Chap[20] Tôi Bắt Em Phải Nhớ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chú ý :nội dung bên dưới là HE ai không thích có thể cho qua nhé!" nói cho có lệ vậy thôi chứ tui là tui biết m.n hết à nha.

Hắn ấn nút bên ghế ngồi của Phương Tuấn xuống, lưng ghế dần dần hạ xuống rồi duỗi thẳng ra. Cậu không lường trước được nên cũng theo đó mà ngã người ra phía sau. Hắn nhướn dậy giữ chặt hai tay cậu, hai đầu gối cứng cáp của hắn kẹp chặt lấy hai chân làm cậu không thể nhúc nhích. Cậu vô cùng hỗn loạn.

-"Anh..Bảo.. Khánh........anh....tính làm gì? "

-"Oh.....em nhớ được....tên tôi sao? "

Cúi xuống môi hắn mạnh bạo cáu xé môi cậu như một hình phạt bắt hắn đau khổ trong hai năm qua . Vừa hôn vừa cắn , nếm lấy vị ngọt mà lâu rồi hắn chưa được thưởng thức. Đầu lưỡi mạnh bạo tách môi Phương Tuấn ra, cậu đã cố mím chặt lại nhưng không được , cuối cùng hắn cũng luồn vào trong càn khoét khoang miệng bé nhỏ. Hắn điên cuồng cắn mút , rút sạch mật ngọt của cậu. Bàn tay nóng hổi luồn vào trong áo, chạm tới phần da thịt nhạy cảm mịn màng ấy mà vuốt ve khiến cho chiếc cúc áo bật ra để lộ khuôn ngực trắng nõn nà.

Cậu không thể cử động nổi với cái sức nặng đang đè ép trên người mình , chỉ biết vặn vẹo khi bàn tay ấy liên tục sờ mó cơ thể.

Cậu cắn vào môi hắn, hắn dừng lại đưa tay quyệt vết máu đang rỉ ra trên mép miệng. Nhìn lại thì cậu đã chảy nước mắt tự bao giờ rồi. Tự dưng đôi lông mày nhíu vào nhau , rụt người lại, trở về hàng ghế của mình. Hắn nâng con người đang run rẫy kia lên rồi chỉnh ghế lại như bình thường.

Cậu không còn sức lực nào, mặc cho hắn làm gì thì làm, cậu thều thào nói.

-"Bảo Khánh ..xin anh.....để tôi đi......"

Hắn không nói gì, vòng tay qua thắt dây an toàn cho cậu. Cứ thế mà hắn lái xe đi. Cậu thì hoang mang cực độ

-"Bảo Khánh......anh tính chở tôi đi đâu?.."

- "Tôi sẽ giúp em tìm lại ký ức "

Về tới Biệt thự Nguyễn Gia , Bảo Khánh bế cậu từ trong xe đi thẳng vào nhà , mặc cho cậu hết sức giãy giụa nhưng hắn nhất quyết không buông. Vào trong phòng, hắn quăng cậu lên giường , cậu lùi lại một góc dường như đã hiểu chuyện hắn sắp làm với mình , lắc đầu hoảng sợ.

-"Không......tôi không muốn.....tôi muốn về nhà.....mau thả tôi ra đi."

Thấy hắn bước tới. cậu liền nhanh chóng bỏ chạy. Đến ngay cửa rồi mà lại không mở được. Có gài mật khẩu sao?

-"Em cứ chạy thoát khỏi đây, nếu có thể? "

Cậu cứ liên tục lung lay, đập mạnh cánh cửa, nhưng đều vô ích

-"Không mở được hả?........Sao em không nhìn kĩ xung quanh đi.....nơi này rất thân quen mà ..đúng không?"

Phải rồi, đây chính là căn phòng nhiều năm về trước khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong. Hắn đi đến sát người cậu, nâng cầm lên ,phả hơi nóng bên tai.

-"Cùng nhau ôn lại kỉ niệm nhé! "

Kéo ngược cậu trở lại giường, cởi phăng chiếc áo đang mặc, thấy cậu vẫn đang cố lùi về phía sau, hắn nắm lấy cổ chân lôi mạnh. Cậu nhanh chống bị giam dưới thân thể cường tráng. Hắn nhếch mép cười tàn nhẫn. Phương Tuấn run rẫy không ngừng.

-"Làm ơn......đừng.......như vậy....."

Hắn mạnh bạo xé toan quần áo trên người cậu, cơ thể nuột nà bỗng chốc trần trụi trước mặt hắn. Phương Tuấn giật mình co người lại, cậu cố chống cự nhưng hắn mạnh quá, càng động đậy hắn càng siết chặt hơn. Bảo Khánh cúi xuống gặm cắn từng nấc trên da thịt mềm mại không chút nhu tình.

-"Đừng.....mà......buông tôi ra......."

Lưỡi hắn còn điêu luyện lia một đường khắp làn da mịn màng. Không khí càng ngày càng nóng dần lên theo nhiệt độ cơ thể của hắn.

-"Bảo Khánh......xin anh.....tôi không muốn....."

Thấy dòng nước lấp lánh chảy trên gương mặt kia trong lòng hắn có chút chua chát. Nhưng dục vọng khiến hắn mờ mắt, đã rất rất lâu mới có lại được cảm giác này, hắn không thèm đếm xỉa tới tiếng nức nở cầu xin của cậu.

Hắn cho một ngón tay của mình vào cúc huyệt , nội bích lập tức bị căng ra, ngón tay yêu nghiệp của hắn mãi ở bên trong chơi đùa.

Thấy cậu vẫn còn ngoan cố không chịu phát ra âm thanh gì , hắn liền cho thêm một ngón rồi lại một ngón vào. Dù rất đau nhưng vẫn cố chịu đựng, không thể để hắn hạ nhục mình nhanh chóng.

-"Rên lên.....mau rên lên cho tôi...."

Phương Tuấn giọng đã nghẹn lại, cố nuốt âm thanh cùng nước mắt vào bụng . Hắn siết eo cậu chặt hơn, nâng chân cậu vắt lên vai, dùng cự vật nam tính đầy kiêu hãnh đâm vào. Cậu mắt mở to hết cở nhìn người đàn ông này đang điên cuồng xâm phạm cơ thể mình. Nỗi đau như bị xé làm hai mảnh, hai tay báu sát vào ra giường, chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không giữ được.

-"A.a..a.a.a......đau...quá......đau"

Cậu gào lên một tiếng nhưng đứt quãng vì cú thúc mạnh bạo của hắn.
Hắn hoàn toàn bỏ mặc sự chống cự yếu ớt của cậu, hắn làm gì cũng đều rất mạnh. Cơ thể đã đầy dấu hôn và vết cắn do hắn để lại, mỗi chỗ hắn đụng qua đều rướm máu. Nếp nhăn ở cúc huyệt cũng bị cự vật của hắn làm cho căng trướn lên.

Quá đau đớn, giãy dụa vô ích đến sức lực cũng không còn, cậu đành nhắm mắt lại , nằm im. Bỗng hình ảnh của Masew hiện ra trong tâm trí cậu, hết mực ôn nhu dịu dàng, nụ cười hút hồn khiến cậu bất giác mà lỡ gọi tên anh.

-"Masew.....!!!."

Các động tác quyết liệt của Bảo Khánh đột nhiên dừng lại. Đôi mắt đầy tơ máu, bóp lấy khớp hàm cậu

-"Em vừa nói gì?......Masew?......Con mẹ nó, em dám gọi tên anh ta khi đang làm tình với tôi sao? "

Không biết lúc đó cậu lấy đâu ra dũng khí , cao giọng nhìn thẳng vào hắn.

-"Đúng, Masew là người yêu của tôi , tôi gọi tên anh ấy thì có gì sai !"

Chưa đầy một giây sau cậu đã nhận lấy cái tát trời giáng từ hắn, trên má in hẳn dấu tay.

-"Xem ra, tôi không giúp em nhớ lại là không được mà. "

Hắn nghĩ đến cảnh tượng cậu cùng Masew ân ân ái ái thì máu đã sôi lên đến tận não, "khốn kiếp!! " nghiến răng dùng phân thân đâm thẳng vào sâu tận cùng bên trong hậu huyệt, máu cũng theo từng nhịp đẩy mà tuôn ra ngoài. Làm mạnh như vậy mà tốc độ không những không suy giảm mà còn nhanh và mạnh gấp đôi lúc nãy. Mỗi cú thúc đều như muốn lấy đi mạng sống của cậu.

Nước mắt lại tràn về, hắn cứ như con thú hung hăng chiếm đoạt lấy con mồi không còn sức kháng cự. Đôi mắt mờ đi, hơi thở gấp rút, cậu mãi mới bật được thành tiếng

-"tôi ......không......chịu.....nổi....nữa...làm.. ơn.."

Nhưng hắn chặn miệng cậu lại bằng môi hắn , rồi di chuyển xuống ngực cậu cắn và mút. Thân trên nắn bóp, thân dưới vận động....hắn như không có điểm dừng. Cậu ngửa đầu ra sau, há miệng hớp lấy từng ngụm khí ít ỏi.

Bảo Khánh liên tục thay đổi tư thế , không để cho cậu nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Toàn thân đều bị đau đớn ăn mòn cơ thể.

Hắn có rên vài tiếng trong cổ họng , nhịp đẩy nhanh nhất có thể , cự vật trong hậu huyệt ẩm ướt cuối cùng cũng đạt đến cao trào. Hắn gầm lớn rồi phóng thích tinh khí nóng hổi vào nơi sâu nhất của cậu

-"Ahh"

Cậu thét lên mệt mỏi mà ngất đi mất. Nhưng hắn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục trên cơ thể đến gần sáng mới chịu buông tha cho cậu...

_______________
Đến đây thôi nhá ....m.n ơi cho tớ động lực với😗nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro