26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"CỘP"

"Ya thầy Phạm! Nghe nói thầy và gia đình chồng đi Phú Quốc nghỉ mát hả? Woa, tôi ngưỡng mộ thầy thật đấy, có một nơi quá hoàn hảo để an hưởng cuộc đời rồi."

"Hì!"

Hoàng Khoa cười gượng khi những thầy cô giáo trong phòng đều trầm trồ khen ngợi gia đình chồng anh hết lời. Họ gọi anh là người may mắn khi có một người chồng hoàn hảo như Trung Đan. Anh không nói nhiều vì anh đã quá quen với cách nói chuyện của họ. Điều cần làm bây giờ là anh cần ngủ một giấc trước khi bắt đầu tiết dạy buổi chiều của mình. Trở về nhà đã được một ngày và cũng đã ngủ nguyên cả ngày đó nhưng dường như cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám lấy anh. Cách duy nhất để anh có thể tỉnh táo là tìm một chỗ nào đó yên tĩnh để vỗ về giấc ngủ của mình mà thôi. Và...cái cây lớn phía sau trường luôn là ứng cử viên số một của anh.

Nhắm mắt lại sau khi hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ và trong lành ở phía sau trường, Hoàng Khoa tạm lánh cái ồn ào của bọn học sinh ham chơi, tạm xa những câu chuyện vô vị của đồng nghiệp để tận hưởng cảm giác bình yên mà tán cây lớn đang mang lại cho mình. Hơi thở trở nên đều hơn mỗi phút và Hoàng Khoa đã nghĩ rằng mình đã có một giấc ngủ ngon trước khi...

"CHỤT"

Đôi mắt bất ngờ mở to khi môi mình đang chạm vào một thứ gì đó hơi thô ráp nhưng nó vội dịu lại khi nhìn thấy gương mặt của Đức Thiện. Hắn đang hôn anh thật nhẹ nhàng nhưng lại bất ngờ khiến anh bối rối. Anh không muốn phản kháng, anh nằm yên và để cho hắn tự do dạo chơi trong khoang miệng mình. Hơi thở hắn ấm áp phả vào mặt anh, chiếc lưỡi hắn khéo léo dẫn chiếc lưỡi nhỏ của anh sang vòm miệng hắn chơi đùa. Hoàng Khoa cảm thấy bản thân mình đang ở trên thiên đàng khi nhận lấy sự dịu dàng từ Đức Thiện. Anh ước bản thân có thể giữ như thế này mãi mãi.

Nhưng...

Một hình ảnh lướt ngang qua đầu khiến Hoàng Khoa vội tách môi mình ra khỏi môi Đức Thiện. Là gương mặt cau có của Trung Đan, là ánh mắt không thích của gã và cái nắm tay tức giận của gã khi nhìn thấy anh hôn Đức Thiện. Chỉ là một thoáng thôi nhưng Hoàng Khoa cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ khi cùng lúc yêu hai người đàn ông như thế này. Anh nói yêu Đức Thiện nhưng anh để Trung Đan ôm và hôn anh, anh nói yêu Trung Đan nhưng anh rất thích được Đức Thiện dịu dàng như thế này. Anh nói yêu hai người nhưng anh cũng phản bội lại tình yêu mình dành cho họ. Anh thật sự rất tồi tệ!

"Hoàng Khoa à! Chúng ta trốn đi đi! Không quan tâm đến gì cả, chúng ta sẽ đến một nơi khác, không ai biết, không ai hay, không ai thấy để tạo lại cuộc sống ban đầu. Chúng ta trở về như lúc xưa được không Hoàng Khoa?" Đức Thiện nói nhanh khi nhìn thấy gương mặt hoang mang của anh. "Em quá hèn nhát để có thể đưa anh đi đường hoàng, em quá yếu, quá thua thiệt so với họ. Em không thể đường đường chính chính đưa anh đi nhưng em không thể chịu nổi cái cảnh mỗi ngày nhìn anh trở về ngôi nhà đáng sợ đó. Hoàng Khoa à! Em biết tất cả rồi, ở bên Trung Đan anh chỉ có đau đớn và khổ sở. Em xin lỗi vì đã không nói điều này sớm hơn Hoàng Khoa à!"

"Đức Thiện?" Hoàng Khoa ngạc nhiên khi Đức Thiện nói ra điều đó. Bỏ trốn? Bỏ trốn khỏi Trung Đan? Khỏi cha của mình? Bỏ trốn tất cả và cùng tạo dựng cuộc sống mới với Đức Thiện ở một nơi khác không ai biết đến? Có phải hắn đang nói không? Một Đức Thiện nhút nhát đang nói với anh về một quyết định táo bạo, một quyết định có thể giết chết tương lai của cả hai. Hắn đã suy nghĩ chưa? "Em nói gì vậy? Bỏ trốn?"

"Anh nói Trung Đan sẽ li dị anh sau ba tháng. Bây giờ đã là tháng thứ hai rồi nhưng em không thể đợi đến tháng thứ ba được anh à. Em biết anh đã rất khổ sở, đã rất đau đớn khi bên cạnh anh ta. Em mặc họ muốn làm gì, chúng ta trốn đi Hoàng Khoa. Trốn đi thật xa. Chúng ta có thể đi nước ngoài để không ai biết nữa, được không anh?"

Ánh mắt tha thiết của Đức Thiện khiến Hoàng Khoa bối rối. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng anh sẽ trốn cùng hắn ngay cả trong giấc mơ không trọn vẹn của mình. Đó là một sự liều lĩnh khi thế lực của Trung Đan quá lớn và cả người cha nhẫn tâm của anh nữa. Họ quá mạnh để hắn và anh có thể chống lại và có thể rũ bỏ. Sẽ như thế nào nếu bỏ trốn không thành công? Đức Thiện sẽ sống một cuộc sống tệ hơn cả địa ngục và anh cũng không khá hơn. Anh không lo lắng lắm cho bản thân mình vì anh không còn gì để mất ngoài hắn nữa.

Nhưng còn hắn, hắn còn quá nhiều, hắn còn tương lai, hắn còn nhiều điều chưa làm. Sự nghiệp của hắn không thể bị chấm dứt bởi điều này được. Hắn không thể! Anh sẽ không để cậu làm như thế đâu!

"Đức Thiện à! Anh...anh rất ổn. Anh không sao. Trung Đan nhiều lúc...anh ta khó chịu với anh nhưng bọn anh đã có thỏa thuận sống trong hòa bình một tháng còn lại rồi em à. Đừng nghĩ như vậy, nó sẽ giết chết tương lai của em. Anh không thể nhìn em trở nên tồi tệ được. Anh không thể! Tin anh được không? Tin anh!"

Ôm lấy gương mặt Đức Thiện bằng đôi bàn tay vẫn từng ôm hắn, hôm nay Đức Thiện không để anh thực hiện điều đó mà nắm chắc lấy bàn tay anh và đặt nó lên trái tim đang mệt mỏi của hắn. Hắn không muốn chờ đợi nữa, hắn mệt mỏi rồi. Hắn không đủ can đảm để nhìn anh ngày ngày trở về ngôi nhà đáng sợ đó, bức tường cao như thể ngăn trở tình yêu của hắn dành cho anh. Gương mặt cau có của Trung Đan, những tiếng khóc của anh khi hắn tình cờ nghe qua điện thoại.

Đó là những bằng chứng thật nhất để hắn mang anh đi. Tương lai? Tương lai của hắn là anh, hắn bỏ mặc tất cả, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài anh. Hắn ích kỷ như thế đấy, hắn rất ích kỷ vì hắn yêu anh. Hắn có thể bỏ mặc tình yêu của Thanh Tuấn, hắn có thể bỏ mặc nghiệp giáo đang dần thăng tiến của mình, hắn cần anh, hắn chỉ cần mỗi anh mà thôi, anh biết không!

"Em không muốn chờ đợi nữa Hoàng Khoa à! Em muốn chúng ta tìm được hạnh phúc thật sự. Đi đâu cũng được, bất cứ nơi nào anh muốn Hoàng Khoa à!"

"Em điên rồi Đức Thiện à!" Giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Đức Thiện để hắn biết rằng anh không đồng ý. "Em biết khi quyết định ra đi, em có nghĩ cho những người ở lại như em của anh không? Chúng ta đi đâu? Chúng ta làm gì để sống khi cả hai đều mang cái danh bỏ trốn? Em có thể đi dạy sao? Anh có thể đi dạy sao? Chúng ta không phải chỉ cần yêu nhau, chỉ cần đến với nhau là bỏ mặc tất cả được em biết không? Chúng ta còn có Thanh Tuấn, chúng ta còn có nhiều thứ khác phải lo. Thế lực của Trung Đan quá lớn, liệu chúng ta trốn đến đâu? Cho rằng anh ta không quan tâm đến điều này nhưng còn ba chồng anh? Thể diện của họ không cho phép anh trốn chạy như thế, còn ba của anh, ông ta sẽ để yên cho chúng ta sao? Họ sẽ đuổi theo chúng ta đến khi nào chúng ta mệt mỏi, họ sẽ một lần nữa chia cách chúng ta và lần này là mãi mãi. Em muốn sao? Em muốn như thế sao Đức Thiện? Em thật sự nghĩ như vậy là tốt với chúng ta. Anh...anh không cần gì cả, nhưng anh cần em bình an, anh làm mọi thứ là vì cái gì? Anh đồng ý lấy Trung Đan vì cái gì? Là vì em! Tất cả là vì em, em biết không?"

"NHƯNG EM KHÔNG THỂ CHỊU NỔI NỮA. EM KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH BÊN CẠNH ANH TA NỮA. EM MỆT MỎI LẮM RỒI, EM SỢ HÃI LẮM RỒI. EM SỢ MẤT ANH, ANH HIỂU KHÔNG? EM RẤT SỢ MẤT ANH. EM SỢ MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, ANH CHẤP NHẬN ANH TA VÀ RỜI BỎ EM, EM RẤT SỢ HOÀNG KHOA À! EM THẬT SỰ RẤT RẤT SỢ! ANH HIỂU KHÔNG? ANH CÓ HIỂU ĐIỀU ĐÓ KHÔNG?"

Hoàng Khoa ngỡ ngàng, đúng! Đức Thiện đang sợ và điều đó đang đến với anh thật vô hình. Trái tim anh thay đổi và anh biết bản thân mình đã tha thứ cho sự lạnh nhạt của Trung Đan cũng như những điều mà gã đối xử với anh. Tuy rằng những việc đó vẫn khiến anh sợ hãi nhưng nó không khiến anh nhìn gã bằng đôi mắt oán hận nữa, anh cũng thôi im lặng trước những lời nói của gã, anh biết phản bác lại, anh biết khóc, biết cười, biết lớn tiếng với gã và biết im lặng đúng lúc với gã. Một điều bình thường như thế nhưng lại là điều khiến hắn và cả bản thân anh sợ hãi từng ngày, hắn sợ mất anh và anh sợ mất chính mình. Bây giờ, hắn đang dần mất anh và anh cũng đang dần mất chính mình phải không? Tình yêu của anh dành cho hắn vẫn còn đó nhưng nó không còn vẹn nguyên nữa, tình yêu của hắn dành cho anh vẫn còn đó nhưng theo nó là nỗi sợ hãi vô hình. Cách giải quyết tốt nhất cho cả hai là bỏ trốn ư? Bỏ trốn? Vậy... trốn đi đâu? Đi đâu đây?

"Đức Thiện à! Nghe anh nói... nghe anh nói nè!" Hoàng Khoa một lần nữa ôm lấy gương mặt khắc khổ của Đức Thiện, từ bao giờ gương mặt tròn đầy của hắn đã gầy ốm như thế này? Từ bao giờ những nếp nhăn mờ ảo lại xuất hiện trên trán hắn như thế này? "Em đừng sợ, anh không thay đổi...Em hiểu không? Trung Đan...Anh ta không yêu anh. Anh ta...có...bạn gái rồi, anh ta không thể yêu anh. Còn anh...anh có em, anh cũng không thể...yêu anh ta được."

Hoàng Khoa cảm thấy bản thân mình đang lặn ngụp trong hố sâu tội lỗi do chính mình tạo ra. Anh phủ nhận trái tim mình đang thay đổi, anh phủ nhận hạt mầm đã lớn mang tên Lê Nguyễn Trung Đan trong trái tim mình, anh phủ nhận tất cả và anh khẳng định rằng anh chỉ có Đức Thiện mà thôi. Anh muốn khẳng định để Đức Thiện yên tâm chờ anh, anh muốn khẳng định để thức tỉnh chính mình. Trung Đan có Khánh Ly, gã không bao giờ có thể yêu anh, mãi mãi không thể yêu anh. Vì nếu yêu anh, gã sẽ không bao giờ lạnh nhạt và xem anh như người vô hình, như một kẻ thấp kém như thế. Không bao giờ phải không?

"Nhưng..."

"Nghe anh đi, được không? Chỉ một tháng thôi, một tháng nhanh lắm em à. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mà không cần phải trốn chạy anh hiểu không? Chúng ta không cần phải trốn chạy!"

"Hoàng Khoa à! Đừng thay đổi được không anh? Xin anh đừng thay đổi!"

Nằm trong vòng tay siết chặt của Đức Thiện, Hoàng Khoa cảm thấy bản thân mình thật dơ bẩn khi lừa dối hắn, lừa dối tình yêu của hắn dành cho mình. Anh không muốn bỏ trốn, một phần vì hắn, một phần vì gia đình và một phần vì...Trung Đan. Anh biết bản thân mình không thể là người gã yêu, không bao giờ có thể là người gã yêu nhưng anh vẫn muốn được bên cạnh gã trong một tháng ngắn ngủi còn lại, một tháng như gã nói... Một tháng trong hòa bình thật sự để cả hai lưu lại những ký ức yên bình về nhau.

Buổi trưa đầy nắng và gió trong lòng Hoàng Khoa khi anh vuốt ve sống lưng của Đức Thiện, để an ủi hắn, để vỗ về hắn và để khẳng định rằng anh thuộc về hắn mãi mãi. Đúng! Anh thuộc về hắn, anh chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi. Anh phải xóa đi hạt mầm đang lớn dần kia, không thể chăm bón nó, không thể săn sóc nó, không thể vun đắp nó, nhất định phải quên lãng nó, nhất định phải xóa bỏ nó.

Văn phòng SSBank.

"Tổng giám đốc! Có người giao hàng vừa gửi cho anh cái này!" Cô thư ký rụt rè nói khi nhìn thấy gã đang nhăn mặt với đống hồ sơ trước mặt.

"Để đó đi!" Trung Đan hất mặt về phía trước.

"Dạ!"

Bút ngừng khi tiếng đóng cửa vang lên, Trung Đan hướng ánh mắt lạnh lẽo của mình về món quà trước mặt mình, nó được gói một cách cẩn thận nhưng nó khiến gã khó chịu bởi cách trang trí cầu kỳ thái quá. Bàn tay hướng đến và lướt nhẹ lên món quà, gã chẳng biết vì sao gã lại làm điều này? Học cách lãng mạn à? Học cách trở thành một người chồng thật sự à? Tặng quà cho vợ à?

"SOẠT SOẠT"

Đôi mắt Trung Đan dịu lại, không còn những tia nhìn sắc lẻm nữa mà thay vào đó là đôi mắt của sự dịu dàng hiếm hoi. Gã tỉ mỉ tháo bỏ những dây nơ rắc rối của món quà, cẩn thận xem xét nó trước khi trang trí theo ý của mình. Những dây nơ đều bị tháo bỏ và thay vào đó là một sợi dây thô buộc ngang thân quà. Như thế sẽ đơn giản hơn và Hoàng Khoa cũng sẽ dễ dàng tháo bỏ hơn. Như vậy thật tiện lợi.

Nhưng Trung Đan không biết, gã đã làm món quà trở nên xấu xí hơn bao giờ hết, nó không còn là một hộp quà nữa, nó chỉ đơn giản là một túi giấy được cố định bằng một sợi dây đơn giản cho quà bên trong không rơi ra ngoài mà thôi.

Nghĩ lại...Lê Nguyễn Trung Đan này cũng biết gói quà và tặng quà đấy chứ, như thế này mới là đẹp!

Đung đưa túi quà trước mặt một lần nữa trước khi cho nó vào cặp táp, Trung Đan chắc rằng Hoàng Khoa sẽ ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy món quà của gã. Vợ chồng tất nhiên phải cần thời gian để vun đắp tình cảm và gã đang học cách vun đắp tình cảm của mình cho anh đấy.

"Phịch"

Hoàng Khoa nhìn túi giấy bị Trung Đan vứt lên giường khi anh vẫn còn ngồi chấm bài bên cạnh, chẳng thể hiểu nổi gã muốn làm gì khi cứ chỉ vào túi giấy như thể ra lệnh anh mở nó ra. Làm theo hành động chỉ dẫn của Trung Đan thật sự là một điều mệt mỏi với anh, gã quá kiệm lời chăng? Mọi việc với Đức Thiện vẫn chưa thể giải quyết thế mà bây giờ phải đối mặt với tên lạnh lùng này thì thật sự... đã mệt mỏi càng thêm mệt mỏi.

"Cái này thấy đẹp nên mua cho em."

Chiếc đồng hồ sáng loáng đong đưa trước mặt Hoàng Khoa khi anh cầm nó lên trong ngạc nhiên. Trung Đan mua quà cho anh và đó là một chiếc đồng hồ khá là đắt tiền. Gã đang định làm gì thế? Vứt nó lên giường và nói rằng mua cho anh à? Tại sao hành động và lời nói của gã luôn trái ngược nhau như thế chứ.

"Cái này...cho tôi thật sao?" Hoàng Khoa hỏi lại một lần nữa.

"Không lấy thì vứt vào hộc bàn, khi nào rảnh thì đem bán lấy tiền lại."

Nói rồi, gã xoay đi. Tiếng xả nước vang lên khiến Hoàng Khoa biết rằng gã đang ngâm mình trong bồn tắm sang trọng, chiếc đồng hồ vẫn còn trước mặt anh và nó vô tình bón phân vào hạt mầm vẫn đang lớn lên từng ngày trong lòng anh. Đã bảo sẽ quên đi mà, đã bảo sẽ vứt bỏ mà, sao lại cảm thấy vui khi nhận được quà của gã? Sao lại thấy an ủi khi biết rằng gã vẫn còn xem anh là vợ? Sao vậy? Sao lại mâu thuẫn đến như vậy chứ?

Đặt túi quà vào hộc bàn, Hoàng Khoa muốn mang nó nhưng anh không thể, cần phải dập tắt tất cả mọi thứ ngay từ bây giờ, một tháng rất ngắn ngủi để anh có thể sắp xếp mọi thứ về với quỹ đạo vốn có của nó. Anh sẽ phải làm mọi thứ ngay bây giờ.

Bên trong, một kẻ đang nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái của dòng nước ấm mang lại cùng với nụ cười khi nghĩ rằng... người bên ngoài đang cười thích thú với món quà đơn giản ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro