Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng nói nữa... Đừng nói nữa....

Trí Hách vội giật mình khi nghe thấy tiếng rên khẽ của Vương Nguyên. Anh vội bật sáng đèn và nhận ra Vương Nguyên đang nói mớ với gương mặt lấm tấm mồ hôi. Cậu đưa tay lên cao tìm kiếm một điểm tựa trong cơn mê của mình, anh vội vã chạy lại nắm lấy tay Vương Nguyên và an ủi cậu bằng lời nói của mình. Vuốt ngược tóc Vương Nguyên để lau mồ hôi trên trán, trông Vương Nguyên bây giờ thật nhợt nhạt và mỏng manh, cảm giác cậu có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bấc giác... anh nhớ đến đứa em đáng thương của mình. Nó cũng như cậu vậy... mong manh... dễ vỡ nhưng lại không được ai trân trọng...

_Ổn rồi Vương Nguyên ah... Ổn rồi...

Thấy Vương Nguyên đã dịu đi một lúc, Trí Hách mới đi vào phòng tắm để thay khăn cho cậu. Chỉ với một tiếng từ khi đưa Vương Nguyên về nhà, cậu đã nói mớ hết 3 lần. Có vẻ cậu cũng đau đớn như em của anh vậy. Sao lại có hai con người giống nhau như thế chứ. Vương Nguyên và Ái Nhi... Hai con người... một cuộc đời.

"Anh hai... Em có lỗi với anh... Hu hu hu.... Em cảm thấy thật nhục nhã... Em không muốn sống nữa... Hãy tha thứ cho em, em không thể bên cạnh anh nữa, hãy trả thù cho em... Người đàn ông đó..."

Giọng nói của Ái Nhi vẫn còn vang vọng trong đầu anh. Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, nắm tay Trí Hách lại run lên vì giận dữ. Anh hận mình vì đã không thể làm gì để giúp em gái của mình. Ngày nó bỏ anh đi... anh chỉ có thể đứng đó... trông theo cơ thể của nó đang hòa cũng với gió, nó đang bay... bay...

"Rào"

Đập mạnh tay xuống bồn nước, mắt Trí Hách long lên sòng sọc, trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi đau đớn của một người anh mất đi người thân duy nhất của mình, nỗi đau đớn khi chính mắt nhìn thấy em gái mình rời xa thế giới nhưng không làm gì được. Ái Nhi bé nhỏ của anh, nó quá ngây thơ, quá trong trắng, quá thánh thiện... Ái Nhi của anh, một cô gái mỏng manh cần được trân trọng nhưng... Ai đã trân trọng nó... ngoài anh?

"Cạch"

Bước ra khỏi phòng tắm, Trí Hách nhìn về phía giường Vương Nguyên một lần nữa để kiểm tra chắc chắn mọi thứ nhưng anh khá ngạc nhiên khi thấy Vương Nguyên đã ngồi dậy và nhìn anh

_Cám ơn anh... đã mang em về...

_Uống chút sữa đi Vương Nguyên.

Trí Hách mỉm cười và lấy một ít sữa trong tủ lạnh đưa cho Vương Nguyên. Cậu lễ phép nhận bằng hai tay và uống một hơi hết sạch. Cậu thật sự rất đói và khát, cả một buổi chiều không ăn không uống lại phơi ngoài sương ngoài gió nơi nghĩa trang nên Vương Nguyên cảm thấy mệt hơn bao giờ hết. Cậu đưa ly không lại cho Trí Hách và bắt đầu nhìn xung quanh, có vẻ đây là phòng của một cô gái vì nó được trang trí bởi tông màu chủ đạo là màu xanh ngọc. Rất nhiều tấm ảnh được mắc trên tường, trong ảnh là một cô gái với nụ cười rất tươi và Vương Nguyên phải công nhận rằng gương mặt của Vương Nguyên và cô gái đó 80% giống nhau. Vương Nguyên mới nhớ lại hôm trước Trí Hách có nói cậu có gương mặt giống với em gái anh, hóa ra chính là cô gái này.

_Em anh phải không? -Vương Nguyên chỉ vào bức ảnh trên bàn kế bên mình

_Ừh! Em anh. Nó tên là Ái Nhi. – Trí Hách đáp lại nhưng nụ cười anh có phần gượng gạo – Nó... chết rồi.

Cảm giác trái tim mình đang bị bóp nghẽn lại khi Trí Hách nói từ đó, anh cũng giống như cậu, mất đi người mà mình yêu thương nhất, nỗi đau đó cậu có thể hiểu được. Môi anh cười nhưng đôi mắt thì không, nỗi buồn tràn ngập ánh nhìn khiến Vương Nguyên càng thêm đau lòng

_Em xin lỗi Trí Hách àh!

_Nó là đứa em gái rất dễ thương và hiếu động.... Anh chỉ có một mình nó...

_Còn cha mẹ anh?

_Họ mất rồi... Họ mất khi anh học lớp năm và Ái Nhi đang học lớp mầm... Hôm đó là sinh nhật của anh, cha mẹ anh đang trên đường đến trường để đón hai anh em về nhà. Nhưng... họ vĩnh viễn không tới được... xe bị lạc tay lái... đâm thẳng vào xe hàng.

Vương Nguyên lại một lần nữa đau lòng khi nghe Trí Hách nói về cha mẹ mình, nếu so với cậu thì anh đau khổ hơn nhiều. Cậu bị bỏ rơi từ nhỏ, từ khi chưa ý thức được ai là cha mẹ mình nên khi nhớ lại, cảm giác thương yêu hay đau lòng với cha mẹ vô tâm của mình cũng không quá sâu đậm trong khi Trí Hách thì khác, anh có một gia đình êm ấm và anh đã phải chịu nỗi đau đớn mất đi người thân khi cha mẹ bỏ mình vào ngày sinh nhật thứ năm của mình. So với cậu, Trí Hách còn đau đớn hơn nhiều, đáng thương hơn nhiều.

_Em xin lỗi Trí Hách ah! Em đã làm anh buồn.

_Không sao đâu... Chuyện cũng đã qua rồi, em nghỉ đi. Em còn yếu lắm.

_Anh... anh có thể ngủ với em được không? – Vương Nguyên nhìn vào gương mặt ngạc nhiên của Trí Hách – em thật sự xem anh là anh ruột của mình, chưa bao giờ em có cảm giác mạnh mẽ đến như vậy... Anh có thể ngủ cùng với em như một người anh trai được không?

Trí Hách không nói, anh mỉm cười và với tay tắt đèn trước khi nằm vào chổ mà Vương Nguyên đã nằm trước đó trong khi cậu đang nhích sang kế bên. Hai người dùng chung một cái chăn và Vương Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm tình thân từ Trí Hách. Cảm giác được bao bọc, được che chở dâng lên trong lòng. Cảm giác này không giống khi cậu nằm trong vòng tay của Tuấn Khải, nếu như Tuấn Khải mang lại cho cậu những cảm xúc hỗn độn và khó giải thích thì Trí Hách mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, êm đềm khó diễn tả.

_ Trí Hách... anh ngủ chưa?

_Chưa.

_Anh có thể... kể cho em nghe về Ái Nhi không?

_Ái Nhi ah? Nó rất dễ thương và hiếu động...

Trí Hách mỉm cười và kể cho Vương Nguyên về những tháng ngày Ái Nhi còn sống. Nó là một cô bé lanh lợi và thông minh, nó rất hay cười và khi cười thì gương mặt lộ ra hai lúm đồng tiền rất dễ thương. Cơ thể nó khá nhỏ nhắn nhưng lại rất mạnh mẽ, hiếu động và nó khiến Trí Hách cảm thấy rất tự hào khi có được đứa em như nó.

Nằm gần bên, Vương Nguyên mỉm cười khi nghe Trí Hách kể về em gái mình. Môi cậu vẽ thành một đường cong hoàn hảo và ánh mắt tỏ vẻ tò mò lắm. Cậu hướng mắt nhìn về bức ảnh trên tường, gương mặt tươi sáng.... Ái Nhi....

Trí Hách ngừng kể khi cảm nhận tiếng thở đều của Vương Nguyên bên vai mình. Cậu đã ngủ. lúc này anh mới thôi không cười nữa. Anh đã kể những điều tốt đẹp của Ái Nhi, về nụ cười và tính cách đáng yêu của nó..., Ái Nhi sẽ mãi là một thiên thần trong sáng thánh thiện nếu như nó không gặp người đó... Kẻ đã gieo rắc đau khổ lên đầu của anh và Hajin. Kẻ đã khiến Ái Nhi phải chết.

Flashback

_ÁI NHI! AI LÀ CHA CỦA ĐỨA NHỎ? AI HẢ?

_ANH HAI... ANH HAI HU HU HU... LÀM ƠN ĐỪNG TÌM ĐẾN ANH ẤY... HÃY THA THỨ CHO ANH ẤY...

_EM... EM... EM THẤY NHỤC NHÃ KHÔNG? NÓ CỬ NGƯỜI QUẲNG TIỀN VÀO MẶT EM VÀ BUỘC EM PHÁ BỎ ĐỨA NHỎ. NẾU ANH KHÔNG BẤT NGỜ VỀ ĐÂY THĂM EM THÌ LÀM SAO ANH BIẾT CHUYỆN NÀY? EM NÓI CHO ANH NGHE, LÀ THẰNG NÀO? THẰNG NÀO?

Ái Nhi khóc hết nước mắt khi ngăn cản sự giận dữ đang phát ra từ Trí Hách. Anh nắm chặt xấp tiền trong tay, cảm giác như nó sẽ bốc cháy nếu như anh cầm lâu hơn một chút nữa. Ái Nhi vẫn ngoan cố không chịu nói ai là cha của đứa bé. Đây có phải là em gái đáng yêu và hiếu động của anh không? Đứa em gái hay cười mà mỗi khi gởi thư sang Trung quốc cho anh, nó luôn kèm theo một nụ cười duyên trong sáng cùng với hai lúm đồng tiền đáng yêu. Anh định mùa hè này không làm thêm ở Trung quốc mà về ở với đứa em gái dễ thương của mình. Và bất ngờ mà nó dành cho anh khiến anh không thể chấp nhận nổi. Bụng nó đã không còn nhỏ nhắn như ngày xưa mà đang to dần lên trông thấy. Gương mặt hồng hào của nó được thay thế bởi màu xanh nhạt và hốc hác, đôi mắt hai mí lộ vẻ tinh nghịch bây giờ thâm quần lại và đôi môi đỏ như son của nó cũng khô nức nẻ ra. Trông nó bây giờ già hơn mấy mươi tuổi so với cái tuổi 18 của nó. Tất cả là do người đàn ông đó mà ra...

_Anh hai... Em van anh, đừng tìm anh ấy. Là em có tội, em không thể khống chế được con tim của mình... làm ơn anh hai... hãy để anh ấy yên.

_EM ĐỂ NÓ YÊN THÌ CÁI NÀY EM TÍNH SAO? – Trí Hách tức giận chỉ vào cái bụng to tướng của Ái Nhi – EM CAM TÂM KHÔNG? EM RA SỨC BẢO VỆ CHO NÓ NHƯNG NÓ NHƯ THẾ NÀO? NÓ QUẲNG TIỀN VÀO MẶT EM KÈM THEO LỜI RA LỆNH PHÁ THAI? EM KHÔNG PHẢI LÀ GÁI. ÁI NHI, EM LÀ EM GÁI CỦA ANH, EM LÀ MỘT SINH VIÊN, EM LÀ MỘT NGƯỜI CÓ ĂN HỌC ĐÀNG HOÀNG. EM ĐÁNG ĐƯỢC TRÂN TRỌNG CHỨ KHÔNG PHẢI BỊ CHÀ ĐẠP NHƯ THẾ NÀY. NÓI MAU, THẰNG ĐÓ LÀ AI, ANH SẼ BẮT NÓ CƯỚI EM.

_ANH HAI! ANH HAI! ĐỪNG MÀ ANH HAI... ANH ẤY... KHÔNG THỂ... LÀ EM SAI. LÀ EM SAI ANH HAI ƠI.... LÀM ƠN ĐỪNG TÌM ANH ẤY NỮA...

Trí Hách khóc không thành tiếng khi Ái Nhi ôm lấy anh từ phía sau, anh giận đến nỗi cơ thể run lên bần bật khi nghe tiếng Ái Nhi khóc nấc ở phía sau. Gia đình anh đã làm gì sai mà phải chịu nỗi đau này chứ? Anh đã làm gì sai? Ái Nhi đã làm gì sai?

_Được rồi Ái Nhi. Anh không đi tìm nữa...Đừng khóc... đừng khóc nữa!

Trí Hách đau đớn ôm Ái Nhi vào lòng, trái tim anh quặn lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt đau đớn của Ái Nhi. Anh sẽ không bắt nó phải nói, anh sẽ tự tìm hiểu...

End flashback

Giật mình khi tay Vương Nguyên chạm nhẹ vào vai, Trí Hách kéo chăn cao hơn để phủ ấm cậu, đặt lên trán một nụ hôn nhẹ, Trí Hách thì thầm lời ngủ ngon

Ngủ ngon... Ái Nhi...

................

_Tìm được chưa?

"Hiện thời chúng tôi chưa..."

_HIỆN THỜI HIỆN TRỜI. CÁC NGƯỜI CÓ THÔI CÁI ĐIỆP KHÚC ĐÓ KHÔNG? CHÚNG TÔI ĐÓNG THUẾ HÀNG NĂM CHO CÁC NGƯỜI ĐỂ LÀM GÌ? VỚI MỘT NGƯỜI THÔI MÀ TÌM BAO NHIÊU GIỜ MÀ VẪN KHÔNG RA LÀ SAO? CÔNG TY CHÚNG TÔI ĐÃ ĐÓNG BAO NHIÊU TIỀN CHO CÁC NGƯỜI HẢ?

Tuấn Khải ném mạnh điện thoại xuống sàn khiến nó vỡ tan nát, Cảnh Phong khá nhíu mày khi nhìn thấy Tuấn Khải mất bình tĩnh như vậy như hắn cũng không biết làm sao để dịu cơn giận của anh. Hắn biết Tuấn Khải là một người ít khi biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ như vậy nên an toàn nhất là không nên chạm vào anh ngay thời điểm này.

_MÀY NGHĨ ĐI, VƯƠNG NGUYÊN RỐT CUỘC ĐÃ ĐI ĐÂU? TAO ĐÃ TÌM EM ẤY KHẮP NƠI, MỘ CỦA BÀ SONG, MỘ CỦA THIÊN Tỉ, NHÀ CỦA CỦA SOOYOUNG. TAO ĐÃ KHÔNG BỎ SÓT CHỔ NÀO CẢ NHƯNG TẠI SAO VẪN TÌM KHÔNG RA?

Tuấn Khải hét lớn và nhìn về phía Cảnh Phong, đôi mắt anh long lên sòng sọc, anh đang giận dữ... thật sự giận dữ...

_Tuấn Khải ah! Mày bình tĩnh lại một chút. Chuyện đâu còn có đó mà, mày làm như vậy được gì chứ? Mày nóng giận như vậy liệu Vương Nguyên có về không? Mày như vầy liệu có tìm ra Vương Nguyên không? Thay vì như vậy thì mày ngồi xuống đây và uống chút nước cho bình tĩnh lại. Biết đâu lại nghĩ ra thì sao?

Tuấn Khải hừ một tiếng rồi ngã người ra ghế, mắt anh nhắm lại một cách mệt mỏi, đầu óc anh rối bời. Chính xác là 14 tiếng đồng hồ từ khi cậu mất tích. Mỗi một phút trôi qua với anh thật nặng nề và ngập tràn lo lắng. Anh sợ lắm, anh sợ Vương Nguyên sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh sợ sẽ không bao giờ nhìn thấy nụ cười và đôi mắt xinh đẹp ấy nữa. Anh sợ anh sẽ không cảm nhận được mùi hương quen thuộc ấy nữa. Mọi thứ... anh sợ mọi thứ thuộc về cậu không còn bên anh nữa.

_Ba tao.... Chắc chắn là ông ấy...

_Mày bình tĩnh lại. Tao biết bác Vương không đồng ý nhưng nếu bác ấy làm, bác ấy chắc chắn sẽ nhận.

_Ba luôn phản đối tao và Vương Nguyên. Ba khinh thường Vương Nguyên.

_Bình tĩnh đi Tuấn Khải. Mày yêu Vương Nguyên nhưng bác Vương vẫn là ba mày. Tình cha con không thể thay thế được. Vì một người mà đứt tình cha con có đáng không?

_Mày... Cuối cùng mày đứng về phía ai? Tao hay ba? -Tuấn Khải nhìn Cảnh Phong một cách giận dữ.

_Tao không đứng về phía ai cả. Tao chỉ nói sự thật thôi. Mày nghĩ đi, bác Vương đã hy sinh cho mày rất nhiều. Thay vì cưới một người vợ để bà ta chăm sóc mày nhưng bác lại một tay nuôi dưỡng mày nên người. Trong những ngày hội thể thao của trường, dù bận họp bác cũng hủy bỏ để đi cổ vũ cho mày. Bác vừa là cha vừa là mẹ. Ngay cả bản thân tao đây, tao có cha mẹ hẳn hoi đây nhưng trong những ngày thể thao của trường, cha mẹ tao đã bao giờ đi dự? Mày nên trân trọng điều này... – Cảnh Phong nhìn xoáy vào đôi mắt Tuấn Khải – còn Vương Nguyên, tao biết mày yêu cậu ta, mày hy sinh tất cả vì cậu ta. Tao thật sự ủng hộ mày và Vương Nguyên vì chỉ có cậu ấy mới có thể giúp mày sống thật với mình hơn, giúp mày nhận ra những giá trị mà bấy lâu nay mày bỏ quên. Nhưng mày không được vì một bên xem trọng một bên khinh. Cả hai đều quan trọng với mày và mày nên xử lý ổn thỏa cả hai. Đừng để hai người bất đồng nhau.

_Mày nói hay lắm. Nhưng làm sao? Làm sao tao có thể khiến ba tao chấp nhận đây? Gia thế của tao, ba của tao.... Và Vương Nguyên... Làm sao? Trên hết, tao bây giờ không thể nhìn thấy Vương Nguyên, làm sao đây? Mày có gia đình đuề huề, cha vợ là nhà giáo, tuy không khá giả nhưng cũng có cái nghề đàng hoàng và được người khác tôn trọng, mày có hiểu được cảm giác của tao khi ba tao xỉ nhục người tao yêu không? Mày đừng lấy triết lý của mày ra mà dạy đời tao.

_Mày... mày... tao có lòng tốt muốn khuyên mày mà mày lại như thế... coi như tao nói lầm người.

Cảnh Phong giận dữ đứng lên và đi thẳng ra cửa, Tuấn Khải cũng không buồn giữ lại. Trong đầu anh bây giờ rối bời, một bên là gia đình, một bên là người anh yêu. Hai bên đều không thể xem nhẹ nhưng anh chỉ có thể chọn một trong hai. Ba anh đã nói thì ông sẽ làm, ông làm mọi cách kể cả khiến Vương Nguyên biến mất mãi mãi trên cõi đời này. Nghĩ đến đây, Tuấn Khải lại run lên, Vương Nguyên của anh... con của anh... Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như thế này...

Reng reng reng

Vội vã chộp lấy điện thoại khi có tiếng chuông reo, Tuấn Khải thầm cầu

mong đó là Vương Nguyên...

_Alo!

"Anh ah! Sao em gọi di động anh không được?"

_Tôn Lệ àh?

"Ừh! Mai chúng ta đi chơi được không? Em đã hoàn thành xong công việc rồi."

_Anh không thể Tôn Lệ. Chúng ta chia tay đi!

Tuấn Khải nói một cách lạnh lùng rồi cúp máy. Bây giờ anh không còn quan tâm điều gì nữa. Điều anh mong muốn chỉ là nhìn thấy Vương Nguyên của anh, con của anh...

Bên kia đầu dây, Tôn Lệ vẫn còn đang trong tình trạng sốc không thể thoát được. Cô có nghe lầm không? Tuấn Khải đòi chia tay với cô? Anh nói bằng một giọng lạnh lùng và hoàn toàn nghiêm túc... Chán rồi sao? Cô cố gắng bấy lâu nay nhưng nhận lại kết quả là thế này sao? Không! không thể được.

"Soạt"

Ném mạnh gối xuống sàn, Tôn Lệ ngồi bật dậy, cô thật sự không ngủ được, lời nói của Tuấn Khải vẫn ám ảnh trong đầu cô. Một tuần trôi qua trong bộn bề công việc cần giải quyết, những tưởng sau một tuần sẽ có thể bên cạnh Tuấn Khải như ngày xưa nhưng cô không ngờ, mọi chuyện lại đi theo chiều hướng không mong muốn như thế này. Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tuấn Khải... có một cái gì đó khác lạ từ khi cô trở về. Anh vẫn ngông cuồng, vẫn ngạo mạn, vẫn mang một vẻ gì đó gọi là bất cần đời nhưng bện cạnh đó, nỗi lo lắng, sự mệt mỏi... và cả.... đau đớn in hằn trong đôi mắt. Đôi mắt anh không cười khi bên cạnh cô nữa, khóe môi anh không nhếch lên thành một đười cong hoàn hảo khi nhìn cô, cách anh nói chuyện... chân thành hơn... mọi thứ từ con người anh không còn như xưa nữa. Cô đã lừa dối bản thân mình rằng sau bao năm xa cách, Tuấn Khải chắc chắn sẽ trưởng thành hơn nên mới đối với cô như vậy. Nhưng bây giờ... khi anh nói "chúng ta chia tay", không cảm xúc, không đau đớn, không tội lỗi, chỉ đơn giản 4 chữ "chúng ta chia tay".

Rốt cục là vì sao Tuấn Khải? Vì sao anh nói với em điều đó, có phải có kẻ thứ ba không? Chính nó đã đòi anh phải như thế? Kẻ thứ ba...

Tôn Lệ nghiến răng ken két khi nghĩ đến Tuấn Khải có người đàn bà khác ngoài cô. Anh là một kẻ đa tình, cô biết điều đó nhưng chưa bao giờ anh vì một người đàn bà cả, chưa bao giờ.... anh xem trọng người nào hơn cô.

"Cốc cốc cốc"

_Tôn Lệ ah! Con còn thức huh?

Nhìn ra cửa khi nghe thấy tiếng của ba mình, cô mệt mỏi lên tiếng để ông biết cô vẫn còn thức.

_Con gái ba sao vậy? Không ngủ được àh? – Ông Châu mỉm cười và ngồi xuống nệm nhìn cô công chúa của mình – để con gái ba phải buồn chỉ có thể là Vương Tuấn Khải thôi, phải không? Nó lại làm gì con àh?

_Anh ta đòi chia tay với con. Con chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.- Tôn Lệ mệt mỏi ngã xuống giường – Con thật sự giận dữ, không biết con đàn bà nào có thể khiến anh ấy như thế.

_Đàn ông trăng gió là chuyện bình thường. Con đừng xem nó nặng quá. Thằng Tuấn Khải còn trẻ, nó chơi bời là chuyện đương nhiên. Sáng mai ba sẽ nói chuyện với nó. Chắc là nó đang mê đắm con nào đó mà. Con quen với nó bao lâu nay không lẽ không biết tính nó chứ?

_Con biết! Nhưng mà con không thể chịu nỗi. Ba biết không? Mỗi lần con nhìn thấy Tuấn Khải đi với ai thì máu con lại sôi sục lên. Con giận đến nỗi chỉ muốn giết người đó ngay lập tức thôi. Người đàn ông của con chỉ có thể có một mình con thôi.

Ông Châu lắc đầu nhìn con gái rượu của mình mím môi giận dữ khi nói về những người đàn bà bên cạnh Tuấn Khải. Tuy nhiên, bản thân ông thì không trách Tuấn Khải. Chuyện đàn ông chơi bời là chuyện bình thường, ngay cả những việc trọng đại hơn ông cũng đã từng trải qua thì những chuyện này có là gì. Tuấn Khải có lẽ đang mê đắm một ai đó mà muốn chia tay nhưng sau mọi chuyện, anh sẽ lại quay về với Tôn Lệ mà thôi. Việc gì cô phải lo lắng và giận dữ đến như thế. Đúng là con gái!

_Con nhỏ này, giống mẹ cái gì không giống, lại giống cái tính ghen như thế chứ. Chưa cưới mà đã như thế rồi, sau này hai đứa lấy nhau rồi thì làm sao thằng Tuấn Khải chịu nổi con chứ?

_Nhưng mà con...

_Con lớn rồi, không còn là những cô gái tuổi teen nữa. Con đừng có như thế, đàn ông không thích như thế đâu. Để ba nói chuyện với Tuấn Khải.

_Ba! – Tôn Lệ định ngắt lời nhưng ông Châu đã ngăn cô lại.

_Ngủ đi! Đừng vì chuyện như thế mà phiền lòng. Tuấn Khải sẽ không thể bỏ con đâu.

Tôn Lệ gật đầu nhìn ba mình một lần nữa trước khi nằm xuống giường. Cô biết ông sẽ không bao giờ nói mà không làm và cô hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa của ông.

Tuấn Khải! Anh chỉ có thể là chồng của em. Không ai được phép cướp anh đi.

.................

Giật mình khi nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, Vương Nguyên ngồi thẳng dậy và nhìn xung quanh. Ánh đèn leo lét của phòng ngủ giúp cậu nhận ra Trí Hách đã không còn nằm bên cạnh cậu nữa. Bây giờ chỉ mới 1h sáng thôi, có vẻ anh đã không thể ngủ được.

Chầm chậm rời khỏi giường, Vương Nguyên hơi lảo đảo, cậu cảm thấy cơ thể cậu không ổn lắm, đầu cậu khá đau nhưng không vì thế mà cậu nằm lại giường. Tiếng khóc này ai oán quá, cảm giác như nỗi đau đang tràn về cấu xé trái tim, cậu biết chủ nhân tiếng khóc đó không ai ngoài Trí Hách nhưng vì cớ gì mà anh lại đau đớn đến thế.

_ Trí Hách ah!

Giọng Vương Nguyên nhẹ như gió thổi bên tai khiến Trí Hách giật mình. Anh đã cố ý ra phòng khách nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy sao.

_Vương Nguyên ah! Anh xin lỗi! Anh làm em tỉnh phải không?

_Khóc đi anh!

Vương Nguyên ôm lấy Trí Hách và vuốt nhẹ tóc anh giống như bà Dịch vẫn thường làm với cậu. Cậu biết Trí Hách đang cố lau những giọt nước mắt và cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt cậu. Tội tình gì phải làm thế chứ? Muốn khóc thì cứ khóc, ngày xưa cũng vì kiềm nén mà cậu trở thành như thế này, cậu không muốn Trí Hách lại như thế nữa. Khi khóc, con người sẽ bớt đau đớn hơn, nước mắt không khiến cho nỗi đau biến mất nhưng giúp cho tâm hồn được gột rửa phần nào, giúp cho nỗi đau dịu đi đôi chút.

Ôm lấy Vương Nguyên và vùi mặt vào bụng cậu, Trí Hách khóc như một đứa trẻ. Anh vừa trải qua một giấc mơ kinh khủng. anh nhìn thấy Ái Nhi chết trước mặt anh nhưng anh không thể nào cứu được. Con bé mỉm cười và ngã người ra sau, thân thế cô hòa với gió, cảm giác như cô đang bay... Cơ thể đầy máu... đứa bé hơn 8 tháng trong bụng... Tất cả là do người đàn ông đó, người đàn ông lạnh lùng và nhẫn tâm đó...

_Hôm nay... là ngày giỗ của Ái Nhi – Trí Hách nghẹn ngào nói trong khi vẫn ôm lấy bụng cậu – nhưng anh không thể đến thăm nó vào buổi sáng được, anh sợ người đàn ông đó nhìn thấy, anh đã đi vào buổi tối và anh nhìn thấy em...

Vương Nguyên lúc này mới nhận ra. Hôm qua... khi cậu gặp Trí Hách là lúc anh đi viếng mộ cả Ái Nhi. Có lẽ mộ của cô gần mộ của Thiên Tỉ nên anh mới nhận ra cậu...

_Con bé chết cách đây 1 năm. Nó tự tử... nó tự tử... nó nhảy từ lầu 30... Anh đã không thể cứu nó, anh không thể làm gì ngoài việc nhìn nó nhảy xuống, cả con của nó nữa... Hai mẹ con... Anh đã không thể làm gì cả. Anh thật vô dụng Vương Nguyên ah!

_Anh không vô dụng, anh đã cố hết sức rồi Trí Hách ah! Anh đừng tự trách mình...

Không biết nước mắt tự bao giờ đã tuôn rơi, Vương Nguyên ôm chặt Trí Hách vào long. Nỗi đau đó cậu hiểu chứ! Chính mắt cậu cũng nhìn thấy Thiên Tỉ bị tai nạn và rơi xa cậu trong khi cậu không thể làm được gì ngoài cách đứng nhìn anh được đưa lên băng ca. Lúc đó... cậu như cái xác không hồn, không biết đâu là bến bờ, cậu mất phương hướng... Không biết đâu là điểm đến cũng không phân biệt đâu là điểm dừng. Nỗi đau đó cậu hiểu chứ.

_Anh thật sự... anh thật sự muốn giết chết hắn Vương Nguyên ah! Nhưng anh không thể... anh không thể... hắn quá mạnh và anh chỉ có thể cắn răng chịu nhục mà nhìn hắn, nhìn cách hắn chỉ đạo người khác, nhìn cách hắn nói chuyện từ tốn với mình, mọi thứ đều giả tạo Vương Nguyên àh! Anh đã cố gắng hết sức để hắn không nhận ra anh là anh của Ái Nhi, nếu không... hắn cũng sẽ giết anh mất... anh là một thằng hèn nhát phải không? – Trí Hách một lần nữa ôm chặt Vương Nguyên

_Anh không hèn nhát! Anh rất dũng cảm... anh rất dũng cảm Trí Hách ah! Khóc đi anh! Khóc đi...

Trí Hách ôm cứng lấy Vương Nguyên và vùi mặt vào bụng cậu, nơi có một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại

_A ...

Trí Hách giật mình khi nghe tiếng rên khẽ của Vương Nguyên. Anh vội ngẩng đầu lên nhìn và phát hiện Vương Nguyên đang thở dốc. Tay cậu bấu chặt lấy bụng và đôi môi bắt đầu run rẩy, cậu không đủ sức để đứng nữa... Đau quá....cơn đau những tưởng đã biến mất nay lại kéo về, nó đang giết cậu lẫn bé con trong bụng. Trong phút chốc, cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ cái đau, sợ chảy máu... cậu sợ sẽ không thể bảo vệ được thiên thần của mình. Lúc đó, trong đầu cậu chỉ có hình ảnh của Tuấn Khải. cậu cần gọi cho Tuấn Khải...

_Đừng đưa em đến bệnh viện, gọi Tuấn Khải... gọi...

Vương Nguyên ngã quỵ xuống sàn khi chưa kịp hoàn thành câu nói của mình. Người cậu co lại một cách run rẩy trong khi Trí Hách bế cậu lên giường. Anh cũng không biết làm gì ngoài việc điên cuồng bấm điện thoại cho Tuấn Khải. Anh cũng không có thời gian thắc mắc tại sao Vương Nguyên lại quen biết Tuấn Khải nhưng bây giờ... Chỉ có anh, chỉ có anh mới cứu được Vương Nguyên.

............

Reng reng reng

_Alo, Vương Nguyên ah! – Tuấn Khải vội chộp lấy điện thoại và nói nhanh

"Anh Tuấn Khải, tôi là Trí Hách. Vương Nguyên đang ở chổ tôi, cậu ấy đang đau và ngất rồi... Cậu ấy bảo tôi gọi cho anh..."

_Nhà anh ở đâu?

"...."

Tuấn Khải vội cúp điện thoại và nhanh chóng chạy ra xe sau khi lấy theo bọc thuốc mà bác sĩ đã cho. Anh nhấn ga một cách gấp rút. Đường phố Seoul vào 1-2h sáng thật vắng vẻ và nó giúp anh có thể đến chỗ cậu nhanh hơn. Chỉ mất 15p, anh đã đứng trước cửa nhà Trí Hách.

_Vương Nguyên đâu! – Tuấn Khải hỏi một cách khẩn trương khi Trí Hách vừa mở cửa

_Cậu ấy ngất...

Không đợi Trí Hách nói câu tiếp theo., Tuấn Khải đã lao vào nhà và tìm bóng dáng của Vương Nguyên. Anh vội vã chạy lại bên cạnh giường và nắm lấy tay cậu để biết rằng cậu đang ở đây. Anh đã lo lắng như thế nào cậu biết không? Sao lại chạy lung tung như thế chứ? Sao cậu không một lần nghĩ rằng bên cạnh cậu luôn có anh, sao không một lần nghĩ rằng có người vì cậu mà rơi nước mắt.

Vội vã lấy những viên thuốc trong bọc nhỏ mà anh đã mang đến. Cơn đau của Vương Nguyên đã trở về và anh cần phải cứu cậu gấp. Nếu không... anh sẽ không còn lại gì cả... Tình yêu của anh... Hạnh phúc của anh...

Nhận thấy hơi thở của Vương Nguyên đã đều lại, Tuấn Khải mới an tâm đôi chút. Anh cúi xuống ôm chặt lấy cậu để cảm nhận hơi ấm quen thuộc, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ mà đặc biệt khiến anh không bao giờ quên. Lúc này... anh mới nhận ra rằng không chỉ có anh ở đây, còn có Trí Hách...

_Cám ơ... Ái Nhi?

Tuấn Khải định nói lời cám ơn đến Trí Hách nhưng mắt anh lướt nhanh qua các khung ảnh ở đó. Gương mặt lập tức biến sắc và môi anh vô thức phát ra cái tên đó, cái tên một thời ám ảnh anh trong từng giấc ngủ...

_Anh biết Ái Nhi? – Trí Hách ngã người ra sau

_ Anh là...

_Tôi là anh trai của Ái Nhi.

End chap 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro