Chương 3: Rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Trần Bính Lâm lên tiếng trong nhóm chat, mọi người đồng loạt offline. Cậu khinh bỉ đức hạnh người trong nhà một chút, save bức ảnh vừa rồi vào điện thoại, tiếp tục dùng bữa.

"Dạ dày không sao thật chứ?" Tần Thắng vẫn không từ bỏ hỏi một lần nữa.

"Ừm" Trần Bính Lâm ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy ánh mặt quan tâm của anh, ừm một tiếng xem như đáp lời.

"Nói thêm một câu cậu sẽ chết sao?" Tần Thắng buồn bực.

"Không chết. Nhưng không cần thiết" Đúng vậy, theo suy nghĩ của tên mặt than Trần Bính Lâm, chỉ cần đủ thể hiện ý nghĩa trong một câu ngắn gọn, sao còn phải dài dòng?

"..." Được rồi, Tần Thắng bất lực rồi...

Đưa Tần Thắng đến nơi anh muốn tới, sau khi lấy số liên lạc của anh, cậu mới để vệ sĩ lái xe trở về đại trạch, có một số chuyện vẫn là nên thẳng thắn.

"Tiểu tử kia đâu?" Ngó ra phía sau cháu trai, không thấy người khác, lão thái thái có chút thất vọng.

"Bà nội, con nhận lời" Trần Bính Lâm không quan tâm thái độ của mọi người, nói những gì cần nói.

"Thông suốt?" Cúc Văn Quân cười tủm tỉm nhìn con trai.

Trần Bính Lâm không đáp, nhưng không khác gì ngầm đồng ý lời mẹ cậu. Người kia quả thật không tệ, thử chung sống một chỗ xem sao.

"Tại sao lại đổi ý?" Trần lão thái thái nhấp một ngụm trà, từ tốn hỏi cháu trai nhỏ.

"Thử một lần" Cậu cũng không giấu diếm tâm tư, thành thật hỏi gì đáp nấy.

"Cũng tốt, biết đâu lại hòa hợp" Cúc Văn Quân nhớ đến lúc bà mang thai tám tháng, cậu nhóc kia ngây thơ nhìn bà, vuốt ve bụng bà hỏi khẽ.

"Quân a di, nơi này sẽ là một sinh mệnh sao?"

"Đang là sinh mệnh, tiểu Thắng nói, đệ đệ ở trong bụng dì có thể nghe thấy đâu."

"Thật sao?" Tiểu Thắng sáu tuổi hưng phấn áp má lên bụng tròn, bắt đầu nói chuyện với tiểu đệ đệ chưa ra đời "Tiểu đệ đệ, đợi đệ lớn lên, ca ca sẽ đưa đệ đi chơi, có được không?"

"Tiểu đệ đệ đồng ý rồi" Cúc Văn Quân yêu thích đứa nhỏ sạch sẽ này, cùng nhóc trò chuyện rất thú vị.

"Tiểu Thắng, đợi sau này lớn lên, con muốn kết hôn cùng tiểu đệ đệ không?" Hoàng lão thái thái lúc đó như đùa giỡn nói.

"Kết hôn? Là làm gì ạ?" Tiểu Thắng nghiêng đầu thắc mắc.

"Chính là cả đời ở cạnh, bảo hộ một người, chính là kết hôn" Hoàng lão thái thái giải thích đơn giản.

"Con muốn bảo hộ tiểu đệ đệ. Vậy con sẽ kết hôn với đệ ấy" Tiểu Thắng sáu tuổi cứ như vậy bị lừa bán đi...

Cúc Văn Quân nhớ lại chuyện hơn hai mươi năm trước, bật cười thành tiếng.

"Lúc đó chỉ nghĩ là lời trẻ con, không ngờ tới thành sự thật rồi!"

"A, ta cần báo ngay cho tiểu Phồn biết."

"Không có việc gì nữa, con đến công ty" Trần Bính Lâm đứng dậy, mặc kệ người nhà nhốn nháo, cậu nên tới công ty điểm danh thôi.

"Đi đi" Lão gia tử phất tay đuổi người.

Trần thị là một tập đoàn đa quốc gia, lịch sự lâu đời, kiêm rất nhiều ngành nghề. Trần Bính Lâm trở về ngày thứ hai đã được phân công phụ trách mảng công nghệ, chính xác là quản lý công ty điện tử dưới trướng Trần thị. Lúc cậu tới vừa lúc giờ làm việc buổi chiểu bắt đầu.

"Trần tổng" Thư ký thấy người tới, đang trang điểm lại cũng bỏ qua một bên, đứng dậy tiếp đón.

"Ừm" Trần Bính Lâm lướt qua cô, đi vào phòng làm việc.

Nhìn chồng văn kiện trên bàn, cậu cũng không có bao nhiêu cảm xúc, từ từ lật mở phê duyệt. Điện tử Hoa Lợi là công ty con của tập đoàn Trần thị, Trần Bính Kỳ thu mua cách đây không lâu, vừa vặn ném cho Trần Bính Lâm chơi đùa.

"Vào đây một chút" Nhấn vào đường dây nội bộ, Trần Bính Lâm gọi thư ký.

"Trần tổng, ngài có gì phân phó sao?" Thư ký này cũng không tệ, tác phong nhanh nhẹn.

"Chuyện này là sao? Phần mềm này như thế nào lại bị trả nhiều như vậy?" Ném một tệp văn kiện ra bàn, nheo mắt hỏi người tới.

"Đây là phần mềm mới sản xuất không lâu trước khi công ty bị thu mua, chất lượng tầm trung, trưởng phòng Tần nghĩ bán ra kiếm lại một chút lợi nhuận... " Thư ký càng nói sắc mặt Trần Bính Lâm càng âm trầm, sau cùng không dám nói gì nữa.

"Gọi Tần Kiệt tới" Trần Bính Lâm đã thực sự nổi giận.

"Vâng" Thư ký như được giải thoát, lập tức lui ra ngoài. Một lát sau, một nam nhân có chút anh tuấn vào phòng, nhìn Trần Bính Lâm trong mắt đều là ghen ghét.

"Trần tổng, ngài gọi tôi có chuyện gì sao?" Một chút cung kính cũng không có.

"Thật có năng lực!" Trần Bính Lâm sao lại không nhận ra thái độ người này? Nhưng cậu không thèm để ý, ném văn kiện vừa rồi lên người anh ta "Mở mắt nhìn xem, anh làm việc tốt gì!"

"Trần tổng, sản phẩm kia thực không tệ, nên tôi mới có suy nghĩ đưa ra thị trường..."

"Câm miệng!" Trần Bính Lâm vỗ bàn "Nên nhớ, đây là Hoa Lợi đã thuộc về Trần thị" Ý của cậu rất rõ ràng, đây không phải là nơi anh ta có thể tác oai tác quái!

"Trần tổng?" Tần Kiệt hơi run, lùi ra sau một bước.

"Đưa sản phẩm kém chất lượng ra thị trường, không thông qua cấp trên, rất giỏi!" Trần Bính Lâm bình tĩnh tựa vào lưng ghế, mới nói tiếp "Ba giờ chiều nay, tôi muốn đơn từ chức có mặt trên bàn làm việc."

"Trần tổng, ngài có quyền gì sa thải tôi?" Tần Kiệt tức giận lớn tiếng la lên.

"Anh vừa gọi tôi một tiếng Trần tổng, anh nói xem?" Lười biếng nâng mắt, hỏi lại.

"..."

"Để anh viết đơn từ chức, còn có thể nhận tiền lương tháng này, nếu sa thải, một đồng cũng không cầm tới, nghĩ kỹ đi. Lui ra."

Tần Kiệt xám xịt rời khỏi, nếu không có tiểu tử miệng còn hôi sữa kia xuất hiện, cạnh tranh chức vụ quản lý Hoa Lợi không phải sẽ thuộc về anh ta sao? Nghĩ đến cái gì, anh ta nhếch mép cười, số hàng kia sớm đã phân phối, nếu tất cả hoàn lại công ty sẽ gặp tổn thất rất lớn, một kẻ non nớt làm thế nào để giải quyết đây?

Tần Thắng vừa mới kết thúc cuộc gặp mặt với một đối tác từ nước ngoài, đang trên đường trở lại công ty. Hoàng gia là một gia đình tài phiệt, về tài sản đứng đầu cả nước không ngoa, cũng may nhân khẩu đông đúc, mỗi người chịu trách nhiệm một mảng làm ăn, rất tốt. Hiện giờ công ty điện ảnh Tinh Thần vừa mở được đưa vào tay anh, công việc thực nhiều.

"Đi kỹ thuật Hoa Lợi" Tần Thắng đột nhiên muốn đến gặp vị hôn phu, lúc ăn trưa hai người có trao đổi qua, cậu nhóc cũng nói vừa tốt nghiệp, đang được phân công tiếp nhận Hoa Lợi, không biết mọi chuyện suôn sẻ hay không?

"Vâng" Vệ sĩ tuân thủ mệnh lệnh, không nói thừa một câu.

Tới dưới tòa nhà Hoa Lợi, Tần Thắng xuống xe đi vào trong, đúng lúc bắt gặp một người đàn ông đang đi ra, anh ta đang nói chuyện điện thoại, nếu bình thường Tần Thắng sẽ không để ý, nhưng nội dung anh ta nói lại khiến anh nheo mắt lại. Muốn bắt nạt người của anh? Đợi đi!

"Tiên sinh, anh cần gặp ai? Đã có lịch hẹn trước hay chưa?" Lễ tân lễ phép cúi người tiếp đón.

"Trần tổng của các cô. Chưa hẹn trước" Tần Thắng mỉm cười lần lượt trả lời từng câu.

"Tiên sinh, thật có lỗi, chưa có lịch hẹn trước không thể đi lên, ngài vui lòng đợi. Xin hỏi tiên sinh xưng hô..." Lễ tân máy móc nói.

"Không cần" Tần Thắng khoác tay.

Đang lúc lễ tân nghĩ anh sẽ rời đi, Tần Thắng lại lấy ra điện thoại, nhấn một dãy số, gọi đi.

"..."

"Đang ở dưới sảnh" "Không trách các cô ấy, là tôi không hẹn trước."

"..." Lễ tân nghe tới đó, đổ mồ hôi.

"Được, tôi đợi" Tần Thắng cười khẽ bỏ điện thoại vào túi, đi đến ghế ngồi trong sảnh, cầm tờ báo bắt đầu đọc.

Trần Bính Lâm chạy xuống đã là hai mươi phút sau, đập vào mắt cậu là hình ảnh người mặt tây trang xanh nhạt đang chăm chú xem báo, trên người sạch sẽ lại tươi mát, không có một chút thiếu kiên nhẫn nào vì mình xuống trễ. Khóe miệng khẽ nhếch lên, đi tới phía sau, lấy xuống tờ báo trên tay anh, khoảng cách gần sát, mũi sắp chạm tới má anh.

"Đợi lâu không?"

"Không lâu" Tần Thắng mỉm cười nhìn cậu, né ra một chút "Dựa sát vậy làm gì?"

"Muốn đi đâu?" Trần Bính Lâm đỏ mặt lùi ra, ho khẽ.

"Đến xưởng đi, kiểm tra số sản phẩm kia" Tần Thắng không vòng vo, anh tới là muốn giúp đỡ bạn nhỏ.

"Anh biết?" Trần Bính Lâm xuống muộn đúng là đang nghĩ cách giải quyết sự việc Tần Kiệt làm ra, cậu cũng không định nói cho anh...

"Đúng lúc nghe thấy" Tần Thắng nhún vai, cười như không cười nói "Muốn uy tín lâu dài, đầu tiên là phải chủ động."

"Chủ động?" Trần Bính Lâm ngẫm nghĩ lời vừa nghe được "Ý của anh là chủ động nhận lỗi về số sản phẩm kia?"

"Đúng vậy, chất lượng kém đã là một đòn chí mạng, nếu Hoa Lợi vẫn co đầu rụt cổ không lên tiếng, sớm hay muộn người nọ cũng cho người làm lớn chuyện, vậy không bằng nhận lỗi về mình, chủ động thu hồi sản phẩm, đảm bảo các sản phẩm sau này sẽ đúng chất lượng giá cả yêu cầu."

"Thông minh" Trần Bính Lâm không biết ở đâu ra thói quen, thật tự nhiên mở cửa xe cho người bên cạnh, sau đó mới ngồi lên, để vệ sĩ lái đi "Đến xưởng."

"Vâng" Vệ sĩ nghe được địa điểm cần đến, tự động che lại hai tai, bắt đầu khởi động xe lái đi.

"Buổi tối cùng dùng bữa?" Trần Bính Lâm quay đầu hỏi nam nhân.

"Ừm" Tần Thắng cũng không từ chối, dù sao bọn họ cũng sẽ kết hôn, đi ăn cũng rất bình thường.

Một đường tới nhà xưởng, cả hai không tiếp tục nói nữa. Nhưng không khí trong xe rất bình thản ấm áp, không hề vì bọn họ im lặng mà áp lực hoặc nhàm chán. Trần Bính Lâm cầm máy tính xử lý công việc, Tần Thắng im lặng ngắm cảnh đường phố, hòa hợp đến bất ngờ.

"Tam thiếu gia, đã tới" Vệ sĩ cảm thấy kỳ lạ, về chuyện tam thiếu không thích gần người khác ai cũng biết, nhưng từ đêm hôm qua cậu chủ chủ động ôm người này về, ở trên xe vẫn luôn ôm, còn đưa vào phòng ngủ, nơi bất khả xâm phạm thì vệ sĩ hoàn toàn ngơ ngác.

"Đi thôi" Trần Bính Lâm mở cửa ra ngoài, đợi Tần Thắng đi ra.

"Ừm."

Hai người song song đi vào nhà xưởng, để lại vệ sĩ vẫn chưa tỉnh táo lại, cái không khí kỳ lạ giữa bọn họ là cái gì???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro