Chương 5 Càng đợi càng xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Si mê một người, không chỉ để hưởng hạnh phúc, bởi sẽ có lúc hạnh phúc chợt vụt tắt không hay biết, ôm vào bản thân là một trận đau lòng...
Si mê một người, cũng không phải nguyện chết sẽ cùng chết, sống sẽ cùng sống, mà là những phút giây ở bên nhau, cảm thấy hơi ấm của người kia truyền tới, cảm thấy lồng ngực của người kia đang rộn ràng, trân trọng từng khoảnh khắc, nguyện ý cùng nhau bước tiếp con đường phía trước, đôi bàn tay nắm chặt!

Thanh Hằng lao ra khỏi nhà với chiếc áo sơ mi trắng mỏng tang, mặc kệ tuyết đang phủ trắng lối đi mà chân vẫn đạp ga hết tốc độ. Trên mặt lộ vẻ hốt hoảng rõ rệt, viền mắt thậm chí còn có những giọt nước mắt sắp rơi. Cô sợ...Cô rất sợ. Nỗi sợ ấy truyền đi trên khắp cơ thể cô, ngay cả bàn tày cầm vô lăng cũng hằn lên mạch máu, cũng dần tê dại đi. 

Cô không nhanh chóng, Thanh Hà của cô sẽ không chịu được nữa...

Sẽ không kịp nữa....

Ban nãy người chăm sóc riêng cho Thanh Hà gọi tới có nói cậu đột nhiên có dấu hiệu ngừng thở, máy móc kêu loạn xạ bên đầu dây, Thanh Hằng nghe được có vậy liền ngay lập tức lao ra khỏi nhà, huyền quan còn chưa được đóng ngay ngắn.

- Thanh...Thanh Hà!

Điên cuồng giật phăng cánh cửa, Thanh Hằng lao ngay vào phòng bệnh, hơi thở gấp còn chưa ổn định lại, khó khăn nói hai chữ mà tưởng chừng như cả thế giới nát vụn tựa như một người trần thế chút hơi thở cuối cùng, cố gắng giành giật lại cuộc sống từ trần thế.  Đôi mắt cô đỏ hoe ngấn nước, chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch, tóc còn vương vài hạt tuyết, vội vội vàng vàng cầm lấy bàn tay Thanh Hà, nắm chặt.

- Thanh Hà, chị...chị đến rồi, chị đến rồi đây!

-.....

- Chị đến rồi.

Cô nói mà nước mắt chực rơi xuống, nắm lấy tay Thanh Hà áp lên má thật chặt, cảm nhận luồng ấm áp quen thuộc phủ lên da thịt, cảm nhận được Thanh Hà đang tự tay mình sưởi ấm hắn. Mặt Thanh Hằng lạnh, đôi chân hắn cũng lạnh, đôi tay cũng lạnh, cả người hắn run lên vì nhiệt độ ngoài kia, nhưng chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của người cô yêu thương, ắt hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc. Cô không biết bây giờ cô còn có những gì, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, bản thân hắn ra sao, cô hiện tại chỉ muốn khảm Thanh Hà vào trong da thịt, trong trái tim, để y không thể trêu đùa hù dọa cô như vậy, mỗi lần lưu lại đây, cô muốn nhân gian này chết lặng, vỏn vẹn chỉ còn hai người bọn họ tồn tại vĩnh viễn, vĩnh viễn không xa rời.

- Cô Phạm.

-....

- Cô Phạm.Thanh Hà không sao rồi, bác sĩ đã tới kịp thời! Cô ấy không sao rồi!

Tới bây giờ Thanh Hằng mới trấn tĩnh lại, lắng nghe từng nhịp thở của Thanh Hà, lắng nghe tiếng máy móc không phải là một tiếng kêu dài vô vọng. Tới lúc này, cô mới rơi nước mắt! Cuối cùng cũng khóc được rồi!

- Thanh Hà...Thanh Hà...

- Cô Phạm, uống tách nóng đi, cô sẽ không thể chăm sóc được cho cậu Thanh Hà khi đổ bệnh trong tình trạng này được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro