CHƯƠNG 49-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

49.

Dùng câu mua dây buộc mình để hình dung Tiêu Chiến thực quá thích hợp, rõ ràng lộ mông một chút có thể giải quyết mọi việc, hắn nhất định giằng co đến nỗi cởi sạch nửa người dưới, còn YY bác sĩ thông đồng cùng Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nằm úp sấp ở trên giường, bác sĩ nhịn không được kinh khen một tiếng.

"A! chân cậu thật dài. Tôi đã kiểm tra nhiều người như vậy, chưa từng thấy chân ai dài như này đâu."

Tiêu Chiến nói: "Không khoa trương như vậy chứ? Tôi mới 180, sao hơn người 190+."

"Cậu không hiểu rồi, luận chân dài không thể nhìn thân cao, phải xem tỉ lệ. Có minh tinh chân dài 110+, kỳ thật đó là đáy chậu dài, chân dài thật sự phải xem đáy chậu cao. Người bình thường đáy chậu cao chiếm một thân nửa cũng đã được gọi là thượng đại chân dài, môngcậu cũng đãcao quá nửa."

Tiêu Chiến hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể cười xấu hổ cầu bác sĩ mau chóng câm miệng. Dù sao bên cạnh có một ánh mắt nhìn chằm chằm, vị kia đối với đề tài này chính là đặc biệt hứng thú.

"Hơn nữa khung xương cậu thẳng, khoảng cách giữa hai khe chân không đến 1cm, ngoại hình mượt mà, làn da bóng loáng có đàn hồi, quả thực chính là chân đẹp thượng hạng khó gặp a!"

"Cám ơn đã khen, thực cám ơn nhiều." Anh không thể nhanh lên một chút sao?!

Kết quả, vị bác sĩ này đối với Tiêu Chiến còn muốn chậm chạp, khen hắn xong lúc sau ánh mắt chuyển hướng Vương Nhất Bác.

" Đều nói cảnh giới cao nhất là nhìn nữ nhân mặc quần áo có thể đoán ra cỡ ngực, kỳ thật nếu ánh mắt đủ độc, nam nhân mặc quần áo cũng có thể nhìn ra chỉ số thắt lưng."

Người biết nghĩ đang xem bệnh, người không biết còn tưởng rằng đang bàn chuyện bán người! Ngài xem vị này: thân cứng cáp thắt lưng nhỏ công phu tốt; ngài tiếp tục xem dáng nằm úp sấp này: cái chân dài cao mỹ mông cong...

Thưởng thức đủ rồi, bác sĩ mới bắt đầu kiểm tra cho Tiêu Chiến.

"Thả lỏng, tiếp tục thả lỏng." Bác sĩ lặp lại nhắc nhở.

Tiêu Chiến như thế nào thả lỏng được a? Trong đầu đều là: hắn không phải lại đang liếc mình chứ? Bác sĩ ấn mông tôi như vậy, hắn là không phải sẽ hiểu nhầm sao? Có phải hay không trong đầu đang đem mình %##$#%@...

Đã từng có ngày lưu luyến trêu hoa ghẹo nguyệt lưu manh không kể hết, từ bậc tiểu học đã đem cô giáo YY thành dâm phụ, giờ phút này lại giống tiểu xử nam ngây thơ, ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên.

"Chỉ là bị thương phần mềm, bôi chút thuốc là được."

Cuối cùng cũng xong... Tiêu Chiến thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bác sĩ nói với Vương Nhất Bác nói: "Tôi đi lấy thuốc, cậu đưa quần áo cho hắn mặc vào đi."

Tiêu Chiến không ngồi xuống mặc, mà mặc tư thế nằm úp sấp, cẩn thận cất giấu bảo bối tiểu điểu của mình.

Chờ lâu vẫn chưa nghe thấy tiếng xuống giường, Vương Nhất Bác quay lại nhìn, phát hiện tư thế mặc quần áo quái dị của Tiêu Chiến, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu có thương tích ở bộ phận ngồi không?"

"Đừng đến đây!" Tiêu Chiến không báo trước quát một tiếng chói tai, "Cách tôi xa một chút!"

Sắc mặt Vương Nhất Bác biến đổi, ẩn nhẫn không mở miệng.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác quay hướng khác, nhanh chóng ngồi dậy mặc, kết quả quần lót mới vừa kéo đến đùi, đầu Vương Nhất Bác lại vòng trở về, Tiêu Chiến chứng vọng tưởng bị hãm hại lại phát tác

"Xem cái rắm a?!!!!!!"

Mắng xong, Tiêu Chiến mới phát hiện ánh mắt Vương Nhất Bác chính là nhìn đồng hồ.

Sau đó, mới chậm rãi chuyển hướng nhìn mình...

Tiêu Chiến nháy mắt ngây ngốc, nhanh chóng dời ánh mắt giả vờ không phải mắng Vương Nhất Bác.

Nhưng Vương Nhất Bác không thể giả vờ là mình không bị chửi.

Hắn trầm mặc lâu như vậy, rốt cục lạnh lùng hỏi: "Tôi vì sao phải nhìn cậu?"

Tiêu Chiến đặc biệt sợ hãi trả lời, "Tự anh hiểu được."

"Tôi không biết." Vương Nhất Bác lần thứ hai mạnh mẽ chất vấn, "Cái cậu có tôi đều có, hơn nữa của tôi so với của cậu còn to hơn, tôi vì sao phải nhìn cậu?"

Tiêu Chiến, "..."





50.

Vương Nhất Bác đi nhận những kết quả kiểm tra còn lại, Tiêu Chiến khập khiễng lê tới, thấy Vạn Lý Tình đứng cách đó không xa, liền nhấc chân đi đến đó.

"Hiện tại thấy thế nào? Đau nhiều không?" Vạn Lý Tình chủ động hỏi.

Tiêu Chiến gật gật đầu, xong không nói gì nữa, tựa vào tường vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Vạn Lý Tình. Ngoại trừ thỏa mãn lòng háo sắc, càng muốn tìm ra quan hệ của nàng và Vương Nhất Bác.

Vạn Lý Tình phát hiện Tiêu Chiến nhìn chăm chú, vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Cô là bạn gái Vương Nhất Bác?"

"Ha! Cậu nghe ai nói vậy?" Vạn Lý Tình hỏi lại.

Tiêu Chiến nói: " Vương Nhất Bác nói cho tôi."

"Làm sao có thể?" Vạn Lý Tình cười như không, "Anh ta thật đã nói với cậu như vậy?"

Kỳ thật ngay từ đầu, Tiêu Chiến đã tính ra Vạn Lý Tình có ý với Vương Nhất Bác, nhưng hai người duyên phận nông cạn, tuy rằng quan hệ tốt nhưng không thể thành, thật làm cho người ta sốt ruột a!

"Hắn không nói rõ, nhưng trong lòng đã thừa nhận."

Vạn Lý Tình dù sao cũng xuất thân từ danh gia, không phải một hai câu ngon ngọt là dễ dàng tin được. Cho nên dù Tiêu Chiến tiếp tục dùng bao nhiêu lời nói hợp với tâm ý nàng, nàng cũng sẽ không đễ dàng bị ảnh hưởng.

"Vậy anh ta là nói sao?" Vạn Lý Tình vui đùa hỏi.

Tiêu Chiến không nói Vương Nhất Bác giữ mình trong sạch thế nào, chỉ có nàng là nữ nhân thân cận, cũng không nói hắn đặt tình cảm gì lên nàng, thường luôn nhắc đến nàng...

"Hắn nói hắn sở dĩ không tiếp nhận tình cảm của cô, là bởi vì đứa con."

Một câu như vậy, đã công phá phòng tuyến tâm lý đúc bằng sắt của Vạn Lý Tình, bởi vì Tiêu Chiến là người duy nhất ngoài Vạn Lý Tình biết Vương Nhất Bác có một đứa bé, vì thế liền xác định quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác không tầm thường.

"Anh ta còn nói gì?" Vạn Lý Tình quả nhiên hỏi lại.

Tiêu Chiến lúc này mới ra tuôn ra đủ lý do, giờ phút này lọt vào tai Vạn Lý Tình có muôn vàn ý vị. Hơn nữa Tiêu Chiến vẫn là chuyên biểu diễn kỹ xảo, trắng đều có thể xả thành đen. Cuối cùng lại đến vài câu tâng bốc, đem thái độ ủng hộ biểu đạt cảm động lòng người.

"Vạn tỷ, tôi là người thô kệch, lại không biết trau chuốt từ ngữ hoa lệ. Nhưng tôi dám vỗ bộ ngực nói: tôi sống nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người đàn ông nào giống Vương ca si tình như vậy!"

Vạn Lý Tình không thích biểu lộ cảm xúc trước mặt người ngoài, hơn nữa xem ra Vương Nhất Bác cũng sắp đã quay lại, nàng phải lập tức bình phục tâm trạng để đối mặt hiện thực.

Nhưng Tiêu Chiến như trước không buông tha, "Có đôi khi tôi thấy Vương ca thức đêm đến hơn bốn giờ, bên người ngay cả một người bưng trà rót nước đều không có, cái cảm giác này..." Đang nói thế nhưng nghẹn ngào, đầu ngẩng lên giữ nước mắt chảy ngược về, mở miệng lần nữa vẫn không cách nào tiếp tục, "Thật sự... Tôi..."

"Được rồi được rồi..." Vạn Lý Tình vội vỗ lưng Tiêu Chiến làm yên lòng hắn, "Tôi hiểu được tâm ý của cậu, nhưng loại sự tình này không gấp được, chúng ta chỉ có thể thuận theo số phận."

Đến đây Tiêu Chiến nước mắt ròng ròng đi xuống, đừng thuận theo tự nhiên a! Thuận theo tự nhiên là không tốt đối với chuyện của cô đâu a!

"Hai người tuổi cũng không còn nhỏ, Vương ca lại hay thức đêm như vậy, tôi thật sự lo lắng hắn không qua vài năm..." Đang nói thấy Vương Nhất Bác đi đến, Tiêu Chiến lập tức kết thúc nêu ý chính, "Chị dâu, cho phép em mạo phạm gọi chị là chị dâu, trước tiên chị có thể đáp ứng tôi chuyện này được không? Được không?"

Vạn Lý Tình ngoài mặt gật đầu nhận lời, kỳ thật trong lòng có câu luôn nghẹn lên, chính là: người anh em, nói thật...chuyện này đâu phải muốn là được a?

Vương Nhất Bác đi tới, chứng kiến Tiêu Chiến hốc mắt phiếm hồng, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến tiêu sái hất đầu, "Không có việc gì, vui mừng thay hai người."

Gương mặt Vương Nhất Bác mới vừa dịu đi lần thứ hai cứng ngắc, đại nhân ngài buổi tối chui vào dưới bánh xe chúng tôi, khiến chúng tôi tốn bao nhiêu thời gian cùng cậu làm kiểm tra, cậu còn vui mừng thay chúng tôi?

Vạn Lý Tình nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vương Nhất Bác, lập tức tiếp lời nói: "Cậu ấy không phải ý kia, cậu ấy..." Đột nhiên lại không biết nên làm sao mở miệng.

"Bỏ đi, anh đưa em về."

Xe đang đường, Vạn Lý Tình hướng Vương Nhất Bác hỏi: "Người vừa rồi, anh với hắn rất quen thân sao?"

"Biết không đến một tháng, gặp mặt không đến năm lần."

Vạn Lý Tình mặt lúc trắng lúc xanh, nửa ngày cũng không nói ra lời.

Vương Nhất Bác thấy Vạn Lý Tình có tâm sự, hỏi: "Làm sao vậy?"

"A, không có việc gì." ánh mắt Vạn Lý Tình ảm đạm chuyển hướng ngoài của sổ xe.

Vương Nhất Bác lại phái một chiếc xe tới đón Tiêu Chiến, Tiêu Chiến khi lên xe liền giả ngủ, lái xe gọi thế nào cũng không tỉnh lại, rơi vào đường cùng đành phải gọi điện cho Vương Nhất Bác.

"Vương tổng, tôi mang hắn đi đâu a?"

"Tạm thời đưa về công ty trước."

Tiêu Chiến cuối cùng được như nguyện.





Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx