28.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chuyện này là sao?" Ông Lê ném tờ báo lên bàn ngay khi bảo Trung Đan đến phòng mình.

"Ba muốn con giải thích cái gì? Tất cả được ghi trong đó hết rồi!" Trung Đan cũng bực bội không kém, mọi thứ đang đảo lộn trong đầu gã từ khi nhìn thấy Hoàng Khoa bình thản cùng Đức Thiện ra ngoài, gã chẳng biết bản thân nên có phản ứng như thế nào nữa.

"Ngay từ đầu, ba đã không cấm con qua lại với Khánh Ly!"

"Nhưng điều đó không có nghĩa ba muốn con lên báo như thế này. Con biết giá cổ phiếu của chúng ta vì tờ báo này mà giảm đáng kể không? Chưa kể đến thanh danh của con và bộ mặt của công ty chúng ta. Mọi thứ đều gắn liền với nhau và khi có vấn đề, tất cả đều bị thiệt con hiểu không?" Ông Lê cau có nhìn thái độ dửng dưng của con trai mình.

"Con biết phải làm sao rồi, chỉ cần tổ chức một buổi họp báo, con nghĩ rằng bọn nhà báo phải thấy được sự thân mật giữa con và Hoàng Khoa, con sẽ phủ nhận toàn bộ, coi như điều bịa đặt."

"Còn Khánh Ly?"

"Con sẽ giải quyết với cô ta sau!"

Nói xong, Trung Đan bỏ ra ngoài với gương mặt u ám hơn thường ngày. Không nhân viên nào dám mang hồ sơ vào phòng gã vào lúc này vì biết rằng bản thân có thể trở thành tấm bia để gã trút giận. Sau khi Trung Đan trở về công ty, thái độ của gã cực kỳ tồi tệ và điều đó đã được thể hiện sau khi gã sa thải tại chỗ một nhân viên giao hợp đồng muộn 30 phút so với yêu cầu của gã.

Một ngày diễn ra không mấy yên bình với tất cả những người có liên quan đến bài báo, duy chỉ có một người vẫn đang rất vui vẻ với những gì mình đạt được. Khánh Ly nghiễm nhiên trở thành người mẫu độc quyền cho những hãng thời trang, mĩ phẫm cao cấp sau khi tin tức ấy được phát hành. Mọi chú ý đều đổ dồn vào cô người mẫu xinh đẹp này và họ hoàn toàn đồng ý khi một người tài giỏi như Trung Đan sánh đôi với cô nàng quyến rũ Khánh Ly này. Dù cô lắc đầu không nhìn nhận sự thật của bài báo nhưng cô biết, không cần cô thừa nhận, mọi người cũng đã thừa nhận rồi.

Mọi tội lỗi, mọi cái nhìn chỉ trích đều đổ dồn vào kẻ thù số một của cô – Hoàng Khoa và cô nghiễm nhiên trở thành kẻ bị hại trong chuyện tình tay ba này. Đúng! Sự thật cô là người bị hại, tình yêu của cô và Trung Đan vốn dĩ rất tốt đẹp, rất rất tốt đẹp nhưng vì sự xuất hiện của Hoàng Khoa, mọi thứ đã thay đổi, từ địa vị đến tình cảm, sự chọn lựa của Trung Đan và cả tình cảm của gã đều thay đổi.

Gã biết không? Khi một người đàn bà nổi giận, điều đó đáng sợ hơn cả một đội quân tinh nhuệ đấy. Cô đã cho gã cơ hội để hối hận nhưng gã không trân trọng điều đó. Bây giờ, gã có hối hận cũng không còn cơ hội nữa. Cô nhất định phải lấy được những gì đã mất, phải có những gì cô muốn và cô sẽ làm mọi thứ để Trung Đan biết rằng, cô mới là duy nhất! Cô mới là người chiến thắng!

Và trái với sự vui vẻ của Khánh Ly là tâm trạng u ám mệt mỏi của Hoàng Khoa. Anh cảm thấy chân mình không muốn bước thêm một bước nào vào ngôi nhà đồ sộ đó. Đối mặt như thế nào đây khi mọi người chắc chắn đều đã biết.

Bà Lê sẽ có dịp nói nặng nhẹ anh, Quỳnh Anh sẽ có dịp nhìn anh bằng đôi mắt khinh bỉ và ba chồng anh – ông Lê sẽ tức giận tột độ mà la mắng anh. Chưa kể đến Trung Đan, gã là người khiến anh sợ nhất và không dám bước vào nhà nhất. Anh đối diện với gã như thế nào đây khi trái tim anh vẫn chưa thôi nhức nhối, chưa thôi đau lòng và chưa tha thứ cho những gì gã đã gây ra với anh. Hôm nay, gã đến trường nhưng sao gã không vào? Sao gã không nói? Sao gã không giải thích mà lạnh lùng lướt xe lên trên khiến vũng nước bên cạnh bắn lên người anh ướt sũng. Gã không cần giải thích với anh vì gã vốn không xem anh là vợ, anh vốn không thể ảnh hưởng đến gã.

"Sao không vào nhà?"

Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau mà Hoàng Khoa biết chắc đó là của Trung Đan, anh cảm thấy cơ thể mình đang run rẩy, cái lạnh của sương đêm và cái lạnh từ con người gã truyền đến khiến đôi chân mệt mỏi như ngã quỵ.

"Ăn gì chưa?" Gã lại tiếp tục hỏi.

"..."

"Đi ăn không?"

"Bỏ ra!" Hoàng Khoa giật tay ra khỏi bàn tay to lớn của Trung Đan trước khi gã kéo anh đi.

"Em giận?"

"Không có! Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ!"

"Đi đến bây giờ mới về, mệt là phải rồi. Đi cẩn thận kẻo bị đau!"

Giọng nói vô tình của Trung Đan khiến đôi chân Hoàng Khoa dừng lại. Gã nói như thế là có ý gì? "Cẩn thận kẻo bị đau?" là ý gì? Chẳng phải gã đã phản bội anh sao? Chẳng phải gã là người đã khiến anh như thế này sao? Tại sao gã lại có thể đổ ngược mọi sai lầm vào người anh như thế chứ? Anh chưa bao giờ phản bội gã, chưa bao giờ làm mất mặt nhà họ Lê bằng những chuyện mà gã đã, đang và vẫn làm như thế. Gã có tư cách trách mắng anh sao? Gã không có! Hoàn toàn không có!

"Anh nói vậy là sao?" Hoàng Khoa gằn từng tiếng, anh chẳng thể nhường nhịn con người này nữa rồi.

"Em làm thì em biết, cần tôi giải thích sao?" Trung Đan nhướng mày. "Em học theo cái câu "ông ăn chả thì bà ăn nem"..... "

"BỐP"

Một bên mặt Trung Đan đau rát khi nhận lấy cái tát nảy lửa của Hoàng Khoa, nước mắt thay cho những lời muốn nói từ Hoàng Khoa. Tại sao gã có thể nói câu đó trong khi gã mới chính là người khiến anh như thế này? Tại sao gã luôn khiến anh đau lòng, luôn khiến anh phải khóc và luôn khiến anh mệt mỏi như thế này chứ? Tại sao anh lại vì con người này mà đau khổ, mà khóc như một đứa trẻ để rồi lừa dối Đức Thiện rằng anh không khóc vì gã. Nước mắt anh rơi là vì ai? Trái tim anh đau là vì ai? Thế mà gã có thể nói như thế, rốt cuộc, trong lòng gã anh là gì? Anh là gì?

"Sao anh có thể nói như vậy? Anh mới là người gây ra mọi thứ! Anh mới là người có lỗi!" Hoàng Khoa nghiến răng khi nhìn thấy gương mặt tối sầm của Trung Đan. "Anh ra đây làm gì? Chờ Khánh Ly à? Hay là cười nhạo bộ dạng tôi lúc này? Nhìn tôi thê thảm chứ? Đều nhờ anh ban cho tôi! Nhờ anh ban cho tôi đó! TẠI SAO TÔI PHẢI KHÓC VÌ ANH? TẠI SAO TÔI PHẢI ĐAU NHƯ THẾ NÀY CHỨ? LÀ TẠI ANH HẾT! TẤT CẢ LÀ TẠI ANH HẾT! LÀ TẠI ANH!"

"Tôi xin lỗi, Hoàng Khoa à!"

Ôm chặt lấy con người đang đánh mạnh vào ngực mình, tiếng thổn thức của anh khiến gã đau lòng quá. Vốn dĩ gã rất lo lắng cho anh, gã không thể cứ ngồi trong nhà chờ anh, gã muốn ra ngoài tìm anh, muốn tìm anh về và sẽ ôm anh thật chặt như bảo vệ, như trói buộc một cách ích kỷ. Anh biết không, gã đã vui mừng khi nhìn thấy anh đang từng bước về nhà nhưng đôi chân anh chợt dừng lại, gã muốn anh bước tiếp nhưng sao anh lại dừng? Sao anh không vào nhà? Có phải ngôi nhà này đáng sợ đối với anh như thế không? Gã không muốn anh như thế và...gã một lần nữa khiến anh đau lòng. Gã chỉ muốn...gã chỉ muốn anh biết rằng gã vẫn chờ anh, gã yêu anh rất nhiều.

Nhưng gã không thể nói, những điều gã nói lại khiến anh đau lòng, lại khiến nước mắt anh rơi, lại khiến con tim nhỏ bé ấy quặn thắt lại vì gã. Anh cũng yêu gã phải không? Anh khóc, anh đánh gã, anh mắng gã là vì anh đau vì gã, là vì anh yêu gã và vì anh ghen phải không? Anh biết gã yêu anh rất nhiều phải không? Anh biết phải không?

"Bỏ ra!" Hoàng Khoa nấc lên từng hồi khi cơ thể được ôm trọn bởi đôi tay ấm áp của Trung Đan. "Đừng khiến tôi mệt mỏi nữa. Đừng khiến tôi đau nữa!"

"Tôi...Không...A...Tôi...An..."

Chỉ một tiếng "Anh" nhưng mãi gã vẫn không nói được, gã muốn nói gã xin lỗi vì khiến anh đau lòng nhưng gã đã chọn anh, gã sẽ không như thế nữa, gã sẽ chỉ yêu một mình anh mà thôi, đừng giận gã, đừng trách gã và đừng khóc vì gã. Hãy chỉ cười vì gã thôi được không?

"A... Anh... Anh sẽ không như thế nữa!" Trung Đan thở phào khi cái tiếng khó khăn đó cuối cùng cũng được thốt ra. "Lúc trước, anh...đúng là có quen với Khánh Ly, nhưng bây giờ thì chia tay rồi! Bài báo đó là cô ta muốn hại...anh, vì cô ta muốn em và...anh cãi nhau..."

"Tôi..."

Hoàng Khoa ngỡ ngàng vì sự thay đổi cách
xưng hô này, lần đầu tiên gã xưng bản thân mình là anh và lần đầu tiên gã ôm anh chặt đến thế, cái ôm rất chặt nhưng không khiến anh đau, lời nói không mang sự khinh bỉ hay xỉ nhục mà chỉ là một lời giải thích, gã giải thích cho anh biết gã và Khánh Ly đã chia tay nhau trước đó, gã muốn anh không khóc, gã muốn anh không đau nữa ư?

"Tôi không phải là người thứ ba phải không?" Không hiểu vì sao, trong lòng Hoàng Khoa đã không còn dậy sóng, dường như mặt biển đang bình yên trở lại. "Tôi vốn không phải người chia cách anh và Khánh Ly phải không?"

"Ừ! Không phải! Em không phải! Đừng khóc nữa, ngày mai chúng ta sẽ họp báo. Anh sẽ nói tất cả, sẽ không ai trách em, không ai nói em là người phá hoại cả. Em...em là...vợ anh! Vợ hợp pháp!"

Chưa bao giờ Hoàng Khoa nghe được những lời nói dịu dàng này của Trung Đan, cơ thể anh dường như nhẹ nhõm khi trút được gánh nặng ngàn cân này. Thật kỳ lạ, chỉ với vài câu nói dịu dàng của gã mà anh đã không còn trách gã nữa, chỉ với cái ôm này mà anh cảm thấy cơ thể mình ấm áp hẳn, chỉ với hơi thở nóng hổi đang phả vào cổ anh đã đủ để anh bình yên. Anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.

"Thật ra, anh...anh yêu em, Hoàng Khoa!"

Cơ thể Hoàng Khoa mềm nhũn trong tay Trung Đan khiến gã hốt hoảng, nỗi sợ hãi tột độ khiến đầu óc gã quay cuồng. Không kịp thông báo cho người trong nhà, Trung Đan vội vã bế Hoàng Khoa đến bệnh viện gần nhất.

Em sao vậy Hoàng Khoa? Đừng làm anh lo!

Chiếc taxi đưa cả hai đến bệnh viên, Trung Đan ôm chặt lấy cơ thể người vợ mỏng manh của mình và liên tục gọi tên anh. Bàn tay gã chạm vào gương mặt lạnh lẽo của anh, gã hôn lên mắt, lên mũi và lên đôi môi tím tái. Lần đầu tiên gã nhìn thấy Hoàng Khoa ngất đi trong lòng mình, lần đầu tiên gã biết đến cảm giác sợ mất một ai đó, lần đầu tiên gã sợ hãi đến thế.

Phía trên, người tài xế chốc chốc lại nhìn vào kính chiếu hậu. Ông hoàn toàn nhận ra đó chính là tổng giám đốc của SSBank – người đang có scandal tình ái với người mẫu Khánh Ly. Nhưng thái độ của ông không còn khó chịu khi nhìn thấy gã đang ôm người đang bất động trong lòng – Hoàng Khoa – người vợ bị cho là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của họ. Gương mặt thánh thiện của người con trai này không thể là gương mặt của kẻ thứ ba được và thái độ của Trung Đan đối với người vợ của mình không thể chứng minh bài báo đó là sự thật được.

Trả tiền cho tài xế một cách vội vã, Trung Đan bế nhanh Hoàng Khoa vào bệnh viện và quát lớn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Gã – một tổng giám đốc quyền lực của nền kinh tế đang bế một người con trai với bộ quần áo nhàu nát và đôi dép mang ở nhà. Gã hoàn toàn không còn là một tổng giám đốc uy nghiêm lịch lãm thường ngày mà trở thành một người chồng đang hết sức lo lắng cho vợ mình.

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt trong khi ý tá mời gã làm thủ tục nhập viện cho Hoàng Khoa, đầu óc gã rối bời và gã đã viết một cách máy móc lên bảng đăng ký nhập viện. Đôi mắt tinh anh bây giờ chứa đầy sự lo lắng và sợ hãi, gã đi qua lại trước cửa và câu mong cho người vợ nhỏ của mình bình an.

"Anh có cần gọi điện thoại cho người nhà biết không ạ?" Một y tá ân cần hỏi khi nhìn thấy thái độ quá lo lắng của gã.

"Không cần, cám ơn!"

Mỗi giây trôi qua trong bệnh viện khiến gã như phát điên, chưa bao giờ gã cảm thấy thời gian trôi qua một cách chậm chạp như thế. Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt và điều đó cho gã biết: Hoàng Khoa đang rất nguy hiểm!

"Anh có chắc là không muốn gọi cho gia đình không? Tôi thấy cậu Lê vào trong đó đã hơn một tiếng rồi."

"TÔI NÓI KHÔNG CẦN! CÁM ƠN! CÔ KHÔNG NGHE RÕ À?"

Tiếng quát giận dữ của Trung Đan khiến cô y tá giật mình sợ hãi, cái bá khí vẫn không mất đi ngay cả khi gã lo lắng như thế. Gọi điện cho gia đình, mọi người đến đây đông đủ có giúp được gì cho Hoàng Khoa? Ngay cả gã, gã cũng chỉ có thể ngồi chờ ở đây, càng nhiều người chỉ càng phiền toái và gã rất ghét sự phiền toái đó.

"CẠCH"

"Anh Lê!" Vị bác sĩ tháo khẩu trang sau khi bước ra khỏi phòng cấp cứu.

"Vợ tôi sao rồi bác sĩ? Em ấy có sao không?" Trung Đan hỏi nhanh.

"Cậu Lê không sao, do cơ thể suy nhược và có dấu hiệu bị nhiễm lạnh nên ngất đi. May mắn rằng anh đã đỡ và đưa cậu ấy đến đây kịp thời, trong thời gian này mà có chấn động mạnh thì nguy hiểm cho mẹ và con lắm!" Vị bác sĩ vỗ vai gã trong khi gã vẫn chưa thể hiểu hết những gì ông
nói.

"Mẹ và con? Ý ông là...?" Trung Đan nghi hoặc nói.

"Cậu Lê có thai và thai đã được 4 tuần tuổi rồi! Chúc mừng anh!"

Vị bác sĩ cười gượng khi bàn tay mình vẫn trơ trọi trước mặt Trung Đan, gã thậm chí không bắt tay ông và nhảy cẫng lên như một đứa trẻ khi biết vợ mình có thai. Gã lùi ra sau và ngồi phịch xuống ghế, gương mặt ngỡ ngàng của gã khiến ông ngạc nhiên. Đây là sự vui mừng của một người sắp làm cha sao? Không! Gương mặt này...là gương mặt không thể tin được, và cũng có thể cho rằng...gã đã quá vui mừng mà không biết phản ứng như thế nào chăng?

Có thai? 4 tuần? Cách đây một tháng?


P/s: Mọi người nghĩ hộ tôi tên con của cả hai người đi, là con gái nhé. Well, sau chương này sẽ là một chuỗi vấn đề đấy")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro