4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: Chap có H, không thích phiền clickback.

"Ăn đi. Tôi không muốn mang cái danh bỏ đói vợ mình ngay ngày đầu tiên kết hôn!"

Gõ hai tiếng vào phần thức ăn còn nguyên của Hoàng Khoa, Trung Đan không khỏi cau mày khi nhìn thái độ bất hợp tác của anh. Anh không yêu gã và gã không yêu anh, đó là sự thật. Nhưng một sự thật khác, anh là vợ của gã và hành động như thế khiến gã mất mặt trước đám đông. Khách sạn này lại có phần góp vốn của gã trong đó, mọi người sẽ để ý từng hành động và cử chỉ của cả hai. Với hành động như thế, gã chắc chắn sẽ có nhiều lời đàm tiếu về mối quan hệ này và bọn nhà báo sẽ thêu dệt thành một câu chuyện nào đó hoặc họ vô tình viết lên một sự thật đang bị che giấu.

"Tôi ăn hay không liên quan gì đến anh? Đừng bắt tôi làm mọi việc như thể tôi là thú nuôi của anh!"

Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ đang thong thả ăn tối, Hoàng Khoa thật không hiểu nổi con người này. Liệu gã có thấy một chút tội lỗi nào đó khi đã chiếm đoạt anh, hay gã có điều gì đó phiền muộn khi bị bắt lấy người mà gã không yêu? Gã không có! Gã thong thả thưởng thức bữa tối của mình như thể cuộc sống của gã chưa từng bị đảo lộn, gã mỉm cười với mọi người và cảm ơn những lời chúc tụng sáo rỗng của kẻ nịnh hót, gã trả lời điện thoại và gọi cho người có lẽ là người yêu như thể không có sự tồn tại của anh. Với cuộc sống hôn nhân như thế, tại sao gã có thể chấp nhận được, tại sao anh có thể chấp nhận được và tại sao gia đình hai bên có thể chấp nhận được? Chẳng qua cũng chỉ vì một chữ mà thôi...

Tiền!

"Cậu không muốn ăn thì tùy cậu. Nhưng cậu bây giờ là vợ tôi, cho dù sau bữa ăn này chúng ta có ly hôn đi chăng nữa thì ngay giờ phút này cậu vẫn là vợ tôi và tôi không muốn bị mất mặt bởi kẻ như cậu. Tốt nhất là ngoan ngoãn biểu lộ rằng chúng ta đang hạnh phúc hoặc là cậu sẽ phải đối mặt với nguy cơ ba cậu bị phá sản ngay lập tức. Tôi có thể rút vốn từ công ty ba cậu bất cứ lúc nào."

"Những lời này, nếu anh nói với ba tôi, có lẽ ông ấy sẽ răm rắp nghe theo anh. Nhưng người nghe anh nói lại là tôi và tôi không cần quan tâm anh đang nghĩ gì cũng không cần biết anh có bị mất mặt hay không."

Nắm chặt tay mình để kiềm chế bản thân không lao đến giết chết kẻ đang ngồi trước mặt mình, Hoàng Khoa thật sự không biết bản thân đã làm nên chuyện gì tội lỗi để phải nhận lấy cuộc sống như thế này. Trong khi anh đang ngồi ăn những món ngon ở khách sạn năm sao sang trọng thì Đức Thiện-người anh yêu đang làm gì? Có phải hắn đang nhìn lại tấm ảnh hạnh phúc mà cả hai chụp trước đây? Có phải hắn đang khóc cho cuộc tình này không? Hôm nay hắn đã ăn chưa? Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu Hoàng Khoa, tay anh run rẩy chạm vào điện thoại đang nằm yên trong túi mình. Anh nhớ hắn quá, anh đau quá, anh muốn bỏ hết tất cả để trở về. Nhưng...những thứ muốn vứt bỏ vẫn đeo bám anh, chúng không anh buông xuôi, chúng hành hạ anh từng giây phút, để anh nhớ rằng...anh không thể thoát khỏi chúng!

"Nghe đây, chúng ta tuy là vợ chồng nhưng đó là trên danh nghĩa. Vì thế, tôi sẽ không chuyển bất cứ một khoản tiền nào vào tài khoản của em như những ông chồng mỗi tháng đem lương về "nộp" vợ. Tôi có công việc của tôi và em có công việc của em. Chúng ta chỉ có ngủ cùng phòng và đi cùng nhau khi có lễ tiệc. Tiền ai người ấy tự tiêu, tôi không động chạm đến tiền của em và ngược lại."

"Tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của anh. Kết hôn với anh là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi không muốn nó càng ngày càng bị vấy bẩn nữa."

"Haha. Tôi thích sự thẳng thắn của em. Nhưng đừng tưởng chỉ có tôi là ghê tởm. Cả ông bố vĩ đại của em và bản thân em cũng không khá hơn tôi đâu. Đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân em cao quý!"

"Ào"

Phòng ăn chợt im lặng ngay khi ly rượu trên tay Hoàng Khoa tạt thẳng vào mặt Trung Đan, dòng nước màu đỏ trầm sóng sánh dập tắt nụ cười ngạo nghễ của gã, gương mặt của anh dập tắt niềm kiêu hãnh của gã, đôi mắt anh dập tắt mọi sự bình tĩnh mà gã dành cho anh. Gã không muốn bị mất mặt, anh đã khiến gã mất mặt trước toàn bộ đám đông. Những lời nói nhỏ vang lên, những bàn tay bắt đầu chỉ chỏ vào gã như thể gã đã làm một việc xấu xa với anh. Cơn giận bốc lên cao, đêm nay, gã sẽ cho anh biết anh là ai và gã là ai. Là anh mạnh hay gã mạnh!

"Được lắm Hoàng Khoa! Cậu sẽ phải hối hận vì dám làm điều này với tôi!"

"Bỏ ra! Bỏ tôi ra!"

Vùng vẫy một cách bất lực khi bàn tay anh bị siết chặt bởi bàn tay to lớn của gã, anh không muốn đi lên phòng với gã, anh muốn chạy thoát gã, anh muốn giết gã nhưng mọi nỗ lực của anh đều vô dụng. Gã quá mạnh...

"Phịch"

"Cậu giỏi lắm Hoàng Khoa! Tôi đã bảo cậu không được làm tôi mất mặt và kết quả là cậu đã biến tôi thành thằng hề trước mặt mọi người trong phòng ăn?"

Nới lỏng cúc áo để giải tỏa phần nào cơn giận đang bùng nổ sau khi đẩy mạnh Hoàng Khoa vào phòng, Trung Đan nhìn thẳng vào anh bằng đôi mắt không thể nào giận dữ hơn của mình. Gã sẽ cho anh biết anh sẽ như thế nào nếu khiến gã mất mặt. Mặc kệ anh đang ngã sóng soài dưới sàn nhà, mặc kệ tiếng "rắc" vang lên đâu đó từ anh, bây giờ gã chỉ muốn nghiền nát anh và khiến anh biến mất vĩnh viễn.

"Tôi thích như thế thì sao?" Cố nén cơn đau, Hoàng Khoa mỉm cười nhìn Trung Đan bằng ánh mắt khinh thường nhất. Cho dù phải chết, anh cũng phải khiến gã mất mặt.

Bốp.

"Câm miệng!"

Bốp.

"Đồ khốn! Anh lấy quyền gì bắt tôi câm miệng?"

Đáp trả cái tát tóe lửa của Trung Đan bằng cái tát không kém cạnh của mình. Gã không có quyền đánh anh, cũng không có quyền mắng anh. Anh đã phải câm lặng về làm vợ gã, anh đã phải câm lặng nhìn người cha tàn nhẫn bán đứa con ruột của mình mà vẫn cười nói vui vẻ với mọi người. Tất cả cũng chỉ vì anh yêu Đức Thiện và Thanh Tuấn, cũng chỉ vì anh lo cho cái gia đình mà anh đã được sinh ra và được nuôi nấng thành người. Đó là sự hy sinh cuối cùng của anh, anh không muốn phải câm lặng nữa, anh không muốn hy sinh nữa, anh không muốn làm gì nữa!

"Được lắm Hoàng Khoa! Cậu giỏi lắm! Dám tát tôi? Chưa có ai dám đánh tôi như thế này, tôi sẽ không đánh cậu, tôi sẽ cho cậu nếm phải thứ còn đau hơn cái tát này gấp trăm lần!"

Lau vết máu ở khóe miệng, Trung Đan nhếch mép nhìn Hoàng Khoa bằng đôi mắt giận dữ cực độ. Gã lấy điện thoại từ trong túi, nhướng mày một chút trước khi đặt nó lên bàn, gã sẽ cho anh biết cái giá phải trả khi khiến gã mất mặt cũng như cả gan đánh gã.

"Anh muốn làm gì? Anh muốn làm gì?" Bản năng khiến anh vô thức lùi về sau, có cái gì đó không ổn.

"Làm gì? Tất nhiên là làm chuyện vợ chồng nào cũng phải làm trong đêm tân hôn cả, baby à."

Lao vào Hoàng Khoa khiến anh không kịp phản kháng, gã sẽ bắt anh trả giá cho những gì anh đã làm. Đó là sự trả thù của Lê Nguyễn Trung Đan, gã sẽ trả thù bằng mọi giá dù cho đó là cách hèn hạ và đê hèn nhất!

"Không, bỏ ra! Tôi sẽ giết anh! Buông ra!"

Cố gắng vùng vẫy và đánh mạnh vào lưng Trung Đan như một sự phản kháng cuối cùng. Những cú đánh khiến lưng gã đỏ ửng nhưng vẫn không làm gã thôi giật bỏ chiếc áo sơ mi trên người anh, tiếng thét kêu cứu không làm gã thôi hành hạ anh bằng dấu đỏ trên ngực và cổ, sự nỗ lực chống trả của anh cũng không thể giữ lại mảnh vải nào trên người. Một lần nữa gã nhìn thấy tất cả của anh, một lần nữa nụ cười nửa miệng xuất hiện trên gượng mặt lạnh lẽo của gã. Cơ thể anh run rẩy với lấy tấm chăn bên cạnh nhưng không thể. Anh không muốn thuộc về gã một lần nữa. Một lần là quá đủ cho sự tủi nhục của mình, một lần là quá đủ cho những đau khổ mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai, một lần là quá đủ, quá đủ rồi!

"Trung Đan! Anh không phải người! Tôi sẽ giết anh! Tôi sẽ giết anh! A!"

Cong người đẩy Trung Đan ra khi gã cắn mạnh vào ngực mình, mùi tanh của máu xộc mạnh vào mũi anh và gã nhưng gã không hề dừng lại, gã muốn anh đau đớn hơn nữa, phải đau đớn đến nỗi không bao giờ quên được đêm nay, mãi mãi không thể quên và mãi mãi không thể đối đầu với gã.

"Buông ra! Huhu...buông ra!"

Nước mắt lại rơi, tiếng khóc tức tưởi lại vang lên một lần nữa khi gã tiến sâu vào cơ thể anh mà không hề có sự chuẩn bị nào. Gã không dùng anh để thỏa mãn cũng không phải để thỏa lấp cơn khát của gã. Gã muốn anh phải nhớ lấy cảm giác này, cảm giác đau đớn đến thấu xương này để anh không bao giờ có thể chống đối gã ngay cả trong tiềm thức. Anh chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng gã!

Với Hoàng Khoa, chưa bao giờ anh cảm thấy đau đớn và tủi nhục như thế này. Hai lần anh bị gã chiếm đoạt trong đau khổ và nhục nhã, hai lần nước mắt anh rơi trong ngày được xem là ngày hạnh phúc. Hạnh phúc ở đâu? Thỏa mãn ở đâu? Tại sao anh không thể nhìn thấy, tại sao anh không thể với tới được? Phải chăng vì người anh yêu không phải là chồng anh, phải chăng người anh muốn hiến dâng không phải là gã nhưng hai lần đều bị gã chiếm đoạt. Cơ thể anh run theo từng nhịp đẩy mạnh mẽ của gã, cảm giác thỏa mãn len lỏi vào người anh, tại sao con người luôn phản ứng với cảm giác như thế này? Tại sao anh không biến thành một khúc gỗ? Sẽ không có đau đớn, sẽ không có tiếng rên rỉ tủi nhục kia, sẽ không có cảm giác thỏa mãn nhỏ nhoi giữa hai cơ thể kia. Tại sao con người phải có cảm xúc, tại sao?

"Uhm..."

Ôm lấy con người đang run rẩy đón nhận dòng chất lỏng trắng đục đi sâu vào cơ thể mình, Trung Đan hôn mạnh lên cổ anh để đánh dấu lại những cảm xúc đau đớn và thỏa mãn gã mang lại cho anh. Gã thỏa mãn, thật sự, và gã muốn tiếp diễn điều này nhiều lần nữa. Người anh em của gã vẫn đang đứng sững và nó muốn một lần nữa đi sâu vào nơi ẩm ướt nóng bỏng đó. Mặc cho anh có đồng ý hay không, mặc cho anh chống trả hay hòa nhịp cùng, gã muốn thêm nữa. Bây giờ Hoàng Khoa không khác một khúc gỗ, anh nằm im và nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Lại một lần nữa mất tất cả về tay gã, một lần nữa tủi nhục vì gã!

"Hoàng Khoa! Tôi đã lưu cảnh của chúng ta vào đây, nếu em còn tái hiện chuyện lúc ăn tối một lần nào nữa hoặc có bất kì hành động nào chống đối lại tôi hoặc công việc của tôi thì...đoạn video này sẽ được bạn trai em thưởng thức đấy!" Trung Đan cầm lấy điện thoại lắc lắc, mỉm cười.

Hoàng Khoa không nói, anh nhắm mắt để ép giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má. Anh biết, từ giờ phút này, anh không thể tự do, không thể phản kháng và nước mắt anh sẽ còn rơi nhiều lần nữa...

"Đi ngủ thôi, tôi mệt rồi. Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu kì nghỉ thoải mái."

Ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Hoàng Khoa sau khi kéo chăn phủ kín cả hai, sự mệt mỏi của nhiều lần quan hệ khiến gã ngủ ngay sau đó. Còn anh, bao giờ anh mới có giấc ngủ ngon?

P/s: Trong tối ngày 1/12 hoặc tối 2/12 sẽ có chap mới, mà tôi cũng không chắc lắm vì sáng đi tiêm=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro