13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phịch"

Đẩy mạnh con mồi vào vách tường khiến chúng kêu lên vì đau, người đàn ông mập mạp chiếm chệ trên ghế với điếu thuốc rẻ tiền nhất mà lão từng biết. Trước mặt là kẻ đã khiến lão ra nông nỗi như thế này, gã đang kêu lên vì đau và bên cạnh là kẻ được gọi là vợ mới cưới.

"Mày nhớ tao không? Hay là mày bận bịu quá nên không nhớ tao là ai?" Thở một cách khó khăn khi bị ném mạnh vào tường, làm sao gã không nhớ. Lão chính là Vương Đình Khiêm-giám đốc một cửa hàng thời trang nổi tiếng năm năm trở lại đây.

Lão là một người kinh doanh giỏi nhưng lại vướng vào trò chơi độc hại được gọi là ma túy. Vì đam mê chúng nên kinh doanh mỗi ngày một xuống dốc và dẫn đến phá sản hoàn toàn, toàn bộ tài sản của lão bị tịch thu do thiếu nợ ngân hàng dài hạn. Lão đã mất tích hơn một tháng và bây giờ lại xuất hiện trong tình cảnh như thế này, thật đáng thương.

"Vương Đình Khiêm!" Trung Đan gầm gừ.

"Ồ! Mày vẫn nhớ tên tao sao? Thật vinh hạnh cho tao quá!" Lão cười lớn và ngồi trên chiếc ghế lớn dành cho đại ca. "Nhờ phước của mày, mà bây giờ tao từ một doanh nhân thành đạt trở thành một thằng xã hội đen ngủ đầu đường xó chợ. Tao chỉ là mời mày đến đây để cảm ơn thôi!"

"Ông phá sản là vì ông dính vào ma túy, không liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ làm theo phận sự của mình thôi!" Trung Đan điềm tĩnh đáp khi tay gã lần đến tay của một Hoàng Khoa đang run rẩy và kéo anh ra sau mình. Dù sao...anh cũng là vợ gã và anh hoàn toàn gặp nguy hiểm nếu lọt vào tay một kẻ điên như Vương Đình Khiêm.

"Hahaha! Không liên quan đến mày?" Vương Đình Khiêm ném mạnh điếu thuốc xuống sàn và bóp mạnh cằm của Trung Đan khiến đôi mày gã chau lại vì đau đớn.

"Mày nói không liên quan đến mày? Nếu lúc đó mày tha cho tao một con đường sống, nếu mày không tịch thu toàn bộ tài sản của tao thì vợ và con tao đã không uất ức đến nỗi uống thuốc ngủ tự tử. Lúc đó tao quỳ xuống xin mày như một con chó, mày nhớ không? Tao đã ôm chân mày, van xin mày cho tao một cơ hội để làm lại, tao sẽ trả tiền cho mày nhưng mày vẫn tịch thu tất cả. Số tiền đó nếu mày không tịch thu hết, tao hoàn toàn có thể gây dựng lại sự nghiệp. Lúc ấy mày nhìn tao như nhìn một thằng ăn mày. Tao vẫn chưa quên ánh mắt đó đâu, bởi vì mày đang nhìn tao bằng chính ánh mắt đó đấy, thằng khốn!"

Cơ thể Trung Đan nghiêng sang một bên khi nhận lấy cú đấm thôi sơn của Đình Khiêm vào mặt. Gã hoàn toàn có thể đánh trả những kẻ bắt cóc này với cơ thể khỏe mạnh của mình. Nhưng bây giờ, gã lại phát sốt bởi không khí ẩm thấp nơi nhà hoang và cơ thể mệt mỏi của gã không thể đưa cả hai thoát khỏi đây nữa rồi.

"Trung Đan à! Anh có sao không?" Vội vã đỡ lấy Trung Đan khi nhìn thấy dòng máu tươi ứa ra từ khóe môi, Hoàng Khoa cảm thấy con người này thật vô lí, thiếu nợ thì phải trả, tại sao cứ đổ vào người khác như thế. "Anh ta không sai, nếu ông không chích ma túy thì đâu có kết cục như ngày hôm nay? Trung Đan chỉ làm theo quy tắc của ngân hàng thôi. Ông nợ ngân hàng thì phải trả tiền chứ, là ông sai trước, không thể trách ai được!"

"Mày là cái gì mà dám dạy đời tao hả? Thằng oắt con!"

"Pặt"

Cánh tay Đình Khiêm bị giữ lại bởi một bàn tay run rẩy, Hoàng Khoa là người đã chăm sóc gã cả ngày nay, gã không thể để anh vì gã mà bị liên lụy được.

"Không liên quan tới cậu ta, thả cậu ta đi!" Giữ chặt bàn tay Vương Đình Khiêm, Trung Đan gằn từng chữ như ra lệnh.

"Ồ! Tao không nghĩ rằng mày lại yêu vợ mày đến thế đấy!" Lão giật tay ra khỏi người Trung Đan và nhìn Hoàng Khoa bằng đôi mắt thích thú khiến anh phải rụt người lại và ôm chặt lấy tay Trung Đan.

"Muốn dùng cậu ta để uy hiếp tôi à?" Trung Đan nhếch mép nhưng vẫn giữ nguyên cánh tay cho Hoàng Khoa. "Tôi nói cho ông biết, chúng tôi kết hôn với nhau chỉ vì công việc thôi, dù ông có giết cậu ta thì cũng đừng hòng lấy được một xu từ tôi."

Câu nói của Trung Đan khiến Vương Đình Khiêm nổi giận, lão nhớ đến giọng điệu khinh thường của gã khi lấy đi tất cả gia sản mà cực khổ lắm lão mới tạo dựng được, gã đang nằm trong tay lão như cá nằm trên thớt, vậy mà...giọng điệu vẫn cao ngạo như thế...

"Đánh hai đứa nó cho tao!"

Hét lớn trước khi trở về chiếc ghế chễm chệ phía trước, Vương Đình Khiêm cảm thấy cơn giận của mình phần nào được thỏa mãn khi nhìn hai con người đau đớn dưới làn mưa vũ lực mà đàn em lão ban tặng, máu chảy ngày một nhiều từ người Trung Đan khiến lão cười thích thú. Chiếc điện thoại của Trung Đan và Hoàng Khoa đang nằm trên bàn, đã đến lúc thông báo cho gia đình biết về cậu quý tử này rồi nhỉ.

"Alo!"

"Chào chủ tịch Lê!"

"Ông là ai? Sao giữ điện thoại của Trung Đan?"

"À. Quý tử của ngài đang trong tay tôi, tôi không có tiền mua điện thoại nên mượn tạm điện thoại cậu ấy để hỏi thăm ngài ấy mà!" Lão nhếch môi khi nhìn thấy Trung Đan lả đi trên sàn.

"Ông muốn gì?" Giọng nói bên đầu dây kia đanh lại như đe dọa.

"Không. Tôi làm sao dám đặt điều kiện với ngài Chủ tịch đây chứ!" Lão gõ tay lên bàn và viết những con số vô hình khó hiểu. "Chỉ là tôi đang cần làm ăn, muốn mượn chủ tịch đây một ít tiền thôi."

"Bao nhiêu?"

"100 tỷ!" Lão đanh giọng.

"Tôi muốn nghe giọng Trung Đan."

"Được thôi."

Phẩy tay để bọn đàn em tránh ra, Trung Đan bây giờ thật mệt mỏi với hơi thở yếu ớt và bộ quần áo đầy máu của gã và Hoàng Khoa. Gã đã bảo vệ anh khỏi trận đánh dồn dập của bọn đàn em Đình Khiêm nhưng vẫn không thể toàn vẹn, Hoàng Khoa vẫn bị đánh và máu đã thấm ướt ngực áo gã rồi.

"À khoan! Có cả con dâu của ngài nữa, tôi nghèo lắm nên nuôi cả hai người không nổi đâu, hay là 200 tỷ nhé, 100 cho một người!" Lão giễu cợt.

"Tôi muốn nghe giọng Trung Đan." Không quan tâm đến Đình Khiêm đang nói gì, đầu dây bên kia vẫn giữ chất giọng điềm tĩnh vốn có của mình.

"Ok." Áp điện thoại vào tai Trung Đan sau khi bật loa ngoài, ông muốn nghe giọng con mình à? Được thôi.

"Trung Đan?"

"Ba!" Gã thều thào.

"Giọng con sao vậy? Con bị chúng đánh à, Trung Đan? Con sao rồi?"

"Ba, nghe con! Một xu cũng không..."

"Bốp"

"Trung Đan à!"

Vội ôm lấy Trung Đan khi gã nhận lấy cú đấm mạnh bạo của Đình Khiêm, gã ngất ngay khi đầu đập mạnh xuống đất. Đầu dây bên kia vẫn gọi tên gã trong lo lắng nhưng gã không thể trả lời được rồi.

"Nghe đây ông già!" Đình Khiêm giận dữ nói. "Tôi muốn có 200 tỷ vào ngày mai. Sáng mai tôi sẽ nói địa điểm giao tiền cho ông. Tôi cho ông biết, chậm một giây thôi thì ông sẽ thấy xác con trai và con dâu ông đấy! Nhớ kỹ điều đó! Và hãy báo cảnh sát đi nếu muốn xác của con trai và con dâu ông ở ngoài đường."

Ném mạnh điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ nát một cách đáng thương, Đình Khiêm há miệng lớn với cái ngáp dài ghiền thuốc, lão không thể ở đây nữa, vài phút tới đây lão sẽ chết nếu không có ma túy, lão phải trở về và mọi việc ở đây đành nhờ đàn em thân tín của lão ngày xưa vậy.

"Tụi bây ở đây canh chừng nó. Sáng mai tao đến, nhớ đừng để nó thoát đấy!"

"Dạ đại ca!"

Vương Đình Khiêm ngạo nghễ bước lên chiếc taxi đã đưa Trung Đan đến đây, lão lên cơn ghiền rồi, lão sẽ chết mất thôi nếu không có thuốc.

"Ê! Thằng đó đẹp quá mày!"

Nhận lấy cái nhìn khả ố của những tên đàn em, Hoàng Khoa biết chúng muốn nói gì và anh sẽ không để điều đó xảy ra, với Trung Đan đã quá đủ để anh cảm thấy nhục nhã rồi, anh không thể bị giày xéo bởi những tên ô hợp như thế.

"Các người mà tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ cắn lưỡi chết ngay cho các người xem, rồi các người sẽ phải tìm cách ăn nói với đại ca của các người!" Bước chân khựng lại khi ánh mắt của Hoàng Khoa hướng về chúng một cách mạnh mẽ. Anh sẵn sàng chết để bản thân không rơi vào tay chúng.

"Mày ngon lắm thằng khốn!"

Thở phào khi bọn đàn em đã đi ra ngoài, toàn bộ các hướng đều bị chúng phong tỏa, anh muốn thoát cũng không dễ dàng gì huống chi Trung Đan đã ngất.

"Anh sao rồi Trung Đan? Đừng làm tôi sợ! Làm ơn tỉnh lại đi!"

Cởi nhanh áo khoác để lau những vết thương trên người Trung Đan và xé nó ra để băng bó cho gã, Trung Đan bị thương nặng, khắp nơi trên cơ thể đều bị thương đến chảy máu, nếu không nhanh chóng đến bệnh viện, anh e rằng gã sẽ không thể sống qua đêm nay.

"Tỉnh lại đi Trung Đan à! Tỉnh lại đi, đừng làm tôi sợ!"

Biệt thự họ Lê.

"Trời ơi! Làm sao đây? Trung Đan mà có hề gì chắc tôi không sống nổi quá! Trời ơi, sao lại ra nông nỗi như thế này chứ huhuhu..."

Căn nhà to lớn vang lên tiếng khóc thảm thương của bà Lê và Quỳnh Anh. Cả hai đều lo lắng cho Trung Đan khi nghe được những tiếng đánh đập vang lên qua điện thoại, nghe giọng nói thều thào của gã khi ông Lê muốn nói chuyện cùng. Cuộc đối thoại được ghi âm lại và cảnh sát đang phân tích để tìm ra địa thế của nơi gọi đến.

"Đừng khóc nữa, Trung Đan sẽ không sao đâu bác!"

Khánh Ly ôm bà Lê để an ủi nhưng trái tim cô cũng đang đập những nhịp rất nhanh vì sợ hãi, tại sao lại là Trung Đan chứ? Nếu gã có mệnh hệ gì, cô biết phải làm sao đây?

"Chị à! Em sợ lắm! Anh hai bị bắt cóc một lần rồi, anh ấy rất sợ...rất sợ, em sợ anh ấy có mệnh hệ gì, em sợ lắm..."

Cánh tay còn lại ôm lấy Quỳnh Anh, nó khóc ngất trong lòng Khánh Ly, cô muốn khóc quá nhưng cô không thể làm ngôi nhà này loạn thêm nữa, nước mắt cứ thế rơi xuống gương mặt xinh đẹp trong khi đôi mắt vẫn chăm chú nhìn những cảnh sát viên đang tập trung điều tra.

"Mình ơi! Hay là chúng ta chuẩn bị tiền đi?" Bà Lê nói nhanh.

"Bà tưởng tôi in tiền chắc? Huy động 200 tỷ trong một đêm làm sao mà làm đây? Muốn bán nhà cũng phải chờ người mua, muốn ăn cơm cũng phải chờ người nấu chứ?" Ông Lê đanh giọng, 200 tỷ chứ không phải 200 triệu, nó không phải là con số nhỏ đâu. 

"Cần gì 200 tỷ chứ? Chúng ta chỉ cần cứu Trung Đan thôi, chúng ta không cần cứu thằng nhóc kia!" Bà Lê nắm lấy tay ông. "Tôi chịu không nổi đâu, Trung Đan nó bị bắt cóc một lần rồi, tôi không muốn nó phải chịu cảnh này lần thứ hai, chúng ta chỉ chuộc Trung Đan ra thôi, còn thằng kia thì nhà nó lo, chúng ta cần gì phải lo cho nó chứ?"

"Bà im để tôi suy nghĩ được không?"

Ông Lê gạt tay bà Lê ra khỏi mình rồi ngồi vào bàn làm việc, câu nói của Trung Đan vẫn lảng vảng trong đầu ông. Một xu cũng không đưa? Tại sao? Và người gọi điện là ai?

Thở dài, ông nhìn vào tấm ảnh gia đình khi Trung Đan và Quỳnh Anh còn nhỏ, nụ cười tươi sáng của Trung Đan hãy còn đó nhưng là cả một quá khứ đầy sợ hãi với gã. Mọi đứa trẻ đều thích chơi đùa và làm nũng trong khi Trung Đan thì không được, gia đình gã quá giàu có để gã chơi đùa như một đứa trẻ bình thường. Bản thân là người kế nghiệp duy nhất của họ Lê nên gã phải học nhiều và biết nhiều hơn người khác. Ông tự hỏi mình liệu ông bắt Trung Đan học nhiều như vậy, bắt gã trưởng thành quá sớm như vậy liệu có tốt không? Liệu có phải là quá bất công với Trung Đan không? Vì quá giàu có nên cuộc sống của Trung Đan cũng không được như những đứa trẻ khác, chúng có thể đi chơi sau khi tan học nhưng gã lại phải trở về nhà với rất nhiều vệ sĩ. Tuy nhiên số phận gã cũng không thể tránh khỏi...

"Ông Lê, xin ông yên tâm, chúng tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cho ông, nhưng chúng tôi cần mượn ông một số tiền!" Vị cảnh sát nói chậm.

"Bao nhiêu?"

"Mười triệu."

"Được!"

"Ba! Chúng ta làm sao đây? 100 tỷ không thể huy động trong một đêm được, nhà bên đó chắc chắn không bỏ tiền chuộc anh ấy ra đâu!" Thanh Tuấn lo lắng hỏi khi hai tay cậu không ngừng run lên vì sợ. "Anh ấy mà có hề gì, con không thể sống nổi nữa!"

Cậu bật khóc, đây là lần đầu tiên cậu sợ mất Hoàng Khoa mãi mãi, gia đình cậu chưa bao giờ xảy ra biến cố như thế này. 100 tỷ, số tiền quá lớn để cậu có thể thu xếp trong một đêm, cho dù bán hết nhà cửa và công ty cũng không đủ số đó. Cảnh sát đã được nhà họ Lê gọi nhưng cậu hoàn toàn nghi ngờ về việc họ giúp Hoàng Khoa. Dù anh là con dâu chính thức nhưng cậu chắc chắn anh không được đối xử như đứa con dâu thật sự. Dù nhà họ Lê đã gọi điện bảo an tâm nhưng làm sao cậu yên tâm được khi người đang gặp nguy hiểm là anh trai duy nhất của cậu, là người thay thế vai trò của người mẹ, người chị và người bạn bên cạnh cậu. Dù có chết, cậu cũng không thể để anh gặp nguy hiểm được.

Lao nhanh ra nhà bất chấp sự ngăn cản của cha mình, cậu không thể ngồi đó chờ được, cậu phải đến nhà họ Lê.

"Con đến đó làm gì? Họ nói sẽ đưa Hoàng Khoa về mà, chúng ta không cần làm gì cả!" Ông Phạm kéo tay Thanh Tuấn lại.

"Ba không lo cho anh ấy thì đừng cản tôi. Có chết thì tôi cũng phải chết cùng anh ấy."

Hất mạnh tay ông ra trong giận dữ, thật quá đáng khi ông là cha mà có thể ngồi ăn tối một cách bình thản như vậy trong khi con trai mình đang gặp nguy hiểm. Cậu tự hỏi liệu ông còn nhớ người đang bị bắt cóc đó là con của ông không hay trong tâm trí của ông chỉ còn cái công ty chết tiệt đó thôi sao?

Còn lại một mình khi nhìn thấy cậu lái xe ra khỏi cổng, cậu không hiểu đâu, ông lo lắng lắm, ông lo lắng nhiều hơn cậu nữa kia nhưng ông biết làm sao khi ông không thể cứu anh? Ông biết ông là một người chồng vô trách nhiệm, một người cha tồi tệ nhưng tình thương của một người cha chưa bao giờ giảm đi trong lòng ông. Những đứa con thiếu vắng tình cha như Hoàng Khoa và Thanh Tuấn sẽ không bao giờ hiểu rằng ông yêu thương họ nhiều như thế nào, ông yêu họ, thật sự yêu họ.

"Bà à! Hãy phù hộ cho Hoàng Khoa!" Lau nhẹ tấm ảnh người vợ quá cố của mình, dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi từ khóe mắt.

Màn đêm dần buông xuống ngôi nhà hoang lạnh lẽo khiến cơn nóng của Trung Đan cao hơn bao giờ hết. Ôm lấy gã thật chặt để gã không phải chịu thời tiết khắc nghiệt cuối thu, Hoàng Khoa cảm thấy tay chân mình tê cóng vì đau và lo lắng. Anh sợ quá, anh sợ Trung Đan chết, anh sợ đến khi nhắm mắt, anh vẫn không thể nhìn thấy những người mà anh yêu thương nhất. Gia đình anh, đứa em trai bé nhỏ và người anh yêu nhất vẫn chờ anh trở về, anh vẫn chưa muốn chết, chưa muốn.

Càng nghĩ, Hoàng Khoa càng cảm thấy sợ hãi, đôi tay vô tình siết chặt kẻ đang bất tỉnh trong lòng mình, đôi vai gầy run lên kéo theo những giọt nước mắt nuối tiếc, nước mắt khiến vết thương trên má và vết rách ngay môi rát buốt, đôi mắt anh mờ ảo nhìn mọi thứ đang bị màn đêm nuốt chửng, tiếng chuột bọ vang lên khiến anh sợ hãi, anh không muốn đối mặt với những con vật đáng sợ đó, anh sợ lắm!

"Ư!"

"Trung Đan? Anh tỉnh lại rồi à? Anh tỉnh lại rồi à?"

Như người lạc đường tìm thấy ánh sáng, Hoàng Khoa ôm cứng gã như ôm chiếc phao cứu sinh cuối cùng của mình, có lẽ trong màn đêm như thế này, có một người bên cạnh sẽ thấy yên tâm hơn.

"Xin lỗi..."

Trung Đan nói nhỏ khi thứ chất lỏng mặn chát rơi vào khoang miệng khiến gã cảm thấy tỉnh táo hơn và giúp gã nhận ra rằng người ôm gã đang khóc vì sợ hãi. Vỗ nhẹ lên cánh tay Hoàng Khoa để trấn an anh. Gã khẽ trách mình, tại sao lại bệnh vào lúc này, gã không muốn chết về tay Đình Khiêm, gã không muốn có một cái chết vô nghĩa như vậy nhưng gã càng không muốn tiền mà mình chăm chỉ làm ra một bước lọt vào tay kẻ khốn kiếp như lão.

"Đừng sợ! Chúng ta không chết đâu." Trung Đan trấn an anh bằng tất cả sức lực của mình. Gã không thể nằm mãi như vậy được, gã cần phải thoát ra ngoài, dù chết, gã cũng không thể chết ở đây.

"Gia đình anh sẽ cứu anh mà!" Hoàng Khoa lau nước mắt khi nhận được cái vỗ về nhỏ nhoi của gã vào tay mình. "Còn tôi...tôi cũng không biết."

Nằm trong lòng Hoàng Khoa, Trung Đan cảm thấy cơ thể mình ấm áp quá đỗi. Gã cảm thấy tinh thần mình sáng suốt và có thể nghĩ những cách thoát thân hoàn hảo nhất. Gã khiến anh siết chặt vòng tay hơn trong khi đôi mắt gã khẽ nhắm lại, gã đang nghĩ gì đây? Trong đầu gã chỉ có cái ấm áp mà Hoàng Khoa mang lại.

"Lúc tôi mười tuổi, tôi...từng bị bắt cóc." Trung Đan nói nhỏ. "Lúc đó tôi cũng giống như em vậy, tôi rất sợ...mọi thứ đều khiến tôi khóc toáng lên và gọi ba mẹ tôi, tôi sợ những đêm tối kinh hoàng đó, cả tiếng chuột bọ kêu rụt rịt, tôi sợ hãi tất cả...cũng giống như em bây giờ vậy."

"Bây giờ...anh có sợ không?" Hoàng Khoa hỏi nhỏ.

"Không! Nhưng tôi buồn ngủ..."

"Đừng ngủ! Nếu anh ngủ, anh sẽ không tỉnh lại nữa!" Lắc mạnh Trung Đan để gã cảm thấy tỉnh táo hơn nhưng Hoàng Khoa vẫn cảm nhận được tiếng thở đều của gã.

"Tôi muốn suy nghĩ nhưng...tôi buồn ngủ!"

"Vậy để tôi kể chuyện cho anh nghe nhé!" Hoàng Khoa mỉm cười dù anh biết Trung Đan không thể nhìn thấy.

"Ừ!"

"Lúc trước, khi mẹ và chị hai tôi còn sống...gia đình tôi rất hạnh phúc. Ba...không quan tâm đến chúng tôi, ông giống như bị cuốn theo việc kinh doanh của gia đình..."

Hoàng Khoa cứ thể kể cho gã nghe rất nhiều kỉ niệm vui vẻ của mình khi mẹ và người chị đáng thương vẫn còn giữ được nụ cười tươi tắn trên môi mặc dù bên cạnh họ không có người đàn ông được gọi là chồng, là cha. Hoàng Khoa kể những vui buồn khi anh dạy học, những đứa học sinh tinh nghịch hay lén trốn tiết đi chơi, những câu chuyện thú vị khi anh đi chơi với Thanh Tuấn, Hoàng Khoa kể rất nhiều câu chuyện mà anh cho là thú vị để Trung Đan không ngủ.

Gã nghe, gã nghe đấy, và gã mỉm cười theo từng kỉ niệm của anh. Anh có quá nhiều kỉ niệm còn gã thì không, kỉ niệm của gã là những bài học gắt gao ở trường, kỉ niệm của gã là những đêm không ngủ khi bị bắt cóc, kỉ niệm của gã là lời dạy bảo phải trở thành đàn ông của mọi người đàn ông, là người mạnh mẽ. Kỉ niệm của gã chỉ như thế, không có chiếc xích đu màu xanh, không có thuyền hải tặc, không có những viên kẹo ngọt ngào của tuổi thơ. Tuổi thơ của gã là những tháng ngày dán mắt vào sách vở, gã không được như anh.

"Tôi không được như em. Tôi không có kỉ niệm!" Gã mỉm cười, lí trí của gã đã trở về, gã cần phải suy nghĩ rồi.

"Mỗi nhà có cách dạy dỗ riêng mà!" Hoàng Khoa lắc nhẹ thân mình để cơ thể thoát khỏi cơn nhức mỏi vì phải ôm Trung Đan quá lâu. "Nếu nhà anh không như thế, tôi nghĩ anh không có tiền đồ như ngày hôm nay đâu!"

"Hôm nay em đừng ghét tôi được không?"

"Ừ!"

Hoàng Khoa cứ thế lắc lư thân mình để Trung Đan không ngủ, anh cảm thấy đầu mình đang ong lên, anh không suy nghĩ được nữa, hình như...anh cũng phát sốt rồi...

"Tại sao đến giờ vẫn chưa có kết quả? Đã hơn một giờ sáng rồi!"

Thanh Tuấn gào lên một cách giận dữ khi cậu đã chờ ở nhà họ Lê hơn một giờ đồng hồ nhưng cảnh sát vẫn chưa tìm ra manh mối. Họ nói rằng mạng di động khó tìm hơn rất nhiều và vì máy của Trung Đan không phải là máy có thiết bị định vị nên khó khăn sẽ nhân lên gấp đôi. Tuy nhiên, hai trăm tỷ đã được chuẩn bị sẵn với những tờ giấy trắng được cắt cùng kích thước của số tiền ông Lê cho mượn để làm lớp mật phòng trường hợp họ không tìm ra Trung Đan và Hoàng Khoa.

"Cậu là cái gì mà quát trong nhà tôi. Nhờ anh trai dễ thương của cậu mà anh hai tôi gặp rắc rối liên tục. Anh trai cậu là sao chổi của anh hai tôi biết không?" Quỳnh Anh cũng không kém khi kẻ nó ghét đang quát lên trong nhà nó. "Thử hỏi xem nhà của cậu có chuẩn bị cho anh cậu được một đồng nào không hả? Ở đó mà lớn tiếng với tôi?"

"Cô!"

"Thôi đi!" Ông Lê quát lớn khiến căn nhà trở nên im lặng hẳn.

Màn đêm đang ngự trị khắp nơi nhưng vẫn có những người chưa ngủ và chưa thể ngủ, Trung Đan nhìn ra ngoài khe hở của cửa với sự giúp đỡ của ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, thời cơ đến rồi.

"Em đi được không?" Gã lắc tay anh.

"Không biết...chân tôi tê lắm..."

"Cố lên!"

Cố gắng đứng dậy và tiến về phía cửa, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài giúp Hoàng Khoa nhìn thấy những con vật đáng sợ đang chạy nhanh qua chân mình, anh sợ lắm những con vật như thế, đôi chân anh bủn rủn hẳn.

"Pẹp" Con chuột bị giẫm nát dưới chân của Trung Đan, Hoàng Khoa như muốn nôn ra nhưng anh không thể.

"Ngày xưa tôi cũng sợ chúng, nhưng bây giờ thì tôi có thể giết chúng!" Gã nhếch mép, cái ngạo nghễ đã trở về dù không được mạnh mẽ như trước. "Dù có mạnh khỏe đến đâu thì giờ này cũng khiến con người ta buồn ngủ, nhớ kĩ điều đó. Ngày xưa tôi thoát khỏi lũ bắt cóc tôi cũng vào lúc này."

"Ừm!"

Đêm vắng khiến mọi chuyển động dù là nhỏ nhất cũng khiến người khác giật mình nếu nửa tỉnh nửa mê. Hoàng Khoa cố dìu Trung Đan bước chậm qua những kẻ đang ngủ gà gật theo lời chỉ dẫn của gã và anh ngạc nhiên khi thấy chiếc giày đã được gã tháo ra từ trước đặt gần chỗ của tên say ngủ, chiếc thứ hai được ném xa hơn.

"Đi vào!"

"Sao không chạy?" Hoàng Khoa nói nhỏ, anh không muốn bước vào ngôi nhà đó một lần nữa.

"Vào nhanh lên!"

Kéo Hoàng Khoa trở vào mặc dù anh không muốn, Trung Đan chẳng biết phải giải thích với anh như thế nào nữa, có lẽ khi nhìn thấy những điều sắp tới, anh sẽ hiểu ý gã.

"Nép sát sau cánh cửa này, sát vào!" Gã đẩy anh vào vách tường đằng sau cửa ra vào trước khi nhặt hòn đá nhỏ ném ra ngoài.

"Anh làm gì vậy?" Hoàng Khoa vội nắm lấy tay gã.

"Đánh thức bọn họ dậy!" Lại cái nhếch mép cố hữu mặc dù Hoàng Khoa không thể nhìn thấy, gã và anh sắp thoát rồi.

"Oái! Cái gì thế?"

Giật mình khi một trong số những tên canh gác hét lên vì bị đá ném vào đầu, Hoàng Khoa cảm thấy tim mình như ngừng đập khi bước chân của chúng rầm rầm đi vào nhà, anh sợ quá...sợ đến nỗi không thể đứng vững trên đôi chân của mình nữa, tay cứ thế run lên khi một tên đẩy mạnh cánh cửa khiến nó đập mạnh vào lưng anh. Bên cạnh là Trung Đan vẫn đang bình tĩnh xem xét mọi việc. Nếu chúng lọt vào bẫy của gã thì gã và anh sẽ an toàn.

"Khỉ thật! Tụi nó trốn rồi! Có giày của tụi nó ở đây, chắc chắn không đi xa đâu!"

Chiếc giày bị ném mạnh xuống đất và vô tình lăn sát đến bàn chân run rẩy của Hoàng Khoa, cũng may trời đã quá khuya nên không ai tỉnh táo hoàn toàn để nhìn rõ bên cạnh chiếc giày ấy còn có một đôi giày khác nữa.

"Mày gọi điện cho đại ca, còn tụi bây chia ra đi tìm. Trước khi trời sáng phải lôi tụi nó về nếu không thì chết với đại ca. Hai thằng đó đều bị thương nên không thể chạy xa được đâu!" Tên tỉnh táo nhất ra lệnh.

"Ok!"

Căn nhà bỗng chốc trở nên im lặng khi bọn chúng bắt đầu chia ra tìm. Vài tên đàn em mà muốn canh giữ gã? Có phải Vương Đình Khiêm đã quá khinh thường gã không? Nhếch mép nhìn ra ngoài, ánh sáng dịu nhẹ của mặt trăng khiến bọn chúng càng thêm náo loạn vì tìm kiếm. Riêng gã vẫn bình yên ở trong ngôi nhà hoang cùng với Hoàng Khoa. Chỉ cần đợi chờ và gã sẽ được tự do.

"Khoảng năm phút nữa chúng ta sẽ ra ngoài, em dìu tôi đi thẳng, khoảng hai mươi mét thì rẽ trái." Trung Đan nói nhỏ.

"Sao anh biết?"

"Lúc nãy khi tôi nghe em kể chuyện, tôi đã cố gắng nhớ lại đoạn đường đến đây như thế nào. Đi thôi."

"Anh thông minh thật!" Hoàng Khoa không kiềm nổi cảm xúc mà khen gã, nếu hỏi anh con đường đến đây như thế nào, đánh chết anh cũng không nhớ nổi.

"Đừng nói nhiều nữa, đi thôi!"

Nhanh chóng dìu Trung Đan ra ngoài, Hoàng Khoa cảm thấy lạnh sống lưng khi bên ngoài tối đen như mực, những bước đi của anh đều nhờ vào sự chỉ dẫn của Trung Đan. Gã có một trí nhớ tốt đến nỗi Hoàng Khoa thầm thán phục trong lòng, Trung Đan thật sự rất giỏi.

"Phịch"

"Anh sao vậy? Cố lên Trung Đan!"

"Tôi mệt quá, nhức đầu quá. Em chạy đi, chạy khoảng hai trăm mét, nơi đó hình như có điện thoại công cộng, gọi điện cho ba, có lẽ ba đã gọi cảnh sát rồi. Chúng ta sẽ được cứu!"

"Không! Có đi thì cùng đi! Cố lên!"

Cố đỡ Trung Đan đứng dậy và giúp gã đi tiếp, Hoàng Khoa không thể để gã ở đây một mình được. Với Vương Đình Khiêm, gã mới là kẻ thù của lão, là người lão muốn giết nhất và gã sẽ gặp nguy hiểm nếu một mình ở lại nơi này.

"Em sợ không?" Gã hỏi Hoàng Khoa để cơ thể mình được tỉnh táo.

"Có, nhưng bây giờ thì không!" Anh mỉm cười.

"Tại sao?"

"Vì có anh bên cạnh tôi!"

"Nếu chúng ta thoát được, đưa tôi đi chơi công viên được không?" Gã lại hỏi.

"Được! Nếu thoát khỏi, ngày mai tôi sẽ đưa anh đi công viên!"

"Ya! Chúng ở đằng kia!"

Tiếng hét ở phía sau khiến Trung Đan lẫn Hoàng Khoa ngoảnh lại, bọn chúng đã phát hiện ra họ và nếu bị bắt lại, họ nhất định sẽ chết.

"Làm sao đây Trung Đan? Chúng ta chạy không lại! An..."

"Soạt"

Dùng toàn bộ sức lực còn lại để kéo Hoàng Khoa vào một bụi cây um tùm bên cạnh trong khi giật chiếc giày của anh ra để ngay trước bụi rậm.

"Mới đây thôi mà nó chạy đâu mất rồi?"

"Có chiếc giày này, nó chạy hướng này!"

"Bốp"

"Mày ngu vừa thôi, không thấy nó lừa mình lúc nãy sao? Chắc chắn nó chạy hướng kia."

"Ờ há!"

"Ưm"

Mắt Hoàng Khoa mở to khi bàn chân ai đó giẫm lên tay anh. Bàn tay bị thương nay lại bị giẫm lên khiến anh như muốn thét lên vì đau nhưng Trung Đan đã kịp thời ngăn tiếng hét đó lại bằng nụ hôn của mình. Một thoáng dao động trong tim gã khi môi chạm môi. Gã hoàn toàn có thể dùng tay để ngăn anh lại, nhưng không! Ngay lúc này gã muốn hôn anh, gã không biết bản thân vì sao lại làm thế nhưng gã muốn hôn anh, muốn cho anh biết rằng gã vẫn đang ở đây dù chưa thể cứu cả hai ra khỏi nơi nguy hiểm này. Môi gã thấm vị mặn của nước mắt khi tên ngoài kia vẫn chưa đi và gót giày hãy còn vô tình giẫm lên bàn tay bị thương của anh. Hoàng Khoa không dám co tay, không dám làm bất cứ hành động gì khiến hắn biết rằng mình đang giẫm lên một thứ kì lạ.

"Khỉ thật! Tao mà bắt được tụi mày, tao thề sẽ giết chết tụi mày ngay lập tức!"

Hắn giậm chân một lần nữa trước khi bỏ đi, tay Hoàng Khoa đau quá, vết thương chưa lành nay lại rách toạc, những hạt cát lọt vào trong khiến nó càng thêm đau nhức, Hoàng Khoa không chắc bản thân có thể dìu Trung Đan đi được không.

"Đừng khóc, chúng đi hết rồi. Đừng khóc!"

Gật đầu khi Trung Đan nói nhỏ trong khi môi gã vẫn còn ngự trị trên môi anh. Dù đây là nụ hôn bất ngờ nhưng nó khiến Hoàng Khoa bình tâm lại khi biết mình không ở một mình, không lẻ loi và không phải sợ hãi khi có nguy hiểm đến. Nhưng nụ hôn này nhanh chóng chấm dứt khi anh chủ động tách môi mình ra khỏi môi Trung Đan.

"Em không thể dìu tôi được nữa! Bây giờ em chạy đi, chạy nhanh theo hướng tôi chỉ và nếu thấy điện thoại thì gọi về cho ba, nếu không thấy thì cứ chạy thẳng, khi nào vào thành phố thì gọi điện cho ba đến đây."

"Còn anh?"

"Tôi ở đây chờ em! Nhanh đi!"

Gật đầu thay cho câu trả lời, Hoàng Khoa không thể dìu gã đi được nữa và bụi cây này sẽ che chắn cho gã khi anh đi khỏi, nhất định anh sẽ quay về.

"Anh yên tâm! Tôi sẽ về!"

"Đi đi! Cẩn thận!"

Lao nhanh ra ngoài khi những kẻ tìm kiếm vẫn mải mê ở hướng đối diện, Hoàng Khoa cố gắng chạy nhanh hết sức có thể để nhanh chóng đến nơi mà Trung Đan hướng dẫn. Anh cần phải tận dụng triệt để thời gian hiếm hoi của mình.

Buồng điện thoại công cộng dần hiện ra trước mắt Hoàng Khoa khiến anh không kiềm nổi mà cười thành tiếng, anh vui quá, mừng quá, cuối cùng anh được cứu rồi. Nhanh chóng bước vào và lục lọi toàn bộ số tiền xu trong túi mình cho vào trong, điện thoại bên đầu dây vang lên từng hồi dài và có người đã bắt máy.

"Alo"

"Ba! Con là Hoàng Khoa đây!"

"Hoàng Khoa? Con đó à? Trung Đan đâu? Cho ba nghe giọng Trung Đan!"

"Anh Đan không có ở đây, anh ấy chạy không nổi nữa. Trung Đan bảo con chạy trước để gọi điện cho ba. Ba có gọi cảnh sát không?"

"Có."

"Ba nhờ họ định vị nơi con đứng đi. Chúng con không biết đây là đâu hết, tối quá nên không nhìn rõ đường."

"Họ đang làm, họ cần 60 giây để xác định chỗ con ở. Trung Đan ra sao rồi? Nó có bị đánh không?"

"Ba cho một chiếc cứu thương đến đây luôn. Trung Đan bị sốt và bị đánh rất nhiều. Anh ấy không thể đi nổi nữa. Kẻ chủ mưu bắt cóc tụi con là Vương Đình Khiêm! Là Vương Đình Khiêm!"

Nói nhanh khi điện thoại vang lên từng hồi cuối cùng của cuộc đối thoại, 60 giây sắp đến rồi, một chút nữa thôi.

"Anh trai! Là em đây, anh có sao không?

"Thanh Tuấn? A...alo? Alo?"

Cố tìm những đồng xu hiếm hoi trong người mình nhưng không thể, đồng hồ tính giờ chỉ mới hơn 40 giây, làm sao đây? Nỗi lo lắng ngập tràn trong lòng khiến tay chân anh run rẩy. Xấp tiền giấy trong ví anh không thể dùng để gọi điện trong khi di động đã bị Vương Đình Khiêm lấy đi mất. Làm sao đây? Làm sao đây?

"Đã tìm ra được vị trí của cậu Lê!" Viên cảnh sát vui mừng nói. "Nó gần đây thôi nên sóng rất mạnh, chúng tôi có thể nhanh chóng tìm ra."

"Cảm ơn trời phật đã phù hộ cho Trung Đan!" Bà Lê vui mừng.

"Chủ tịch Lê! Chúng ta nhanh chóng đi đến nơi đó thôi!" Thanh Tuấn nói nhanh, cậu lo lắng quá.

"Được!"

Đoàn xe lặng lẽ lăn bánh trong khi cảnh sát cùng đi phía sau. Địa điểm nhanh chóng được xác định và họ nhìn thấy dáng người co ro bên trong buồng điện thoại công cộng, đó là Hoàng Khoa.

"Anh trai?"

Tiếng gọi Thanh Tuấn vang lên khiến Hoàng Khoa giật mình chạy vội ra ngoài, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết khi Thanh Tuấn lao đến ôm chầm lấy anh mà khóc, cuối cùng anh cũng gặp được cậu.

"Trung Đan đâu?" Bà Lê vội bước ra.

"Anh ấy ở cách đây một đoạn, nhanh lên!"

Hoàng Khoa lên xe cùng mọi người để đến chỗ Trung Đan. Anh không để ý cái nhìn tức giận của bà Lê lẫn ông Lê và Quỳnh Anh khi để Trung Đan ở lại một nơi nguy hiểm như vậy nhưng đây không phải là lúc để nói đến chuyện đó.

Còi cảnh sát vang lên khắp nơi khi tóm gọn hết đàn em của Vương Đình Khiêm, lão vẫn còn say thuốc nên chẳng thể suy nghĩ được gì cả ngoài cảm giác bay bổng trên thiên đường, hàng chục cuộc gọi réo trong điện thoại cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng lâng lâng của lão, lão không biết rằng chỉ một chốc nữa thôi, lão sẽ phải "bay" trong tù.

"Soạt"

"Trung Đan à! Tôi về rồi đây! Trung Đan? Trung Đan!"

Lắc mạnh thân người Trung Đan khi nhìn thấy đầu gã vô thức gục lên vai anh, cơ thể gã lạnh toát khiến anh hét lên vì sợ. Gã nói sẽ chờ anh về mà, không lẽ...gã...

"Tránh ra! Trung Đan à, mẹ đây! Trung Đan, con sao rồi, bác sĩ! Bác sĩ!"

Bác sĩ nhanh chóng đưa gã vào xe cứu thương, Hoàng Khoa vẫn chưa hết bàng hoàng khi vội vã đi cùng nhưng mặt anh đau buốt vì cái tát nảy lửa của ông Lê.

"Sao con lại để Trung Đan một mình như thế này chứ?"

"Ba...con..."

"Bốp"

"Mày muốn giết Trung Đan phải không? Sao mày không ở bên cạnh nó chứ!" Bà Lê cũng giận dữ nói.

"Các người đừng nói như vậy chứ! Nếu anh tôi không gọi điện cho mấy người, liệu mấy người có biết chỗ anh tôi và Trung Đan không? Nếu anh ấy không ngồi đó, các người biết chỗ đến đây sao?" Thanh Tuấn giận dữ quát nhưng mặt cậu cũng rát buốt bởi cái tát của Quỳnh Anh.

"Anh trai cậu muốn giết chết anh hai tôi! Đừng lên tiếng thanh minh nữa. Sao anh cậu không dìu anh tôi đi mà bỏ anh ấy lại một mình. Anh ấy lại đang sốt, biết như vậy là nguy hiểm lắm không? Khốn kiếp! Tôi sẽ kiện mấy người ra tòa!"

Nhà họ Lê nhanh chóng lên xe cứu thương cùng với Trung Đan, tiếng khóc vang lên khiến chiếc xe càng trở nên u ám trong khi Hoàng Khoa chỉ biết đi theo, bàn chân anh rướm máu và cơ thể anh run rẩy trong bộ quần áo rách bươm của mình, Thanh Tuấn chỉ có thể lặng lẽ đưa anh vào xe và đến bệnh viện. Họ không quan tâm anh, cậu sẽ quan tâm anh. Anh và cậu không cần sự thương hại từ nhà họ Lê.

"Anh à! Có em đây, đừng để ý tới bọn họ nữa." Thanh Tuấn lau nhanh nước mắt của mình.

"Nếu Trung Đan chết, anh sẽ ân hận suốt đời...đáng lẽ anh nên dìu anh ta đi cùng..." Hoàng Khoa nhìn ra ngoài ô cửa, hình ảnh Trung Đan vô thức ngã vào vai anh vẫn còn rõ ràng lắm, anh sẽ ân hận, sẽ ân hận khi bỏ chạy một mình. "Anh có hứa, nếu anh và Trung Đan thoát, anh sẽ đưa Trung Đan đi công viên chơi..."

Ngả đầu ra phía sau trước đôi mắt hốt hoảng của Thanh Tuấn, cậu gào tên anh, cậu lắc mạnh cơ thể mềm nhũn của anh nhưng anh vẫn không trả lời cậu, anh không nhìn cậu...cơ thể anh lạnh giá như Trung Đan, anh không thể mở mắt nhìn cậu nữa rồi.

"Anh ráng lên! Em đưa anh đi bệnh viện!"

Chiếc ô tô nhỏ phóng nhanh trong màn đêm, nó vượt qua xe cứu thương của nhà họ Lê. Hai chiếc xe đưa hai con người được gắn kết với nhau bởi chiếc nhẫn óng ánh bị che phủ bởi máu tươi lao nhanh về bệnh viện khi mặt trời vẫn chưa tỉnh giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro