Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỹ Hằng múc cháo ra bát rồi khẽ thổi cho bớt nóng. Chiếc tivi trong căn phòng trọ nhỏ đang phát sóng thời sự trong ngày. Ba cô nằm trên giường, ông chăm chú theo dõi tin tức trong và ngoài nước. Cháo đã nguội hơn một chút, Mỹ Hằng chuẩn bị bón cho ba ăn thì.....

" Hôm nay công an tỉnh Daegu đã tiến hành bắt và giam giữ một nữ sinh trường ĐH X với tội danh lừa đảo.

Cô gái trẻ A này đã tham gia vào đường dây bán dâm từ năm 2010, đến nay đã bị bắt do lừa đảo một số tiền lớn của một nam sinh cùng lớp. Nam sinh này hiện là cháu trai của một tập đoàn lớn, sau khi bị lừa tiền đã truy tìm ra A và đưa tới cơ quan chức năng để xử lí. Hiện cảnh sát và các cơ quan khác đang tiến hành làm rõ vụ việc."

Lời cô phóng viên truyền nhẹ nhàng nhưng đến tai Mỹ Hằng lại vang như sấm nổ. Chiếc thìa trên tay cô rơi bộp xuống đất.

- Mỹ Hằng, con sao thế?– Ba cô hốt hoảng hỏi khi thấy mặt con gái thất thần.

- À không....Con không sao đâu ba. Chỉ tại cháo nóng quá, để con thổi cho nguội bớt rồi ba hẵng ăn nhé.– Cô vội lấy lại bình tĩnh, lấp liếm ngay chuyện vừa rồi.

-  Ừ. Mà con xem thời sự vừa đưa tin kìa, con gái ngày nay sao hư hỏng quá. Có bố có mẹ, được đi học đàng hoàng sao lại làm mấy chuyện xấu hổ đó cơ chứ.– Ba Mỹ Hằng không nhìn cô nữa, chuyển ánh mắt lên tivi, bắt đầu nhận xét về tin tức nóng vừa rồi.

- À...đúng đó ba ạ.– Mỹ Hằng trả lời, giọng nhẹ tênh.

Cố tỏ ra bình thường trước mặt ba nhưng trong lòng Mỹ Hằng đang sợ run lên như cầy sấy. Cô nghĩ đến Nam Joon, đến chàng cháu trai của một tập đoàn vừa nãy. Nếu như cô không đáp ứng đủ điều kiện, liệu anh có dùng tiền để mua một loạt bằng chứng giả, cho rằng cô lừa tiền anh rồi tống cô vào tù không. Mỹ Hằng nhớ đến lúc cô kí vào xấp giấy Nam Joon đưa, do vừa xấu hổ, mắt không nhìn rõ do khóc quá nhiều, Mỹ Hằng cũng chẳng còn nhớ cô đã kí vào những gì. Tự trách mình không cẩn thận, Mỹ Hằng vội vàng giúp ba dùng xong bữa tối rồi cô quay ngay về phòng.

Nằm trên giường, Mỹ Hằng lôi điện thoại ra kiểm tra hộp tin nhắn. Chắc mẩm rằng Nam Joon đã đọc tin nhắn của cô nên suốt hai tuần qua, Mỹ Hằng chẳng liên lạc gì với Nam Joon. Lúc ba phẫu thuật xong, cô đã nhắn một cái tin cho Nam Joon, xin anh nghỉ phép mấy ngày. Đang nằm lướt những tin nhắn đã gửi cho Reiko, Yoon Gi  trong suốt mấy ngày gần đây, đến khi đọc đến tin nhắn cô gửi cho Nam Joon, bỗng nhiên Mỹ Hằng thấy mắt mình tối sầm lại.

Cái gì thế này?

" Tin nhắn không gửi được. Số máy này hiện không liên lạc được. Gửi lại."

Mỹ Hằng tròn xoe mắt nhìn vào cái tin cô gửi cho Nam Joon. Thôi xong, coi như đời cô xong. Nam Joon mới tiếp xúc với cô vài ngày thôi nhưng Mỹ Hằng cũng hiểu được một khi không vừa ý anh, không theo lời anh thì Nam Joon sẽ nổi điên đến mức độ nào. Lật đật lướt hộp tin xuống một chút nữa, Mỹ Hằng cảm thấy mắt mình giật nhói lên khi nhìn thấy tin nhắn Nam Joon gửi đến. May quá, anh cho cô nghỉ một tuần. Thế là không chết.

Ơ mà từ đã!

Một tuần á?!

Mỹ Hằng vội vàng bật dậy, giơ điện thoại ra trước ánh đèn để cho rằng mắt cô nhìn nhầm. Tin nhắn gửi vào đúng ngày mẹ cô phẫu thuật. Anh cho cô nghỉ đúng một tuần. Nhưng mà.....cô ở nhà hai tuần rồi.
Vừa thắc mắc vì sao đã trễ một tuần nhưng Nam Joon không hề liên lạc vừa mặc áo khoác gió vào, Mỹ Hằng vội vã chào ba rồi ra khỏi nhà. Cô phải đến căn hộ ngay, phòng khi Nam Joon nổi điên lại đến gặp ba vào lúc cô đi học. Phản ứng của ba vừa nãy cũng đủ khiến cô dù có thế nào cũng phải giữ chuyện bán thân cho kín đến cùng. Bây giờ, có thể nói là cô đang đi nộp mạng.

Ra khỏi thang máy Mỹ Hằng mới nhận ra cô đã quên đem chìa khóa. Nghĩ rằng Nam Jon vẫn ở nhà, Mỹ Hằng liền bước tới, cẩn thận kéo cánh cửa nặng trịch. Cửa không khóa. 

"Thật may quá."– Cô tự nhủ.

Vừa bước vào nhà, Mỹ Hằng đã nhận ra ngay bác giúp việc lớn tuổi của Nam Joon. Hôm trước gặp bác ở biệt thự, cô đã kịp nhớ tên bác.

- Bác Han.– Cô nhỏ nhẹ chào.

- Ôi cô Mỹ Hằng đấy sao?– Bác Han nhìn thấy cô liền cúi người chào lịch sự. Vốn không quen với cách thưa gửi chuẩn mực và điệu bộ cung kính của bác, Mỹ Hằng liền bước tới đỡ bác dậy.

- Bác đừng làm thế. Cháu không phải thiên kim tiểu thư gì đâu. Bác cứ gọi cháu là Mỹ Hằng bình thường thôi.

- Sao lại thế được.– Bác Han xua tay.– Cô là bạn của cậu chủ mà.

- À....vâng thôi sao cũng được bác ạ. Bác ơi Nam Joon đâu rồi bác?– Cô nhìn quanh căn hộ sạch sẽ.

- Cậu chủ ở trong phòng. Cậu ấy mới đi Mĩ về từ tuần trước, nhưng lại ốm suốt một tuần nay rồi nên cậu ấy không ra ngoài. Cô đến đưa sách cho cậu chủ sao?– Bác Han vốn thấy Mỹ Hằng rất ngoan ngoãn lại hiền lành nên chẳng mấy chốc đã nói chuyện thân mật. 

- À...vâng.– Mỹ Hằng gật đầu qua loa.– Anh ấy bị ốm ạ.

- Vâng– Bác Han gật đầu.–  Phu nhân bệnh nặng mới phải nhập viện bên Mĩ.

- Dạ?– Mỹ Hằng nhận ra có lẽ đó là lí do Nam Joon phải tới Mĩ gấp. Chợt trong lòng có vài thứ khó hiểu, cộng thêm sự tò mò về anh, cô vội vàng kéo bác Han ra ban công, hỏi nhỏ.

- Bác ơi bác cho cháu hỏi chút chuyện này nhé.

- Cô muốn hỏi chuyện gì. Chuyện liên quan đến phu nhân đúng không?

Sau cuộc trò chuyện ngắn với bác Han, Mỹ Hằng mới biết thêm nhiều điều về Nam Joon. Gia đình anh từ đầu đã quản lí một tập đoàn lớn, nhưng đến năm anh 14 tuổi, do bị bạn lừa gạt nên bố Nam Joon đã suýt nữa phải đi tù. Lex J suýt phá sản vào năm đó. Cuộc sống gia đình giảm sút, do không chịu được chuyện này, mẹ Nam Joon đã bỏ lại bố, anh và người chị gái mà đi theo người bạn lừa đảo đã hãm hại bố anh. Đến năm anh 19 tuổi, Lex J đã vươn lên mạnh mẽ, đứng vào top đầu các tập đoàn lớn trong cả nước. 20 tuổi anh tham gia điều hành tập đoàn cùng bố và Kim Sara – chị gái anh. Kim Sara điều hành chi nhánh ở Mĩ. Mẹ anh sau 3 năm đi cùng người đàn ông gian xảo đó cũng đã bị lừa gạt. Bà sống trong cảnh cơ cực suốt 5 năm trời, cho đến khi Sara tìm ra bà và đưa về tư trang để chăm sóc. Lần vừa rồi do đổ bệnh nặng, thêm lời thuyết phục của Sara, Nam Joon mới chịu sang gặp bà một lần. 

Mỹ Hằng chần chừ đứng trước cửa phòng Nam Joon. Sau cánh cửa này là tâm hồn bị tổn thương từ thuở ấu thơ của anh. Bao nhiêu lần lăng mạ cô xong, anh đều trở về căn phòng này, đóng sập cửa lại, như quay lưng lại với thế giới bên ngoài. Đến bây giờ cô mới biết vì sao bóng lưng của anh đẹp nhưng lại buồn và cô đơn. Bây giờ cô mới hiểu vì sao Nam Joon lại căm ghét phụ nữ hám tiền. Hít một hơi thật sâu, cô gõ cửa.

- Bác Han hả? Vào đi.– Giọng Nam Joon vẫn trầm ổn nhưng nghe mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều.
Mỹ Hằng vặn tay nắm cửa rồi bước vào trong.

- Nam Joon.– Cô gọi nhỏ.

Anh giật mình ngẩng đầu. Nhìn cô một hồi lâu, anh lại cúi đầu xuống.

- Tưởng cô không đến nữa chứ?– Câu nói khiến Mỹ Hằng phải nhíu đôi lông mày lại. Đúng là dù ốm yếu đến đâu anh vẫn không thể bỏ được cái thói chễ giễu người khác. Mỹ Hằng bước đến rồi ngồi xuống bên mép giường. Cô nhìn anh xanh xao trong bộ đồ nỉ ở nhà. Hai má đã hóp lại hẳn so với những ngày cô ở đây. Cằm hơi lún phún râu do không cạo. Trông Nam Joon bây giờ thật khác với vẻ kiêu ngạo hàng ngày. Nếu nói đúng theo kiểu chế giễu của anh, trông anh bây giờ phải gọi là thê thảm.

- Ra ngoài đi.– Nam Joon lạnh lùng.

- Nam Joon, tôi đã nghe chuyện của anh rồi.– Mỹ Hằng đặt bàn tay nhỏ của cô lên bàn tay lớn với những ngón tay thon dài của anh.

- Bác Han lại nhiều chuyện nữa hả.– Anh nói với vẻ khó chịu.
- Tôi hiểu cảm giác của anh. Vì tôi cũng đã từng mất đi người mẹ và cũng đã từng suýt mất đi người cha.

- Sao cơ?– Anh ngạc nhiên ngẩng đầu.

- Tôi đã từng suýt mất đi người cha của mình. Nếu không có 300 ngàn won của anh, có lẽ bây giờ tôi không còn được gặp ba nữa.

- Hóa ra cô bán thân cho tôi là vì lí do đó?– Nam Joon tròn mắt nhìn cô.

Mỹ Hằng không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nghĩ lại những ngày tháng khó khăn đó, trong lòng cô không khỏi nghẹn ngào.

- Vậy sao không nói cho tôi biết?– Ban đầu là Mỹ Hằng nắm tay Nam Joon, bây giờ anh đổi lại siết chặt tay Mỹ Hằng.

- Anh có để cho tôi nói lúc nào đâu.– Mỹ Hằng gắt nhẹ.

Nam Joon nghe xong liền không lớn tiếng thêm câu nào nữa. Hóa ra là tại anh không tin tưởng cô mà nghĩ cô là kẻ hám tiền. Là tại anh phán xét cô quá đáng mới khiến cô không ít lần khóc trước mặt anh. Hóa ra không phải cô diễn kịch. Hóa ra....

- Bác bây giờ sao rồi?– Nam Joon lên tiếng hỏi.

-Ba tôi đỡ nhiều rồi. Dù sao cũng phải cảm ơn anh.

- Không sao. Tại tôi không chịu hiểu chuyện mới đúng. Hiểu nhầm cô rồi.– Nam Joon cười nhạt. Nụ cười của anh như điểm thêm sức sống lên khuôn mặt xanh xao. Anh đã vui vẻ hơn lúc trước.

- Ừm...Anh có cần tôi làm gì không?– Mỹ Hằng nhìn quanh phòng, ngượng ngùng rút tay mình ra khỏi tay Nam Joon.

- Hát cho tôi nghe đi.– Anh không chần chừ trả lời ngay.

- Hát á?
                                                  
- Ừ. Hát cho tôi nghe một bài. Nghe nói cô biết đánh guitar đúng không? Có một cái ở đằng kia đấy.

Cô hơi chần chừ nhưng vừa nhìn thấy cái chau mày của anh liền lập tức đứng dậy, nghe lời làm theo.
Bắc một cái ghế ngồi trước mặt Nam Joon, Mỹ Hằng bắt đầu tiết mục của mình. Vốn là một bài hát ưa thích của cô, Mỹ Hằng cất giọng, đắm chìm vào trong từng câu hát.

- Là con gái hãy đừng chớ
Tin lời ai quá vội vàng
Lỡ ngày sau chia tay đau nhiều lắm

Là con gái hãy đừng chớ
Yêu một ai quá nồng nàn
Hãy xem rằng
Đối phương luôn vì ai

Lời nói dối luôn được giấu che
Bằng những cánh hoa hồng
Bằng nụ hôn bằng những lời xin lỗi

Đời con gái sẽ hạnh phúc
Khi tìm thấy được một người
Yêu chân thành
Dám hy sinh cho mình....

Mỹ Hằng kết thúc bài hát của mình bằng tràng pháo tay của vị khán giả duy nhất, Kim Nam Joon. Cất cây đàn vào vị trí cũ, cô đang lóng ngóng chưa biết nên làm gì tiếp theo thì anh đã lên tiếng.

- Đọc sách cho tôi nghe đi. Lấy cuốn "Hãy chăm sóc mẹ" ấy.

Nghe lời anh, Mỹ Hằng lại lật đật chạy tới giá sách cao ngất ngưởng của anh rồi lấy ra cuốn sách mà Nam Joon  yêu cầu. Đang định kéo ghế lại gần giường để đọc sách cho anh thì anh đã chỉ chỉ vào cái gối bên cạnh mình.

- Ngồi đây.– Nam Joon ra lệnh.

- Hả?

- Ngồi đây đọc cho tôi nghe.

- Có tiện không?– Anh muốn cô ngồi trên giường.

- Đọc như kiểu đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ í.– Nam Joon cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro