24.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm..."

Ánh sáng chói lóa của ánh bình minh buổi sáng khiến Trung Đan nhíu mày khó chịu. Đêm qua gã đã quên kéo rèm để bây giờ giấc ngủ ngon lành bị vài tia nắng yếu ớt phá đám. Chúng nhảy múa lên gương mặt vẫn còn bình thản của Hoàng Khoa, chúng vuốt ve mái tóc đen nhánh của anh và đánh lừa Trung Đan bởi màu sắc đỏ nhẹ của nó. Chúng tham lam ôm lấy vợ gã và vuốt nhẹ gương mặt anh khiến nó ửng lên rất đáng yêu. Bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng hẳn và điều đó giúp Trung Đan nhận ra...Gã đang một mình ngắm bình mình trên gương mặt vợ mình.

Cựa mình ngay ngắn hơn sau một đêm ôm cứng lấy Hoàng Khoa mà ngủ, Trung Đan chăm chú nhìn gương mặt hoàn hảo của anh một cách kỹ lưỡng. Hình như đây là lần đầu tiên gã bình thản ngắm anh ngủ như thế. Hoàng Khoa rất đẹp, thật sự rất đẹp với đôi lông mày thanh và đôi mắt to dài đang khép chặt, sống mũi cao nhưng hơi khoằm, đôi môi đỏ hồng không son phấn giả tạo, làn da mịn màng khiến gã cứ muốn ve vuốt mãi. Gã điểm lên đôi lông mày của Hoàng Khoa bằng ngón tay xương gầy khô khan của mình, gã miết nhẹ theo chiều mắt, miết dọc xuống chiếc mũi cao, vẽ đường viền của môi như thể đang thoa một lớp son không khí cho anh. Gã gõ nhẹ lên chiếc cằm xinh và phì cười khi nhìn thấy môi anh mím lại vì sự nhột nhạt. Đáng yêu thật khi chọc anh lúc anh đang ngủ như thế này. Những giọt nước mắt không còn, những sự sợ hãi cũng không còn, chỉ còn lại một Hoàng Khoa đang yên lành cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành mà thôi.

Trung Đan ngước nhìn mặt trời đang từ từ ló dạng, cái đỏ rực nhưng dịu nhẹ của nó khiến gã choáng váng. Chẳng phải đây là cảnh bình mình gã đã từng thấy trên đường đến đây và cũng từng chê cười khi những đôi tình nhân hay gia đình kéo nhau ra bờ biển đón những tia nắng đầu tiên của buổi sớm. Bây giờ, gã đang ngồi một mình và nhìn ra ngoài biển. Chợt gã khao khát, gã khao khát được cùng Hoàng Khoa ngắm bình mình quá. Cái bình yên trong lòng, cái sung sướng, cái ấm áp vô hình lan tỏa trong tâm hồn khi mỗi tia nắng chạm vào làn da rám nắng của gã. Cái cảm giác này có phải là cảm giác mọi người ngoài kia tìm kiếm không? Họ ngồi đó chờ những ánh nắng đầu tiên của ngày mới và hưởng thụ sự thỏai mái lẫn hạnh phúc mà những tia nắng mang lại như gã lúc này.

"Hoàng Khoa à! Dậy!"

Vỗ nhẹ lên vai Hoàng Khoa nhưng đáp lại gã là cú xoay người vì bị phá đám của anh. Trung Đan chỉ biết phì cười và nhẹ nhàng ôm cục bông đó vào lòng, tựa cằm lên vai anh để ngắm những tia nắng vẫn đang nhảy múa trước mặt gã. Không khí lành lạnh xộc vào mũi nhưng lại không khiến gã cảm thấy lạnh khi cục bông ấy vẫn yên lành trong lòng mình. Hoàng Khoa không cảm nhận được sự ấm áp hiếm hoi từ gã vì anh vẫn còn đang dạo chơi trong những giấc mơ chắp vá của mình.

"Tôi...à...anh...Anh không phải là một người lãng mạn..." Trung Đan nói nhỏ vào tai Hoàng Khoa. "Anh cũng không phải là một người chồng dịu dàng, anh chỉ biết kiếm tiền thôi nhưng...Anh yêu em! Anh chọn em, vợ à..."

Những từ cuối gã nói thật khẽ, thật khẽ như sợ Hoàng Khoa nghe thấy, nếu Hoàng Khoa nghe thấy những điều đó, gã chắc rằng mình sẽ xấu hổ lắm và không biết nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào. Gã không phải là một người chồng suốt ngày chỉ biết gọi điện cho anh để hỏi thăm những thứ lặt vặt, gã cũng không phải tuýp người luôn nhớ đến ngày sinh nhật vợ để rồi tạo bất ngờ bằng bó hoa tươi thắm trên tay và câu "chúc vợ yêu sinh nhật vui vẻ" như những người chồng khác, gã càng không phải loại người yêu chiều vợ mình và biết nói những lời có cánh để vợ được vui nhưng gã đảm bảo khi gã đã xác định người nào là người thật sự trong trái tim thì gã sẽ yêu thương và bảo vệ suốt đời. Gã có thể cho anh một bờ vai vững chắc khi anh muốn khóc, gã có thể cho anh đôi tay cường tráng để nâng anh dậy mỗi khi anh gục ngã, gã có thể cho anh bờ ngực vạm vỡ này để ôm anh mỗi khi anh sợ hãi, gã có thể cho anh tiền để anh có thể thỏa sức mua sắm những gì mình thích, gã có thể cho anh những gì gã có nếu anh muốn và gã chỉ cần anh cho lại gã tình yêu và sự tin tưởng của anh mà thôi. Gã muốn nói anh biết, gã cũng không muốn nói những lời cộc với anh, gã cũng muốn nói...gã cũng biết ghen vậy nhưng gã lại không nói được, gã ngại hay gã nhút nhát? Gã cũng không biết, gã chỉ biết nếu anh không cảm nhận được, gã cũng không biết làm sao nữa.

Trong lòng Trung Đan, Hoàng Khoa vẫn còn ngủ say bởi sự mệt mỏi từ đêm qua. Ánh nắng ấm áp khiến giấc mơ của anh trở nên tươi sáng hơn. Hình như anh nghe Trung Đan nói rằng gã yêu anh, hình như anh thấy mầm xanh đã đơm lá trong anh, hình như anh thấy...anh đang lắc lư trong vòng tay vững chãi của Trung Đan. Một giấc mơ rất ngọt ngào đúng không, giấc mơ này đến bao giờ mới trở thành sự thật đây?

"Dậy! Ngủ như heo! Dậy!"

Giật mạnh chiếc mền trắng của Hoàng Khoa khiến anh sực tỉnh trong hốt hoảng, Trung Đan ném mạnh cái mền sang một bên và nhìn anh bằng ánh mắt "em có phải là heo ngủ ngày không?"

"Đi tắm đi rồi ăn sáng, đồ ham ngủ!"

Ném mạnh khăn vào mặt Hoàng Khoa khi anh chẳng hiểu cái gì ngoài việc bị gọi dậy vào lúc sáng sớm như thế này, Trung Đan nhìn anh và gã hoàn toàn không phải nói đùa khi gọi anh dậy. Thật đáng ghét, tại sao gã lại luôn như thế chứ.

Mọi người vẫn chưa thể dậy nổi do buổi tiệc hôm qua vẫn còn ảnh hưởng. Mùi rượu vẫn còn tràn ngập khắp căn phòng và Hoàng Khoa chắc rằng họ sẽ không thể tỉnh lại sau sáu giờ chiều. Bây giờ, Hoàng Khoa cảm thấy thật gượng ép khi cùng gã thưởng thức bữa ăn sáng ngoài bờ biển như thế này, mỗi người một bánh hamburger ngồi trước bờ biển mà gặm nhấm như những con chuột nhỏ.

Hoàng Khoa thật sự ngưỡng mộ những kẻ đang vui vẻ trong nhà hàng ngoài bãi biển như thế này, người ta có chồng, anh cũng có chồng nhưng sao chồng anh...

"Ăn đi, nhìn gì? Ăn rồi đi dạo một vòng!" Trung Đan đẩy ngược bánh lên mặt Hoàng Khoa khiến anh nhăn nhó, chẳng bao giờ anh chú tâm vào cái gì cả.

Vẻ náo nhiệt của Phú Quốc dần hiện ra trước mắt Hoàng Khoa khi Trung Đan đưa anh đi chơi khắp nơi trong thành phố biển này. Mọi thứ đều rất tuyệt với anh, những người phụ nữ đang mải mê với công việc bắt bào ngư, họ dạy cậu cách lặn làm sao có thể giữ được hơi thở lâu và tay chân không bị chuột rút, anh lại được cho rất nhiều bào ngư tươi ngon từ họ nữa chứ. Lại đến những khu vui chơi, Hoàng Khoa thích thú ngắm nhìn những trò chơi cảm giác mạnh và rùng mình nhớ lại cái quá khứ kinh hoàng khi cùng Trung Đan chơi trong công viên, lần này anh chỉ nhìn gã chơi thôi, nhất định không đi cùng gã nữa, anh sợ lắm rồi.

"KFC ở đây ngon chứ?" Trung Đan đẩy đẩy phần KFC của mình sang bên anh. "Nhiều dầu mỡ quá, không ăn thì bỏ, tôi không ăn nổi."

"Phí phạm!"

Trung Đan cười thầm trong lòng khi Hoàng Khoa lấy những miếng gà đầy dầu sang đĩa của mình và ăn ngon lành, một ít dầu mỡ vương trên mép khiến anh giống như những đứa con nít ham chơi được ba mẹ là gã dẫn đi chơi vậy, đôi môi anh bóng bẩy trông rất đáng yêu, bất giác gã giật lấy vài mẩu khăn giấy và dịu dàng lau chúng cho anh. Gã tỉ mỉ lau đi vết đầu mà không làm đau đôi môi mỏng manh đáng yêu đó. Gã lau và mỉm cười trong khi Hoàng Khoa ngẩn ngơ không biết hôm nay Trung Đan có uống lộn thuốc không, gã mà có thể dịu dàng và quan tâm anh đến thế sao? Thật không thể tin được!

"Tách"

"Xin lỗi vì sự mạo muội này nhưng tôi thấy hai vị rất đẹp đôi. Hai vị là vợ chồng mới cưới phải không?"

Một người chụp ảnh niềm nở đưa lại cho Trung Đan tấm ảnh mà ông đã cố tình ghi lại cho đôi vợ chồng trẻ này. Cử chỉ của gã trong ảnh thật dịu dàng trong khi gương mặt thơ ngây của Hoàng Khoa khiến gã muốn cười thật lớn. Một bức ảnh ngộ nghĩnh khiến gã vui hơn giận và gã tha thứ cho người chụp ảnh này, ông ta cũng chỉ vì thấy dễ thương nên mới chụp, không nên trách làm gì.

"Bao nhiêu?" Gã phe phẩy tấm ảnh.

"Coi như tôi tặng cho hai vị làm quà gặp mặt vậy!" Người chụp ảnh niềm nở. "Nếu thích, các vị có thể tìm tôi để chụp ảnh, tôi có thể đưa các vị đến những nơi đẹp nhất của Phú Quốc để lấy những bức ảnh kỉ niệm đáng nhớ."

Trung Đan liếc nhìn Hoàng Khoa và gật đầu đồng ý thuê người chụp ảnh này là hướng dẫn viên bất đắc dĩ của mình. Ông đưa họ đên những nơi rất đẹp và ghi lại những khoảnh khắc tự nhiên nhất của họ. Những bức ảnh chụp cùng nhau và cùng hướng về ống kính mới gượng ép làm sao trong khi những tấm ảnh vô tình của cả hai lại vô cùng sống động.

Hoàng Khoa đã rất vui khi Trung Đan đưa anh đi câu cá và cùng anh tìm bào ngư dưới biển. Anh cười tít mắt khi cả hai cùng nhau hái trộm vài quả quýt thơm ngọt từ vườn của những nhà nông. Quýt hái trộm thật sự ngon hơn những quả quýt phải bỏ tiền ra mua đấy, Hoàng Khoa cảm nhận được sự khác hẳn khi ăn những trái quýt loại nhất của Quỳnh Anh và những trái mà anh và Trung Đan đã cùng hái. Cả hai đến công viên dành cho người lớn và anh vội vã kéo gã ra khi những cảnh trên giường bị phơi bày như thế này, anh ngại quá và không dám bước vào đó lần thứ hai. Thật sự rất xấu hổ mà!

Cả buổi sáng và chiều, Hoàng Khoa luôn nở nụ cười thật tươi khi bên cạnh anh là một Trung Đan hiền lành và hay cười, đôi khi ánh mắt anh dừng lại gương mặt lúc nào cũng đăm chiêu này thật lâu để tìm xem chúng khác với thường ngày như thế nào. Gã không cười thật tươi, gã cũng không chọc phá anh như những vợ chồng khác, gã đơn giản là làm theo những gì anh muốn và nhếch môi khi điều đó là đúng hay quay mặt bỏ đi khi gã không muốn làm những việc đó. Gã không hôn trộm anh như những đôi khác bên cạnh mình, gã cũng không tạo bất ngờ bằng những cành hồng hái trộm trong vườn hoa nhưng Hoàng Khoa lại thấy một nét gì đó sinh động hơn từ gã. Con người suốt đêm ôm anh ngủ là đây, con người khiến trái tim anh đau nhói cũng là đây và con người khiến anh cười cũng là đây. Gã có phải là con người đa nhân cách không? Phải không?

"Tôi đi mua chút gì đó để uống, đứng đây đi!"

Trung Đan nói như ra lệnh khi gã tìm một quán nước nào đó có thể lấp đầy cơn khát của cả hai, Hoàng Khoa ngồi ngắm lại những bức ảnh của mình và vu vơ cười khi chúng quá sức là ngố. Anh không nhận ra bóng ai đó đang phía sau mình.

"Cậu Phạm!"

Giật mình bởi giọng nói trong trẻo phía sau, nụ cười Hoàng Khoa tắt hẳn khi anh nhìn thấy gương mặt rất quen thuộc – Khánh Ly.

"Khánh Ly? Cô...cũng ở đây à?" Hoàng Khoa ngạc nhiên. "Khánh Ly! Cô làm gì thế?"

Vội vã đỡ lấy Khánh Ly khi cô bất giác quỳ trước mặt anh cùng với những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má. Biểu hiện này anh biết nhưng anh không thể và cũng không dám nhận. Nó quá lớn để anh chấp nhận một người nào đó quỳ trước mặt mình như thế này.

"Cậu Phạm à!" Khánh Ly không gọi họ Lê mà đáng lẽ cô phải gọi. "Tôi rất yêu Trung Đan! Đừng cướp anh ấy khỏi tôi được không? Chúng tôi thật sự không thể sống thiếu nhau được."

"Tôi... tôi không cướp Trung Đan của cô. Anh ta không yêu tôi mà!" Hoàng Khoa cười buồn, anh cố đỡ Khánh Ly đứng dậy nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu.

"Tôi biết Trung Đan không yêu cậu nhưng hai người đã có những khoảng thời gian bên nhau. Tôi sợ lắm, mỗi ngày tôi lại sợ nhiều hơn. Tôi sẽ chết mất nếu không có Trung Đan bên cạnh. Tôi không thể sống thiếu anh ấy được vì tôi yêu anh ấy lắm. Tôi yêu anh ấy thật lòng cậu Phạm à! Cậu hiểu được tình yêu của tôi không?" Cô nấc lớn. "Tôi không biết làm gì ngoài việc van xin cậu như thế này, tôi biết đã làm cậu khó xử, đã khiến cậu mất mặt và khiến Trung Đan mất mặt vì người mình yêu phải quỳ gối xin kẻ khác. Nhưng vì Trung Đan, tôi chấp nhận quỳ ở đây mãi, chỉ xin cậu đừng cướp Trung Đan của tôi, chúng tôi thật sự rất yêu nhau cậu Phạm à!"

"Tôi..."

Bàn tay nới lỏng cánh tay nhỏ nhắn của Khánh Ly, anh làm sao đây? Trung Đan không yêu anh, anh biết nhưng trong tim anh thì lại có hình bóng của gã. Gã và Đức Thiện cùng tồn tại trong trái tim anh, cùng khiến anh nhức nhối nhưng cũng khiến anh hạnh phúc. Từ bỏ Trung Đan? Có nghĩa là anh phải nhổ tận gốc mầm sống trong tim mình và chọn lấy cây xanh duy nhất là Đức Thiện. Anh phải xóa bỏ mầm sống đó ư? Anh bối rối quá nhưng...Khánh Ly...

Cô là một cô gái rất tốt, cô không hại anh hay khiến anh mất mặt như những lần đánh ghen trong tivi, cô đơn giản là xin anh từ bỏ hắn, xin anh để hai người được yên. Đúng rồi, anh tuy là vợ Trung Đan nhưng thật sự, anh là người thứ ba xen vào tình cảm của họ. Anh không có tư cách chăm bón cho mầm sống tình yêu mang tên Lê Nguyễn Trung Đan trong lòng, anh càng không có tư cách giành lấy người yêu của cô gái hiền lành trước mặt mình. Cô là một cô gái yếu đuối, cô cần Trung Đan và tình yêu của gã. Anh chắc rằng cô đã yêu Trung Đan thật lòng và chấp nhận làm mọi thứ vì gã. Anh...

"Khánh Ly à! Đứng lên đi, đừng quỳ nữa... Trung Đan không yêu tôi đâu, đó là sự thật!"

"Nhưng cậu có yêu Trung Đan phải không?" Khánh Ly hỏi ngược lại khiến Hoàng Khoa choáng váng.

"Tôi..."

"Làm ơn buông tha cho chúng tôi...Chúng tôi vất vả lắm mới đến được với nhau, chúng tôi không thể bị chia cách được cậu Phạm à...hu hu hu..."

"Tôi..."

"Hai người làm gì thế?"

Giật mình khi giọng nói lạnh lẽo phát ra phía sau Khánh Ly, Hoàng Khoa nghiêng người để nhìn người đàn ông đang cầm hai ly nước với gương mặt tối sầm. Gã đang khó chịu khi anh chạm vào người yêu của gã ư? Nhìn xem, đôi mắt gã sắc lẻm nhìn anh và bàn tay anh như nổi gân xanh khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Khánh Ly.

"Khánh Ly? Sao em đến đây?" Trung Đan tiến lại gần. "Sao em khóc?"

"Em không sao!" Khánh Ly lắc đầu. "Em chỉ nói chuyện với Hoàng Khoa chút xíu thôi!" Cô liền đổi cách xưng hô.

"Còn em!" Trung Đan quay sang Hoàng Khoa. "Em làm gì Khánh Ly mà cô ấy khóc như vậy?" Trung Đan gằn giọng. "Ngay cả phép lịch sự tối thiểu em cũng không biết sao?"

"Trung Đan à! Bỏ đi anh. Hoàng Khoa không làm gì em cả. Em không bị cậu ấy ăn hiếp hay làm gì cả."

"Em đứng ở đây chờ tôi!" Trung Đan đặt vào tay Hoàng Khoa ly nước. "Khánh Ly à! Chúng ta nói chuyện một chút."

"Dạ!"

Cuộc đối thoại diễn ra nhanh chóng và Hoàng Khoa đứng đó với ly nước lạnh lẽo trên tay, anh nhìn hai con người đang dìu nhau đi dưới ánh tà dương còn bản thân mình thì bơ vơ như người đứng trước vách đá sâu hun hút. Cứ ngỡ anh có được gã, cứ ngỡ anh có thể thấy sự thay đổi của gã, nhưng không! Anh vẫn là người đến sau, đối với gã, Khánh Ly vẫn là quan trọng nhất.

Ly nước trong tay vô thức rơi xuống đất.

Nước mắt cũng vô thức theo trái tim mà vỡ vụn giữa không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro