9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Keng"

Chất lỏng sóng sánh màu nâu đỏ khẽ lay động khi âm thanh nhẹ nhàng của tiếng chạm ly vang lên. Khánh Ly trông thật gợi cảm khi khoác lên người bộ váy đen huyền bí, mái tóc dài mềm mượt được búi lên cao để lộ chiếc cổ thanh mảnh xinh đẹp. Hôm nay, cô đã cố ý mặc như vậy để mừng ngày gặp lại người yêu sau nhiều tuần ra nước ngoài làm việc. Cuộc sống bận rộn của một người mẫu nổi tiếng khiến cô không có nhiều thời gian dành cho người yêu, nhưng cô vẫn còn thua xa gã. Nếu cô không chủ động hẹn, có lẽ sẽ không có cuộc hẹn nào xảy ra giữa nơi lãng mạn thế này. Gã-Lê Nguyễn Trung Đan-người yêu bí mật của cô luôn là kẻ tham công tiếc việc.

"Em được nghỉ một tháng sau show thời trang ở Nhật này. Em nghĩ anh nên dành nhiều thời gian hơn cho em đấy honey à! Em thật sự khó chịu khi đọc được bài báo nói rằng anh đã kết hôn đấy. Em nghĩ anh nên có một lời giải thích với em!"

"Không có gì để giải thích cả, dù sao anh cũng ly hôn cậu ta sau vài tháng."

"Thế...anh có yêu cậu ta không?"

"Không!"

Câu trả lời không mất quá nhiều thời gian để Trung Đan suy nghĩ khiến nụ cười trên môi Khánh Ly càng thêm tươi tắn. Cô thật sự không hiểu tại sao Trung Đan lại có quyết định kết hôn một cách gấp gáp như thế và quan trọng là người vợ bên cạnh gã không phải là cô nhưng khó chịu đó nhanh chóng qua đi khi cô nghe được lời đối đáp vô tình từ Trung Đan. Gã hoàn toàn không có cảm giác với người vợ mới cưới và gã luôn có ý định rời khỏi anh sau vài tháng chung sống.

"Anh đúng là...ngay cả việc kết hôn anh cũng tính ra lợi nhuận nữa à?"

"Em không cần biết điều đó." Trung Đan mỉm cười trước khi đặt gói quà nhỏ trước mặt Khánh Ly. "Mừng em về nước baby à!"

Đôi mắt Khánh Ly ánh lên sự hạnh phúc khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc được đính bởi những viên pha lê sáng loáng, ánh sáng của ngọn nến khiến những viên đá lộng lẫy hơn bao giờ hết. Khánh Ly chỉ có thể mỉm cười và hôn tặng người yêu mình. Một bữa ăn lãng mạn với Trung Đan khiến bao nhiêu mệt mỏi nhanh chóng biến mất. Bây giờ, Trung Đan có vợ cũng được, như thế nào cũng được, chỉ cần người gã yêu thật sự là cô và cả hai có những phút lãng mạn bên nhau như thế này, cô sẽ đồng ý trở thành người phụ nữ phía sau gã mãi mãi.

"Em yêu anh honey à!"

"Anh cũng yêu em, baby à!"

Bữa tối tiếp tục được diễn ra trong tiếng dương cầm du dương, phía dưới là một Hà Nội về đêm được thắp sáng bởi vô số ánh đèn rực rỡ.

Trái ngược với không khí vui vẻ và lãng mạn đó, Hoàng Khoa-anh đang phải chịu áp lực khi dùng cơm tối đầu tiên với gia đình chồng. Chiếc bàn đầy những món ăn thơm phức ngon lành nhưng lại không có sự ấm áp của một gia đình. Ông Lê ngồi chễm chệ trên chiếc ghế dành cho người chủ của gia đình với ly rượu trên tay, kiểu cách ăn theo lớp quý tộc phương Tây của bà Lê và sự chọn lựa giữa các món ăn của Quỳnh Anh khiến Hoàng Khoa cảm thấy mệt mỏi. Anh biết bản thân dù trốn tránh như thế nào vẫn không thoát khỏi bữa ăn lạnh lẽo thế này. Thìa cơm chưa đưa vào miệng, Hoàng Khoa đã cảm thấy no bởi sự hằn học của mẹ chồng, bởi cái nhếch môi của Quỳnh Anh và sự lạnh lùng của người bố. Chỉ là hoàn thành bữa ăn thôi sao lại khó khăn đến thế, anh không thể thở nổi mỗi khi nghĩ đến chuỗi ngày âm u, những bữa cơm nhạt nhẽo, đối mặt với những con người lạnh lùng, thật sự không thể thở nổi.

"Trung Đan tới giờ vẫn chưa về à?"

"Dạ chưa thưa ông chủ!" Trang Anh vội trả lời khi nhìn thấy đôi mắt to tròn của Hoàng Khoa.

"Anh hai tôi đi đâu thế nhỉ, à....anh hai..." Quỳnh Anh mỉm cười nhìn về phía Hoàng Khoa. "Chắc anh biết anh hai em đi đâu phải không?"

"Anh không biết!"

Hoàng Khoa cảm thấy bản thân đông cứng lại khi nhận lấy ánh mắt của ba người. Anh biết Quỳnh Anh muốn làm anh khó xử, anh biết nó không thích anh và anh cũng biết nó sẽ tìm cách để cạnh khóe anh. Nhưng sự thật, anh không biết Trung Đan đã đi đâu và anh cũng không cần biết điều đó. Câu trả lời thoát ra ngập ngừng khi nhận lấy cái nhìn như xuyên thấu của ông Lê, con người này khiến anh không thể không run rẩy, không thể không khiếp sợ. Câu trả lời khiến đôi mày ông Lê dính sát vào nhau, khiến bà Lê lắc đầu chế nhạo và tạo ra nụ cười ngạo nghễ trên đôi môi hồng tươi tắn của Quỳnh Anh. Hoàng Khoa thở nặng trong lòng, anh mong bữa ăn nặng nề này nhanh chóng kết thúc, thật sự anh quá mệt mỏi rồi.

"Chồng mình đi đâu cũng không biết? Con nên quan tâm chồng con nhiều hơn đấy Khoa à!" Giọng nói chế giễu của bà Lê vang lên bên tai khiến chiếc thìa trên tay Hoàng Khoa run rẩy. Lời nói nhẹ thôi nhưng nó đủ sức giết chết anh.

"Dạ...con xin lỗi!"

Bữa ăn càng lúc càng nặng nề nhưng may mắn rằng nó đã kết thúc ngay sau đó. Hoàng Khoa không biết bản thân phải làm gì ngay sau bữa ăn, cùng Trang Anh dọn dẹp ư? Pha một tách trà cho ông Lê hay lên phòng tìm lại khoảng không gian tự do nhỏ nhoi? Anh đứng đó, đôi chân không biết đi về đâu, hai tay trở nên thừa thãi khi nó không biết phải làm gì tiếp theo. Tiếng rửa bát đĩa vang lên báo hiệu Trang Anh đã dọn dẹp gần xong rồi, tách trà được đặt trước mặt ông Lê bởi bàn tay đầy đặn của bà Lê và Quỳnh Anh đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh cũng quyển sách dày cộp. Mọi hành động đều diễn ra như thể nó đã được lập trình sẵn, chỉ có anh là không biết làm gì, chỉ có anh chưa thể hòa nhập được lối sống xa lạ nơi đây.

"Sao lại đứng đó, lại đây ngồi đi Khoa."

Ông Lê vỗ nhẹ vào lớp nệm êm ái bên cạnh mình ra hiệu Hoàng Khoa bước đến. Dù sao anh cũng đã trở thành người nhà của Lê gia, cũng là người vợ chính thức và hợp pháp của Trung Đan. Lạnh lùng không mang lại điều gì tốt đẹp ngoài sự gượng gạo của những người trong nhà.

"Dạ!"

"Ngày mai con đi làm lại à?"

"Dạ!"

Hoàng Khoa gật đầu để khẳng định một lần nữa ý định tiếp tục đi dạy của mình. Đó là điều duy nhất anh có thể làm để tìm lại chút gì đó cho riêng mình, có thể tạm xa lánh nơi ngột ngạt được gọi là nhà này và cũng để kiếm thu nhập cho bản thân mình. Anh chưa quên lời nói của Trung Đan trong những ngày trăng mật đen tối ấy. Nhưng nếu gã không nói, anh cũng không muốn lấy số tiền gã đã làm ra để tiêu xài. Anh không muốn bất cứ thứ gì của mình liên quan đến gã, càng không muốn bất cứ mối quan hệ nào với gã. Thứ duy nhất tồn tại giữa hai người chỉ là tờ giấy kết hôn mỏng manh nhưng đầy quyền lực.

"Như thế cũng tốt."

Ông Lê gật đầu đồng ý, đối với ông, để Hoàng Khoa đi làm có thể giải quyết được vấn đề đấu đá trong gia đình. Vì ông biết rằng vợ và con gái mình hoàn toàn không thích sự có mặt của thành viên mới này.

"Con xin phép lên phòng ạ!"

Cúi đầu chào một lượt trước khi bước chân lên phòng, Hoàng Khoa cảm thấy gánh nặng trên lưng giảm đi một nửa khi anh không phải đối mặt với những con người đó. Cuộc sống của một đứa con trong gia đình không phải là trò chuyện vui vẻ cùng ba mẹ chồng sau bữa ăn, là nói những chuyện tương lai hay kể lại những chuyện xảy ra trong ngày sao? Cuộc sống vợ chồng cùng ba mẹ chồng mà anh hằng ao ước không phải thế này, không phải tìm cách lẩn tránh và bới móc nhau như thế này. Anh thật sự mệt mỏi vào ngày đầu tiên sống ở nơi đây và anh biết thời gian sau sẽ không yên bình dễ dàng như ngày đầu tiên.

"Con về rồi."

"A! Anh hai!"

Giọng Trung Đan vang lên bên tai Hoàng Khoa nhưng anh không buồn quay lại. Đôi chân vẫn tiếp tục bước lên lầu và nhanh chóng vào phòng. Gã không phải là người chồng anh yêu thương nên anh không có nghĩa vụ dừng lại và mừng rỡ đón gã như những cặp vợ chồng mới cưới. Gã có công việc của gã và anh cũng vậy. Mỗi người ở một ranh giới riêng và không ai muốn bước qua ranh giới đối phương. Đơn giản vì họ không yêu nhau và không cần quan tâm đến nhau.

Liếc nhìn Hoàng Khoa khi anh vẫn thản nhiên bước lên phòng, Trung Đan không quan tâm mấy đến thái độ của anh. Chỉ cần anh không khiến gã mất mặt trước những người gã cần hợp tác làm việc thì gã sẽ cho anh một cuộc sống yên ổn. Dù sao kết hôn với anh cũng chỉ là một hình thức, không cần quá quan tâm những chuyện vô bổ như vậy.

"Khánh Ly nhờ con gửi cái này cho mẹ, cái này cho ba và cái này cho em."

Ba túi đồ được đưa cho ba người, Trung Đan đưa áo khoác cho Trang Anh trước khi nhận lấy ly nước lọc từ cô. Hôm nay gã quá mệt mỏi với công việc và cuộc hẹn với Khánh Ly, gã sẽ không tốn thời gian ở đây lâu. Bây giờ, điều gã cần là nghỉ ngơi, là ngủ một giấc thật ngon để lấy sức làm việc vào ngày mai.

"Trời ơi! Đẹp quá, đúng là thứ tôi yêu thích mà!"

Bà Lê trầm trồ khen ngợi chiếc áo lông thú với những đường kim cầu kỳ. Lông cáo luôn là sản phẩm bà yêu thích nhất và chiếc áo khoác này hoàn toàn vừa ý bà. Điều đó khiến bà càng thêm khẳng định Khánh Ly mới thật sự là con dâu nhà họ Lê.

"Wow! Cái này con tìm lâu rồi nhưng không có, thế giới có 80 cái thôi đấy!" Quỳnh Anh trầm trồ nhìn chiếc túi màu hồng xinh xắn đang nằm yên trong hộp quà. Nó đã tìm kiếm chiếc túi này khá lâu nhưng không được vì số lượng quá ít, những tưởng nó đã không còn cơ hội được sở hữu nhưng bây giờ chiếc túi lại yên vị trên tay nó. Thật sự là một món quà bất ngờ và thú vị.

Riêng ông Lê, ông chỉ mỉm cười nhìn chiếc cà vạt sọc bạc và trắng được Trung Đan đặt lên bàn từ trước. Khánh Ly luôn biết cách làm người khác vui lòng nhất là vợ và con gái ông. Nhưng suy cho cùng, ông cũng không thích cô, vẻ đẹp sắc sảo cùng cái nhìn sắc bén như một con báo khiến ông cảm thấy nguy hiểm. Cô hoàn toàn không đơn giản và Trung Đan đã quá mệt mỏi để có thể quản lý một người chứa đầy mưu mô tiềm ẩn trong đầu như cô.

"Con lên phòng đây, hôm nay con khá mệt."

Nhanh bước lên phòng sau khi đưa lại ly nước trống không cho Trang Anh, gã muốn đi tắm để xua đi mệt mỏi của một ngày dài. Hoàng Khoa đang ngồi quay lưng lại về phía gã. Có lẽ anh đang đọc một quyển sách hoặc làm gì đó. Gã không quan tâm, điều duy nhất tồn tại trong đầu gã là rửa sạch mọi thứ đang vướng vào cơ thể của gã, ngay bây giờ.

"Soạt"

Ném quần áo lên giường trước khi vào phòng tắm như thói quen, Trung Đan với tay lấy thêm chai Whisky yêu thích. Sẽ rất thoải mái nếu đặt thêm một cây nến thơm nhỏ cạnh bồn tắm.

Tiếng nhạc bắt đầu vang lên sau cánh cửa khiến đôi mày Hoàng Khoa nhíu lại. Trung Đan-người được gọi là chồng chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của anh trong căn phòng này. Dù yêu hay không, cả hai đã kết hôn và cùng sống trong một căn nhà, ngủ cùng một phòng. Quần áo gã bừa bãi dưới sàn và trên giường, tiếng nhạc được bật lớn như thể cả căn nhà này chỉ có mình gã sống. Những điều này anh đã trải qua sau một tuần trăng mật gượng ép nhưng anh vẫn chưa thể quen được lối sống như thế. Anh tồn tại và anh cũng là một con người, anh cần có thời gian yên tĩnh và anh cần cho gã biết rằng anh đang sống cùng với gã.

"Cốc cốc cốc"

"Anh có thể bật nhỏ nhạc được không? Tôi không thể tập trung soạn bài được." Giọng nói có phần khó chịu vang lên khiến sự thư giãn của Trung Đan bị quấy nhiễu. Gã không trả lời nhưng hành động của gã đã thay gã làm điều đó. Tiếng nhạc được mở to hơn.

"Anh làm ơn tôn trọng tôi được không? Tôi không phải là không khí và tôi cần yên tĩnh để soạn giáo án. Tôi tôn trọng quyền tự do của anh thì anh cũng cần tôn trọng quyền tự do của tôi chứ!"

Hoàng Khoa đóng mạnh cửa lại để hạn chế phần nào tiếng ồn từ phòng tắm. Cây viết trong tay run lên vì giận. Anh tự hỏi bản thân kiếp trước đã làm gì để kiếp này phải chịu cảnh thế này. Có chồng, có gia đình nhưng vẫn không thể tìm được hạnh phúc thật sự. Anh quá chán nản và anh cảm thấy cái ngày trở về của mình càng lúc càng giống cái ngày trở về của người chị gái quá cố.

Bước ra khỏi phòng tắm sau hơn một giờ nghỉ ngơi, Trung Đan khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoàng Khoa đang ôm gối ngủ ngon lành bên dưới sàn cạnh bàn học thay vì cùng nằm trên một chiếc giường với gã. Như thế cũng tốt, gã hoàn toàn không thích người lạ nằm ngủ trên giường của mình. Nó quá nhỏ để hai người nằm chung, và một điều nữa...gã hoàn toàn không muốn nằm cùng kẻ mà suốt ngày nhìn gã bằng đôi mắt oán trách lẫn căm phẫn-Hoàng Khoa.

Tiếng thở đều của Trung Đan vang lên cũng là lúc ánh mắt to tròn từ từ đón nhận màn đêm đang đến. Anh chỉ có thể ngủ ngon khi bên cạnh mình là Đức Thiện, Thanh Tuấn hay chỉ một mình mà thôi.

Khi đêm tối vẫn chưa nhường chỗ cho ánh bình minh, Hoàng Khoa đã thức dậy và thưởng cho mình một tô mì nóng hổi. Bên cạnh anh, Trang Anh vẫn không tin vào mặt mình. Mì gói là món ăn dành cho cô vào mỗi buổi sáng trước khi chuẩn bị thức ăn cho cả nhà. Đối với Lê gia, mì gói là món ăn dành cho người nghèo và họ không bao giờ chạm vào những món ăn như thế. Nhưng Hoàng Khoa-anh là con dâu nhà họ Lê, anh cũng là con trai của một chủ tịch danh tiếng lại ngồi đây ăn mì gói cùng cô. Ánh mắt Trang Anh càng lúc càng mở to khi Hoàng Khoa tự rửa chén đũa của mình trước khi chào cô đi ra ngoài.

Cậu ấy thật giản dị!

Con đường vắng với không khí se se lạnh khiến tâm hồn Hoàng Khoa trở nên thanh thản hơn, anh muốn đi bộ đến trạm xe buýt mặc dù khoảng cách của nó không gần như từ nhà anh đến nữa.

Đón chuyến xe buýt đầu tiên của ngày mới, Hoàng Khoa nghiêng đầu nhìn Hà Nội đang đi vào sự chuyển động hối hả thường trực của nó. Mọi thứ đều không thay đổi, chỉ có anh là thay đổi. Từ một giáo viên bình thường trở thành giáo viên được bàn tán nhất trong ngành giáo dục vì sở hữu được người đàn ông thành đạt nhất nền kinh tế Việt Nam, từ một người có cuộc sống vui vẻ cùng người yêu biến thành một kẻ không có cuộc sống thật sự, nụ cười thường trực được thay thế bằng những tiếng thở dài mệt mỏi và cơ thể anh đã không còn thuộc về người đàn ông mà anh yêu, nó đã thuộc về một kẻ xem tiền là tính mạng và quyền lực là người yêu như Trung Đan.

Ngôi trường quen thuộc dần hiện ra trước mắt. Chỉ mới xa nó hơn một tuần thôi mà sao anh thấy nhớ thương da diết, nhớ lũ học trò bướng bỉnh luôn tìm cách phá anh trong những giờ lên lớp, nhớ đến những tiếng nói chuyện râm ran của thầy cô trong những giờ nghỉ trưa, nhớ những cử chỉ dịu dàng của Đức Thiện khi cả hai nắm tay nhau nằm trên bãi cỏ sau trường. Nhớ quá, nhớ mọi thứ và sợ quá... sợ mọi thứ.

"Cạch"

"Wow! Thầy Khoa, sao thầy đến sớm vậy?"

Gật đầu chào chị lao công đang chăm chỉ dọn dẹp phòng giáo viên, Hoàng Khoa trở về chỗ ngồi của mình và tận hưởng cảm giác tự do cuối cùng của anh. Nơi đây chính là nơi anh thuộc về, là nơi anh tìm lại những niềm vui sau những ngày dài mệt mỏi.

Tiếng chuông báo vào lớp đã điểm, Hoàng Khoa tạm biệt những người đồng nghiệp hãy còn vây lấy mình hỏi chuyện để lên lớp và bắt đầu công việc. Anh chán ngấy những câu chúc tụng của họ, anh căm ghét cái cách họ ca ngợi Trung Đan như một vị anh hùng, anh thấy bản thân mình thật tồi tệ khi không bên cạnh Đức Thiện và nhìn hắn lặng lẽ xuống lớp thể dục của mình. Anh chỉ ngồi đó và trả lời những câu hỏi tò mò của đồng nghiệp, anh ngồi đó nhìn cái dáng cô độc của hắn giữa hành lang náo nhiệt. Bây giờ, chỉ có việc lên lớp mới làm anh tạm quên hắn, tạm quên những đau khổ mà anh mang đến cho hắn và cho anh.

Lê gia.

"Hoàng Khoa đâu? Sao nó không xuống?"

"Dạ cậu hai đi làm rồi ạ!" Trang Anh nhanh chóng trả lời câu hỏi của ông Lê và nhận lấy cái nhìn xét nét của bà Lê ngay sau đó. Cô không hiểu sao một người hiền lành như Hoàng Khoa lại bị ghét bỏ đến thế trong khi cô gái Khánh Ly kia lại có địa vị trong lòng bà.

"Đi làm sớm thế à? Nó chăm chỉ thật đấy!" Ông Lê gật gù.

"Chăm chỉ? Hay là nó chán ghét cái nhà này? Hôm qua mới bị tôi la nên nó như vậy đấy mà. Tôi nói thật, con dâu thời nay khác xưa rồi, không còn dạ dạ vâng vâng như tôi ngày xưa đâu, bây giờ mẹ chồng nói một thì con dâu cái lại mười đấy chứ!" Bà Lê vuốt lại mái tóc xoăn của mình trước khi tiếp tục ăn sáng. "Quỳnh Anh à, hôm nay có đi đâu không?"

"Con không biết. Hứng thì đi thôi." Quỳnh Anh lắc đầu.

"Con no rồi, con đi trước đây."

Trung Đan kết thúc bữa ăn của mình trước khi bước ra khỏi nhà. Bữa ăn sáng luôn khiến gã nhàm chán bởi những câu nói sáo rỗng của mẹ và Quỳnh Anh trong khi ba của gã vẫn dán mắt vào những tờ báo kinh tế. Gã không thể đợi ông cùng đi được, gã muốn công việc được bắt đầu sớm nhất. Đối với gã, thời gian là vàng bạc.

Thời gian cứ trôi theo quỹ đạo vốn có của nó, những chuyển động hối hả của một ngày cũng tạm dừng lại nhường chỗ cho ánh chiều tà đang lan dần khắp thành phố. Hoàng Khoa thu dọn sách vở một cách chậm chạp và bước ra ngoài. Cổng trường khép lại sau lưng anh một cách nặng nề. Một ngày trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi anh cảm thấy sợ hãi, anh không muốn trở về ngôi nhà đó, anh không muốn hít thở bầu không khí trong ngôi nhà đó. Anh muốn được nhìn Đức Thiện lâu hơn, muốn được khóc vì hắn nhiều một chút, muốn được nhìn ngắm lũ học trò một chút, muốn được bước những bước tự do trong khuôn viên ngôi trường này. Nhưng...anh không thể, anh mãi mãi không thể đối chọi lại với thời gian. Thời gian luôn là kẻ chiến thắng.

"Cậu hai về rồi à?" Trang Anh mỉm cười ngay khi nhìn thấy Hoàng Khoa bước vào nhà. "Để tôi làm chút nước trái cây cho cậu nhé!"

"Cảm ơn chị!"

Trở xuống bếp với bộ quần áo đơn giản và nhận lấy ly nước ép từ tay Trang Anh trước khi nhìn cô bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối. Ngoài Quỳnh Anh, chưa có ai trở về nhà và mọi người đều nói rằng họ sẽ về muộn.

"Ấy chết, quên lấy đồ trong phòng bà chủ rồi!"

Nhìn thấy Trang Anh vội rửa tay trong khi thức ăn vẫn còn đang dang dở, Hoàng Khoa cảm thấy bản thân cần phải giúp cô hoàn thành việc nhà và anh đã không ngần ngại nhận lấy công việc lấy đồ trong phòng mẹ chồng của mình. Bà được mệnh danh là bà hoàng thời trang trong giới thượng lưu bởi những bộ quần áo đắt tiền và hiếm có trên thế giới, những đôi giày đính kim cương và những chiếc váy với đầy kim sa lấp lánh. Bà thay đổi quần áo nhiều lần trong ngày và một thứ đều bị vứt lung tung trong phòng thay đồ của bà, một căn phòng được dành riêng cho bộ sưu tập bốn mùa cùng phụ kiện quý giá trong đó. Trang Anh luôn phải dọn dẹp lại và đem những bộ quần áo mà bà đã thử mặc xuống nhà để giặt, đôi khi cô giặt trên mười bộ quần áo bằng chính đôi tay của mình.

Mọi thứ bày ra trước mắt Hoàng Khoa, anh có cảm giác căn phòng này như một viện bảo tàng nhỏ cho phụ nữ. Những đôi giày cao ngất ngưởng, những cây son đủ màu sắc, nước hoa đắt tiền, những chiếc túi xách thời trang và những chiếc khăn choàng quá khổ. Quần áo bị vứt lung tung và nó trở nên nhàu nát trên tay anh.

"Cạch"

"A!"

Tiền?

Chân Hoàng Khoa đau nhói khi anh bất cẩn va phải bàn trang điểm của bà Lê và điều đó giúp anh nhận ra rằng xấp tiền dày cộp vừa rơi xuống đất. Nhặt chúng lên và làm sạch chúng trước khi để lại chỗ cũ, Hoàng Khoa lắc đầu một lần nữa. Ngôi nhà này...thật sự không phải là một nơi dành cho anh.

"Trang Anh à! Tôi để đồ ở đây nhé. Hôm nay có sáu bộ đấy."

"Cảm ơn cậu hai." Trang Anh cười tươi để cảm ơn Hoàng Khoa trước khi quay lại với bếp núc.

"Ây da! Thật là đãng trí, tại sao quên mang theo tiền chứ!"

Hoàng Khoa xoay người nhìn ra phòng khách khi nghe thấy giọng bà Lê vang lên, có lẽ bà quay lại để lấy số tiền đã để quên trong phòng.

"Tiền của tôi đâu rồi? Trang Anh! Tiền của tôi đâu?"

Bà Lê hét toáng lên khi không nhìn thấy số tiền để trên bàn trang điểm. Bước chân bà vội vã hướng về phía nhà bếp trong khi gương mặt nổi lên những gân đỏ giận dữ.

"Trang Anh! Số tiền tôi để trên bàn đâu?"

"Dạ? Tôi không biết số tiền nào cả! Tôi không biết mà bà chủ!" Chiếc muỗng rơi vội xuống sàn khi cô nghe thấy giọng nói giận dữ của bà Lê.

"Cô dọn phòng cho tôi mà không biết?"

"Hôm nay con phụ chị Trang Anh dọn phòng, con thấy tiền của mẹ để trên bàn!" Hoàng Khoa phân trần, linh tính cho anh biết rằng có chuyện không lành đang xảy ra.

Bốp.

"Thì ra là cậu, tiền của tôi đâu? Cậu dám ăn cắp tiền của tôi?"

Một bên má bỏng rát khiến Hoàng Khoa nhận thức được chuyện không lành đã thật sự xảy đến. Anh không có lấy...số tiền đó vẫn còn trong phòng mà.

"Rõ ràng con nhìn thấy nó, con còn nhặt nó lên nữa...con...không có lấy!" Hoàng Khoa vội giải thích khi nhìn thấy Quỳnh Anh cũng chạy xuống phòng. "Thật sự con không có lấy, con đụng trúng bàn trang điểm của mẹ và làm rơi nó. Nhưng con đã nhặt lên và để lại chỗ cũ!"

"Cậu còn dám nói dối?" Bà Lê nghiến răng. "Trên dưới ngôi nhà này chỉ có cậu là người ngoài, cậu không lấy thì ai lấy?"

"Con không có! Con không có lấy!"

Đứng bên ngoài, Quỳnh Anh mỉm cười đắc ý khi nhìn thấy gương mặt tái xanh cùng giọng nói run rẩy của Hoàng Khoa. Nó nhìn anh vội vã chạy lên phòng lục lọi một lần nữa để tìm số tiền cho bà Lê nhưng kết quả nhận được chỉ có cái tát nảy lửa của bà. Tiền, đối với nhà họ Lê không quan trọng, nhưng nếu người lấy là Hoàng Khoa...thì đó sẽ là một chuyện quan trọng đấy.

Chúc may mắn..."chị dâu"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro