Chương 28 Giữ cho tôi một hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữ cho tôi một hồi ức, chờ khi nào tới gặp ngài, tôi sẽ lấy đi.

Buổi trưa có chút nắng nhẹ, nhưng không hiểu vì sao không khí xung quanh lại khô khốc và lạnh buốt tới vậy, muốn một giấc ngủ trưa hay một khoảng không gian yên lặng để suy nghĩ cũng khó khăn.

Ngọc Hà đi đến bên sô pha đặt tay lên vai Thanh Hà truyền hơi ấm, Biện Thanh Hà chỉ gật đầu không nói thêm câu gì.

Thanh Hằng không đến công ty, tắt điện thoại cũng hơn nửa ngày rồi, không ai thấy bóng dáng, cũng không ai hay tin tức, giống như trong một giây đã tan biến khỏi mặt đất như chưa hề tồn tại, biến mất như vậy, để cho những người ở lại nỗi lo lắng khó nguôi ngoai.

Ngọc Hà yên lặng ngồi xuống bên cạnh Thanh Hà, thâm tâm muốn nói một câu rằng chị ấy sẽ nhanh trở về, nhưng câu nói đi đến cửa miệng, lại không có cách nào thoát ra! Nói ra điều ấy có nghĩa lí gì không? Thanh Hằng cũng không nhanh chóng mà xuất hiện trước mặt họ, nói ra chỉ làm đầu thêm nặng, tâm thêm đau. Hơn nữa, Ngọc Hà trong lòng tin chắc không phải Thanh Hằng rời đi, chỉ là bản thân cô muốn phóng đãng một ngày, thoải mái cho mình được hưởng thụ nghỉ ngơi. Cô tự cho bản thân có thể vô lo vô nghĩ, cho bản thân quay lưng mà tránh xa cuộc sống, tạm bỏ xuống gánh này nặng trên vai cho cơ thể mình, cho đầu óc, cho tâm trí được thanh thản.

Điều mong muốn giản đơn tới vậy, chưa một ai có thể đáp ứng hắn. 
Nhưng một tiếng....
Rồi thêm 2 tiếng....Thanh Hằng vẫn chưa trở về.

Có lẽ đối với nhiều người, trong tâm khảm điều đáng sợ nhất không phải cái chết đau thương bi lụy, mà đáng sợ nhất chính là bị suy nghĩ của bản thân làm cho đau đớn dằn vặt. Cái chết, sẽ được giải thoát, mặc dù sẽ là nỗi đau nhưng theo thời gian ngủ lại trong quá khứ. Còn đối với suy nghĩ ăn mòn đại não của bản thân ấy, nếu không có câu trả lời thỏa đáng, tựa bản thân còn đau đớn hơn xa rời trần thế, mà nỗi lòng, hoài nghi cũng chưa được giải đáp.

Ngọc Hà điên cuồng vẽ, vẽ Thanh Hằng. Nhưng từng nét vẽ ra đều không thành hình, tẩy tẩy xóa xóa, vẽ vẽ tô tô, cuối cùng giấy trắng yên vị dưới nền đất, có những chỗ đã bị rách một mảng. Mặc dù dặn bản thân rằng Ngọc Hà sẽ trở về, nhưng không ngăn được suy nghĩ cô sẽ cùng Thanh Hà rời xa nơi này, cô sẽ đi chuẩn bị trước một nơi cao sang lộng lẫy tạo cho Thanh Hà một bất ngờ, sau đó sẽ gọi cho y, đón y sống trong hạnh phúc, bỏ lại cậu một mình trong hiu quạnh cô đơn. Một mai em sẽ quên đi Thanh Hằng, cũng như đánh mất tâm trí cùng với trái tim mình. Ngọc Hà không muốn như vậy mới điên cuồng vẽ, nhưng không bức tranh nào có thể in cô vào trong.

Thanh Hằng sẽ rời bỏ Ngọc Hà!
Cô rời bỏ em
Chị gái rời bỏ em gái!
Những giọt nước mắt cũng rời bỏ khóe mi mà tan vỡ!

Là bản thân Ngọc Hà mê luyến, là bản thân Ngọc Hà tham lam, nhưng cũng chính bản thân em đau khổ. Giống như Thanh Hà, em yêu Thanh Hằng, nhưng Thanh Hà được Thanh Hằng đáp trả, Ngọc Hà chỉ có thể lằng lặng giấu đi. Nói em ích kỉ không buông cũng được, nói em tham lam mê muội cũng được, chỉ là đừng đột ngột mà mang Thanh Hằng đi như vậy, nhìn cô lần cuối cùng, chuẩn bị tâm lí đối mặt, hay nói một câu cảm ơn, gọi cô một tiếng "chị hai" em vẫn chưa làm...

Trời chập tối, không còn một bóng người qua lại trên đường phố, khắp không gian một màu xám đen ảm đạm, bóng đã lên đèn...Ngọc Hà buông điện thoại xuống, tranh cũng không vẽ nữa, Thanh Hằng cũng đã trở về.
Gánh nặng tâm trí kia, em buông bỏ được rồi. Là cô đi từ thiện, là cô làm việc tốt, bản thân lại lo sợ hão huyền.

Thanh Hằng về vùng ngoại thành làm từ thiện, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy, cô chỉ là một lần nghe tiếng nói của bản thân cô quyết định mà làm theo, muốn một lần yên tĩnh suy nghĩ lại tất cả. Cô biết bỏ đi không nói với ai tiếng nào sẽ gây ra lo lắng hoảng loạn, nhưng nói ra sẽ không biết giải thích ra sao dùng lời lẽ như thế nào. Cô chọn cách im lặng. Có điều, tập hồ sơ màu vàng này, cô không có cách nào để đưa cho người kia.

Thanh Hà chọn nơi có biển là nơi hưởng tuần trăng mật, Thanh Hằng chọn mùa hè làm lễ kết hôn.

Vừa vặn mùa hè năm nay trong trẻo như vậy, có một chút nắng nhạt xen qua kẽ lá khiển tâm tình con người ta có chút vui lây, từng đợt gió lùa qua kẽ tóc, Ngọc Hà từ phòng tranh tiễn khách ra về. Phòng tranh hoạt động rất tốt, tuy chưa có nhiều người lui tới, nhưng là Ngọc Hà vạn nhất cũng chưa từng để ý, chỉ tâm niệm mong muốn một hình bóng có thể đứng trước cửa kia hướng vào. Như thế nào Ngọc Hà lại nghĩ về người ấy, suốt những năm tháng qua cùng người ấy an an ổn ổn sống qua ngày, không còn lạnh lùng xa cách, đã có những lời nói cụt lủn phát ra nhưng lại làm cho lòng Ngọc Hà cả đông lẫn hạ đều ấm áp. Ngày mai, người ấy cử hành hôn lễ...

Như thế nào, trùng hợp, Ngọc Hà không biết, người kia đang đứng từ dưới đường nhìn lên lầu 2 phòng tranh của em không rời mắt.

Thanh Hằng không nhìn thấy được những bức tranh bên trong, chỉ thấy ánh sáng lập lòa phát ra ngoài khe cửa, có ấm áp, có ân cần, cũng có bù đắp, cô biết Ngọc Hà đối với điều này đều thỏa mãn, nhưng tâm hắn những ngày qua vừa đau vừa rối. Cô tới cuối cùng cũng không hiểu bản thân bị bệnh gì? Tại sao lại đau tới vậy?! Không nhìn nữa, xoay người bỏ đi, hạ quyết tâm buổi tối sẽ cùng em ngồi một chỗ nói chuyện.

Ngọc Hà dạo gần đây rất bận, phòng tranh có vấn đề, là có mùi khét kì lạ khi bật, nhưng khi kiểm tra lại không thấy vấn đề gì, cho nên tới tối muộn khi đảm bảo mọi thứ yên ổn, em mới tắt đèn rời đi.

Ngày mai, em sẽ chúc phúc cho Thanh Hằng, đồng thời cũng buông bỏ tất cả...

Chiếc xích đu nhẹ nhàng đung đưa, bầu trời đầy sao in trong một đôi mắt, nhìn thấu đôi mắt, nhìn thấu bầu trời, nhìn thấu tâm can, thiên ý, vận mệnh, tâm can, Ngọc Hà đã sẵn sàng buông bỏ, từ nay giở một trang sách mới của cuộc đời, viết lên đó những dòng mực mới. Vô thức nở nụ cười, một ánh nhìn thu tất cả vào tầm mắt.

Thanh Hằng từ cửa nhìn thấy Ngọc Hà đang nhìn lên bầu trời kia, khuôn miệng nở một nụ cười tươi trong tay cầm một nhành hoa dại, cô cũng cong lên khóe miệng. Tiến lại gần không gây tiếng động, khoảng cách thật xa, bây giờ chỉ còn cách vài bước chân...

Thanh Hằng lặng lẽ ngồi xuống bên kia chiếc xích đu trong ánh mắt của Ngọc Hà. Em ngây người, ánh mắt mờ đục sợ hãi, chân cũng ngừng đung đưa. Thanh Hằng nhìn Ngọc Hà một dạng biểu tình như vậy, không khỏi cười khổ trong lòng, muốn hỏi một câu còn sợ tôi như vậy sao. Nhưng cô không biết, chỉ là Ngọc Hà quá bất ngờ, bất ngờ chuyển sang nêm nếm vị của hạnh phúc. Một lúc thật lâu, Thanh Hằng gọi một câu chân thành...

- Ngọc Hà!

Ngọc Hà không trả lời chỉ nghe tiếng cô gọi, vào bên trong tai nhưng in sâu trong tâm trí, em để mặc cô gọi, mặc cô ngồi đó, trong thâm tâm không ngừng hạnh phúc.

- Ngọc Hà!

-.....

- Ngọc Hà....

Cô càng gọi, giọng càng trầm ấm, Ngọc Hà chìm đắm không trả lời, cho tới khi cô hỏi câu hỏi kia mới ngoảnh đầu nhìn sang..

- Tại sao không rời đi?

Cô hỏi vậy là có ý gì? Tại sao lại hỏi như vậy, chẳng nhẽ em sẽ trả lời rằng vì em yêu chị? Ngọc Hà không nói gì, ngoảnh tới cô cười nhẹ.

- Vì ở đây là gia đình!

Có ai nói cho Thanh Hằng đây là tình cảnh gì? Tại sao lại khiến cô vô lực, tại sao lại khiến cô đau tới vậy? Gia đình? Cô đã bao giờ cho em chưa? Cô cho em vui vẻ được ngày nào? Ngọc Hà à Ngọc Hà, là tại em quá ngốc phải không?

Ngọc Hà lấy hết can đảm, đặt vào trong tay Thanh Hằng nhành hoa dại, mỉm cười nói.

- Bất tử là không chết đi, kiếp này hay kiếp sau đều không rời, cũng không cần tìm kiếm nhau, mãi mãi hạnh phúc. Hoa dại, sẽ có lúc kết thúc cuộc đời, nhưng vì cuộc sống đã mạnh mẽ vươn lên, cái gì đẹp nhất đều cũng đã nở rộ, dù chết nhưng cũng không bao giờ có thể phai nhạt trong nắng vàng.

Bầu trời soi vào trong ánh mắt sáng. Em đã nghe thấy, đã ghi nhớ, rốt cuộc hắn đã hiểu tại sao bức tranh kia mang tên "bất tử" vì sao lại là một cánh đồng hoa, vì đó là Ngọc Hà vẽ, vì em muốn cô mãi mãi được hạnh phúc, bất tử chìm trong cuộc sống viên mãn. Thanh Hằng đau, nhưng nhìn Ngọc Hà cô càng đau hơn nữa, nếu không có cô xuất hiện trong cuộc đời em, chiếc chân kia sẽ không cô đơn mà đung đưa một mình, chiếc nạng kia sẽ không có, ánh mắt nhìn cô hôm cầu hôn Thanh Hà cũng không xuất hiện. Lấy một dao đâm cô đi, cơn đau này mong cũng nhanh chấm dứt.

- Xin lỗi!

Ngọc Hà nghe cô một lúc sau lên tiếng, lại là câu nói này, mỉm cười lắc đầu nhìn cô, lại nhìn lên bầu trời kia...

Xin lỗi Ngọc Hà...
Xin lỗi Ngọc Hà...
Chị gái xin lỗi...
Ngọc Hà...em gái, tha thứ cho chị!

Thanh Hằng ngẩng đầu thật cao nhìn bầu trời, ánh mắt mờ đục đong đầy nước, cô không thể khóc, cô trước mặt Ngọc Hà không thể khóc..Nhưng là, Ngọc Hà không ngăn được mình, em cũng khóc, còn muốn nói một câu cảm ơn, còn có câu em yêu chị in sâu trong đáy lòng.

Nhưng như vậy, bây giờ có gì là không tốt, Thanh Hằng bên cạnh em ôn nhu, hiện tại còn cùng em ngồi xuống, cảm nhận nguồn ấm áp giữa hè từ phía bên kia, Ngọc Hà không còn gì hối tiếc nữa rồi. Những năm tháng tuổi trẻ đã đánh mất, đánh đổi với giây phút này, em nguyện ý, cậu hạnh phúc!

Em tha thứ cho chị, Thanh Hằng!

Thiên a, người nhìn cho kĩ đi, dùng những ngôi sao và ánh trăng kia soi thật rõ, bên kia là anh trai tôi, ngồi cùng tôi, nói chuyện cùng tôi, cầm nhánh hoa dại của tôi. Giữ hộ tôi hồi ức đẹp đẽ này, khi nào tôi tới, sẽ tìm người lấy lại. Nhất định sẽ lấy lại...

Chị gái tôi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro