Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, rốt cuộc sau khi Thiên Tỉ đã lấp đầy bụng, vừa buông đũa xuống đã thấy hắn chớp chớp đôi mắt to sáng rỡ y như con chó con, không giấu nổi hưng phấn yêu cầu.

"Sư huynh, đệ còn chưa thấy gánh hát diễn tuồng bao giờ, chúng ta cũng đi xem đi!"

Nghe vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ chọt ngón tay vô trán hắn, cười chọc, "Biết đệ nhịn lâu lắm rồi."

Dù sao hắn cũng là kiểu người ưa náo nhiệt, sao có thể không hứng thú với những thứ mới mẻ chứ? Ôi... còn thật sự cho rằng hắn có thể kềm nén tính ham chơi, thực sự ở lại cùng mình.

Bị vạch trần tâm tư, Vương Tuấn Khải cũng không thấy ngượng, sờ sờ cái mũi cười hì hì ngốc nghếch, vẫn giữ ánh mắt đầy khao khát không tiếng động cầu xin. Tuy Dịch Dương Thiên Tỉ không hứng thú lắm với gánh hát tuồng gì đó, nhưng Thiên Tỉ biết nếu mình không đi, sư đệ cũng sẽ không để chàng ở lại, một mình đi tới tiền viện xem kịch, thật sự không nỡ để hắn thất vọng, đành gật đầu đáp ứng.

"Được rồi! Chúng ta đi đi!" Hoan hô một tiếng, Vương Tuấn Khải hớn hở nhảy cẫng lên, không nói hai lời lôi kéo Thiên Tỉ bay ra khỏi phòng, hứng trí bừng bừng chạy thẳng tới tiền viện, hại chàng vừa tức vừa buồn cười cứ lắc đầu mãi.

"Được rồi, đệ chầm chậm đi! Gấp cái gì chứ?" Bị kéo chạy ba bước cũng thành hai bước, Dịch Dương Thiên Tỉ có phần bất lực.

"Đương nhiên gấp rồi! Sư đệ và La công tử đã đến tiền viện từ sớm rồi, không biết nhìn được bao nhiêu trò thú vị nữa."

Tuy miệng la hét không kịp nhưng bước chân Vương Tuấn Khải dần dần chậm lại.

"Đều đã lớn cả rồi mà nói đến chơi là hăng hái như thế, chẳng khác nào đứa bé ba tuổi, thật là..." Lắc đầu than thở, hết cách với hắn.

"Sư huynh, đệ đây là tính trẻ con chưa dứt mà!" Nói năng hùng hồn, Vương Tuấn Khải một chút cũng không thấy mắc cỡ.

Nghe vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ cười đẩy nhẹ hắn một cái, bất quá bước chân lại nhanh lên, thỏa mãn tâm nguyện có thể đến tiền viện coi náo nhiệt nhanh hơn một chút của hắn. Dọc đường, hai sư huynh đệ vừa đi vừa cười nói, đến khi tới một góc ngoặt vắng người, lại thấy trên hành lang gấp khúc đằng xa có hai bóng người rất quen thuộc đập vào mắt...

"... Cha ta... năm đó tôi tớ... Vũ trang chủ... giải thích thế nào..."

"... Quả thật... dưới núi... đừng nói..."

Trên hành lang, thấy Vũ Trọng Liên và Lưu Chí Hoành hai người không biết đang nói gì. Có điều một người nhìn có vẻ tùy tiện nhưng mặt mày, khóe miệng đều lộ rõ sự khinh miệt, trào phúng. Còn người kia thần sắc trầm ổn, bộ dạng thành thật nhưng tinh quang nơi đáy mắt lại không ngừng chớp lóe.

Hai người hình như cố ý hạ giọng, lại thêm khoảng cách hơi xa, cho dù Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ thính lực không tệ cũng chỉ nghe được mấy từ ngắt quãng tối nghĩa. Dịch Dương Thiên Tỉ tính tình thông tuệ, lại cẩn thận. Mắt thấy hai người này đặc biệt chọn nơi khuất nẻo không người để nói chuyện, chắc chắn có việc gì đó không muốn người ngoài biết, bản thân lại chẳng hiếu kỳ chuyện thiên hạ tránh rước phiền phức không cần thiết vào thân bèn kéo sư đệ.

"Khiếm nhã không nên nghe, chúng ta đổi đường khác đi!"

Hạ giọng, dùng thanh âm chỉ có người bên cạnh mới nghe được. Vương Tuấn Khải cũng không nghĩ nhiều, sư huynh đã nói như thế, hắn vâng lời gật đầu. Không muốn quấy nhiễu hai người đằng xa kia, sư huynh đệ hai người đang định lẳng lặng bỏ đi, Lưu Chí Hoành dường như cảm nhận được nhìn qua, sau đó cười như không cười cong đôi môi lên mở miệng.

"Đây không phải hai sư huynh đệ giao hảo với tên họ La sao? Không ngờ chúng ta lại nhanh chóng gặp mặt rồi!"

Rõ ràng hắn cố ý lên tiếng chào hỏi, Dịch Dương Thiên Tỉ than thầm, biết muốn lẳng lặng bỏ đi cũng không được rồi. Trái lại, hình như Vũ Trọng Liên rất cao hứng khi thấy bọn họ, không nói hai lời liền nhiệt tình tiến lên nghênh đón hai người, còn Lưu Chí Hoành cũng không nhanh không chậm bám đuôi đi qua.

"Dịch công tử, Vương công tử, sao hai vị lại ở đây? Ở trong trang có quen không? Nếu có gì không đúng hoặc thiếu sót, xin cứ thoải mái lên tiếng."

Mặt mày tươi cười đi đến trước mặt hai người, Vũ Trọng Liên vừa mở miệng là hỏi hai người ở có ổn không, hoàn toàn là biểu hiện tuyệt vời của chủ nhà hiếu khách. Đáng tiếc Dịch Dương Thiên Tỉ không phải kiểu người chỉ cần mấy câu thân thiết nhiệt tình đơn giản là dễ dàng giao phó lòng tin, mà Vương Tuấn Khải đã được sư huynh nhắc nhở trước đó, cũng không ngu ngốc cho rằng đối phương là người tốt nữa; thế nên hai người chỉ gật đầu hưởng ứng.

"Đa tạ Vũ trang chủ chiêu đãi, mọi thứ đều hoàn hảo, xin không cần lo lắng."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ nhẹ đáp lời, giọng điệu bình thản lạnh nhạt không mảy may dao động,

"Sư huynh đệ chúng ta lạc đường tới đây, không biết hai vị đang thảo luận ở chỗ này. Nếu không có gì, chúng ta còn muốn tới tiền viện tìm sư đệ, không quấy rầy nữa, cáo từ!"

"Không không không, các vị có quấy rầy gì đâu!"

Cười cười phủ nhận, Vũ Trọng Liên hình như không muốn cùng Lưu Chí Hoành độc thoại, lời lẽ cũng cực kỳ nhiệt tình:

"Nếu hai vị muốn tới tiền viện thì đi đường này sai rồi. Vừa khéo ta cũng muốn đến tiền viện, không bằng chúng ta cùng đi, tránh cho hai vị lại đi nhằm lối rẽ, không hay chút nào!"

Hóa ra bọn họ đi vào đường rẽ, chẳng trách càng đi càng vắng, còn vì thế xui xẻo đụng phải hai người mật đàm. Than thầm trong lòng, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ biết cười khổ trước chuyện sai sót ngẫu nhiên này,

"Vậy đa tạ Vũ trang chủ rồi."

"Đâu có!"

Phóng khoáng xua tay, Vũ Trọng Liên hơi nghiêng đầu, thấy Vương Tuấn Khải từ đầu chí cuối đứng im bên cạnh Dịch Dương Thiên Tỉ không nói một câu, nhưng hai mắt bốc lửa nhìn Lưu Chí Hoành trừng trừng, vẻ mặt giận dữ thiếu điều không thể xông lên đánh hắn, hơi giật mình, kế đó lại nghĩ tới đôi bên vì La gia mà có khúc mắc.

"Ta nhớ ba người sư môn Dịch công tử hình như có hiểu lầm với Lưu công tử, vừa vặn nhân cơ hội này giải thích rõ ràng, nếu vì thế mà hóa giải ân oán là hay nhất."

Không biết đôi bên sáng sớm đã gặp mặt, còn đánh một trận, trực giác lão cho rằng Vương Tuấn Khải nổi giận với đối phương là do khúc mắc lúc trước, liền mang dáng vẻ nhiệt tình liên tục khuyên giải. Lấy thân phận, địa vị của lão ra mặt giải hòa, phần lớn người giang hồ đều nể mặt lão nhưng Lưu Chí Hoành lại lạnh lùng chế giễu:

"Hiểu lầm hay không, hóa giải hay không, bổn thiếu chủ tự có chủ ý, không cần lão nhọc lòng."

Câu trả lời ngông cuồng tự đại như thế, hệt như một cái tát vào mặt Vũ Trọng Liên, làm mặt lão cũng không khỏi biến sắc. Dịch Dương Thiên Tỉ thấy thế, sợ lại có biến cố. Suy cho cùng hai người bọn họ muốn kết thù thế nào Thiên Tỉ cũng không quan tâm, chỉ sợ mình và sư đệ ở ngay hiện trường, vô duyên vô cớ bị lôi vào vòng rắc rối, vậy thì không hay ho.

Thế nên Thiên Tỉ vội vàng mở miệng giảng hòa "Vũ trang chủ quả nhiên không phụ danh xưng Vũ Trọng Tài, nhiệt tình như vậy thực khiến chúng ta cảm kích vô cùng. Kỳ thật hiểu lầm giữa chúng ta và Lưu công tử sáng sớm nay đã giải thích rõ ràng rồi. Nhưng hảo ý của Vũ trang chủ, ta thay mặt sư môn ba người cảm ta ngươi."

Giọng nàng ôn hòa, ngôn từ uyển chuyển lễ độ, nghe rất lọt tai. Quả nhiên, tuy biểu tình Vũ Trọng Liên còn cứng ngắc nhưng sắc mặt đã khá lên, bất quá cũng không còn lòng dạ nào ngốc ra đó nữa, sớm đã quên mất lúc nãy từng hứa dẫn Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải đến tiền viện, khẽ gật đầu ra hiệu xong liền sải bước đi mất.

Đưa mắt nhìn bóng lão đến khi khuất hẳn, Vương Tuấn Khải lần nữa dời mắt lên người tên quỷ ngạo mạn tự đại đáng ghét nào đó, bĩu môi hừ hừ châm chọc.

"Ngươi cái tên này, một chút đạo làm khách cũng không có, chẳng trách làm người ta ghét."

Hứ! Làm khách nhà người ta còn dám vô lễ với chủ nhà như vậy, đúng là một tên cuồng vọng ngang ngược. Đánh qua một trận buổi sáng, Lưu Chí Hoành ngược lại có vài phần hảo cảm với Vương Tuấn Khải, nghe hắn trào phúng cũng không giận, chỉ nhướng mày cười lạnh hưởng ứng.

"Chọc người ta ghét thì sao? Lão hồ li họ Vũ cho dù bị ta làm khó ngay mặt cũng chỉ biết giấu đuôi đi cười theo."

Vừa rồi cũng không phải là bằng chứng tốt nhất thôi. Dịch Dương Thiên Tỉ không biết hắn và Vũ Trọng Liên dính dáng thế nào, cũng không biết trước đó bọn họ nói chuyện gì, nhưng từ đầu dây mối nhợ vừa rồi có thể thấy, Vũ Trọng Liên quả thật có chút kiêng kị hắn, chỉ là...

"Cần thiết không? Thiện chí giúp người lúc nào cũng tốt, dù sao thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn thêm một kẻ thù, không phải sao? "

Hắn hình như rất thích tạo ra kẻ thù, thật là khó hiểu.

"Bằng hữu? Lão hồ li đó còn không đủ tư cách!"

Lạnh lùng chế giễu, Lưu Chí Hoành quay người bỏ đi, lưu lại hai sư huynh đệ ngay mặt nhìn nhau.

"Tên gia hỏa kia quá ngang ngược đi?"

Không cam tâm trừng mắt, Vương Tuấn Khải la oai oái, "Sao có thể không chào hỏi đã bỏ đi? Ta còn chưa tính sổ ngươi đả thương sư huynh đâu."

"Tính sổ cái gì?" Lườm hắn một cái, Dịch Dương Thiên Tỉ nghiêm nghị dặn dò:

"Vết thương của sư huynh không sao rồi, đệ không được lấy đó đi gây rắc rối nữa."

Ám chỉ rất rõ ràng mọi chuyện thế là xong, không được đi tìm vị thiếu chủ nào đó đánh nhau. Hiểu được ẩn ý của Thiên Tỉ, tuy Vương Tuấn Khải không cam lòng nhưng cũng chỉ biết gật đầu một cách không tình nguyện.

Thấy hắn đáp ứng, Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này mới mỉm cười:

"Được rồi! Không phải muốn đi xem náo nhiệt sao?"

"Đúng ha!"

Đột nhiên nhớ ra mục đích ban đầu của bọn họ, Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu, tinh thần lại phấn chấn trở lại.

"Sư huynh, chúng ta đi mau, đến giờ vẫn không thấy sư đệ đâu, chắc chắn là chơi đến điên rồi, chúng ta mau đi tìm đệ ấy..." Vừa nói vừa vui hơn hớn kéo Thiên Tỉ chạy nhanh, nháy mắt đã quăng quỷ chán ghét cuồng vọng tự đại nào đó ra sau đầu, quên sạch sành sanh.

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng mặc hắn cao hứng lôi đi, trong lòng âm thầm cười lớn... Chậc... thật dễ di dời sự chú ý của sư đệ, tính tình nghe gió nói mưa [3], từ nhỏ tới giờ cũng không đổi!

[3] Nguyên gốc câu thành ngữ này là 听见风就是雨 (thính kiến phong tựu thị vũ) nghĩa đen là vừa nghe tiếng gió thì đã cho là mưa, chỉ những người phụ họa theo đuôi, hoặc những người cả tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro