Chap[4] Nhu Nhược!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chú ý: nội dung dưới đây là He, ngược thân ai Không Thích thì có thể lước qua nha.

Cậu và Bảo Khánh đều coi như chuyện ngày hôm đó chưa từng xảy ra. Đối với cậu chuyện này giống như một cơn ác mộng vậy, rất kinh khủng. Còn đối với hắn thì ngày đêm luôn mong nhớ cái cảm giác cậu cầu xin hắn như thế nào, khiến hắn không thể quên.

Ông đi ra nước ngoài công tác nên không biết được chuyện gì đang xảy ra giữa hai đứa con trai của ông. Cậu thì không dám nói với ông ,cứ thế cuộc sống của Phương Tuấn bị hắn tàn phá, biến cậu thành một thứ đồ chơi phát tiết của hắn mỗi ngày. Ban ngày hễ mà có chuyện buồn bực là ban đêm hắn lại lôi cậu ra để giải toả, hành hạ khiến cậu cứ đi học được một ngày rồi lại nghỉ một ngày.

Tối nay, cậu quyết làm liều sẽ không về nhà. Lúc ở trường thấy sắc mặt của Bảo Khánh không được tốt, nếu bây giờ mà về nhất định ngày mai lại phải nghỉ học. Cậu sang ở nhờ nhà, của một người bạn.

Đã 9 giờ tối.
Bảo Khánh đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế salon. Bình thường đáng lẽ giờ này là cậu đang ở đây chờ hắn chứ không phải là giờ này chưa thấy mặt mũi đâu, còn phải để hắn phải ngồi đợi cậu. Tức giận, nhưng trong một giây phút nào đó cũng có gì đó gọi là lo lắng. Lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao. Trong tâm cứ thôi thúc hắn phải đi tìm cậu, nhưng rồi hắn lại bác bỏ cái ý định đó.

Nhờ trốn hắn đêm qua mà sáng nay, cậu vẫn đi học bình thường. Cậu biết nếu làm những việc trái ý hắn thì kết quả sẽ rất tồi tệ nhưng trốn được lần nào thì hay lần nấy. Cứ mỗi ngày phải chịu đựng nổi đau thể xác thật sự cậu chỉ muốn chết đi thôi.

Khi đến lớp, hắn đã thấy Phương Tuấn đến trước rồi. Tức nghĩa là đêm qua cậu đã cố ý né tránh hắn không muốn về nhà. Hắn rất tức giận, hận không thể đem cậu xé thành trăm mảnh.
Ngồi trong lớp học mà cậu luôn cảm thấy ớn lạnh ở phía sau gáy. Bởi ánh mắt hắn luôn dõi theo cậu từ đầu tiết học cho tới bây giờ. Dù biết trước là hắn sẽ không tha cho cậu nhưng cậu vẫn không tránh khỏi cảm gíac lo sợ, cả người đổ mồ hôi, run rẫy cầm cập. Cô giáo thấy sắc mặt của Phương Tuấn không được tốt liền hỏi thăm

-*Em không khoẻ ở đâu sao? Hay em nên xuống phòng ý tế đi ? "

-"Dạ không sao đâu!! Em ổn"

-"Đang tháng 3 mà sao em chảy nhiều mồ hôi thế! *đưa tay lên sờ trán * cậu"

-"Bảo Khánh em giúp cô dìu Tuấn lên phòng y tế đi. "

-"Dạ không cần đâu ạ...."

Nghe cô giáo nói như vậy khiến tim cậu càng đập nhanh hơn. Nhờ hắn, có mà hắn giết cậu ngay tại đó luôn ấy chứ. Tiếng ghế đẩy ra, hắn đứng dậy đi tới bên cậu.

-"Để tôi giúp cậu."

Giọng nói ôn nhu dịu dàng này đã khiến biết bao cô gái chết mê chết mệt vì hắn. Nhưng cậu thì khác, cậu biết đằng sau nó là một con quỷ hung tợn đang chuẩn bị ăn thịt cậu.
Vừa mới đến cửa thì hắn liền đẩy mạnh cậu vào trong, đóng cửa cẩn thận. Ánh mắt đầy tơ máu, nở nụ cười khinh thường. Nâng chiếc cằm nhỏ của cậu lên

-"Đêm qua chắc mày ngủ ngon lắm nhỉ? Có phải mày cố ý muốn trốn tao"

-"............. Cậu *lắc đầu *"

-"Mày biết hậu quả như thế nào rồi phải không?"

Hiện tại cậu rất sợ hãi, chẳng lẽ hắn tính làm chuyện đó ngay tại đây hay sao? Hắn bắt đầu ra lệnh, khuôn mặt vẫn lạnh lùng đến đáng sợ

-"Mau cởi đồ ra."

Chí Huân đứng bất động ở đó. Hắn lại có dấu hiệu khó chịu

- "Nếu mày không muốn tao xé rách bộ đồng phục thì lo mà cởi ra đi."

-"Nhưng ở đây.......không được đâu"

-"Không nói nhiều, sự nhẫn nhịn của tao có giới hạn."

Giờ đây cậu biết thuận theo ý hắn mà thôi, đưa tay cởi từng món đồ trên người mình xuống. Thoáng chốc, cả thân thể cậu trần truồn trước mắt hắn. Bảo Khánh kéo cậu lên giường, giữ chặt lấy hông cậu, không lưu tình mà đâm thẳng vào hậu huyệt chưa được khuyếch trương. Đau đớn muốn hét lớn lên nhưng vẫn phải cắn chặt răng cố nén giọng lại. Cậu mặc cho hắn chà đạp cơ thể hết lần này đến lần khác, cậu chỉ biết chịu đựng và chịu đựng mà thôi. Nước mắt thi nhau tuôn tràn, ướt cả gối
Nhiều lúc cậu tự hỏi lòng mình, tại sao mình lại quá mềm yếu như vậy? Tại sao không thể đứng lên bảo vệ lấy bản thân mình. Tình cảm giữa cậu đối với hắn rột cuộc là gì mà khiến cậu cũng không thể hiểu được. Còn Bảo Khánh , hắn cũng rất đau đầu. Tại sao hắn cứ ham muốn xác thịt với cậu. Cậu là một thằng con trai mà, không lẽ chính hắn bị đồng tính luyến ái mà hắn không hề hay biết. Cái cảm giác ở bên cậu thật khác hẳng so với mấy cô gái lúc trước hắn từng qua lại, mỗi lần đã bắt đầu là không thể dừng lại được. Hắn chỉ muốn điên cuồng huỷ hoại người con trai này mà thôi.

Bỗng dưng có bước chân tiếng lại gần. Hắn nhanh chóng kéo màn kín lại. Tiếng cửa mở vang lên, một học sinh bước vào. Cậu rất sợ, bình thường các học sinh trong trường cũng chả ưa gì cậu, lỡ họ thấy được nhất định cả cuộc đời này cậu sẽ sống trong sự khinh bỉ . Tưởng đâu hắn đã dừng lại, nên cậu vội lấy quần áo mặc vào. Nhưng chưa kịp chạm tới thì bị hắn ghìm lại, nâng hai chân cao lên rồi tiếp tục đâm vào.

-"Không được.....có n..g....ười...ưm....ưm"

Hắn cho tay bịt miệng cậu lại. Vì học sinh đó nằm cách xa 2 chiếc giường nên những âm thanh nhỏ căn bản là không nghe thấy. Thân thể nhỏ bé không ngừng run lên từng đợt, lắc đầu cố ý muốn xin hắn dừng lại. Phía sau bức màn là một bức tranh mà hai cảm nhận khác nhau. Một người đang rất đau đớn còn một người thì đang tận hưởng khoái cảm ở đối phương.

Đến khi học sinh đó đi khỏi thì lúc đó tay của hắn mới rời khỏi miệng cậu.

-"Ah.......dừng lại...ah......đủ rồi......dừng..
....lại......ah......ah....anh...chịu...không.....nổi....nữa..."

-"Làm...ơn....ah.....ah" cậu đau đớn van xin

Nơi giao hoan có chảy ra một chút máu dính lên ra giường. Hắn gia tăng sức trừu động rồi bắn luồng tinh dịch nóng vào bên trong. Hắn để cậu lại và đi về lớp. Cậu thì cố gắng gượng dậy, thu dọn tàn cuộc rồi mặc quần áo vào. Bước đi khập khiễng cùng cơn đau phía sau.
Cả một tiết học tràn ngập mùi hoan ái ,kích tình cuối cùng cũng đã kết thúc .

Đi trên con đường về nhà, cậu mím môi, cắn chặt răng chịu đựng nổi đau từ vết thương bên dưới. Mỗi bước đi là mỗi câu hỏi được hiện lên trong đầu.

-<<" Tại sao Vũ Trấn lại đối xử với mình như thế? Em ấy ghét mình đến vậy sao? Hành hạ, vũ nhục là những điều khiến em ấy được vui? ">>

Cậu thật không hiểu nổi hắn muốn gì ở cậu. Dục vọng ư? Không phải hắn có thể tự tìm cho mình rất rất nhiều sao? Tại sao cứ phải đem cậu ra làm đồ chơi cho hắn ? Có lẽ phải đợi đến lúc thể xác này bị huỷ hoại đến mức không còn gì để chà đạp nữa thì lúc đó hắn mới buông tha cho cậu.

Sống với hắn đã 10 năm nhưng cậu chưa từng cảm nhận được yêu thương nào từ hắn. Cậu chỉ muốn mượn một chút hơi ấm từ gia đình hắn để xua tan nỗi cô đơn, bất hạnh. Chức danh anh trai căn bản cậu không quan tâm đến, chẳng lẽ chỉ có vậy mà cậu phải gánh lấy mọi sự thịnh nộ từ hắn. Nhưng Phương Tuấn đâu biết đó là lý do hắn căm ghét cậu. Hắn rất lo sợ rồi một ngày mọi tài sản đáng lẽ thuộc sở hữu của hắn ,sẽ bị cậu cướp đi mất.

Vừa đến đầu ngõ là một chiếc xe moto màu đen cực ngầu phóng qua nhanh như một cơn gió. Vậy là hắn đã đi rồi, cậu lặng lẽ vào nhà. Từ lúc sự cố xảy ra vào đêm sinh nhật của ông ,chưa có đêm nào cậu được yên cả. Đêm, là khoảng thời gian mà cậu yêu thích nhất, bởi đó là giây phút cậu luôn có thói quen chờ đợi hắn mỗi ngày, được ngắm nhìn hắn. Nhưng bây giờ lại khiến cậu dần dần sợ bóng tối, sợ những đòn phạt của hắn ban cho.

Nằm ngăm mình trong bồn nước nóng thật dễ chịu cảm giác đau nhức cũng được bớt đi phần nào. Nhưng nào ngờ đã có một người ở phía bên ngoài đang chuẩn bị một trò chơi hay sắp diễn ra.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, cậu như chết điếng khi thấy hắn đang ngồi trên giường.<< "Cái quái gì thế này, không phải vừa nãy........ ?>> " . Hiện tại thân thể cậu chỉ được che chắn bởi chiếc áo ngủ, cổ áo xẻ dài lộ phần da thịt bạch ngọc, nhìn trông rất gợi tình ,ánh mắt hắn càn quét khắp người cậu, như muốn xuyên qua chiếc áo ngủ mỏng kia. Nở nụ cười đầy ma mị, mê hoặc. Âm thanh trầm thấp không mang chút cảm xúc khiến cho cậu cảm thấy ớn lạnh

- "Mày đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc vui đêm nay rồi đó à!! "

Cậu lắc đầu lia lịa, môi mấp máy run rẫy

-"Không phải......không phải lúc chiều.....em..đã....đã.....làm....rồi sao? "

-"Mày nghĩ làm trái lời tao thì nhiêu đó là đủ ? "

Nói rồi hắn bước tới, hít hương thơm từ cậu, thật quyến rũ , thật thu hút khiến hắn chỉ muốn ăn cậu ngay thôi. Hắn kéo cậu lại, đẩy ngã lên giường. Nâng chiếc cằm nhỏ lên rồi mạnh bạo chiếm giữ lấy đôi môi đó. Hôn sâu kịch liệt như muốn hút hết dưỡng khí của cậu. Phương Tuấn bắt đầu không thở được mà cự quậy đẩy hắn ra. Ngay lập tức lại nhận một cái tát vào mặt.

-"Còn dám kháng cự.....mày nên nhớ đây là hậu quả mà mày tự chuốt lấy"

Đôi mắt đầy tơ máu , khẩu khí lạnh lùng tàn ác. Tàn nhẫn lột phanh chiếc áo ngủ vứt xuống sàn. Cuối người thấp xuống, mút lấy hai bên nhũ hoa rồi đưa hàm răng sắc nhọn cắn nát chúng. Cậu đau tê dại toàn thân, giật thót cả người. Đột nhiên hắn lại ngưng mọi động tác, di chuyển lên trên , nắm lấy tóc kéo đầu cậu đặt ngay hạ thân mình , dùng phân thân nóng hổi đâm thẳng vào trong cổ họng ẩm ướt.

Cả khớp hàm không thể cử động được , nước bọt cứ thế mà tuôn trào ra hai bên mép miệng. Hắn giờ chả cần cậu mút lấy, nắm mạnh tóc rồi chuyển động ra vào cùng với hông. Điều này thật khinh khủng, nước mắt từ bao giờ đã che khuất tầm nhìn, mọi thứ phía trước đều mờ đục. Không biết bao lâu hắn cũng phóng thích vào bên trong miệng. Mùi tanh cộng với độ nhầy nhớt làm cậu muốn nôn nó ra. Dường như hắn lường trước được nên bịt chặt miệng lại

-"Nuốt hết xuống "

Giờ đây cậu không thể làm gì khác là nhắm mắt, cố nuốt nó xuống còn hơn giữ mãi nó trong miệng. Hắn buông cậu ra, thân thể mệt mỏi nằm trườn xuống giường. Ban chiều, bị hắn đem ra làm dụng cụ thoã mãn cho hắn, cậu đã kiệt sức lực cùng, giờ hắn lại muốn tiếp tục , ngàn vạn lần thêm sợ hãi, liền chấp tay cầu xin hắn.

- "Xin em......Bảo..... Khánh.....đừng như vậy nữa...... làm ơn...... "

Loại chuyện ân ái này vốn cậu không hề hứng thú, nó thật vô đạo lý. Hơn nữa phải nằm dưới thân một kẻ làm tình tàn nhẫn như hắn . Cậu vô lực, cố gắng chống trả, chịu đựng như vậy là quá đủ rồi, cậu sẽ không mềm yếu để hắn làm nhục như vậy nữa.Cậu phải...

_______________________
Còn nữa nha m.n chap sau sẽ rất kịch tính a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro