♣Chương 10♣: Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Cự Giải nhìn bên cạnh thần tiên quyến lữ, tấm tắc cảm thán.

“Mục giáo thảo cùng Xử Nữ đứng chung một chỗ siêu cấp đẹp mắt a, cậu phải đối tốt với Xử Nữ nhà tớ một chút nga.”

Mục Nhân Mã nghe vậy lộ ra ý cười, sủng nịch ánh mắt mà dừng ở trên người Lăng Xử Nữ, hắn duỗi tay xoa cô tóc, thái độ thân mật lại tự nhiên.

“Tiểu Giải!” Lăng Xử Nữ e lệ ngượng ngùng mà kêu bạn tốt của mình, nói cậu ấy đừng nói bậy bạ nữa.

Giang Cự Giải chớp đôi mắt gật đầu đồng ý.

Đột nhiên chuyện vừa chuyển ――

“Bách Song Tử không phải cùng cậu đi tới sao, cậu ấy như thế nào lại đi tìm Lục Bạch Dương?”

Trong lời nói lén gạt đi bất mãn, cô nhìn Lục Bạch Dương ánh mắt mang theo nồng đậm địch ý.

Lăng Xử Nữ  ngẩng đầu lên xem hắn, Mục Nhân Mã giải thích: “Cậu ta nghĩ huỷ bỏ đánh cược.”

“Cái gì!” Giang Cự Giải sốt ruột mà nhìn về phía bên kia, khẽ cắn môi dưới: “Huỷ bỏ đánh cược không phải tiện nghi cho Lục Bạch Dương rồi sao!?”

“Đây là việc của Bách Song Tử, tớ vô pháp can thiệp.”

Nghe được Mục Nhân Mã nói như vậy, Giang Cự Giải nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lục Bạch Dương, hận hiện tại không thể liền vọt tới trước mặt Lục Bạch Dương đem Bách Song Tử lôi đi, cô lòng tràn đầy oán trách, Bách Song Tử vì cái gì cố tình dễ dàng bỏ qua cho Lục Bạch Dương.

Ba người lực chú ý bởi vì nhắc tới Bách Song Tử mà bị hấp dẫn đi, theo bản năng đem tầm mắt nhìn ở Lục Bạch Dương bên kia, nghe được Bách Song Tử nói hủy bỏ đánh cược.

Mục Nhân Mã ánh mắt tụ ở trên mặt Lục Bạch Dương, hắn tinh tường nhìn thấy cô đang bất ngờ giật mình, hắn ở trong lòng cười nhạo một tiếng, cô hẳn sẽ là cao hứng hỏng rồi đi.

Giây tiếp theo, Lục Bạch Dương dứt khoát lưu loát cự tuyệt đối phương hủy bỏ đánh cược thanh âm cũng lặng yên truyền vào lỗ tai, đang có lửa giận trong người Giang Cự Giải nháy mắt đại nãi có chút ngưng trệ, môi run run không hiểu được muốn nói cái gì.

Bảo Bình càng là muốn cạy ra đầu của Lục Bạch Dương nhìn xem cô đang nghĩ như thế nào, chẳng lẽ cậu ấy cảm thấy chính mình thật có thể siêu việt mà lật đổ được Bách Song Tử?

Lục Bạch Dương kinh ngạc qua đi, chau mày, lúc Bách Song Tử nhắc lại việc hủy bỏ đánh cược liền có dấu hiệu phát hỏa.

Lúc này đến phiên Bách Song Tử sửng sốt, nửa ngày sau, không tài nào mà cười lên nổi, trong ánh mắt thoáng xuất hiện một ngọn lửa: “Ok đi, đến lúc đó cậu cũng đừng nói là tôi khi dễ người.”

Lục Bạch Dương ngay lập tức dâng trả cấp đối phương, cô biểu tình cất giấu thâm ý: “Được, kia đến lúc đó cậu cũng đừng nói tôi khi dễ cậu.”

Bách Song Tử cảm thấy Lục Bạch Dương thật không biết điều, hắn có ý tốt từ bỏ không làm khó dễ đối phương, kết quả cô không biết tốt xấu, trước mặt mọi người cự tuyệt đề nghị, chờ thành tích kiểm tra ra tới, xem cô phải làm sao bây giờ.

Bên cạnh xem diễn Lăng Xử Nữ đi tới, đang ở trung gian giữa khí thế kiêu ngạo của hai người, cô lo lắng trịnh trọng mà nhìn Lục Bạch Dương: “Lục Bạch Dương, cậu đừng hồ nháo, việc đánh cược vẫn là thôi đi.”

Bách Song Tử bên này đã chịu bạn tốt ánh mắt ám chỉ, hắn nghẹn một hơi, được thôi, nếu Lục Bạch Dương thức thời nói, hắn lại thấp đầu một lần đầu cũng không cái gọi là, “Aizzz, cậu thật sự tính toán tiếp tục cùng tôi đánh cược?"

Lục Bạch Dương thiếu chút nữa một hơi nghẹn ở ngực, thở không lên, Lăng Xử Nữ một câu, vốn dĩ tiếp tục quyết định đánh cược, lại trở nên lung lay sắp đổ.

Cô đứng dậy, đôi mắt hơi hơi trừng lớn, hàm dưới hơi giơ lên, khí thế nghiền áp phòng học, tay phải đập trên mặt bàn phát ra bang một tiếng.

“Tôi xác định muốn cùng cậu ta đánh đố, đến nỗi người khác liền không cần nhúng tay chuyện này.”

Lời nói cô chỉ người khác quá mức với rõ ràng, Lăng Xử Nữ sắc mặt lập tức trắng bệch, về sau lui một bước, hên hay xui mà để ở Mục Nhân Mã lồng ngực, sau lưng nảy lên nhiệt độ cho cô tự tin, lại bởi vì tức giận trên má trồi lên màu đỏ: “Tôi là đang quan tâm cậu!”

Mục Nhân Mã đồng dạng sắc mặt không vui mà nhìn về phía Lục Bạch Dương.

Bảo Bình xem không khí càng thêm giằng co, từ Lục Bạch Dương bên người nhảy ra, muốn thay thế cô đáp ứng: “Tôi thế Bạch Dương nói ……”

Thanh âm cô ở Lục Bạch Dương lãnh đạm thoáng nhìn đột nhiên im bặt, trong lòng nổi giận mà nhìn thoáng qua Lục Bạch Dương, từ cô mặt vô biểu tình liền cảm nhận được sinh khí.

“Không biết tốt xấu!” Bách Song Tử lạnh lùng ném xuống lời nói liền xoay người rời đi.

Lục Bạch Dương không lý nhóm người này, cô từ bàn học lấy ra sách giáo khoa cũng liền đi ra phòng học, Bảo Bình bất ngờ nhìn một hồi rồi theo đi ra ngoài.

“Bạch Dương, cậu thật sự muốn cùng cậu ta đánh cược a?”

“Ân, hơn nữa điểm kiểm tra của tớ chắc chắn sẽ cao hơn cậu ta.”

Lục Bạch Dương khi nói lời này thực bình tĩnh, như là ở trần thuật một sự thật.

Bạch Dương chớp chớp mắt, đôi tay cắm vào đồng phục túi tiền, qua một lát mới nhỏ giọng hỏi: “Bạch Dương, cậu có phải hay không đã biết nội dung kiểm tra lần này.”

Ba ba cô là hiệu trưởng, cô có lẽ thông qua mặt khác thủ đoạn bắt được bài thi, cho nên mới có tự tin nói ra lời này, nếu không liền tính là Đại La thần tiên tới cũng cứu không được thành tích của Lục Bạch Dương

Lục Bạch Dương đang móc di động ra xem, Thiên Yết hiển nhiên đã quên mất lời nói cô, ở WeChat phát tin tức cho cô, vẫn là cái loại câu không mang theo dấu chấm.

Cô mí mắt hơi nhảy dựng, liền mặt trên hình ảnh cũng chưa click mở, khép lại di động về sau nói: “Không có, còn có tớ là thật sự tính toán cố gắng học tập.”

Bảo Bình buồn bực nói: “Tớ và cậu quan hệ gì, liền cả tớ cũng không chịu nói sao?”

Hiển nhiên là không tin Lục Bạch Dương nói.

Lục Bạch Dương dừng bước chân lại, Ổ Yên cả kinh, dừng lại 1 bước.

“Không tin, tớ cũng không có biện pháp gì.”

Vườn trường Tieba lại bởi vì giữa trưa phát sinh sự bạo, người tốt thì nghĩ đem Bách Song Tử tìm Lục Bạch Dương nói hủy bỏ việc đánh đố cược đặt ở trên mạng, còn nói Lục Bạch Dương cự tuyệt hủy bỏ đánh cuộc, không ít người có cùng Bảo Bình đồng dạng ý tưởng, cảm thấy Lục  Bạch Dương là có nắm chắc mới dám nói như vậy, như vậy tự tin của cô phát ra đại khái chính là từ ba mình rồi.

Chỉ có cực nhỏ bộ phận người ở phía dưới xem náo nhiệt nói tin tưởng Lục An Nhiên sẽ trở thành một cường lực hắc mã đem Bách Song Tử hạ bệ trước vị trí.

Đồng dạng chú ý chuyện này còn có các khoa lão sư, bọn họ đối loại này cách nói khịt mũi coi thường, nếu hiệu trưởng phải đi cửa sau đã sớm đi rồi, hơn nữa trắng trợn táo báo trộm lấy đáp án cũng quá vô lí, thật coi tất cả mọi người là thằng ngốc sao?

.

Lục Bạch Dương nguyên tưởng rằng Thiên Yết sự sẽ thực tìm tới, kết quả đối phương hai ngày kế tiếp cũng chưa thấy, cô suy nghĩ một hồi, vẫn là gọi điện thoại qua đi.

Thiên Yết bên kia thực ồn ào, tựa hồ là ở tiệm net đi, có gõ bàn phím thanh âm truyền đến, hắn kéo ra ghế dựa, hướng ra phía ngoài đi đến.

“Làm sao vậy?”

Lục Bạch Dương: “Cuối tuần tôi kiểm tra, cuối tuần này muốn ở nhà ôn tập.”

Thiên Yết  tựa hồ cười khẽ một tiếng: “Tôi biết, chờ em khảo xong lại đến, còn có thật sự không cần tôi cho học bù sao?”

Cô tựa hồ cảm thấy bị đối phương cười nhạo, lại lấy không ra chứng cứ, không tình nguyện mà hừ một tiếng.

“Nói không cần.”

“Đã biết, em chuyên tâm ôn tập đi.” Thiên Yết hiểu Lục Bạch Dương gọi cuộc điện thoại này ý tứ chính là hai ngày này đừng tìm cô, hắn đích xác cũng không nóng nảy.

Hắn cúp điện thoại, hai cái cùng hắn tuổi tác không chênh lệch lắm đi ra cửa

“Yết ca, đêm nay ở suốt đêm sao?”

“Không được” Thiên Yết nửa híp mắt, “Đêm nay tôi có việc.”

Thời điểm hắn trở về  là chạng vạng, Thiên Kiến Hoa đang ngồi ở trên sô pha xem báo chí, Khương Mỹ Lâm ngồi ở sô pha bên kia đầu đọc sách, hoà thuận vui vẻ, năm tháng thập phần tĩnh yên, hắn xuất hiện liền phá hủy một màn này.

“Tìm con có chuyện gì?”

Hắn không nhanh không chậm thái độ kích thích tới ba hắn, Thiên Kiến Hoa cái trán có một quãng thời gian dài nhíu mày mà hình thành thâm sắc, khi nói chuyện cũng thực nghiêm khắc, mang theo khí thế không giận tự uy.

“Không có việc gì, ba liền không thể kêu con sao?”

Thiên Yết kéo một cái ghế ngồi xuống, đối với Thiên Kiên Hoa nghiêm khắc không cho là đúng.

“Không có việc gì thì con liền đi.” Hắn không kiên nhẫn mà trả lời.

Thiên Kiến Hoa tựa hồ còn muốn phát giận, Khương Mỹ Lâm ở cánh tay hắn vỗ nhẹ một chút: “Tiểu Lịch còn đang ngủ, nói nhỏ thôi.”

Hắn khó chịu bắt buộc mà áp xuống tức giận, mang trà lên uống một ngụm.

Thiên Yết mi mắt hơi rũ, khóe môi gợi lên một cái độ cung châm chọc, nhìn đi a, thật là gia đình tốt đẹp, chính hắn mới là người ngoài đi.

“Ba tính toán đem con đưa đến trường tư nhân cao trung gần đay, hai ngày này ba sẽ liên hệ trường học xử lý thủ tục.”

“Sợ con cho ba mất mặt sao?”

Thiên Yết quá ưu tú, các hạng toán học tham gia giải thi đua đều tới tay, để lại toàn bộ nhà ở vinh dự, vô số trường học cử đi học cùng điều kiện hậu đãi đặt ở hắn trước mắt, đều cự tuyệt.

Bởi vì bằng chính thực lực hắn liền có thể thi đậu đại học tốt nhất.

Nhưng mà, thi đại học kia hai ngày kia, hắn lại vắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro