♣Chương 11♣: Kì Thi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Bạch Dương cúp điện thoại về sau, bị Lục hiệu trưởng kêu xuống dưới lầu ăn cơm, hai ngày này phương hướng phát triển tình cảm của cha con ngày càng tốt, thế cho nên làm Lục Sanh Nguyên nên hận không thể đem con gái sủng trong lòng bàn tay, loại quan tâm này làm người thở không nổi, khiến cô có loại ảo giác ―― đã kiểm tra được đệ nhất thành tích mà làm hắn kịêu ngạo.

Trong lúc ăn cơm, Lục Sanh Nguyên tha thiết mà dùng đũa gắp đồ ăn cho con gái

"Hai ngày nay học tập vất vả, hôm nay ăn xong đi ngủ sớm một chút."

Lục hiệu trưởng thận trọng, ở một bên nhìn hai ngày, liền rõ ràng thấy được Lục Bạch Dương thay đổi tốt lên, từ đó về sau hiện ra trước mắt cô đều là đồ ăn ăn yêu thích.

Lục Bạch Dương cười hai hạ, cô nhớ tới trong trường lời đồn đãi, buông chiếc đũa: "Ba, con cùng Bách Song Tử đánh cược, ba biết không?"

Lục hiệu trưởng gật đầu, vẻ mặt của hắn ngưng trọng lên, liền Lục Bạch Dương cho rằng hắn muốn giáo dục chính mình, mà tỏ thái độ chính trực tiếp thu giáo dục, Lục hiệu trưởng sủng con gái không có điểm dừng nói: "Con chỉ cần cố gắng là được, Bách Song Tử sẽ không quá khó dễ con."

Nhìn hắn nói được vân đạm phong khinh*, kỳ thật hai ngày này thời điểm hắn chiếu gương phát hiện tóc bạc gia tăng mãnh liệt, so với việc một bước bước vào tuổi già, hắn càng thêm lo lắng cho mình nhúng tay vào chuyện này, vì hắn đã thật vất vả mới giảm bớt mối quan hệ căng thẳng giữa hai bên.

Lục Bạch Dương hơi giật mình, có chút bất đắc dĩ mà dùng tay trái chống gương mặt, đôi mắt ôn nhu xuống dưới, khóe môi hơi hơi nâng lên.

"Ba yên tâm hảo, con nhất định sẽ được điểm cao hơn hắn."

Lục hiệu trưởng chỉ số thông minh cùng lý trí nháy mắt bị nụ cười tươi này đã sớm dẫm xuống dưới lòng bàn chân, như gà con mổ thóc mà gật đầu, lộ ra biểu tình cảm động đến rối tinh rối mù.

Hôm nay, Lục hiệu trưởng như cũ đắm chìm ở trong cha con tình thâm ngốc phụ thân.

Cuối tuần thoảng qua, rốt cuộc nghênh đón bài kiểm tra đầu của học kỳ.

Lục Bạch Dương chính là trường học nhân vật nổi tiếng, hơn nữa khuôn mặt còn rất ưu nhìn, rất ít có người không quen biết cô, dọc theo đường đi đủ loại tầm mắt bồi hồi dính ở trên người.

Cô là thi ở phòng cuối cùng của trường trường, phòng còn có người quen của cô, không ai khác chính là vừa thấy đã kêu cô lão đại ba người đấy

Đỏ vàng xanh màu sắc tạo thành một loạt hình độc đáo mà xinh đẹp phong cảnh tuyến, ở toàn bộ phòng thi kém cỏi nhất cũng là ba viên ngọc lóa mắt nhất.

Lục Bạch Dương thời điểm đến thi không mang theo SGK, hoặc là nói cái phòng học này tất cả đều là như thế, khảo thí đối bọn họ tới nói chỉ là một hồi yêu cầu ứng phó có lệ, đều còn đến lười mà đi gian lận.

Hồng mao cà lơ phất phơ mà đứng ở án thư, đôi tay cắm ở túi quần, cường ngạnh mà bày ra tư thái tự cho là ngầu, chẳng qua bởi vì mặt hắn lớn lên non nớt, càng thiên hướng đáng yêu một chút: "Lão đại có phải hay không đã biết đáp án kiểm tra lần này đáp án, thế đợi lát nữa nhớ truyền cho em một phần nhá!"

Bọn họ sẽ không vò đầu bứt tai mà chép sách, nhưng là thủ pháp truyền tờ giấy đã sớm rèn luyện ra tới, chẳng qua toàn bộ phòng thi đều là học sinh dở, sao chép tới sao chép đi dù sao cũng không đúng.

Lục Bạch Dương cười như không cười mà nhìn ba người bọn họ, lười biếng mà dựa vào màu xanh lục tường sơn, Lười biếng nói: "Tôi còn đang tự hỏi các cậu liệ còn nhớ rõ lời tôi nói hay không?"

Ba người mê mang mà truyền cho nhau ánh mắt, hiển nhiên đã sớm đem lời Lục Bạch Dương nói quên ném sau đầu rồi.

Lục Bạch Dương không ngại lại cho bọn hắn lặp lại một lần: "Lần này kiểm tra nếu là không có tiến bộ thêm hai mươi điểm, các cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đi."

Cô kỳ thật rất cao hứng, hiện tại đã quên liền tốt, đến lúc đó cô cũng không cần hạ thủ lưu tình.

Hai vị giám thị lão sư vừa lúc đi đến, đánh gãy bọn họ, bọn họ trong tay cầm hồ sơ kín bỏ trong túi, vì để trấn trụ đám học sinh này, ít khi cười nói, nghiêm túc mà nhìn phía dưới.

Môn đầu tiên chính là toán học, bài thi phát xuống dưới, cô theo thói quen mà xem một lần từ đầu tới cuối bài thi, nhấc bút tới bắt đầu viết, ngòi bút ngẫu nhiên xẹt qua bản nháp giấy viết hai cái con số, sau đó viết xuống đáp án, quá trình vô cùng nhuần nhuyễn.

Vì thế, cô cùng toàn bộ nhàn nhã phòng thi không giống nhau, tưởng không chú ý đến đều khó.

Giám thị các lão sư liếc nhau, ăn ý mà thường qua lại xung quanh chỗ Lục Bạch Dương, thường thường liếc hạ đôi mắt xem một bài thi cô.

Cô khi làm bài khi tập trung, xẹt qua mấy bóng ma không quấy rầy đến được, ngòi bút bay nhanh mà cuốn trên mặt lưu lại một đạo, lại một đạo đáp án.

Kiểm tra bắt đầu một giờ hai mươi phút sau, Lục Bạch Dương cuối cùng làm xong, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng học đồng hồ phía trước, hơi bất mãn mà nhăn lại mi, lâu lắm không xoát đề toán học, làm bài tốc độ cũng chậm rất nhiều.

Mặt khác bạn học hoặc là lao lực hướng lên trên viết đại đáp án, hoặc là từ bỏ kiểm tra ngửa đầu chờ thời điểm kết thúc.

Hai vị giám thị lão sư liếc nhau, lẫn nhau trong mắt đều là khiếp sợ, Lục Bạch Dương cùng Bách Song Tử đánh đố qui mô quá lớn, còn mơ hồ liên lụy đến hiệu trưởng, vì tị hiềm, hiệu trưởng kiến nghị từ bên ngoài soạn bài thi, hơn nữa toàn bộ hành trình đều không tham dự việc này. Lần này bài thi là suốt đêm từ trong trường học bên cạnh soạn tới bài thi, hôm nay văn phòng toán học lão sư còn cảm khái trường cao trung khác bài thi khó hơn rất nhiều.

Dưới loại tình huống này, Lục Bạch Dương là tuyệt đối không có khả năng gian lận, nếu không phải lung tung viết đại, kia cô là thật sự sẽ....

Này cũng...... Quá kinh người.

Lại nói, Lục Bạch Dương ba vị ' tuỳ tùng ', là trong trường học điển hình không học vấn không nghề nghiệp, loại sự việc như kiểm tra này bọn họ trước nay đều không để ở trong lòng.

Lam mao mất một phút đem trắc nghiệm đồ đen đến lợi hại, sau đó như trút được gánh nặng, hắn đã nghĩ mình cũng có khả năng.

Phát ngốc thời điểm không biết như thế nào nghĩ đến Lục Bạch Dương, trước lúc kiểm tra, biểu tình cô ý vị thâm trường làm hắn sống lưng lạnh cả người, tổng cảm thấy có việc không tốt sẽ phát sinh.

Lam mao nôn nóng mà xoa nhẹ phía dưới mắt, cảm thấy là do chính mình cuối tuần này đánh trò chơi nhiều, hắn buồn tẻ vô vị mà ghé vào trên bàn, hai ba giây sau lại ngồi thẳng cúi đầu xem bài thi, một đống con số xem đến sọ não tê liệt

Hắn đau đầu mà cắn đầu bút, tính, tùy tiện viết đại đi, điểm là gì cũng được.

.

Lục hiệu trưởng buổi sáng lấy cớ ở phòng thi năm năm đi tuần tra, ý của Tuý Ông không phải ở rượu, lắc lư lắc lư liền tới phòng thi cuối cùng, tự nhiên mà lấy quyền dùng tư nhìn lén con gái kiểm tra.

Cách phòng học cửa kính, xem cô một lần viết xuống liên tù tì, Lục Sanh Nguyên trong lòng nhảy lên cao hứng cùng tự hào, vội vàng mà muốn giữ chặt thời gian rảnh rỗi xem con gái một chút.

Đáng tiếc nơi này chỉ có giám thị lão sư, Lục hiệu trưởng đành phải dễ dàng từ bỏ.

Hắn mượn cớ tới buổi sáng vào văn phòng nơi có các lão sư không cần đi giám thị, lấy lý do sâu sắc rằng muốn cùng bọn họ thảo luận một chút về tình trạng học tập của học sinh trong giai đoạn hiện tại.

Lục hiệu trưởng giống như tùy ý mà mở miệng: "Hiện tại học sinh thật sự vất vả, lần này bài thi khó khăn cũng không biết thế nào"

Thiệt tình cho rằng lục hiệu trưởng tưởng dò hỏi thật, 1 lão sư đáp: "Ai, trường học chúng ta khó khăn còn tính vừa phải, trường lân cận thi áp dụng hình thức kiểm tra rất cao, nội dung lại khó, thời điểm thi đại học gặp phải áp lực cũng sẽ ít một tí, cho nên trường học bọn họ cũng thường xuyên ra Trạng Nguyên của tỉnh, cũng không biết lần này học sinh chúng ta có thể đến mức nào"

Năm ba lão sư đối với chuyện này miệng lưỡi lưu loát, tâm tư không ở, Lục hiệu trưởng kịp thời đánh gãy bọn họ đang thao thao bất tuyệt.

"Khụ, tôi cảm thấy không đến mức đi, xem Bạch Dương làm đề tốc độ còn rất nhanh, hẳn là cũng không phải rất khó đi."

Hắn tận lực làm chính mình thoạt nhìn vân đạm phong khinh, không chịu toát ra cảm xúc: ' mau khen Bạch Dương ' đi.

Chúng lão sư: "......"

Dẹp đi, dẹp đi!

Lục hiệu trưởng không có đến được phụ họa cùng khích lệ con gái có điểm không vui, ngại với hiệu trưởng tôn nghiêm cũng không thể dễ dàng biểu lộ ra tới, không dấu vết mà nhìn về phía trong văn phòng, hắn cảm thấy có linh khí nhất là Ngữ Văn lão sư, hy vọng cảm tính như cô có thể đoán được ý nghĩ của mình.

Ôn lão sư tâm hữu linh mà ngẩng đầu, cùng hiệu trưởng liếc nhau, bừng tỉnh đại ngộ, Lục hiệu trưởng nhất định là cảm thấy lời nói vừa mới kia của bọn họ là đụng tới uy phong của hắn, diệt giáo chí khí, cùng chung kẻ địch nói: "Các ông nói quá khoa trương, trường học bên cạnh đề kiểm tra kỳ thật không khó như vậy."

Lục hiệu trưởng:".......!"

Giải nghĩa:
-Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro