CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Sanghyeok đã không nói sự thật. Khi đó, anh ấy vẫn coi Lee Minhyung như em trai của mình, anh ấy cũng rất ghét Moon Hyeonjoon nên sẽ không bao giờ làm việc như vậy.

Nhưng nhìn thấy Lee Minhyung như phát điên vì Moon Hyeonjoon, một người đã chết. Lee Sanghyeok đã nghĩ điều đó thật buồn cười.

Anh ấy không quan tâm bản thân có bị Lee Minhyung đánh chết hay không, anh ấy chỉ muốn nhìn thấy Lee Minhyung chìm trong hối hận và điên cuồng nhiều hơn một chút.

Dù sao họ cũng giống nhau, đều không có nhà.

-

Ý thức của Lee Minhyung dần dần mờ nhạt.

Anh bật khóc.

Lee Minhyung liên tục gọi "vợ", "vợ" khiến viên cảnh sát nhìn anh như nhìn một kẻ điên.

Một nữ cảnh sát lớn tuổi đi đến bên cạnh nhẹ nhàng nói.

"Vợ anh sẽ cảm thấy rất đau lòng nếu anh cứ hành động như vậy."

Lee Minhyung dường như nghe rõ câu này. Anh bắt đầu ngừng la hét, chỉ nhắm mắt lại và khóc trong im lặng, rồi cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.

-

Lee Minhyung thực chất là một người tương đối yếu đuối và sống rất tình cảm.

Khi bố mẹ anh còn sống, bố mẹ anh thường lo lắng anh sẽ thờ ơ đến mức trở thành một người chống đối xã hội, nên họ luôn dạy anh rằng nếu bạn cùng lớp bị ngã, anh ở bên cạnh nên đỡ họ dậy, và nếu bạn cùng lớp cần giúp đỡ, anh cũng nên giúp đỡ họ. Tích cực tham gia và hoàn thành các hoạt động do giáo viên sắp xếp...

Lee Minhyung không hiểu tại sao mình lại phải làm như vậy, nên khi bạn cùng lớp ngã xuống, anh chỉ nhìn chằm chằm vào người đó như đang quan sát một sinh vật kỳ lạ mà không hề giúp đỡ, thậm chí còn nói:

"Rõ ràng là mặt đất bằng phẳng, tại sao lại có thể ngã xuống? Thật ngu xuẩn."

Vì vậy, một số cô gái thích anh có suy nghĩ muốn nhân cơ hội rơi vào vòng tay anh luôn không được như ý, thậm chí có thể phải tức giận trước những lời nói của anh, đến mức họ gọi anh là kẻ tâm thần.

Nhưng anh không quan tâm. Sau đó, cha mẹ anh qua đời. Những người duy nhất có thể chịu đựng được sự thờ ơ của anh đã chết, anh đang sống một mình trên đời, chợt anh nhớ đến lời mẹ anh từng nói.

"Mọi người phải đeo nhiều loại mặt nạ khác nhau để sống trong thế giới này."

Lee Minhyung từng hỏi:

"Con cần phải đeo nó rất lâu sao?"

Mẹ anh mỉm cười, trong mắt bà có chút màu sắc rất khó tả, như tia sáng của sao băng trong đêm và dần dần mờ đi:

"Đúng vậy. Nhưng nếu đeo lâu, mặt nạ sẽ trực tiếp sinh ra trên mặt, con sẽ không phải lo lắng về việc con người thật của mình bị thế giới bên ngoài làm tổn thương."

Giống như gai của con nhím, chúng có tác dụng bảo vệ phần mềm yếu bên trong.

Sau khi cha mẹ qua đời, Lee Minhyung đã đeo mặt nạ vào.

Chiếc mặt nạ của anh không chê vào đâu được, và như thể chỉ sau một đêm, anh đã trở thành người giỏi nhất ở mọi khía cạnh cuộc sống.

Từ trường học đến thương trường.

Sau đó anh bước vào xã hội và quản lý công ty mà bố mẹ anh đã để lại.

Không ai nghĩ anh sống không tốt. Không ai nghĩ rằng anh là một người lập dị nữa.

Nhiều nhất họ chỉ có thể nói: 

"Lee Minhyung à, anh chắc chắn là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi biết rằng những người xuất sắc thì thường có một vài cá tính đặc biệt. Lee Minhyung vẫn luôn là người dễ hòa đồng và hiền lành."

Nhưng anh không mong đợi điều đó.

Anh chỉ muốn sống thật với bản chất thêm một lần, trước mặt chàng trai trẻ với sự dịu dàng và tình yêu chân thành dành cho anh.

Anh bị thu hút một cách không thể kiểm soát bởi sự dịu dàng, nó xuyên qua mọi lớp mặt nạ, ủ ấm trái tim anh.

Anh sợ rằng sự xấu xí trong con người thật của bản thân sẽ làm cậu sợ hãi và trốn tránh.

Lee Minhyung cũng từng nghĩ rằng không bao giờ anh có thể có được sự dịu dàng như vậy, cậu ôm lấy anh và hôn lên trán anh.

Vì vậy, anh kết luận tất cả chỉ là sự dịu dàng giả tạo.

Lee Minhyung luôn chắc chắn rằng đây là tình yêu giả tạo.

Anh cho phép bản thân trốn chạy.

Anh khó thở vì tim đập nhanh lạ thường.

Cuối cùng, anh đã tự tay phá vỡ tình yêu dịu dàng đó.

Hình như mẹ anh đã nói sai.

Con người thật của anh không hề bị chàng trai ấy làm tổn thương mà thay vào đó cậu đã nhẹ nhàng nâng nó lên và bảo vệ nó bằng tình yêu thương của bản thân cậu.

Nhưng chàng trai trẻ đã bị chính người cậu yêu từng nhát từng nhát đâm xuyên người, khiến xương cốt cậu chìm trong sự lạnh giá.

Và sau đó đến cuối cùng, anh thấy thật buồn cười bởi sự trêu đùa của số phận.

Sự dịu dàng đó là có thật, tình yêu đó cũng là thật. Anh muốn ôm cậu, cũng là sự thật.

Tình yêu của anh vẫn luôn ở đó nhưng anh nhận thức nó quá muộn màng.

Tình cảm của anh không hề thờ ơ lạnh nhạt nhưng cậu đã chết trước khi anh kịp nhận ra nó.

Tình yêu của cậu đã chấm dứt khi Moon Hyeonjoon hai mươi sáu tuổi, vẫn còn là một mối tình tràn đầu sức trẻ.

-

Lee Sanghyeok thực ra là một người có rất ít ý thức tồn tại.

Anh xuất thân từ một gia đình danh giá, nhưng anh không nổi bật trong số các thiếu gia vì anh không phải là người giỏi nhất.

Nhưng sau khi vào cấp ba, anh bắt đầu thích đi theo Lee Minhyung, với khuôn mặt tuấn tú, luôn tràn đầy năng lượng nên Lee Minhyung cũng không cố ý đuổi anh đi.

Vì vậy, dần dần anh đã có thể hòa nhập vào vòng bạn bè của Lee Minhyung.

Sau đó, anh giống như cá gặp nước, và trở thành một ngôi sao trong khuôn viên trường.

Nhưng anh vẫn thích đi theo Lee Minhyung.

Lee Minhyung từng hỏi anh:

"Tại sao cậu luôn muốn đi theo tôi?"

Lee Sanghyeok lùi lại một bước như một con thỏ nhỏ sợ hãi, sau đó như đã phản ứng anh lại tiến lên hai bước, mỉm cười ngượng ngùng:

"Bởi vì xung quanh cậu luôn có một cảm giác rất yên tâm, mỗi lần ở bên cậu, tôi đều rất vui vẻ."

Lee Minhyung nhìn anh, rũ mi xuống, ngầm đồng ý cho anh đi theo. 

Lee Minhyung không hỏi thêm gì nữa.

Dần dần, mọi người xung quanh bắt đầu suy đoán về mối quan hệ của họ.

Nhiều người cảm thấy nhìn thấy Lee Minhyung tương đối xa cách nhưng lại có một Lee Sanghyeok tính cách trẻ con đi theo sau, họ đều chắc chắn Lee Minhyung đã cảm động và yêu Lee Sanghyeok.

Vòng xoáy suy đoán ngày càng lớn.

"Anh không muốn làm rõ với mọi người sao?" 

Lee Minhyung hỏi anh với vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro