Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu Chí Hoành, ngươi!" Không ngờ hắn trả lời vô sỉ như thế, nhất thời mặt La Đình Tín lúc đỏ lúc trắng, không nói nổi câu nào, tay run run tức giận trỏ vào hắn, hận không thể băm hắn thành tám mảnh ngay lập tức.

Đứng một bên, thấy hai người nói chuyện quyết liệt như thế, Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi thở dài, hiểu được vị thiếu chủ Thiên Vũ Bảo này rõ ràng không muốn để yên.

Thiên Tỉ ôn hòa mà kiên quyết, chậm rãi mở miệng: "Lưu công tử, nếu ngươi đã không muốn hòa giải, vậy sư huynh đệ ba người chúng ta cũng chỉ biết tiếc nuối thật sâu thôi." Tính cách dịu dàng nhưng mang theo mấy phần cứng rắn lần nữa bộc lộ.

Lời hay ho Thiên Tỉ đã nói hết rồi, nhân nhượng cũng tới giới hạn rồi, nếu đối phương vẫn ngang ngược không nói lý lẽ, chàng cũng không mặc người ta ăn hiếp. Lễ độ nói một câu "cáo từ" xong, muốn dẫn sư đệ nhà mình rời đi, ai biết có người lại không muốn Thiên Tỉ được như ý.

"Ta có cho các ngươi đi sao?" Tiếp theo tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, Lưu Chí Hoành lấy tốc độ nhanh như quỷ mị xông đến, thế chưởng ác độc ập đến Dịch Dương Thiên Tỉ.

May mà Vương Tuấn Khải vẫn luôn đề cao cảnh giác, cẩn thận dè chừng, lập tức chen vào, chắn trước mặt sư huynh mình, xuất chưởng chống đỡ. Kế đó vang lên một tiếng "bùng", hai người đối chưởng đồng thời thối lui ba bước.

"Không sao chứ?" Dịch Dương Tiên Tỉ thấy thế giật mình hoảng hốt, vội vàng hỏi dồn, ánh mắt đầy quan tâm.

"Sư huynh yên tâm, đệ không sao!" Cười híp mắt vỗ vỗ ngực mình, trong sát na đối chưởng đó, quả thật khí huyết Vương Tuấn Khải có mấy phần nhộn nhạo nhưng nhờ lúc thối lui ba bước đã hóa giải kình lực, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, chỉ có điều... lén lút liếc đối thủ một cái, trái lại phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

Ái chà! Tên này tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng cũng đầy bản lĩnh.

"Khải ca, người này định đánh lén sư huynh, thật là đáng ghét! Mau đánh cho hắn khóc kêu ông nội, bà nội luôn đi, sau này cũng không dám gây sự với chúng ta nữa!" Hưng phấn chồm tới trước, Vương Nguyên huơ huơ nắm đấm, kích động gào thét.

"Đương nhiên rồi!" Vương Tuấn Khải vỗ ngực mình lần nữa, đáp lời.

"Đủ rồi! Hai người các ngươi thích đánh nhau lắm sao?" Dịch Dương Thiên Tỉ bất lực lắc đầu.

Đương lúc bên này sư môn ba người ngươi một câu, ta một lời thì; bên kia, Lưu Chí Hoành tuy bị đẩy lùi ba bước, đôi mắt đen nhánh tà mị ngược lại sáng ngời lạ thường, vẻ mặt không giận mà vui, thậm chí còn cười điên cuồng

"Ha ha ha... Được! Được! Được!" Liên tiếp ba tiếng "được", đột nhiên vẻ mặt hắn biến đổi "Lại tới đi!"

Nói chưa dứt, đã thấy hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phi thân vọt lên. Tốc độ cực nhanh, y như sấm sét, hắn xuất thủ chiêu nào chiêu nấy âm hiểm ác độc, không phụ với thanh danh ngày thường mọi người tặng cho Thiên Vũ Bảo. Nhưng Vương Tuấn Khải không kinh không sợ, mắt thấy hắn tấn công lần nữa, lập tức nhảy lên trước tiếp chiêu, vừa đánh vừa dẫn dụ hai người cách xa sư huynh, sư đệ ra, tránh cho không cẩn thận đụng đến bọn họ. Nhất thời, chỉ thấy bóng chưởng như mưa, bóng người bay lượn; kình phong bốn phía, lá rơi hoa rụng, đối chiêu nhanh tới nỗi nhìn mà hoa mắt, gần như không phân rõ ai là ai.

"Khải ca, đánh hắn! Đánh hắn..." Mở to hai mắt đứng bên ngoài quan sát hai người đánh nhau, Vương Nguyên kích động đến đỏ bừng hai má, cực kỳ hăng hái hò hét cổ động ca nhà mình.

La Đình Tín ngược lại nín thở chăm chú nhìn hai người chiến đấu, lòng vừa mừng vừa lo. Mừng là, tuy biết võ nghệ Vương Tuấn Khải không xoàng, nhưng không ngờ có thể ngang tài ngang sức với Lưu Chí Hoành mấy năm nay nhanh chóng nổi bật trên giang hồ, thanh danh không thua kém gì cha hắn.

Lo là, tuy nhìn hai người hiện tại đánh ngang tay nhưng cuồng ngạo của Lưu Chí Hoành tuyệt không khoác lác. Tuy hắn ngông cuồng tự đại nhưng dựa vào tài năng thực lực của bản thân như thế, không biết Vương Tuấn Khải có chống đỡ được không?

Khác với sư đệ hết kêu lại gào, La Đình Tín lúc mừng lúc lo, sắc mặt Dịch Dương Thiên Tỉ phẳng lặng như nước, trầm tĩnh không nói, tỉ mỉ quan sát một hồi, cuối cùng than nhẹ trong lòng. Nếu chỉ luận võ công, sư đệ tuyệt không thua vị thiếu chủ Thiên Vũ Bảo kia. Có điều đối phương thân trải trăm trận, sư đệ ngược lại không đủ kinh nghiệm đối chiến, mấy lần tìm được sơ hở của đối phương nhưng lại vì kinh nghiệm không đủ hoặc đối phương quá giảo hoạt dương đông kích tây mà bỏ lỡ.

Trái lại, thiếu chủ Thiên Vũ Bảo kia mỗi lần đều bức được sư đệ lộ ra sơ hở, thừa cơ ép hắn được đằng này hỏng đằng kia, lần nào cũng vất vả mới vãn hồi được thế cục. Ôi... xem ra sư đệ thua chắc, chẳng qua là chuyện sớm muộn!

Nghĩ đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ bất lực lắc đầu. Mà ngay lúc đó, lại nghe Lưu Chí Hoành thét dài một tiếng, mượn lực đối chưởng với Vương Tuấn Khải, thuận thế tung người nhảy lê, nhấc tay đánh một chưởng về phía Vương Nguyên. Biến hóa đột ngột này làm Vương Nguyên đang đằm chìm trong xúc cảm hò hét cổ vũ nhất thời sững người, quên mất phải tránh đi!

Vương Tuấn Khải thấy thế, không nhịn được rống giận, vận toàn bộ công lực cấp tốc bám theo, hậu phát chế nhân chắn trước người sư đệ, định tiếp chưởng đó. Ai ngờ lúc hai chưởng sắp chạm vào nhau, đột nhiên Lưu Chí Hoành cười một cách quỷ quyệt, thân hình nháy mắt đổi phương hướng, biến chưởng chộp lấy Dịch Dương Thiên Tỉ.

Hoàn toàn là hư chiêu che giấu thực tế, dương đông kích tây, đối tượng xuống tay chân chính căn bản không phải sư đệ mà hắn đang che sau lưng. Biến hóa liên tiếp này hoàn toàn xảy ra trong khoảnh khắc chớp lóe, đợi Vương Tuấn Khải phát giác bị lừa, muốn vọt lên thay sư huynh đỡ một trảo này thì đã không kịp. Cũng may Dịch Dương Thiên Tỉ nhanh nhạy, vừa thấy thân hình Lưu Chí Hoành có biến lập tức thối lui mấy bước, thử ra tay lấy tứ lạng bạt thiên cân hóa giải thế công.

Khổ nổi, tuy nàng phản ứng không chậm, mặc dù tránh được một trảo hiểm ác nơi vai nhưng ống tay áo vẫn bị cào rách, thậm chí cánh tay trắng nõn còn lưu lại năm vết cào, từ từ rỉ máu ra. Một chiêu đắc thủ, Lưu Chí Hoành lập tức bật lùi cách xa mọi người năm trượng, một bên vất mảnh áo rách trong tay đi, một bên cười hớn hở, tựa hồ hết sức hài lòng với kết quả này.

"Sư huynh!" Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên cùng bật tiếng kinh hô, song song chạy tới trước mặt Thiên Tỉ.

"Sư huynh, huynh bị thương rồi!" Thấy vết cào trên tay Thiên Tỉ đang rỉ máu, mặt mũi Vương Tuấn Khải đỏ gay rống giận, hổn hển móc Ngọc tuyết cao trong người ra thoa cho chàng.

"Đều do đệ không tốt, nếu không phải đệ nhất thời kinh sợ, sẽ không để tên xấu xa kia có cơ hội đả thương sư huynh!" Vừa nóng ruột vừa hối hận tự trách mình, Vương Nguyên lòng đầy áy náy, nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, càng thêm tự trách bản thân vô dụng.

"Không liên quan đến các ngươi... vết thương ngoài da mà thôi, không đáng ngại." Lắc đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng an ủi, trong lòng biết rõ Lưu Chí Hoành nhanh, ngoan, tuyệt, cho dù sư đệ không bị kinh sợ cũng không chặn được thế công của hắn.

"May mà chỉ bị ngoài da!" La Đình Tín vốn nhìn mà kinh tâm khiếp đảm, xác định Thiên Tỉ không có trở ngại gì lớn mới buông lỏng tâm thần, kế đó lại lập tức sa sầm mặt nhìn người nào đó đang cười hơn hớn, phẫn nộ mắng chửi: "Lưu Chí Hoành, ngươi lại dám đánh lén, căn bản là tên tiểu nhân!"

"Đánh lén?" Tiếng cười điên cuồng ngừng lại, Lưu Chí Hoành lạnh lùng liếc y một cái, giọng châm chọc khinh bỉ, "Chỉ có kẻ thất bại mới chỉ trích người khác đánh lén! Với lại, thà nói ta đánh lén, còn hơn thừa nhận các ngươi đề phòng không cao?"

Hừ! Nếu bọn chúng đủ cảnh giác ngay từ đầu, lại tránh đủ xa trong lúc hai người bọn hắn đánh nhau, mà không phải bất cẩn đứng gần quan sát, hắn cũng sẽ không có cơ hội ra tay. Câu này của hắn tức khắc chọc giận Vương Tuấn Khải vốn đang áy náy, khổ sở vì không bảo vệ được sư huynh, đang định xông lên đánh với hắn trận nữa, thay sư huynh báo thù thì thấy ánh mắt hắn chuyển sang phía mình.

"Tiểu tử, ngươi quá non rồi!" Cong môi chậm rãi phun ra câu bình luận, tâm tính Lưu Chí Hoành xưa nay luôn khó đoán, nóng giận bất thường, giờ phút này lại cực kỳ vui vẻ.

Không ngờ một tên tiểu tử vô danh lại có thể đánh ngang ngửa với hắn, không phân thắng bại? Nếu không phải vì kinh nghiệm ứng chiến không đủ mới để hắn chiếm hết tiện nghi, kết quả thật khó đoán, làm hắn thật tình muốn nhảy nhót! Nếu bồi dưỡng cẩn thận, để hắn bỏ đi sự ngây ngô, ngày sau có lẽ sẽ là đối thủ tuyệt vời chăng? Chậc... tâm ngứa ngáy khó nhịn... thật tình hắn cảm thấy, ngứa ngáy khó chịu quá... Nghĩ đến "quang cảnh tốt đẹp" ngày sau, Lưu Chí Hoành không nhịn được ngửa mặt lên trời cười quái đản, đôi mắt đen thẳm lóe lên vẻ hưng phấn dị thường, nói quái dị bao nhiêu là có bấy nhiêu.

Vương Tuấn Khải vừa mới thoát khỏi giai đoạn thiếu niên không lâu, trở thành thanh niên, cũng giống như những người trẻ tuổi khác sốt ruột muốn chứng mình mình đã lớn, không phải là đứa con nít nữa; giờ lại bị người ta cười là non, tức thì máu nóng bốc lên đầu, phẫn nộ hét lên

"Tiểu tử? Ai là tiểu tử hả? Bổn công tử đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ba chữ Vương Tuấn Khải ngươi nhớ kỹ cho ta! Còn nữa, nhìn ngươi cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, lại dám nói ta non? Ngươi mới non, toàn thân từ trên xuống dưới đều non đến mọc mầm luôn!"

Đáng ghét! Hắn làm sao mà non, hắn đã lớn rồi, là người lớn biết chịu trách nhiệm, có năng lực rồi! Ở một bên, Dịch Dương Thiên Tỉ thấy hắn tức tối thở phì phò, không khỏi bật cười. Ôi... sư đệ, đệ thật là, hiểu sai ý nghĩa từ "non" trong miệng người ta rồi.

Không để ý đến hắn đang tức giận, Lưu Chí Hoành xưa nay luôn làm việc tùy hứng, hôm nay tâm tình cực tốt, cũng mặc kệ trước đó vừa mới xung đột, đả thương sư huynh nhà người ta, thong dong nhướng mày nói:

"Tuy phẩm vị kết giao bạn bè của ngươi còn phải xem lại nhưng ta vẫn tán thưởng ngươi. Sau này cũng không làm khó các ngươi nữa, ngươi ráng mà nỗ lực, trước khi đụng phải ta lần nữa, đừng chết trong tay kẻ khác đấy!" Nói dứt, tung người nhảy lên, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, lưu lại bốn người trong rừng trúc bốn mặt nhìn nhau.

"Con mẹ ngươi trở lại cho ta! Đả thương sư huynh ta xong, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu!" Phản ứng lại trước tiên, Vương Tuấn Khải giận dữ chửi bậy, tức đến mức muốn xông lên đuổi người, khổ nỗi lại bị ai đó kéo lại.

"Đủ rồi!" Mỉm cười ngăn hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ dịu giọng "Vết thương nhỏ thôi, không lo! Với lại, nếu vì vậy mà hóa giải được hiểu lầm với Thiên Vũ Bảo, đôi bên không mắc mứu nữa, vậy cũng đáng lắm!"

"Hơ? Hóa giải sao?" Mắt tràn ngập hoài nghi, Vương Tuấn Khải không hiểu gì hết "Mới rồi không phải chúng ta còn đánh đến tóe lửa sao? Mối thù này phải càng kết càng sâu mới đúng chứ!"

"Vừa rồi đệ không nghe sao? Tai đệ để đi đâu vậy?" Mắng khẽ một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ mới cười nói: "Không phải vừa rồi Lưu Chí Hoành nói sẽ không làm khó chúng ta nữa sao?"

"Có à?" Gãi đầu, Vương Tuấn Khải hoang mang. Vừa rồi hắn tức đến bốc khói, căn bản không nghe kỹ đối phương nói cái gì.

"Có mà! Bọn muội đều nghe thấy!" Gật đầu liên tiếp, Vương Nguyên vui vẻ vỗ tay, "Giờ thì tốt rồi! Sư huynh không cần lo lắng Thiên Vũ Bảo sẽ tìm chúng ta gây sự nữa!"

"Đúng vậy! Thật sự quá tốt!" Đồng thanh phụ họa, vẻ mặt La Đình Tín chân thành, "Khúc mắc giữa La gia và Thiên Vũ Bảo dù sao cũng không nên liên lụy đến các vị, bằng không ta thật sự rất bất an."

"Ta mới muốn tìm chúng gây sự á!" Bĩu môi, thần sắc Vương Tuấn Khải căm tức, cực kỳ mất hứng, "Tên họ Lưu tưởng mình là ai? Nói đánh người là đánh, nói đả thương người ta là đả thương, nói không làm khó là không làm khó, toàn do cái miệng hắn quyết định sao? Hừ! Không khỏi quá..." cuồng vọng tự đại.

"Rất đáng yêu, không phải sao?" Nhàn nhạt tiếp lời, đáy mắt hiền hòa của Dịch Dương Thiên Tỉ thoáng ý cười.

"Đáng yêu?" Ba người ở đó không hẹn mà cùng đồng loạt la lên, vẻ mặt không tin nổi.

"Đúng thế!" Mỉm cười gật đầu, Thiên Tỉ vui vẻ nói lại lần nữa, "Rất đáng yêu!"

"Sư huynh..." Vương Tuấn Khải không nhịn được thò tay sờ lên trán Thiên Tỉ, xác định chàng không bị sốt mời dè dặt kiểm tra đầu chàng, sau cùng không giấu được lo lắng: "Vừa rồi tên họ Lưu có đánh trúng đầu huynh không?"

Tiêu rồi! Nếu sư huynh bị đánh hư đầu, vậy phải làm sao mới tốt đây? Câu nói lo lắng của hắn vừa thoát ra, nhất thời Vương Nguyên và La Đình Tín đều ngậm họng chống đỡ.

"Đệ nói cái gì thế?!" Vừa tức vừa buồn cười đẩy móng vuốt lông lá của hắn ra, Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ nhẹ giải thích, "Kì thật vị Lự công tử này tuy nói tính tình cuồng vọng cao ngạo, chuyện ta ta cứ làm, cố tình xằng bậy, không để ai vào mắt, lại ngang ngược vô lý. Nếu hắn đã không thích đệ, hắn tuyệt không để cho đệ yên ổn, tán thưởng đệ thì cũng không giấu mà cho đệ biết. Yêu và ghét đều không giấu diếm, muốn tìm người ta gây sự cũng không kiêng dè mà trực tiếp nói thẳng, chân tiểu nhân mà quang minh lỗi lạc như thế có đáng yêu không?"

Ừm... chí ít so với những kẻ ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng ngấm ngầm làm chuyện xấu xa thì đáng yêu hơn nhiều. Nghe Thiên Tỉ nói vậy, ba người kia không khỏi giật mình, cảm thấy nàng nói cũng có mấy phần đạo lý. Có điều vì việc cầu thân không thành mà nảy sinh "ân oán" với Thiên Vũ Bảo nên La Đình Tín đương nhiên không có khả năng thừa nhận Lưu Chí Hoành "đáng yêu", đành cười cười không lên tiếng, trái lại có người không chịu.

"Vậy sư huynh nói, đệ với tên họ Lưu ai đáng yêu hơn?" Rầu rĩ truy hỏi, nghĩ đến việc sư huynh tự nhiên lại nhận định tên họ Lưu đáng yêu, Vương Tuấn Khải có cảm giác khó chịu kỳ lạ.

"Phì" một tiếng, bật cười, Vương Nguyên không nhịn được châm chọc: "Khải ca, ca ghen tị à?" Hi hi hi... cười chết mất! Khải ca đến loại chuyện này mà cũng so bì.

"Ta ghen tị hồi nào?" Đỏ bừng mặt kiên quyết phủ nhận, Vương Tuấn Khải khí thế hùng hồn nói: "Ta chỉ luận đáng yêu, tên họ Lưu sao bằng ta được, đúng không sư huynh?"

Còn nói là không ghen tị nữa! Che miệng cười trộm, Vương Nguyên lười tranh cãi với hắn.

"Phải phải phải, người ta tự nhiên không bằng sư đệ rồi!" Không khỏi bật cười, Dịch Dương Thiên Tỉ bất lực dỗ dành.

Bấy giờ, Vương Tuấn Khải mới hài lòng, thỏa mãn, vênh vang đắc ý liếc sư đệ một cái, kế đó ánh mắt lại chuyển về trên người sư huynh. Thấy vết cào trên tay cùng với ống tay áo rách, tuy nói có Ngọc tuyết cao, không có gì đáng ngại nhưng vẫn khó chịu cau mày.

"Sư huynh, có đau không?" Cánh tay trắng nõn của sư huynh bị tên họ Lưu làm bị thương, tuy đã thoa Ngọc tuyết cao rồi, chắc chắn không để lại sẹo nhưng cứ nghĩ tới chuyện này là hắn muốn nổi bão!

"Không đau, đừng lo!" Lắc đầu, Dịch Dương Thiên Tỉ không muốn hắn lo lắng, tuy cánh tay hơi đau nhức nhưng một chút đau đớn này chàng vẫn chịu được.

"Huynh gạt người! Xem, tay sưng hết rồi!" Nhìn chằm chằm năm vết cào sưng đỏ còn đang rỉ máu, Vương Tuấn Khải càng thêm giận dữ, tức tối kêu lên: "Sư huynh, đi! Chúng ta lập tức về phòng chữa trị tử tế, ngày khác lại tìm tên họ Lưu tính sổ!"

Nói chưa dứt, hắn nắm lấy cánh tay không bị thương của Thiên Tỉ, tay còn lại tóm lấy tay sư đệ, gấp đến độ không chào hỏi gì cả đã phăm phăm đi về dãy phòng khách. Lưu lại một mình La Đình Tín ngơ ngác đứng trong rừng trúc gió lạnh thổi qua...

Rột! Một tiếng trầm trầm vang lên bất ngờ, y xấu hổ nhìn chung quanh, xác định không có người, lúc này mới ngượng ngùng xoa xoa bụng, nhớ ra sáng sớm tỉnh lại đến giờ còn chưa ăn gì, chẳng trách bao tử kêu như vậy. Đúng rồi! Bọn Dịch huynh đệ cũng chưa ăn gì, chắc chắn đói rồi, y cứ đi chuẩn bị bữa sáng mang tới cho bọn họ thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro