20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ba?"

"Ừ! Anh đây!" Hoàng Khoa cười nhẹ. "Bên nhà Trung Đan tổ chức đi Phú Quốc ba ngày, họ mời chúng ta đi cùng. Em đi với anh nhé!"

"Đi Phú Quốc?"

"Đúng vậy, anh thật sự không muốn đi nhưng cũng không thể từ chối được."

"Khi nào khởi hành vậy anh?"

"Tối nay, em đi cùng anh nhé. Anh muốn nói vài chuyện với em."

"Vậy cũng được, tối nay em sẽ qua nhà anh!"

"Ừ!"

Đặt điện thoại xuống bàn sau khi tạm biệt Thanh Tuấn, Hoàng Khoa kéo chăn lên cao để che đi những chỗ bầm tím mà tai nạn hôm nay mang lại. Anh chạm nhẹ vào chiếc nhẫn đang được lồng cẩn thận vào sợi dây chuyền trên cổ mình. Những vết trầy của nó làm anh nhớ đến Đức Thiện quá. Hôm nay, Trung Đan thật sự rất giống hắn khi vội vã bế anh ra khỏi con đường đang dần chuyển qua đèn cho xe chạy. Gương mặt gã lúc đó...lo lắng, sợ hãi, và cả mừng rỡ khi biết anh vẫn không sao. Trong phút giây ấy, Hoàng Khoa cảm thấy một cái gì đó lạ lẫm trong tim mình. Bàn tay gã ấm nóng chạm vào vết đau nơi chân khiến cơn đau dường như dịu lại. Bàn tay đó không còn lạnh lẽo như ngày xưa nữa, nó không còn lạnh lẽo như thế nữa rồi.

Nhưng...đôi mắt Hoàng Khoa chợt đanh lại khi Trung Đan ném tất cả những túi xách to nhỏ vào anh sau khi bế anh vào taxi. Gã ném rất mạnh, nhiều túi đồ văng mạnh vào người anh đau điếng, gã đẩy chúng về phía anh trước khi ngồi lên xe cùng bà Lê.

Khoảng cách những túi đồ khiến anh không còn nhìn rõ mặt gã nữa, chỉ biết gã đang cố đẩy chúng về phía anh, gã đang cố làm anh đau phải không? Tức giận và muốn trả thù một cách trẻ con như thế à? Không phải! Gã không tức giận! Vì cớ gì mà gã tức giận? Gã bực tức? Vì cớ gì mà gã bực tức chứ?

Những hành động trái ngược của gã khiến anh bối rối, chẳng thể phân biệt được gã đang lo lắng cho anh hay muốn trả đũa gì anh nữa. Chỉ biết rằng, hình như có một thoáng yên bình trong trái tim khi anh nghĩ về gã nhưng bên cạnh sự bình yên ấy, một nỗi đau không nói thành lời cũng đang chực chờ đeo bám anh ngày đêm.

Bên dưới nhà, bà Lê im lặng nhìn Quỳnh Anh và ngược lại, mười phút im lặng trong phòng khách bị phá vỡ bởi tiếng cười cất lên từ Quỳnh Anh và tiếp đó là bà Lê khi bộ dạng thê thảm của Hoàng Khoa không ngừng rõ ràng trong trí nhớ. Cái dáng đi khập khiễng với bên cạnh là một Trung Đan đang mắng lớn. Gã ném mạnh đồ lên sofa và chỉ vào mặt anh như cảnh cáo sẽ xử lý sau khi đi làm về trước khi trở về công ty, nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau và bị mắng, nhìn cái dáng bước lên những bậc thang mà họ không thể không phì cười. Họ cười ha hả như để thỏa mãn sự vui sướng của mình.

Nhất là Quỳnh Anh, nó vẫn nhớ nó đã lén bắt chân để anh một lần nữa ngã mạnh xuống sàn, tuy anh bắt nó xin lỗi, anh nhìn nó với ánh mắt mệt mỏi nhưng không chịu đầu hàng nhưng nó mặc. Nó không quan tâm đến cảm nhận của anh về nó hay về ngôi nhà này, cái nó quan tâm là làm sao "đá" anh ra khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt. Tuy rằng anh không thể ở lâu nhưng nó vẫn muốn tống anh đi sớm hơn dự định. Anh ở đây mỗi giây nào thì nó khó chịu mỗi giây đó, và... nó đã nghĩ ra một số trò chơi vào ngày nghỉ thú vị này với anh.

Trong khi đó.

"Anh xin lỗi Khánh Ly! Anh đã để em lại một mình!"

Đặt tay lên bàn tay nhỏ của Khánh Ly, Trung Đan nhìn cô với ánh mắt hối lỗi khi nhất thời xóa hình ảnh của cô ra khỏi tâm trí. Lúc đó, gã thật sự đã quên mất người yêu đang bên cạnh mình. Gã lao đến như một con thú điên và đánh mạnh vào tên tài xế chiếc xe vừa định giết Hoàng Khoa trong gang tấc. Gã bế anh vào lề đường bằng sự lo lắng tột cùng nhưng cũng thở phào nhẹ nhỏm vì anh đã không bị thương nhiều và nặng như gã nghĩ. Lúc đó...gã đã rất tức giận, tại sao không chịu nhìn đường? Tại sao không đi cùng với mọi người trên đường một lượt? Tại sao lại đi lấn sang phần đường xe đang đỗ chứ?

Nếu chiếc xe ấy không thắng gấp, nếu nó vẫn cố ý vượt đèn đỏ thì anh sẽ như thế nào? Có phải lúc đó, anh chỉ còn lại một cái xác không hồn cùng hàng tá túi xách hàng hiệu không? Túi xách hàng hiệu, quần áo đắt tiền, tất cả là tại chúng và gã đã tức giận ném thẳng chúng vào người Hoàng Khoa như sự trừng phạt cho sự lơ đễnh này. Gã muốn ném mạnh hơn vào người anh để anh nhớ lấy ngày hôm nay mà chú ý về sau nhưng khi nhìn thấy cái nhíu mày của anh, gã đã không làm như thế nữa mà ngồi vào xe, đẩy hết đống túi ấy về phía anh một lần nữa để trừng phạt. Lúc đó, gã quên mất mình đang cùng Khánh Ly đi ăn trưa, gã quên mất mình đang nắm bàn tay nhỏ của cô và gã quên mất cách làm sao để giữ chặt bàn tay ấy rồi. Chính gã đã chủ động rời bỏ cô, chủ động chạy về phía Hoàng Khoa để bàn tay ấy buông thõng trong sự sợ hãi. Gã đã sai rồi...Hoàng Khoa đã ảnh hưởng đến gã quá nhiều, đến nỗi...trong gang tấc, gã đã quên mất mình đang có người yêu.

Khánh Ly không nói, cô mỉm cười để Trung Đan nắm chặt lấy tay mình thật chặt và hôn nhiều lên đó. Nỗi sợ hãi của cô đã qua rồi khi mọi thứ đều nằm trong suy đoán của cô từ trước. Cuộc sống vợ chồng dù không yêu nhau, nhưng mỗi ngày tiếp xúc, nói chuyện và ngủ cùng nhau khi không yêu
mấy cũng phải có tình cảm.

Thánh thần cũng không thể ngăn cản được và cô biết, ngày Trung Đan từ từ rời xa cô đang đến gần. Lần đầu tiên cô nghe Trung Đan thông báo mình có vợ, cô đã rất sốc và biết ngày này sẽ đến thôi nhưng cô không ngờ lại nhanh đến thế. Một tháng thôi, mới chỉ có một tháng thôi nhưng Trung Đan đã thay đổi nhiều đến thế. Gã không còn là con người lãnh đạm, nhìn mọi người với ánh mắt thờ ơ nữa. Nếu như một tháng trước, nếu Hoàng Khoa bị như thế, gã cũng sẽ làm lơ và cùng cô thưởng thức bữa trưa ngọt ngào của hai người. Nếu như một tháng trước, gã sẽ không bỏ rơi cô như thế này mặc dù cô đã là người gã yêu thương và cũng đã trao gã thứ đáng quý nhất của người con gái.

Cuộc sống của cô tuy không chính thức nhưng vẫn có thể xem là con dâu nhà họ Lê khi tất cả mọi người trong nhà đều yêu mến và cưng chiều cô. Thế đấy, định mệnh đã không biến ước mơ của cô thành sự thật. Một cuộc sống giàu sang, thanh thản bên người chồng quyền lực, điển trai và yêu mình hết mực đã khép lại khi cô nghe cái tin gã đã kết hôn. Chỉ tạm khép lại thôi, Khánh Ly sẽ không bao giờ để nó phải hoàn toàn khép lại. Cuộc sống của cô là gã, tình yêu của cô cũng là gã. Cô đến với gã bởi một dịp tình cờ và vẻ quyến rũ đến mê người của gã đã khiến trái tim cô rung động. Gã đến với cô thật nhanh khi cả hai vui vẻ với lần đầu tiên của cô và gã. Họ bên nhau ngày đêm và tưởng chừng như mọi thứ là bất tận.

Cô biết gã là ai và cô thỏa mãn khi dâng trọn cuộc đời mình cho cây đại thụ vững chắc như gã. Cô đã hy vọng rất nhiều, hy vọng về một tương lai tươi sáng, hy vọng về những đứa con kháu khỉnh đáng yêu, hy vọng mọi người nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ chứ không phải ánh mắt dành cho một cô người mẫu chân dài sống bằng nghề chụp ảnh và quay quảng cáo cho các hãng thời trang. Cô muốn được người khác tôn trọng khi nhắc đến, muốn được tự do tiêu xài thỏa thích những thứ mình muốn và Trung Đan luôn có thể đáp ứng tất cả ước mơ của cô. Cô đến với gã lúc đầu và vì tiền và quyền lực nhưng dần dà...cô đã yêu gã từ lúc nào, cô yêu gã tha thiết và nhất định không bao giờ để gã thoát khỏi cuộc đời mình. Cuộc đời của Trung Đan gắn liền với cuộc đời của Khánh Ly.

"Trung Đan à! Có khi nào...anh yêu Hoàng Khoa không?" Khánh Ly mỉm cười và xoáy sâu vào đôi mắt Trung Đan như chờ đợi một câu trả lời chân thật.

"Không!" Trung Đan khẳng định.

"Thật không?" Khánh Ly hỏi lại, cô tin Trung Đan sao? Không! "Anh thật không yêu cậu ta chứ?"

"Không!"

Khánh Ly chỉ cười, cô không nói thêm. Trung Đan có biết gã đang dần thay đổi không nhỉ? Gã thay đổi rồi! Từ thay đổi này cô phải nói bao nhiêu lần mới thỏa đây? Cô cũng không biết!

Gã không yêu Hoàng Khoa nhưng gã lo lắng khi nhìn thấy anh bị thương. Gã không yêu Hoàng Khoa nhưng gã lại có thể bỏ mặc người luôn được gọi là người yêu sang một bên để chạy về phía kẻ gã khẳng định hai lần là không yêu. Gã từ bao gờ đã nói không thật với chính mình như thế? Ngay cả gã khi nhìn vào, cô cũng có thể nhận ra gã đang yêu. Gã yêu Hoàng Khoa!

Trung Đan à! Dù anh yêu ai, em cũng không thể để anh rời xa em. Em yêu anh và em không để ai cướp anh, nhất là Hoàng Khoa, anh ta chỉ là người đến sau mà thôi. Chính anh ta đã khiến anh thay đổi, đã khiến anh không còn thuộc về em toàn vẹn nữa!

Màn đêm nhanh chóng bao trùm ngôi biệt thự đồ sộ, những con người bên trong nó đang háo hức chờ đợi chuyến du lịch ngắn ngày đến Phú Quốc nhưng cũng có hai con người hoàn toàn không hào hứng gì về việc này. Hoàng Khoa và Thanh Tuấn ngồi riêng một chỗ sau khi lên xe. Họ siết chặt tay nhau và nói về những chuyện mà họ Lê không thể hiểu được. Thanh Tuấn đồng ý đi cùng Hoàng Khoa chỉ vì cậu không muốn anh mình cô đơn trong những ngày cuối tuần như thế này và một phần cậu muốn xin lỗi anh vì đã không thể mang anh  đi ra khỏi ngôi nhà này sớm được.

Cậu nắm chặt tay Hoàng Khoa hơn khi cậu ngã đầu lên đôi vai gầy nhưng mềm mại của anh mình. Hoàng Khoa đã ngủ và giấc ngủ của anh không an lành như ngày trước. Đôi mày vẫn nhíu lại và hơi thở vẫn chưa đều đặn trên tóc anh. Cậu biết, anh cậu đã rất khổ sở khi tồn tại trong ngôi nhà không có tình thương này. Cậu biết, anh cậu đã đau đớn như thế nào khi không được bên cạnh người anh yêu – Đức Thiện và cậu cũng biết, cậu cũng đang đau khổ lắm.

Thanh Tuấn nhìn Hoàng Khoa, cậu nhìn anh thật lâu, mặc cho tiếng nói cười của bà Lê và Quỳnh Anh vẫn còn vang lên đều đều, mặc cho điếu xì gà nghi ngút khói phả vào cửa kính đến mờ nhạt và mặc cái nhìn kỳ lạ của Trung Đan.

Cậu nhìn ngắm Hoàng Khoa thật lâu để biết rằng anh cậu đã đẹp đến dường nào. Anh cậu rất xinh đẹp? Không! Từ xinh đẹp không thể diễn tả hết vẻ đẹp của anh. Gương mặt của anh thật hoàn hảo và vẻ đẹp của tâm hồn anh càng hoàn hảo hơn gấp trăm lần. Cậu không biết dùng từ nào để hình dung vẻ đẹp rạng rỡ của tâm hồn Hoàng Khoa. Cậu vẫn nhớ, anh đã từ chối mối tình đầu của mình chỉ vì biết rằng cậu cũng yêu thích người đó. Anh ta là ai nhỉ? Năm tháng trôi qua khiến cậu không còn nhớ tên người con trai ấy nhưng cậu vẫn nhớ, người đó nổi tiếng với sự hào hoa và thành tích học giỏi của mình.

Khi đó, cậu mới chỉ là một cậu bé cấp hai đang chập chững bước vào năm đầu tiên của cấp ba và anh cậu đã là học sinh cuối cấp. Cậu vẫn nhớ, cậu cũng đã thích người đó ngay lần đầu tiên gặp gỡ và cậu cũng biết, Hoàng Khoa cũng thích người đó. Chợt phì cười, hai anh em...Hoàng Khoa muốn rút lui để cậu có cơ hội đến với người ấy trong khi cậu cũng làm điều tương tự. Hai anh em nhìn nhau rồi phì cười, rồi tự an ủi chính mình rằng anh ấy không dành cho họ. Hoàng Khoa đã rút lui trước, anh đã rút lui không biết bao nhiêu lần để cậu có cơ hội với người ta nhưng cậu đã không làm như vậy, cậu cũng sẽ rút lui cùng anh mình để biết rằng...Hoàng Khoa quan trọng hơn họ.

Bây giờ, cậu đang làm điều ngày xưa Hoàng Khoa làm, đang âm thầm rút lui nhưng sao khó khăn quá, Đức Thiện – cậu yêu hắn và Hoàng Khoa cũng yêu hắn. Tại sao cậu và anh luôn phải cùng yêu một người. Thời đi học đã thế, bây giờ cũng thế, tại sao luôn khiến nó khó xử, luôn phải đau đớn?

Chiếc xe vô tình lướt đi trong đêm mang theo suy nghĩ đến nặng trĩu của nhiều người. Có những trò vui sắp bắt đầu, có những cơ hội muốn làm lại, có sự trốn tránh đến đáng thương và có sự đau đớn đến nghẹt thở...tất cả trở nên thật u ám giữa màn đêm không một gợn mây thế này.

Phú Quốc xuất hiện trong mắt Trung Đan khi trời vừa hừng sáng. Mọi người vẫn còn ngủ say nên chưa ai nhận ra sự mát lạnh của gió biển đang len lỏi vào chiếc xe được bọc kín bởi lớp kính dày. Màn sương mỏng hãy còn đó mà du khách đã đông đúc như thế. Họ đang ngồi theo từng nhóm và từng cặp để chờ xem mặt trời mọc trên biển vắng. Chờ xem mặt trời mọc thôi mà, có cần phải háo hức như thế không? Có cần phải phá vỡ giấc ngủ ngon lành để xem một cảnh mà mỗi ngày đều nhìn thấy không? Điều đó thật vô bổ với Trung Đan, gã thề rằng không phí thời gian quý báu của mình vào những chuyện như thế này.

Chiếc xe dừng lại một khách sạn mới mở khá quy mô, một người phụ nữ đã đứng đó từ sớm và bà vội cười tươi khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của bạn mình dừng lại.

"Chào cô Nguyễn!" Trung Đan lễ phép cúi chào ngay khi xuống xe.

"Tới rồi à, mẹ con đâu Trung Đan?" Người phụ nữ xinh đẹp vội hỏi khi người bạn thân của mình vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Mẹ và mọi người vẫn còn ngủ trong xe. Con không tiện đánh thức."

Trung Đan cười xòa và tiếp chuyện cô Nguyễn, đã lâu lắm rồi gã mới gặp lại người phụ nữ thành đạt và xinh đẹp này. Nghe nói, bà và mẹ gã là những người bạn thân thiết từ tiểu học đến bây giờ, tình bạn của họ thật khắng khít, cho dù bà Nguyễn đi nước ngoài cùng chồng gần 20 năm nhưng tình bạn đó vẫn chưa bao giờ mờ nhạt.

Thật sự điều này rất hiếm hoi với người như mẹ của gã, bà thích những thứ đắt tiền và tiêu xài phung phí trong khi không muốn nhúng tay vào những việc làm có liên quan đến tính toán, ngược lại, bà Nguyễn lại là một người phụ nữ chịu làm ăn nên danh vọng cứ thế lên như diều gặp gió. Gã đã nghe danh tiếng của bà với chuỗi khách sạn năm sao ở khắp các nước trên thế giới nhưng con cái lại không thể giúp bà quản lý cũng như thừa hưởng tất cả tài sản. Gã chỉ nghe nói sau một tai nạn, con trai duy nhất của bà phải gắn liền với đời sống thực vật suốt quãng đời còn lại. Thật tội nghiệp!

Làm xong thủ tục đăng ký phòng, Trung Đan lắc đầu nhìn những con người vẫn đang ngủ say kia và gã chắc rằng họ sẽ không dậy cho dù gã cố gọi đến cách mấy.

"Ngài có cần tôi giúp không ạ?" Người phục vụ vội hỏi khi nhìn thấy những con người đang ngủ trong xe.

"Không cần đâu, cám ơn!"

"Để ba bế mẹ con về phòng trước, sau đó giúp con một tay!" Ông Lê xắn tay áo tỏ vẻ hồ hởi. "Lâu lắm rồi không được bế vợ mình, ba cũng muốn tỏ ra "đàn ông" một chút. Kẻo bả lại nói ba càng ngày càng thiếu lãng mạn."

"Ba? Thôi! Con không muốn cả hai làm trò cười cho khách sạn đâu. Mẹ bây giờ không phải là cô gái hai mươi để ba muốn bế là bế và ba cũng không phải chàng trai hai mươi để muốn bế ai là bế. Hai người đã sáu mươi rồi đấy!"

Cười giễu ba mình trước khi bế bà Lê về phòng. Cơ thể bà khiến đôi tay gã rã rời nhưng sẽ mất mặt lắm nếu nhờ người khác giúp gã chuyển tư thế thành cõng. Bên cạnh, ông Lê lắc đầu tội nghiệp cho đứa con trai duy nhất và mừng thầm chính mình đã vì lời nói của Trung Đan mà không bế bà.

Bước xuống đại sảnh với đôi tay gần như gãy vụn. Trung Đan nhìn ba kẻ đang ngủ say sưa trong xe mà trách thầm. Gã có nên lay họ dậy để họ tự bước lên phòng không? Có cần không? Tay gã đã mỏi lắm rồi và gã sẽ chết mất nếu bế thêm một người nữa. Quỳnh Anh thì đang mặc váy, nếu chuyển tư thế thành cõng thì sẽ rất mất mặt. Còn Thanh Tuấn và Hoàng Khoa, có lẽ gã sẽ kêu họ dậy để cùng lên phòng.

"Dậy! Dậy coi! Ngủ gì mà say quá vậy? Dậy mau lên! Tới nơi rồi!"

"Ưm... tới nơi rồi hả anh hai?" Quỳnh Anh dụi mắt khi bị Trung Đan lay dậy cật lực.

"Ừ! Phòng 2022. Phục vụ sẽ dẫn em đi! Bước xuống xe nhanh lên."

Nhận lấy chìa khóa phòng, Quỳnh Anh lảo đảo xuống xe và đi theo phục vụ phòng. Trung Đan nhìn theo dáng nó đến khi lên hẳn tầng trên mới tiếp tục đánh thức 2 người còn lại. Gã...không theo tính toán của mình lúc đầu rồi!

"Dậy đi! Tới nơi rồi! Dậy!"

Lắc mạnh vai của Thanh Tuấn khiến cậu giật mình thức giấc. Gương mặt Trung Đan đập vào mắt cậu đầu tiên khiến cậu giật mình hét nhỏ. Gã đưa cậu chìa khóa phòng và tránh sang một bên để cậu có thể lên phòng cùng với người phục vụ mặc dù cậu muốn đánh thức Hoàng Khoa dậy cùng lúc.

"Tôi phải làm gì với em đây?"

Ngồi trong xe, Trung Đan nửa muốn gọi Hoàng Khoa dậy nửa lại thôi. Phục vụ phòng ở bên ngoài nhìn vào sốt cả ruột vì mãi mà hai vị khách này vẫn chưa xuống xe. Cuối cùng, gã cũng bước vào khách sạn với con người đang ngủ li bì trên lưng mình.

"Đừng hòng tôi bế em. Ngủ như chết! Nếu thằng nào nó làm bậy, em cũng để nó làm tới luôn chứ biết gì mà chống cự nữa! Hừ!"

Trên lưng Trung Đan, Hoàng Khoa vẫn đang chu du theo giấc mơ ngọt ngào của mình, giấc mơ có Đức Thiện và anh trước bãi biển ngắm mặt trời mọc.

"PHỊCH"

Xoa bóp bả vai khi ném con người ngủ như chết kia xuống giường một cách..."thô bạo", Trung Đan nhìn xung quanh để đánh giá phòng ngủ loại VIP của mình và gật đầu hài lòng bởi cách bày trí tinh tế, trang nhã nhưng lại rất sang trọng. Nơi đây sẽ là nơi động phòng lý tưởng của những cặp vợ chồng mới cưới nhưng với gã thì không! Gã đã cưới vợ lâu rồi.

Đôi mắt vô tình lướt qua đôi môi đỏ mọng của kẻ đang nằm ngủ trên giường. Trung Đan cảm thấy cơ thể mình rạo rực muốn nếm trái cấm ngọt ngào ấy một lần nữa. Kể từ khi vô tình đặt lên quả cherry ấy, gã chưa bao giờ thôi khao khát hôn anh thật sâu, thật mãnh liệt và cuồng nhiệt. Môi anh như một thứ thuốc gây nghiện mà gã tự nguyện trở thành tín đồ thì phải. Gã muốn hôn anh và gã sẽ hôn anh ngay bây giờ.

Đầu lưỡi Trung Đan tê dại khi môi gã chạm vào trái cherry thơm ngọt kia. Gã liếm nhẹ môi anh trước khi rời đi để tránh làm anh thức giấc. Gã sao thế này? Tại sao gã phải hôn anh? Tại sao gã muốn hôn anh và tại sao gã không muốn dứt khỏi anh? Gã điên rồi! Điên thật rồi!

Mọi người thức dậy cũng là lúc trời sáng hẳn. Mọi người cảm thấy thật phấn khởi khi cùng nhau bước ra khỏi khách sạn và họ sẽ hướng đến bãi biển trước khi đi đâu đó mua sắm cùng bà Nguyễn.

"Woa! Em trai tôi đã lớn đến thế này rồi à?"

Hoàng Khoa xoa xoa đầu Thanh Tuấn khi nhìn bộ đồ tắm mà cậu đang khoác trên người. Thân người cậu hơi tròn và nhỏ nên chiếc quần bơi này trong thật xinh xắn khi được cậu khoác vào. Còn Quỳnh Anh, nó nhìn Thanh Tuấn một cách châm biếm vì cùng tuổi với nhau nhưng nó đang diện bộ bikini hai mảnh để khoe những đường cong bốc lửa cùng đôi chân thon dài mà nó luôn tự hào, nhìn có vẻ lớn hơn Thanh Tuấn rất nhiều.

Tay nó khoanh tròn trước ngực và nhìn Thanh Tuấn như nhìn đứa bé tiểu học sắp được bố mẹ là Hoàng Khoa dẫn ra biển chơi. Trông thật quê mùa khi khoác lên bộ đồ như thế và nó chẳng muốn đi cùng để cái quê mùa ấy ảnh hướng đến sự thanh mảnh và gợi cảm của nó tí nào.

Bữa sáng trên bãi biển mát lành thật thú vị, Hoàng Khoa tạm quên đi những mệt mỏi của mình để tận hưởng hương vị mằn mặn mà gió biển mang lại. Thức ăn trên đĩa vẫn còn nguyên và anh chỉ nhớ khi Trung Đan gõ vào đĩa hai tiếng như thường ngày.

"Anh ba! Chút nữa chúng ta thuê mô tô lướt sóng đi!" Thanh Tuấn hào hứng nói, cậu cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn nên rất thích được đi chơi.

"Ừ! Em đúng là ham chơi mà!"

Cốc nhẹ lên đầu Thanh Tuấn trước khi quay về đĩa thức ăn còn nguyên của mình, bà Lê hôm nay không ngó ngàng đến anh vì còn mải "tâm sự" với người bạn thân thiết của mình. Bên cạnh bà, ông Lê cũng hào hứng không kém khi nói chuyện kinh doanh với ông Nguyễn. Quỳnh Anh đang mải mê nói chuyện với một anh nào đó mà nó mới quen khi đi dạo trên biển.

Mọi thứ dường như rất tốt đẹp nếu Hoàng Khoa không nhìn thấy gương mặt "hắc ám" của Trung Đan. Gã vì sao lại cau có như vậy chứ? Hôm nay không phải nghỉ ngơi sao? Hay vì không có Khánh Ly bên cạnh nên gã mới tỏ vẻ như thế. Hoàng Khoa chợt nhận ra mình đang quan tâm đến gã, anh đang thắc mắc không biết gã đang nghĩ gì mà nghiêm mặt. Vội cúi đầu ăn nốt chỗ thức ăn còn lại, Hoàng Khoa lắc đầu vài cái để xua đi suy nghĩ của mình. Tại sao anh lại quan tâm đến gã chứ? Anh điên rồi!

"May mắn quá! Chúc mừng chị!" Bà Lê nắm tay bạn thân mình khi biết tin con trai bà ấy đã khỏe hẳn.

"Đúng vậy, tôi đã khóc hết nước mắt khi nhìn thấy nó cứ nằm im trên giường như thế. Nhưng may mắn là nó đã tỉnh lại năm năm trước và bây giờ đã hoàn toàn khỏe mạnh. Coi như một sự an ủi cho chúng tôi!" Bà Nguyễn nhìn chồng mình trìu mến.

"Thế nó có ở đây hay vẫn còn ở bên Mỹ?" Bà Lê vội hỏi.

"Nó kìa!"  Bà Nguyễn chỉ về phía chàng trai đang nói chuyện vui vẻ với cô gái thon nhỏ mà bà Lê biết chắc rằng đó là Quỳnh Anh. "Hình như nó vừa quen một cô gái xinh đẹp tên Quỳnh Anh thì phải." Bà Nguyễn nháy mắt.

"Ồ! Ha ha ha! Tôi cũng thấy...tụi nó thật là... Con trai chị điển trai thật. Khối cô chết với nó!"

"Tôi cũng mong nó mau cưới vợ để tôi có cháu bồng, nếu không, chúng tôi sẽ chết già mất thôi!" Bà Nguyễn cũng cười.

Nhìn hai con người đang nói chuyện phía trước, bà Lê cảm thấy vui mừng cho gia đình mình nếu có thể kết thông gia với gia đình bà Nguyễn. Họ là một gia đình quyền quý và có tiếng tăm lớn trên thế giới, nếu có họ là thông gia, gia đình bà giống như hổ mọc thêm cánh, còn gì tốt bằng chứ.

Quỳnh Anh à! Lần này phải nhờ đến con rồi đấy!

Cùng lúc đó.

"WOA! AH HA HA! NHANH LÊN ANH BA ƠI! LÁI NHANH LÊN! THÍCH QUÁ!"

Thanh Tuấn reo lên phấn khích khi được Hoàng Khoa chở đi trên xe môtô nước. Bản thân anh cũng rất hào hứng khi cùng cậu chơi đùa. Đã lâu rồi hai anh em không được bên nhau vui vẻ như thế này. Họ chơi ở một khoảng xa gia đình họ Lê để tìm khoảng bình yên cho chính mình. Họ chỉ đi cùng xe mà thôi và những hoạt động còn lại, họ chắc chắn sẽ cùng nhau chơi đùa.

"ANH BA ANH BA! ĐỂ EM LÁI THỬ! ĐỂ EM LÁI THỬ VỚI!" Thanh Tuấn vỗ mạnh vào vai Hoàng Khoa một cách phấn khích.

Cho xe đi chậm vào bờ trước khi nhường tay lái cho Thanh Tuấn. Cậu hào hứng đưa cả hai ra biển một lần nữa. Lần này đến Hoàng Khoa hét lên phấn khích, anh để gió biển táp vào mặt đến rát buốt, anh dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình để ôm trọn cả đại dương bao la vào lòng. Sự vui vẻ ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm và nụ cười luôn nở trên môi.

Trên bờ, chiếc máy ảnh vẫn liên tục nhấp nháy ghi lại những khoảnh khắc ấy, nhấp nháy với Hoàng Khoa, với Quỳnh Anh, với nụ cười của những người lớn đang nói chuyện và cả gương mặt cau có của Trung Đan. Gã đang tự thưởng cho mình những tấm ảnh "đen tối" của chính mình theo lời yêu cầu của ông Nguyễn. Ông muốn gã ghi lại toàn bộ những khoảnh khắc bên nhau của hai gia đình.

Có gì vui mà cười tươi như thế, trò chơi vô bổ!

Nghĩ thầm trong lòng khi nhấp nháy máy ảnh liên tục. Đôi lúc Trung Đan mỉm cười với chiếc xe chao đảo bởi Thanh Tuấn và tiếng hét của Hoàng Khoa để rồi cả hai ngã ùm xuống biển. Chiếc áo phao màu cam nổi bật trong mắt gã, anh đang đưa một người vào bờ với nụ cười luôn nở trên môi.

"Vậy sao? Anh ta chính là con của bác Nguyễn à?" Quỳnh Anh ngạc nhiên nhìn người con trai đang đứng cách mình không xa. "Anh ta đẹp chứ, phải không mẹ?" Nó nháy mắt.

"Mẹ nói nhé, nếu con cưa được nó thì quãng đời còn lại của con không cần phải đi làm nữa. Con ngủ cũng sẽ có tiền vào túi nữa đấy!" Bà Lê nhẹ giọng. "Nó cũng chỉ mới ba mươi thôi, hoàn toàn thích hợp với con đấy Quỳnh Anh."

"Con cũng nghĩ vậy!" Quỳnh Anh uống một ngụm cocktail trước khi nghĩ ra cách chinh phục chàng trai giàu có điển trai này.

Chợt...

Ánh mắt Quỳnh Anh dừng lại ở Hoàng Khoa, anh đang dẫn chiếc moto nước vào bờ với gương mặt mệt nhoài. Nó có trò chơi mới rồi, vừa có thể "chơi" anh, vừa có thể thắt chặt mối quan hệ của nó với anh chàng mới quen này.

"Ya!" Nó gọi to khi vừa chạy đến chỗ Hoàng Khoa. "Đưa tôi ra ngoài kia đi!" Nó chỉ vào chiếc xe.

"Tại sao anh tôi phải đưa cô đi? Tự lái đi!" Thanh Tuấn cau có nhìn Quỳnh Anh khi cùng Hoàng Khoa đẩy xe lên bờ.

"Vì anh ta là vợ anh tôi và tôi không biết lái! Đi thôi!"

Không để Hoàng Khoa phản đối và Thanh Tuấn ngăn cản, Quỳnh Anh kéo mạnh tay Hoàng Khoa về phía trước trước khi yên vị phía sau anh. Hoàng Khoa đành phải đưa nó ra ngoài chơi. Dù anh không thích lắm nhưng cũng không thể chối bỏ cảm giác sảng khoái mà gió biển một lần nữa mang lại cho mình.

"Nè! Một hồi anh phải quay cua thật sát và té ngã cho tôi!" Quỳnh Anh nói nhỏ vào tai Hoàng Khoa.

"Hả? Không được! Như thế rất nguy hiểm!" Hoàng Khoa không đồng ý. "Em cũng không có mặc áo phao nữa."

"Tôi và anh đều biết bơi, sợ gì chứ?" Quỳnh Anh đánh mạnh vào vai Hoàng Khoa. "Nếu anh không làm theo, đừng nghĩ đến việc sống yên ổn trong nhà tôi."

Hoàng Khoa thở dài, anh không biết nó muốn làm gì nhưng như thế thật nguy hiểm cho nó và cả anh.

"Té đi! Té đi! TÔI BẢO ANH TÉ ĐI ANH CÓ NGHE KHÔNG?"

Kéo mạnh vai Hoàng Khoa khiến cả hai đều ngã xuống nước, chiếc xe trôi nổi ở phía xa và Hoàng Khoa đang bị Quỳnh Anh đạp lên người một cách bất ngờ. Anh muốn bơi lên nhưng không thể, Quỳnh Anh đang đạp anh xuống nước để tạo cho mình một bệ đỡ giữa những con sóng mạnh đang đánh vào mình. Nó đưa tay kêu cứu một cách thảm thiết để những người trong bờ có thể nghe thấy. Bà Kim và nó đã có hẹn nhau, khi nó đưa tay lần thứ ba có nghĩa là "hành động".

"Kìa! Xem nó vui chưa kìa!" Bà Lê giả vờ chỉ về phía con mình.

"Ha ha ha! Tuổi trẻ mà!" Bà Nguyễn lắc đầu. "Phúc Thạch à! Con cũng ra chơi với họ đi!" Bà vỗ vai đưa con trai của mình.

"Con chơi đủ rồi, phải nghỉ chứ mẹ!" Hắn cười.

Bên ngoài, Hoàng Khoa thật sự không thể thở được khi không thể nổi lên mặt nước, chiếc áo phao bị tuột dây nổi lên nhanh chóng khiến anh càng thêm hoảng loạn. Đôi chân đang quẫy đạp của mình đang cứng lại vì chuột rút, anh không thể bơi lên được.

"A...A...Anh...khô...thở...đư..."

Hoàng Khoa nói nhanh khi bọt khí rời khỏi anh càng nhiều, anh không thể thở được nữa khi cứ bị nó đạp mạnh xuống như thế.

Tôi cho anh làm sao mà thở đây!

Nhếch mép khi nhìn bọt khí sủi lên ngày càng nhiều, Quỳnh Anh biết anh đã không còn hơi sức nữa bèn lướt nhẹ qua một bên và tiếp tục kêu cứu. Nó hét lên thật hoảng loạn và nó đang cố tạo một gương mặt thật nhất của người không biết bơi.

Ya! Sao không nổi lên nữa?

Những bọt khí yếu ớt nổi lên bên cạnh Quỳnh Anh khiến nó lo lắng, đáng lẽ Hoàng Khoa phải ngoi lên mặt nước từ lâu rồi nhưng nó vẫn chưa thấy mặt anh.

"A!"

Quỳnh Anh hốt hoảng khi đôi chân của mình như bị ai đó nắm lấy, không thể cựa quậy được nữa. Chân nó đau buốt và nó nhận ra tình trạng hiện giờ của mình.

Nó bị chuột rút!

"CỨU! CỨU CON! MẸ ƠI CỨU CON!"

Lần này, nó hét lên thật lớn khi cơ thể của nó đang có dấu hiệu chìm xuống nước, nơi đây quá xa để họ có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của nó, kể cả những người đang lướt sóng, họ cũng không để ý đến cô gái đang la hét giữa đại dương như thế này. Nó chợt hoảng sợ và nó vùng vẫy hòng hướng sự chú ý của ai đó đến nó. Ai cũng được, cứu nó với! Nó không thể bơi được.

"Hình như... nó không phải chơi đùa đâu!" Bà Lê lại hướng ánh nhìn của mình ra ngoài hòng để Phúc Thạch chú ý đến.

"Đúng rồi, tôi thấy hình như nó đang kêu cứu đó!" Bà Nguyễn lo lắng nói. "Phúc Thạch à! Con lấy ống nhòm xem thử xem!

Cái bóng đen lao nhanh qua những con
người đang nói chuyện, một lúc sau họ mới nhận thức được rằng người đó là Trung Đan và gã đã thét lên rằng cả hai đang nguy hiểm. Hai chiếc xe lao nhanh về phía Hoàng Khoa và Quỳnh Anh, trên bờ, Thanh Tuấn như ngất đi khi cậu hét lên rằng anh ba của cậu đi cùng Quỳnh Anh và cậu không nhìn thấy anh cậu nữa. Cậu đã hướng sự chú ý của Trung Đan đến Quỳnh Anh và Hoàng Khoa để rồi hoảng hốt chạy về phía trước. Cậu biết thế nào cũng có chuyện không tốt lành nếu đi cùng với Quỳnh Anh nhưng cậu không nghĩ rằng mình đang và sẽ mất Hoàng Khoa nếu cậu không để ý quan sát anh.

"Cư...Cứu em...Anh hai! Chân em..."

Kéo mạnh Quỳnh Anh để nó yên vị trên xe mình, Trung Đan lao nhanh xuống biển để tìm kiếm người còn lại. Nơi này không sâu nên gã nhanh chóng nhận ra con người đang nằm bất động dưới bãi cát trắng giữa lòng đại dương này. Những bọt khí yếu ớt từ Hoàng Khoa khiến gã nhận ra rằng, gã đang mất anh...

"ÙM"

Nắm lấy đôi bàn tay của Hoàng Khoa đặt vào tay Phúc Thạch khi hắn vừa chạy đến, cả hai dùng hết sức để có thể đưa Hoàng Khoa lên xe và may mắn thay, mọi người đều an toàn vào bờ...

"PHỊCH"

"PHỊCH"

Hai cơ thể được đặt nhanh xuống đất, Quỳnh Anh ho sặc sụa trong khi Hoàng Khoa vẫn nằm yên bất động. Nó cảm thấy hối hận quá khi chơi trò chơi nguy hiểm như thế này, nếu nó không gọi lớn, nếu Trung Đan không phát hiện, có lẽ nó và Hoàng Khoa đã ở lại mãi mãi Phú Quốc này trong lạnh lẽo.

Nhìn cơ thể lạnh toát của Hoàng Khoa, nó chợt muốn khóc thét lên, bàn tay run rẩy của nó lần tìm đến bàn tay lạnh lẽo của Hoàng Khoa mà lay nhẹ, những cái lay nhẹ trở nên mạnh hơn khi nó gào to tên anh. Nó sợ quá, nếu anh chết...nếu anh chết thật thì sao?

Ép nước ra khỏi cơ thể Hoàng Khoa bằng những cái ấn mạnh nơi ngực và sơ cứu bằng hô hấp nhân tạo. Trung Đan cảm thấy đầu mình đang ong lên vì sợ hãi, gã đang sợ, gã sợ mất anh quá. Tim gã đang nhảy loạn trong lòng ngực và gã đang cầu nguyện không ngừng, cầu nguyện để sinh mạng bé nhỏ này đừng rời xa gã, đừng bỏ gã.

"Tỉnh lại! TỈNH LẠI COI!"

Hét lớn khi lay mạnh người Hoàng Khoa, Trung Đan như phát điên khi gọi mãi mà con người này vẫn chưa tỉnh. Đội cứu hộ trên bãi biển cũng đã gắn ống oxi cho anh nhanh chóng.

Bên cạnh, Phúc Thạch cứ nhìn mãi vào gương mặt trắng bệch của Hoàng Khoa. Gương mặt này quen quá, hắn đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nhất định hắn đã quen biết, đã nhìn thấy và cũng đã có nói chuyện nhưng nhất thời, hắn không nhớ được người đang nằm đó là ai...

[ "Nè! Ném cho anh cái cặp với bé!"

"..."

"_Ya! Sao không ném qua đây mà ném lại chỗ giám thị hả? Muốn chết à?"

...

"Ya! Không sợ anh sao mà đi ngang đây nữa hả? Vụ lần trước anh chưa có tính đó!"

"Còn hơn loại người cứ trèo tường vào lớp như bạn, tôi không phải là bé và tôi có thể bằng hoặc lớn hơn bạn đấy!"

"Ya! Cái tướng em có chút xíu, không gọi bằng bé chứ bằng gì hả? BÉ!"

"YA!"

...

"Bé! Em nặng quá!"

"Nhanh lên! Thầy giám thị hình như thấy em rồi. Hu hu hu, hôm nay dậy muộn quá."

...

"Bé! Nhớ tên anh nhé, anh là Nguyễn Phúc Thạch, lớp 12A."

"Em là Hoàng Khoa, lớp 7A." ]

Hoàng Khoa? Là Hoàng Khoa lớp 7A sao?

"HOÀNG KHOA! HOÀNG KHOA! TỈNH LẠI HOÀNG KHOA! ANH NÈ! ANH LÀ NGUYỄN PHÚC THẠCH NÈ! HOÀNG KHOA À! TỈNH LẠI!"

"YA! LÀM CÁI GÌ VẬY?"

"TRÁNH RA!" Phúc Thạch đẩy mạnh Trung Đan khiến gã ngã nhào xuống đất. "HOÀNG KHOA À! ANH LÀ NGUYỄN PHÚC THẠCH ĐÂY! TỈNH LẠI HOÀNG KHOA!"

Gương mặt của Hoàng Khoa bị đôi tay rám nắng của Phúc Thạch vỗ đến đỏ ửng và điều này khiến Trung Đan dường như điên tiết lên. Gã đẩy mạnh Phúc Thạch khiến hắn ngã sóng soài ra xa trước khi lao đến đánh cho hắn một trận vì đã đẩy gã. Nhưng tiếng ho của Hoàng Khoa đã đánh thức tất cả các giác quan của mọi người. Anh ho sặc sụa và nước cũng theo đó mà ra ngoài.

Mọi người vui mừng đến phát khóc trong khi Quỳnh Anh và Thanh Tuấn vẫn khóc thét lên bên cạnh anh. Trung Đan ôm lấy anh bằng đôi tay mình và hướng cái nhìn hằn học về phía Phúc Thạch.

"Tỉnh rồi à?" Trung Đan hỏi nhanh để chắc rằng anh đã tỉnh.

"Hộc hộc hộc...Trung...Trung Đan! Khụ khụ khụ..."

Tiếng ho của Hoàng Khoa khiến Trung Đan nhận ra nơi đây gió quá lớn. Mượn tạm chiếc khăn lớn của đội cứu hộ để bao bọc cơ thể lạnh toát của anh lại trước khi nhanh chóng đưa anh về phòng và tránh xa cái tên đáng ghét đang đi bên cạnh mình, liên tục gọi tên Hoàng Khoa và liên tục giới thiệu tên mình như thể không ai biết hắn là ai vậy. Rồi có ngày, gã sẽ tính sổ với hắn. Nhất định là thế!

P/s: Cho ai chưa biết thì Nguyễn Phúc Thạch là tên thật của Only C nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro