29.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vâng! Con và Hoàng Khoa sẽ ở lại bệnh viện, ba và mẹ cứ yên tâm. Hoàng Khoa chỉ bị suy nhược nên ngất đi. Sáng mai chúng con sẽ về."

"........."

"Không có sao đâu, ba và em đừng lo. Hoàng Khoa chỉ bị suy nhược cơ thể vì làm việc quá sức. Sáng mai là có thể xuất viện rồi."

"........."

"Mọi chuyện sẽ được giải thích vào ngày mai, em yên tâm. Anh cúp máy đây!"

Chỉnh lại điện thoại về chế độ rung sau khi kết thúc cuộc gọi cho hai bên gia đình, Trung Đan thở dài nhìn người vợ đang nằm im trước mặt mình. Đưa tay vuốt ve gương mặt nhợt nhạt và chạm nhẹ vào sợi dây truyền nước biển của anh. Mũi kim cắm phập vào làn da mỏng manh nơi tay khiến gã xốn mắt. Cảm giác như bàn tay gã cũng đang đau lắm. Có thai rồi, Hoàng Khoa của gã có thai đã một tháng. Tại sao lại là một tháng? Tại sao lại là bốn tuần? Tại sao không là năm tuần, sáu tuần, bảy tuần mà lại là bốn tuần?

Gã biết bản thân nghĩ như thế là không công bằng cho Hoàng Khoa nhưng gã không thể dẹp đi cái suy nghĩ một tháng trước Hoàng Khoa và Đức Thiện đã có một đêm cùng nhau. Gã càng không chắc họ có cùng nhau bao nhiêu đêm nữa không, có hẹn hò nhau để ôm ấp, để tỉ tê với nhau không. Có lẽ đối với người khác, hay tin mình làm cha sẽ nhảy cẫng lên vui sướng, sẽ hét lên và sẽ ôm lấy người vợ của mình cùng lời cảm ơn xuất phát từ trái tim. Nhưng gã...gã không vui, gã không hề vui, trái lại...gã muốn vứt bỏ đứa bé tội nghiệp ấy.

Gã không chắc gã thật sự là ba của đứa bé đó không, gã không chắc bản thân mình có chấp nhận sẽ yêu thương con của một người khác hay không? Gã biết gã ích kỷ nhưng gã không thể chấp nhận điều đó. Hoàng Khoa là của gã và đứa trẻ trong bụng Hoàng Khoa cũng phải là con của gã. Nhưng...

"Tôi rất yêu em Hoàng Khoa à!"

Thì thầm vào tai Hoàng Khoa những lời mình muốn nói, Trung Đan hôn nhẹ lên trán anh, gã chuyển xuống cánh mũi nhỏ và dừng lại ở đôi môi hồng. Bàn tay gã đặt hờ lên bụng Hoàng Khoa. Nụ hôn không dịu dàng, không ấm áp. Nó chứa đầy sự suy tư và phân vân. Trung Đan đã không nói cho hai bên gia đình việc Hoàng Khoa mang thai, gã cũng không có ý sẽ nói chuyện này cho anh biết. Gã phân vân, gã rối bời và gã sợ...gã sợ sẽ mất anh, gã sợ anh sẽ rời bỏ gã để trở về với mối tình đầu của mình. Gã phải đối mặt với việc mất anh và nếu mất anh...gã mất tất cả.

"Nó là con của chúng ta chứ Hoàng Khoa?" Gã lại thì thầm vào tai anh.

"Đừng lo, thời gian này cậu Lê sẽ không bị thai ảnh hưởng, trường hợp của cậu ấy là phát hiện rất sớm. Thường khi phải đến giai đoạn ốm nghén, người ta mới biết mình có thai hay không, lúc đó thai đã được hai hoặc ba tháng tuổi rồi"

..........

"Anh đừng nên để cậu Lê vận động mạnh, bây giờ thai chỉ là phôi thôi, rất là yếu và dễ sẩy. Anh nên cho cậu Lê nghỉ ngơi nhiều, tốt nhất là nằm trên giường thường xuyên, tránh cử động mạnh hay xúc động mạnh."

..........

"Không thể kiểm tra bây giờ được, khi thai được bốn hoặc năm tháng tuổi, chúng tôi mới có thể tiến hành siêu âm và xác định thai là trai hay gái"

..........

"ADN? Chúng tôi chỉ có thể tiến hành kiểm tra khi bé được sinh ra mà thôi"

...........

"À vâng! Tôi hiểu ý anh"

Cuộc đối thoải ngắn ngủi giữa gã và vị bác sĩ cấp cứu cho Hoàng Khoa kết thúc nhanh chóng khi anh được đưa ra khỏi phòng cấp cứu. Trung Đan quyết định không nói cho Hoàng Khoa biết về chuyện mang thai, rồi gã sẽ tìm cách...giữ lại hay...từ bỏ...

4 giờ sáng.

Trần nhà trắng xóa hiện dần trước mắt Hoàng Khoa khi anh tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cơ thể dường như rã rời nhưng không có cảm giác khó chịu. Hoàng Khoa nhắm mắt lại một lúc trước khi nhìn kỹ mọi thứ xung quanh mình. Trí nhớ của anh dừng lại khi Trung Đan ôm anh thật chặt và đổi cách xưng hô với anh, và sau đó... cơn mệt mỏi từ đâu kéo đến khiến anh không thể nghe được những câu tiếp theo của gã.

Bệnh viện!

Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hoàng Khoa khi anh nhìn thấy chai nước biển đang nhỏ từng giọt chậm chạp vào cơ thể anh. Tiếng máy lạnh âm ỉ bên tai nhưng Hoàng Khoa lại không cảm thấy lạnh. Dường như có một ai đó đang ôm anh và bảo vệ anh khỏi cái lạnh đó.

Nhìn sang bên cạnh, gương mặt cau có của Trung Đan dần hiện rõ. Ngay cả khi ngủ, gương mặt gã cũng không thể bình thản, đôi mày lúc nào cũng cau có vẫn không thể được nghỉ ngơi mà giãn ra đôi chút.

Hoàng Khoa tự hỏi gã đang mơ thấy những gì mà đôi mày cau có đến như thế? Gã mơ thấy điều gì mà gương mặt gã suy tư đến thế.

Hoàng Khoa cảm thấy trái tim anh thật ấm áp khi nằm trong vòng tay của Trung Đan, anh chẳng phải không muốn bên cạnh gã sao? Anh chẳng phải hứa với chính mình rằng bản thân chỉ có thể yêu Đức Thiện sao? Nhưng khi nghe gã giải thích, khi nghe gã xưng bản thân mình là anh, trong lòng anh lại bình thản, trái tim anh lại có những nhịp đập bình yên và cơ thể cậu thôi không còn run rẩy. Tình cảm của anh dành cho gã lớn đến mức có thể khóc, có thể đau và cũng có thể bình yên trở lại vì gã sao? Vậy thì với Đức Thiện, tình cảm đó là gì? Anh cũng ghen, cũng đau và vui vì Đức Thiện, anh cũng có lần khóc khi nhìn thấy hắn vô tình chạm vào một cô gái khác hay quá thân mật với ai đó. Anh sẽ chọn ai? Anh phải chọn ai đây?

Nhìn kỹ Trung Đan hơn, gã là một người chồng rất bảnh bao và mạnh mẽ, gã có thể cho anh một chỗ dựa khi gục ngã và cũng có thể bên cạnh anh khi sợ hãi. Vuốt nhẹ đôi mày để chúng giãn ra một chút, Hoàng Khoa chạm tay vào môi mình trước khi đưa nụ hôn đó đến đôi mày ấy qua ngón tay rụt rè. Anh lướt xuống chiếc mũi cao và thẳng của gã, vẽ viền môi của gã và gõ nhẹ lên đôi môi thô ráp ấy vài cái trước khi nhìn kỹ gã một lần nữa. Anh muốn lưu lại đôi mắt này, cánh mũi này, đôi môi này, gương mặt này, cơ thể này thật kỹ trong trí nhớ của mình. Xa gã có lẽ sẽ đau khổ như khi xa Đức Thiện nhưng anh không thể cùng lúc chấp nhận hai người, anh chỉ có thể chọn 1 mà thôi.

"Ngủ đi!"

Rụt tay lại khi Trung Đan nói nhỏ, Hoàng Khoa cảm thấy mặt mình đang nóng lên vì xấu hổ khi những hành động của anh đều dễ dàng bị gã phát hiện như thế.

"Xin lỗi!" Hoàng Khoa lắp bắp khi nghĩ đến việc hành động của mình biến thành trò trẻ con với gã. "Tôi...không cố ý đâu..."

"Không sao! Em...bị suy nhược cơ thể, tốt nhất là xin nghỉ dạy đi!" Trung Đan nói khi đôi mắt vẫn còn nhắm chặt. "Ở nhà trông coi việc nhà, muốn mua gì thì lấy thẻ của anh mà dùng."

"Chỉ là mệt thôi mà, không cần phải nghỉ đâu. Tôi sẽ khỏe nhanh thôi!" Hoàng Khoa mỉm cười khi cảm thấy lời nói của gã quá đỗi ấm áp.

"Nghỉ đi!" Giọng nói vẫn mang tính áp đặt của gã vẫn không thay đổi. "Ngày mai...anh mở cuộc họp báo để nói rõ mọi việc. Em chỉ việc mỉm cười và đứng bên cạnh anh, đừng nói gì cả!" Gã thở mạnh và kéo anh lại gần mình hơn. "Việc của Khánh Ly, em đừng nghĩ đến nữa. Anh và cô ấy đã chia tay rồi, bọn anh đến với nhau chỉ vì nhu cầu và mục đích của mỗi người thôi. Chia tay cũng không có gì vướng bận!"

Phút giây ấm áp của Hoàng Khoa chợt biến mất khi Trung Đan kết thúc câu nói của mình. Nhu cầu và mục đích? Hai thứ đó đều có khi gã kết hôn với anh, hai thứ đó gã đều nói thẳng với anh trước khi chiếm đoạt tất cả những gì mà anh đã và đang giữ gìn. Gã đến với anh chỉ vì mục đích thôi, đúng rồi! Gã đến với anh vì muốn mở rộng kinh doanh, gã đến với anh chỉ vì gã muốn nâng cao địa vị của mình, tình yêu không thể tồn tại trong lòng gã, tình yêu không thể tồn tại...

Nhìn thấy gương mặt buồn bã của Hoàng Khoa, Trung Đan biết anh đang suy nghĩ vẩn vơ, biết anh đang nghĩ đến múc đích ban đầu của gã. Đúng! Gã cưới anh là vì kinh doanh, là vì muốn nâng cao địa vị nhưng điều đó đã không còn tồn tại khi trái tim gã đã hoàn toàn thuộc về anh. Gã khó chịu khi anh bên cạnh người đàn ông khác, gã ghen tuông khi anh không ở nhà, gã sợ hãi khi anh ngất đi hay biến mất khỏi tầm mắt gã. Tất cả những điều đó không phải là yêu thương sao? Tất cả những điều đó không phải là quan tâm lo lắng sao? Gã yêu anh nhiều lắm, rất yêu, yêu nhiều đến nỗi...dù biết bản thân mình có thể không là cha đứa bé, nhưng gã vẫn không muốn rời xa anh, không muốn trả anh về với Đức Thiện.

"Hoàng Khoa!" Trung Đan hít sâu trước khi
chạm vào gương mặt của anh bằng bàn tay to ấm của mình. "Đừng đi làm nữa, đừng gặp Đức Thiện nữa!" Gã nói chậm như để anh có thể hiểu hết ý của gã.

"Anh..." Hoàng Khoa tròn mắt như thể không tin vào tai mình.

"Anh rất không vui khi em bên cạnh anh ta...Dù sao, em cũng là vợ anh. Anh đã chia tay với Khánh Ly và anh cũng hy vọng em giống như anh."

Hoàng Khoa cúi đầu không nói, đây có phải là gã gián tiếp nói yêu anh không? Không muốn người đàn ông khác bên cạnh anh, không muốn người đàn ông khác chạm vào anh. Như thế, gã...

"Hôm nay, khi em đọc bài báo đó, em rất tức giận và em đã đánh anh thay cho sự tức giận đó. Em nói anh phản bội em hay không tôn trọng em nhưng...nếu người được đưa lên báo không phải là anh mà là em...em nghĩ em có như thế với anh không hay anh mới là người làm điều ngược lại?"

Mọi giác quan của Hoàng Khoa chấn động khi nghe câu hỏi của Trung Đan. Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chưa từng nghĩ rằng người lên báo sẽ là anh. Gã đang trách anh phải không? Trách anh quá ích kỷ khi nghĩ người sai phạm mãi là gã, ích kỷ khi nghĩ rằng anh có thể quen và tiếp tục mối quan hệ với Đức Thiện còn gã thì không được! Gã phải bên cạnh anh, phải yêu anh và chỉ có anh mà thôi.

Đúng! Nếu hôm nay, người lên báo kia không phải là gã mà là anh, anh sẽ xử lý như thế nào? Sẽ khóc với gã và nói rằng bản thân mình chưa bao giờ có lỗi với gã? Không! Anh có lỗi với gã, anh cũng đã phản bội gã, phản bội chính mình. Bây giờ anh mới nghĩ, nếu là anh thì sẽ có bao nhiêu người nhìn anh bằng đôi mắt khinh rẻ vì có chồng mà còn "ăn vụng", sẽ có bao nhiêu câu chất vấn anh từ gia đình và bạn bè? Sẽ có ai bên cạnh anh? Sẽ có ai tin lời anh nói? Và anh sẽ phải làm gì để chống chọi, để thanh minh rằng anh vẫn chưa một lần để cơ thể này thuộc về người đàn ông thứ hai ngoài Trung Đan?

Vậy thì...gã đã chịu những gì ngày hôm nay? Có bao nhiêu cặp mắt nhìn gã? Họ có coi gã là tổng giám đốc quyền lực không? Có bao nhiêu câu hỏi chất vấn gã? Bố? Ba? Mẹ? Thanh Tuấn? Quỳnh Anh? Nhà báo? Và ai nữa? Ai bên cạnh gã lúc đó? Gã sẽ phải làm gì lúc đó? Có phải mục đích gã đến trường tìm anh là như thế, gã cần có người tin tưởng gã, cần có người bên cạnh gã lúc đó để tiếp thêm niềm tin và sự bình tĩnh cho gã? Đây là sự thật hay anh tự suy diễn? Nhưng... có phải Trung Đan hỏi như thế để trách anh sao quá ích kỷ, trách anh sao quá vô tình...

"Không trả lời được phải không?" Trung Đan nhướng mày. "Nên đừng đổ hết tội lỗi cho anh, chúng ta cùng một loại người, chỉ có điều...họ quan tâm đến anh nhiều hơn em."

"Tôi... Tôi..." Đến lượt BamBam lắp bắp, anh không biết phải nói gì khi những lời nói của Trung Đan đều là sự thật.

"Anh nghĩ em nên có sự chọn lựa. Anh đã chia tay với Khánh Ly, còn em?"

Nằm trong vòng tay Trung Đan, tiếng nói của gã vẫn đều đều bên tai khiến anh bối rối. Gã nói điều đó...có nghĩa là gã đã chọn anh, gã chia tay với Khánh Ly là vì anh sao? Bây giờ, gã muốn anh giống như gã? Chia tay Đức Thiện?

Xoay mặt Hoàng Khoa về phía mình, Trung Đan chậm rãi đặt lên đôi môi đang mím đó một nụ hôn. Gã liếm nhẹ lên môi anh và chạm vào hàm răng xinh của anh. Gã mút chậm từng chút một đôi môi ngọt ngào của anh và muốn anh chấp nhận gã. Đôi mắt gã cẩn thận quan sát từng cảm nhận trên gương mặt của Hoàng Khoa và gã không chấp nhận khi anh vẫn không có biểu hiện đáp lại. Anh đơn giản là nhìn gã trong ngỡ ngàng.

Trung Đan không thể chờ, tính kiên nhẫn của gã vốn rất mỏng và gã không thể chờ đến khi Hoàng Khoa chủ động mở miệng cho chiếc lưỡi tham lam của gã dạo chơi. Bàn tay tự lúc nào đã chạm vào mái tóc Hoàng Khoa để kéo anh gần hơn, để nụ hôn thêm sâu hơn.

Hoàng Khoa vẫn thế, anh im lặng để gã tự do mút mát mình, gã vẫn không nhắm mắt khi hôn anh nhưng trong mắt gã, hình ảnh anh ngập tràn, đôi mắt gã dịu dàng quá đỗi và gã vẫn đang kiên nhẫn chờ anh đáp trả. Trung Đan nói đúng, đã đến lúc để anh chọn lựa, đã đến lúc anh phải tìm đến hạnh phúc của mình rồi. Thật sự không công bằng cho cả hai nếu anh chọn Trung Đan hay Đức Thiện. Họ cũng không phải món đồ để anh có thể chọn lựa hay vứt bỏ, để anh có thể tự do ra đi mà không quyến luyến.

Không! Hoàng Khoa sẽ quyến luyến lắm, sẽ đau lòng lắm nếu bước ra khỏi cuộc đời của một người và anh sẽ càng đau lòng hơn nếu không thể bên cạnh người đàn ông đã vô tình chiếm trọn trái tim anh.

"Khi hôn..." Hoàng Khoa dứt ra khỏi nụ hôn với Trung Đan. "Nếu thật lòng thì...phải nhắm mắt lại!" Anh nói nhỏ.

"Không nhắm mắt không có nghĩa là không thật lòng!"

Trung Đan nhếch mép nhìn đôi mắt mở to của Hoàng Khoa, gã yêu đôi mắt của anh, gã yêu cái mũi và yêu đôi môi của anh. Gã càng yêu chủ nhân đang sở hữu những thứ đó nhiều hơn và yêu tâm hồn của người đó nhiều hơn nữa. Gã hôn anh thật sâu, thật mạnh mẽ và thật nồng ấm. Hoàng Khoa nói ra câu đó, anh đã chọn gã, anh quyết định sẽ bên cạnh gã. Mặc cho những điều gì đang hay sắp sửa xảy ra, chỉ cần giây phút này thôi, gã muốn hôn anh thật sâu, thật mãnh liệt!

Mỉm cười và ôm lấy tấm lưng rộng của Trung Đan khi gã đè nghiến lấy anh, môi gã phủ lên đôi môi anh mạnh mẽ và cơ thể gã đang phủ lên cơ thể nhỏ bé của anh. Nỗi sợ hãi của đêm đầu tiên vẫn còn đó nhưng Hoàng Khoa sẽ cố gắng vượt qua nó. Cơ thể anh run rẩy khi tay Trung Đan luồn vào áo nhưng anh sẽ cố gắng trấn tĩnh bản thân rằng Trung Đan sẽ rất dịu dàng với anh, gã đã chọn anh và tất nhiên...gã sẽ trân trọng anh.

Trái với suy nghĩ của Hoàng Khoa, Trung Đan nhẹ nhàng dứt khỏi nụ hôn và ôm chầm lấy anh. Cơ thể anh nặng trĩu khi phải chịu lấy sức nặng của gã bên trên mình nhưng anh cảm thấy ấm áp lắm, gã đang ôm anh rất chặt, rất rất chặt.

Nhưng Hoàng Khoa không thể nhìn thấy đôi mắt u uất của gã, anh không cảm nhận được cái ôm kỳ lạ của gã và không cảm nhận được đôi môi của gã đang mấp máy một điều gì đó. Anh đã quyết định và anh đang chìm đắm trong hạnh phúc của chính mình. Trung Đan không nói yêu anh, nhưng gã cho anh cảm giác được yêu thương, được che chở và được trân trọng. Ít ra, gã đã không tiến tới khi ký ức kinh khủng và sự run rẩy trở về.

Buổi sáng yên lành đến với Hoàng Khoa khi anh cùng Trung Đan trở về nhà. Hôm nay là buổi sáng ấm áp nhất mà anh từng biết từ khi trở thành vợ của Trung Đan. Phải chăng mọi điều đã được giải quyết rõ ràng? Phải chăng mặt trời đã mọc sau những ngày mưa bão?

"Con định đưa Hoàng Khoa đến đó à? Liệu nó đủ bình tĩnh để trả lời mọi câu hỏi của phóng viên không?" Ông Lê lo ngại nhìn Trung Đan ngay khi Hoàng Khoa bước lên lầu để thay đồ.

"Nó là thầy giáo, nó không biết nói thì ai biết nói đây?" Bà Lê nhìn vào tờ báo với vẻ đắc chí, bà thích tờ báo này.

"Chúng con sẽ ổn. Mọi thứ để con lo liệu, bố và mẹ không cần lo lắng đâu!" Trung Đan cúi đầu chào và lên phòng.

30 phút sau.

Hoàng Khoa cảm thấy nhịp thở của mình thật khó khăn khi có rất nhiều phóng viên thuộc những tòa soạn nổi tiếng đến đây tham dự buổi phỏng vấn. Hàng loạt tiếng máy ảnh vang lên và mọi người chăm chú vào màn hình laptop của chính mình.

Hoàng Khoa chắc rằng họ đang xem lại những câu hỏi mà họ đã soạn ra trước khi chính thức phỏng vấn Trung Đan và anh.

"Em chỉ cần mỉm cười và im lặng. Mọi thứ để anh lo!"

Lời dặn dò của Trung Đan khiến Hoàng Khoa cảm thấy yên tâm hơn một chút. Đồng hồ đã điểm tám giờ và Trung Đan đang nắm tay anh bước ra ngoài. Tiếng máy ảnh và đèn flash một lần nữa vang lên khiến Hoàng Khoa bối rối. Chưa bao giờ anh trực tiếp đối diện với nhiều phóng viên đến như thế, anh cảm thấy chân mình đang mềm nhũn ra và nếu không có Trung Đan bên cạnh, có lẽ anh đã không thể đứng vững rồi.

"Xin chào! Hẳn mọi người đã đọc tin tức được tờ NewSS đăng tải vào sáng hôm qua. Hôm nay, tôi mở cuộc họp báo này để giải đáp thắc mắc của mọi người. Nhưng trước đó, tôi muốn nói rằng, tình cảm giữa tôi và vợ tôi – Hoàng Khoa không phải là vì kinh doanh hai gia đình mà đến với nhau. Tôi và Khánh Ly cũng đã có một thời gian quen biết nhau nhưng chúng tôi chỉ là những người bạn tốt của nhau mà thôi."

Trung Đan nhếch mép khi câu nói phủ đầu của mình dập tắt những câu hỏi hóc búa của cánh phóng viên. Một khoảng lặng kéo dài vài giây diễn ra trước khi phòng họp trở lại với sự ồn ào của nó.

"Tổng giám đốc Lê! Theo chúng tôi được biết, sau khi kết hôn anh vẫn còn qua lại với người mẫu Khánh Ly. Có vài người đã nhìn thấy và chụp được ảnh hai người bước vào khách sạn. Anh có thể giải thích như thế nào về việc này?"

"Những bức ảnh đó là thật!" Trung Đan khẳng định trước sự ngỡ ngàng của mọi người, gã nhếch mép và ngã người ra sau ghế như chiêm ngưỡng sự ngạc nhiên của họ. "Nhưng..." Gã xoáy sâu vào người hỏi gã câu đó. "Các vị hãy nhìn thật kỹ tấm ảnh. Đó là NHÀ HÀNG – KHÁCH SẠN. Chúng tôi vào đó để ăn cơm cùng nhau, như thế không có gì sai cả. Chẳng lẽ theo các vị, tôi đã có vợ và tôi không được phép mời bạn tôi đi ăn cơm ở nhà hàng? Chỉ cần tôi đưa người khác vào đó thì các vị quy cho tôi phản bội vợ tôi sao?"

Không khí trong phòng lại im lặng trước cách nhếch mép chiến thắng của Trung Đan. Ngồi bên cạnh gã, Hoàng Khoa không biết khen hay sợ cách trả lời của Trung Đan. Tay anh run đến nỗi vạt áo đáng thương của anh nhăn nhúm lại.

"Đừng có run như vậy!" Ghé sát tai Hoàng Khoa mà thì thầm đồng thời đặt tay lên bàn tay lạnh run của anh và hành động này Trung Đan biết chắc đã khẳng định trước giới báo chí rằng tình cảm của gã và Hoàng Khoa vốn rất tốt.

"Cậu Lê! Tôi có thể hỏi cậu một câu không?" Một phóng viên lên tiếng.

"Tôi?" Hoàng Khoa run rẩy chỉ vào mình trước khi quay sang nhìn Trung Đan. Gã chỉ chầm chậm gật đầu.

"Tôi xin lỗi khi hỏi một câu nhạy cảm như thế này, từ khi kết hôn đến bây giờ, chưa một ai nhìn thấy cậu và tổng giám đốc Lê đi ăn cùng nhau hoặc đi chơi cùng nhau. Liệu cuộc sống hai người có thật sự hạnh phúc hay chỉ giả vờ hạnh phúc trước mặt người khác?"

"Tôi..." Hoàng Khoa cúi đầu, anh cảm thấy sợ quá nhưng đã đến lúc anh bảo vệ người chồng của mình. Anh chỉ đơn giản là nói lên sự thật, anh sẽ không phóng đại hay thêm bớt điều gì. "Không phải đi ăn ở những nhà hàng sang trọng hay đi du lịch đình đám mới thể hiện sự hạnh phúc của chúng tôi." Hoàng Khoa liếc nhìn Trung Đan. "Chúng tôi thường đi ăn ở một quán nhỏ trong hẻm và đi công viên thành phố để chơi. Chúng tôi muốn cuộc sống của chúng tôi diễn ra một cách...bình thường. Chỉ cần quan tâm đến tôi, thì không đi chơi hay không đi ăn cùng nhau thì cũng không có gì là phiền hà. Tôi...hiện tại rất hạnh phúc với anh ấy."

"Cảm ơn cậu Lê."

Tiếp sau đó, những câu hỏi cứ vang lên nhưng không còn gay gắt như trước nữa. Buổi phỏng vấn được trực tiếp ghi hình và phát sóng tại chỗ cho tất cả mọi người có thể biết được.

"Hôm qua chính tôi đưa họ đến bệnh viện đó. Cậu ta rất lo lắng cho vợ mình. Cứ ôm hôn suốt. Nếu là giả thì đâu có lo lắng dữ như thế!" Bác tài xế nói ngay khi nhìn thấy nhiều người nói Trung Đan giả dối.

"Ầy! Tôi là y tá ở bệnh viện đây. Hôm qua tôi bị anh ta nạt lại muốn ngất xỉu. Anh ta lo cho vợ lắm, cứ đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu suốt. Tôi thấy mà còn thương!" Một cô gái trẻ lên tiếng.

Ở một nơi khác.

"Ơ! Đây là hai người ăn cơm trong quán mình đó bà xã!" Người đàn ông với tạp dề xanh chỉ vào màn hình ti vi.

"Thật không? Tôi không nhớ!" Người phụ nữ ngần ngại.

"Thật! Hôm đó anh thấy có hai người đó là ăn mặc toàn đồ đắt tiền nên chú ý nhiều hơn, hóa ra là tổng giám đốc Lê và vợ cậu ấy. Họ vừa nhắc đến quán chúng ta đó bà xã."

Buổi họp báo đã diễn ra rất tốt đẹp với Trung Đan và Hoàng Khoa, nhưng nó thật sự tồi tệ với Khánh Ly và một người đang nhìn chăm chăm vào màn hình như không tin vào tai mình – Đức Thiện.

Anh được lắm Trung Đan! Đừng tưởng như thế sẽ thoát khỏi tôi.

Ngay sáng hôm sau, tin tức buổi họp báo đã được đăng tải trên trang nhất của tất cả các tờ báo nổi tiếng lẫn lá cải. Mọi người bàn tán với nhau và khẳng định mọi điều của đôi vợ chồng này là thật. Không ai chú ý đến một title rất nhỏ ở mặt sau của trang báo.

"Con trai của ông hoàng chứng khoán nối nghiệp cha, trở thành tỷ phú trẻ nhất Việt Nam sau ba ngày đầu tư cổ phiếu"

P/s: Đăng một chap để chúc mừng sinh nhật Lê Nguyễn Trung Đan!🥳🥳 Chúc anh mãi là chỗ dựa vững chắc cho ebe Khoa nhé:3 Yêu thương thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro