bốn mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cự Giải lại đút Lâm Bạch Dương một ngụm, anh ôm cô đặt lên đùi, ghé sát lỗ tai Cự Giải thì thầm.

" Bánh ăn không ngon, anh chỉ muốn ăn em "

Cự Giải nhéo hai má anh, nở nụ cười trêu trọc " Không được quậy, phải ngoan ngoãn ăn hết "

Không nghĩ tới Lâm Bạch Dương vô cùng nghe lời, Cự Giải đút bao nhiêu anh ăn bấy nhiêu " Về sau không được tức giận, đối với thân thể không tốt, biết chưa "

" Biết quan tâm đến thân thể của lão công rồi sao, em yên tâm, sức khoẻ tôi rất tốt " Lâm Bạch Dương nở nụ cười xấu xa.

Cự Giải trợn mắt nhìn anh, hứ một cái" Lúc nào cũng không đứng đắn " Lâm Bạch Dương nhìn cô giải thích " Anh không có phát giận, chỉ giáo huấn họ mấy câu "

Cự Giải ngắm nhìn sườn mặt người đàn ông điên đảo chúng sinh, không khỏi than nhẹ, Lâm Bạch Dương trời sinh có quyền lời phát tiết lửa giận, dù có bị anh mắng chửi cũng không ai nỡ trách móc gì.

Ở lại đó hai ngày một đêm, Cự Giải mang theo tâm trạng lo lắng trở về nhà họ Đông. Cô nghĩ đến rất nhiều biện pháp mà Đông Thiên Yết sẽ đối phó với mình, anh sẽ dùng bạo lực với cô sao? Nghĩ tới đây cô không khỏi sợ hãi.

Đối mặt với Đông Thiên Yết, cô tổng cảm thấy bản thân thật đê tiện. Anh không để ý tới cô nữa không phải tốt lắm sao, từ đây hai người triệt để không còn quan hệ thân thể, nhưng Đông Thiên Yết đối với cô làm như không thấy, trong lòng cô cũng có chút không thoải mái.

Khi anh tan học trở về cô mở cửa cho anh, nói chuyện với anh, anh lại hoàn toàn không để ý tới cô, đi lên gọi anh dùng cơm tối, gõ cửa, anh rõ ràng ở bên trong, lại cự tuyệt lên tiếng trả lời, cô đành phải đi nhờ Cổ Oanh giúp đỡ. Cổ Oanh còn cùng cô nói đùa: Đông Thiên Yết tức giận, cháu phải thật tốt dỗ ngọt cậu ấy. Trong lòng Dương Cự Giải thầm thở dài.

Trên bàn cơm người một nhà đều tề tựu, Dương Cự Giải cùng Đông Thiên Bình nhìn nhau vài lần, tuy rằng chỉ cách biệt hai ngày, nhưng hai người đều tưởng niệm lẫn nhau. Đông Song Ngư vẫn không lớn thêm chút nào so với tuổi của cậu, ở trên bàn cơm oa oa cùng Dương Cự Giải trò chuyện trên trời dưới biển.

Cậu làm nũng nói " Chị nhỏ, hôm nay không cần cùng anh hai chép bài chứ, chơi cờ nhảy với em được không? Chị đã thật lâu không cùng em chơi cờ, thời gian vào buổi tối sở hữu đều bị anh hai chiếm lấy."

Dương Cự Giải không làm chủ được, quay đầu nhìn về phía Đông Thiên Yết. Đông Thiên Yết vẫn cúi đầu ăn cơm, tựa hồ không nghe được đoạn hội thoại giữa cô cùng Đông Song Ngư.

Đông Thiên Bình cũng nói " Hôm nay nghỉ ngơi chút đi, nghỉ một hai ngày cũng không có gì đáng ngại."

Tuy rằng Đông Thiên Bình lên tiếng, Dương Cự Giải vẫn không dám đồng ý, chỉ chờ Đông Thiên Yết, cô cũng thật sự không muốn tối nay phải đối mặt với Đông Thiên Yết. Nhưng Đông Thiên Yết vẫn không nói chuyện. Đông Song Ngư thấy Dương Cự Giải chỉ nhìn Đông Thiên Yết liền nói.

" Anh, đêm nay anh cho chị nhỏ nghỉ một hôm đi, được không?"

Đông Thiên Yết ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Cự Giải liếc mắt một cái " Tùy tiện."

Đông Song Ngư vỗ tay, cao hứng nói với Cự Giải " Chị nhỏ, anh đồng ý rồi."

Cái này gọi là đồng ý sao? Khóe miệng Cự Giải hơi run rẩy, cười không nổi. Cái liếc mắt vừa rồi của Đông Thiên Yết, lạnh đến run người.

Cơm nước xong, Đông Thiên Yết đứng lên trở về phòng, Đông Song Ngư giữ chặt lấy Cự Giải lôi kéo lên lầu hai. Đông Thiên Yết không quay đầu nhìn bọn họ, cũng chưa từng lên tiếng, nhưng Cự Giải lại cảm thấy phía sau lưng cô có vô số luồng tia lạnh băng. Đông Thiên Yết mở cửa đi vào, "Phanh" một tiếng đóng lại, Cự Giải run run một chút, cô dừng bước, thật có lỗi nói với Đông Song Ngư.

" Tiểu Ngư, thực xin lỗi, tôi không thể cùng cậu chơi cờ, tôi còn phải giúp anh hai cậu sửa lại bài, dù sao kỳ thi cũng sắp tới không thể chậm trễ, đúng không?"

Đông Song Ngư là đứa nhỏ biết phân rõ phải trái, nghĩ nghĩ một lát đành thất vọng buông lỏng tay cô ra " Vậy chị phải đáp ứng với em chờ anh hai thi xong, em muốn mỗi buổi tối chị phải chơi cờ cùng em."

Cự Giải gật đầu, Đông Song Ngư thấy thế liền cao hứng. Cự Giải gõ cửa vài lần, Đông Thiên Yết cũng không lên tiếng. Cuối cùng cô cắn chặt răng, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đông Thiên Yết nương theo sách giáo khoa ngẩng đầu " Cô còn biết tới tìm tôi? Quỳ ở đó."

" ..."

Cự Giải không rõ chân tướng nhìn anh, anh nói muốn cô quỳ xuống?

Ánh mắt lại lạnh vài phần " Tôi lệnh cho cô quỳ xuống, quỳ gối cạnh cửa."

Cự Giải bị đôi băng mâu kia dọa sợ, dưới cái nhìn của anh, hai chân cô không tự chủ được khụy xuống, quỳ gối trên đất. Đông Thiên Yết cũng không để ý tới cô nữa, lại bắt đầu làm bài tập. Gian phòng to như vậy nhưng chỉ nghe thấy thanh âm sàn sạt của cây bút ma sát với mặt giấy. Năm phút đồng hồ, mười phút, nửa giờ... Cự Giải cảm thấy càng lúc càng khó chịu, vụng trộm nhìn Đông Thiên Yết, cô căn bản không dám mở miệng cầu anh.

Đúng lúc này, cửa mở, Đông Thiên Bình đi vào, nhìn thấy Cự Giải đang quỳ trên mặt đất, anh ngây ngẩn cả người.

" Làm cái gì vậy?" Anh cau mày, nhìn ra được anh đang cực lực nhẫn nại.

Cự Giải vội vàng quỳ rạp xuống giả bộ tìm này nọ " Cha nuôi, con không cẩn thận đánh rơi bông tai, tìm nửa ngày đều không thấy, đó là đôi bông tai mà con thích nhất."

Đông Thiên Bình nhìn về phía tai cô, quả nhiên chỉ còn một cái, anh vươn tay đem Cự Giải từ trên đất kéo lên, đau lòng vỗ vỗ váy giúp cô.

" Đã mất liền mất luôn đi, lần sau cha nuôi mua cho con đôi bông khác."

" Không cần, cha nuôi." Cự Giải nhìn trộm Đông Thiên Yết, Đông Thiên Yết hướng cô giấu diếm nở nụ cười, ý cười kia mang theo vài phần châm chọc.

" Tiểu Yết, hôm nay để Giải Giải nghỉ ngơi sớm một chút." Đông Thiên Bình nói.

Đông Thiên Yết giơ mi " Con sắp thi, bài vở đối với con rất quan trọng, ngài không hi vọng con mình sẽ đạt kết quả tốt sao?"

Đông Thiên Yết uyển chuyển từ chối, Đông Thiên Bình có chút xấu hổ, xoa đầu Cự Giải " Tốt lắm, hai đứa nhớ nghỉ ngơi sớm." Nói xong, anh bất đắc dĩ nhìn Cự Giải liếc mắt một cái, xoay người đi ra ngoài.

" Cô tài hoa như vậy không đi diễn trò thật đáng tiếc." Đông Thiên Yết trào phúng " Còn đứng làm gì?"

Cự Giải nhanh chóng ngậm miệng, cô không muốn đáp lại sự châm chọc khiêu khích của Đông Thiên Yết, chỉ lẳng lặng quỳ xuống cạnh cửa. Đông Thiên Yết viết xong bài từ lâu, nhưng tới giữa khuya mới đứng dậy, mà Cự Giải sớm đã không duy trì được. Đông Thiên Yết đi tới, ngồi xổm xuống, Cự Giải ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt tuấn mỹ cùng đôi mâu quang sâu thẳm.

" Về sau còn dám bồi người đàn ông khác ngủ hay không?"

" Tôi..." Cự Giải bĩu môi, muốn khóc, lại nhịn xuống, cô cúi đầu " Không dám, chủ nhân, lần sau không dám..."

Đông Thiên Yết đem cô ôm lấy đặt trên giường, kéo váy cô lên, hai đầu gối toàn bộ đều hồng có chút ứ máu. Anh mang hòm thuốc tới bôi thuốc cho cô, anh ngồi xổm trước mặt cô, lại rất tỉ mỉ cẩn thận, Cự Giải đau tới nước mắt đều rơi xuống.

Đông Thiên Yết ôm cô lên giường, kéo khóa váy sau lưng cô xuống, đem áo ngực vén đến trên xương quai xanh, anh cúi đầu ngậm lấy hai khỏa anh đào không ngừng liếm mút, Cự Giải một bên khóc nức nở một bên phát ra thanh âm đầy kiều mị. Đông Thiên Yết dùng sức hút, đem hai bầu ngực phấn nộn làm tới đỏ hồng ướt nhẹp, cuối cùng còn dùng răng nanh cắn cắn.

" A... Đau..." Cự Giải kêu thành tiếng.

" Chỗ nào đau?" Đông Thiên Yết ngẩng đầu, khóe môi còn dính nước bọt trong suốt trông đầy tà mị.

" Cắn đau." Cự Giải chỉ chỉ vào ngực mình.

" Đau sao? Em biết tôi đau chỗ nào không?"

Lại là cặp mắt trào phúng. Cự Giải lắc đầu. Đông Thiên Yết tiếp tục cắn nụ hoa cô.

" A..."

" Tiểu yêu tinh không chịu để tâm." Đông Thiên Yết mắng " Cầu tôi, tôi sẽ tha cho em."

" Chủ nhân, không cần cắn Tiểu Giải, Tiểu Giải đau quá, chủ nhân..." Cự Giải đầy ủy khuất cầu xin.

" Vậy em cắn tôi?"

" Em không dám..." Cự Giải lắc đầu.

" Còn ra vẻ đơn thuần, không biết đã cắn qua bao nhiêu đàn ông, về sau em còn dám cắn người khác..." Đông Thiên Yết kéo váy cô, đem quần lót của cô kéo xuống, động thân, côn thịt thô to gắng gượng tiến vào bên trong động nhỏ.

" A..." Cự Giải rên rỉ, thân thể co rút, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng anh. Hai tay Đông Thiên Yết giữ eo cô, nâng mông bắt đầu luật động. Thiếu niên mười sáu, tinh lực tràn trề không chỗ phát tiết, mỗi một lần đều mãnh liệt rút ra đâm vào, cô gái nhỏ dưới thân rên rỉ liên tục, hai chân đặt bên sườn anh bị anh thao tới không ngừng đong đưa.

" Chủ... Nhân... a a... Cầu... Cầu anh... Chậm một chút..." Cự Giải theo bản năng cầu xin, động tác của Đông Thiên Yết vốn thô lỗ cũng giảm xuống rất nhiều, đau đớn cùng khoái cảm nhanh chóng ập xuống người cô. Cô nắm lấy cánh tay anh đặt lên trên ngực mình, Đông Thiên Yết cũng không cự tuyệt, đem cô kéo đến bên giường, bản thân đứng ở dưới giường, hai tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, động thân ra vào, thủy dịch theo vật nam tính đi ra, động tác của anh cũng trở lên nhẹ nhàng không ít.

" Ưm... A a..."

Cự Giải lắc đầu thừa nhận sự va chạm của thiếu niên, tiếng thân thể đụng nhau vang vọng toàn bộ phòng ngủ. Anh cởi áo ngực của cô xuống, cúi đầu ngậm lấy một bên vú, côn thịt hoàn toàn cắm bên trong tiểu huyệt, Cự Giải kẹp chặt anh, tiểu huyệt không ngừng co rút, hút lấy quy đầu. Đông Thiên Yết thầm mắng tiểu yêu tinh, liên tục ra vào mấy chục cái, rốt cục cũng xuất, anh rút dương vật ra, đem tinh dịch phun ở trên ngực cô.

Lúc này, ở toà nhà khác, trong một gian phòng ngủ, đôi nam nữ đang quấn quít say xưa, thân thể triền miên hưởng thụ niềm vui thích cực hạn mà thể xác mang lại. Vật nam tính của Hạ Ma Kết liên tục thúc mạnh vào tiểu huyệt đang co rúm của bạn gái, môi lưỡi giao nhau, cảm giác kết hợp khiến anh thật sâu thoả mãn, anh yêu Lộ Vy, luôn cố gắng hết sức kéo dài tinh lực để cô được vui sướng, khiến cô kêu rên dâm mị dưới thân mình.

Rốt cục anh rút cự vật ra ngoài phóng đầy tinh dịch lên vùng lông đen rậm rạp giữa hai chân Lộ Vy, kích tình dần lui, anh ôm cơ thể trần trụi của Lộ Vy vào trong ngực, dịu dàng vỗ về phía sau lưng cô. Đầu Lộ Vy gối lên lồng ngực rộng lớn của Hạ Ma Kết, nhỏ giọng tâm tình.

" Anh nói xem, vì sao Cự Giải không đeo vòng cổ thị trưởng Đông mua cho? "

" Vậy sao " Hạ Ma Kết từ chối nêu ý kiến, tay vẫn như cũ vuốt ve vùng lưng lồ lõa bóng loáng của cô.

" Anh cũng không có để ý "

Lộ Vy hừ nhẹ một tiếng " Đàn ông các anh ai cũng sơ ý, nếu là em, vòng cổ xinh đẹp như vậy nhất định mỗi ngày đều đeo "

" Nếu em thích anh sẽ mua cho em một cái "

Lộ Vy không tiếp lời anh, chỉ muốn nói chuyện của Cự Giải " Cự Giải thật may mắn, gặp được thị trưởng Đông vừa trẻ tuổi lại anh tuấn, còn đối với em ấy rất tốt, không biết em ấy tu luyện mấy kiếp mới được hưởng phúc này, hiện tại Cự Giải có đưa ra yêu cầu gì, thị trưởng Đông khẳng định đều đáp ứng "

Hạ Ma Kết trầm mặc ít phút, mới lên tiếng " Cái em thấy chỉ là mặt ngoài, Cự Giải mới mười bốn tuổi, đây là tuổi đến trường, được người lớn bao bọc, ngây thơ trong sáng vui vẻ mà sống, còn hiện giờ ... đối với em ấy chưa hẳn là chuyện tốt "

Lộ Vy vẫn khăng khăng một mực " Đó là suy nghĩ của anh, Cự Giải mới không như vậy, em ấy sẽ không chịu rời khỏi thị trưởng Đông, có ai ôm được một gốc đại thụ như vậy lại buông tay chứ. Đúng rồi, Hạ Ma Kết, em sắp tốt nghiệp, muốn tiến vào toàn soạn báo, nhưng không có người tiến cử, căn bản không được nhận, anh có thể tìm thị trưởng Đông nói giúp em một chút? "

Hạ Ma Kết nhíu mày " Anh cũng suy nghĩ chuyện này rất nhiều, bất quá chỗ thị trưởng Đông anh không thể mở miệng được "

Lộ Vy nghĩ ngợi một hồi lại nói " Vậy lần sau mấy xí nghiệp hẹn gặp thị trưởng Đông ăn cơm, anh an bày một chút để bọn họ giới thiệu em với ngài ấy đi, đám người đó chẳng phải hay nịnh nọt thị trưởng Đông sao? "

Hạ Ma Kết nhéo nhéo hai má Lộ Vy, kéo cô vào lòng " Em lúc nào cũng mưu ma chước quỷ, bình thường bọn họ đều muốn lấy lòng anh, nhưng anh luôn từ chối, không thể vì một chút lợi ích nhỏ mà phá hỏng chuyện lớn, bất quá em là ngoại lệ, tháng sau anh sẽ sắp xếp "

Lộ Vy cao hứng hôn anh một cái, thân thể mềm mại bắt đầu cưỡi lên anh " Em phải trả ơn anh trước rồi "

" Đúng là yêu tinh " Hạ Ma Kết há miệng rên rỉ, Lộ Vy thành thục nhún nhảy, hạ thân phun ra nuốt vào cự vật ...

-----

Trong trường học, Đông Song Ngư cùng Lục Nhân Mã tán gẫu trên hành lang, Đông Song Ngư lên tiếng " Nhân Mã, cậu có thể dạy kèm cho chị nhỏ của mình không? Gần đây anh hai suốt ngày độc chiếm chị ấy, ngay cả thời gian đánh cờ với mình cũng không có, cậu mà ghé nhà mình, thứ bảy và chủ nhật chị nhỏ phải nghe giảng bài, như vậy anh hai sẽ không thể mượn cớ chép bài "

Lục Nhân Mã lườm Đông Song Ngư một cái hỏi " Cậu thích cô bảo mẫu nhỏ đó à? "

Đông Song Ngư trừng mắt nhìn Lục Nhân Mã, lớn giọng nói " Chị ấy không phải bảo mẫu, là chị nhỏ của mình, với lại người mình thích là Cố Vân Nhã "

Lục Nhân Mã cười xoà " Vậy mình từ chối, nếu đó là người cậu thích mình dạy cũng không thành vấn đề, nhưng cậu không thích người ta còn bắt mình dạy, mình chẳng hứng thú "

" Chúng ta là bạn bè đó " Đông Song Ngư nghiến răng nghiến lợi mắng.

Lục Nhân Mã vẫn vẻ mặt thoải mái như cũ " Nghe nói gần đây cậu và Cố Vân Nhã có tiến triển? "

" Làm gì có " Đông Song Ngư lập tức che giấu.

Lục Nhân Mã liếc mắt nhìn Đông Song Ngư " Lừa ai cũng không lừa được mình, hai người nhất định có mờ ám, cậu còn thừa dịp phá hư chuyện tốt của người khác, giành phụ nữ của anh trai "

Đông Song Ngư nóng nảy đưa tay bụm miệng Lục Nhân Mã, Lục Nhân Mã vội vàng đẩy cậu ra, vẻ nghiêm nghị cảnh cáo, nếu dám động tay lần nữa thì đừng trách, Đông Song Ngư thấp giọng nói " Cái gì mà người phụ nữ của anh trai, anh hai mình vốn không thích Cố Vân Nhã, cô ấy tỏ tình bị anh trai mình cự tuyệt, cô ấy khóc mấy ngày liền, ánh mắt sưng đỏ lợi hại, khiến cho người nhìn thấy ai cũng đau lòng, mình chỉ có thể an ủi cô ấy, đúng là dạo này cô ấy đối với mình tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa xác định quan hệ, mình thật trân trọng đoạn tình cảm này, nên cậu đừng có nói bậy bạ "

" Được, được " Lục Nhân Mã gật gật đầu " Kỳ thực cậu đâu có chỗ nào thua kém anh trai, được cậu thích là phúc khí của cô ấy "

Đông Song Ngư cao hứng " Khó có được câu nói tiếng người "

Tan học, Đông Song Ngư nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu, liền nhanh chân đuổi theo, gọi " Cố Vân Nhã "

Cố Vân Nhã quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Đông Song Ngư " Sao cậu biết tôi ở đây? "

Đông Song Ngư gãi gãi đầu " Mỗi ngày bạn làm gì ở đâu tôi đều biết rõ " Nói xong Đông Song Ngư lấy từ trong túi xách ra chai nước đưa cho Cố Vân Nhã " Nè, bạn uống đi "

Cố Vân Nhã tiếp nhận chai nước, có chút cảm động " Từ sớm tôi đã biết cậu là cái người hay để đồ uống trong ngăn bàn của tôi "

Đông Song Ngư cười cười " Tôi hi vọng bạn có thể thông suốt, vui vẻ trở lại " Hai người đều không nói chuyện, chỉ yên lặng bước đi, Đông Song Ngư có mấy lần định đưa tay bắt lấy tay Cố Vân Nhã nhưng cứ ngập ngừng không dám.

Bất ngờ bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nắm lấy tay Đông Song Ngư, cả người cậu phút chốc chấn động, một cổ vui sướng không ngừng trào dâng, khuôn mặt và hai lỗ tai đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro