Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải ngồi trong thư phòng, có thể thấy được tâm tình hắn đang rất tốt. Đi lại hướng tủ, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc hộp gỗ kia đi lại bàn làm việc. 
Hộp gỗ được mở ra, bên trong là một cây súng lục tên là Smith & Wesson .500 S&W Magnum. Hắn thản nhiên cầm lên ngắm nghía rồi nhắm thẳng vào mảnh tường đối diện. 
"Đoàng"
Vương Tuấn Khải mỉm cười, cây súng này vẫn còn tốt như vậy, vẫn giống như lần đầu tiên. Lần đầu tiên cầm súng nhắm thẳng vào người, lần đầu tiên thấy máu lại khiến hắn rất hưng phấn. Chỉ đáng tiếc, cây súng này chỉ được sử dụng trong  lần đó, đến nay vẫn chưa bắn người nào. 
Vì đây là của ba nuôi cho hắn, hắn phải hảo hảo giữ gìn thật tốt. 
Bỗng lại nhớ đến cậu, cậu trai quật cường, mạnh mẽ.
Hay lấy súng này, bắn Nguyên Nhi nhỉ? Không, Nguyên Nhi chắc hẳn sẽ rất sợ!
Khẽ vuốt cây súng lục, nhẹ nhàng, chậm rãi, nét mặt dần cũng dãn ra, miệng vẽ lên một nụ cười.
'Thiếu gia, cậu chủ đã tỉnh'
"Đoàng"
Đó là lời đáp của hắn. 
Người vệ sĩ ngã ra phía sau, hai mắt mở to, viên đạn găm vào tim. 
Trí nhớ của gã vệ sĩ này rất tồi. Đúng không? Hắn quên gõ cửa này. Vào phòng chủ nhân mà không gõ cửa thì như thế này. Kết cục của hắn như cũng xem như là quá nhẹ đi.
Vương Tuấn Khải lại thấy máu, lại nở nụ cười to hơn, trong đêm như một con người khác, tàn khốc đến đáng sợ, bất kể người nào cũng đều có thể mất mạng.
Gặp Nguyên Nhi không được mang súng, em ấy sẽ sợ. 
Nghĩ vậy hắn liền đặt cây súng trở lại vào hộp, nhanh chóng qua phòng cậu.
Vương Tuấn Khải mang theo nụ cười nhạt đi vào phòng.
'Nguyên Nhi'
Vương Tuấn Khải ngồi bên giường, tay vuốt vuốt tóc Vương Nguyên, vuốt làn da non mịn trên mặt cậu. Từ những hành động đấy, cậu thấy được tâm tình tên đại ác ma kia hôm nay tốt bao nhiêu.

Vương Tuấn Khải chuyển ánh mắt xuống chân Vương Nguyên. À, đúng rồi! Hắn bước lên giường, nâng chân cậu lên, thô bạo mà đặt xuống một nụ hôn. Bàn chân cậu thật đẹp, rất nhỏ,  những ngón chân thon, dài lại rất trắng . 
'Thật thơm'
'Anh.....'
Em dám chạy trốn khỏi tôi, tôi phế chân em. Xem em còn dám chạy. Bàn chân lại đẹp như này, phế đi thì thật tiếc, nhưng không phế thì không được rồi.
'Đau không?' 
Vương Nguyên đơ mặt ra, ngây ngốc chẳng hiểu hắn muốn làm gì?
Đau không là muốn hỏi cái ?
'A..nh, a..anh định làm gì?' Cậu bắt đầu sợ hãi, chẳng lẽ hắn muốn phế chân cậu vì cậu đã chạy trốn sao? Tuyệt đối không được!
Vương Nguyên liều sức vùng vẫy rút chân lại, nhưng là, cậu vừa mới tỉnh dậy, sức khoẻ có phần yếu ớt, đấu với hắn chỉ là lấy trứng chọi đá.
"Rắc!"
Tiếng thét chói tai vang vọng trong đêm tĩnh mịch, xé tan bầu không khí im lặng xung quanh ngôi biệt thự cổ kính. Sau đó liền im lặng.
"Rắc" Lại một tiếng nữa vang lên.
Bẽ gãy chân còn lại của cậu, anh híp mắt mỉm cười nhìn thành quả. Thêm một vũng máu tươi in trên grap giường.
Em sẽ mãi mãi không thể chạy trốn tôi nữa rồi!
Bỗng, người anh đổ gục xuống giường, hôn mê bất tỉnh.
Người đàn ông thở hồng hộc quăng chiếc roi điện xuống sàn. Đi đến bên giường, nâng cậu lên.
'Hừ...'
Cũng may vẫn còn kịp lúc...

_______
Cảm thấy chương này quá là hành đi ^...^||

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro