Chương 7 - 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7 SAY

Phạm Thanh Hằng nói ra một câu nói, Ngọc Hà tưởng chừng như muốn nghẹn thở. Cô bề ngoài không nói chuyện với em, nhưng mỗi lần nói ra lại khiến em thật đau lòng, bị người khác hiểu nhầm là có âm mưu chiếm đoạt, là một kẻ không từ thủ đoạn mà hại người, nỗi oan ấy, vạn lần cô có thấu hiểu? Vả lại, cô, không nhớ em là ai? 

"Tranh vẽ của bạn đây! Tôi là Phạm Thanh Hằng, 12 tuổi!

Ngày Phạm phu nhân và Phạm lão gia đi tới Mỹ xa xôi, Ngô Thế Huân không lộ ra bất cứ biểu tình, hắn đơn giản chỉ cùng Ngọc Hà đưa họ ra sân bay, nói vài câu tạm biệt nho nhỏ, đa phần đều là đứng ngoài phi trường nhìn chiếc máy bay ngày càng xa hắn. Đôi mắt chăm chăm nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cô không biết hiện tại cô đang nghĩ gì, bản thân cô cũng không biết phải làm sao, chỉ có trời xanh thấu tâm can cô, chỉ còn mặt đất làm điểm tựa cho cô bước đi, nhưng không thể nói cho hắn biết, đứng nhìn hắn tự huyễn bản thân. 

Mãi cho tới lúc ánh chiều tà rợp bóng, Phạm Thanh Hằng mới xoay người lại, thuận tiện thấy bóng dáng nhỏ của Ngọc đằng sau cô, trong khoảng thời gian ngắn cô đã quên mất con người này, cô có chút giật mình nhưng ngay lập tức hiện ra biểu tình chán ghét, một mực quay mặt đi. Ngọc Hà cũng đã nhìn lên bầu trời, nhìn lên những đám mây trắng, lên những tia nắng cuối ngày, thiết nghĩ nếu mình có thể giống những đám mây ấy, giống những tia nắng ấm áp, có thể ngày ngày trôi tứ phương, không muộn phiền, còn trong trắng thuần khiết, ấm áp vui vẻ như vậy thật tốt, không bị nghĩ là kẻ cướp đi mọi thứ của người khác. Nhưng giây phút Phạm Thanh Hằng quay lại nhìn vào mắt em, em biết rằng em không nên hi vọng vào một thứ quá xa tầm tay, cố với thế nào tới cuối cùng, chính mình là người bị ngã đau.

Thanh Hằng chở Ngọc Hà về tới cửa nhà, đợi em xuống xe liền phóng đi mất, lưu lại một màn khói mờ mờ nhạt nhạt. Cô đi, không để lại một lời cho Ngọc Hà, em thì vẫn ngây ngốc nhìn không theo cô, lại nhìn lên bầu trời. Nếu là những đám mây, là tia nắng cuối ngày, có hay không cũng có lúc phải biết mất? Bóng đem bao chùm lấy thân hình bé nhỏ, chỉ có những ngọn đèn đường phản chiếu lên làn da trắng sứ, làn tóc nâu bay trong gió đêm, Ngọc Hà nhớ những ngày ở trong côi nhi viện.

Gió đêm nhẹ lướt qua từng tán lá, hòa với những tiếng cười khúc khích của lũ trẻ nhỏ. Chúng đua nhau chạy quanh đống lửa chơi đuổi bắt, chờ bữa tối với món thịt nướng thơm lừng, rồi cùng nhau chơi trốn tìm quanh sân. Ngọc Hà cùng bạn thân, ngồi nhìn xung quanh rồi vẽ lên những bức tranh ngập màu sắc rực rỡ, cùng cô bạn thân ấy nhai rong róc chiếc kẹo mút.

Ấy mà cô ấy rời khỏi đó, bỏ lại Ngọc Hà mà đi theo người nhận nuôi

- Cậu là không muốn chơi với tớ nữa?
Ngọc Hà khóc, nhưng không thành tiếng chỉ là lặng lẽ mà rơi nước mắt. Cô bạn nhỏ đi lên vài bước, chạm vào những giọt nước mắt trên mặt Ngọc Hà mà lau đi. Tiện tay đưa cho Ngọc Hà chiếc kẹo dẻo vị dâu, cùng một bức tranh có hai đứa trẻ.

-Ngọc Hà đừng khóc, tớ đi rồi sẽ rất nhớ Hà, nhưng vẫn tiếp tục vẽ tranh, sẽ không ngủ trong giờ học .... Hà Hà đừng khóc mà

CHƯƠNG 8 SUY NGHĨ

Mọi thứ trở về an tĩnh khi gần hai giờ sáng, cảnh vật chìm trong màn đêm tĩnh mịch, Phạm Thanh Hằng ngừng la hét, hiện tại đang ở trong phòng bình yên ngủ.

Ngọc Hà từ khi giúp Thanh Hằng an tĩnh được trên giường, cảm thấy bản thân không biết đã lấy dũng cảm ở đâu để chăm sóc cô. Ngọc Hà 20 tuổi, không phải là đứa trẻ rụt rè ngày xưa, nhưng đối với Thanh Hằng, em luôn sợ hãi, nhỡ cô tỉnh lại bắt gặp em, có lẽ sẽ lại ăn bạt tai, hay chính là nghe chửi rủa một câu...đê tiện. Vậy nên Ngọc Hà sợ, đứng trân trân nhìn cô không dám động đậy. Nhưng thâm tâm lại không nỡ để cô trật vật như vậy. Dù sao, Thanh Hằng, mình cũng gọi một tiếng "chị hai"

Ngọc Hà cẩn thận lau mặt, cánh tay, tay run run khi mở từng nút áo mở thật nhẹ nhàng không động tới cô, sợ cô tỉnh dậy nổi sung thiên. Nhưng Thanh Hằng li bì không muốn tỉnh. Từng nút áo được mở, Ngọc Hà cũng không biết mình đang làm gì, trên mặt đột nhiên tỏa ra khí nóng, nhanh chóng lau người cho cô. Đắp chăn cho Thanh Hằng thật kĩ càng, chắc chắn hắn không bị lạnh mới yên tâm rời đi. Thỉnh thoảng vẫn chạy sang ngó xem hắn ra sao mới quay trở lại phòng.

Thời gian đã chạy tới rạng sáng như vậy, Ngọc Hà cũng không muốn ngủ nữa, ngây ngốc ngồi cạnh cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, trong đầu mông lung nghĩ về những chuyện vừa rồi. Ngọc Hà là lần đầu tiên chăm sóc một người.

Hồi còn nhỏ, thể lực không được tốt, thường là người khác chăm nom em, còn có cô bạn thân luôn huyên náo, cả ngày nắm tay em cùng cười đùa. Bây giờ tự tay chăm sóc người khác, lại là người mình nghĩ rằng luôn cao cao tự tại không bao giờ chạm tay tới, vừa rồi chính mình đã chăm chị ấy!

Ngọc Hà chăm sóc chị Thanh Hằng!

Ngọc Hà chăm sóc chị Thanh Hằng!

Ngọc Hà chăm sóc chị Thanh Hằng!

Cứ như vậy mà luổn quẩn trong đầu em không có hồi dứt. 

Ngoài cửa kia đường phố vắng tanh vắng lặng, lưu lại vài tiếng xào xạc của lá khô. Ngoài kia ánh đèn điện rực rỡ chưa tắt, trong phòng ánh đơn bạc một ánh đèn nhỏ nhoi. Sau lưng Ngọc Hà là một bóng tối nhạt sáng mờ ảo, trước mặt Ngọc Hà là ánh đèn sáng lung linh. Tưởng chừng như nếu lưu chân lại căn nhà này, sẽ có một tương lai mờ mịt, bước chân ra ngoài kia sẽ à tương lai tràn ngập hi vọng. Điều này Ngọc Hà tuyệt nhiên không biết, xoay người lại, đứng dậy, hướng tới phòng Thanh Hằng.

Cô vẫn an tĩnh ngủ, mặt mày cũng bớt đỏ lựng tím tái, mồ hôi cũng không còn chảy nhiều nữa. Ngọc Hà đứng ở cửa nhìn rõ khuôn mặt của cô. Ngọc Hà nhớ so với hồi nhỏ, chỉ có vài phút gặp mặt cũng không khác là mấy, chính bây giờ khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao như vậy, là rất đẹp gái. Thật không nghĩ chị hai em, Thanh Hằng lại đẹp gái tới vậy!

Đứng ngây ngốc đó một hồi lâu, khi đôi chân không còn cảm giác, miễn cưỡng nhấc lên xuống phòng bếp, chủ động pha cho cô một bình trà gừng, khi hắn dậy uống có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn, dù sao cũng đã 4 giờ sáng. mặc điều đó, cô chưa bao giờ uống trà em pha.

Ngọc Hà cười khổ, tại sao phải lao tâm khổ tứ tới vậy, cũng chẳng biết là lấy tư cách gì để làm như vậy? Em gái? Người thân duy nhất còn ở lại bên cô? Hay là...một kẻ đê tiện? Rốt cuộc, Ngọc Hà đối với Thanh Hằng là như thế nào? Đã chán ghét tận cùng tại sao không đuổi em đi? Bài toán này hoàn toàn khó, Ngọc Hà không sao mà giải được.

Phạm Thanh Hằng, chị có giải được bài toán khó này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro