Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trước khi chương trình phát sóng, Thanh Thanh lại chạy tới nhà Tiêu Chiến ăn chực.

Cô ở trong phòng nghiêm túc đi dạo một vòng, nhìn thấy trên bàn trong thư phòng bày đồ rửa bút bằng sứ hình mặt thú, "Chậc" một tiếng, "Đồ rửa bút này bao nhiêu năm rồi?"

Tiêu Chiến đang tỉa cây bonsai, nghe vậy cẩn thận nhớ lại, "Đại khái hơn 300 năm thì phải? Nghe ông ngoại nói, hình như truyền xuống từ ông của ông của ông ngoại. Cái nghiên mực bên cạnh kia cũng vậy, cũng là đồ gia truyền."

Thanh Thanh cẩn thận đụng một cái vào đồ sứ, lại nhanh chóng rút về, cảm thán, "Cũng chỉ có Tiêu gia của em dùng đồ cổ như vậy, đúng là chanh sả!" Cô lại nói, "Nhưng mà hình như nhà em mỗi đời đều truyền xuống để sử dụng như vậy hả? Thật ngạc nhiên."

Tiêu Chiến cầm cái kéo cắt hoa bằng đồng, mặc áo phông màu trắng và quần bò bạc màu, thoải mái dễ chịu cậu cười trả lời, "Hồi trước ông ngoại nói những đồ này nếu như không cần, bị đặt trong góc bám bụi chúng nó sẽ cô đơn."

"Rất có đạo lý!" Thanh Thanh cẩn thận sờ nghiên mực, "Cái nghiên mực này chị nhớ rất rõ, trước đây chị từng thấy ông ngoại em dùng qua."

Cô đứng thẳng, bình luận, "So với nhà em, nhà chị đơn thuần chỉ là nhà giàu mới nổi! Cũng không kì lạ khi còn bé bà nội chị chỉ hận không thể ném chị cho bà ngoại em nuôi, hi vọng chị ít nhiều cũng hấp thụ được một chút thi thư quý khí."

Tiêu Chiến nhớ tới cái gì đó, để kéo xuống, hỏi Thanh Thanh, "Chị, mấy giờ rồi?"

"Mới bảy giờ."

Tiêu Chiến tính thời gian một chút, "Mạnh ca muốn em đăng video vừa đàn piano vừa hát lên weibo, bây giờ em quay, lát nữa chị cố gắng né ống kính ra."

Thanh Thanh nhướn lông mày, "Mạnh Dao cũng hay thật, em quay một video ở nhà vừa đàn vừa hát, lại không trang điểm không trang phục giọng hát tự nhiên, quả thực chính là trực tiếp nói rằng, "Ông đây có mặt có tài còn có thể hát! Có bản lĩnh mày tiếp tục phốt tao!"

Tiêu Chiến cười nói, "Đúng vậy, ngày mai còn đăng video tập nhảy em cũng không biết Mạnh ca quay lúc nào nữa."

Nửa giờ sau, weibo Tiêu Chiến có đăng lên một đoạn video có độ dài bảy phút. Chưa tới một phút, đã có mấy ngàn bình luận.

"—— Chưa xem! Trước tiên phải bình luận! Dù sao đẹp trai nhất vẫn là Tiêu Chiến của tui!"

"—— Cmn gió giật cấp 12! Phím đàn trắng đen dưới tay là tác phẩm nghệ thuật sao? Nhan sắc xưa giờ đều đẹp như vậy sao? Mặc áo phông trắng cũng đẹp trai như vậy hả? Giọng hát dễ nghe quá! Mắt tui phải 11/10 mới thích một tiểu ca ca như vậy!"

"—— Người trong video đã kết hôn với tui!!"

"—— kiềm chế kích động nghe xong mới bình luận! Thổi bạo hu hu hu! Ôm điện thoại lăn lộn trên giường! Giọng hát hay quá đi mất! Đây chính là giọng hát được một trăm thiên sứ chúc phúc! Ngón giọng cũng tốt! Dì yêu con!"

Thanh Thanh ở bên cạnh hài lòng lướt bình luận, "Tiêu Chiến, chị nhận ra fans của em hoàn toàn có thể xuất bản một quyển bách khoa toàn thư vỗ mông ngựa được rồi!" Cô đọc lên mấy cái,

"—— Chỉ có mỗi tui luôn nhìn bình sứ men xanh trong góc video sao? Ánh mắt gian tà!"

"—— tui, tui, tui còn có tui nữa! Liếc mắt đã thấy! Nhưng hình như là hàng pha kè? Tác phẩm thật trị giá bảy chữ số, sẽ không có người mua về dùng để cắm hoa khô... đâu? Nhưng mà phẩm vị của Tiêu Chiến thật tốt, trang trí rất đẹp mắt!"

Thanh Thanh giả vờ hắng giọng một cái, tiếp tục đọc,

"—— Tiêu Chiến của chúng ta còn có thể viết bài hát! Tôi nhìn thấy bên cạnh có mấy tờ bản thảo bị quăng đại kìa! Tuy rằng không thấy rõ, nhưng Tiêu Chiến cực kỳ xịn!"

Tiêu Chiến bó tay, "Chị, nếu như chị không đọc lát nữa em sẽ đi làm đường phèn tuyết lê, vừa xem show vừa ăn."

Thanh Thanh lập tức dừng lại, "Không nói không nói! Mời ngài!"

Đúng tám giờ, Tiêu Chiến mở ti vicùng Thanh Thanh ngồi lên ghế salon, mỗi người bưng một bát đường phèn tuyết lê.

Thnah Thanh vừa ăn vừa lôi lại chuyện cũ, "Lúc đó nếu chị không gọi điện thoại cho em, em cũng không tìm chị cùng hợp tác hả?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Đúng vậy, chẳng phải chị đang vội quay phim sao? Lúc đó em nghĩ tổ chương trình mời ai, em cũng hợp tác với người ta." Cậu thấy Thanh Thanh trừng mắt, vội vàng nói, "Ăn nhiều lê một chút, nóng nảy mau bay đừng giận."

Thanh Thanh cầm thìa chọc chọc đáy chéntạo tạp âm, lại dương dương tự đắc nói, "Bên quản lý của chị đã chuẩn bị xong, bế quan đóng phim lâu như vậy, đây cũng là thời điểm tốt nhất để bà đây lên hot search xoát độ tồn tại rồi! Cũng phải để những tiểu yêu tinh kia nhìn thử, bọn họ là chị của chị hay chị mới là chị bọn họ!"

Ở chỗ khác, Hà Bách đang cầm thức ăn, tán gẫu với người làm kế hoạch.

"Cậu cảm thấy tỉ lệ người xem ti vi sẽ được bao nhiêu?"

Người làm kế hoạch không quá lạc quan, "fans Dương Vũ không phải nói sẽ không xem sao?"

Hà Bách xua tay, không phản đối, "Fans của hắn thoạt nhìn náo nhiệt nhưng trên thực tế cũng không ổn định, không có bao nhiêu người hùa theo đâu. Đa phần bọn họ chỉ muốn nhìn rốt cuộc trò bẩn là gì, cuối cùng Tiêu Chiến có được hạng nhất hay không.

Cậu xem, tôi cược ngay lúc này tỉ lệ người xem ti vi hôm nay sẽ bùng nổ."

Mở màn là Huyên Huyên, đàn chị dẫn cô khống chế sân khấu thành thạo, vừa lên đã khiến hiện trường nổ tung.

Hà Bách liếc tỉ lệ người xem ti vi một cái, chưa tăng lên hai. Tính nhẫn nại của hắn tốt, kéo người làm kế hoạch cùng xem, "Cậu chú ý tỉ lệ và bình luận, đã có người hỏi Tiêu Chiến khi nào mới ra sân rồi."

Người làm kế hoạch cũng khẩn trương, nhìn chằm chằm màn hình, "Có thể ——"

Đúng lúc này, nhân viên bên cạnh đột nhiên hô, "Tăng tăng!"

Hà Bách híp mắt nhìn, cười ha ha, "Tôi đã nói, Tiêu Chiến và Thanh Thanh vừa lên tỉ lệ người xem ti vi sẽ nổ bạo!"

Nhìn thấy con số một đường thẳng tiến, người làm kế hoạch mặt mày hớn hở, dù sao tỉ lệ người xem ti vi lên cao cũng đồng nghĩa tiền thưởng nhiều hơn! Hắn sáp lại gần hỏi, "Lão Hà, cậu rất coi trọng Tiêu Chiến ?"

"Ừ, cậu nhìn hiện trường kĩ một chút. Khí tràng Thanh Thanh từ trước đến giờ đều ép người, đừng nói lần này cô ấy đi con đường ngự tỷ lãnh diễm. Tóc đen môi đỏ, quần áo da màu đen, giày cao gót đinh tán, đứng trên sân khấu, chính là tiêu điểm của sân.

Nhưng Tiêu Chiến nửa phần cũng không bị khí tràng này đè ép, cậu ấy lên đài chỉ mặc sơ mi trắng lại có thể đứng cạnh Thanh Thanh vẫn khiến người ta không dời nổi mắt! Chỉ bằng điểm này, đủ được coi trọng!"

Hai người vừa lên sân khấu, trường quay bốn phía đồng thời vang lên tiếng thét chói tai, đạn mạc giống như nổi điên, dày đặc bình luận.

"—— Thanh Thanh tại trường quay nổ bạo!! Khí tràng này, tui phải quỳ xuống ngưỡng mộ cái đã!"

"—— Nốt ruồi dưới môi của Tiêu Chiến thật mê hoặc! Vô thức câu nhân! Máu mũi của tui không ngừng chảy được!"

"—— đây là nữ vương và hoàng tử nhỏ từ đâu tới vậy! Giá trị nhan sắc của hai người đều nghịch thiên rồi! Đây rốt cuộc là tổ hợp tuyệt vời gì!"

"—— ha ha ha sự chú ý của tui có sai không? Mũi Tiêu Chiến và Thanh tỷ nhìn thật giống nhau! Đều đẹp giống nhau!"

Lúc hai người biểu diễn, đề tài
#Thanh _Thanh_Tiêu_Chiến một hơi xông lên top5, đề tài
#Thanh _thanh_Thiên_Long và
#Tiêu_Chiến _giở_trò_bẩn cũng chen vào top10. Lúc Dương Vũ ra trận thứ tư biểu diễn xong, căn bản không cần khống chế chiều gió hoặc là khống chế bình luận, bình luận trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về một bên.

"—— #Tiêu_Chiến_giở_trò_bẩn hmmm nói thật,  Dương Vũ bị loại cũng không sai! So sánh một chút, nếu như  Dương Vũ phối hợp với Thanh Thanh có thể toàn bộ phần thi tui chả thấy anh ta! Khí chất hay khí tràng, thật sự tồn tại! Đáng tiếc anh ta không có."

"—— Cmn tui làm fan rồi! Rõ ràng tui đến xem rốt cuộc là tình huống giở trò bẩn gì, kết quả tôi lại cmn gào thét hỏi Tiêu Chiến tại sao anh giỏi quá vậy! A a a a fan mặt fan giọng nói fan vũ đạo! Có phải tui đã rơi xuống hố sâu vạn trượng không!"

"—— #Thanh_Thanh_Tiêu_Chiến trên sân khấu phân cao thấp, rốt cuộc Tiêu Chiến lớn lên kiểu gì vại, một người mới vậy mà trên phương diện khí tràng có thể cùng Thanh Thanh chèn ép lẫn nhau! Hồi trước lúc anh ấy thi đấu một mình không có phát hiện!"

"—— ăn ngay nói thật, nếu như tổ chương trình đưa hạng nhất, không, đưa ba vị trí đầu cho Dương Vũ, đây mới thực sự là giở trò bẩn!!"

Thanh Thanh ôm điện thoại không để ý hình tượng cười ngã xuống ghế salon, "Ha ha ha những người này vì sao lại hài hước như vậy!  Dương Vũ nhìn thấy có phải tức chết không?"

Cô ném điện thoại, kìm nén trong lòng sự sung sướng, "Lên sân khấu lần đầu tiên cùng em, lại được thổi phồng thật hoa lệ đáng chúc mừng! Đi, chị dắt em đi ăn!"

Hai người cũng không phải người chậm chạp, chương trình chưa xem xong cũng dứt khoát ra cửa. Thanh Thanh lái xe, hỏi Tiêu Chiến , "Muốn ăn gì? Hôm nay chị mời!"

Tiêu Chiến thắt chặt dây an toàn, "Bác Ôn ở chỗ nhà cũ mở một quán cơm, chị có muốn nếm thử hay không?"

"Được đó, cũng đã mấy năm chưa ăn đồ bác Ôn làm rồi."

Buổi tối không bị tắc đường, xe một đường lái đến phía tây thành phố lúc đi ngang qua biệt thự Di Lăng, Thanh Thanh thả chậm tốc độ, hỏi, "Tại sao hồi trước em lại muốn dọn ra?"

Tiêu Chiến nhìn bóng hình nhà cũ được phác họa dưới ánh đèn đường ảm đạm, nụ cười nhạt hơn, "Bên này quá xa, nếu như kẹt xe hai giờ cũng không đến được trung tâm thành phố."

Thanh Thanh cười nhạt quen rồi, nhìn thấy thần sắc của cậu, đoán chắc Tiêu Chiến ở trong nhà cũ sẽ nhớ ông bà ngoại, giận bản thân không nên nhắc đến cái đề tài này tiếp tục nói, "Đúng vậy, căn nhà kia của em cũng nhỏ lau dọn cũng nhanh, chị nhìn chậu hành trên ban công lớn lên khỏe thật!"

Lúc xe lái đến cửa quán, Thanh Thanh vỗ vô lăng, "Chiến Chiến, em vào trước đi nơi này không có chỗ đỗ xe chị đỗ xe xa một chút."

Tiêu Chiến không an tâm, "Em đi cùng chị?"

Thanh Thanh cười, "Không an tâm? Chị cậu biết tán đả* quyền anh Taekwondo, nếu ai dám cướp chị cũng không biết ai xui xẻo đâu!"

Một khu phía tây thành phố này đều là kiến trúc cổ, ít đi phồn hoa nhiều thêm thanh tịnh. Tiêu Chiến đi dọc theo đường nhỏ vào trong, lúc đi qua tường hoa tường vi, chợt nhớ lại lần trước cậu tình cờ gặp Vương Nhất Bác ở đây. Cậu tiện tay lượm một đóa hoa rơi trên mặt đất, tiếp tục đi vào trong.

Cậu tới sớm hơn hẹn định đi chào hỏi Ôn Hàn, nhưng chưa tới phòng riêng đã thấy Ôn Hàn chờ ở phía cuối cây cầu hình vòm.

Tiêu Chiến tăng tốc, "Bác Ôn, chào buổi tối!"

Giống như lúc còn bé, Ôn Hàn đưa mấy trái cà chua nhỏ được rửa sạch sẽ cho Tiêu Chiến, nụ cười hiền hoà, " Không đi với tiểu thư Thanh Thanh hả?"

Tiêu Chiến cắn một quả cà chua nhỏ, cười trả lời, "Đi cùng, chị ấy đi đỗ xe còn nói đã lâu không được ăn đồ bác làm."

Ôn Hàn cười, "Ngày hôm nay tiểu thiếu gia muốn ăn gì? Bác làm cho con!"

Tiêu Chiến giả vờ xoắn xuýt, "Cái này con không chọn được, tất cả đều ngon, bác muốn làm gì cũng được!"

Ôn Hàn bị chọc cười, "Được, vậy con chờ một chút nhé!"

Chờ Ôn Hàn đi rồi, Tiêu Chiến vừa ăn cà chua vừa đi vào trong. Lúc đi ngang qua phòng riêng tên "Nguyệt Ảnh", đột nhiên cửa bị mở ra từ bên trong.

Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Chiến phản ứng lại đầu tiên, "Cơ tổng, chào anh."

Cơ Trạm chớp mắt mấy cái, ý thức được mình không hoa mắt, há mồm gọi với vào trong, "Tiểu Bác, Tiêu Chiến nhà —— Đệt! Cậu mau ra đây!"

Cơ Trạm thầm nghĩ, Vương Nhất Bác còn nói mình tham ăn chạy thật xa tới dùng cơm, quấy rầy hắn xem show. Show có gì đáng xem? Chỗ này có người thật!

Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói của Tiêu Chiến , vài bước đã đi tới cửa. Hắn nhìn Tiêu Chiến đầy ắp ý cười trong mắt đứng ở ngoài cửa, "Tiêu Chiến ."

Tiêu Chiến kinh hỉ, "Nhất Bác ?" Cậu hiểu được, cười hỏi, "Hai người cùng tới ăn cơm sao?"

Cơ Trạm nhìn Vương Nhất Bác nửa phút cũng không nói được tiếng nào, trong lòng gấp gáp, dứt khoát nói, "Đúng vậy, đồ ăn nơi này rất ngon!" Hắn lại cười nói, "Còn chưa chúc mừng cậu lại được hạng nhất!"

Nói xong, hắn lặng lẽ kéo ống tay áo Vương Nhất Bác ở sau lưng.

Vương Nhất Bác cũng nói, "Chúc mừng cậu."

Cơ Trạm tuyệt vọng, đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, lúc này rõ ràng cậu phải nói thêm gì đó chứ, ví dụ khen Tiêu Chiến giỏi quá cả người đều là tiên khí, kết quả Vương Nhất Bác cmn cậu chỉ nói ba chữ? Nói thêm một chữ là cậu chết à?

"Cảm ơn!" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cong môi, "Tôi rất thích bánh ngọt lần trước, nghe Kim Lăng nói bây giờ rất khó mua được làm phiền anh rồi."

Kim Lăng sao?

"Nếu như cậu thích ăn, lần sau tôi lại mua cho cậu."

Giọng điệu Vương Nhất Bác người bên ngoài nghe vẫn chỉ thấy lạnh nhạt, nhưng Cơ Trạm lớn lên với Vương Nhất Bác từ nhỏ, quen đến mức không thể quen hơn. Hắn vừa nghe đã sợ —— Vờ lờ, dịu dàng vậy? Còn cố ý mua bánh ngọt?

Hắn sâu sắc hiểu được, tình nghĩa anh em từ thuở "dấm đài" thật sự chẳng đáng một xu!

Đang lúc này, thanh âm của giày cao gót bước ở trên sàn nhà vang từ xa đến gần, nối liền là giọng nói oán giận của Thanh Thanh, "Chiến Chiến, bên ngoài đậu xe khó quá! Ồ, người quen của em hả?"

Thanh Thanh đi giày cao gót màu đen đến gần, thấy rõ người đang nói chuyện cùng Tiêu Chiến, kinh ngạc trong nháy mắt nhưng lập tức nở nụ cười khéo léo chào hỏi, "Vương tổng, Cơ tổng thật đúng lúc!"

Trong lòng Cơ Trạm hồi hộp, kiềm chế không nhìn biểu tình của Vương Nhất Bác, nghẹn một cục trong cổ họng tiến thoái lưỡng nan hỏi dò, "Hai người.....Cùng đi ăn cơm hả?"

Hắn vừa hỏi vừa cầu mong hi vọng còn có những người khác! Hy vọng là bằng hữu liên hoan! Hy vọng là tổ chương trình tổ chức tiệc ăn mừng! Nhưng mà thần phật đầy trời không ai lắng nghe hắn, hắn nghe thấy Thanh Thanh trả lời, "Đúng vậy, chúc mừng Tiêu Chiến được hạng nhất nên tới dùng cơm không nghĩ rằng lại trùng hợp gặp được hai người."

Cô đứng gần Tiêu Chiến, bất kể là cách gọi hay vẻ mặt đều lộ ra một loại cảm giác thân thiết thường xuyên gần gũi nhau.

Cơ Trạm chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh tràn ra từ chỗ Vương Nhất Bác, khiến hắn giật mình. Xoắn xuýt hai giây, Cơ Trạm mời, "Nếu hai người không đi với ai khác thì có muốn ngồi chung bàn với chúng tôi không? Bên cô hai người, chúng tôi cũng hai người, ăn với nhau sẽ vui hơn!"

Thanh Thanh nghĩ tuy rằng Cơ Trạm không thường xuyên quản lý sự vụ, nhưng dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác càng không cần phải nói, bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn ăn một bữa cơm cùng hắn cũng không có cơ hội. Ngày hôm nay không có chuyện gì quan trọng, ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm đối với Tiêu chiến không có chỗ xấu.

Nhưng cô không trực tiếp quyết định, dò hỏi nhìn Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến thấy Thanh Thanh nhìn sang, cười đáp, "Đương nhiên có thể, vậy chúng tôi bèn quấy rầy hai người rồi."

Cơ Trạm cảm thấy mình đã làm việc tốt vui vẻ, "Không quấy rầy không quấy rầy, nhiều người sẽ đông vui hơn!"

Bốn người đi vào phòng riêng, không gian bên trong rộng rãi. Đám Vương Nhất Bác cũng vừa mới tới, đang đọc thực đơn, cơm nước cũng chưa lên.

Sau khi ngồi xuống, Thanh Thanh cầm chén trà nóng lên theo thói quen đưa cho Tiêu Chiến trước, nhẹ giọng dặn dò một câu, "Coi chừng bỏng."

Cơ Trạm ngồi ở đối diện, nhìn đau răng.

Hắn lăn lộn trong giới này đương nhiên có biết Thanh Thanh. Bối cảnh không rõ ràng, nhưng là người tính khí bá đạo, tính cách lại hung hăng. Có người nói lúc trước cô ấy quen bạn trai, bởi vì phát hiện đối phương cắm cho mình một cái sừng siêu to khổng lồ, dứt khoát đánh gãy chân người ta.

Một nữ trung hào kiệt như vậy bây giờ lại dịu dàng châm trà cho Tiêu Chiến, còn cẩn thận dặn Tiêu Chiến coi chừng bỏng.

Vừa nhìn đã biết rất có vấn đề!

Hắn đột nhiên hối hận về quyết định này, luôn cảm giác mình đang chuẩn xác cắm một đao vào ngực anh em mình.

Nhưng không thể để bầu không khí tẻ nhạt được, Cơ Trạm nỗ lực tìm chuyện để nói, "Vừa nãy tôi xem hai người hợp tác biểu diễn, phối hợp cực kỳ ăn ý! Người có mắt vừa nhìn đã biết cuối cùng ai mới là người nên cầm hạng nhất!"

Thanh Thanh được khen đến mức hài lòng, vén tóc, hào quang nụ cười bắn ra bốn phía, "Đúng vậy, nhảy rất vui! Cơ tổng cũng xem show này hả?"

"Mỗi tập đều xem, " đều bị Vương Nhất Bác bắt xem, "Biểu hiện mỗi trận của Tiêu Chiến rất tốt, Mạnh Dao đúng là đào được báu vật!"

Cơ Trạm lại làm bộ hiếu kỳ, "Hai người chắc là bạn bè đúng không?"

Thanh Thanh nở nụ cười xinh đẹp, "Đúng, lúc còn rất nhỏ liền biết nhau."

Cơ Trạm không nhịn được liếc Vương Nhất Bác — xong, thanh mai trúc mã!

Lúc này, món ăn lên. Tầm mắt Vương Nhất Bác rơi xuống đĩa bánh sợi sen*, mặt không đổi đưa cái đĩa đến trước mặt Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến cầm đũa, cong mắt cười với Vương Nhất Bác .

Bánh sợi sen là đồ ăn trước đây bác Ôn nghiên cứu ra, cậu rất thích ăn, nhưng vì sao Nhất Bác lại biết? Với cả bánh ngọt lần trước lúc diễn thử có hóa trang Nhất Bác đưa qua, cũng vừa hay là đồ cậu thích ăn.

Hay thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi?

Thanh Thanh và Cơ Trạm gặp qua đều kinh qua mọi tình huống, mỗi người đều có skill giao tiếp cao, trò chuyện tốt. Tiêu Chiến lúc ăn cơm ít nói, nhưng mà cũng sẽ thi thoảng xen vào vài câu. Vương Nhất Bác thì ngược lại, toàn bộ thời gian đều yên lặng ăn cơm, căn bản không lên tiếng.

Lại qua nửa giờ, món ăn của hai người Tiêu Chiến cũng đã bưng lên.

Lấy một chén sứ thanh hoa, Tiêu Chiến múc một chén canh cho Thanh Thanh, "Chẳng phải trên đường đi chị vẫn luôn nhớ mong canh này sao?"

Hai tay Thanh Thanh cầm lấy chén nhỏ, hài lòng uống một hớp, "Đúng vậy, chính là cái mùi vị này! Đã lâu không nếm được rồi!"

Cơ Trạm đoán rằng nếu hiện tại cầm một mảnh giấy pH* dán lên người Vương Nhất Bác, màu sắc nhất định là đỏ sẫm, cực kỳ cực kỳ chua!

*giấy pH hay còn gọi là giấy quỳ tím cũng có thể gọi là giấy chỉ thị màu, khi cho vào muối thì không đổi màu, cho vào bazơ chuyển màu xanh và cho vào axit chuyển màu đỏ. Ở đây nói là Nhất Bác nhà mình đang ăn giấm chua

Lúc này, điện thoại Tiêu Chiến đặt trên mặt bàn vang lên màn hình rực sáng, hai chữ "Kim Lăng " hiện ra.

Cậu xin lỗi, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."

Tiêu Chiến kéo cửa ra đi ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ có âm thanh thấp thoáng truyền vào.

"Ừ đúng... Tôi thấy, thật?...Ừ ừ ừ, cảm ơn Kim Lăng ..."

Vương Nhất Bác cảm thấy thức ăn trong miệng không còn mùi vị, hắn để đũa xuống.

Cơ Trạm đang nói chuyện vui vẻ với Thanh Thanh, thấy Vương Nhất Bác dừng đũa, khó hiểu, "Ăn không ngon hả?"

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Cơ Trạm nhớ tới cái tên hiện lên trong màn hình điện thoại của Tiêu Chiến, thầm nghĩ, vậy chắc là tâm trạng không tốt rồi. Hắn đưa tay vỗ vai Vương Nhất Bác, cảm thán trong lòng, haizz, người anh em đáng thương của tôi!

Ăn cơm xong, người hai bên chào tạm biệt rồi rời đi. Trước khi đi, Cơ Trạm còn nhanh trí đưa danh thiếp của mình cho Thanh Thanh và Tiêu Chiến, sau đó lặng lẽ kéo ống tay áo Vương Nhất Bác, thành công khiến hắn đưa danh thiếp của mình ra.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn chăm chú nhìn hướng Tiêu Chiến rời đi, Cơ Trạm huýt sáo, "Triệu hồi Tiểu Bác, trời tối đen rồi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được đâu."

Ngay sau đó, tài xế lái xe tới, hai người ngồi vào ghế sau xe, Cơ Trạm cẩn thận quan sát vẻ mặt Vương Nhất Bác , "Cậu.....Vẫn ổn chứ?"

"Cũng ổn."

Ổn mới lạ!

Cơ Trạm gãi đầu, cân nhắc nói, "Cậu nói xem có phải Thanh Thanh và Tiêu Chiến đang hẹn hò không? Nhìn điệu bộ này, có lẽ Thanh Thanh chính là người đang theo đuổi Tiêu Chiến ?"

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, hắn đã tự phủ nhận, "Chắc là không rồi, hồi trước tôi nghe được tin đồn là Thanh Thanh đã có crush, chính là nhạc sĩ tên Tư Ninh kia. Chắc cậu không biết bài hát "Ngôi Sao Xa Xôi " Tiêu Chiến hát trong trận tốt nhất được Tư Ninh viết đấy.

Ồ, nói mới nhớ lúc Tiêu Chiến biểu diễn, trận đầu trận thứ hai đều hát bài của Thanh Thanh!"

Cảm giác bên cạnh lạnh lẽo, Cơ Trạm nhanh chóng im lặng rồi tiếp tục chủ đề vừa nãy, "Ba bài hát hot nhất gần đây của Thanh Thanh đều là tên Tư Ninh này viết cho. Nhưng mà Tư Ninh thần thần bí bí không ra mặt, cũng chỉ viết cho Thanh Thanh, vì lẽ đó mọi người đều đồn rằng Tư Ninh và Thanh Thanh là người yêu, vậy nên mới không bị tiền tài danh vọng lay động chỉ toàn tâm toàn ý viết cho cô ấy."

Cơ Trạm lải nhải xong, lại lấy điện thoại di động ra chơi game. Bắt đầu đánh được năm phút đồng hồ, bỗng nhiên hắn nghe thấy Vương Nhất Bác trầm mặc hơn nửa ngày mở miệng, "Tôi biết một người."

Cơ Trạm lập tức hưng phấn, game cũng không đánh nữa, hai mắt sáng trưng như đèn pha ô tô, "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

"Biết đã lâu rồi."

"Rất lâu là bao lâu?"

"Ba năm."

Ba năm? Cơ Trạm cẩn thận tính toán một chút, ba năm trước Vương Nhất Bác mới ngồi trên vị trí kia không bao lâu, xung quanh có cường địch rình rập, một đám lão hồ ly ai cũng muốn cắn được hắn một miếng thịt, lôi người xuống.

Hắn nhớ lại đoạn thời gian đó bởi vì căng như dây đàn nên Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ được, còn sợ bị người nắm được khuyết điểm, ngay cả thầy thuốc cũng không dám gặp.

Nghĩ đến đoạn thời gian gian nan đó của Vương Nhất Bác, hưng phấn trên mặt Cơ Trạm nhạt dần, "Sau đó thì sao?"

Vương Nhất Bác ngồi, lưng thẳng tắp giống như luôn phải chống đỡ cái gì đó khiến hắn không dám thả lỏng. Nhưng ánh đèn đường ngoài cửa xe ngẫu nhiên chiếu vào, chiếu ra dịu dàng trong mắt hắn, "Tôi rất muốn lại gần cậu ấy dù chỉ một chút."

Câu nói này khiến lòng Cơ Trạm có loại chua xót không tên, "Vì sao cậu đáng thương như vậy? Cậu muốn tôi giúp cậu bày mưu tính kế đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, "Ừ, tôi với cậu ấy còn chưa quen."

Cơ Trạm sợ hãi, "Biết ba năm nhưng không quen?  Tiểu Bác, cậu nhát gan quá!"

Vương Nhất Bác không giải thích, "Ừ, không quen."

Cơ Trạm dựa vào ghế, buồn rầu nhưng nhớ lại hai năm gần đây Vương Nhất Bác khí thế càng ngày càng đáng sợ, ngày càng ít nói thư ký sợ hắn như sợ hổ, bỗng nhiên liền cảm thấy biết ba năm mà không quen cũng rất bình thường.

"Cậu ấy sợ cậu sao? Dám nói chuyện với cậu không?"

Vương Nhất Bác nhớ tới thái độ Tiêu Chiến đối với bản thân, lắc đầu, khẳng định, "Không sợ, sẽ chủ động nói chuyện với tôi."

"Tố chất tâm lý cũng không tệ!" Cơ Trạm tỉnh táo, "Vậy vì sao các cậu lại không quen? Là tiếp xúc quá ít sao?"

"Rất ít."

Cơ Trạm gãi đầu, "Không thì.....đầu tiên tạo cơ hội tiếp xúc, một ngày ngẫu nhiên gặp nhiều lần gì gì đó? Sau đó tìm đề tài trò chuyện? Đúng rồi, cậu ấy có khó gần không?"

"Ngẫu nhiên gặp qua, có vài lần." Vương Nhất Bác lại bổ sung, "Cậu ấy có rất nhiều bằng hữu, nhân duyên rất tốt không khó gần."

Cơ Trạm vỗ đùi, "Tôi biết vấn đề ở đâu rồi!" Hắn nói nhanh, bùm bùm một chuỗi dài, "Đối phương nhiều bằng hữu nhân duyên tốt cậu lại ba câu nói không được mấy chữ, không chừng hai người ngẫu nhiên gặp nhau người ta vừa quay đầu đã quên cậu. Vì vậy Tiểu Bác , cậu phải xoát độ tồn tại nhiều lần để cậu ấy chú ý tới cậu, sau đó ngẫu nhiên gặp gỡ nhiều lần, tiếp xúc nhiều nói chuyện nhiều chậm rãi thân thiết với nhau!"

Một bên khác, Thanh Thanh xe lái đến gốc cây ven đường, ngậm một điếu thuốc lá nhỏ dài trong miệng, không đốt. Cô nhìn đồng hồ, "Qua 12h rồi, ngày mai chị còn phải dậy sớm đi sân bay, cho em chọn: em qua nhà chị một buổi tối, ngủ phòng khách hay là chị tới chỗ em, em ngủ sofa chị ngủ giường?"

Tiêu Chiến cũng hơi mệt mỏi, "Đi tới chỗ chị, chị còn phải thu dọn hành lý mà."

Thanh Thanh đánh vô lăng nghiêng đầu cười với Tiêu Chiến , "Không tồi không tồi, lớn rồi, biết đau lòng chị gái."

Tới nhà Thanh Thanh, Tiêu Chiến tắm rửa thay quần áo cũ lúc cậu tắm rửa sạch sẽ đi ra, đang lau tóc chợt nhớ ra cái gì đó, khom lưng lấy ra hai tấm danh thiếp từ trong túi quần.

Lòe loẹt sặc sỡ là của Cơ Trạm còn một tờ màu đen chữ bạc, chắc là danh thiếp riêng, ở trên chỉ ghi tên Nhất Bác và số điện thoại.

Tiêu Chiến mở tin nhắn, ngón tay ấn ấn màn hình, "Chào anh, tôi là Tiêu Chiến , đây là số điện thoại của tôi." Cậu nghĩ nghĩ, lại viết thêm một câu, "Hôm nay rất vui, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro