Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì đến cũng phải đến.

Quan hệ của Kim Jinhwan cùng Koo Junhoe vốn đã duy trì ở trạng thái sóng từ phía xa dần tràn đến bờ.

Ở công ty, Koo Junhoe thực ra không chiều chuộng Park Nabin một chút nào. Cô sai, mọi người trách phạt, hắn cũng trách phạt. Hắn cũng dần dần xử lý việc có căn cớ, biết nhìn xa trông dựng dựa vào kiến thức của mình mà quản lý công ty.

Cái mà hắn muốn là quyền uy. Hắn muốn cho Kim Jinhwan thấy rõ năng lực của mình cao hơn cậu vạn lần. Hắn muốn đứng trước cậu có thể cao ngạo nói tôi rất giỏi.

Bản thân hắn sẽ làm cho Kim Jinhwan hiểu được, loại người như cậu đều thua kém hắn về mọi mặt. Đến lúc đó cậu tỏ ra kiêu ngạo cũng chỉ có thể cùng mèo mà khoe khoang.

Hắn cho người điều tra tất cả về Hwang Soozi, Minsoo. Mỗi lần nhìn thấy ảnh Kim Jinhwan về chỗ đó, lòng chỉ muốn tận tay bóp nát đôi gian phu dâm phụ đáng ghét kia.

Mỗi ngày Koo Junhoe đều yêu cầu Kim Jinhwan làm việc của người vợ. Khi hắn về sẽ phải mang dép ra để hắn thay giày, cởi áo vest, lấy một ly nước mát cho hắn. Kim Jinhwan vốn là người không ưa nói nhiều nên cũng đồng ý. Hắn chính là chủ nhà, nói gì cũng cần nghe theo.

Hôm nay vừa thấy hắn trở về, như thường lệ Jinhwan biếng nhác cầm một đôi dép lê đặt trước cửa, đi đến tháo lỏng cà vạt trên cổ hắn, tay đỡ lấy chiếc áo khoác ngoài của chồng mình.

Trên tay cầm chiếc áo đi về phía mắc treo lên, đột nhiên lại bị ôm cứng đằng sau.

Koo Junhoe gằn lên từng từ, âm thanh ác độc len vào tai cậu.

– Giấu cho kỹ người tình cùng con cậu vào. Đừng để tôi tìm ra

Hắn há miệng cắn mạnh lên vành tai khiến cả người cậu co lại, trên tai cũng có nốt cắn đỏ ửng.

– Anh muốn tìm làm gì?

– Cậu biết không? Chủ có thể sở hữu nhiều con chó, nhưng chó thì chỉ có một chủ. Đồ của tôi cho dù bẩn, tôi cũng không buông tha, nhưng tất yếu sẽ trừng phạt.

– Koo Junhoe. Anh càng ngày càng kỳ quái rồi.

Kim Jinhwan luôn sợ hãi vì mỗi ngày hắn đều có gì đó rất thâm hiểm. Koo Junhoe trước đó không như vậy, rất dễ đoán ra nội tâm. Bây giờ Jinhwan có cố gắng nhìn thế nào cũng không thể hiểu nổi hắn đang nghĩ gì. Cảm giác mờ mịt mang đến sự lo lắng. Jinhwan nghe hắn nói, suy nghĩ đến Hwang Soozi cùng Minsoo lại càng sốt ruột.

– Sao? lo lắng?

Koo Junhoe giọng càng lúc càng phát sâu từ cổ họng, bàn tay không an phận luồn vào trong áo, vươn lên phía ngực cậu xoa nắn.

– Anh.. đừng.

Những lần xâm phạm trước cho dù thô bạo nhưng thực sự không đáng sợ như hiện tại. Koo Junhoe dùng từng cử chỉ nhu tình thế này, lại mang đến cho cậu cảm giác khó tả. Kim Jinhwan dễ dàng bị lừa vào tròng, vì sự ôn nhu sau đó liền lo sợ muốn đoán ra ý đồ của người kia.

– Chú Mạc. tôi cảm giác càng ngày thiếu gia càng đáng sợ.

Chị Tư đứng nép ở nhà bếp ngó đầu vào phòng khách nói. Mạc Hiểu ngồi trên ghế ăn, tay chống cằm.

– Tôi cũng có cảm giác vậy.

Koo Junhoe không để ý sự kháng cự hời hợt kia, nhấc bổng Kim Jinhwan lên phòng. Hắn vô cùng hả hê khi nhìn thấy biểu tình này của cậu. Kim Jinhwan luôn tỏ ra khôn ngoan, giờ mặt lại giống như đứa trẻ trì độn không hiểu chuyện, rất dễ nắm bắt tâm tư.

Mà Jinhwan còn đang miên man nghĩ đến, Koo Junhoe thay đổi thế này bắt đầu từ khi nào.

Hình như từ lúc hắn nghi ngờ có tình cảm với mình.

Kim Jinhwan đột nhiên lại nhớ đến món nợ với Koo gia, cậu nhắm chặt mắt nắm thật chặt bàn tay, cuối cùng là mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.

...

Mỗi ngày đều đi làm công việc kia, đến nhà phải vội vàng tắm rửa, ngồi trên ghế, giống như vợ đợi chồng tan sở trở về. Kim Jinhwan trước đó đã thu xếp cho Soozi, bác Thư cùng Minsoovề ngôi nhà ở vùng ngoại ô sinh sống ở đó. Cậu sợ Koo Junhoe sẽ gây khó dễ cho họ.

Cuộc sống của cậu có thể chật vật, chứ ba người đó thì phải thật yên bình.

Vì thế, Koo Junhoe muốn tìm cũng không tìm ra.

Chuyện của hắn với Park Nabin cậu cũng không rõ. Chỉ thấy hắn càng ngày càng ít nói về chuyện của cô ta. Có nói đến cũng là nhắc lại chuyện cậu đã giết đứa nhỏ trong bụng kia, sau đó lấy cái lý này bắt Kim Jinhwan nghe theo làm theo mọi chuyện.

Mọi thứ giống như đảo lộn tất cả. Trước kia Kim Jinhwan là con người rất khó đoán, hiện tại cứ thấy ánh mắt hắn cậu đều tự lộ hết ra vẻ bạc nhược, mềm yếu của bản thân.

Kim Jinhwan biết điều đó là không nên, nhưng chính là hắn dùng cái ôn nhu mà trước đó từng dùng để lừa dối cậu ra đối phó. Jinhwan giống như coi những ngày trước Koo Junhoe có tồn tại, hy vọng của cậu về một hình tượng đàn ông như vậy lại được cháy lên.

Điểm yếu của cậu, hình như hắn nắm được rồi.

Nhưng nếu nhìn kĩ, cả hai tự đang lừa dối bản thân. Họ cố gắng chôn vùi tất cả mà ở bên nhau. Xung quanh có bao chuyện đều coi như không mà trêu đùa nhau.

Đáng buồn cười, hình như cả Kim Jinhwan và Koo Junhoe đều tự giả tưởng mấy cái đó là thật, mà cùng nhau mãn nguyện.

Nhiều lúc, người không muốn tỉnh mộng, nhưng nếu cứ mộng mãi chẳng phải biến thành người chết sao?

...

Jung Chanwoo bay sang Úc, hắn muốn rời xa Kim Jinhwan. Muốn đến lúc nào đó, cậu cần mình cũng không có.

Cậu nghe được tin, bản thân không biết hiện tại nên làm gì.

Thời điểm xong việc đến sân bay, máy bay đã cất cánh. Tim có chút nhói lại. Có lẽ hắn sẽ oán cậu tuyệt tình, nhưng dù sao Kim Jinhwan cũng đã tuyệt tình 2 năm với hắn rồi.

Cậu đến đây cũng chỉ muốn nói lời chúc may mắn thôi.

"Chanwoo, chúc cậu thành công ở bên đó"

Cậu quay đầu hướng phía ngoài đi ra, cậu phát hiện trong lòng có chút trống.

Jung Chanwoo thời điểm vào máy bay cũng không thèm hướng phía sau nhìn lại. Hắn không nghĩ Kim Jinhwan sẽ đến. Bất quá cũng không phải đi mãi mãi. Hắn vì cậu mà đăng kí vào ngành quản trị kinh doanh học , Jinhwan trước kia thích hội hoạ, hình như bây giờ lại hứng thú với kinh doanh rồi.

...

Có những khoảng cách con người mãi mãi không thể lấp đầy, cho dù cố gắng vươn tay đến nắm lấy tay nhau cũng vậy, không thể thay đổi nổi.

Kim Jinhwan hôm nay về muộn một chút, trên taxi kiểm tra điện thoại nhìn thấy dòng tin nhắn của Koo Junhoe: "Cậu không về đúng giờ. Hiện tại tôi đã đón Hwang Soozi đến nhà, tiếp cô ấy"

Jinhwan sợ hãi, giục tài xế lái nhanh một chút. Cảm giác mối nguy hiểm rình rập bấy lâu chợt ùa đến. Cậu sống lưng toát một dòng mồ hôi lạnh.

Koo Junhoe, van cầu anh đừng động vào Soozi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro