19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cộp cộp cộp"

"Quỳnh Anh à! Con có thôi mang giày trong nhà không? Mẹ thật sự rất nhức đầu khi nghe tiếng của nó con biết không hả? Bỏ nó ra cho mẹ!"

Quỳnh Anh bĩu môi nhìn bà Lê trước khi đặt đôi giày yêu quý của mình vào kệ giày phía trước nhà, hôm nay Trang Anh có làm những món nó yêu thích nên tâm trạng đặc biệt hưng phấn hơn nhưng ngay khi nhìn thấy Hoàng Khoa, nó cảm thấy đồ ăn hôm nay cũng giống như mọi ngày, thật sự là nuốt không trôi.

"Anh có thôi cười không?"

Gằn từng tiếng nhỏ với Trung Đan, Hoàng Khoa cảm thấy thật xấu hổ khi môi Trung Đan cứ mím lại để che giấu cái cười đang chực chờ bộc phát của gã. Hôm nay là một ngày khá không may cho anh khi vô tình làm trò hề trước mặt gã như thế, thật sự rất mất mặt mà.

"Tôi có làm gì đâu? Đừng xen vào chuyện của tôi!" Gã nói nhưng đôi mắt đã ánh lên cái nhìn chế giễu anh. "Nhưng mà..." Gã ghé sát tai Hoàng Khoa và phả từng hơi thở nóng hổi. "Bây giờ tôi mới để ý, "cái đó" của em...nhỏ thật đấy!"

"PHỤT"

"HOÀNG KHOA! ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?"

Quỳnh Anh hét lên khi toàn bộ cơm trong miệng Hoàng Khoa đang an vị trên gương mặt xinh đẹp của nó trong khi Hoàng Khoa đang ho sặc sụa bởi câu nói hết sức "vô tư" của Trung Đan. 2/3 thức ăn trên bàn đều bị anh làm hỏng và điều đó khiến bà Lê và nhất là Quỳnh Anh đều nổi giận. Họ đã kiềm chế sự giận dữ của mình với anh nhưng càng lúc anh càng không ra thể thống gì!

"Con xin lỗi, anh xin lỗi!"

"Có phải cậu không xem cái nhà này không ra gì rồi phải không, cậu làm như thế thì chúng tôi lấy cái gì mà ăn đây?" Bà Lê dằn mạnh đôi đũa xuống bàn.

"Con làm gì thế Hoàng Khoa?" Ông Lê cũng nhíu mày khó chịu.

"Con xin lỗi, con không cố ý! Con không cố ý!"

Hoàng Khoa cúi đầu xin lỗi ông bà Lê liên tục trong khi đón nhận cái nhìn tóe lửa từ Quỳnh Anh, bên cạnh anh, Trung Đan vẫn còn ngồi đó với những nụ cười kiềm nén. Hắn thật sự rất thích chọc cho anh bối rối vì hắn cảm thấy lúc đó...anh hậu đậu và cái vẻ lạnh lẽo hoàn toàn bay biến mất. Cảm thấy những lúc như thế, Hoàng Khoa thật sự rất...dễ thương...

"TRANG ANH!" Bà Lê gọi lớn. "Cô đem hết đống thức ăn này xuống cho tôi, làm vài món khác nhanh lên!"

"Dạ!" Trang Anh vội vã đem thức ăn xuống bếp.

"Tôi không biết vì sao có thể chịu nổi anh trong cái nhà này!" Quỳnh Anh gằn giọng nhìn Hoàng Khoa. "Anh biết anh phiền phức và ăn hại đến thế nào không?"

Cơn ho dường như dứt hẳn ngay khi Hoàng Khoa nghe thấy từ ăn hại, vội ngước lên nhìn Quỳnh Anh thì anh lại nhận lấy cái hất nước mạnh mẽ từ nó một lần nữa. Nó đã cố gắng kiềm nén sự căm ghét của mình đến cực hạn nhưng sao anh không để yên cho nó.

Gương mặt mọi người trên bàn ăn bỗng chốc đanh lại khi tóc Hoàng Khoa đang chảy dài những dòng nước lạnh toát. Quỳnh Anh dằn mạnh cốc nước xuống và bước ra khỏi bàn trước khi nhấn lấy cái nhìn khó chịu của ông Lê.

"Sau này con sẽ ăn cơm trên phòng, con không muốn nhìn thấy bản mặt anh ta nữa. Anh..." Quỳnh Anh nhìn thẳng vào Hoàng Khoa. "Tại sao anh không chết đi cho tôi nhờ!"

Hậm hực bỏ lên phòng, mặc cho tiếng gọi của ông Lê và bà Lê ở phía sau, nó không biết bản thân mình sẽ làm gì nếu cứ tiếp tục đối diện với một Hoàng Khoa đáng ghét như thế. Nó đã làm theo lời ba mình và cái nó nhận lại là cơm và thức ăn từ miệng anh bám đầy lên tóc và mặt nó. Đó là một sự xỉ nhục và nó sẽ không tha thứ cho anh.

"Tôi nói cho cậu biết..." Bà Lê đanh giọng. "Gia đình chúng tôi vốn dĩ rất hòa thuận với nhau, nhưng từ khi có sự xuất hiện của cậu, mọi thứ đều đảo lộn cả!"

"Mẹ!"

"Trung Đan! Để mẹ nói!" Bà Lê ngắt lời Trung Đan khi gã định nói cái gì đó. "Tôi trịnh trọng thông báo cho cậu biết, tôi và ba chồng cậu vẫn còn ngồi đây, vẫn còn sống trước mặt cậu nên cậu đừng làm như căn nhà này không còn ai sống được chứ?"

"Bà!" Ông Lê đặt tờ báo xuống bàn.

"Tôi đã làm theo lời mình nhưng tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Mình nhìn thấy rồi chứ, nó xem chúng ta như đã chết và phun cơm vào mặt em chồng nó như thế. Nó có còn coi tôi và mình là ba mẹ nó không?"

"Con xin lỗi!" Hoàng Khoa lại cúi đầu.

"Tôi không dám! Nếu hôm nay tôi ngồi ở chỗ Quỳnh Anh, thì chắc người bị cậu phun cơm vào mặt là tôi chứ không phải nó rồi phải không? Cậu đúng là độc ác khó lường mà. Nhìn đẹp đẽ lại hóa ra thâm hiểm như thế. Tôi sợ cậu đấy, cậu Phạm!" Bà Lê nhếch mép nhìn một Hoàng Khoa vẫn đang cúi đầu khi gọi họ thật của anh chứ không phải họ mình, với bà, Hoàng Khoa chưa bao giờ là con dâu cả. "Trang Anh! Làm một phần đem vào phòng cho tôi, ở đây tôi ăn không vô!"

Bỏ đi trong ánh mắt khó chịu của ông Lê và Trung Đan. Không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết khi Hoàng Khoa cứ mãi cúi đầu không nói. Tóc anh bết lại vì nước nhưng anh không buồn lau, đến khi chiếc khăn nhỏ phủ lên đầu anh thì anh mới ngẩng đầu lên.

"Chúng con về phòng đây!" Trung Đan cúi đầu. "Trang Anh! Chuẩn bị hai phần lên phòng cho tôi."

Cửa phòng đóng sầm lại là lúc đầu Hoàng Khoa được phủ lên cái khăn khác lớn hơn. Trung Đan không nói, gã đơn giản là ngồi trên sofa và nhìn anh bằng con mắt nửa buồn cười nửa thương cảm. Gã chẳng biết vì sao gã lại muốn trêu chọc anh nhiều đến thế nhưng lại không cảm thấy có tội khi anh bị những người thân trong nhà nói nặng nói nhẹ. Gã hoàn toàn không thể làm chủ được cảm xúc của mình với anh và vì thế...gã không làm gì cả ngoài việc ngồi đó nhìn anh.

"Tôi muốn một cuộc sống yên ổn!" Hoàng Khoa lúc này mới lên tiếng. "Nên làm ơn, đừng trêu chọc tôi hay làm bất cứ cái gì có liên quan đến tôi được chứ?"

"Được!" Trung Đan nhún vai.

"Anh đừng tỏ vẻ bất cần như thế được không, coi như tôi van anh, tha cho tôi được không? Anh muốn làm gì, muốn chọc ai thì tùy anh nhưng anh đừng kéo tôi vào. Tôi muốn sống yên ổn trong những ngày tháng còn lại. Ba tháng đối với anh thì rất ngắn nhưng với tôi, mỗi ngày trong ngôi nhà này là một năm, à không! Là mười năm trôi qua. Tôi đang muốn phát điên lên khi đối diện với những con người máu lạnh trong nhà anh và phải chịu đựng một người chồng như anh! Tôi sắp không thể chịu nổi nữa rồi. Anh làm ơn như trước được không? Tại sao anh thay đổi quá nhiều sau vụ bắt cóc như thế? Nếu anh như lúc trước, có lẽ cuộc sống tôi sẽ yên ổn hơn."

Thay đổi?

Trung Đan không trả lời. Đôi mắt không còn ý trêu chọc như lúc nãy mà nhíu lại để suy nghĩ. Gã thay đổi, gã thay đổi sau vụ bắt cóc ngày trước sao? Gã có thay đổi sao? Vẫn đi làm, vẫn về nhà, vẫn yêu Khánh Ly và vẫn xem anh là một người vợ hợp pháp trên giấy tờ. Như thế thì có gì thay đổi? Thay đổi chỗ nào?

Trung Đan nhìn lại Hoàng Khoa một lần nữa. Đôi mắt anh ánh lên cái nhìn hắn học và môi anh mím lại như muốn kiềm cơn tức giận của mình. Ném cái khăn xuống sàn, Hoàng Khoa bước nhanh vào phòng tắm và khóa chặt cửa lại. Mọi chuyện hôm nay khiến anh bất ngờ, khiến anh choáng váng, khiến anh phải suy nghĩ và khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Trung Đan – một người đàn ông vô tình, một tổng giám đốc tàn nhẫn, một người chồng lãnh đạm và luôn bắt anh phải phục tùng một cách miễn cưỡng những nhu cầu quá đáng lại có thể vô tư đùa giỡn trong bồn tắm, có thể bật ra tiếng cười vô tư lự, có thể nhìn anh bằng ánh mắt biết cười và ngày ấy...có thể hôn anh nhẹ nhàng và trân trọng đến như thế và cũng nhanh chóng thay đổi trở thành một kẻ lấy sự cay đắng của người khác ra làm trò tiêu khiển. Gã cười khi anh bị Quỳnh Anh tạt nước, gã chẳng nói gì khi bà Lê ngồi đó với cái nhìn đay nghiến và giọng nói như xoáy sâu vào trái tim anh. Bà không nói anh, bà nói cả gia đình của anh, bà không mắng một mình anh, bà mắng cả gia đình anh...nhưng gã...gã vẫn ngồi đó nhìn và trêu chọc bằng cách mỉm cười thích thú. Gã...gã khiến anh rối rắm, gã khiến anh cảm thấy có cái gì đó không ổn đang diễn ra, gã khiến anh thấy sợ hãi, muốn trốn chạy...

Tạt mạnh nước vào mặt mình để gột rửa tất cả những suy nghĩ đang quanh quẩn trong đầu, Hoàng Khoa cần phải trấn tĩnh lại, cần phải chịu đựng và chịu đựng. Anh cần một cuộc sống yên ổn cho qua ba tháng dài này, anh cần phải chịu đựng.

Bên ngoài, Trung Đan nhìn chăm chăm vào cánh cửa đang đóng chặt trước mặt mình. Con người nhỏ bé ấy vừa nói gã thay đổi. Gã thay đổi sao? Thay đổi vì trong đầu gã đang xuất hiện một hình ảnh mới, một con người với nụ cười không bao giờ dành cho gã, một con người nhìn gã bằng đôi mắt lúc nào cũng nhuốm màu khinh bạt nhưng sợ hãi, con người với những giọt nước mắt và máu đêm tân hôn. Hình ảnh đó lúc xuất hiện, lúc biến mất, có lúc thật rõ ràng nhưng cũng có lúc thật mơ hồ khiến gã không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo ảnh. Khiến gã biết mình đang làm gì nhưng vẫn cố lừa gạt chính mình rằng mình đang cùng với người đó vui vẻ. Như thế gọi là thay đổi sao? Tại sao gã không nhận ra? Tại sao đến khi anh nói, gã mới biết mình đang thay đổi? Một sự thay đổi khiến hắn sợ hãi, khiến gã không biết mình sẽ như thế nào trong tương lai? Khiến gã phải suy nghĩ về những điều gã đã nói khi xưa.

Gã sẽ li hôn anh sau ba tháng...sau khi gã có những gì gã muốn trong tay...Có thật không?

Trung Đan hoang mang, gã đang hoang mang về lời nói của mình. Liệu gã muốn như thế? Liệu tình yêu của gã có vẹn tròn dành cho Khánh Ly nữa không? Hay một góc nào đó trong tim gã... hình ảnh kẻ đang trốn trong phòng tắm kia đang lớn dần.

"CẠCH"

"Coi chừng!"

Trung Đan hốt hoảng ôm lấy con người đang chực ngã xuống sàn bởi chiếc khăn tắm vứt xuống lúc nãy. Gã đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mỏng manh ấy và biến cơ thể mình thành tấm đệm lót an toàn để anh không bị đau. Nụ hôn rơi xuống bất ngờ khi cơ thể gã ngã mạnh xuống sàn. Cơn đau nhức chực kéo về lại bị đẩy bay bởi nụ hôn bất ngờ ấy...

Hoàng Khoa cảm thấy mọi thứ đang dừng lại khi anh nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng của Trung Đan. Một nụ hôn rơi xuống bất ngờ khiến cả hai đông cứng. Đôi mắt nhìn nhau, họ nhìn thấy người còn lại trong đáy mắt, họ nhìn thấy sự ngọt ngào khi đầu lưỡi ai kia đang ngọ ngoậy xâm nhập vào khoang miệng người còn lại. Họ cảm thấy vị tanh nồng ấm nóng của giọt máu rỉ ra từ khóe miệng, họ cảm thấy sự ngọt ngào đến tê dại khi hơi thở họ phả vào nhau...họ...im lặng.

Hoàng Khoa cảm thấy tim mình như ngừng đập khi bản thân trong tình cảnh như thế này, chiếc khăn tai hại mà anh vừa vứt bừa lúc nãy đã khiến căn phòng chìm trong im lặng. Lưỡi Trung Đan đang dạo chơi trong khoang miệng anh trong khi đôi mắt gã vẫn đang chăm chăm nhìn vào những biểu hiện của anh.

Trong đáy mắt gã, Hoàng Khoa nhìn thấy bản thân mình đang tồn tại, trong đáy mắt gã, anh có thể nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của mình. Cơ miệng cũng không khép lại mà chỉ yên lặng để gã dạo chơi thỏa thích. Một chút hồi hộp, một chút gấp gáp, một chút lạ lẫm đến với anh khiến anh không biết cảm giác nào mới là đúng lúc này. Cơ thể anh nằm hẳn lên cơ thể Trung Đan và anh cũng không biết phải đứng dậy bằng cách nào, mọi tế bào hoạt động của anh dường như đứng yên và anh chẳng thể làm gì ngoài việc tìm kiếm chính mình trong đôi mắt ấy.

Riêng Trung Đan, đây là lần thứ ba gã nếm vị ngọt ngào đến mê người của vợ mình. Hoàng Khoa đang nhìn gã, trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh có hình ảnh của gã. Bây giờ, anh có nhận rõ người đang hôn anh là gã không? Anh không từ chối nhưng cũng không đáp trả, đơn giản là để yên cho gã thỏa thuê dạo chơi, khám phá mọi ngóc ngách trong khoang miệng. Gã nhìn anh, tìm kiếm những biểu cảm nhỏ nhoi trên gương mặt đông cứng lạnh lẽo ấy, gã tìm kiếm, gã quan sát và rồi gã mút mạnh lưỡi anh, kéo nó sang khoang miệng mình, để nó dạo chơi, để nó được bao bọc bởi sự ấm nóng, bởi sự khao khát...

Trung Đan đưa bàn tay tham lam của mình luồn vào áo Hoàng Khoa trong khi anh vẫn nằm yên nhìn gã. Hình như tế bào hoạt động của anh đi chơi hết rồi nên anh mới im lặng để mặc gã như thế. Cậu cũng đang tìm kiếm, tìm kiếm cái gì đó trên gương mặt của gã và không nhận ra rằng chiếc áo thun của mình đã bị vén cao, làn da mềm mại của mình đang bị bàn tay tham lam của ai đó ve vuốt và nó không ngừng chạm vào những nơi nhạy cảm của anh.

Khi hôn, nếu người đối diện không nhắm mắt có nghĩa là họ không yêu mình thật lòng. Cái ý nghĩ đó quấn quanh Hoàng Khoa khi anh nhăn mặt bởi cái đau điếng từ hạ thể. Đến lúc này, anh mới nhận thức rõ bản thân mình đang làm gì và đang ở vị trí nào trong căn phòng rộng lớn này. Chiếc áo pull bị vén cao và quần của anh đã bị nới lỏng từ lúc nào. Cặp mông mịn màng bị ai đó chơi đùa và lối vào của anh nhột nhạt bởi một thứ gì đó.

Trung Đan đã không thể nhẫn nhịn được, gã đang muốn anh...chỉ cần hôn anh, chỉ cần nhìn vào từng biểu hiện nhỏ nhoi trên gương mặt anh cũng đủ để gã cảm thấy cơ thể mình đang căng cứng và "cậu nhỏ" của gã đang đòi được tự do, đang đòi được sưởi ấm bởi lối vào mềm mại, ấm nóng của kẻ đang nằm bên trên mình.

Chưa bao giờ gã cảm thấy khao khát như thế, gã khao khát anh, khao khát đến nghẹt thở, gã muốn đè anh xuống và tức tốc tiến vào bên trong như những đêm gã đã làm trước đó với anh, như lần đầu tiên của anh, như những đêm tiếp theo của anh nhưng cố mấy gã cũng không làm được.

Gã chợt sợ anh đau, gã chợt sợ những giọt nước mắt và tiếng kêu gào xin buông tha của anh. Ngón tay gã đang được lối vào khít chặt của anh ôm ấp khiến gã càng thêm khao khát hơn, khiến con dã thú trong gã đang gầm gừ đòi tự, đòi phải được thỏa mãn.

Đẩy Trung Đan ra khỏi môi mình khi Hoàng Khoa cảm nhận được cái đau buốt kỳ lạ tự hạ thể, nỗi sợ hãi bỗng chốc quay về và quá khứ đau đớn ấy đang bám chặt lấy anh. Hai ngón tay Trung Đan đang mở rộng lối vào và nó khiến Hoàng Khoa thét lên trước khi thoát ra khỏi người Trung Đan và chỉnh quần áo lại như lúc ban đầu.

"Tôi...tôi không muốn! Tôi không muốn!"

Lắc đầu và lùi về phía sau khi nhìn thấy phần nổi cộm giữa hai chân Trung Đan. Hoàng Khoa cảm thấy thứ hung khí đó đang chực chờ xé nát cơ thể mình như những lần trước. Anh sợ lắm và nỗi ám ảnh đó chưa phút giây nào thôi buông tha anh. Nó đã khiến anh khóc tức tưởi trong vòng tay Đức Thiện, đã khiến anh vỗ về giấc ngủ bằng những cơn ác mộng. Anh không muốn thuộc về gã hết lần này đến lần khác, anh không muốn phản bội Đức Thiện hết lần này đến lần khác. Anh không muốn!

"Tôi..."

"Tôi xin anh! Đừng làm như thế với tôi. Xem như tôi cầu xin anh. Tôi sợ lắm! Đừng làm tôi đau được không?"

Nhìn con người đang ôm chặt cơ thể mình
bằng đôi bàn tay gầy, Trung Đan cảm thấy bản thân mình đang kiềm nén niềm khao khát được vào bên trong anh, đang kiềm nén dục vọng của mình xuống. Gã biết bản thân mình hoàn toàn không cần phải làm vậy, chỉ cần gã muốn, Hoàng Khoa nhất định phải chiều gã dù muốn hay không vì anh là vợ của gã. Nhưng cái ý nghĩ đó không tồn tại trong đầu gã nữa. Từ bao giờ gã tự kiềm nén dục vọng của mình vì những giọt nước mắt của người khác. Từ bao giờ gã ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn người con trai đang van xin gã đừng làm mình đau nữa. Từ bao giờ gã đã thôi đùa giỡn với cơ thể anh, đã thôi xem anh như một món đồ chơi cho mình?

"Sau này đừng ném đồ lung tung. Té lần thứ hai không may mắn như lần này đâu!"

Nhặt lấy chiếc khăn đang nằm chỏng chơ trên sàn, Trung Đan đi nhanh vào phòng tắm và ném mạnh nó vào máy giặt. Gã xả nước thật mạnh và liên tục tát nước vào mặt mình. Những giọt nước bắn tung tóe lên gương khiến gương mặt gã biến dạng một cách đáng sợ. Gã đang nghĩ...có phải người anh nhìn thấy chính là phản chiếu của gã qua tấm gương này không? Một hình ảnh méo mó đáng sợ, nó khiến anh sợ hãi, nó khiến anh lùi lại, nó khiến anh tránh xa gã hơn.

Bên ngoài, Hoàng Khoa vẫn nép vào tường với đôi tay ôm cứng lấy cơ thể đang run lên của mình. Anh vừa làm gì? Vừa làm gì? Vừa để yên cho gã hôn, vừa để yên cho gã ve vuốt...vừa phản bội Đức Thiện...vừa...

Có lẽ buổi tối hôm nay là dài nhất với cả Trung Đan và Hoàng Khoa khi cả hai cùng theo đuổi những suy nghĩ của mình. Trên bàn, mâm cơm từ bao giờ đã nguội lạnh.

7 giờ sáng.

"Ah!"

Ngồi dậy giữa cơn đau đầu khủng khiếp, Thanh Tuấn cố nhìn rõ xung quanh mình và tìm kiếm đôi dép bông thường ngày mà cậu vẫn hay mang. Nhưng hôm nay, không có dép bông, giường cũng không êm ái như cậu vẫn nằm và cậu kinh hoàng nhận ra... đây không phải là phòng cậu.

"Em tỉnh rồi à?"

"Anh Thiện?"

Đôi mắt Thanh Tuấn mở to kinh ngạc khi nhìn thấy nụ cười hiền lành của Đức Thiện ngay khi cậu thức dậy. Dụi mắt để khẳng định bản thân mình không nằm mơ, Thanh Tuấn một lần nữa nhận ra Đức Thiện đang ở trước mặt cậu với bát canh giã rượu và một ít cháo hành thơm lừng. Trong lòng cậu thật sự không biết điều gì đang diễn ra, mọi ký ức trở nên thật mơ hồ khi cố nhớ lại và cậu chỉ biết bản thân mình đã uống rất nhiều rượu hôm qua.

"Em nhức đầu lắm hả? Uống chén canh này đi, nó giúp em tỉnh táo hơn đấy!" Đức Thiện mỉm cười và đưa cậu chén canh giải rượu.

"C...cám ơn anh!" Run rẩy nhận lấy bát canh trong niềm vui sướng khôn tả, Thanh Tuấn không ngờ...có một ngày cậu được uống canh giải rượu từ hắn. "Hôm qua em uống nhiều quá...khiến anh phải mệt vì em rồi!"

"Không sao, anh không phiền khi đưa em trai về nhà đâu!"

Nụ cười của Thanh Tuấn chợt tắt hẳn khi hai từ em trai được thốt ra từ hắn. Cậu cảm thấy cổ họng mặn đắng dù bát canh giá rất thơm ngon. Phải rồi, cậu không được hy vọng, cậu không được vui sướng như thế này vì Đức Thiện chỉ xem cậu là em trai. Hắn đưa cậu về nhà và để cậu ngủ trên giường hắn cũng xuất phát từ hai từ đó.

Nếu cậu không phải là em trai Hoàng Khoa, nếu cậu chỉ là một chàng trai xa lạ thì liệu hắn có ân cần như thế này với cậu không? Những muỗng canh giá được đưa lên miệng một cách vô thức, cậu không còn cảm nhận được mùi vị nào nữa rồi. Hôm qua cậu đã uống rất say nhưng cậu vẫn không thể thổ lộ tình cảm của mình cho hắn biết. Nếu hắn biết cậu yêu hắn, liệu hắn có tự nhiên ngồi đây nhìn cậu uống canh, liệu hắn có vui vẻ soạn cho cậu một bộ đồ mới để thay đổi không? Hắn sẽ không! Hắn sẽ tránh mặt cậu, sẽ hắt hủi cậu và thậm chí...không bao giờ xem cậu là em trai nữa, tình yêu của cậu...mãi mãi không thể nói, mãi mãi sống trong im lặng và đau khổ.

Riêng Đức Thiện, nhìn gương mặt gượng cười của Thanh Tuấn, hắn thở dài trong lòng. Hắn vừa làm tổn thương cậu. Lần đầu tiên hắn cố tình làm tổn thương cậu như thế này. Hắn biết rồi, hắn biết cậu không xem hắn như người anh trai, như người yêu của Hoàng Khoa, cậu xem hắn là một người đàn ông và cậu yêu hắn rất nhiều.

Nhưng...trong trái tim hắn, nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn, Hoàng Khoa là mãi mãi, là duy nhất...làm sao hắn nói với cậu rằng...hắn không thể yêu cậu đây, làm sao hắn có thể từ chối cậu để rồi cảm thấy hối hận khi từ chối một con người rất tốt như cậu. Thanh Tuấn là một chàng trai tốt, rất tốt nhưng trong mắt hắn...cậu mãi mãi là một cậu bé ngây thơ hay quấn quýt cùng Hoàng Khoa, hay làm nũng hắn như hai năm trước. Hắn không thể yêu cậu, điều duy nhất hắn có thể làm là khẳng định cho cậu biết...hắn xem cậu là em trai, một đứa em trai đáng yêu và trong sáng.

7 giờ sáng, SSBank.

"Tổng giám đốc!"

"........."

"Tổng giám đốc!"

".........."

"Tổng giám đốc!"

"Hả? À! Ờ! Có chuyện gì?"

"Dạ, đây là giấy tờ của tập đoàn Phạm gửi đến cho anh!" Thư ký e dè đặt xấp hồ sơ lên bàn.

"Cảm ơn."

Trung Đan nhìn xuống bản hợp đồng trống rỗng mà gã đang soạn thảo. Tờ giấy trắng tinh như chính gã lúc này. Gã không thể tập trung được khi toàn bộ suy nghĩ đều được lấp đầy bởi gương mặt ướt nước mắt của Hoàng Khoa đêm hôm qua. Lần đầu tiên gã nghiêm túc suy nghĩ về anh, về những chuyện mà bản thân mình đã làm trước đây với anh và gã cảm thấy gã đã quá vô tình, đã quá tàn nhẫn với anh...lần đầu tiên gã cảm thấy mình thật thấp hèn trong đôi mắt đong đầy nước mắt ấy. Lần đầu tiên, gã...

Suy nghĩ bị gián đoạn khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên inh ỏi. Một giọng quen thuộc bên đầu dây kia đánh thức mọi giác quan của gã – Khánh Ly.

"Trưa nay em sẽ mang cơm đến cho anh. Em vừa học được một món rất tuyệt đấy anh yêu!"

"Ừ!"

"Anh đang bận à?"

"Ừ!"

"Vậy em không làm phiền anh nữa, trưa nay gặp lại nhé!"

"Ừ!"

Đáp lời Khánh Ly một cách máy móc khi Trung Đan vẫn còn suy nghĩ nhiều về Hoàng Khoa – người vợ hợp pháp của mình. Bốn chữ "Người vợ hợp pháp" tự bao giờ đã thay thế cho cái danh xưng "Người vợ danh nghĩa"? Gã cảm thấy rối quá, gã không phải yêu Khánh Ly sao? Gã yêu cô thật lòng, gã rất yêu cô thậm chí...gã đã muốn kết hôn với cô nếu không có sự xuất hiện của kế hoạch thâm nhập vào giới kinh doanh sản phẩm. Gã rất yêu cô, yêu cô tha thiết...nhưng...hình như tình yêu ấy không còn toàn vẹn nữa, gã đang thay đổi... Đúng! Gã đang dần thay đổi. Ánh mắt gã không còn chú ý riêng Khánh Ly nữa, đôi môi gã không còn dành riêng cho Khánh Ly và con tim của gã...một phần khác đang lớn dần, lớn dần...che lấp cả hình ảnh và nụ cười của cô...

Hình ảnh và nụ cười của Hoàng Khoa...

11 giờ sáng.

"Tách"

"Cám ơn quý khách!" Nhân viên mỉm cười khi trả lại thẻ thanh toán cho vị khách hào phóng.

"PHỊCH"

Đặt túi đồ thứ n lên người Hoàng Khoa trước khi bước ra ngoài cửa hàng quần áo cũng thứ n. Bà Lê cảm thấy bản thân mình đang vui sướng khi nhìn thấy Hoàng Khoa đang khệ nệ ôm những túi xách nặng trịch chứa đầy khăn choàng và quần áo của bà. Hôm nay, bà cố ý không cho anh đi làm với cái cớ mua đồ cho cả nhà trong chuyến du lịch đêm nay. Bà biết Hoàng Khoa không thể từ chối và bà sẽ khiến cho anh thật sự mệt mỏi vào hôm nay. Đó là cái giá phải trả khi anh phun cơm vào mặt của Quỳnh Anh cũng như chọc giận bà.

"Hoàng Khoa à! Con chịu khó đi cùng mẹ vài cửa hàng nữa nhé, đồ đạc phải sắm mới hết, đồ ở nhà cũ hết rồi."

"Dạ...không sao!"

Hoàng Khoa nói không thành tiếng khi cơ thể anh bị bao bọc bởi những túi đồ nặng trịch. Anh biết bà Lê không có ý tốt khi muốn anh đi cùng nhưng anh muốn có một cuộc sống yên ổn, muốn được bình yên trong ngồi nhà đồ sộ đó, vì thế anh nhận lời. Và bây giờ, cái giá phải trả cho lời đồng ý đi cùng bà là đây...

Cùng lúc đó.

"Trung Đan à! Em xin lỗi, em làm nó cháy khét cả rồi."

"Không sao!"

Mỉm cười nhìn Khánh Ly khi cả hai đang đứng chờ đèn xanh dành cho người đi bộ bật lên. Khánh Ly đã hứa sẽ chuẩn bị cho gã một bữa cơm với món mới mà cô vừa học được nhưng không may, món mới đó đã thành than vì sự "quá tay" của cô nên bây giờ, cả hai sẽ ra ngoài thưởng thức bữa trưa của mình tại một nhà hàng nào đó gần công ty. Trung Đan cảm thấy không hào hứng mấy khi đi cùng Khánh Ly. Cái cảm giác phấn chấn, trông đợi dường như đã giảm đi một nửa thì phải...

Đứng bên đây đường, Trung Đan nheo mắt nhìn con người đang khệ nệ ôm những túi đồ to tướng đến nổi chúng che mất khuôn mặt của người đó. Không mất nhiều thời gian khi biết rằng con người bé nhỏ ấy chính là Hoàng Khoa, gã cũng không biết tại sao bản thân mình có thể nhận ra Hoàng Khoa dễ dàng trong vô số những con người đang đi trên đường như thế? Có phải là vì gã nhìn thấy mẹ mình đang thong dong phía trước không? Không! Gã thề rằng gã đã nhận ra Hoàng Khoa trước khi nhìn thấy mẹ của mình.

Cậu ta đi mua cái gì mà nhiều thế?

"TIN TIN TIN"

"COI CHỪNG!"

Giật mình bởi tiếng hét của Trung Đan, Khánh Ly hướng theo ánh nhìn của gã mà tìm hiểu nguyên nhân và ngỡ ngàng nhận ra rằng Hoàng Khoa đang ngã mạnh xuống đất khi tránh chiếc ôtô cố ý lấn đường. Nỗi lo lắng mơ hồ dâng lên khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Trung Đan bên cạnh mình. Bàn tay vô thức siết chặt như níu kéo, như van xin ở lại nhưng nó vẫn bị đẩy ra.

Trung Đan đang buông lỏng nắm tay, đang bỏ rơi bàn tay nhỏ bé của cô mà chạy về phía con người đang nằm chỏng chơ đó. Cô đưa tay ngăn lại, níu kéo gã ở lại nhưng gã vẫn quay đi. Gã giật tay mình ra khỏi bàn tay siết chặt của cô, gã để cô lại phía đuờng bên này và chạy về phía Hoàng Khoa, chạy đến bên con người đang nhăn mặt vì đau. Cô nhìn thấy gã lôi tên tài xế ấy ra khỏi xe và đấm mạnh vào mặt hắn. Gương mặt gã...tức giận, lo lắng, sợ hãi...mọi biểu cảm đều hiện hữu trên gương mặt và gã đang bế con người ấy vào trong lề đường.

Cánh tay cô buông thõng giữa không trung, nó vô thức hướng về gã, bàn tay vô thức xòe ra để gã có thể nắm lấy, có thể sưới ấm để rồi buông thõng một lần nữa giữa không trung. Sự thay đổi ấy cô đã biết nhưng cô không ngờ rằng...nó đang diễn ra trước mặt cô. Ba tháng...ba tháng quá dài cho sự thay đổi...gã đã thay đổi, Trung Đan đã thay đổi rồi...

Trung Đan à! Tay em đây...nắm tay em đi anh...

Bên kia đường, Hoàng Khoa vẫn còn sợ hãi khi chiếc xe chạm ngay vào chân mình trong gang tấc. Những túi đồ cao đó khiến anh không nhìn rõ làn đường cho mình. Anh bước đi về phía trước trong khi nhìn thấy những con người bên cạnh cũng bước về phía trước. Và anh nghe tiếng hét rất quen thuộc, tiếng hét giống như đêm qua anh trượt chân...

"Sao đi mà không nhìn đường? Muốn chết à?"

"Tôi...tôi..." Hoàng Khoa lắp bắp.

"Cả mẹ nữa, nhà có xe, tại sao lại đi bộ và mua lỉnh kỉnh như thế này làm gì?" Trung Đan hằn học nhìn mẹ mình.

"Ờ thì...mẹ..." Vuốt mái tóc xoăn của mình một cách bối rối, bà Lê cũng không biết phải nói như thế nào khi bà cũng vừa kinh hãi nhìn Hoàng Khoa bị nuốt chửng bởi chiếc xe ấy trong gang tấc. "Mẹ không để ý, xin lỗi..."

"Đi nổi không?" Trung Đan nhìn con người vẫn đang nhìn mình. "Tôi hỏi có đi nổi
không? Đừng có nhìn tôi!"

"Tôi nghĩ là nổi!" Hoàng Khoa vô thức gật đầu, bỗng dưng anh cảm thấy sợ con người đang xoa chân cho mình. "Cảm ơn đã cứu tôi..."

"Gọi taxi về nhà đi!"

Bế Hoàng Khoa lên chiếc taxi gần đó và ném tất cả những túi đồ vào trong xe cùng anh trước khi gã đóng mạnh cửa xe. Bà Lê cũng nhanh chóng lên xe để tránh cho Trung Đan nổi giận thêm nữa. Chiếc xe nhanh chóng lao về phía trước, để lại con người xinh đẹp với cánh tay đang buông thõng.

Trung Đan à! Sao anh lại thay đổi? Vì sao anh thay đổi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro