Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôm cánh tay, thiếu niên đổ mồ hôi đầm đìa, mặt mày trắng bệch như tờ giấy.

"Nghịch sao mà tới gãy tay? Thật là bất cẩn quá mà..." Thiếu nam thanh tú vừa đau lòng, vừa sốt ruột quở trách, động tác xử lý vết thương không vì thế mà chậm lại.

"Hu... sư huynh, xin lỗi! Là do đệ hại Khải ca gãy tay..." Thiếu nam xinh xắn khóc mếu máo tự trách, vẻ mặt bất an, khó chịu.

"Sư đệ, không liên quan đến đệ!" Nhịn đau, thiếu niên ráng nặn ra một nụ cười an ủi tiểu sư đệ, "Tại ta học nghệ không tinh, mới rơi từ trên vách núi xuống, chỉ gãy có một cánh tay thôi mà. Y thuật của sư huynh lợi hại như vậy, sẽ lành rất nhanh thôi!"

"Nhưng nếu không phải đệ muốn tự ấp ra một con đa đa con, Khải ca sẽ không leo lên vách núi kiếm trứng chim trong tổ, càng không bị đa đa lớn vừa vặn về tổ mổ trúng, rớt xuống núi gãy tay." Khóc sướt mướt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt thành mảng.

Hóa ra là thế! Nghe rõ đầu cua tai nheo "sự kiện vách đá", thiếu nam thanh tú vừa tức vừa giận, gương mặt xưa nay luôn ôn hòa nhất thời sa sầm, vẻ mặt lạnh lùng mắng: "Hai người các ngươi nghịch ngợm cỡ nào cũng không nên leo lên vách núi trộm trứng đa đa! Trước khoan nói có cách ấp được trứng nở ra hay không, cho dù nở ra được thật, các ngươi trộm trứng, ngang ngược phá nát một nhà chim đa đa, không sợ đa đa ba, đa đa mẹ thương tâm khổ sở sao? Lại còn rớt xuống núi bị thương thế này, không sợ ta và nương lo lắng à?"

Thấy sư huynh trước giờ luôn dịu dàng hiền hòa lại sầm mặt như vậy, "hai tên trong tổ trộm trứng" biết Thiên Tỉ giận thật, trong lòng thấp thỏm không yên, vẻ mặt, đáy mắt tràn đầy bất an, suy cho cùng so với sư phụ, bọn họ càng sợ sư huynh tức giận hơn!

"Sư huynh, xin lỗi, đệ biết sai rồi..." Mở miệng xin lỗi trước tiên, thiếu niên dùng cánh tay không bị thương khe khẽ giật giật ống tay áo của sư huynh, dùng ngôn ngữ, hành động cầu xin, lấy lòng.

"Sư huynh, đều do đệ không tốt, huynh đừng trách Khải ca..." Quệt đôi mắt đầy nước, thút thít năn nỉ, thiếu nam trong lòng tự trách.

Thấy hai người một thì khóc thành cái mặt hề, một thì bị thương cả người nhếch nhác, không khỏi mềm lòng, cẩn thận tỉ mỉ nối xương lại cho hắn đâu đó xong mới thở dài, nhỏ giọng cảnh cáo, "Lần sau không được ngang bướng như vậy nữa!"

"Biết rồi ạ, sư huynh!" Hai miệng một lời đồng thanh ngoan ngoãn ứng tiếng, "tổ trộm trứng chim" không hẹn mà cùng nhẹ nhõm. Hì, sư huynh luôn mềm lòng, cầu xin một hồi sẽ không giận nữa, thật là quá tốt!

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, mọi người còn đang say sưa trong mộng đẹp, Dịch Dương Thiên Tỉ đã thức dậy. Chàng nhẹ nhàng ngồi dậy, quay đầu nhìn sư đệ đang ngủ say sưa bên cạnh, nét mặt tự nhiên hiện ra nụ cười dịu dàng, cẩn thận ém chăm kỹ cho y, lúc này mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, nhanh nhẹn rửa mặt sạch sẽ, lẳng lặng không tiếng động ra khỏi phòng.

Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, Thiên Tỉ hít sâu luồng không khí trong lành, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt, thần thái thanh nhàn tản bộ dọc theo lối đi nhỏ trong vườn hoa, hưởng thụ thời khắc thanh tịnh, đẹp đẽ. Có lẽ không khí quá trong lành, có lẽ là gió mai quá nhẹ nhàng, hoặc cũng có lẽ là dọc đường đi tiếng chim ca quá êm tai mê người, làm Thiên Tỉ đi hoài đi mãi, bất tri bất giác đi càng lúc càng xa dãy phòng dành cho khách, ngoặt vào một rừng trúc rộng lớn ở hậu viện, giữa rừng trúc xanh biếc còn có một ngôi đình đá xây theo phong cách cổ xưa.

Dường như phát hiện cái gì đó, Dịch Dương Thiên Tỉ đột ngột dừng lại, đang muốn lẳng lặng quay người rời đí, một lực đạo mạnh mẽ ác liệt xé gió ập tới, buộc Thiên Tỉ phải quay người né tránh, tiếp đó "loảng xoảng", một cái chén ngọc màu trắng vỡ thành mấy mảnh cách gót chân chàng không xa.

"Quấy nhiễu mộng đẹp của ta, còn muốn đi sao?" Một giọng nói biếng nhác có mấy phần lạnh lùng đột nhiên vang lên trong không khí se lạnh của buổi sớm mai.

Trong đình đá, một bóng người nằm nghiêng trên ghế dài chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt nam nhân sắc bén như điện bắn về phía "người phá rối mộng đẹp", khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng có mấy phần ma quỷ, toàn thân phát ra khí tức nguy hiểm.

Tự dưng bị tập kích, Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại không có vẻ giận, bình thản liếc cái chén bể trên đất một cái, lúc này mới thản nhiên chăm chú nhìn nam nhân đang thong thả ra khỏi đình đá, cất giọng hòa nhã

"Chỉ vì mải mê dạo bước buổi sáng, bất tri bất giác tản bộ tới đây, lại không biết công tử đây nghỉ ngơi chỗ này? Nếu làm kinh động tới công tử, xin lượng thứ cho!" Nhỏ nhẹ nói xin lỗi, Thiên Tỉ có thiện ý, một chút cũng không muốn đắc tội người khác.

"Nếu ta nói không thì sao?" Khóe miệng đẹp đẽ cong lên, lộ ra một nụ cười giễu lạnh lùng, nam nhân này cố tình muốn gây sự.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe xong hơi giật mình, kế đó nhíu mày: "Công tử đây là cố ý làm khó sao?"

Sao mình đã nhẫn nhịn như thế rồi, người này còn không chịu bỏ qua? Thái độ ngang ngược như vậy, thật tình không thể nói lý mà!

"Phải thì sao, không phải thì sao?" Ngạo ngược hỏi lại, nam nhân lờ mờ lộ vẻ khát máu.

Nói chuyện thế này, có ngu mấy đi nữa cũng biết là hắn cố ý bới móc, đừng nói chi Dịch Dương Thiên Tỉ vốn không ngốc. Tuy xưa nay tính nàng luôn ôn hòa, không thích xích mích với người khác nhưng cũng không phải loại yếu mềm nhu nhược mặc người ta vo tròn nặn méo.

Thiên Tỉ mỉm cười, không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Công tử cố ý làm khó, ta cũng không thể làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đi khỏi đây thôi."

Nói xong, Thiên Tỉ nhỏ nhẹ "cáo từ", quay người muốn bỏ đi nữa. Nào biết nam nhân này không muốn bỏ qua như thế, rung tay áo một cái, tiếng xé gió ác liệt lần nữa ập tới. Chẳng qua lần này Thiên Tỉ không kịp né tránh, một tiếng xé gió khác theo sau vang lên, lại nghe "loảng xoảng" lần nữa, cái chén ngọc thứ hai vỡ nát trong không trung bắn ra chung quanh, mà một thỏi bạc vụn không rõ từ đâu nằm trên đất, phát sáng lấp lánh không tiếng động tố cáo cho mọi người biết nó là "hung thủ đập chén".

Biến đổi bất thường này làm đáy mắt nam nhân sáng rực, Dịch Dương Thiên Tỉ ngược lại trong sát na ấy ngớ người, còn chưa kịp hoàn hồn, ba tiếng kêu không hẹn mà cùng vang lên
"Sư huynh!"

"Sư huynh!"

"Dịch huynh đệ!"

Theo ba tiếng kêu thân thiết, ba bóng người xông đến cạnh Dịc Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải mở miệng giành trước quyền phát ngôn

"Sư huynh, huynh không sao chứ?" Hấp tấp hỏi han, hắn lo lắng vòng vòng quanh sư huynh nhà mình kiểm tra một lượt, sợ Thiên Tỉ bị nam nhân đáng ghét kia đả thương.

Lúc nãy hắn dậy thật sớm, nghĩ rằng sư huynh, sư đệ còn ngủ say, định lôi họ từ trong chăn dậy. Ai dè đến trước cửa phòng, tay còn chưa kịp cục cựa, cửa đã bị đẩy bật ra, trái lại làm hắn hết hồn.

Hắn chưa kịp oán trách, mặt sư đệ đã tái mét túm lấy hắn gào lên "Không thấy sư huynh đâu hết!", làm hắn cũng hoảng hốt, còn làm kinh động tới La Đình Tín ở cách vách, sau cùng ba người hấp ta hấp tấp đi tìm.

Ai ngờ từ xa nhìn thấy sư huynh, chưa kịp cao hứng đã thấy có người đột nhiên tập kích chàng, hắn sợ tới nỗi chỉ kịp bắn ra một đĩnh bạc, đánh vỡ chiếc chén lực đạo hung mãnh kia. Hừ! Đáng ghét thật! Dám âm mưu đả thương sư huynh hắn, hắn sẽ không để đối phương yên thân!

Nghĩ đến đó, tâm hỏa của Vương Tuấn Khải càng vượng, không kềm được hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân kia. Thấy thế, Dịch Dương Thiên Tỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, lôi sự chú ý của hắn về lại, lúc này mới lắc đầu cười

"Ta không sao."

"Dịch huynh đệ không sao là tốt rồi!"Mỉm cười, La Đình Tín thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng rồi! Sư huynh không có chuyện gì, tốt quá!" Khoa trương vỗ vỗ ngực, Vương Nguyên ríu rít kêu lên "Mới rồi thấy sư huynh bị tấn công, thật tình làm bọn đệ sợ hết hồn, may mà Khải ca ra tay nhanh, bằng không rất tệ nha!"

Nói tới đây, nàng thở hổn hển, hình như nghĩ tới điều gì, đôi mắt to tròn đột ngột nhìn chằm chằm "hung thủ", tức tối chỉ trích, "Ngươi tên xấu xa, sao dám bắt nạt sư huynh ta?" Câu chỉ trích vừa ra khỏi miệng, chỉ thấy ánh mắt tà ác của "tên xấu xa" quét qua nàng một cái, khóe miệng cười cợt ngược lại lộ vẻ hiểm ác cực kỳ.

"Quấy rầy mộng đẹp của ta, bị giết là đáng!" Chỉ vì bị phá vỡ mộng đẹp mà muốn giết người, người này sao lại ngang ngược tàn khốc đến thế? Lại nói, khoảnh rừng trúc này thuộc về hậu viện, người người đều có thể đến đây nghỉ ngơi, sư huynh lại không xông vào phòng hắn, ai quấy rầy mộng đẹp của ai?

Thật là, muốn đổ tội người khác, lo gì không có chứng cớ! Lòng không hẹn mà có cùng một suy nghĩ, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người nghe xong càng thêm phẫn nộ, tức giận đang muốn lý luận một trận với nam nhân đó, lại nghe La Đình Tín lên tiếng :

"Lưu công tử, nơi này là Vũ gia trang, không phải Thiên Vũ Bảo của ngươi. Rừng trúc này càng không phải cấm địa, ai cũng có thể tới, đâu thể vì ngươi nghỉ ngơi ở đây mà nói Dịch huynh đệ phá giấc mộng của ngươi?" Đến lúc này, nam nhân đó hình như mới phát hiện sự có mặt của La Đình Tín, đôi mắt đen nghênh ngang liếc y một cái, ngón tay khẽ vuốt đôi môi đẹp, như xem thường lại như châm chọc cong môi lên,

"Ô... đây không phải là anh vợ vô duyên của ta sao? Gần đây Tùng Nguyệt sơn trang có được bình yên không? Hi vọng lệnh tôn không vì một số chuyện vặt vãnh quấy phá mà kiệt sức, thân mình mới khỏe được!" Câu này của hắn có ý hẳn hoi, công kích La Đình Tín tính tình ôn hòa lễ độ cũng không nhịn được nổi nóng, "Lưu Chí Hoành, ngươi vô sỉ!"

Bị chửi, nam nhân Lưu Chí Hoành kia lại vui vẻ, không giận còn cười, vẻ mặt có chút hớn hở. Ngược lại, sư môn ba người bên kia có chút nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau... Anh vợ vô duyên? Thập phần ăn ý, ba người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn "anh vợ vô duyên".

Hiểu bọn họ muốn hỏi vấn đề gì, La Đình Tín sầm mặt giải thích, "Người này là thiếu chủ Thiên Vũ Bảo Lưu Chí Hoành!" Ồ, chẳng trách nói là "anh vợ vô duyên".

Nhớ đến vụ có người cầu thân không thành trở mặt kiếm chuyện, sư môn ba người nào đó tỉnh ngộ gật đầu, ánh mắt lại dời đến trên người "em rể vô duyên".

"Ngươi đúng là người xấu, cầu thân không thành lại khắp nơi kiếm chuyện, một chút khí độ cũng không có." Không thể che giấu, Vương Nguyên nhảy ra lên án trước tiên.

"Không sai!" Ra sức gật đầu, Vương Tuấn Khải vẫn còn căm tức chuyện lúc nãy, cũng nối gót mắng người.

"Ta nghe nói Vũ gia trang có quy định vào trang không được động võ. Nhưng ngươi vừa rồi lại ra tay đánh lén sư huynh ta, rõ ràng là không để Vũ trang chủ vào mắt." Ôi trời... đôi sư đệ ngu ngốc này của mình lại nhảy ra rêu rao sư môn bọn họ làm gì chứ? Phải biết là bọn họ định giải thích rõ ràng với Thiên Vũ Bảo, không muốn bị kéo vào vòng ân oán giữa Thiên Vũ Bảo và La gia, bây giờ ngược lại quan hệ còn bất hòa, càng tăng thêm ân oán.

Nghĩ đến đó, Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi xoa trán thở dài, đang cân nhắc nên mở miệng thế nào mới tốt, lại nghe nam nhân kia lên giọng khinh bỉ "Vũ Trọng Liên? Trong mắt ta chưa từng có lão, nói gì tới quy củ..."

Ngạo mạn điên cuồng cười một tiếng, Lưu Chí Hoành dùng ánh mắt nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt ngó bọn họ "Ta chính là quy củ!" Có một thiếu chủ như vậy, chẳng trách Thiên Vũ Bảo nổi ác danh là hoành hành bá đạo.

Âm thầm than thở, Dịch Dương Tgieen Tỉ rất thông minh không nói chuyện, có điều hai sư đệ của chàng thì lại không biết thức thời là gì. "Oa, ta gặp qua mấy người hung hăng nhưng chưa có thấy qua ai hung hăng càn quấy như thế này!"

Tấm tắc mấy tiếng, Vương Tuấn Khải khoa trương than thở, mặt mày đầy vẻ chế nhạo người khác. Chậc! Sao có người lại đạt tới trình độ ta cảm thấy ta tốt thế này? Đúng là thần tiên, thần tiên mà! Nghe thế, Vương Nguyên phì cười, không nể mặt chút nào, trêu chọc

"Khải ca, nói thật, người ca biết cũng có một!"

"Ô... vậy à!" Vương Tuấn Khải giả vờ giả vịt than dài, "Có lẽ còn có người hung hăng ngang ngược hơn, kiến thức của ta nông cạn rồi!"

Bọn họ không sợ kết thù với Thiên Vũ Bảo còn sâu thêm sao? Thiếu điều muốn che mặt rên rỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ bình tĩnh liếc khuôn mặt đen thui càng thêm dữ tợn của "người hung hăng ngang ngược" một cái, lên giọng thản nhiên mà kiên quyết, "Đủ rồi! Hai người các ngươi tập hát đối à?"

Lạnh lùng trách mắng hai người xong, nàng quay sang nói với Lưu Chí Hoành: "Lưu công tử, ta thay mặt hai sư đệ vô lễ của ta xin lỗi ngươi. Còn như khúc mắc giữa ngươi và La gia, sư môn ba người chúng ta không muốn can dự vào. Lần trước cứu La công tử từ tay Thiên Vũ Bảo cũng là hành động vô ý, hôm nay giải thích với ngươi rõ ràng, mong là quý bảo giơ cao đánh khẽ, không truy cứu nữa."

Một câu đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ giữa cả ba và La Đình Tín, rõ ràng quá ư lạnh nhạt vô tình. Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tuy cảm thấy như vậy không có nghĩa khí với La Đình Tín nhưng vì trước đó đã thương lượng qua, nên đành bĩu môi, không dám có ý kiến khác.

Thậm chí cả La Đình Tín cũng lên tiếng phụ họa, "Không sai! Oan có đầu, nợ có chủ! Ân oán của La gia ta và Thiên Vũ Bảo chúng ta tự giải quyết là được, ngàn vạn lần không thể liên lụy người ngoài!" Lời lẽ đanh thép, y hoàn toàn không muốn liên lụy người khác.

"Đã có gan cứu người trong tay Thiên Vũ Bảo ta thì nên giác ngộ sẽ bị Thiên Vũ Bảo báo thù."

Nhếch môi cười lạnh, Lưu Chí Hoành lúc mới gặp Dịch Dương Thiên Tỉ còn chưa biết thân phận của chàng, đến khi La Đình Tín theo hai người kia đến mới biết, ba người trước mắt chính là đám người ngày hôm đó cả gan chen vào quản chuyện rỗi hơi cứu La Đình Tín, còn khiến thuộc hạ Thiên Vũ Bảo ăn mệt.

"Ê! Ngươi, cái người này không biết nói lý lẽ à?" Nghe ra hắn hoàn toàn không có ý muốn để yên, Vương Tuấn Khải nổi giận.

"Lưu Chí Hoành ta hành tẩu giang hồ, có cùng ai nói đạo lý bao giờ?" Khinh khỉnh liếc mắt, cười châm chọc hỏi lại.

Hừ! Trên giang hồ, nắm đấm ai cứng rắn, thực lực hùng mạnh, kẻ đó là đạo lý. Quả nhiên, không buồn che giấu, thậm chí kiêu ngạo thừa nhận bản thân là kẻ ác bá hùng mạnh nhất. Dịch Dườn Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải, Vương Nguên ba người bị lời lẽ tự đại ngông cuồng của hắn làm cho không biết nên bội phục hay nên phỉ nhổ.

Nhưng La Đình Tín thì tức đến hôn mê, rống lên "Lưu Chí Hoành, đây là chuyện giữa hai chúng ta, đừng có giận chó đánh mèo!"

"Nếu ta không chịu?" Ngạo nghễ liếc, Lưu Chí Hoành hoàn toàn không để y vào mắt.

"Lưu Chí Hoành, ngươi cố tính liên lụy người vô tội, căn bản không phải nam tử hán!" Giận giữ chửi mắng, La Đình Tín tái xanh mặt mày, hầm hầm phẫn nộ quát lên,

"Vả lại, La gia ta và Thiên Vũ Bảo bất kể là tác phong, hành sự đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Trước nay không lai vãng bao giờ, huống chi có câu đạo bất đồng bất tương vi mưu [2], căn bản không có khả năng ký kết nhân duyên, nhưng người lại đột nhiên đề nghị kết thân với La gia, rốt cuộc có mục đích gì?"

Nói gì y cũng không tin đối phương thật tình muốn cưới muội muội mình, trong này nhất định có điều gian trá! Nghe y chất vấn, Lưu Chí Hoành cười gian giảo "Tìm người gây chuyện, chung quy phải có lý do, không phải sao?"

Ha... cầu thân, bất quá chỉ là cái cớ mà thôi! Tùng Nguyệt sơn trang cự tuyệt không nằm ngoài dự đoán, khiến hắn có thể quang minh chính đại tìm La gia gây sự, còn nếu thật sự cầu thân thành công... Hừ hừ! Hắn cũng không để ý mà cưới người vào cửa, dốc sức mà "âu yếm" La gia đại tiểu thư.

[2] 道不同不相为谋 đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng một trình độ tu Đạo thì tâm cảnh cũng khác nhau xa. Nó xuất phát từ cuộc trò chuyện giữa Lão tử và Khổng Tử. Mọi người có thể xem thêm ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro