5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Thiện à! Anh có ở nhà không?"

"À, vào đi Tuấn."

Bước vào ngôi nhà nhỏ nhưng ngăn nắp của Đức Thiện, mọi thứ trong nhà khiến Thanh Tuấn bất ngờ. Đêm qua, khi nhìn thấy dáng hắn lẻ loi trở về dưới cơn mưa lớn, cậu nghĩ hắn sẽ tìm quên Hoàng Khoa trong men rượu, sẽ khóc thương cho tình yêu của hai người, sẽ lấy ảnh anh ra xem và hỏi vì sao anh lại làm như thế. Nhưng cậu đã lầm. Ngôi nhà vẫn sạch sẽ, trong thùng rác không có rượu, trên bàn vẫn là những món ăn đơn giản trước khi đi dạy, chiếc giường gần đó cũng gọn gàng, những quyển album vẫn ngăn nắp trên kệ gỗ. Đức Thiện đã không như cậu nghĩ, hắn mạnh mẽ và bình tĩnh hơn cậu. Hắn không đâm vào men rượu, không đâm vào nước mắt và thất vọng, cuộc sống của hắn diễn ra như mọi ngày nhưng cậu biết, tất cả những điều mình nhìn thấy chỉ là cái bên ngoài, còn trong lòng hắn...

Nó đang nổi sóng, nó đang gào thét, nó đang rơi nước mắt không ngừng. Cũng giống như Hoàng Khoa, hắn đau...đau đến độ hắn không thể khóc...hắn không thể làm gì ngoài việc tiếp tục cuộc sống trên thế giới này. Nỗi đau đớn lớn và sâu hơn những kẻ khóc than cho người khác thấy khi họ không còn tình yêu, nỗi đau của hắn...nó quá lớn!

"Sáng sớm em đến đây có việc gì không?" Đặt hai bát cơm xuống bàn, Đức Thiện nhìn Thanh Tuấn như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như chưa bao giờ nhìn Hoàng Khoa lên xe hoa, như chưa bao giờ trở về thầm lặng trong cơn mưa nước mắt ấy. "Em ăn cơm cùng anh nhé, có trứng với rau xanh thôi!"

"Dạ...em đến để..." Cậu ngập ngừng, cậu biết nói gì đây khi mục đích của cậu đến đây để an ủi hắn. Nhưng bây giờ, hắn không cần đến sự có mặt của cậu, hắn không để cậu nhìn thấy nỗi đau của mình, cậu phải làm sao đây? "À, em lâu rồi không ăn cơm anh nấu, nên em qua ăn ké đấy mà. Em đói quá, ăn cơm thôi!"

Không nghĩ nhiều nữa, cậu vui vẻ một cách giả tạo khi vòi vĩnh bát cơm của hắn. Nếu hắn không muốn chia sẻ, cậu sẽ bên cạnh hắn để giúp hắn đỡ phần mệt mỏi.

"Ăn cơm đi, sắp trễ giờ đi làm rồi đấy."

Nuốt đau đớn vào lòng khi nhìn thấy nét vui gượng gạo của Thanh Tuấn. Hắn biết thành ý của cậu chứ, hắn biết tình cảm cậu dành cho hắn không đơn giản là anh em nhưng hắn không thể chấp nhận nó, khi có Hoàng Khoa hay đã mất anh, hắn vẫn không thể chấp nhận cậu. Nỗi đau của hắn, tình yêu của hắn đều dành cho Hoàng Khoa.

Mất anh, hắn cảm giác đời mình không còn ánh sáng, mỗi ngày không được ôm anh trong vòng tay, hắn thấy mình lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Hắn muốn tìm quên trong men say, hắn muốn tìm quên tất cả bằng thuốc ngủ nhưng hắn biết, Hoàng Khoa của hắn không bao giờ muốn hắn trở nên như thế. Hoàng Khoa muốn hắn mạnh mẽ đối diện, muốn hắn mạnh mẽ sống và tin một ngày nào đó đón anh về. Hoàng Khoa của hắn sẽ hãnh diện vì hắn, sẽ vui mừng khi nhìn thấy hắn vẫn an toàn và nỗ lực không ngừng như thế. Nước mắt hắn chảy ngược vào trong, nụ cười của hắn nằm lại trong trái tim, chờ ngày đón anh về.

Bữa cơm sáng hôm nay nặng nề hơn bao giờ hết, ngoài trời...mây cũng xót thương cho tình yêu của hắn nên chuyển màu xám xịt.

"Ăn đi!"

Bị gõ hai tiếng vào đĩa thức ăn còn nguyên vẹn, Hoàng Khoa chầm chậm cầm đũa lên ăn bữa sáng gượng ép này. Đôi mắt anh thâm quầng vì khóc và khó ngủ, gương mặt bơ phờ mệt mỏi sau một đêm đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Bây giờ, ngay cả quyền hành hạ chính mình cũng mất, anh không còn gì để giữ lại cho riêng mình rồi. Số phận thật khắc nghiệt với anh, ngay cả cái quyền cơ bản nhất của con người, anh cũng không có. Rốt cuộc, anh có còn là con người không?

"Vì hành động của em mà mọi người nhìn tôi bằng con mắt kì quặc. Hôm nay em cần phải có biểu hiện tốt với tôi cũng như những người ở đây. Ăn xong chúng ta sẽ ra biển, em cần phải tươi cười với tôi, đi với tôi. Nếu hôm nay em vẫn còn biểu hiện như hôm qua thì đừng trách tôi. Đừng nghĩ em không còn gì để mất, em vẫn còn thứ để mất đấy!"

Hoàng Khoa im lặng ăn nốt phần thức ăn của mình một cách máy móc, anh không quan tâm đến những gì xung quanh kể cả giọng nói của gã, còn thứ để mất à? Anh biết gã muốn ám chỉ đến Đức Thiện của anh, đúng...anh còn Đức Thiện và nếu anh sơ sót, nếu anh phản kháng, anh sẽ mất đi một Đức Thiện ngờ nghệch hiền lành và thay vào đó là một Đức Thiện đau đớn khi nhìn thấy người mình yêu lên giường với người khác!

"Baby! Hôm qua là anh sai, anh không nên chọc em giận. Đừng như hôm qua nhé, anh đau lòng lắm đấy!"

Nắm lấy bàn tay đang cầm đũa của Hoàng Khoa khi cô phục vụ đến rót rượu vào ly. Gã nhìn thấy cái cười mỉm của cô nàng, gã biết chỉ cần câu nói đó thôi, tất cả nhân viên sẽ nhanh chóng nhận ra sự cố hôm qua là do gã vô tình chọc giận Hoàng Khoa, thật ra tình cảm vợ chồng của gã vẫn đầm ấm. Gã biết bàn tay Hoàng Khoa đang run lên vì giận, gã biết đấy nhưng gã không quan tâm. Không yêu anh, gã không cần quan tâm đến cảm nhận của anh làm gì, đó chỉ là điều thừa thãi mà thôi.

"Tôi vẫn muốn đi dạy, đừng bắt tôi nghỉ dạy ở trường, coi như là thù lao anh cho tôi khi tôi đồng ý làm những việc này với anh."

"Ok. Dù sao việc dạy học của em cũng không ảnh hưởng gì đến tôi."

"Cảm ơn."

Bãi biển chan hòa ánh nắng ấm áp, những cặp tình nhân nắm tay nhau đi dưới nắng thật hạnh phúc. Tất cả như một bức tranh sống động về cuộc sống gia đình và chuyện tình lứa đôi, nhưng trong bức tranh đó dường như không có anh. Tay trong tay, vai sánh vai nhưng Hoàng Khoa cảm thấy thật lẻ loi làm sao, bóng anh trải dài trên cát thật cô độc, tâm hồn anh thật lạnh lẽo dưới ánh nắng ấm áp của buổi bình minh. Tuyệt thật cái cảm giác vợ chồng như thế này, Hoàng Khoa tự hỏi kiếp trước anh đã làm gì để kiếp này phải chịu cảnh như này?

"Cười lên!"

Giọng nói Trung Đan như ra lệnh bên tai, Hoàng Khoa thật chẳng muốn nhếch môi nhưng vẫn phải nở nụ cười giả tạo bên người chồng xa lạ. Anh phải chịu đựng cuộc sống này trong bao lâu? Một tháng, hai tháng, ba tháng hay một năm, hai năm, hai mươi năm? Hoàng Khoa tự hỏi anh sẽ trải qua chuỗi ngày mệt mỏi này trong bao lâu? Bao lâu anh mới được giải thoát đây? Cơ thể anh đau nhức vì cuộc hoan lạc đêm qua của Trung Đan như nhắc nhở anh rằng, nỗi đau vẫn còn kéo dài, nước mắt vẫn còn rơi và nụ cười chưa đến hồi trở lại.

Cùng lúc đó.

Tiếng vỗ tay vang lên cả văn phòng khi bàn tay ông Phạm nắm lấy bàn tay ông Lê trong buổi kí kết SSBank chính thức là thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn nhà Phạm. Cả hai nhìn nhau một cách thân thiện nhưng trong đầu luôn hàm chứa mưu mô chiếm lấy công ty của đối phương. Những nụ cười giả dối vang vọng khắp nơi đây, tiếng cụng ly vang lên như một bản nhạc sôi động của sự dối trá và mưu tính. Không khí đặc quánh mùi vụ lợi nhưng những người bên trong vẫn cảm thấy thật thoải mái.

Ngoại trừ Thanh Tuấn.

Cậu cảm thấy buồn nôn và thoát khỏi nơi này ngay lập tức. Cậu không nghĩ rằng muốn công ty lớn mạnh thì phải dựa vào những người như thế này. Cậu muốn cạnh tranh công bằng, cậu muốn tự đi lên bằng chính sức mình như ông nội của cậu đã từng làm. Ông nội chưa bao giờ phải hy sinh con cái của mình để phục vụ kinh doanh. Ba của cậu được kết hôn với người ông yêu, cô của cậu được lấy người mình yêu là một tài xế taxi. Ai cũng được sống một cách thoải mái khi ông cậu còn sống vì ông cậu biết kinh doanh và kinh doanh giỏi. Nhưng khi sự nghiệp vào tay ba cậu, công ty làm ăn càng lúc càng thua lỗ, địa vị bị lung lay và ông không còn là người ba đáng kính của cậu nữa. Ông hy sinh con mình như một công cụ làm giàu, ông bán chúng để phục vụ cho cái địa vị mà ông muốn gìn giữ. Cậu may mắn không nằm trong số đó chỉ vì cậu có thể nối nghiệp kinh doanh của gia đình.

"Uống một chút nhé!"

Lắc đầu từ chối ly rượu của một chủ tịch nào đó mà cậu cũng không biết. Cậu muốn được yên tĩnh để suy nghĩ, muốn được tìm lại một chút không khí thoải mái giữa một nơi nhuốm đầy mùi vụ lợi và toan tính này.

"Tít tít tít"

Chuông điện thoại vang lên bên tai Thanh Tuấn và cậu nhận ra đó là tiếng chuông của người anh trai đáng thương. Vội vã ra ngoài nghe máy, cậu cảm nhận được sự vui mừng đang tràn ngập tâm hồn. Cậu không dám gọi điện cho Hoàng Khoa vì sợ những người họ Lê có điều để bắt bẻ. Bây giờ Hoàng Khoa đang gọi cho cậu, nỗi nhớ nhung anh trai lại trở về.

"Anh trai!"

"Thanh Tuấn à! Em sao rồi, khỏe không?"

"Em khỏe. Anh sao rồi? Anh ráng chịu đựng thêm một thời gian. Em hứa sẽ đưa anh về, em hứa sẽ đưa anh về và hai anh em mình sẽ đi thật xa. Chúng ta không ở nhà nữa."

Giọng nói Thanh Tuấn nghẹn ngào trong tiếng nấc, cậu muốn khóc thật to, cậu muốn hét lên rằng cậu nhớ anh và lo cho anh lắm. Người anh trai duy nhất của cậu, người anh đã thay vai trò làm cha, làm mẹ và làm chị để chăm sóc cậu, bên cạnh cậu. Người anh trai bây giờ đang sống một cách mệt mỏi bên cạnh con người được gọi là quỷ quyệt nhất trong những doanh nhân thành đạt. Cậu thương anh, cậu muốn cứu anh thoát ra khỏi vũng bùn.

"Thanh Tuấn, em thay anh đến thăm Thiện thường xuyên, giúp anh an ủi em ấy, giúp anh chăm sóc em ấy. Anh...anh không thể làm điều đó được nữa."

"Anh à!"

Hoàng Khoa không khóc nhưng Thanh Tuấn cảm nhận được nỗi lo lắng và đau đớn trong từng câu nói, trong từng lời dặn dò. Cậu lại muốn khóc rồi, cậu muốn được ôm người anh hiền lành của cậu ngay bây giờ, muốn được anh ôm như những đêm trời mưa lớn, kể cậu nghe những câu chuyện cổ tích như hồi bé mỗi khi không ngủ được. Cậu nhớ anh lắm, cậu nhớ anh đến phát điên đi được!

"Thanh Tuấn à, nghe lời anh, đừng để Thiện một mình, chăm sóc em ấy thay anh, anh..."

"Anh! Anh ơi!"

Điện thoại đã tắt và lòng cậu dường như phủ sóng, Hoàng Khoa phải chịu cuộc sống này bao lâu? Cậu phải chịu cuộc sống này bao lâu?

Anh trai! Hãy chờ em! Nhất định phải chờ em!

Quyết tâm một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng Thanh Tuấn. Bàn tay cậu nắm chặt điện thoại như lời hứa duy nhất dành cho anh. Cậu sẽ đưa anh về, cậu sẽ làm việc thật chăm chỉ, thật tốt để không còn phải dựa dẫm vào SSBank nữa, để anh không phải sống trong bóng tối nữa!

"Tôi không muốn người khác chạm vào điện thoại cũng như đồ dùng của tôi!" Hoàng Khoa nắm chặt tay mình khi điện thoại nằm trong tay Trung Đan.

"Tôi cũng không muốn vợ tôi nói chuyện với em trai mình về người đàn ông khác, rõ chứ? Không những tôi có thể đụng vào điện thoại hay đồ dùng của em, tôi còn có thể chạm vào em và biến em thành người của tôi một lần nữa. Còn giờ thì ngoan ngoãn nằm đó đi."

Lấy nón rơm phủ lên gương mặt sau khi trả điện thoại cho Hoàng Khoa. Gã muốn có một giấc ngủ ngon cũng không được. Giữa bãi biển mát mẻ thế này, gã vẫn cảm thấy cơ thể mình thật nóng làm sao. Gã muốn những ngày trăng mật mệt mỏi phiền phức này mau chóng kết thúc, và gã hợp với giấy tờ trong văn phòng hơn là nằm ngủ nơi này.

Riêng Hoàng Khoa, anh nhìn chiếc điện thoại được trả lại trong tay mình. Anh không muốn sống phụ thuộc như thế này. Đúng! Gã có quyền thì anh cũng có quyền và quyền của anh là im lặng. Anh sẽ sống lặng lẽ như một cái bóng trong nhà họ Lê và họ sẽ chán nản vì thái độ của anh, rồi Trung Đan sẽ ly hôn anh, lúc đó...anh có thể một lần nữa làm lại từ đầu, một lần nữa học lại cách để yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro