18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đồ ngốc! Đây đâu phải lần đầu tiên anh trực trường chứ!"

"Chẳng bao giờ em yên tâm khi anh ở đây một mình cả. Tên bảo vệ cứ nhìn anh suốt."

"Ah ha! Thì ra là có người ghen hả?"

"Ghen sao không ghen?"

"Đồ ngốc!"

Hoàng Khoa cùng Đức Thiện vừa nói chuyện vừa kiểm tra tất cả các phòng học trong trường. Mọi thứ vẫn ổn ngoại trừ lớp tự học vẫn còn đèn sáng. Nơi đây tập trung những học sinh nằm trong đội tuyển thi quốc gia của trường nên họ thường về trễ hơn các lớp khác. Bây giờ chỉ mới 9 giờ tối nên họ sẽ còn ngồi đấy học đến khi bố mẹ lại đưa về mới thôi.

"Ya! Nhìn bọn chúng, anh nhớ thời học sinh của anh quá!" Hoàng Khoa mỉm cười khi nhìn qua lớp cửa kính.

"Em cũng nhớ, nhưng ngày xưa em không học giỏi mấy môn này, em chỉ chạy giỏi thôi."

"Nên bây giờ em mới làm thầy giáo dạy giáo dục thể chất đấy."

"~~~~~~~~"

Điện thoại trong tay Hoàng Khoa lại rung lên và anh không cần nhìn số mà vẫn biết chủ nhân của cuộc gọi đó.

"Chuyện gì?" Anh nói cộc.

"Có thằng đó trực cùng không?"

"Crụp"

"Ai gọi thế Hoàng Khoa?"

"Nhầm số đó mà, chúng ta đi thôi nào!"

Chiếc điện thoại thứ hai vỡ nát sau khi nhận một lực ném cực mạnh từ Trung Đan. Những mảnh vỡ lăn lóc trên sàn như sự tức giận của gã vào lúc này. Tại sao chỉ với một câu hỏi nhưng khó khăn trả lời đến thế sao hay vì Hoàng Khoa đang cùng tên thầy giáo đó làm gì mà anh không thể nói được. Gã cảm thấy mất mặt và gã không muốn gọi đến anh sau khi thực hiện hàng chục cuộc gọi, tất cả đều bị anh cúp máy thẳng tay. Trung Đan nhóm người lấy hai viên bông gòn nhét chặt vào lỗ tai để thôi nghe, thôi nghĩ về vấn đề đó nữa. Gã đã mệt và gã cần phải nghỉ ngơi, gã cần phải ngủ.

7 giờ sáng.

"Trời! Mắt con sao thế Trung Đan? Tối hôm qua ngủ không được à?"

"Không, ngủ rất ngon!"

Trung Đan mở to cặp mắt cú mèo của mình để nhìn rõ bữa sáng, hôm qua gã chẳng thể chợp mắt được nhưng hai chiếc điện thoại đều đã hư trong khi gã chẳng biết cái trường cấp ba chết tiệt đó nằm ở chỗ nào của thành phố này. Hình như mọi thứ của Hoàng Khoa gã đều không quan tâm và không biết đến nỗi gã muốn đi nhưng lại không biết nơi nào để đến. Một đêm quá dài và mệt mỏi của gã. Bây giờ, điều mệt mỏi ấy đang thể hiện rõ nét qua đôi mắt thâm quầng đáng sợ của gã.

"Ngủ ngon à?" Bà Lê ái ngại hỏi. "Ba con đi làm trước rồi, à! Cuối tuần này chúng ta đi Phú Quốc chơi nhé, bạn của mẹ có mở khu nghỉ mát ở đó. Mẹ muốn con đi để tịnh dưỡng, con vẫn còn mệt lắm đấy."

"Không thích!"

"Không thích cũng phải thích, mẹ đã đặt phòng sẵn rồi!" Bà Lê mỉm cười. "Đi đi, con phải nghỉ ngơi cho khỏe chứ."

"Con đi đây!"

Bước ra ngoài khi bữa ăn sáng vẫn còn đang dang dở, gã chẳng muốn nghe thêm nữa trong khi cơ thể gã đã quá mệt mỏi rồi. Thật đáng ghét khi phải nghĩ đến kẻ luôn cúp máy khi gã chưa kịp hỏi đến câu thứ hai và thật phiền phức khi phải ngồi đó nghe những chuyện không đâu từ mẹ của mình. Gã đến công ty và tìm lại khoảng bình yên trong những xấp giấy tờ dày cộp.

Xe Trung Đan lướt qua cơ thể nhỏ bé đang trở về ngôi biệt thự quen thuộc một cách miễn cưỡng. Đôi mắt gã lướt theo con người ấy đến khi hình ảnh in trong tấm kính chỉ còn lại một chấm nhỏ. Anh đã trở về sau một đêm trực trường với tên thầy giáo kia. Gã cho xe đi nhanh hơn để không phải nhìn thấy cái chấm nhỏ đó nữa. Trở về hay không đều không liên quan đến gã.

Đúng! Không liên quan đến gã.

"Cộp"

"Con về rồi ạ!"

Hoàng Khoa nói mệt mỏi khi anh tháo giày ra khỏi chân và lê từng bước nặng nề lên phòng mình. Bà Lê vẫn còn ngồi trên bàn ăn và nhìn theo cái dáng mảnh khảnh ấy bằng đôi mắt hoàn toàn không hài lòng. Một đêm thức trực không đến nỗi phải đi không nổi và không thể đứng lại cúi đầu chào bà sao?

"E hèm! Hoàng Khoa à!" Bà Lê hắng giọng.

"Dạ?"

"Cuối tuần này con nói với nhà thông gia, gia đình chúng ta đi Phú Quốc nghỉ mát vài ngày."

"Dạ?" Hoàng Khoa như không tin vào tai mình, lần đầu tiên bà Lê mở miệng mời anh và gia đình anh đi nghỉ mát ư. "Đi nghỉ mát?"

"Nếu không muốn đi cũng không sao. Dù sao khách sạn cũng không còn nhiều phòng trống!" Bà lại tiếp tục bữa ăn của mình.

"À, dạ!"

Hoàng Khoa cười xòa, có lẽ bà miễn cưỡng lắm mới có thể mở lời mời anh đi chơi như thế, thật thiệt thòi cho bà quá nhỉ.

Đóng cửa phòng lại một cách bực bội khi quần áo, khăn tắm của Trung Đan vương vãi khắp sàn nhà, chăn nệm cũng không thu gọn lại như mọi ngày và mùi rượu vẫn còn nồng nặc trong phòng. Thu dọn bằng chút sức lực còn lại của mình, Hoàng Khoa cảm thấy vừa lòng khi căn phòng đã sạch sẽ trở lại, anh mới có thể bước vào phòng tắm để làm mát cơ thể mình sau một đêm thức trắng. Nhưng sự khó chịu lại nhanh chóng quay về khi phòng tắm ngổn ngang bởi vô số vật dụng mà Trung Đan đã dùng nhưng không chịu để lại chỗ cũ. Bàn chải hãy còn để bên ngoài trong khi dao cạo râu vẫn chưa được rửa sạch, bên cạnh còn có ly rượu chưa được uống hết và dưới bồn tắm là chiếc điện thoại quen thuộc của hắn.

Mím môi dọn dẹp lại "chiến trường" và vứt mọi thứ vào sọt rác. Anh biết gã cố tình không cho Trang Anh lên dọn dẹp phòng mà để anh phải tự tay dọn dẹp cho gã. Rốt cục anh đã làm gì đắc tội với gã chứ? Hôm qua thì gọi suốt đêm chỉ để hỏi một câu, hôm nay thì bày biện mọi thứ để anh dọn dẹp. Hoàng Khoa cảm thấy gã đã thay đổi quá nhiều từ sau vụ bắt cóc đó. Gã tuy không còn mang cái đáng sợ như ngày đầu gặp mặt nhưng vẫn chưa thể gọi là hiền lành. Gã thường xuyên chọc ghẹo anh, chế giễu anh và mang những điều xấu hổ của anh ra làm niềm vui, gã gọi điện hỏi anh một câu suốt đêm và không hề la hét anh hay buộc anh chiều lòng gã mỗi khi có nhu cầu như ngày trước. Nhưng...anh không thích cái thay đổi đó, cái thay đổi của gã khiến anh không sống yên ổn trong những ngày tháng còn lại, thà gã cứ im lặng như những ngày trước, ít ra...anh sẽ được yên ổn hơn là như thế này.

Giấc ngủ mau chóng đến với Hoàng Khoa sau khi anh dọn dẹp sạch sẽ căn phòng và tự thưởng cho mình bằng cách thư giãn trong bồn tắm. Hôm nay anh sẽ ngủ đến tối để bù lại một đêm thức trắng để trực của mình. Hai hôm nữa là đến cuối tuần, có lẽ anh sẽ hỏi Thanh Tuấn xem cậu có muốn đi cùng anh trong chuyến nghỉ mát ngắn ngày này không. Nếu có cậu đi theo, ít ra anh sẽ không phải ngủ cùng Trung Đan. Từ chối lời mời của bà Lê chẳng khác nào tự đưa mình vào cuộc sống tối tăm hơn, nên anh sẽ chọn con đường là cùng đi với họ. Không sao đâu, Hoàng Khoa tự động viên mình bằng hai tháng còn lại. Chỉ hai tháng nữa thôi, nhanh lắm phải không? Nhanh lắm!

Tập đoàn Phạm gia.

"Chúng tôi không thể để anh Trung Đan làm giám đốc chi nhánh trung tâm của chúng tôi. Chi nhánh trung tâm hiện thời do tôi quản lý và nó vẫn hoạt động rất tốt!" Đặt tập hồ sơ xuống bàn khi đối diện cùng ông Lê và anh rể của mình, Thanh Tuấn cảm thấy giận dữ khi ông Phạm chấp nhận giao chi nhánh trung tâm cho Trung Đan quản lý.

"Nhưng bây giờ, chúng tôi đã có cổ phần trong công ty và chúng tôi cần để cho những cổ đông khác biết rằng chúng tôi đã có mặt trong danh sách một trong ba cổ đông lớn nhất của công ty. Tôi nghĩ chi nhánh trung tâm do Yugyeom quản lý hoàn toàn không có gì sai cả!" Ông Lê dựa lưng vào ghế mà nhìn Thanh Tuấn.

"Đúng! Chúng ta tuy là thông gia nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Chi nhánh trung tâm là người có cổ phần cao nhất quản lý. Anh rể là một trong những cổ đông của công ty nhưng cổ phần của anh ấy đứng thứ ba sau cha và tôi. Cái này là theo nguyên tắc mà làm."

"Thanh Tuấn! Cậu đừng tưởng cha cậu đi công tác ở Nhật rồi thì bản thân cậu muốn làm gì thì làm. Chúng tôi cũng là cổ phần lớn nhưng giao cho chúng tôi chi nhánh có lợi nhuận thấp nhất trong số các chi nhánh của công ty. Cậu muốn "chơi" chúng tôi à?"

"Ba! Đừng nóng giận!" Trung Đan đặt tay lên vai ông Lê để trấn an ông. "Cậu Tuấn, bây giờ tôi với tư cách là cổ đông nói chuyện với cậu, được chứ? Chúng ta không còn quan hệ anh rể và em vợ ở đây."

"Được!" Thanh Tuấn gật đầu.

"Ok! Tôi muốn thông báo với cậu một điều, 2/3 vốn của công ty là do chúng tôi đầu tư vào. Tuy rằng chúng tôi có cổ phần đứng thứ ba trong số những người có nhiều cổ phần nhất nhưng so về nguồn vốn đầu vào, chúng tôi là những người bỏ ra nhiều nhất. Tôi nghĩ tôi hoàn toàn có tư cách tiếp nhận chi nhánh trung tâm. Nên nhớ, ngân hàng của chúng tôi đã gia hạn nợ cho quý công ty đến tháng ba năm sau nên thời gian trả nợ của công ty là nhỉnh hơn những công ty khác và chúng tôi cũng liên tiếp bỏ vốn để hình thành những trung tâm lớn nhỏ đại diện cho Phạm gia các vị. Như vậy, tôi hoàn toàn có tư cách quản lý chi nhánh trung tâm và hưởng 2/3 lợi nhuận mà nó mang lại cho công ty!" Trung Đan mỉm cười nhìn cậu em vợ đang tái mặt vì những phân tích áp đảo của mình.

"Đúng! SSBank đã giúp chúng tôi rất nhiều trong việc bỏ ra nguồn vốn lớn để phát triển công ty và gia hạn nợ. Nhưng chúng tôi không phải dựa vào mối quan hệ thông gia hoàn toàn. Anh nhìn xem, bây giờ lượng tiêu thụ của công ty đã tăng 60% so với năm ngoái, chúng tôi có tư cách vay thêm vốn của công ty vì chúng tôi đảm bảo được số nợ phải trả cho các vị mỗi quý. Chúng tôi chưa bao giờ xin gia hạn nợ với ngân hàng các anh. Anh xem lại hồ sơ đi. Chúng tôi luôn đảm bảo tuyệt đối lãi và vốn để thanh toán cho ngân hàng. Đây là về vấn đề đầu tư bằng cách cho vay. Hơn nữa, chi nhánh trung tâm là 100% vốn của chúng tôi bỏ ra xây cất và đưa vào hoạt động, hoàn toàn không dựa vào số tiền vay của ngân hàng các anh. Chúng tôi hoàn toàn có quyền quyết định người điều hành hợp lý cho chi nhánh trung tâm!" Thanh Tuấn bình tĩnh trả lời. "Về vấn đề SSBank tham gia vào hoạt động của Phạm gia chúng tôi, chúng tôi rất hoan nghênh nhưng đó không có nghĩa là anh trực tiếp giám sát và quản lý Chi nhánh trung tâm của Phạm gia chúng tôi."

Trung Đan không nói thêm, hắn chỉ mỉm cười nhìn con ngựa non háu đá là Thanh Tuấn. Cậu trình bày rất chặt chẽ để bảo vệ chi nhánh trung tâm của Phạm gia – nơi tạo ra lợi nhuận cao nhất và là nguồn lợi nhuận chủ yếu của Phạm gia những năm qua. Gã vuốt nhẹ cằm nghe cậu giải thích rất nhiều nhưng gã chẳng thể để vào tai những gì cậu đã nói ngoại trừ vẻ mặt của cậu. Quyết tâm bảo vệ công ty ánh lên đôi mắt sắc bén. Gã có thể nhận lấy sự khinh ghét của cậu với gã qua từng câu nói, hình như cậu muốn thoát khỏi gọng kiềm mà SSBank đang cố kiềm Phạm gia lại. Hình như cậu muốn lớn mạnh hơn để giải thoát cho một ai đó, hình như cậu muốn trưởng thành sớm hơn quy luật tự nhiên của mình.

"Cậu xem cái này đi!" Gã thảy lên bàn tập hồ sơ xanh. "Đây là lợi nhuận từ khi tôi và anh cậu kết hôn với nhau. Chúng ta đã cố tình gạt bỏ mối quan hệ thông gia nhưng hình như không thể rồi. Danh tiếng và lợi nhuận mà Phạm gia thu lại trong suốt một tháng qua là do danh tiếng của SSBank chúng tôi mang lại. Nhìn vào hàng được highlight đi, doanh thu của Phạm gia tại chi nhánh trung tâm tăng đột biết 30% so với tháng trước và các chi nhánh còn lại cũng tăng lên rất nhiều so với tháng trước. Loại bỏ trường hợp chúng tôi kết hôn với nhau thì Phạm gia làm sao được doanh thu như thế này? Chúng ta là nói chuyện sòng phẳng nên cái gì liên quan thì cứ nói đến. bây giờ cậu có dám đảm bảo với chúng tôi rằng sau khi tôi tuyên bố rút toàn bộ vốn, à không, tôi nói tôi và anh trai cậu đang có mối quan hệ đổ vỡ, rạn nứt, cậu nghĩ doanh thu của nó sẽ đảm bảo trả nợ cho SSBank chúng tôi không? Chỉ một tháng là đủ nói lên tất cả rồi, cậu có dám cá cược với tôi lần này không Thanh Tuấn? Để xem doanh số mà cậu trình bày nãy giờ nếu không có bàn tay của chúng tôi góp vào, liệu nó có đẹp đẽ như cậu nói nãy giờ không nào?"

"Tôi..."

Nhìn thái độ ngạc nhiên và đôi mắt như không tin vào những gì mình thấy của Thanh Tuấn. Trung Đan cảm thấy thương cho con ngựa non háu đá này nhưng cũng không khỏi khâm phục sự quyết tâm làm việc của cậu. Gã đã lượt bỏ những công sức mà cậu đã bỏ ra cho công ty trong suốt một tháng để lấy những ưu điểm của SSBank lấp vào. Thanh Tuấn là một người kinh doanh giỏi nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ để có thể chống đối lại con cáo như gã. Thử hỏi một tổng giám đốc với bề dày kinh nghiệm bao nhiêu năm nay lại có thể thua bởi những lời nói của một kẻ mới tham gia vào nghề không lâu sao? Thanh Tuấn-cậu tuy có tài nhưng cậu vẫn chưa thể đấu lại gã được.

"Cậu Tuấn, chúng tôi không hoàn toàn rũ bỏ công sức của cậu đối với chi nhánh trung tâm nhưng chúng tôi cũng không thể để công sức của chúng tôi thành bọt biển được. Tôi có ý kiến rất hoàn hảo rằng chi nhánh trung tâm sẽ chịu sự quản lý của cả hai chúng ta là tôi và cậu. Tôi và cậu đồng có quyền xem xét chi nhánh trung tâm và nếu ai có thể mang về lợi nhuận cao nhất cho Park gia thì người đó trở thành người trực tiếp quản ly chi nhánh trung tâm. Một cuộc cạnh tranh công bằng phải không?"

"Tôi cần thời gian để suy nghĩ!" Thanh Tuấn vội đóng hồ sơ lại.

"Được, chúng tôi cho cậu một ngày để suy nghĩ. Tin tôi đi, mọi chuyện tôi nói đều mang lại lợi ích cho cả hai chúng ta. Phạm gia bị thiệt thòi thì SSBank cũng đâu có thắng lớn gì chứ. Bây giờ chúng tôi có việc rồi, cậu cứ từ tư suy nghĩ và hy vọng tôi sẽ nhận được câu trả lời trước 12h đêm nay nhé."

Trung Đan nhếch mép trước khi cùng ông Lê bước ra ngoài, gã kịp nhìn thấy cái nhìn thất thần của Thanh Tuấn khi ném tập hồ sơ xuống bàn. Cậu thua rồi, cậu đã thua ngay từ vòng chiến đầu tiên.

"Trung Đan à! Ba không ngờ con có thời gian tập hợp lợi nhuận của Phạm gia đấy!" Ông Lê vỗ vai con mình. "Ba đã quá chủ quan khi nghĩ rằng thằng nhóc đó cũng nhu nhược như cha nó. Nó thật sự có tài đấy Trung Đan à! Một người rất có tài!"

"Con biết, nhưng với con... thằng bé hãy còn non tay lắm. Chúng ta đi thôi."

Bên trong phòng, Thanh Tuấn vùi mặt vào lòng bàn tay khi tất cả sự chuẩn bị của cậu hoàn toàn là vô nghĩa. Cậu thua ngay từ vòng đầu tiên, cậu thua khi Trung Đan muốn chiếm đoạt chi nhánh trung tâm của Phạm gia, nếu gã có thể quản lý nó thì việc trở thành ông chủ của Phạm gia là điều sớm muộn. Cậu đã chuẩn bị bao nhiêu hồ sơ, chuẩn bị phải nói như thế nào để đối phó với những câu hỏi hóc búa của Trung Đan nhưng gã không hỏi gì cả, gã chỉ nói cho cậu biết vị thế của gã và chỗ mà Phạm gia đang đứng là ở đâu. Chỉ đơn giản như thế nhưng đủ để cậu cúi đầu không nói được gì nữa rồi.

Tâm hồn cậu gợn sóng, nó cảm thấy mệt mỏi và cần tìm một nơi yên bình để vỗ về tâm hồn mình. Cậu tìm đến hắn-Đức Thiện. Cậu đứng phía sau cây cổ thụ già nhìn hắn nhễ nhại mồ hôi khi hướng dẫn đám học sinh tinh nghịch quy cách ném tạ. Cậu chợt cười khi nhìn thấy nụ cười của hắn. Hắn như phát sáng dưới ánh mặt trời, chỉ nhìn hắn từ xa như thế này, cậu cũng cảm thấy tâm hồn và nỗi đau của mình dịu lại. Nước mắt cậu rơi khi trái tim cậu gào thét đòi ôm hắn trong vòng tay, khi bàn tay cậu vô thức hướng về hắn với tình yêu cháy bỏng của một người con trai. Cậu muốn một lần được hắn ôm như một người đàn ông ôm bạn gái của mình. Cậu ước ao được hắn gọi "Thanh Tuấn!" và hét lên rằng "Anh yêu em" với cậu. Một lần thôi cũng được, cậu chỉ ao ước như thế thôi.

"Thanh Tuấn?"

Giật mình khi tiếng gọi Đức Thiện vang vọng bên tai mình, Thanh Tuấn vội lau nước mắt và định bỏ đi nhưng hắn đã đến đây, trước mặt cậu và nhìn cậu bằng đôi mắt khó hiểu.

"Em đến tìm anh à?" Hắn cúi xuống nhìn cậu. "Có chuyện gì vậy? Sao em khóc?"

Bao nhiêu nỗ lực kiềm chế cơn xúc động chợt vỡ tan khi cậu nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Đức Thiện. Cậu ôm chầm lấy hắn và khóc tức tưởi. Tay cậu đánh mạnh vào lưng hắn đau nhói như nói rằng cậu đang giận lắm, cậu đã thua Trung Đan rồi, cậu đã không thể đưa anh trai cậu về nhanh chóng như cậu hứa với anh rồi và cậu cũng không thể thực hiện lời hứa của mình với hắn rằng...cậu sẽ thôi yêu hắn.

"Ngoan nào! Có chuyện gì vậy? Đừng khóc chứ! Ngoan nào!"

Vỗ về Thanh Tuấn như vỗ về đứa em trai thơ ngây hay khóc, Đức Thiện mỉm cười và lắc lư cơ thể cậu như đã từng làm để an ủi Hoàng Khoa. Đây là một cách hữu hiệu để làm dịu đi sự buồn bực trong lòng anh và đây là lần đầu tiên hắn làm thế với Thanh Tuấn. Nó khiến hắn nhớ Hoàng Khoa quá.

"Anh à! Em xin lỗi...em xin lỗi anh..."

"Xin lỗi gì chứ? Sao mà khóc nhiều đến thế này, đừng khóc nữa, ngoan nào!"

"Em không thể bảo vệ được chi nhánh trung tâm, Trung Đan...anh ta quá mạnh để em có thể đưa anh ấy về ngay lập tức...em không đấu lại anh ta...em không đấu lại...hu hu hu..."

"Thanh Tuấn..."

"Em xin lỗi anh! Em hứa...em hứa sẽ mang anh ấy về...em hứa sẽ mang anh ấy về cho anh nhưng em chưa thể làm được, em chưa thể đưa anh ấy về anh à, em chưa thể làm được hu hu hu, em xin lỗi...Em thật sự xin lỗi... Em đã cố gắng nhiều lắm em đã cố hết sức rồi nhưng em vẫn không thể... Em không thể..."

Nói trong nước mắt khi Đức Thiện vẫn nhìn cậu bằng cặp mắt đỏ hoe. Nhìn xem, đứa em trai bé nhỏ đang khóc tức tưởi vì không mang được anh trai trở về với người anh ấy yêu, nhìn xem một chàng trai đang khóc ngon lành trong đáy mắt hắn, nhìn xem...nhìn xem...Thanh Tuấn đang khóc... đứa em trai ngốc nghếch của anh đang khóc này...nhìn xem...

"Thanh Tuấn à! Đừng khóc! Anh không trách em. Anh thật sự không trách em đâu. Đừng khóc nữa. Chờ anh, anh sẽ đưa em đi uống vài ly nhé."

"Em xin lỗi anh Đức Thiện!"

"Ngốc quá, đứng đây chờ anh!"

Xoa đầu Thanh Tuấn như mọi khi trước khi quay trở lại sân tập để cho học sinh nghỉ sớm.Vài phút sau, Thanh Tuấn đã nhìn thấy hắn với chiếc balo nhỏ đứng trước mặt cậu cùng nụ cười hiền lành như mọi khi. Nụ cười mà cậu đã yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy.

RV Club.

"Đừng uống nữa Thanh Tuấn à, em đã uống quá nhiều rồi!"

Giật lấy ly rượu thứ n mà Thanh Tuấn đang định uống. Hôm nay cậu thật sự rất buồn và cậu đang tìm quên mọi thứ trong những ly rượu mạnh. Hắn biết cậu đang đau lắm khi không thể làm gì cho Hoàng Khoa nhưng hắn không thể để cậu tìm quên mọi thứ bằng rượu được. Không thể quên mọi thứ bằng rượu như người ta vẫn tưởng, uống rượu càng nhiều chỉ làm cơn đau càng cứa sâu vào tim và thất vọng càng lúc càng khắc sâu trong tâm hồn. Hắn đã không uống rượu khi mất Hoàng Khoa và hắn cũng không muốn Thanh Tuấn như thế để quên đi thất bại hôm nay.

"Để em uống đi, em không muốn nhớ gì nữa anh à, để em uống được không?"

"Không được! Em đừng uống nữa, rượu không tốt cho em đâu. Em đã uống ba chai rượu mạnh và chưa ăn cái gì cả. Đừng uống nữa!"

Mặc kệ lời khuyên răn của Đức Thiện, Thanh Tuấn vẫn tiếp tục uống ừng ực như thể uống một ly nước lạnh. Đức Thiện cảm thấy hối hận khi muốn cậu thư giãn bằng vài ly rượu soju chứ không nghĩ rằng cậu đến club để tìm quên qua những chai rượu mạnh như thế này. Cậu đã không còn đủ tỉnh táo để có thể đi một mình nữa nhưng cậu vẫn ngoan cố ngồi uống hết chai này đến chai khác. Càng uống, nước mắt cậu càng rơi nhiều và tay cậu bóp chặt trái tim đang đau đớn. Cậu nhìn hắn, cái nhìn kỳ lạ mà lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cậu nhìn hắn nồng nàn, khao khát và chan chứa yêu thương, rồi cậu lại khóc, lại uống và lại nhìn hắn. Cậu vuốt ve gương mặt hắn bằng đôi tay thon nhỏ của mình, cậu khóc...cậu lại khóc...

"Thanh Tuấn à! Em say rồi!" Gỡ tay Thanh Tuấn ra khỏi mặt mình nhưng cậu vẫn ngoan cố ôm lấy mặt hắn bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Cậu nhìn hắn...mỉm cười...rồi rơi nước mắt...

"Tại sao em không gặp anh trước anh trai em?" Thanh Tuấn mỉm cười trong nước mắt.

"Em đang nói gì thế? Em say rồi em biết không, đứng lên nào, anh đưa em về nhà."

"Nếu em gặp anh trước anh ấy, liệu anh có yêu em như yêu anh ấy không Đức Thiện?" Cậu lại nói.

"Thanh Tuấn! Em..."

"Em yêu anh... Em yêu anh... em yêu anh nhiều lắm anh biết không?" Vuốt ve đôi lông mày hiền lành của Đức Thiện, Thanh Tuấn mỉm cười. "Ngay khi anh ấy giới thiệu anh với em...em biết trái tim em đã thuộc về anh rồi...nó không còn ở trong ngực em nữa, nó ở đây này..." Cậu chỉ về bên trái ngực hắn. "Nó nằm ở đây nhưng...anh không biết, anh chỉ thấy trái tim của anh ấy thôi phải không?...Anh không quan tâm đến trái tim nhỏ bé này..."

"Em đang nói gì vậy..."

"Anh đừng trốn tránh em, để em nói hết được không. Em thật sự rất hèn nhát khi chỉ có thể nhìn anh và anh ấy từ phía sau. Em yêu anh nhưng không thể biểu lộ tình cảm này vì em biết...anh không bao giờ chọn em. Anh chọn anh ấy, anh ấy quá tốt, quá hoàn hảo để anh yêu. Em biết...em không bằng anh ấy...Anh ấy hiền lành, giỏi và tốt bụng nhưng còn em...em không thể sánh ngang với anh ấy được, vì thế mà...em không thể có được trái tim anh như anh ấy. Em ganh tỵ lắm, em ganh tỵ khi anh bên cạnh anh ấy, khi anh hôn anh ấy và khi anh đau khổ vì anh ấy. Em rất ganh tỵ... vì em cũng muốn anh như thế với em. Em muốn anh yêu em nhiều như anh đã yêu anh ấy... Em thật đáng ghét phải không Đức Thiện? Em thật sự không phải...một em trai tốt của anh và anh ấy...em...em đã từng cầu mong anh ấy không bao giờ thoát khỏi Trung Đan để em có thể có được trái tim anh...em thật xấu xa phải không anh? Em xấu xa lắm phải không anh hu hu hu... nhưng em yêu anh...Anh à! Em yêu anh lắm, em rất yêu anh Đức Thiện à!"

"Anh..."

Bối rối khi nghe những lời của Thanh Tuấn, Đức Thiện cảm thấy nhất thời hắn không thể chấp nhận nổi sự thật rằng cậu đã yêu hắn từ rất lâu rồi. Đôi tay ngày nào tự nhiên véo má nó như một đứa em trai bây giờ không dám chạm vào cơ thể đang lã đi vì rượu của cậu. Hắn vẫn còn quá bất ngờ...có lẽ Thanh Tuấn đã say rồi nên mới nói như thế phải không? Cậu say rồi...

"Anh biết không...lúc anh ấy nằm bệnh viện, nhìn thấy anh lo lắng như vậy...em đã ước người đang nằm đó là em...em đã từng ước như vậy đó..." Thanh Tuấn lại nói. "Nhưng anh đừng ghét bỏ em...Em yêu anh...nhưng em hoàn toàn không muốn anh phải xa anh ấy. Em cũng không muốn anh ấy xa anh...em chỉ đứng từ xa và nhìn các anh bên nhau thôi. Em không có ý muốn chia rẽ anh và anh ấy, anh tin em đi. Em luôn muốn chúc các anh hạnh phúc, em đã luôn làm như thế, em thề với anh...em chưa bao giờ muốn chia cách anh và anh ấy cả... hu hu hu tin em đi, đừng ghét bỏ em được không?"

"Anh...anh không ghét em...anh..."

"Đừng ghét em... đừng mà em van anh... em chưa bao giờ muốn xen vào các anh cả. em đã giữ bí mật này hai năm rồi, em sẽ giữ nó mãi mãi, em không bao giờ nói cho anh biết đâu, đừng ghét bỏ em mà hu hu hu..."

"Thanh Tuấn à!"

Màn đêm buông xuống một cách nhanh
chóng sau khi Hoàng Khoa tận hưởng giác ngủ dài không mộng mị. Nó khiến anh cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết và tinh thần cũng thật sảng khoái. Hoàng Khoa vươn vai vài cái trước khi kéo bỏ cái chăn to sụ đang phủ lên người mình. Anh có đắp chăn lúc sáng sao? Sao anh không nhớ nhỉ?

Vỗ mặt vài cái cho tỉnh táo, đồng hồ đã điểm 7 giờ tối rồi sao? Nhanh thật, một giấc ngủ không mộng mị như thế này hình như lâu lắm rồi Hoàng Khoa mới có được. Đôi mắt anh hãy còn nuối tiếc giấc ngủ lúc nãy mà chưa mở hẳn ra, anh loạng choạng bước vào phòng tắm để làm mình tỉnh táo hơn trước khi xuống nhà.

Vỗ mặt vài cái nữa trước khi bỏ tất cả đồ vào máy giặt, bước vào bồn tắm đã được anh xả nước trước đó. Hôm nay nước ấm quá, nó khiến Hoàng Khoa cảm thấy dễ chịu hẳn và anh vô thức mỉm cười đùa nghịch với bọt xà phòng đang bao trùm quanh mình. Nhưng... anh vẫn chưa cho sữa tắm vào bồn mà?

Giật mình bởi những thứ đã chuẩn bị sẵn, Hoàng Khoa dụi mắt để nhìn mọi thứ rõ ràng hơn và đập vào mắt anh là gương mặt rất đỗi ngạc nhiên của Trung Đan đối diện mình, trên tay gã là ly rượu vẫn chưa được uống hết và đôi mắt gã đang "trân trân" nhìn anh như người ngoài hành tinh.

"AAAAAAAAAA! SAO ANH LẠI Ở ĐÂY?"

Vội ôm lấy những bọt xà phòng để che đi cơ thể mình, Hoàng Khoa rụt chân lại khi chân anh chạm vào thứ gì đó mà anh biết chắc rằng đó là của gã.

"Câu này tôi hỏi em mới đúng, tại sao lại nhảy vào bồn tắm của tôi chứ?" Trung Đan lúc này mới có thể đặt ly rượu lên thành bồn và nhếch mép nhìn anh. "Tôi không nghĩ rằng em có sở thích quái dị như thế này đấy. Muốn tắm cùng với tôi à?"

"Cái...cái gì...? Tôi...tôi muốn tắm cùng với anh? Anh điên à? Tôi...tôi...chỉ là tôi không để ý...nhưng sao anh không lên tiếng khi tôi vào chứ? Sao anh không khóa cửa lại?"

"Tại sao tôi phải đóng cửa lại khi em đang ngủ? Tại sao tôi phải lên tiếng khi tôi vẫn còn shock với thái độ quá tự nhiên của em. Em thật sự... rất tự nhiên đấy Hoàng Khoa à! Tôi không nghĩ em có thể tự nhiên cởi đồ trước mặt tôi và xuống bồn này cùng tôi đấy."

Cơ thể Trung Đan từ từ tiến tới và phủ lên cơ thể anh. Hoàng Khoa vẫn ôm chặt cơ thể mình bằng đôi tay gầy và đôi mắt không ngừng mở to để xem hành động tiếp theo của gã là gì.

"Anh... anh ra đi... anh ra đi!" Anh lắp bắp khi "cái" của gã đang chạm vào đùi trong của mình.

"Câu này tôi nói với em mới đúng. Em nên ra đi. Tôi đang tắm yên ổn mà."

"Tôi... tôi... đừng tiến tới nữa, tôi la lên đấy, đừng lại đây nữa!"

Cản cơ thể Trung Đan lại bằng bàn tay của mình, Hoàng Khoa chẳng muốn nhìn thấy cơ thể vạm vỡ của gã thêm nữa, nó quá gần và gương mặt của gã đang áp sát mặt anh, nụ cười càng lúc càng cao ngạo và rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh cảm thấy lo lắng và trên hết là sự sợ hãi.

"Nếu em không ra khỏi đây, tôi la lên đấy!" Trung Đan nói lại. "Nên nhớ em là người tấn công tôi trước mà!"

"Tôi tấn công?" Hoàng Khoa trố mắt chỉ vào mình. "Anh...anh ra đi, tôi không muốn nói nhiều với anh. Tôi không có mang đồ theo, anh ra trước đi, tôi tắm xong anh tắm lại."

"Em ra đi, tôi tắm xong, em tắm lại!" Gã nhếch mép.

"YAAAAAAAAA!"

Và cuối cùng là...

"Trời, tôi không biết đầu óc em làm bằng gì, ngăn cái bồn tắm bằng cái này à?"

Trung Đan cười không thành tiếng khi cái bồn tắm rộng lớn được cách ngăn bằng cái khăn tắm đang nổi bồng bềnh trên mặt nước, cắt đôi chiếc bồn tắm xinh đẹp ra làm hai.

"Không ai chịu ra thì làm như thế, anh tắm của anh, tôi tắm của tôi... người nào tắm xong thì lấy cái khăn đó đi ra ngoài!" Hoàng Khoa chỉ vào chiếc khăn tắm đáng thương.

Đến lúc này, Trung Đan không thể nhịn cười được, gã cười đến nỗi ho sặc sụa, và nước mắt cứ thế thi nhau chảy ra ngoài trong khi gương mặt Hoàng Khoa đang đỏ bừng lên vì giận và không hiểu sao gã có thể cười sảng khoái như thế. Chiếc bồn tắm rộng lớn ngày nào chợt nhỏ bé lại khi hai còn người cùng đối diện nhau qua... khăn tắm.

"Này! Cười gì thế?"

"Tôi cười em cũng thắc mắc sao?" Trung Đan cố gắng điều chỉnh lại tiếng cười của mình.

"Cái chăn lúc nãy...anh đắp cho tôi à?"

"Ừ! Vì tướng em ngủ xấu quá, tôi không muốn nhìn thấy nên che lại đó mà!"

"Ya! Lê Nguyễn Trung Đan! Anh đừng có nói với tôi như thế!"

"Ùm"

"Ya! Đó là sự thật mà, tôi nói sự thật thôi. Em cảm thấy như thế đâu phải lỗi tại tôi. Em ngủ xấu thật mà. Lần sau tôi chụp hình lại cho em coi ha ha ha."

"Lê Nguyễn Trung Đan! Anh im ngay cho tôi!"

Xoay mặt tránh đi dòng nước đang tấn công vào mình, phòng tắm trở thành một cuộc hỗn chiến giữa đôi vợ chồng trẻ. Một bên là tiếng hét và một bên là tiếng cười sặc sụa. Cái khăn tắm đáng thương trôi nổi hết bên này đến bên kia và nó ao ước được thoát ra khỏi đây càng nhanh càng tốt...

P/s: Thực sự rất là xin lỗi mọi người vì lặn lâu đến vậy, nhưng mà tôi thi giữa kì và sắp tới sẽ thi cuối kì nên là lịch đăng chap không thể thường xuyên được. Từ nay đến ngày sinh nhật của Phạm Hoàng Khoa thì tôi sẽ đăng mỗi chap một ngày luôn:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro