Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi... hai sư đệ này, vì sao tâm hồn lại ngây thơ như nhau vậy?

Than thở trong lòng, Dịch Dương Thiên Tỉ kêu hai người ngồi xuống trước bàn, rót cho mỗi người một tách trà, tự mình nhấp một ngụm nhỏ, lúc này mới không nhanh không chậm thong thả hỏi lại:

"Hai ngươi thật sự cho là như vậy sao?"

"Sư huynh, huynh có ý gì?" Vương Tuấn Khải ngẩn người, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

"Mới rồi tuy Vũ trang chủ nói rất lọt tai nhưng rõ ràng không hề đáp ứng ra mặt giúp đỡ hòa giải, chỉ nói là để chúng ta đối mặt với vị thiếu chủ Thiên Vũ Bảo kia, cố gắng nói chuyện rõ ràng, không phải sao?"

Giọng nói bình thản không gợn sóng, nhưng một câu nói trúng tim đen, chỉ ra chỗ lắt léo trong lời nói của Vũ Trọng Liên lúc nãy. Dịch Dương Thiên Tỉ rất tỉnh táo, chỉ có hai sư đệ là bị lừa.

"Hơ... hình như đúng là vậy!" Nghĩ nghĩ một chút, lúc này Vương Nguyên mới phát hiện ra.

Cũng bị đề tỉnh như nhau, Vương Tuấn Khải há hốc miệng, một lúc sau, hắn giận dữ nói: "Cho dù là Vũ trang chủ không chịu giúp, chẳng lẽ chúng ta còn phải sợ Thiên Vũ Bảo sao? Hừ! Ngày mai lỡ gặp thiếu chủ Thiên Vũ Bảo, nếu hắn chịu nói chuyện đàng hoàng thì thôi, nếu hắn vẫn cố chấp muốn gây sự, chúng ta đánh cho hắn hoa rơi nước chảy, quỳ xuống đất xin tha."

"Khải ca nói đúng, đánh cho hắn cúp đuôi hết dám kêu luôn." Vương Nguyên rất khí thế, hung tợn huơ huơ nắm tay, toàn tâm toàn ý ủng hộ ý kiên của ca nhà mình.

Sao lớn đến chừng này rồi Thiên Tỉ mới phát hiện hai sư đệ nhà mình đều tôn sùng "mỹ học bạo lực" thế này, thật là...

Đau đầu xoa xoa trán, Dịch Dương Thiên Tỉ bất lực mắng khẽ, "Xem các ngươi, người còn chưa gặp đã như hung thần ác sát. Nếu thật sự gặp rồi, còn có thể nói được lời hay ho sao? Đừng có đang yên đang lành làm mọi chuyện rối tinh lên, đến chừng đó đúng là mang phiền vào thân, vứt cũng vứt không xong."

Bị sư huynh mắng, tức thời Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người xịu mặt, bốn mắt nhìn nhau một hồi, Vương Tuấn Khải mới ấp úng mở lời:

"Vậy... sư huynh, huynh nói chúng ta nên làm thế nào?" Ánh mắt tràn ngập tín nhiệm nhìn sư huynh, hắn biết nghe lời sư huynh tuyệt đối không sai.

Mỉm cười vỗ về cả hai, Dịch Dương Thiên Tỉ dịu giọng: "Chuyện này chúng ta ngồi đây đoán mò cũng vô dụng. Đợi khi giáp mặt thiếu chủ Thiên Vũ Bảo, chỉ cần bình tĩnh nói rõ ràng, tin rằng đối phương cũng không hơi đâu mà làm khó chúng ta. Nói cho cùng chính chủ mà hắn muốn gây sự là một nhà La công tử, phải không?"

Nghe xong, tuy Vương Tuấn Khải cảm thấy làm như vậy tựa hồ không có nghĩa khí với La Đình Tín, nhưng một là La Đình Tín đã nói rõ "oan có đầu nợ có chủ", không muốn liên lụy đến người ngoài; hai là sư huynh không thích ba người họ bị lôi kéo vào ân oán của người khác, cho nên cuối cùng hắn chỉ biết gật đầu bừa bãi.

Thấy vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ biết sau này hắn sẽ không vì ý tưởng nghĩa khí bùng phát trong đầu mà đeo ân oán của người khác lên lưng nữa, không tự chủ thở ra một hơi.

"Còn nói cái gì mà Vũ Trọng Tài chứ! Đệ thấy căn bản là mua danh trục lợi, hào nhoáng bên ngoài..." Nghĩ đến Vũ Trọng Liên chỉ có mẽ ngoài, nói chuyện xã giao cho có, Vương Tuấn Khải tức giận làu bàu.

Nghe hắn bất mãn lải nhải, Dịch Dương Thiên Tỉ bật cười nhưng quay đầu lại thì thấy sư đệ xưa nay luôn ngây thơ, thích cười nhăn mày, vẻ mặt có mấy phần không vui, nhịn không được hỏi dò .

"Sao vậy?" Tới ngồi cạnh sư đệ, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.

"Hứ!" Phồng quai hàm lên, Vương Nguyên tức tối la lên: "La công tử còn nói cái lão Vũ trang chủ này là người tốt, chân thực nhiệt tình, thành tâm giúp người, hóa ra đều là gạt chúng ta."

Mệt cho mình còn nghĩ La Đình Tín là chính nhân quân tử, mới tin lời y lão Vũ Trọng Tài kia sẽ giúp bọn họ hòa giải phiền phức với Thiên Vũ Bảo, không ngờ toàn là lũ lừa đảo.

Biết được y không vui chuyện gì xong, Dịch Dương Thiên Tỉ nhỏ nhẹ khuyên giải, "Kì thật chưa chắc La công tử đã lừa chúng ta, đệ đừng hiểu lầm người ta."

"Hơ?" Kinh ngạc, Vương Tuấn Khải giành hỏi trước: "Sư huynh, huynh nói vậy là sao?"

"Phải đó! Sư huynh, huynh nói rõ chút đi!" Vương Nguyên không hiểu cũng phụ họa theo.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc trơn mềm của mình, Dịch Dương Thiên Tỉ sắp xếp lại suy nghĩ một lượt mới từ tốn giải thích, "Có lẽ đối với La công tử, thậm chí là phần lớn nhân sĩ giang hồ mà nói, Vũ trang chủ quả thật là người chân thực nhiệt tình, có điều với chúng ta thì không phải."

Lời vừa dứt, Vương Tuấn Khải hơi rũ mi mắt, lộ vẻ đăm chiêu, dường như mơ mơ hồ hồ muốn làm rõ ý tứ đằng sau của sư huynh, chỉ có Vương Nguyên tuệ căn không đủ, vẫn chưa "giác ngộ", hấp tấp truy hỏi

"Sư huynh, đệ không hiểu!" Vò đầu, y nghe mà đầu đầy sương mù.

"Các ngươi nghĩ xem, bất kể là La công tử hay là những nhân sĩ giang hồ khác, bản thân họ hoặc bối cảnh đằng sau không ít thì nhiều đều có danh tiếng, thế lực. Vậy nên nếu có tranh chấp, Vũ trang chủ ra mặt hòa giải, khiến đối phương giải quyết tranh chấp trong hòa bình, chẳng những khiến thanh danh của lão hay ho, được người kính trọng còn làm đôi bên đều thiếu lão một phần ân tình; về sau làm việc lỡ như có xung đột lợi ích, người từng thiếu nợ ân tình của lão ít nhiều gì cũng phải nhường một chút, đối với Vũ trang chủ mà nói chỉ có lợi chứ không hại."

Ho nhẹ một tiếng, Dịch Dương Thiên Tỉ nói tiếp: "Nhưng chúng ta chỉ là một đám tiểu bối vô danh, không có tiếng tăm gì, Thiên Vũ Bảo lại chuyên môn ghi hận, hành xử độc ác. Nếu vì chúng ta mà đắc tội với Thiên Vũ Bảo, đối với Vũ trang chủ mà nói chỗ nào cũng có hại, căn bản không có lợi ích gì, sao lão có thể đồng ý giúp đỡ chứ? Thế nên đành phải giả bộ ngoài mặt nói mấy lời rất lọt tai, trên thực tế cái gì cũng không đáp ứng."

Nói xong một hơi, Thiên Tỉ uống một ngụm trà thông cổ họng, sau đó quan sát hai vị sư đệ. Chỉ thấy vẻ mặt Vương Tuấn Khải suy nghĩ sâu xa, tuy không khớp với suy đoán của bản thân lắm nhưng cũng không khác bao nhiêu.

Mà Vương Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra. "Giúp người còn muốn xem xét trước có lợi hay không, vậy còn kêu là giúp sao?"

Bất mãn bĩu môi, y ầm ĩ lên. "Giang hồ này thật là đen tối!" Trợn mắt khinh thường, hừ khẽ một tiếng, đột nhiên Vương Tuấn Khải cảm thấy thói đời thật sự hiểm ác.

Chỉ có sư huynh, sư đệ của mình là tốt nhất! Chỉ có sư huynh, Khải ca của mình là tốt nhất! Hai sư huynh đệ nào đó không hẹn mà cùng nghĩ như thế, sau đó mắt to chớp chớp sáng lấp lánh nhìn sư huynh nhà mình, vẻ mặt giống như hai con chó nhỏ ỷ lại chủ nhân.

Nhìn bộ dạng hai người, Dịch Dương Thiên Tỉ không nén được bật cười, còn chưa kịp đáp lại, liền nghe Vương Nguyên mở miệng nói tiếp:

"Nói tới nói lui, vẫn là sư huynh lợi hại, chỉ dựa vào mấy câu của Vũ trang chủ đã có thể nghĩ thông suốt sự việc." Chống tay lên má, dáng vẻ sùng bái, ngưỡng mộ của nàng với sư huynh có thể nói như nước sông cuồn cuộn, dào dạt không ngừng.

"Đúng! Đúng!" Lần này đổi lại là Vương Tuấn Khải gật đầu như giã tỏi phụ họa tiểu sư đệ, thật sự bội phục sư huynh nhà mình vạn phần.

"Có gì mà lợi hại chứ?" Lắc đầu nhè nhẹ, Dịch Dương Thiên Tỉ cười khẽ, "Bởi vì đó là hai người các ngươi, xưa nay không bao giờ chịu dùng đầu óc suy nghĩ cho đàng hoàng."

"Vậy thì có liên quan gì?" Bị mắng là "lười biếng ngu ngốc", Vương Tuấn Khải không mảy may để ý, thậm chí còn cười hi hi: "Dù sao bọn đệ cũng có sư huynh ở bên!"

Ha ha, suy cho cùng bất kể là chuyện gì, sư huynh sẽ luôn suy nghĩ rõ ràng trước một bước, hắn và sư đệ chỉ cần nghe sư huynh nói là chuẩn xác, căn bản không cần phiền não.

Nghe vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ vô thức rùng mình, thong thả cất lời, trong giọng nói mang theo chút chua xót mà người bên cạnh rất khó phát hiện, "Các ngươi cũng nên học hỏi, đừng có chuyện gì cũng ỷ lại sư huynh, dù sao... sư huynh cũng không có khả năng ở bên cạnh các ngươi hoài được..."

Âm cuối phiêu lãng trong không trung, trong óc Vương Tuấn Khải đột nhiên nảy lên câu nói "Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng" của sư đệ hôm trước, nhất thời biến sắc, hấp tấp chất vấn: "Sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì? Cái gì mà không có khả năng ở bên cạnh chúng đệ hoài?"

Không ngờ hắn lại có phản ứng lớn như thế, Dịch Dương Thiên Tỉ không khỏi kinh ngạc đôi chút, còn chưa kịp trả lời, lại nghe hắn giận dữ gào lên "Sư huynh, huynh chê chúng đệ phiền nên muốn vứt bỏ, mặc kệ chúng đệ có phải không?"

Nghĩ đến có khả năng này, hắn hoảng loạn mà không hiểu vì sao, một cơn khủng hoảng ập vào ngực, đầu óc hắn hỗn loạn, không cách nào nghĩ thêm được, đôi mắt đẹp chỉ biết nhìn chằm chằm, sốt ruột muốn tìm kiếm câu bảo đảm. "Đệ nói bậy bạ gì thế?"

Che giấu nét kinh ngạc thoáng qua nơi đáy mắt, thần sắc Dịch Dương Thiên Tỉ không thay đổi hừ khẽ một tiếng, bình thản giải thích, "Sư huynh muốn vứt bỏ các ngươi khi nào? Chỉ là thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, cho dù tình cảm ba sư huynh đệ chúng ta tốt đến đâu đi nữa, nếu như cơ duyên đến, có thể là nam hôn nữ gả, hoặc cũng có thể là đường ai nấy đi, chung quy cũng có một ngày phân ly."

Thiên Tỉ nói rất hợp tình hợp lý, lại hết sức lý trí nhưng Vường Tuấn Khải không thích nghe, nổi nóng kêu lên: "Cho dù thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta cũng muốn tiệc tan người không tan, đúng không sư đệ?!!"

Nói xong còn không quên quay đầu tìm một người khác ủng hộ. Đột nhiên bị điểm danh, Vương Nguyên vội vàng gật đầu liên tục: "Đúng đó! Sư huynh, chúng ta muốn ở chung cả đời."

Trên thế giới này nào có người có thể vĩnh viễn ở cùng nhau? Ngay cả nương, sao có thể buông tay được, cuối cùng không phải cũng bất đắc dĩ bỏ lại bọn họ, một mình đi về nơi chín suối. Trong lòng than thở, nhìn hai sư đệ vẫn còn tâm tính hồn nhiên của trẻ con trước mắt, Dịch Dương Thiện Tỉ cười khổ lắc đầu.

Rơi vào mắt Vương Tuấn Khải, hắn lại cho là chàng không chịu đáp ứng, càng thêm nóng nảy: "Sư huynh, huynh lắc đầu vậy là sao?"

Gấp tới nhảy dưng lên, lòng hắn hoảng hốt cùng cực. "Không có ý gì!" Mím môi cười, Thiên Tỉ cố ý dài giọng: "Chỉ cười ai kia hôm nay tự dưng giống hệt đứa con nít ba tuổi, sao lại thích dính lấy sư huynh?"

Bị chọc đỏ mặt tía tai, Vương Tuấn Khải có chút tức tối nhưng vẫn cố chấp kiên trì, "Dính lấy sư huynh thì làm sao? Phạm pháp à? Đệ và sư đệ quyết định muốn dính sư huynh!"

Tuy biết tuyên bố của hắn chỉ là lời của trẻ con trong lúc giận, Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn cảm thấy ấm lòng, nhưng không hưởng ứng, chỉ cười cười lái sang chuyện khác, "Được rồi! Chúng ta một đường xuôi nam, mọi người cũng mệt rồi, đệ mau về phòng nghỉ ngơi đi!"

"Đệ không đi!" Lắc đầu, Vương Tuấn Khải ngang bướng lạ thường, không thu được bảo đảm thì không đi, "Trừ phi sư huynh đáp ứng luôn ở bên cạnh chúng đệ, lòng lúc nào cũng nhớ chúng đệ."

"Ngốc nghếch! Sư huynh không nhớ các ngươi thì còn nhớ ai?" Vẻ mặt không gợn sóng, nhỏ giọng cười, Dịch Dương Thiên Tỉ khéo léo né tránh yê cầu đầu tiên.

Vương Tuấn Khải không chú ý việc bị Thiên Tỉ lách qua sơ hở, hài lòng cho rằng chàng đã đáp ứng, tức thời cảm thấy vui mừng phấn khởi, gương mặt tuấn tú trẻ măng nhất thời cười tươi như hoa, dưới sự thúc giục của Thiên Tỉ, hởi lòng hởi dạ quay người đi ra.

Ha... thật là dễ gạt, sau này nếu mình không ở bên cạnh hắn, bảo nàng có thể yên tâm được không đây... Thở dài cười gượng, Dịch Dương Thiên Tỉ đưa mắt nhìn hắn ra khỏi phòng, quay đầu lại thấy sư đệ nhà mình nhăn nhăn cái mũi đẹp, làm bộ làm tịch gật gù đắc ý

"Ôi cha cha, hôm nay Khải ca diễn khúc hát gì vậy, sao đệ xem không hiểu?" Thật là quái gở! Bất quá sư huynh thuận miệng nói có một câu, Khải ca lại so đo một cách khó hiểu, thật tình một chút cũng không giống ca sấy. Nghe vậy, Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ lơ đãng cười cười, ánh mắt mơ hồ, đăm chiêu, nhất thời không nói năng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro