27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"SOẠT SOẠT"

Ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mặt, Đức Thiện cảm thấy đôi tay mình đang run rẩy.

Hắn không muốn bước vào đó nhưng nó lại là con đường duy nhất khiến hắn có được những gì mình muốn, có thể đảm bảo được cuộc sống của hắn và Hoàng Khoa sau này, có thể đối đầu với Trung Đan nếu gã có ý định giữ Hoàng Khoa lại. Hắn thật sự không muốn làm điều đó nhưng hắn buộc phải làm vậy.

Bước vào trong tòa nhà cao chọc trời với cái tên "Sàn giao dịch chứng khoán" được đặt chễm chệ ở phía trước. Đức Thiện nắm chặt những đồng tiền ít ỏi do chính công sức của hắn làm ra và dành dụm mấy năm trời. Định rằng hắn sẽ dùng số tiền này để cùng Hoàng Khoa tổ chức một tiệc cưới đơn giản và cả hai sẽ chăm chỉ làm việc để có cuộc sống như ý muốn. Nhưng bây giờ, số tiền ít ỏi này đang được dùng theo một hướng khác, nó không còn đi theo vòng quay mà đáng lẽ nó phải đi nữa.

Nhìn những con người đang vui mừng và những kẻ khóc lóc, thẫn thờ trước mặt mình, Đức Thiện cảm thấy rùng mình. Gia đình hắn... Nếu không tham gia vào trò chơi nguy hiểm này có lẽ đã hạnh phúc hơn rất nhiều. Hắn sẽ không phải sợ hãi quá khứ của chính mình và cũng không phải đau lòng mỗi khi đến thăm mộ của những người đã sinh thành ra mình. Tất cả cũng chỉ vì những tờ giấy nhỏ xíu mang tên cổ phiếu.

Người cha đáng kính của hắn là một người nổi tiếng trong giới chứng khoán. Ông luôn chiến thắng trong những cuộc đầu tư cổ phiếu với số tiền lên đến hàng trăm, hàng ngàn tỷ đồng. Ông khiến những tập đoàn lớn phải điêu đứng, khiến những quốc gia ông đến phải ngần ngại và khiến những kẻ muốn học trở thành ông ngưỡng mộ. Ông tham gia vào đầu tư cổ phiếu vì muốn lo cho cuộc sống gia đình, một ý định rất tốt đẹp, một công việc có thể đảm bảo cuộc sống nhưng ông đã vướng phải một điều cấm kỵ. Ông không còn xem đó là một công việc nữa, ông lao vào nó như một con thiêu thân, ông yêu nó hơn gia đình mình và ông trở thành một con quay điên cuồng trên cái bàn chứa đầy cổ phiếu. Ông thông minh, ông tài giỏi và ông vận dụng tất cả những điều đó vào đống giấy nhỏ xíu đó để rồi phải tự vẫn khi tất cả đã không đi theo đúng ý ông.

Mọi thứ trở nên thật tồi tệ từ khi ông ra đi, người mẹ đáng thương không chịu nỗi cú sốc mất chồng cùng với cuộc sống nghèo nàn trước mắt mà tự tử ngay sau đó. Họ ra đi và họ đã trút toàn bộ gánh nặng lên đứa con trai vừa mới lên mười của họ. Hắn nhìn thấy sự giàu sang, sự sung sướng, tận hưởng nó và cũng mất nó trong nháy mắt. Cuộc sống nghèo hèn đến với hắn như một giấc mơ.

Cuộc sống không còn chăn êm nệm ấm mà phải lao vào những công việc vượt quá sức của một đứa bé mười tuổi để có thể đảm bảo những bữa ăn đơn giản mỗi ngày. Hắn sợ những nơi gọi là sàn giao dịch chứng khoán vì đó là nơi cướp mọi thứ của hắ , nó thật đáng sợ, nó thật sự rất đáng sợ, nó khiến hắn sợ hãi quá khứ, nó khiến hắn không muốn nhắc lại địa vị một thời của chính mình cũng như quá khứ huy hoàng mà gia đình hắn đã từng có. Một cuộc sống giản dị của giáo viên thể dục, một căn nhà nhỏ với thân phận mồ côi khiến hắn dễ thở hơn và tìm được những giấc ngủ yên bình mỗi tối. Không còn những giấc mơ dài đằng đẵng về gương mặt khắc khổ của cha, về những giọt nước mắt của mẹ, và... những giọt nước mắt của chính mình.

Nhưng...

Bây giờ hắn đang ở đây, đang sắp lao vào cuộc chơi nguy hiểm đó... và hắn chỉ mong rằng... đừng đánh mất chính mình như người cha quá cố của mình đã từng.

Đôi mắt Đức Thiện quan sát bảng điện tử với những con số đang biến động không ngừng, hắn quan sát thật kỹ và phân tích mọi thứ đang diễn ra trước mắt mình một cách nhanh chóng. Sự phân tích được thừa hưởng từ người cha quá cố khiến hắn không mấy khó khăn khi quyết định đầu tư vào tập đoàn nào. Mặc dù SSBank luôn đứng đầu trên sàn nhưng hắn sẽ không chọn mua nó vì giá tăng của nó ổn định đến mức đáng nghi ngờ. Nhưng một công ty khác lại khiến hắn chú ý, nó chắc chắn sẽ giúp hắn trở thành người giàu có...

"Tập đoàn ABC, 30 triệu đồng!"

Nhận lấy những tấm giấy mỏng sau khi đem toàn bộ tài sản tích cóp của mình đánh đổi lấy, Đức Thiện bỏ nó vào túi và bước ra ngoài. Hắn không muốn ở nơi đây nữa, hắn cảm thấy ghê tởm và buồn nôn, hắn cảm thấy sợ hãi...

Trong khi đó.

"Ngon không?"

"..."

Hoàng Khoa hào hứng hỏi khi nhìn Trung Đan đang ăn phần ăn của mình. Hôm nay gã đã đề xướng việc ra ngoài ăn thay vì sẽ ăn ở nhà. Hoàng Khoa hoàn toàn không từ chối vì không khí gia đình hoàn toàn căng thẳng khi tất cả quay quần trên bàn ăn gia đình. Anh không thể chịu nổi ánh mắt hằn học và gương mặt cau có của mẹ chồng mình, anh không thể thích ứng nổi cái lạnh lẽo, hờ hững của ba chồng. Thêm nữa là Quỳnh Anh, dù rằng con bé không làm những trò ngốc nghếch như lần trước nhưng anh vẫn có cảm giác đề phòng với nó.

Ra ngoài ăn là cách tốt nhất để anh no bụng mà không cần phải căng thẳng. Thêm nữa, Trung Đan đã cho anh tự do chọn lựa nơi muốn ăn, gã thật sự đưa anh đến nơi anh thích - một quán ăn nhỏ nằm trong hẻm vắng.

"Nơi này hơi bình dân nhưng thức ăn rất ngon. Anh có thấy thế không?" Hoàng Khoa lại hào hứng hỏi, anh muốn biết cảm giác của gã như thế nào, món ăn ở đây ngon không? Cô chủ như thế nào? Tất cả mọi thứ đều tuyệt chứ?

"..."

Trung Đan im lặng và cố ăn nốt phần ăn của mình, gã chẳng cảm thấy điều gì từ cái quán nhỏ này ngoại trừ sự ồn ào và đủ hạng người đến đây dùng bữa tối. Những gia đình với những đứa con quậy phá, chúng la hét và chạy chơi vòng vòng chỗ gã ngồi, gã không thích sự mất trật tự đó. Đôi khi lại có những tiếng chạm ly vang lên mà gã biết chắc rằng đó là một bàn nhậu náo nhiệt. Thấp thoáng lại nghe tiếng em bé khóc đòi sữa mẹ.

Mọi thứ khiến gã bực bội và gã thề rằng bản thân sẽ không bao giờ đến đây lần thứ hai.

Quyết định để Hoàng Khoa chọn quán ăn là một sai lầm lớn của gã, tất nhiên...anh sẽ không có cơ hội đó lần thứ hai.

"Ở đây có vẻ ồn ào nhưng rất ấm áp, anh có cảm thấy thế không?"

Khẽ liếc nhìn gương mặt ấm áp của Hoàng Khoa, Trung Đan một lần nữa không thấy cái gì ấm áp ngoại trừ chiếc đồng hồ anh đang mang trên tay. Gã đã tức giận trong lòng như thế nào khi thấy anh để nó chỏng chơ trong hộc bàn và gã đã bắt anh mang cho bằng được dù anh luôn nói rằng anh không quen, rằng nó vướng víu khó chịu với anh. Quà của gã tặng, nhất định anh phải mang bên mình dù nó có vướng víu hay không.

"Ăn cũng không xong!"

Hoàng Khoa im lặng để Trung Đan lau nước sốt vương trên môi mình, cảm nhận bàn tay ấm áp của gã nhẹ nhàng lướt qua môi mình thật nhẹ, giống như những cơn gió buổi sớm, chúng lướt qua anh thật nhẹ nhưng để lại cơn lạnh đến thấu xương. Gã cũng vậy, gã lướt nhẹ qua môi anh và để lại cảm giác ấm áp nhỏ nhoi.

Hoàng Khoa cảm thấy tim mình đang đập mạnh bởi con người lạnh lùng này. Nếu anh đồng ý với Đức Thiện thì bữa cơm tối nay có diễn ra như thế này không? Trung Đan có ngồi đây lau miệng cho anh như thế này không? Cảm giác của anh sẽ ra sao? Sẽ thấy nuối tiếc chứ? Nếu sau này...anh và gã nhìn nhau như những người xa lạ trước tòa, gã có chủ động mời anh đi ăn như những người bạn và lau miệng cho anh dịu dàng như thế này?

Hoàng Khoa cảm thấy bối rối và mệt mỏi bởi mớ suy nghĩ rối như bòng bong của mình. Nếu anh giống như đôi vợ chồng trước mặt thì hạnh phúc biết mấy, có người chồng yêu thương mình và có những đứa con thật kháu khỉnh. Như thế cuộc sống sẽ không phải mệt mỏi như thế này. Biết đến bao giờ anh mới có được cảm giác hạnh phúc đó khi trái tim anh phân chia cho hai người?

"Sau này...khi nào dậy thì gọi...tôi..." Trung Đan nói chậm. "Sáng sớm đi một mình không tốt, để tôi đưa đi..."

"Tôi có thể đi xe bus mà!" Hoàng Khoa ngạc nhiên.

"Nhà có xe, đi xe bus? Mai dậy thì gọi tôi dậy, tôi đưa em đi. Ăn đi!" Buổi tối yên bình diễn ra với Hoàng Khoa khi anh nhận những lời nói lạnh lùng với ý nghĩa ấm áp của Trung Đan. Có phải gã muốn để lại một điều gì đó tốt đẹp với anh trước khi chia tay đúng không? Một tháng qua nhanh lắm, rồi anh sẽ nhớ đến gã như một kỷ niệm chăng?

11:30 pm.

"Tất cả cho ABC"

"600 triệu cho ABC đã hoàn tất"

"Cám ơn!"

Đặt điện thoại xuống bàn, Đức Thiện ngậm vào miệng điếu thuốc vẫn chưa châm lửa để giữ lại bình tĩnh cho chính mình. Hắn hiểu vì sao cha hắn không bao giờ có thể thoát ra khỏi trò chơi nguy hiểm này. Bây giờ, hắn đang rất hưng phấn khi bản thân thừa hưởng được sự suy đoán ngầm cũng như những bí quyết chiến thắng mà khi sinh thời, cha hắn đã có nói qua. Chỉ với vài tiếng trôi qua, ba mươi triệu trong ngân hàng đã được thay thế bởi số tiền gấp 20 lần con số đó. Có tiền... nhưng hắn vẫn chưa thể có quyền lực như Trung Đan, sẽ sớm thôi hắn xuất hiện trước mặt Trung Đan như một người ngang tài ngang sức. Chỉ cần có thể đưa Hoàng Khoa trở về, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

Nhìn ra ngoài, bầu trời hôm nay không được trang trí bởi những ngôi sao lấp lánh hay mặt trăng với ánh sáng dịu nhẹ. Có phải lòng người khiến không gian trở nên u uất như thế? Ở một nơi khác, liệu người hắn yêu có nhìn thấy bầu trời này không?

12:30 am.

"Tất nhiên! Tôi đã nhìn thấy hai người họ vào khách sạn. Tôi còn có ảnh nữa đây. Tôi sẽ gởi cho các anh trong đêm nay."

"..."

"Cứ viết tên tôi là Secret. Được rồi! cám ơn!"

Mỉm cười khi nhìn những tấm ảnh thân mật giữa Trung Đan và mình đang được chuyển đến tòa soạn lớn nhất Sài Gòn , ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn như thể không thể chờ đợi được bình minh. Chuyện tình bí mật giữa tổng giám đốc ngân hàng SSbank và người mẫu Việt Nam có lẽ sẽ khiến người người bất ngờ đây. Sẽ có nhiều chuyện vui đến với Trung Đan, cô tự hỏi làm thế nào gã có thể rời xa cô?

Em đã nói rồi Trung Đan, em đã cho anh cơ hội để hối hận. Là anh không biết trân trọng em, là anh tự chuốc lấy hậu quả. Sẽ còn nhiều chuyện vui đến với anh và anh sẽ rời xa em bằng cách nào?

6:30 Am.

"Cám ơn!"

Bước xuống xe, Hoàng Khoa không quên cảm ơn người chồng của mình trước khi anh bước vào cổng trường.

"Trưa có về nhà không?"

"Không! Chiều tôi mới về."

"Vậy à? Vào đi!"

Nhìn theo chiếc xe đang dần khuất dạng, Hoàng Khoa thở dài và bước vào trường. Anh không muốn nghĩ thêm về những hành động kỳ lạ của Trung Đan nữa. Một tháng qua nhanh lắm, rất nhanh. Bây giờ anh muốn quay lại cũng không thể được. Anh biết, bên cạnh một người yêu thương mình thật lòng sẽ hạnh phúc hơn nếu bên cạnh một kẻ chỉ xem anh là trò đùa hay đại loại như vậy. Đức Thiện rất tốt với anh và hắn đã luôn lo lắng cho anh suốt thời gian hai đứa quen nhau, còn Trung Đan, dù gã có lo lắng cho anh hay thậm chí...gã yêu anh, tình yêu của gã vẫn không thể so sánh bằng Đức Thiện được.

Mải mê suy nghĩ, Hoàng Khoa không nhận ra rằng những ánh mắt hôm nay rất khác lạ, tiếng xì xầm vang lên, những cái chỉ trỏ, lời đàm tiếu và nụ cười mỉa mai đang hướng về con người thẫn thờ kia.

"Chào mọi người!" Hoàng Khoa mỉm cười nhìn những người đồng nghiệp trong phòng nhưng đáp lại anh chỉ là những cái nhìn kỳ lạ từ họ. "Có chuyện gì vậy? Sao nhìn tôi như thế chứ?"

"Thầy Lê!...Thầy đọc báo sáng nay chưa?"

"Hả? Chưa! Có chuyện gì à? Trường chúng ta được lên báo à?" Hoàng Khoa tròn mắt.

"Còn hơn như thế nữa!"

"Là sao? A!"

Cổ tay Hoàng Khoa đau nhói khi một lực mạnh bất ngờ kéo anh đi. Hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ, cả con người đang nắm tay cậu - Đức Thiện cũng như thế.

"Chuyện gì vậy? Anh sắp lên lớp rồi Đức Thiện à! Em làm như thế này, trường sẽ dị nghị đó!"

"Anh đọc đi!"

Đức Thiện không trả lời câu hỏi của Hoàng Khoa mà đưa cho anh tờ báo và Hoàng Khoa đã hiểu tại sao mọi người lại nhìn mình với đôi mắt lỳ lạ như thế. Thật buồn cười khi anh là người biết cuối cùng nhỉ...

"Tổng giám đốc SSBank đang hẹn hò với người mẫu Khánh Ly sau khi kết hôn hai tháng"

Tin tức được đưa lên ngay trang đầu với dòng title im đậm và những tấm ảnh cả hai bước vào khách sạn, cười nói vui vẻ và trong tư thế hết sức thân mật. Hoàng Khoa biết Khánh Ly là người yêu của Trung Đan và cả hai hẹn hò như thế này không phải là chuyện lạ.

Nhưng sao anh cảm thấy muốn khóc quá, anh có cảm giác chính mình bị phản bội dù rằng bản thân cũng cùng lúc yêu hai người đàn ông, cũng đôi khi đi ăn và nắm tay với Đức Thiện. Nước mắt anh rơi và trái tim anh đau đớn nhận ra rằng mọi quan tâm của gã dành cho anh chỉ là giả tạo, tất cả chỉ là giả tạo thôi.

Một giọt...

Hai giọt...

Ba giọt...

Từng giọt nước mắt mặn đắng rơi xuống tấm ảnh mờ nhạt được in trên báo. Từng câu chữ được viết trong đó giống như từng mũi kim vô tình đâm mạnh vào trái tim anh, giống như những bàn tay vô hình đang cố giết chết mầm sống trong tâm hồn anh. Lời viết thật quá, thật đến nỗi, anh có ảo tưởng rằng chính anh là người đã chia cách họ ra, chính anh là người đã phá hoại tình cảm vốn đang tốt đẹp của họ. Tuyệt thật! cảm giác này, giống như đang trôi tuột xuống địa ngục vậy...

"Hoàng Khoa à! Đừng khóc! Anh không yêu anh ta! Anh đừng đau lòng..."

Nhìn Đức Thiện đang vội vã lau nước mắt cho mình, anh lại nhớ đến bàn tay to lớn của gã có lần cũng vì anh mà vội vã lau nước mắt. Bàn tay gã ấm áp chạm vào làn da thấm đẫm vị mặn của những giọt pha lên trong suốt. Gã nhìn anh không chân thành như Đức Thiện nhưng đôi mắt gã rất ấm áp. Nước mắt vô thức cứ trào ra cùng với những lời tức tưởi đang thoát ra từ khóe miệng...

"Anh...Anh không sao...anh chỉ là...bất ngờ..."

"Chúng ta sẽ sớm bên nhau, đừng khóc Hoàng Khoa à! Đừng khóc! Em van anh, anh đừng khóc. Anh khóc...Em rất sợ, em rất sợ anh biết không! Đừng khóc!"

Ôm lấy Hoàng Khoa vào lòng, Đức Thiện hôn lên mái tóc mềm và ôm cơ thể nhỏ nhắn ấy thật chặt. Hoàng Khoa khóc vì Trung Đan, Hoàng Khoa khóc vì gã và điều đó chứng minh, sự lo lắng của hắn là có thật. Trái tim Hoàng Khoa đã cho phép người đàn ông thứ hai bước vào, Hoàng Khoa đã...

"Anh...chỉ còn một tháng nữa thôi, anh không sao...anh không sao mà hu hu hu...Đức Thiện à! Anh... không sao..."

Cơ thể Hoàng Khoa run lên từng hồi, anh không muốn khóc! Anh thật sự không muốn khóc nhưng tại sao nước mắt không ngừng rơi, tại sao tiếng thổn thức không thôi nức nở nữa.

SSbank.

"Do sự ép buộc của hai gia đình, tổng giám đốc SSBank phải kết hôn với con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Phạm Gia. Mỗi quan hệ tốt đẹp giữa hai người trở nên khó khăn hơn và họ phải tránh né những nơi công cộng..."

"RẦM"

Đập mạnh tay xuống bàn sau khi đọc những dòng tin nóng hổi về bản thân mình và Khánh Ly. Trung Đan cảm thấy bản thân mình đang rất giận dữ và lo lắng. Gã cầm lấy điện thoại và gọi điện ngay cho người mà gã tin chắc rằng có nhúng tay vào "sự thật" mà tờ báo buổi sáng này vừa đăng tin.

"ALO"

"Là em đúng không?" Trung Đan nghiến răng.

"Anh nói gì em không hiểu, em cũng đang định điện thoại cho anh đây, như thế này thì sự nghiệp của em sẽ bị tiêu tan mất. Anh không hiểu điều đó à? Anh đang ở đâu?" Giọng Khánh Ly cũng gay gắt không kém. "Có phải anh muốn chia tay em bằng cách này không? Giết chết sự nghiệp của em và xem em như con búp bê của anh?"

"Em đang nói cái quái gì vậy? Chuyện của chúng ta chỉ có em và anh biết. Người nhà của anh sẽ không bao giờ nhàn rỗi đến mức làm việc này. Anh không biết em định làm gì nhưng anh cảnh cáo em, chúng ta vẫn còn là bạn sau khi chia tay, đừng để anh trở thành con người vô tình với em. Em biết anh hoàn toàn có thể làm điều đó mà."

"Anh nói vậy là sao? Anh nghi ngờ em cung cấp cho toà soạn đó những thông tin của chúng ta? Anh nghĩ em nhàn rỗi như thế sao? Bao nhiêu công việc cần em giải quyết và chuyện của chúng ta nằm trong số đó. Em nghĩ anh là người phải hiểu rõ điều này, anh phải xem xét lại bản thân anh, đừng vừa đánh trống vừa la làng như thể em là người hại anh."

"Em giỏi lắm, anh biết chắc chắn là em. Anh sẽ không để yên cho em đâu. Nên nhớ, những công ty tập đoàn mời em về làm người mẫu độc quyền vẫn nằm dưới sự kiểm soát vốn của SSBank, để xem họ còn xem em là trứng vàng nếu anh tuyên bố nguyên nhân anh rút vốn là vì em hay không."

Tắt máy và ném nó lên bàn, đôi mày Trung Đan dường như dính sát vào nhau khi dòng title to tướng cứ đập vào mắt gã như thế. Chợt gã muốn gọi điện cho anh, anh có đọc báo buổi sáng không? Anh có nhìn thấy những dòng này không? Có đau lòng không hay ngồi đó thẫn thờ cùng với Đức Thiện - tên thầy giáo đáng ghét mà gã không có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Những hồi chuông dài vang lên khiến Trung Đan sốt ruột. Nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ Hoàng Khoa đang lên lớp và anh sẽ không nghe điện thoại của gã đâu nếu giờ dạy chưa kết thúc và cũng có lẽ...anh không muốn nghe chăng?

Trong khi đó.

"RẦM"

"RẦM"

"RẦM"

Chuyện này là sao?

Không hẹn nhưng ông Lê, ông Phạm và cả Thanh Tuấn đều cảm thấy tức giận và mất mặt trước những dòng tin tức shock như thế này. Lời cáo buộc từ một phía khi Hoàng Khoa là người thứ ba chen vào tình cảm giữa Khánh Ly và Trung Đan? Thật sai lầm và thật vô căn cứ nhưng những tấm ảnh cả hai đang bước vào khách sạn lại khiến họ không nói được. Trong khi ông Lê tức giận khi biết rằng bài báo này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của Trung Đan cũng như vị thế của SSBank trên thương trường thì ông Phạm và Thanh Tuấn lại tỏ ra giận giữ khi con và anh của họ bị đem ra như một kẻ thứ ba phá hoại trong khi anh đã chịu rất nhiều nỗi đau từ khi bước vào nhà họ Lê. Có công bằng không khi họ chỉ đề cập đến những khoảng thời gian hạnh phúc của Khánh Ly và Trung Đan, có công bằng không khi những giọt nước mắt rơi mỗi đêm của anh trở thành vũ khí chống lại anh. Tất cả là vì Hoàng Khoa, lời cáo buộc vô căn cứ! Thật sự vô căn cứ!

Phạm gia.

"Ba vừa lòng rồi chứ? Chuyện đến nước này, anh ba còn mặt mũi nhìn ai đây? Là vợ chính thức nhưng lại trở thành kẻ thứ ba. Ba cảm thấy vui chưa? Số tiền ba nhận lấy từ SSBank đủ để mua danh dự của anh ba và cả cái công ty chết tiệt này không?" Thanh Tuấn quát lên một cách mất tự chủ, cậu cảm thấy mặt của mình đang rất nóng và tay chân cậu đang run lên vì giận, chỉ với một ngày trở về từ Phú Quốc lại xảy ra nhiều chuyện như thế này rồi, cậu làm sao bình tĩnh lại đây.

"Con nói gì vậy? Con nghĩ ba thấy dễ chịu khi đọc chúng sao? Con xem ba là loại người như thế nào?" Ông Phạm cũng tức giận không kém.

"Loại người nào à?" Cậu nhếch mép khinh bỉ. "Ba có thắc mắc tại sao con luôn chống đối với ba không? Ba có tự hỏi tại sao những đứa con của ba thà chọn cái chết còn hơn trở về căn nhà này không? Là nhờ lòng tốt của ba cả đấy. Lo cho chúng con từ cái ăn cái mặc cho đến dựng vợ gã chồng mà!" Cậu điềm tĩnh ngồi xuống và xoáy sâu vào đôi mắt ngỡ ngàng của ông. "Chị hai cũng vì sự thương yêu của ba mà phải tự tử, ba biết chị ấy chết như thế nào mà. Cái gia đình đó cũng giống như nhà họ Lê của ba đấy, cũng quyền thế như SSBank đấy và ba xem, hoàn cảnh của anh ba và chị hai có khác nhau điểm nào không? À! Có chứ! Khác ở chỗ, chị hai may mắn không bị đem ra làm kẻ thứ ba phá hoại tình yêu của người khác, và khác ở chỗ..." Cậu lau nhanh nước mắt của mình. "Chị ấy có thể tự giải thoát mình, còn anh ba thì không!"

"THANH TUẤN! MÀY ĐỨNG LẠI ĐÓ! MÀY VỪA NÓI CÁI GÌ?"

Ông Phạm quát lớn và ôm lấy ngực mình khi những lời nói xúc phạm của Thanh Tuấn như những mũi dao gắm phập vào trái tim ông.

"Con nói cái gì? Chẳng lẽ ba nghe một lần không hiểu sao? Ba còn muốn ai chết vì ba nữa đây? Chị hai, anh ba và còn muốn con nữa àh? Ba không thể kinh doanh được! CÁI CÔNG TY NÀY KHÔNG THỂ PHÁT TRIỂN ĐƯỢC DƯỚI SỰ LÃNH ĐẠO CỦA BA! BA ĐỪNG TỰ DỐI MÌNH NỮA. BAO NHIỀU VỊ THẾ MÀ ÔNG NỘI ĐỂ LẠI TỪ TỪ MẤT ĐI VỀ TAY CỦA BA! DÙ BA CÓ BÁN CON MÌNH, BÁN CHỊ HAI, ANH BA VÀ CẢ CON, BA CŨNG KHÔNG THỂ KÉO CÁI CÔNG TY NÀY TRỞ VỀ ĐIỂM VỐN CÓ CỦA NÓ. TẤT CẢ ĐÃ SỤP ĐỔ TRONG TAY BA!"

Thanh Tuấn quát lớn và chạy ra ngoài, nước mắt cậu thấm đẫm gương mặt nhỏ nhắn, cậu muốn khóc thét lên vì giận dữ vì nhớ lại những chuỗi ngày đau đớn trước đó của mình. Trong khi ông Phạm vẫn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế chủ tịch, bàn tay ông bóp chặt ngực trái như xoa dịu cơn đau đang ngấm ngầm giết chết ông. Phải chăng dù có cố gắng như thế nào, ông cũng không thể đưa tập đoàn của mình trở lại như xưa. Thanh Tuấn nói đúng, nó không còn mạnh mẽ, không còn là một tập đoàn đáng kính trọng trong giới may mặc nữa. Nó chỉ còn lại cái tên và còn lại mảnh đất rộng lớn này để tiếp tục hoạt động cầm chừng.

Dù Trung Đan đã bỏ nhiều vốn và trực tiếp cạnh tranh với Thanh Tuấn để quản lý chi nhánh trung tâm, sự phồn thịnh của chi nhánh không thể cứu sống được hàng chục chi nhánh khác và cả công ty mẹ nữa. Có phải ông là một kẻ bất tài vô dụng? Một kẻ không thể kinh doanh và phải dùng hạnh phúc của những đứa con mình để đánh đổi. Đó có còn là mục đích tìm một chỗ dựa vững chắc cho con mình trong tương lai hay ông chỉ dùng những cái cớ cao đẹp ấy để che lấp sự bất tài của mình. Là ông đã tự đánh lừa bản thân nên bây giờ...ông mất tất cả...mất mọi thứ...

"Anh không sao. Chuyện không có gì to tát cả, anh không để ý đâu!"

"......"

"Anh nói thật mà, thôi... đến tiết của anh rồi. Cúp máy nhé, yên tâm đi! Anh không sao đâu."

"......"

"Ừ! Anh biết mà, đừng lo lắng."

Gập điện thoại lại trước khi ngồi thụp xuống sàn cùng với những giọt nước mắt. Hoàng Khoa chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thảm hại một cách đáng sợ như thế này. Mọi người nhìn anh bằng đôi mắt nửa thông cảm , nửa khinh bỉ và nửa như trêu chọc. Không nơi nào anh đi qua mà không nhận lấy những cái nhìn soi mói. Đến khi bản thân tìm được sự thanh thản trong nhà kho thì những dòng chữ đó lại tua chậm trong đầu, để hành hạ trái tim, hành hạ tâm hồn anh một lần nữa. Nơi nhà kho trống vắng này vẫn không thể đem lại sự yên bình trong tâm hồn. Anh đau quá, cái đau của việc phản bội chăng? Hay cái đau của sự ghen tuông vô lý?

Anh biết Trung Đan không yêu mình nhưng anh vẫn cho phép mình hướng về Trung Đan trong một tháng còn lại, anh muốn dập tắt mầm xanh trong tim mình nhưng càng dập tắt, nó càng vươn lên mạnh mẽ.

Nhưng bây giờ, nó đang run rẩy dù giông gió vẫn chưa kéo về, những chiếc lá mỏng manh đang rơi rụng dù anh đang cố gắng chăm bón. Anh đau quá, đau như bị ai đó bóp nghẽn trái tim. Cái đau này...có thật là nó đến với anh không? Sao anh lại đau nhiều đến thế? Sao anh lại khóc nhiều đến thế? Những tiếng nấc ư ử cứ phát ra không ngừng. Tại sao Trung Đan lại quan trọng như thế? Chẳng phái đó là tình cảm nhất thời sao? Chẳng phải anh sẽ quên được gã sao? Chẳng phải...

"Trung Đan à!... hu hu hu...Trung Đan à... Khụ khụ khụ...Trung Đan à...Tại sao tôi lại đau như thế này? Tại sao anh khiến tôi đau như thế này? Hu hu hu...Tại sao ngay cả tâm hồn tôi, anh cũng không buông tha... tại sao vậy? Tại sao lại là tôi... Tại sao lại là tôi...Tại sao cả tâm hồn tôi...anh cũng không buông tha? Hu hu hu..."

Đứng bên ngoài, Đức Thiện cảm thấy trái tim mình đang chết dần khi những tiếng gọi Trung Đan cứ vô thức phát ra từ Hoàng Khoa. Điều hắn lo sợ và cố gắng trấn an bản thân bằng lòng chung thủy của Hoàng Khoa đã đến. Hoàng Khoa đã chấp nhận để Trung Đan bước vào trái tim mình. Hắn có thể làm tất cả để có được anh, hắn có thể thành một người xấu xa để giữ anh bên cạnh, để bảo vệ anh khỏi Trung Đan nhưng hắn phải làm gì để giữ trái tim của anh chỉ thuộc về hắn trọn vẹn như ngày xưa?

Sự xuất hiện của Trung Đan như một định mệnh, như một thử thách tình yêu mà thượng đế muốn hắn vượt qua chăng? Nhưng...hắn làm sao vượt qua khi người hắn yêu không hoàn toàn yêu hắn nữa, không còn duy nhất hình bóng hắn trong trái tim nữa...

"CỐC CỐC CỐC"

"Hoàng Khoa à! Ra đi anh! Đừng trốn trong đó!"

"Anh ổn mà, chỉ là muốn yên tĩnh thôi!" Giọng Hoàng Khoa nghẹn lại khi cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh.

"Ra đi! Em đưa anh đi ăn. Bây giờ trường vắng rồi, đừng sợ! Ra đi anh!"

Một khoảng lặng sau câu nói của Đức Thiện, Hoàng Khoa chậm chạp mở cửa và hắn có thể nhìn thấy đôi mắt sưng húp của anh. Hắn có nên vuốt ve đôi mắt xinh đẹp mọng nước đó không? Hắn có nên ôm anh vào lòng và dỗ dành như ngày xưa không? Hay hắn đơn giản chỉ nắm lấy bàn tay lạnh buốt kia và bỏ vào túi áo khoác của mình, chỉ là một cái nắm tay như thế, nó ý nghĩa hơn cách ôm và an ủi bình thường.

"Chúng ta ra ngoài nhé, em sẽ thấy thoải mái hơn!"

"Ừm!"

Nắm tay Hoàng Khoa bước ra khỏi cổng trường, bóng cả hai trải dài trên con đường đầy lá vàng. Mỗi người một suy nghĩ nhưng lòng họ nặng trĩu bởi nỗi đau của chính mình. Tại sao nắm tay cùng đi, cùng bước trên một con đường nhưng cả hai sao xa vời quá, sao xa đến nỗi... cả hai không thể chạm vào nhau được.

Và... vì mải đuổi theo suy nghĩ của mình, Đức Thiện và Hoàng Khoa đã không nhận ra một người đang đứng với gương mặt tức giận phía sau mình. Là Trung Đan! Gã đã lo lắng và đã vội đến trường tìm anh, mọi công việc bận rộn được gác qua một bên và gã muốn đỗ xe ở đây để chờ anh, để cùng anh đi ăn cơm và giải thích với anh về tờ báo đó. Nhưng nhìn xem, Hoàng Khoa không quan tâm đến gã, anh thậm chí không buồn nhìn về phía sau mình, tay anh đan vào tay Đức Thiện và được hắn cho vào túi áo khoác. Chắc là ấm áp lắm nhỉ? Chắc là vui vẻ lắm nhỉ?

Hóa ra... những lo lắng của gã đều là dư thừa, mọi thứ được viết trong báo với Hoàng Khoa chỉ là một tin tức bình thường có ghi tên người chồng tạm bợ của mình vào đó thôi phải không? Tất cả chỉ có như thế và gã như một thằng ngốc khi đứng chờ anh trong lo lắng như thế này. Thậm chí, gã đã không dám bước vào trường vì gã sợ ánh mắt trách móc của cậu, gã sợ những giọt nước trong suốt lăn dài trên đôi má hồng, gã sợ những tiếng thổn thức phát ra từ đôi môi ngọt ngào đó. Gã - một người lần đầu tiên biết đến sự sợ hãi và cũng lần đầu tiên muốn giải thích với một ai đó chuyện có liên quan đến mình, lần đầu tiên...

"TIN TIN TIN"

Lao nhanh qua hai con người vẫn còn tay trong tay kia, để mặc vũng nước bên đường bị bánh xe lăn qua khiến nước văng tung tóe lên người anh, gã không muốn nhìn thấy cảnh anh và Đức Thiện bên nhau, gã không muốn nhưng gã lại không dừng xe mà kéo anh về phía mình. Gã cảm thấy rất rối bời, gã cảm thấy khó chịu nhưng gã không hành động, gã cần một liều thuốc để bình tĩnh lại và liều thuốc đó mang tên Hoàng Khoa. Nhưng...sẽ chẳng bao giờ gã có được liều thuốc đó chăng? Cho dù cố gắng, hắn cũng không có được.

Cùng lúc đó.

"Chạy mà không chịu nhìn đường, anh có sao không?" Đức Thiện lau đi vệt nước trên tóc và trên gương mặt buồn bã của Hoàng Khoa.

"Anh không sao! Anh ổn mà!" Hoàng Khoa chỉ lắc đầu và nhìn về chiếc xe phía trước. Anh làm sao không biết đó chính là xe Trung Đan, anh làm sao không biết gã đã nhìn thấy cảnh Đức Thiện cho tay anh vào túi áo. Vậy cũng tốt, như thế để gã biết rằng...anh không yêu gã, mọi thứ về gã... không liên quan đến anh.

Tại sao anh khiến tôi đau đớn thế này vậy Trung Đan? Anh thật nhẫn tâm... Tại sao vậy, tại sao lại dịu dàng với tôi và...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro