Chương 20: Hôn tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lần nữa Lư Dục Hiểu lại cảm nhận được sự khốn khổ của xã hội. Không thể tưởng tượng được cô có thể ném hết mặt mũi đế đóng vai công chúa trước mặt Thừa Lỗi.

Còn đại diện cho mặt trăng tiêu diệt anh. Không phải là diễn vai công chúa sao! Làm sao lại chuyển sang vai chiến sĩ nữa vậy!

Tai Lư Dục Hiểu nóng lên, chuyển đề tài một cách lúng túng: "Cái đó, công ty của anh không có băng cá nhân sao? Hay là, em mua cho anh một ít nhé?"

Thừa Lỗi: "Ừm."

Người lái xe dừng lại bên đường, Lư Dục Hiểu xông vào hiệu thuốc, nhanh chóng mua một hộp băng cá nhân thông thường. Thừa Lỗi đứng ở cửa chờ cô.

Lư Dục Hiểu lắc lắc túi nilon trên tay: "Giúp anh dán nhé?"

"Được."

Thừa Lỗi đột nhiên hỏi: "Hiểu Hiểu, cửa hàng này đang khuyến mãi à?"

Lư Dục Hiểu mờ mịt: "Hả?"

Thừa Lỗi: "Em đã mua 30 hộp Durex."

Lư Dục Hiểu: "....."

Lư Dục Hiểu một bên mở hộp, nói dối: "Ừ, đúng vậy. Mua 20 hộp tặng 10 hộp, nên em mua hơi nhiều."

Không phải chứ, sao anh lại đi đếm! Lư Dục Hiểu cảm giác hai má nóng hổi, xé gói băng ra, nhón chân lên, muốn giúp anh thay. Có chút với không tới.

Cô làu bàu: "Anh cúi xuống một chút."

Thừa Lỗi nghe lời cúi người xuống. Lư Dục Hiểu cẩn thận, động tác nhẹ nhàng, từng chút từng chút xé miếng dán cũ trên mặt anh. Nhìn thấy vết máu trên làn da anh mà giật mình, chột dạ giúp anh thổi thổi.

Thừa Lỗi rũ mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, yết hầu khẽ động, sau đó mới rời mắt ra chỗ khác.

Sau khi làm xong, Lư Dục Hiểu giả vờ lơ đãng hỏi: "Tối qua, em có nhắc tới lâu đài với anh không?"

"Có."

"..."

Lư Dục Hiểu giải thích: "Những đồ cổ kia đều là thứ ba em thích nhất khi còn sống, cho dù nghèo đến mức đập nồi bán sắt em cũng không nghĩ tới việc bán chúng. Cô thì thầm: "Không phải có ý nợ mà không trả."

Thừa Lỗi: "Em có đồ cổ sao?"

??? Bộ cô không nhắc đến chuyện này sao!

"....."

Lư Dục Hiểu hận không thể tự cắn đứt lưỡi của mình. Thừa Lỗi đi phía sau Lư Dục Hiểu, đầu ngón tay chạm vào nơi cô thổi lúc nãy, tảng băng trong đáy mắt tan chảy.

Bữa trưa hôm nay ăn món Tứ Xuyên.

Lư Dục Hiểu vốn tưởng rằng Thừa Lỗi không thích ăn món có khẩu vị nặng này, nhìn anh ăn liên tục ba miếng cá hầm ớt cũng không uống nước, cô phát giác chủ nợ hình như không thích ăn thức ăn nhẹ.

Trước đây, Thừa Lỗi cùng cô ăn đồ ăn Quảng Đông cũng không thấy anh động đũa, ngược lại mỗi lần ăn cay anh đều ăn có vẻ không tệ.

Lư Dục Hiểu cắn đũa: "Mẹ cũng rất thích ăn cay đúng không?"

Thừa Lỗi trả lời: "Mẹ là người Lâm Giang."

Cô và mẹ chồng là đồng hương! Lư Dục Hiểu không hiểu sao lại cảm thấy khá thân thiết: "Vậy mẹ biết nói tiếng Lâm Giang không?"

"Biết." Thừa Lỗi gắp một miếng cá hầm ớt bỏ vào bát của cô: "Sau khi kết hôn thì cùng ba rời khỏi quê hương."

Ánh mắt Lư Dục Hiểu sáng lên: "Vậy mẹ có thích ăn thịt xông khói không? Em sẽ làm, lần sau chúng ta mang cho mẹ nhé."

Thừa Lỗi dường như không tin cô sẽ làm được món thịt xông khói, bởi vì cô chưa bao giờ vào bếp kể từ khi sống chung.

Anh rất nể mặt: "Được."

Nhân viên phục vụ đem ra một món thịt bò cay, Lư Dục Hiểu nếm thử hai miếng, bị tê đến uống nước điên cuồng.

Thừa Lỗi giống như không có việc gì xảy ra, thấy cô uống nước mới buông đũa xuống, hỏi: "Có sao không?"

"Không có việc gì đâu. " Hai tay Lư Dục Hiểu quạt gió trước miệng: "Em đi súc miệng." Cô thè lưỡi của mình chạy vào nhà vệ sinh.

"....."

Lư Dục Hiểu súc miệng xong đi ra, nghe thấy hai nữ sinh ngồi ở ghế đầu đang dùng tiếng Lâm Giang thảo luận về Thừa Lỗi.

"Anh ấy có phải là ngôi sao không?"

"Không biết nữa, cậu nói người này ăn cái gì lớn vậy, ngũ quan quá tuyệt vời!"

"Lông mi thật dài, mắt anh ấy hình như là màu xanh nhạt? Đẹp quá! Không phải là đeo lens đấy

chi?"

"Con lai cũng đâu phải màu này?"

"Chẳng lẽ đây chính là tuyệt sắc giai nhân trong truyền thuyết!"

Lư Dục Hiểu trở lại chỗ ngồi, quay đầu thân thiện cười với hai em gái kia. May mắn các cô không phát hiện vết thương trên mặt phải anh, bằng không thủ phạm như cô sợ là sẽ bị xử phạt công khai. Nữ sinh thấy anh chàng đẹp trai đã có bạn gái, người ta còn cười với cô, lúng túng quay đầu đi tiếp tục ăn cơm.

Lư Dục Hiểu cảm thấy vui vẻ: "Cô bé thật đáng yêu."

Thừa Lỗi ngẩng đầu nhìn cô: "Không đáng yêu bằng em."

Lư Dục Hiểu thiếu chút nữa lại bị sặc.

Ăn được một hồi lâu, Thừa Lỗi hỏi: "Hôm nay Tú Trang phát lương phải không?"

"Ờm, đúng." Lư Dục Hiểu cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Phồn Tư: "Em gọi Tư Tư qua đây."

"Nếu bận không qua được thì anh bảo tài vụ qua giúp em."

"Không cần đâu." Nhận một mức lương mà phải làm hai công việc, nhân viên chắc chắn sẽ có thành kiến. Hơn nữa trong công việc Thừa Lỗi là một người rất có nguyên tắc, Lư Dục Hiểu không muốn phá vỡ nguyên tắc của anh.

Thừa Lỗi không kiên trì nữa: "Buổi chiều anh đón em nhé?"

"Dạ."

Lư Dục Hiểu phát xong tiền lương vừa lúc 5 giờ rưỡi. Cậu Trần gầy gò lái xe đến ven đường, kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra lôi kéo ai đó: "Chị đại, sếp, hai ngài vất vả rồi, em đến lãnh người ạ."

Lâm Phồn Tư so đo với anh ta: "Đón thì đón đi, còn lãnh này nọ."

Cậu Trần gầy gò tháo kính râm ra: "Bà chủ Lâm, cậu đám nhìn thẳng mắt tớ ba giây hay không?"

Lâm Phồn Tư: "Nhìn cái đầu cậu, bổn cung đói chết rồi này, bãi giá quán lẩu."

Cậu Trần gầy gò: "Sếp à, mắt của cậu tinh như ngọn đuốc, cậu xem xem, xem trong mắt tớ có cái gì."

Lư Dục Hiểu nhìn đôi mắt nhỏ nhắn như khe hở của anh: "Trước sau như một không nhìn thấy."

Cậu Trần gầy gò: "Tớ kẽ eyeliner!"

"....."

Chẳng trách nhìn giống một đường thẳng.

Cậu Trần gầy gò đấy cửa xe bước xuống: "Hôm nay tớ đi xem mắt, mẹ kiếp, em gái kia là thợ xăm, nhất định đòi xăm lông mi cho tớ, tớ nói mắt tớ chỉ có chút diện tích như vậy, vẽ lông mi không phải là lãng phí sao? Cô ta liền trực tiếp kẻ eyeliner cho tớ."

"Phốc!" Lâm Phồn Tư trợn to hai mắt lại gần: "Đúng là giống một sợi dây, được đấy anh bạn, anh đã bắt đầu xem mắt rồi."

"Chỉ xem cho có lệ thôi. Mợ hai tớ ầm ĩ đòi tớ đi, không đi chính là không cho bà ấy mặt mũi, mẹ tớ cũng lẩm bẩm mấy ngày nay, phiền chết đi được."

Cậu Trần gầy gò quay đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai nâng cằm đi sang bên đường, vẻ mặt hâm mộ: "Nếu tớ có thể đẹp như anh ấy, tớ sẽ tủi thân như này sao? Ông trời cũng quá bất công, cho anh ta vẻ ngoài đẹp bẩm sinh, còn cho một gia thế khủng."

Lư Dục Hiểu theo ánh mắt của hắn nhìn qua.

"Với lại chị đại thích kiểu người như nào?" Cậu Trần gầy gò cà lơ phất phơ nói: "Tớ sẽ đi dò tìm thứ xem, tránh việc cậu không nỡ rời xa chú nợ khi hết hạn hợp đồng hôn nhân."

Lư Dục Hiểu nhìn người đàn ông bên kia đường: "Lông mày rậm, đôi mắt trong, con ngươi màu xanh nhạt, sống mũi cao, môi mỏng, thích mặc áo gió màu đen."

Cậu Trần gầy gò: "Hình dáng mà cậu nói, không phải là đang nói đến anh chàng đẹp trai bên kia chứ? Chị đại à, thẩm mỹ của cậu cao quá, hạ thấp tiêu chuẩn xuống chút được không?"

Lâm Phồn Tư: "Cái gì vậy chứ, đó là chồng cậu ấy mà."

Cậu Trần gầy gò: "Trời? Vậy người đó là Thừa Lỗi sao?"

Thừa Lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lướt qua Cậu Trần gầy gò, rồi nhìn sang Lư Dục Hiểu. Cậu Trần gầy gò biểu cảm giật mình nhìn Lư Dục Hiểu, lúc này mắt đã mở to.

Thừa Lỗi chủ động mời bọn họ cùng ăn cơm, có lá chắn như Cậu Trần gây gò, Lâm Phồn Tư mới dám đi theo.

Trên bàn ăn. Lúc đầu tất cả mọi người đều rất câu nệ, khách khí, cũng không động đũa, vê sau mới phát hiện Thừa Lỗi rất hiền hòa. Anh chỉ là ít cười nói, ăn mặc đều là tiền làm ra tới, khí thế có chút bữ người, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp, dường như cũng không khó ở chung như trong tưởng tượng.

"Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, Thừa tiên sinh quả nhiên trẻ tuổi tài năng." Luôn độc mồm độc miệng, Cậu Trân gầy gò xem thường người khác hôm nay miệng lại dẻo như mật ong:

"Ngài trẻ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!"

Thừa Lỗi: "Tôi và Hiểu Hiểu bằng tuổi."

"Ây dô? Vậy ngài và tôi cũng cùng tuổi rồi! " Cậu Trần gầy gò nói chuyện với Thừa Lỗi, rất nhanh đã làm cho không khí nóng lên.

Thừa Lỗi: " Đúng vậy."

Thừa Lỗi thường rất dễ dàng cắt đứt cuộc trò chuyện, cũng may Cậu Trần gầy gò nói khá nhiều, anh ta lập tức tiếp lời: "Chị đại suốt ngày khen ngài ở trước mặt chúng tôi, nói ngài nhẹ nhàng, chu đáo, đối với cô ấy vô cùng tốt! Còn nói gả cho một người chồng như ngài là nhờ kiếp trước cậu ấy đã cứu cả Ngân Hà!"

Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn về phía Lư Dục Hiểu:  "Đúng không."

Lư Dục Hiểu nghiêng đầu, một tay chống cằm, cố gắng chặn ánh mắt dò hỏi, chột dạ nở một nụ cười: "Ít lắm, nhắc đến rất ít."

Trước khi Cậu Trần gầy gò tiếp xúc với Thừa Lỗi, cậu ta luôn nghĩ thầm người này nhất định rất biết giả vờ, dù sao địa vị xã hội chênh lệch rõ ràng đến vậy, nói không chừng không những xem thường chị đại của bọn họ, còn xem thường đám bạn xấu như họ đây.

Không nghĩ tới vị đại gia này không chỉ chủ động mời bọn họ ăn cơm, còn đặc biệt có thành ý, mất 1 tiếng để trở bọn họ đến nhà hàng Lâm Giang. Từ lúc vào phòng ăn, ánh mắt Thừa Lỗi đều đặt trên người chị đại.

"Không ít!" Bộ dáng Cậu Trần gầy gò trông ngơ ngác, nhưng kỳ thật EQ của anh ta là cao nhất trong nhóm này, rất có tâm làm mai mối: "Thường xuyên khen lắm, còn nói nếu không phải gặp được Thừa tiên sinh, cậu ấy đã sớm bị người khác khi dễ đóng cửa hàng, Thừa tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của cậu ấy, nguyện vọng lớn nhất đời này của cậu ấy chính là có thể cùng ngài đầu bạc răng long."

Lư Dục Hiểu: "...."

Thừa Lỗi thì thầm: "Nhất định." Tuy rằng không thể hiện cảm xúc, nhưng lời nói ra rất có khí phách, giống như đang hứa hẹn trước mặt mọi người.

"Vậy chúng ta đã nói rồi nhé!" Cậu Trần gầy gò đứng lên, nâng ly: "Chúc hai người sớm sinh con, trăm năm hòa thuận!"

Lư Dục Hiểu sợ anh cảm thấy nhạt nhẽo, vội vàng đứng lên, bưng chén rượu lên cụng ly với anh. Không ngờ Thừa Lỗi cũng đứng lên theo: "Cảm ơn."

Cơm nước no nê, Cậu Trần gầy gò nhìn vết thương trên mặt Thừa Lỗi: "Thừa tiên sinh, gương mặt ngài bị sao thế?"

Thừa Lỗi nhìn về phía Lư Dục Hiểu, cười như không cười: "Bị mèo con trong nhà cào."

Cậu Trần gầy gò trừng mắt: "Yô! Vậy phải tiêm vắc-xin mới được."

Lư Dục Hiểu: "..."

Cậu Trần gầy gò nói chuyện rất cay nghiệt, bộ dạng bình thường nhưng cực kì tự tin, cảm thấy ngoại trừ Lư Dục Hiểu ra, cậu ta chính là người giỏi nhất trên đời này, cộng thêm những tác phẩm phim ảnh được mấy giải thưởng, tự cho mình là bất phàm, rất ít khi tự nguyện chăm sóc người khác. Thừa Lỗi bình thường cũng không nói nhiều, thần kỳ ở chỗ hai người nói chuyện rất ăn ý.

Đề tài của bọn họ rất thống nhất, đều nói về Lư Dục Hiểu. Cậu Trần gầy gò uống say rồi, xưng anh em thân thiết với Thừa Lỗi, đem quá khứ đen tối của Lư Dục Hiểu lúc lên trung học kể ra hết, Lâm Phồn Tư ở bên cạnh ngăn cũng không ngăn được.

Khoác lác đến mức khách sạn đóng cửa cậu ta còn chưa thỏa mãn, hơn nữa sau khi thêm Wechat của Thừa Lỗi xong, còn vỗ vai anh: "Vợ của ngài đó!"

Thừa Lỗi: "Ừm."

Lư Dục Hiểu: "......"

Lâm Phồn Tư: "Hí."

"Hôm khác!" Cậu Trần gầy gò nhiệt tình: "Hôm nào tôi đi tìm anh, tiếp tục nói về thời thơ ấu của chị đại, à không! Chuyện ly kì thời thiếu niên!"

Thừa Lỗi không hề tỏ ra sốt ruột khi bị người say xỉn lôi kéo, nhìn thoáng qua dường như còn rất vui vẻ nghe cậu ta khoác lác.

"Được."

Thừa Lỗi giúp Cậu Trần gầy gò gọi người lái xe thay, lại phái xe đưa Lâm Phồn Tư về nhà. Lư Dục Hiểu bởi vì chuyện "chiến sĩ và mỹ nữ" tối qua nên hôm nay không dám uống rượu.

Thừa Lỗi uống rượu, không thể lái xe, hỏi cô: "Em biết lái xe không?"

Lư Dục Hiểu gật đầu: "Biết. Nhưng lấy bằng xong thì chưa từng lái xe. A Phi đâu?"

Thừa Lỗi: "Không dẫn theo. Anh ngồi bên cạnh trông chừng em."

"Được không?"

"Được."

Sau đó, Lư Dục Hiểu đã cho Thừa Lỗi trải nghiệm một đêm kinh hoàng.

Khi về đến nhà. Bật đèn lên, Lư Dục Hiểu mới phát hiện tóc Thừa Lỗi bị thổi rối tung, tuy rằng vẫn rất đẹp trai, nhưng lúc này cả người anh có vẻ không bình thường chút nào.

Thừa Lỗi sắc mặt vẫn không thay đổi, nói: "Anh đi tắm."

Rồi đi thẳng vào phòng tắm, ngay cả đồ ngủ cũng quên lấy. Lư Dục Hiểu cảm thấy anh đã bị kỹ năng lái xe của cô dọa cho chấn động. Cũng có thể tối nay anh đã uống quá nhiều.

Cô tự giác giúp anh lấy đồ ngủ: "Anh cần áo ngủ không?"

Thừa Lỗi mở cửa, một làn khói trắng bay ra, đột nhiên Lư Dục Hiểu nhìn thấy vòng eo rắn chắc của anh bị làn khói bao bây, thoát ẩn thoát hiện.

Cô nuốt nước miếng, kìm nén ý định muốn đi vào sờ sờ, đóng cửa lại, yên lặng đi vào nhà bếp pha cho anh một ly nước mật ong. Sau đó, cô đã uống tất cả. Lư Dục Hiểu vẫn cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, lại uống thêm một cốc nước nữa.

Buổi tối. Lư Dục Hiểu thỉnh thoảng xoay người, bắp chân luôn "không cẩn thận" đụng phải Thừa Lỗi. Lần thứ ba cô không cẩn thận đụng phải anh, bị anh xoay ôm vào lòng.

Nâng cằm cô lên, Thừa Lỗi hỏi: "Làm không?"

Lư Dục Hiểu chấp nhận đề nghị của anh. Lư Dục Hiểu thích ngón tay của Thừa Lỗi nhất, khớp xương rõ ràng lại thon dài, nhất là trong thời điểm này, luôn mang đến sự sung sướng gấp đôi cho cô.

Ngón tay của Thừa Lỗi ướt át, thỉnh thoảng chỉ cần cong một cái, giọng nói trầm thấp bên tai cô hỏi có thấy thoải mái không, lòng cô đều tan chảy.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng nước. Chờ cô chuẩn bị xong, Thừa Lỗi dùng chính mình thay thế ngón tay, chầm chậm đi vào, toàn bộ lấp đầy cô. Lư Dục Hiểu thỏa mãn ôm lấy anh.

Cả đêm cứ "ừm ừm, a a" không nghỉ.

Bữa cơm hôm qua đã khiến công việc bị trì trệ. Ngày hôm sau, Thừa Lỗi ở văn phòng tăng ca đến trưa, buổi trưa cũng gọi thư ký mang đồ ăn đến.

Lư Dục Hiểu cảm thấy hổ thẹn, buổi tối làm theo video "hướng dẫn làm món tôm phô mai", đập hai quả trứng gà, cắt một quả cà chua, chuẩn bị chờ Thừa Lỗi trở về, nấu cho anh một chén mì sợi.

Đợi đến 11 giờ.

Lư Dục Hiểu nhắn tin hỏi A Phi: [Sao ông chủ các cậu còn chưa tan làm vậy?]

A Phi trả lời rất nhanh: [Ngài Thừa vẫn đang tổ chức hội nghị online.]

Lư Dục Hiểu: [Không phải ngày thường anh ấy rất đúng giờ sao?]

A Phi: [Không phải ạ, trước đây ngài Thừa thường tăng ca suốt đêm.]

Lư Dục Hiểu: ??

Cuộc sống của anh trước giờ không phải lúc nào cũng đều có quy luật sao, sao có thể thường xuyên tăng ca được. A Phi là người ngay thẳng, không biết gạt người, hơn nữa cậu ta đi theo bên cạnh Thừa Lỗi đã hơn hai năm.

Lư Dục Hiểu không hỏi thêm gì, cô ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa số, rơi vào suy tư. Rất nhiêu thứ, sau thời gian dài sẽ tìm thấy những điểm kỳ lạ. Ví dụ như cháo cho bữa sáng, thật ra anh không thích, anh thích ăn bánh mì sữa hơn. Cô cũng không thích, cô thích bánh bao rau cải.

Tại sao... tất cả mọi thứ anh làm, đều là vì cô gái đó?

Có thể do kỳ kinh nguyệt sắp tới, khiến cảm xúc Lư Dục Hiểu ủ rũ, nghĩ đến chuyện này, trong lòng đột nhiên vừa tủi thân lại vừa hoảng sợ. Ngay cả việc anh tăng ca về muộn, cô cũng không dám hỏi thêm một câu.

Dựa vào đâu cô không hỏi. Lư Dục Hiểu nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa. Cô đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động của mình.

Cô muốn nói với Thừa Lỗi rằng cô không thích ăn cháo, cô thích ăn đồ ăn vặt! Cô cũng không dịu dàng, sự dịu dàng của cô đều là giả vờ! Lư Dục Hiểu nín thở một chút, dùng sức bấm chữ số một cách dứt khoát.

"Hiểu Hiểu."

Lư Dục Hiểu hừ một tiếng bằng mũi để tự trấn an bản thân: "Anh! ..." Chữ tiếp theo bị kẹt.

Thừa Lỗi nghe ra cảm xúc trong giọng nói của cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua làm em đau à?"

Kiêu ngạo của Lư Dục Hiểu "lạch cạch" một tiếng bị giọng nói ôn hòa của anh đập tan, ngay cả khói cũng không còn.

Khi mở miệng ra nói chuyện lại chuyển sang chủ đề khác: "Anh, có đói hay không?"

"Còn một vài thứ dang dở." Thừa Lỗi thì thầm: "Một mình không ngủ được sao?"

Anh quá dịu dàng, cô căn bản không có cách nào nổi giận với anh, Lư Dục Hiểu quyết định không nói đạo lý, cố ý cao giọng: "Tại sao không xử lý xong?"

Thừa Lỗi dừng lại, hỏi: "Chiều hôm qua, hay tối qua?"

Chiều hôm qua, anh ăn tối với bạn bè của cô. Tối anh phục vụ cô.

"....."

Lư Dục Hiểu bĩu môi lải nhải: "Em chuẩn bị cho mì anh, anh không trở về. Em hơi hụt hẫng."

Thừa Lỗi dỗ dành cô: "Vậy anh về."

Lư Dục Hiểu đã được dỗ dành ngay lập tức: "Vậy... em đi nấu."

"Ngoan."

"....."

Cúp điện thoại một hồi lâu, Lư Dục Hiểu vẫn còn vương vấn hồi ức. Không phải vừa rồi cô muốn khơi mào chiến tranh sao? Cãi nhau, sau đó nhân cơ hội lật lại chuyện cũ để thể hiện thái độ của mình.

Sao đột nhiên lại bị dỗ cho hết giận rồi.

Lư Dục Hiểu suy nghĩ một chút, không có đáp án. Cô lại gửi một tin nhắn cho Thừa Lỗi: [Vừa rồi thái độ của em có không tốt không?]

Thừa Lỗi trả lời: [Có chút.]

Lư Dục Hiểu lập tức hỏi lại: [Vậy anh có biết tại sao thái độ của em không tốt không?]

Thừa Lỗi: [Do nhớ anh?]

"....."

------------

Ngọn lửa trong người Lư Dục Hiểu không thể bộc phát, khiến mấy ngày này tâm trạng đều rất u ám. Thừa Lỗi nghĩ đến cuộc sống vợ chồng cũng bị cô từ chối. Lư Dục Hiểu biết cô đang làm gì, nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ về nó.

Vốn dĩ ngay từ đầu cũng không có gì khó chịu, nghĩ đến việc người cũng đã không còn, cô cần gì phải đi tranh giành với một cô gái đáng thương đã chết, chỉ cần cùng anh sống tốt là được rồi. Kết quả là cả ba bữa ăn trong ngày của cô cũng phải sống trong cái bóng của người khác.

Mỗi ngày cùng chồng ăn đồ ăn hai người không thích ăn, cùng nhau cúng bạn gái cũ!

Sự ghen tị trong lòng nảy mầm rốt cuộc áp chế không được, sinh sôi nảy nở trong vài ngày ngăn ngủi, giờ đã thành đại thụ che trời. Lư Dục Hiểu càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng khó chịu.

Nhưng cô không dám hỏi. Ngay từ đầu cô đã chạy theo tiền của THừa Lỗi, bây giờ hỏi những thứ đó, cái này cùng với ngoài miệng cô nói mình không ham hư vinh, quay đầu lại tìm kim chủ nói tình cảm thì cùng với loại người giả thanh cao kia có cái gì khác nhau.

Lư Dục Hiểu hoàn toàn tự bế.

Thừa Lỗi yên lặng chăm cô vào kì sinh lý, nấu nước đường nâu cho cô, giúp cô chườm bụng. Anh càng dịu dàng chăm sóc, Lư Dục Hiểu lại càng cảm thấy tủi thân, cả ngày rầu rĩ không vui.

Chờ cho đến khi kỳ sinh lý của cô kết thúc, Thừa Lỗi giúp cô mua khoai tây chiên, cocacola, hỏi: "Hiểu Hiểu, ăn lẩu không?"

Lư Dục Hiểu vẫn tự bế, giọng nói rầu rĩ: "Không ăn."

Thừa Lỗi tính tình tốt nói: "Muốn ăn cái gì? Hải sản, hay đồ cay?"

Lư Dục Hiểu không có khẩu vị: "Không ăn."

"Muốn ăn gì?" Anh đi nấu."

Lư Dục Hiểu trút giận lên anh: "Không cần anh làm."

Thừa Lỗi im lặng, tay ôm cô. Lư Dục Hiểu giãy giụa: "'Anh đang làm gì vậy?"

"Nghe lời." Thừa Lỗi đặt cô vào xe: "Đi ăn cơm."

Lư Dục Hiểu bị buộc phải đi nhà hàng. Tất cả những món Thừa Lỗi gọi đều là món cô thích, nhưng một miếng cô cũng không động.

Thừa Lỗi biểu tình chịu đựng, thanh âm lạnh xuống: "Tại sao lại tức giận."

Lư Dục Hiểu nhìn sữa nóng trên bàn ăn, quay mặt đi: "Không muốn uống."

Thừa Lỗi đẩy sữa bò đi, nhẫn nhịn: "Muốn uống cola?"

"Không uống."

Cô cố ý gây sự, giống như dùng việc này để kiểm tra địa vị bản thân trong lòng anh, cực kỳ trẻ con, nhưng lại không thể khống chế. Ánh mắt Thừa Lỗi hướng về phía cô, con ngươi sáng màu trong suốt lạnh lùng, giống như đại dương thần bí sâu không thấy đáy.

Lư Dục Hiểu thu hồi tâm mắt, nhìn chằm chẳm từng con tôm anh lột cho cô, cảm thấy hình như mình thật sự có chút quá đáng.

Thừa Lỗi nhìn cô gái càng ngày càng xa lánh anh, mỗi một dây thần kinh đều rất căng thẳng, anh thấp giọng hỏi: "Hiểu Hiểu, em? Em muốn ly hôn sao?"

Trong nháy mắt anh dứt lời, Lư Dục Hiểu nghe thấy vậy, trong lòng cô như có thứ gì đó vỡ vụn.

Thừa Lỗi: "'Anh không đồng ý."

Lư Dục Hiểu ngẩng đầu lên. Thừa Lỗi nhìn vào đôi mắt của cô: "Trừ khi, em cho anh một lý do hợp lý."

Nếu cô muốn ly dị, tất cả các lý do đều là một cái cớ. Lư Dục Hiểu theo bản năng hỏi: "Anh? Tại sao anh lại nghĩ em muốn...ly hôn với anh?"

Môi Thừa Lỗi dần dần mím lại: "Từ lần cuối cùng kỳ sinh lý của em kết thúc, đã 9 ngày 17 tiếng không cười với anh."

Đáy mắt anh mơ hồ hiện ra sự mất mát: "Nếu gạt bỏ những cảm xúc bình thường của con gái, chỉ có một lý do để em lạnh lùng với anh, vì muốn anh chủ động mở miệng. Nhưng anh không thể xác nhận được em muốn anh nói điều gì, đây là thứ duy nhất anh có thể nghĩ đến."

Lư Dục Hiểu vừa chua xót vừa cảm thấy mình là người vô lý, bị anh nghi ngờ một phen, nhưng cô không trả lời được. Nếu nhất định cứ phải nói về chuyện người đã mất, cô vốn dĩ là người đuối lý, hơn nữa có vẻ cô đã mong muốn quá nhiều. Vừa muốn tiền lại muốn tình cảm, trên đời sao có chuyện tốt như vậy.

Sợ vài ngày nữa lại mất đi dũng khí, Lư Dục Hiểu tận dụng cơ hội này hỏi: "Không gửi được thư tình... Anh có hối tiếc không?"

Thừa Lỗi hơi sững sờ, sau đó biểu cảm nghiêm túc, trả lời: "Hối tiếc."

Giờ khắc này đây, tất cả lý trí của Lư Dục Hiểu đều bị chìm đắm trong sự phản bội và tức giận. Anh đối với cô gái đó còn nhung nhớ không quên, vậy cô là gì?

Sự ghen tuông trong lòng khiến cô phát điên, Lư Dục Hiểu thốt lên: "Vì vậy, anh cần tìm một người thế thân, phải không?"

Cô tủi thân đến khóe miệng kéo xuống, đem toàn bộ buồn bực trong lòng nói ra: "Nhưng anh có nghĩ tới, làm như vậy chính là vấy bẩn những chuyện vui trước đây. Đừng bắt đầu một mối quan hệ khác khi anh mượn danh hiệu của người yêu cũ, cả đời người đâu phải chỉ yêu một lần, tái hôn cũng không phạm pháp. Anh rõ ràng... có thể sống tốt với em."

Cái miệng nhỏ nhắn của cô nói không ngừng, mắt bắt đầu rơi lệ, nỗi buồn bao phủ con ngươi đen nhánh, luống cuống nhưng lại mạnh mẽ.

Thừa Lỗi yên lặng lắng nghe cô nói, dây thần kinh căng thẳng đã buông lỏng, anh bình tĩnh lại, xác nhận với cô: "Thế thân là... anh xem em, như người khác?"

"Đúng vậy!" Lư Dục Hiểu không có tâm trạng tự hỏi mình có tư cách chất vấn anh hay không, cổ vũ nói: "Chữ 'Xiao' đó, chính là chỉ cô gái tên Hiểu Hiểu phải không? Mối tình đầu của anh.." Cô cúi đầu: "Lần trước em nói không để tâm... là giả."

Thừa Lỗi không nói gì. Lư Dục Hiểu ngẩng đầu nhìn trộm, lập tức đụng vào đôi mắt đang cười ấy. Cũng không biết Thừa Lỗi nghĩ cái gì, khóe môi cười nhẹ, biểu cảm có chút vui mừng.

Lông mi dài của anh rũ xuống một nửa, giọng nói trầm thấp, giống như lẩm bẩm: "Ngày hôm đó, không phải từ chối anh?"

Nhìn thấy bức thư tình, cô lập tức chuyển đề tài, là hiểu lầm cái đó dành cho người khác. Cô nói không quan tâm, có nghĩa là không quan tâm đến những người anh thích. Nhưng không phải không quan tâm anh có thích cô khi còn trẻ không.

Cô không từ chối anh. Lư Dục Hiểu không hiểu anh đang nói cái gì. Là không từ chối chuyện làm thế thân sao?

Thừa Lỗi nhìn chằm chằm vào cô, nhìn một lúc lâu. Anh giống như ngộ ra, tự mình kết luận: "Đây chính là nguyên nhân làm cho em giận dỗi mấy ngày qua sao."

Lư Dục Hiểu nghĩ thầm nguyên nhân này đủ lớn đủ khiến lòng người tan vỡ chứ? Sao anh có thể bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy được!

Thừa Lỗi đột nhiên đưa tay, đầu ngón tay nhéo má cô, hai tròng mắt ẩn chứa nụ cười nhạt: "Em ngốc à."

Lư Dục Hiểu bị anh mắng trợn tròn cả mắt. Cô ngu ngốc ở đâu? Tiền lãi của một triệu nhân dân tệ cũng đâu có ít, lễ phục của anh mặc cũng mấy trăm ngàn, tính như thế nào cô cũng không lỗ. Dù sao cô cũng không thể lỗ.

"Anh từng hôn chưa?" Lư Dục Hiểu đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.

Thừa Lỗi: "..."

Anh lảng tránh đôi mắt của cô, biểu cảm không được tự nhiên nói: "Từng hôn em thì có tính không?"

"Không tính." Lư Dục Hiểu trong lòng nghẹn một hơi, không thèm đế ý đến việc vì sao anh lại hỏi về chuyện hôn cô. Cô nhìn chằm chẳm vào đôi môi của Thừa Lỗi, một bộ dạng háo hức: "Nếu anh đã có người anh thích, vậy chúng ta hãy hôn nhau đi."

Lời bày tỏ này của cô khiến anh tưởng rằng tiếng Trung của anh đã bị thụt lùi: "Cái gì?"

Lư Dục Hiểu: "Hôn tạm biệt."

Lư Dục Hiểu chuẩn bị dẫn anh vào trong xe để hôn. Thừa Lỗi rất phối hợp, theo cô rời khỏi phòng ăn, ngôi vào trong xe. Anh kéo cửa xe lên, nghiêng đầu nhìn về phía cô:

"Nhưng Hiểu Hiểu à, chuyện của chúng ta hình như vẫn chưa được giải quyết. Em có chắc là em muốn hôn anh bây giờ không?"

Lư Dục Hiểu ấp ủ cơn giận hết chín ngày, đã bị cơn giận bao phủ, thái độ đàm phán cực kỳ không công bằng: "Hôn xong em đi liền."

"Đi đâu?"

Lư Dục Hiểu quay mặt đi: "Dù sao, em không muốn làm thế thân nữa." Cô không hề che giấu kế hoạch muốn băng qua sông rồi phá cầu: "Em sẽ không để anh chịu thiệt, số tiền nợ em sẽ tính lãi cho anh."

Thừa Lỗi dường như rất bất ngờ vì cô có thái độ như vậy, tỏ ra khá kinh ngạc. Lư Dục Hiểu không muốn lừa gạt anh nữa: "Thật ra...em không dịu dàng. Anh cũng thấy...đây là bộ mặt thật của em."

"Ừm." Thừa Lỗi chẳng những không tức giận, ánh mắt nhìn cô lại càng thêm nóng rực.

Anh dường như muốn nói gì đó với cô, lại có chút băn khoăn, cuối cùng lại không mở miệng. Lư Dục Hiểu nghĩ rằng anh tức đến hồ đồ rồi, người này vui buồn đều như nhau, cô không phân biệt được.

Cô ngước mắt nhìn vào ánh mắt Thừa Lỗi: "Có phải anh...rất muốn mắng em?" Sau đó nhịn trở lại.

"Không muốn." Ánh mắt khẽ động, mặt mày lạnh lùng bị phai nhạt, biếu cảm của anh có chút căng thẳng: "Về nhà hôn có được không, Hiểu Hiểu?"

Lư Dục Hiểu không hiểu, đến nước này anh còn tâm trạng chọn chỗ hôn. Thừa Lỗi giúp cô thắt dây an toàn, khởi động xe, đi thẳng về phía nhà.

Dọc theo đường đi, tâm trạng của Lư Dục Hiểu khá phức tạp, trước nay chưa từng bị như thế. Cô đột nhiên không muốn hôn nữa.

Khi về đến nhà. Thừa Lỗi muốn kéo tay cô, Lư Dục Hiểu lập tức né tránh, anh thu tay lại, đi vào thư phòng. Khi anh đi ra, có thêm một cái hộp trên tay.

"Mở ra xem đi."

Lư Dục Hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

"Hiểu Hiểu."

Lư Dục Hiểu không muốn nhìn, cô liếc mắt về phía anh, trong mắt tràn ngập sự tủi thân.

Thừa Lỗi xoa xoa tóc cô: "Nhìn đi."

Lư Dục Hiểu không chịu nổi sự cám dỗ của anh, lại thêm lòng hiếu kỳ thúc đẩy, cô hơi chần chờ một chút, vẫn mở cái hộp ra. Có một con búp bê ma thuật nằm trong hộp. Áo choàng nhỏ màu tím, khuôn mặt tươi cười, môi bị người nào đó dùng bút màu sơn thành màu tím giống như màu áo choàng.

Chính là con trên ốp điện thoại của cô. Nhịp tim đập nhanh hơn, ngón tay run rẩy.

Tại sao Thừa Lỗi lại thu thập những con búp bê 10 năm trước cô lỡ đánh mất?

Lư Dục Hiểu đột nhiên phản ứng lại, như bị sét đánh. Giống như bị ấn nút làm chậm, cô chậm chạp ngẩng đầu lên.

Biểu cảm như không thể tin được, hỏi anh: "Của em sao?"

Ánh mắt của Thừa Lỗi có chút chờ mong: "Của em đó."

Không khí dường như bị đóng băng.

"Anh, chờ em một chút." Dường như không thể tiếp nhận chuyện này, Lư Dục Hiểu xoay người chạy vọt vào phòng.

Cánh cửa đóng lại "rầm" một tiếng.

Thừa Lỗi: "...."

Lư Dục Hiểu cầm búp bê ma thuật nhốt mình trong phòng.

Cô cần một chút thời gian để giải quyết vấn đề.

Lư Dục Hiểu gọi điện thoại, giọng nói run rẩy: "Tư Tư."

"Chị đại có gì cần dặn dò! Ể? Giọng của cậu sao vậy?"

Lư Dục Hiểu: "Có thể... tớ không phải thế thân."

Lâm Phồn Tư: "Hả!?"

Lư Dục Hiểu: "Có thể...tớ không phải thế thân."

Lâm Phồn Tư: "Hả!?"

Lư Dục Hiểu: "Hơn nữa, rất có thể, tớ vẫn luôn nguyền rủa chính mình chết đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro