Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới chân núi Hoa Quả Sơn, một thôn làng nhỏ hẻo lánh, thiếu nam thanh tú tính tình trầm tĩnh dẫn hai sư đệ xuống núi, đi mua vật dụng sinh hoạt bổ sung, cố định hai tháng một lần.

Lần này vì nương bị cảm lạnh, không cùng bọn họ xuống núi. Lần đầu tiên ba người họ đi vào thôn mà không có người lớn đi cùng, vì thế trong lòng có chút khẩn trương, hưng phấn. May mà thiếu nam thanh tú tính tình vững vàng, chiếu theo tờ giấy mua đồ, cũng không có nhầm lẫn gì. Có điều khó khăn lắm Thiên Tỉ mới mua xong đồ này nọ, quay đầu tìm người, lại không thấy hai kẻ không an phận sư đệ kia đâu.

Ôi... không biết là lại thấy cái gì mới mẻ, điên cuồng đi chơi nữa rồi. Than thầm, thiếu nam thanh tú đang định tìm người, lại thấy một đám gây rối cách đó không xa. Hai bóng người cực kỳ quen thuộc, tiếng kêu la cũng từ đó truyền đến, làm Thiên Tỉ không khỏi rùng mình, vội vàng dắt xe ngựa chở hàng chạy tới đám gây rối.

"Xảy ra chuyện gì?" Chen vào giữa đám đông vây quanh, Thiên Tỉ nhíu mày hỏi.

"Sư huynh!" Hai miệng một lời, thiếu niên tuấn tú và thiếu nam xinh đẹp tức tốc chạy tới cạnh sư huynh nhà mình, chỉ là một cái mặt thì đỏ gay, thở phì phò, cái mặt còn lại thì vừa xấu hổ vừa tức giận, lại uất ức.

"Sư huynh, đám xấu xa này định vô lễ với sư đệ!" Giận dữ trỏ vào một đám đại hán vẻ mặt dung tục, thiếu niên tuấn tú hổn hển tố cáo.

Vô lễ? Thiếu nam thanh tú nhìn thiếu nam xinh đẹp, thấy vành mắt y đỏ hoe gật đầu, lông mày nhíu càng chặt. Kế đó nghiêm nghị quay sang nhìn đám đại hán mặt mũi dung tục trông như phường lưu manh, định dùng lời lẽ sắc bén lí luận với chúng một phen, lại thấy bọn chúng ỷ người đông thế mạnh, mặt cười dâm đãng từng bước ép sát lại.

"Ô cha cha! Các huynh đệ, lại có một tiểu công tử đến nữa, tuy không xuất sắc bằng người kia nhưng vậy cũng được, đủ tư cách mua vui cho huynh đệ chúng ta ha ha!"

Hán tử dung tục dẫn đầu cười ngả ngớn, ánh mắt dâm tà quét qua quét lại trên người hai sư huynh đệ, làm mấy tên thủ hạ cười rống lên, tựa hồ một chút cũng không để ý giữa thanh thiên bạch nhật chòng ghẹo con trai nhà lành.

Thực tế, bọn chúng là đám du côn lưu manh trong thôn nhỏ này, thường ngày làm đủ chuyện ác, kết bè kết đảng đi khắp nơi làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng. Thôn dân vừa ghét vừa sợ chúng, thế nên hôm nay không có một ai dám đứng ra bênh vực ba người?!

"Không cho phép các ngươi nói sư huynh và sư đệ ta như thế!"

Không cách nào nhẫn nhịn được việc sư huynh đệ thân thiết nhất bị đám nam nhân ghê tởm này nói những lời tục tĩu như thế, thiếu niên tức giận đến nỗi hai mắt muốn phun lửa, nếu không vì nhớ lời sư phụ trước khi xuống núi, ân cần dặn dò bọn họ không thể gây chuyện, hắn đã sớm xông lên xé cái miệng thối của chúng rồi.

"Xú tiểu tử, không có chuyện của mày, cút!" Hán tử cầm đầu thấy hắn tuổi còn nhỏ, căn bản không coi vào đâu, đưa tay đẩy người đồng thời lấy mắt ra hiệu cho thuộc hạ.

Tức thì, một đám người dâm đãng chia nhau xuất thủ nhằm vào hai tiểu công tử. Nào ngờ còn chưa kịp đụng tới, đám lâu la nhằm vào thiếu nam xinh đẹp đã bị thiếu niên luồn lên, che chắn y sau lưng đánh cho bất tỉnh. Còn đám lâu la tập kích thiếu nam thanh tú cũng không hẹn mà mọc thêm một cây ngân châm trên người mỗi tên, tên nào tên nấy lăn lộn trên đất rên la đau đớn.

Băng lưu manh côn đồ này chẳng qua lợi dụng người đông thế mạnh, hoành hành bá đạo nơi thôn nhỏ này, nhiều lắm cũng chỉ là quyền cước lanh lẹ một chút, nào có căn bản công phu gì đâu? Hôm nay ăn mệt trong tay ba người nhìn như còn trẻ dễ bắt nạt này, trong lòng vừa kinh vừa sợ, bất tỉnh mặc bất tỉnh, gào khóc kệ gào khóc, không tên nào dám ra tay nữa.

Ngược lại dân chúng vây xem xung quanh cũng không ngờ gia đình sống trên Hoa Quả Sơn, cứ hai tháng một lần lại vào thôn mua vật dụng lợi hại như thế, vừa ra tay đã dạy dỗ đám ác bá mà thôn dân căm hận nhưng không dám nói, trong lòng không khỏi thấy thống khoái, ào ào vỗ tay khen ngợi.

"Ai kêu chúng mày dám chòng ghẹo sư huynh, sư đệ ta... Ai kêu chúng mày dám chòng ghẹo sư huynh, sư đệ ta... đáng kiếp!"

Trong tiếng vỗ tay của thôn dân, thiếu niên vừa đắc ý vừa bất mãn, tiếp tục mắng, còn không quên tặng thêm vài đá cho đám lưu manh đang lăn lộn rên la hừ hừ kia, giải tỏa căm phẫn.

"Đủ rồi!" Mặt mày vô cảm ngăn cản thiếu niên "giậu đổ bìm leo", thiếu nam thanh tú lạnh nhạt "Đồ đạc cũng mua đủ rồi, về thôi, đừng để nương chờ lâu, lo lắng."

Rất nghe lời, thiếu niên và thiếu nam xinh đẹp gật đầu, cười hi hi giành dắt ngựa thồ, hai người sóng vai bước đi, dọc đường đùa giỡn, tiêu sái đi trước. Thiếu nam thanh tú im lặng không nói nối gót đằng sau, chăm chăm nhìn hai người con trai xứng đôi như kim đồng ngọc nữ, tình cảm hòa hợp, đáy mắt sâu thẳm mơ hồ lộ ra một chút chua xót...

Lúc hai sư huynh đệ bọn họ cùng gặp nguy hiểm, sư đệ luôn theo bản năng bảo hộ Vương Nguyên trước... Không không không, sao mình có thể nghĩ như thế? Sư đệ còn nhỏ tuổi, bảo vệ y trước là phải rồi... sao mình có thể so đo như vậy?

Không nên... không nên... Lắc lắc đầu, dường như muốn lắc cho rớt cái ý nghĩ không nên đó ra khỏi đầu, Thiên Tỉ cười khổ... Tuy biết không nên, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi khổ sở...

Đúng thế! Chỉ là có chút khó chịu...

Dịch Dương Thiên Tỉ từ trong mộng tỉnh lại, trở người xuống giường, sắc mặt hơi tái khẽ ôm ngực đang khó chịu...

Chàng nằm mơ, một giấc mơ đã xảy ra từ lâu lắm rồi nhưng lại khiến chàng có chút khó chịu. Cảm giác khó chịu mơ hồ nhưng cứ quanh quẩn trong ngực không đi thật tình khiến tâm tình Thiên Tỉ không khá lên nổi, thậm chí cánh tay cũng...

Vô thức vén tay áo lên, nhìn vết thương không nghiêm trọng, sau khi bôi Ngọc tuyết cao chuyên trị thương đã khép miệng lại, chỉ còn lại một vết sẹo hồng nhạt trên cánh tay, kì thật đã không còn đau mới đung, nhưng Thiên Tỉ lại cứ có cảm giác đau âm ỉ.

Ha... xưa nay luôn như vậy, không phải sao? Sư đệ trước tiên bảo vệ, luôn là Vương Nguyên, Thiện Tỉ sớm biết rõ, cũng sớm tập thành thói quen rồi, không có gì khổ sở cả... Không có gì...

Suy nghĩ hỗn loạn, môi Dịch Dương Thiên Tỉ không tự chủ được thoáng qua một nụ cười chua xót. Đương lúc thần sắc hoảng hốt, cửa phòng đột ngột bị người nhẹ nhàng đẩy ra, phát ra một tiếng "két" nho nhỏ, nhưng cũng khiến Thiên Tỉ hoàn hồn, đưa mắt nhìn ra cửa thì thấy sư đệ bê một mâm đồ ăn rón ra rón rén đi vào phòng, bộ dạng lén lén lút lút làm nàng không nhịn được bật cười khẽ.

Nghe tiếng, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn, thấy sư huynh dịu dàng cười cười đứng bên giường nhìn hắn, lòng vui vẻ hẳn lên, "Sư huynh, huynh tỉnh rồi!"

Gật gật đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ lấy làm lạ hỏi: "Lén la lén lút y như ăn trộm, đệ làm trò gì thế?"

"Còn không phải sợ làm huynh thức giấc sao?" Bị đùa là ăn trộm, Vương Tuấn Khải tức anh ách phùng má lên biện hộ, kế lại vui vẻ cười: "Sư huynh, huynh đói chưa? Mau ăn cơm đi!"

Vừa sôi nổi kêu gọi, vừa bày đồ ăn thơm ngào ngạt ra bàn. Nghe hắn nói thế, Dịch Dương Thiên Tỉ mới thực sự thấy đói. Nhớ lại sau chuyện ngoài ý muốn lúc sớm kia, Thiên Tỉ bị hai sư đệ tiễn về phòng, băng bó vết thương tỉ mỉ lần nữa.

Dưới sự ép buộc dẻo miệng của sư đệ liến thoắng luôn mồm "người bị thương phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi", Thiên Tỉ lại quay về giường nằm, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được nữa, không ngờ nằm xuống lại ngủ lúc nào không biết.

"Bây giờ là lúc nào rồi?" Nhìn sắc trời ngoài song cửa, có lẽ đã quá giờ ngọ rồi.

"Giờ Mùi rồi!" Nhanh nhẹn trả lời, Vương Tuấn Khải kéo Thiên Tỉ đến ngồi trước bàn, đắc ý cười nói: "Đệ nghĩ sư huynh chắc cũng sắp tỉnh rồi, đặc biệt chui xuống nhà bếp của Vũ gia trang, nhờ đầu bếp nấu mấy món nóng hổi bê lên cho sư huynh lót bụng, không ngờ sư huynh quả nhiên đã tỉnh rồi, thật tình đệ không thể không bội phục mình thần cơ diệu toán."

"Phải phải phải, đệ là Quỷ Cốc Tử đầu thai." Vô lực lắc đầu hùa theo, Dịch Dương Thiên Tỉ gắp vài miếng trong tiếng cười vui vẻ của hắn, sực nhớ ra vội vàng hỏi: "Sư đệ đâu? Sao không thấy đâu hết?" "

Vũ trang chủ mời gánh hát diễn tuồng trong tiền viện, náo nhiệt vô cùng, sư đệ ham mới lạ, kéo La công tử đi coi rồi."

Tự rót cho mình một ly trà, Vương Tuấn Khải nhún vai, vừa uống vừa nói chỗ sư đệ đang ở. Hóa ra là thế, chẳng trách không thấy người đâu! Gật đầu đã hiểu, Thiên Tỉ gắp một miếng thức ăn, đang định cho vào miệng đột nhiên cảm thấy không đúng, ngừng lại, vội vã hỏi tiếp: "Sao đệ không đi?"

Quái lạ! Hắn cũng là kẻ ưa náo nhiệt, sư đệ đã đi rồi, hắn không có lí nào không đi theo. Nghe thắc mắc, Vương Tuấn Khải không cao hứng trợn mắt: "Sư huynh, sao đệ có thể để huynh ở đây một mình?Huynh còn bị thương đó!"

Tuy hắn cũng chưa xem diễn tuồng bao giờ, rất muốn đi xem náo nhiệt nhưng mấy cái đó sao quan trọng bằng sư huynh được! Thấy hắn thở phì phì, lại hùng hồn ưỡn ngực la hét, Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại vui vẻ mỉm cười.

Cảm giác phiền muộn ưu tư cứ quanh quẩn trong ngực sau khi tỉnh dậy nhất thời tiêu tan không thấy, tâm tình của chàng nháy mắt cũng sáng sủa lên. Ồ... hiếm có cỡ nào! Hắn lại chọn ở bên mình mà không phải theo sư đệ đi chơi.

"Nói vậy, ta phải cảm ơn đệ rồi?" Khó nén được trêu đùa, Dịch Dương Thiên Tỉ tuy trong lòng hết sức hân hoan nhưng khóe môi vẫn chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, chỉ có đôi mắt cong cong sáng ngời rạng rỡ mới tiết lộ tâm tình của chủ nhân.

"Sao đệ phải cần sư huynh cám ơn?" Vương Tuấn Khải bị chọc đến nổi vểnh râu trợn mắt, "Từ nhỏ tới lớn, đệ bị bệnh, bị thương đều do sư huynh chiếu cố, lần này khó có dịp sư huynh bị thương..."

Dịch Dương Thiên Tỉ nhướng mày, "Sao, ta bị thương, đệ rất vui hả?"

"Đương nhiên không phải!" Hoảng hồn phát hiện mình nói sai, Vương Tuấn Khải ảo não tát miệng mình một cái, vội vàng thanh minh: "Nhìn sư huynh bị thương, lòng đệ rất khó chịu, sao vui được chứ? Sư huynh vĩnh viễn không đau không bệnh, khỏe khỏe mạnh mạnh là tốt nhất..."

"Được rồi, ta chọc đệ thôi!" Thấy hắn sốt ruột giải thích, thực sự sợ bị hiểu lầm, Thiên Tỉ bật cười.

"Sư huynh!" Giận dỗi kêu một tiếng, Vương Tuấn Khải thấy mình bị đùa, giận đỏ mặt không nói. Thấy hắn vẫn còn giận, Dịch Dương Thiên Tỉ cười thầm, liên tục dỗ dành như đang dỗ trẻ con, "Được rồi được rồi! Là sư huynh không đúng, không nên cố ý hiểu lầm đệ. Đừng giận mà, bằng không để người ta thấy đệ lớn rồi mà còn giống đứa bé ba tuổi chu miệng nổi giận, không cười đệ mới lạ?"

Chà... nhìn hắn thở phì phò, hoàn toàn giống như đứa con nít tức giận sinh hờn dỗi, cái miệng chu ra kia có thể máng được ba ký thịt heo.

"Trừ sư tỷ ra, còn ai cười đệ nữa?" Trừng mắt phản bác, Vương Tuấn Khải cảm thấy uất ức vì mình quan tâm lại bị chàng lôi ra đùa bỡn.

"Ai cười đệ hồi nào?" Nhận thấy tâm tình uất ức của hắn, Dịch Dương Thiên Tỉ bất lực lắc đầu, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn hắn, cánh môi cong lên một nụ cười dịu dàng: "Đệ sốt ruột sư huynh như vậy, trong lòng sư huynh rất vui, cũng không uống công thường ngày thương đệ."

"Đương nhiên rồi!" Thấy Thiên Tỉ dịu giọng nói ngọt, Vương Tuấn Khải lập tức "quên sạch thù cũ", nhắc lại đề tài lúc nãy, khuôn mặt khổ sở, nghiêm túc nói:

"Nói đi nói lại, đều do đệ vô dụng, không bảo vệ sư huynh đàng hoàng mới làm sư huynh bị thương." Thấy hắn tự trách như vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ mỉm cười xoa xoa đầu hắn, nhỏ nhẹ an ủi, "Không liên quan đến đệ, sư huynh có thể tự bảo vệ mình. Với lại, vết thương trên tay ta nhỏ thôi, bôi Ngọc tuyết cao xong sẽ lành rất nhanh."

"Đệ xem xem!" Vẫn không yên tâm, hắn muốn nhìn vết thương. Chậm rãi vén tay áo lên, Thiên Tỉ chìa cánh tay đã khép miệng lại chỉ còn vết sẹo hồng nhạt đến trước mặt hắn, cười khẽ:

"Xem! Không có gì đáng ngại, đúng không? Ước chừng một, hai ngày nữa sẽ không nhìn ra dấu vết." Ừm... Thiên Tỉ rất có lòng tin với khả năng trị liệu của Ngọc tuyết cao do mình tự điều chế.

"Hừ! Đều do tên họ Lưu không tốt!" Tuy thấy vết thương trên tay chàng quả thật đã không còn gì đáng lo, Vương Tuấn Khải vẫn cảm thấy vết sẹo hồng nhạt đó nhìn rất nhức mắt, không thoải mái mắng "hung thủ" một trận nữa, lại lôi Ngọc tuyết cao ra cẩn thận bôi thuốc cho Thiên Tỉ.

Đối với việc hắn kiên nhẫn quan tâm nàng rõ ràng như thế, Dịch Dương Thiên Tỉ cảm thấy rất ấm áp, thỏa mãn mặc hắn bôi thuốc cho mình, sau đó ung dung hưởng thụ bữa trưa muộn dưới sự thúc giục liên tiếp của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro