Chương 3: Dậy thì- vấn đề lịch sử để lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Trên đời này tuyệt đối không có vong hồn, tuyệt đối không có vong hồn, tuyệt đối không có vong hồn!"_trong phòng tắm, Vương Tuấn Khải nhìn khuôn mặt gấu trúc của mình trong gương, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Sáng nay khi hắn tỉnh dậy, chiếc giường đã trống trơn.

Ý hắn là trống lốc đến kinh hoàng luôn ấy.

Cậu nhóc kì dị hôm qua đã bốc hơi không một dấu vết.

Hắn không tin hôm qua là một giấc mơ. Vì không có giấc mơ nào có thể khiến một kẻ ham hưởng thụ như hắn, lại có thể từ giã chiếc giường thân yêu để lết xác sang cái ghế sofa cả.

Không một giấc mơ nào lại sống động và có thể ám ảnh hắn đến thế.

Vậy nên, Vương thiếu gia trong cơn hoảng loạn cực độ, đã ép bản thân phải tin rằng đêm qua chỉ là một vong hồn. Và hắn không ngừng đọc đủ thứ kinh cầu cho vong hồn kia siêu thoát.

A di đà phật-amem-nam mô quán thế âm bồ tát-lạy chúa cha, thần thánh ông địa...

-----------------

Dưới nhà bếp.

Ông quản gia hốt hoảng đưa hai tay lên trời.

-"Tôi xin lấy cái mạng già này ra để thề, rõ ràng là cậu chủ sắp phát rồ đến nơi rồi. Sáng nay cậu ấy còn lầm bầm thứ gì ấy về vong hồn, rồi còn đứng chôn chân nhìn chằm chằm về phía giường, giống như gặp quỷ dữ ấy.

Cô gia nhân xen vào.

-"Phải phải. Sáng nay cậu chủ còn bắt tôi thay toàn bộ grap giường rồi còn bắt vứt luôn hai cái gối. Nhìn cậu hoảng loạn lắm. Nhưng khi tôi lên tới phòng thì cậu ấy nói không cần nữa, rồi đạp tôi ra khỏi phòng luôn"

Anh tài xế tiếp tục

-"Phải chăng cậu chủ đang dậy thì!"_vâng, đây là câu nói được tán thưởng nhất trong ngày.

-"Đúng, đúng. Chỉ có thể là như vậy!"

Vương Tuấn Khải đứng sau cánh cửa nhà bếp, mặt đen lại, khẽ nuốt cục tức.

Làm thế quái nào mà hắn lại trở thành cậu chủ của một cái nhà toàn người điên không vậy trời!

Dậy...

Dậy thì...

Dậy thì ư?!?

Cái đám này đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà.

Có khi ngay chiều nay, các tờ báo lá cải đồng loạt đưa tin giật gân "THIẾU GIA NHÀ HỌ VƯƠNG 17TUỔI MỚI BẮT ĐẦU DẬY THÌ" cũng nên, thật là hết sức chịu đựng mà!

Nhưng thôi, cái chuyện tào lao bí đao đó hắn sẽ xử lí sau.

Nhẹ nhàng từ tốn, Vương Tuấn Khải quay người bước chậm rãi lên cầu thang, vừa đi vừa suy nghĩ.

Một lát sau, hắn đã vặn nấm khóa phòng mình, từ từ bước vào rồi thẳng tiến tới chỗ chiếc giường.

Hắn thật bất cẩn, suýt chút nữa đã để cho cô gia nhân lắm chuyện đó dọn mất vật chứng quan trọng.

Điềm đạm ngồi xuống. Vương Tuấn Khải nhìn chằm hai chiếc gối trên giường. Nằm chễm chệ trên đó là hai sợi tóc vừa dài vừa đen, là của tên nhóc hôm qua.

"Cộc cộc cộc"

-"Vào đi"_Hắn lập tức đứng thẳng người dậy. Nhìn về phía bầu trời đang hừng đông qua khung cửa sổ.

-"Thưa cậu chủ, đây là cafe của cậu. Đồng phục của cậu cũng đã sẵn sàng. Nhưng thưa cậu....có điều..."_người quản gia ngập ngừng.

Im lặng

Một lúc sau, Vương Tuấn Khải quay lại nhìn thẳng vào mắt người quản gia già đang đứng trước mặt.

-"Có chuyện gì sao?"_cặp mắt hổ phách trong veo của hắn nheo lại vừa thắc mắc vừa thờ ơ.

Ông cụ thoáng bối rối.

-"Thưa cậu chủ, trong tủ quần áo của cậu chủ... chúng tôi phát hiện đôi giày patin màu xanh của cậu đã bị mất. Chúng tôi đã tìm kiy khắp nơi mà vẫn không thấy... Với lại ổ bánh mì kẹp kem mà đầu bếp chuẩn bị cho cậu cũng không cánh mà bay luôn rồi... Chúng tôi... ờ..."

Trong một giây, ông cảm nhận được trong ánh mắt của cạu chủ nhìn mình lóe lên một tia sáng bí ẩn.

Gần như là ánh cười.

-"Hôm nay tôi đi giày thể thao cũng được, cảm ơn ông. Còn bữa sáng thì không cần"

Vương Tuấn Khải đột nhiên lãnh đạm, phẩy tay ra hiệu cho ông quản gia lui.

Người quản gia già hết sức bất ngờ, nhưng cũng không dám nói gì thêm. Khẽ cúi chào rồi lui ra.

Thật kì lạ, ngày thường cậu chủ thà đi chân đất chứ không chịu mang thứ gì khác ngoài đôi giày ấy, vậy mà hôm nay... Ông quản gia hìa hoang mang nghĩ thầm, rồi đột nhiên, ông vui sướng vỗ đùi hét lên:

-"Yaaa...cậu chủ dậy thì đáng yêu hẳn ra!!!"

Nhưng, vị quản gia này không biết tiết chế âm lượng của mình nên đã hại bạn Tuấn Khải nào đấy đang nhấm nháp cafe trong phòng mà bị sặc lên tới mũi...

.......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro