Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chúng ra khỏi căn nhà rồi đóng cửa lại. Bây giờ chỉ còn mình nó và hắn ta. Nó run lẩy bẩy và bám chặt góc tường

  '' Đừng... Đừng đến đâyđây. TRÁNH XA RA ''

     Hắn lao vào như một con thú dữ. Hai tay bấu chặt hai vai nó rồi dùng cả thân hình đè nặng lên chân và ngườingười. Hắn ngấu nghiến vờn trên mặt và cổ của Lisa. Áo nó phần trên gần như bị xé toạc  ra, vùng ngực trắng nõn, mùi hương trên cơ thể càng làm gã kia có hứng

  '' CỨU VỚI, CÓ AI KHÔNGG? ''

  '' Cứ la đi nhóc con! Mày càng la tao càng có hứng! Phải rồi, la tiếp tục đi! ''
Hai tay nó ra sức cào cấu, đẩy đánh tên kia nhưng chẳng ăn thua gì. Hắn quá khỏe. Tay mỏi rã rời, không còn sức lực buông thõng xuống sàn nhà. Trên đôi mắt đó, lệ không ngừng chảy, nó ngẩng mặt lên cao, nơi có bầu trời xanh thăm thẳm * Ba mẹ ơi xin hãy cứu con .. *

      Gã kia đang chuẩn bị cho việc tiếp theo cần làm, bỗng tay nó chạm phải một thứ gì đó dưới nền nhà. Là một cây đinh rất to và dài, khoảng chừng 15cm, liền nắm chặt lấu cây đinh. Lúc này hai chân nó đang nguy kịch, không còn cách nào khác, nó giơ cái đinh lên

     Phập...

   ''Hự''

     Cái đinh lúc này cắm sâu vào gáy hắn, lún sâu gần hết

  '' Con ra...'', giọng gã giờ khàn khàn, nhỏ như người bị hen, không thể phát ra tiếng thét. Máu bắt đầu túa ra từ sau gáy, chảy xuống chân và áo của nónó, bàn tay thì dính đầy máu. Nó vùng vẫy thoát ra khỏi người hắn, cố đứng dậy.

  '' M...ày dá..m giế... ''

    Nó nhìn hắn, lúc này gã như một con sâu khổng lồ ngọ nguậy trên mặt đất. Hắn đứng dậy, đi từng bức nặng nề về phía nó, hai bàn tay giơ ra, máu vẫn tiếp tục chảy trên cổ

      Rầm... Cả thân hình to lớn vật vã đổ xuống sàn. Đôi mắt nó mở to nhìn hắn, rồi run rẩy nhìn bàn tay mình dính đầy máu. Trời ơi, nó vừa làm gì vậy, thành kẻ giết người rồi sao...
'' Không được, mày phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh Lisa à, đây là tự vệ, đây chỉ là tự vệ thôi, mày không làm sai Lisa à.. '' Nó vừa tự an ủi vừa vỗ vào đầu mình

     Nó lại nhìn về phía hắn, phát hiện một vật hình vuông, hình như là ... điện thoại. Run rẩy đi từng bước về phía cái xác, lụm điện thoại thật nhanh..

  '' Gọi cho ai gọi cho ai bây giờ... À đúng rồi''

    Tít... Tít...

  '' Bắt máy đi nào ..''

  '' Alo ? ''

  '' Alo, alo, cô Eunji! Cháu là Lisa ''

  '' Lisa? cháu ở chỗ quái nào thế? Cháu mất tích đã 10 tiếng rồii. Mọi người đã báo cảnh sát nhưng họ nói phải qua 24 giờ mới được xác nhận mất tích. Cả Da-eun và Kangry đều đã đi tìm cháu ..''

  '' Tiểu thư có biết chuyện này không ạ? '' Nó ngạc nhiên với chính mình, vì cổ là người mà nó mong là  không biết nhất

  '' Không, cô ấy không biết. Cháu đang ở đâu vậy? ''

     Nó khóc nức nở, tiếng khóc lọt cả vào loa điện thoại khiến Eunji đột nhiên muốn khóc theo

  '' Rốt cuộc là chuyện gì? Cháu mau nói đi ''

     Lisa kể tất cả cho Eunji nghe. Nghe xong cô cũng đờ cả người ra, suýt đánh rơi cả điện thoại...

  '' Cô à, cháu là sát nhân sao ? ''giọng nó run run

     Eunji bịt miệng lại không cho tiếng khóc phát ra. Cô phải bình tĩnh, không Lisa sẽ hoảng loạn

  '' Không đâu, đó chỉ là tự vệ thôi. Nghe cô, sẽ không có gì đâu. Quan trọng là bây giờ cháu đang ở đâu, chúng ta sẽ đi tìm cháu''

  '' Cháu không biết nữa. Cháu đang trong một căn nhà hoang''

  '' Có cửa sổ không ? ''

  '' Chỉ có một ô nhỏ ''

  '' Nhìn ra ngoài đi, và quan sát miêu tả ''

      Nó nhìn ra ngoài, có một tiệm tạp hóa cũ ghi TẠP HÓA BÀ HÂN, nó thấy được cả hai tên kia đang ngồi uống bia ở cái bàn bên đó, một cây xăng ở kế bên, nhưng có vẻ như đều bị bỏ hoang, nó miêu tả lại cho Eunji nghe.

  '' Cháu chờ ở đó ''

  Đúng lúc đó, có chiếc xe hơi đỗ ở cổng căn biệt thự. Là Chaeyoung, cô ấy về rồi.

   Chaeyoung đi vào nhà, hình như thấy thiếu thiếu cái gì đó, hôm nay không có tiếng của Lisa, nhà cũng có vẻ vắng. Lạ thật, mọi người đâu cả rồi..

   '' Bae Lisa! Bae Lisa? ''

     Con nhỏ này đi đâu rồi ? Không ra đón cô chủ của mình sao? Mọi hôm vừa bước chân đến của đã nghe thấy tiếng nó oang oang rồi. Hôm nay không có lòng cô chợt dâng lên nỗi bất an, cảm giác trống rỗng. Vừa lúc đó Eunji ở trên nhà chạy xuống với dáng vẻ vội vã

  '' Eunji ? Chuyện gì vây ? Trông cô... ''

  '' Ah, cô chủ. Mừng cô về nhà. Hôm nay có chút rắc rốii. Cô vào ăn cơm đi, tôi đi giải quyết chút ... ''

    Chưa dứt câu, Kangry và Da-eun phi thẳng vào trong nhà, thở hổn hển.

  '' Eunji à, bọn tôi làm hết sức lực rồi, vẫn không thấy dấu vết của Lisa ... ''

  '' Các người nói gì ? Lisa bị làm sao? ''

   Tất cả đều im lặng. Chaeyoung tức giận, hét lên

  '' NÓI MAU ''

  '' Cô chủ, xin cô bớt giận ... '' Da-eun trấn an

  '' Cô chủ, tôi hứa sẽ giải thích cho cô, nhưng không phải lúc này, tôi vừa gọi cảnh sát... Lisa đang gặp nguy ''

   '' Nói cái gì? ''

     Tiếng còi xe cảnh sát rít lên ngoài cổng. Họ đến rồi. Cả lũ chạy ra ngoài. Một viên thanh tra đi đến chỗ họ

  '' Chào cô. Cô phải là Eunji?''

  '' Vâng, là tôi''

  ''Chỗ mà cô bé kia miêu tả, chúng tôi chưa thể xác định rõ ràng. Nhưng những cảnh sát khác đã đi tìm rồi ''

  ''Lisa gọi cho cô sao ?''

  ''Phải, nhưng mọi thứ còn tệ hơn thế. Tôi đã ghi lại những gì mà cô bé miêu tả''

    Eunji đưa ra một tờ giấy, Cheayoung liền giằng lấy đọc

  ''Tôi biết chỗ này, bọn tôi từng đi qua đó. Tôi nhớ đường. Cách đây 8km. Tôi sẽ dẫn đường.''

  ''Được rồi. Đi thôi''

     Khi chiếc xe rời khỏi cổng căn biệt thự, Eunji ngồi thụp xuống đất khóc ròng

  '' Eunji, có chuyện gì vậy?'' Da-eun đỡ Eunji lên

  ''Tất cả do tôi. Tội nghiệp con bé ...

      .   .   .

   Trời đã tối. Lisa ngồi co ro trong góc tường, tránh hướng nhìn có cái xác, bây giờ đã bốc mùi.

     Cộc...Cộc... Tiếng gõ cửa bên ngoài căn nhà.

  '' Đại ca à! Xong chưa vây? Lâu quá. Bọn em mua đồ ăn về cho anh này.''
Không nghe thấy tiếng trả lời, Lisa cầu xin rằng bọn chúng hãy đi đi

  '' Đại ca! Đại ca! ''

   Ầm ầm... Ầm ầm... tiếng gõ cửa càng mạnh hơn

  ''Mở cửa đi''

     Không, đừng mở. Nhưng quá muộn rồi, hai tên kia chạy vào, bàng hoàng vì cảnh tượng trước mắt. Đại ca của chúng nằm bất động trên vũng máu, ở cổ là cây đinh dài đã lún sâu vào. Một tên nhìn qua phía Lisa, mắt vằn lên tia máu

  '' Mày! Mày đã giết đại ca?''

  ''Không, đừng qua đây ''

    Ca hai lao đến chỗ nó, một tên giữ tay chân, tên còn lại rút con dao sắc lẹm từ túi quần

  '' Chết đi... ''

-----------------------------
Đã lâu không gặp ạ!
Tui thành thật xin lỗi 🙍 * cúi đầu *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro