "Vương tổng, tôi vốn muốn ngăn cản hắn, nhưng Phùng quản lí lúc trước đã nói, nói nếu ngươi này đến có thể cho qua, tôi đã..."

Vương tổng... Tiêu Chiến lúc này mới xoay mặt qua,lập tức đối mặt với con mắt nghi hoặc của Vương Nhất Bác.

Biểu cảm 2 người giống nhau thần kì, làm saochính là hắn?

Không khí giằng co vài giây, Vương Nhất Bác đãmơ hồ đoán được gì đó, nhưng nghi hoặc trong mắt Tiêu Chiến lại không giảm chútnào, thậm chí tầng tầng tăng dần lên, nghi hoặc triệt để hóa thành mờ mịt, quáđộ đến tương đối lưu loát.

"Tôi làm sao lại ở đây?" mắt TiêuChiến mơ hồ, tự thì thào nói, "Tôi không phải đang ngủ trên giườngsao?"

Người gác cổng không dám mạo muội tiến lên đỡ,lại hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Có thể không có việc gì sao? Tiêu Chiến tronglòng thoá mạ: Ông bị đâm bay môngđập xuống đất thử xem!

"Tôi... Tôi làm sao vậy?" ánh mắt TiêuChiến giống như vẫn còn mông lung.

Vạn Lý Tình có một chút kinh nghiệm chữa bệnhvà chăm sóc, liền đi đến bên người Tiêu Chiến xem xét thương thế.

"Cậu hiện giờ cảm thấy thế nào? Có thểđứng dậy không?"

Tiêu Chiến vừa rồi thăm dò Vương Nhất Bác,cũng không chú ý có Vạn Lý Tình, lúc này vừa nhìn thấy, tâm can lập tức hỗnloạn ba trận.

"Không việc gì, chỉ là bị ngã thôi."

Tiêu Chiến lập tức đứng lên, sửa sang lại quầnáo, động tác đều trở nên anh tuấn.

Vương Nhất Bác đi đến phía Tiêu Chiến nói:"Tôi mang cậu đến bệnh viện kiểm tra."

"Không cần." Tiêu Chiến không quêntiếp tục diễn, "Việc này không trách anh, là tôi chính mình đang ngủ,không biết làm sao lại chạy đến đây, tôi tiếp tục trở về ngủ tiếp làđược."

Vương Nhất Bác hoàn toàn không để ý tới lí dothoái thác của Tiêu Chiến, hướng Vạn Lý Tình nói: "Anh phải đưa hắn đibệnh viện, chỉ còn cách tìm người chở em về nhà."

"Em đi cùng anh." Vạn Lý Tình nói.

"Cũng đã trễ thế này, kiểm tra xong chắcphải nửa đêm, em vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

"Không được." Vạn Lý Tình kiên trì,"Em nhất định phải đi với anh xem kết quả kiểm tra mới an tâm."

Hai người kia đứng nói lời này đều bình thản, TiêuChiến vụng trộm né sang bên cạnh. A!! Giọng điệu này có vẻ như có gì đó mờ áma! Ha ha ha... Thật tốt quá, nhanh chóng chứng thực đi!

Bởi vì chỗ ngã nặng nhất là mông, cho nên saukhi kiểm tra toàn thân xong, bác sĩ phải kiểm tra chỗ này kỹ hơn.

"Phiền một vị vào đây."

Bên ngoài chỉ có hai người, Vạn Lý Tình thìkhông thể nào, cho nên nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho Vương Nhất Bác.

Sau khi Vương Nhất Bác đi vào, bác sĩ ngay cảchào hỏi xã giao cũng không có, trực tiếp cởi quần Tiêu Chiến ra, giữ lại ởđùi, nói với Vương Nhất Bác: "Ở đây không có y tá, cậu hỗ trợ kéo lưngquần, đừng lủi mất."

Không ngờ, Vương Nhất Bác còn chưa đưa tay, TiêuChiến tựa như điện giật mạnh mẽ che tay ra mặt sau.

"Không cần, không cần, tôi vẫn là tự mìnhlàm đi."

Bác sĩ nói: "Sao có thể tự làm? Cậu cầnthả lỏng."

Nói xong lại ý bảo Vương Nhất Bác lại đây hỗtrợ.

Vương Nhất Bác mới vừa đi hai bước, Tiêu Chiếnliều chết nắm lấy lưng quần lật người, nói với bác sĩ: "Cái kia, nếu khôngnhư vậy đi, tôi trực tiếp cởi quần, đỡ phải thêm phần khó khăn."

"Như vậy rất tốt." Bác sĩ nói,"Tôi còn sợ cậu không vui."

Tiêu Chiến rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Vương Nhất Bác vừa muốn đi ra ngoài, bác sĩlại gọi lại.

"Cậu đừng đi a! Cậu đi rồi ai giúp hắncầm quần a? Ở đây không có chỗ treo!"

Tiêu Chiến, "..."

Còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx