Chap 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tại biệt thự của nó :
-Bác, bác có thấy anh Baekhyun đâu không, sao sáng giờ con không thấy _Xiumin hỏi khi ngồi vào bàn ăn sáng, đám bạn cũng đã dậy tập trung đông đủ ở bàn ăn rồi. Sáng lúc 6 giờ cậu có qua gõ cửa phòng nó mãi ko thấy ra mở cửa, cậu vặn nắm đấm cửa thử thì cửa mở. Cậu thắc mắc sao nó không khóa cửa, nó ra ngoài luôn luôn khóa cửa phòng mà. Cậu bước vào phòng thì chỉ thấy căn phòng trống kể cả phòng tắm phòng vệ sinh, cậu sờ tay lên giường ngủ thì thấy lạnh ngắt ko còn chút hơi ấm nào, chứng tỏ nó đã ra ngoài lâu rồi. Cậu nghĩ nó chỉ đi đâu đó vài ba phút là về nhưng mãi cho đến 7h30 vẫn ko thấy nó nên cậu sốt ruột hỏi bà quản gia được xem là người thân thiết với nó .
-Tôi không biết lúc tôi và người làm tới làm việc thì không thấy ai cả, cứ tưởng mọi người vẫn ngủ chứ_bà quản gia đáp .
-Vậy àk, anh ấy đi đâu ta ???_Xiumin lẩm bẩm nói nhưng đủ để mọi người trong bàn nghe, bà quản gia thấy ko còn việc gì nói :
-Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về, những người làm khác họ làm xong việc nên tôi cho về lúc 6h30 rồi.
-Dạ, cháu biết rồi bác về cẩn thận _Xiumin nói .
-Cảm ơm, chúc mọi người buổi sáng tốt lành nhé_bà quản gia cười với bọn hắn rồi đi ra phòng khách lấy túi xách ra về. Khi bà quản gia đi khỏi, hắn hỏi :
-Sao người làm ko ở lại làm đến tối rồi ra về .
-Đúng đấy, tớ cũng thắc mắc việc đó_
Suho nói .
-Haizzz....anh ấy không thích có nhiều người trong nhà, anh ấy là người yên tĩnh_Xiumin nhún vai đáp
-Vậy à, thế buổi trưa tối thì bọn cậu ăn gì chẳng lẽ ra nhà hàng ăn, mà như vậy cũng đâu thể đi nhà hàng mãi được_D.O nói .
-Ko hẳn vậy, khi ko đi nhà hàng thì tớ sẽ vào bếp nấu ăn, còn anh ấy vào bếp nấu ăn có một lần duy nhất thôi, còn lại toàn là tớ nấu cho ăn, nhưg có điều đồ ăn anh ấy nấu rất ngon ăn một lần là mãi mãi ko quên được, nếu các cậu được ăn thử đồ ăn của anh ấy sẽ mê ngay còn ngon hơn đầu bếp nổi tiếng nữa_Xiumin nói, mắt mơ màng nhớ lại những món ăn mà mà nó nấu cho ăn.
-Có thật ko vậy, thằng bé nấu ăn ngon lắm sao_Suho nói, dù gì thì hai người là anh em ruột thịt đã sống với nhau lúc nhỏ, anh biết nó là một người vụg về trong bếp núc thì làm sao nấu ăn ngon được nhưng đấy chỉ là lúc nhỏ mẹ dạy nó, còn bây giờ thì anh không giám chắc .
-Cứ thử năn nỉ anh ấy một lần nấu cho ăn đi thì biết hết_Xiumin nói khi thấy bọn hắn có vẻ không tin nhữg lời cậu nói, cậu biết cho dù năn nỉ nó chưa chắc nó đã đồng ý cho dù Suho có là anh ruột đi chăng nữa .
-Mà này, giữa cậu và Chaeyoung à bây giờ phải gọi là Baekhyun chứ nhề, có mối quan hệ gì vậy, sao cậu lại gọi cậu ấy bằng anh mà còn ở chung nữa, tớ thắc mắc điều đó từ hôm qua đến giờ đấy, giờ mới có dịp hỏi_Kris hỏi .
-Haha...là anh em kết nghĩa bên Mỹ ấy mà_Xiumin cười giả lả nói, cậu tưởng bọn hắn sẽ ko thắc mắc việc này chứ, ai dè....
-Tớ ko tin đâu, mối quan hệ này rất phức tạp à nha_Sehun nói. Xiumin giờ mặt méo xệch "sao họ cứ hỏi vặn vẹo thế nhỉ" cậu nghĩ .
-Chuyện này tớ....tớ..._Xiumin ấp úng không muốn nói nhưng bọn hắn cứ ép thế cậu biết phải làm sao, chẳng lẽ nói cậu là con trai của Mafia người đứng đầu thế giới ngầm bị ám sát sau đó nó là con nuôi lên kế vị vị trí đứng đầu đó sao, người mà nghe tên thôi ai cũng phải sợ, phải kiêng nể "ANH ĐẠI" sao. Không thể được nói vậy chả khác gì lộ thân phận của nó là "ANH ĐẠI" à, khôg thể được. Đúng lúc này....
-Hỏi nhiều quá rồi đấy_một giọng nói lạnh cất lên, tất cả quay lại nhìn phía phòng khách (từ phòng khách có thể nhìn thấy phòng bếp, tức là phòng khách ko ngăn cách vs phòng bếp bởi cái gì cả), là nó. Nó đã đứng đó từ bao giờ không ai biết. Thật ra nó mới đi vào căn phòng vẽ tranh và cất giữ kỷ niệm của nó, có ai biết được ngoài nó, trong căn phòng đó còn có một đường hầm xuống lòng đất và nó vừa từ đó trở về. Đường hầm đó dẫn xuống một căn phòng mà chính tay nó thiết kế nên, căn phòng chẳng khác nào biệt thự của nó trên mặt đất là mấy, có đủ thứ: nào là giường lớn, bàn-ghế, rồi nào là tủ lạnh, máy vi tính-tivi....Rất là tiện nghi à nha, chẳng qua là đặt trog phòng nói nhỏ cũng ko nhỏ, mà nói lớn cũng ko lớn nhưng đủ để vừa sinh hoạt vừa nấu ăn như ở nhà bình thường vậy và căn phòng này cũng có màu tường là đen sọc trắng. Ở căn phòng hầm này còn có một đường đi cũng dưới lòng đất dẫn ra ngoài biệt thự .
Quay lại sự việc đang xảy ra nào:
Xiumin đang không biết làm như thế nào thì nó xuất hiện,cậu như bắt được kho báu vậy đó nhưg phần lớn vẫn là do cậu lo cho nó thôi. Cậu đứng dậy khỏi ghế chạy lại bên nó hỏi :
-Anh, anh đi đâu từ sáng sớm đến giờ vậy? Em lo cho anh lắm đấy.
-Đừng thái quá như vậy, cứ biết là anh có việc là được rồi, đừng có hỏi gì nữa _nó nói, giờ nó vẫn đứng yên tại chỗ
-Nhưng...._Xiumim thật sự muốn biết nó đi đâu về nhưng rồi thấy nó trừng mắt lại thôi, cậu lảg sag chuyện khác:
-Anh ăn sáng chưa ? Nếu chưa thì vào ăn với tụi em luôn.
-Anh không đói, em vào ăn đi bỏ bữa sáng không tốt đâu_nó nói .
-Nếu em nói vậy thì tại sao em lại bỏ bữa chứ_Suho ngồi nơi bàn ăn nhìn nó nói .
-Chuyện của em đừng ai quản, cho dù đó là hai đấy_nó nhìn Suho nói, đúng lúc này điện thoại nó đổ chuông, vẫn cứ bản nhạc chuông quen thuộc "Ice Queen". Nó bắt máy :
-Nói__chỉ một từ nhưng cũng đủ để cho người đầu dây bên kia lạnh cả sống lưng .
"Anh làm gì mà lạnh lùng thế, em L nèk"_L đầu dây bên kia nói .
-Biết , nói đi_nó nói, nó biết đó là L chứ nhưng điều nó quan tâm là việc khác cơ.
"Haha...cái xe mô tô anh đền cho em vì vụ lần trước, nó tốt thật đấy, còn hơn cả cái trước"_L nói, ý cậu là muốn nói đến chiếc xe mô tô nó chế tạo mà lần trước Tao cho người ám sát làm hỏng rồi nó bảo sẽ đền cho cái màu y hệt bên Mỹ, hôm qua chiếc mô tô mới được đưa về Hàn Quốc, thật sự nó tốt gấp mấy nghìn lần cái trước.
-Vào việc chính đi__nó gằn giọng nói làm cho L sợ cười giả lả nói :
"Được rồi anh thẳng thắn quá rồi đấy, em đã tìm được chiếc điện thoại nokia cục gạch đó rồi và đang đứng trước cửa biệt thự anh đây"
-Vậy vào đi, cửa không khóa_nó nói rồi tắt máy đút vào túi quần, hôm nay nó mặc quần Jean mài rách gối .
-Ai vậy anh ?_Xiumin hỏi khi nó đã tắt máy .
-Muốn biết đến như vậy sao?_nó nói, Xiumin dù rất sợ nó nhưng cũng gật đầu. Nó ko nói gì đút một tay vào túi quần một tay thả lỏng đi ra phòng khách, Xiumin thấy nó im lặng thì chạy theo. Bọn hắn cũng bỏ bữa đi theo luôn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanbaek