Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cạch"

_Nhà chỉ còn nước lọc thôi. Anh thông cảm.

Tuấn Khải mỉm cười nhận lấy ly nước từ tay Trí Hách. Anh nhìn vào phòng một lần nữa để chắc rằng Vương Nguyên vẫn đang ngủ ngon. Thuốc có vẻ đã phát huy tác dụng nên anh không còn nghe những tiếng rên khẽ từ cậu nữa.

_Tôi không nghĩ rằng anh là anh trai của Ái Nhi – Tuấn Khải hớp một ngụm nước và nhìn Trí Hách trong khi Trí Hách vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng của mình.

_Không ai nghĩ tôi là anh trai của Ái Nhi cả.

_Cô ấy... dạo này sao rồi?

_Chết rồi!

Tin này khiến Tuấn Khải chấn động, Ái Nhi chết rồi sao? Sao lại như thế được chứ? Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy là hơn 1 năm về trước. Khi cô ấy cười rạng rỡ và nói rằng bản thân mình đang mang thai với người cô yêu. Sao mọi chuyện lại như thế?

_Anh vẫn chưa nói tôi biết tại sao anh biết Ái Nhi nhà chúng tôi?

Biết? Không! Không chỉ là quen biết bình thường đâu. Ái Nhi cũng là một trong số những người tình của anh nhưng cô là người đầu tiên anh trân trọng bởi tính ngây thơ và trong sáng. Vẫn nhớ lúc ấy, anh vẫn là một giám đốc ăn chơi nhưng bề ngoài mang vẻ lịch lãm. Anh đã đến trường cô để tặng học bổng và quen biết cô ở đó. Một cô sinh viên trong sáng cùng sánh vai với một giám đốc tài hoa, ở trường có ai không ngưỡng mộ. Lần đầu tiên Tuấn Khải nhận ra rằng cô sinh viên này thật thánh thiện và trong sáng. Khi cười, cô để lộ má lúm đồng tiền rất dễ thương. Cô nói huyên thuyên về mọi thứ, nói về những điều tốt đẹp và hạnh phúc. Đó cũng là lúc Tuấn Khải nhận ra rằng bản thân anh chỉ muốn qua đường cùng cô mà thôi. Anh đã rút lui. Không còn những buổi hẹn hò, không còn những cuộc trò chuyện thân mật. Thỏi chocolate không được anh nhận trong ngày lễ tình yêu. Anh đã nói thật lòng mình, anh không yêu cô.

_Anh... chính là người mà con bé gọi điện nói với tôi rằng nó đã tìm được người mà nó yêu suốt đời? – Trí Hách nhíu mày

_Có lẽ là vậy! Nhưng tôi đã không chấp nhận tình yêu của Ái Nhi và đề nghị rằng chúng tôi đơn giản chỉ là bạn thôi. Kể từ đó... tôi cũng không còn liên lạc với Ái Nhi nữa cho đến khi tình cờ nhìn thấy cô ấy đi siêu thị. Mới biết cô ấy đã có chồng và có thai... Thời gian trước tôi đã rất lo lắng cho cô ấy...

Tuấn Khải bóp chặt trán mình. Anh vẫn còn nhớ như in ngày anh đẩy thỏi chocolate trở lại tay Ái Nhi và nói rằng anh đơn giản chỉ xem cô là bạn. không hề có tình yêu tồn tại giữa hai người. Anh là một người thẳng thắng và sòng phẳng nên anh sẽ không làm điều gì có hại cho bản thân cũng như người bạn mà mình quý trọng. Ái Nhi là một trong những số ít người tạo cho anh cảm giác tin tưởng nhưng anh xin lỗi, anh không thể yêu cô được.

"Em hận anh! Tại sao anh đối với em như thể anh đã yêu em? Tại sao anh khiến cho em có cảm giác là anh thích em? Bây giờ anh nói như thế... Em hận anh!"

Ánh mắt oán trách ấy, những giọt nước mắt ấy ám ảnh anh trong từng giấc ngủ. Cảm giác tội lỗi dấy lên trong long. Đúng! Là lỗi của anh, nếu ngày đó, anh không chủ động bắt chuyện với Ái Nhi, nếu như ngày đó, anh không chủ động mời cô đi uống nước và những cuộc hẹn sau này. Nếu như ngày đó, anh không...

_Đó không phải lỗi của anh Tuấn Khải ah! – Trí Hách lạnh lùng đặt ly nước xuống bàn – Vì ít ra anh đã không chơi đùa con bé, ít ra anh đã thật lòng nói cho nó biết.

_Vậy... chồng của Ái Nhi?

_Chồng?

Trí Hách nhếch mép. Chồng? Cái tên nghe xa xôi quá, có vẻ Ái Nhi sẽ không bao giờ có cái diễm phúc được làm vợ và làm mẹ. làm sao được đây? Chính cái lần Tuấn Khải từ chối, Ái Nhi lần đầu tiên đã vào quán bar để uống rượu. Và cũng chính hôm ấy, nó đã quen biết kẻ đê hèn, một kẻ tráo trở chỉ muốn chiếm đoạt thân xác nó. Một kẻ còn thua cả cầm thú.

Nghĩ đến đây, tay Trí Hách lại run lên gì giận. Đối diện anh, Tuấn Khải cũng để ý thấy điều đó. Cả hai im lặng nhưng trong lòng lại cùng một suy nghĩ. Tất cả là về Ái Nhi.

Flashback

_Anh hai! Đừng tìm đến anh ấy. Anh ấy sẽ giết anh mất. Đừng, anh ơi!

_MÀY... MÀY LÀ ĐỨA CON GÁI HƯ HỎNG. TẠI SAO YÊU THỨ ĐÓ CHỨ? TẠI SAO CHỨ?

_Anh hai... em... Chỉ vì... em... em cứ nghĩ anh ấy thật lòng yêu em... Em không ngờ... Nhưng em yêu anh ấy, em yêu anh ấy anh hai ah! Làm ơn...

Trí Hách ném tấm ảnh lên bàn. Trong tấm ảnh ấy có nụ cười thật tươi của Ái Nhi cùng cái nhếch mép ngạo mạn của hắn – kẻ đã khiến gia đình anh tan nát, kẻ đã khiến em gái bé nhỏ của anh không còn ngây thơ. Kẻ đã rũ bỏ tất cả quyền làm cha, rũ bỏ tất cả để trở về với mái ấm gia đình của mình – Châu Vương Suk – Chủ tịch hội đồng quản trị Blue Design

_Anh hai... Làm ơn... Anh ấy cũng có nỗi khổ mà... hu hu hu...

_Nỗi khổ? Khiến mày bụng mang dạ chữa rồi ném một cọc tiền vào mặt mày như ném cho một con điếm. Như thế gọi là nỗi khổ àh? Mày biết mày ngốc lắm không hả? Sao lại trao thân cho một người đáng tuổi cha chú mày? Sao lại tin dễ dàng như thế chứ? Sao lại...

Trí Hách ngồi phịch xuống ghế và ôm đầu một cách bất lực. Ái Nhi vội vã quỳ xuống và ôm chầm lấy anh. Cô... chỉ vì cô quá nhẹ dạ, chỉ vì cô đang đau khổ vì bị tình phụ và gặp một người cũng tương tự như mình, hai người đồng cảm và đến với nhau. Lúc đó cô không nghĩ rằng sẽ có ngày họ sẽ làm hòa với nhau, không nghĩ rằng cô chỉ là thế thân cho người khác, cô đem thứ quý giá nhất của người con gái trao cho hắn, những tưởng hắn sẽ chăm sóc cô suốt đời, những tưởng hắn sẽ yêu thương cô suốt đời, những tưởng... cuộc đời sẽ luôn màu hồng như thế...

_Anh hai... Làm ơn... Chúng ta sẽ dựa nhau mà sống, em sẽ không nhận tiền của anh ấy, em cũng sẽ không phá đứa nhỏ. Em sẽ nuôi nó, sẽ đi làm và cho nó cuộc sống hạnh phúc giống như cha mẹ đã cho chúng ta. Anh hai àh... Đừng tìm anh ấy nữa, đừng làm gì tổn thương đến anh. Anh ấy sẽ giết anh mất Trí Hách ah!

Trí Hách chỉ còn biết bất lực ôm đứa em gái nhỏ của mình vào lòng. Anh đau lòng khi nghe thấy tiếng nấc tức tưởi của nó trên vai anh. Đôi mắt anh đỏ ngầu vì giận dữ. Để yên? Không! Người đàn ông đó sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mà hắn làm với em gái anh. Nhất định phải trả giá gấp 10 lần. rồi một ngày nào đó, anh sẽ ném tiền vào mặt hắn và nói lại những điều mà bây giờ em gái anh phải chịu. Sẽ đuổi hắn ra đường và cướp đi tất cả của hắn.

End flashback

_ Trí Hách ah... Vậy cha đứa bé... – Tuấn Khải cố hỏi lại một lần nữa, anh muốn biết người cha trong bụng của Ái Nhi.

_Anh không cần biết. Điều đó không có lợi cho anh. – Trí Hách mỉm cười – Anh và Vương Nguyên quen nhau lâu chưa? – Anh chuyển đề tài.

_Không lâu, nhưng cũng đủ để tôi yêu em ấy suốt đời. Mặc dù... ba tôi không đồng ý.

_Tình yêu đẹp nhất bao giờ cũng đầy khó khăn cả. Cố lên! Tôi và Vương Nguyên vừa kết nghĩa làm anh em. Tôi sẽ giúp cho anh... Vương Nguyên xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

_Anh...

Tuấn Khải mở to mắt khi Trí Hách nói anh và Vương Nguyên đã kết nghĩa anh em. Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong lòng, rốt cục Trí Hách và Vương Nguyên đã gặp nhau trước đó? Họ gặp nhau bao nhiêu lần? Sao anh hoàn toàn không hay biết gì cả? Có một cái gì đó lo sợ mơ hồ dâng lên trong lòng. Người đàn ông trước mặt anh... Tuy là đối tác lâu năm nhưng bản thân người này anh vẫn chưa thể nắm rõ hết. Kết nghĩa làm anh em... làm anh em...

_Ư... ư

Tuấn Khải giật mình khi nghe tiếng rên khẽ của Vương Nguyên. Vội vã lao về phòng một cách nhanh nhất, Tuấn Khải ôm vội cậu vào lòng và xoa lên tấm lưng mỏng manh đó. Anh để mặt Vương Nguyên áp vào lồng ngực, nước mắt Vương Nguyên đang rơi... Có lẽ cậu đang đau... đau lắm...

_Vương Nguyên ah! Sao rồi em? Em đau chổ nào? Nói anh nghe

_Vương Nguyên bị bệnh gì vậy? Tôi thấy cậu ấy có khi toát mồ hôi lạnh, lại đau đến thế! – Trí Hách cũng nói với giọng lo lắng

_Vương Nguyên bị trúng độc, em ấy đang mang thai...

Trí Hách chết sững và lui ra sau, sao lại như thế... sao lại trùng hợp như thế chứ? Đứa em gái tội nghiệp của anh cũng mang thai và nó cũng đau đớn như thế này, bây giờ là Vương Nguyên... cậu cũng đau đớn và mang thai...

_Tuấn Khải ah... Tuấn Khải ah...

Bàn tay Vương Nguyên cố gắng vươn tới gương mặt của Tuấn Khải và anh đã vội nắm lấy nó và áp vào mặt mình. Mặt anh hiện lên nỗi lo lắng của một đêm mất ngủ. Đôi mắt thâm quần và những giọt nước mắt vẫn chưa khô trên mắt, nó khiến trong lòng Vương Nguyên có cái gì đó đau đớn lắm...

_Tuấn Khải ah... Đừng lấy con ra, đừng lấy... Tôi... tôi sẽ sinh nó ra... Đừng vì tôi mà lấy nó ra... Con không có tội... Đừng lấy nó ra Tuấn Khải ah... Bảo vệ nó được không?

_Nhưng... Nếu như vậy em sẽ chết mất Vương Nguyên ah! Chúng ta còn nhiều cơ hội lắm, chúng ta sẽ có thêm con mà... Anh sẽ cưới em, chúng ta sẽ có nhiều con... Em không thể giữ nó được Vương Nguyên ah!

_Đừng! Đừng Tuấn Khải... Đừng lấy con ra... Cứu nó đi, làm ơn cứu nó đi... Đừng mà...

Vương Nguyên khóc ngất khi cố nắm lấy cổ áo của Tuấn Khải. Cậu biết bản thân mình sẽ không thể có con được sau khi lấy chất độc đó ra khỏi người. Cậu chỉ cần đứa bé này, nó là khúc ruột của cậu, nó là con cậu... Một sinh linh bé bỏng, sinh linh ấy không có tội. Nó trong sáng mà, đừng mang nó đi, đừng khiến nó phải chết...

_Tuấn Khải ah! Tôi biết chỉ có anh mới giúp được tôi thôi. làm ơn đừng lấy con ra.... Đừng mà Tuấn Khải... đừng mà Tuấn Khải ah!

_Vương Nguyên ah! Uh! Sẽ không lấy ra, anh sẽ bảo vệ em vào con. Anh sẽ làm mọi cách để cứu em và con. Anh không để em và con bị gì đâu. Anh hứa! Anh sẽ làm mọi cách!

_Tuấn Khải ah! Cứu con... cứu con được không?

_Được! Được mà...

Nhìn Tuấn Khải ôm cứng lấy Vương Nguyên và giọng nói của anh cho Trí Hách biết rằng anh đang khóc. Vương Nguyên cũng khóc trong lòng anh nức nở. được rồi. Vương Nguyên không như Ái Nhi, ít ra Vương Nguyên còn có một người yêu thương cậu thật lòng và yêu cả đứa con của mình. Tuấn Khải... anh là một người hay ăn chơi nhưng bản chất anh là một người tốt và yêu thương gia đình, Vương Nguyên thật sự có phúc phần mới gặp được anh. Trong lòng Trí Hách mỉm cười, thầm chúc cho hai con người yêu nhau này hạnh phúc. Vương Nguyên – người em mà anh mới nhận cũng sẽ được hạnh phúc. Không biết tự bao giờ, cảm giác anh em trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng. Có lẽ Vương Nguyên có cuộc đời giống với Ái Nhi – em gái anh.

_Vương Nguyên ah! Hứa với anh, đừng đi lung tung... Đừng để anh tìm kiếm em như một thằng điên. Đừng làm anh đau đớn khi không thể nhìn thấy em được không?

Vương Nguyên gật đầu, cậu ôm cứng lấy Tuấn Khải và khóc. Trong lòng, câu nói của Thiên Tỉ vẫn ám ảnh cậu. Có phải với cậu, Thiên Tỉ chỉ còn là kỉ niệm không? Tại sao trong những lúc cậu gần như gục ngã, những lúc cậu cần một cái phao, cần một tia sáng để soi rọi cuộc đời mình, gương mặt và nụ cười của Tuấn Khải lướt nhanh qua tâm trí, là người mà cậu nghĩ đến đầu tiên. Nép mình trong lồng ngực phập phồng của Tuấn Khải, Vương Nguyên cảm thấy ấm áp và an toàn hơn bao giờ hết, cậu tin tưởng vào anh, muốn dựa dẫm vào anh...

_Anh yêu em Vương Nguyên ah! Làm ơn đừng biến mất lần nữa được không. Hứa với anh một lần nữa đi. Anh cần em hứa...

_E... em hứa!

Tuấn Khải mỉm cười và ôm Vương Nguyên chặt hơn nữa. Đôi tay này sẽ bảo vệ người anh yêu thương suốt cả cuộc đời. Anh sẽ không bao giờ nới lỏng vòng tay, anh sẽ không bao giờ để người anh yêu phải đau khổ nữa.

_Nghỉ ngơi đi Vương Nguyên ah! Em còn mệt lắm. – Trí Hách bây giờ mới lên tiếng.

_Ngủ đi! Em còn yếu lắm. Sáng mai anh sẽ đưa em đến bệnh viện để thử máu. Chúng ta sẽ không để con đi, anh cũng sẽ không để em đi... – Tuấn Khải khẳng định một lần nữa.

_Ưhm...

Đắp chăn lên cho Vương Nguyên và ngồi bên cạnh cậu đến khi cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Tuấn Khải cũng mệt mỏi mà ngã xuống giường. hôm nay thật sự là một ngày quá mệt mỏi của anh rồi. Trí Hách cũng không nói thêm, anh lẳng lặng chỉnh lại tư thế cho Tuấn Khải và ra khỏi phòng. Trong lòng không ngừng chúc cho đôi tình nhân này sớm vượt qua mọi khó khăn mặc dù anh không biết đó là gì. Anh còn mối hận cần phải trả – Châu Hạo Khiêm

"Soạt"

Khoác áo lên người trước khi bước ra ngoài, Trí Hách nhìn lại phòng của Vương Nguyên một lần nữa để chắc rằng cả hai vẫn còn ngủ. Anh chưa bao giờ an tâm giao nhà lại cho ai nhưng đối với cậu, cậu là em trai của anh. Dù rằng không quen biết bao lâu nhưng cậu đủ để anh tin tưởng vào giao lại ngôi nhà cùng với nhiều bí mật trong đó. Bí mật về sự lật đổ Châu Hạo Khiêm, bí mật về những giọt nước mắt đau đớn của anh...

Một ngày mới bắt đầu, anh phải đối đầu với hắn... Thêm một ngày nữa... trong nụ cười...

...............

"Cốc, cốc, cốc"

_Vào đi!

_Chủ tịch.

Châu Hạo Khiêm ngồi đó giữa căn phòng chủ tịch hội đồng quản trị. Cặp kính trắng dầy cộm khiến anh không nhìn thấy đôi mắt của hắn. đôi mắt chứa đầy sự giảo hoạt và mưu mẹo trên thương trường. Một kẻ luôn làm ra vẻ mình là một tiền bối giàu kinh nghiệm và dễ gần, một chủ tịch đáng để kính trọng, một người cha đáng để ngưỡng mộ, một người đáng để các báo đài tán thưởng "Người đàn ông mẫu mực của năm" trong suốt 15 năm liền.

DỐI TRÁ!

Tất cả chỉ là dối trá.

Và anh sẽ vạch trần sự dối trá đó.

Sớm thôi...

_Ngồi đi Trí Hách! Cậu lúc nào cũng đến sớm.

_Chủ tịch! Đây là bản phác thảo mẫu sản phẩm chúng ta thiết kế riêng cho BL, chủ tịch thấy thế nào? – Trí Hách đưa ra bản phác thảo.

_Đẹp lắm! Lần này BL lại thắng lớn với mẫu sản phẩm này rồi. Trong này có công của cậu nhiều lắm đấy. Cậu thật chăm chỉ ha ha ha ha! Tôi có nên thăng chức cho cậu không?

_Chủ tịch quá khen rồi. Tôi chỉ làm theo chức trách của mình thôi.

Ông Châu cười sảng khoái khi nhận được một nhân viên xuất sắc như anh. Ông vẫn còn nhớ một năm trước, khi ông nhận Trí Hách vào làm việc, anh đã thật sự chăm chỉ, người ta làm một, anh làm đến 10. Chưa bao giờ anh làm sai sót một điều gì, chưa bao giờ anh gục ngã trước những thử thách của ông. Chỉ trong vòng một năm, từ một nhân viên bình thường, anh đã trở thành giám đốc thiết kế của Blue Design. Cái chức kén người và có những cuộc cạnh tranh nội bộ khốc liệt. Trí Hách là người khiến ông vừa ý nhất và cảm thấy giống mình nhất. trong anh có cái gì đó tiềm tàng khó đoán biết. Đằng sau nụ cười thân thiện là cả một mưu tính lớn lao, đằng sau đôi mắt chỉ biết cười và những tia nhìn sắc nhọn.

Thú vị!

Đàn ông muốn đạt được sự nghiệp thì phải như thế, phải khiến người ta không nhận ra thâm ý của mình. Phải khiến người ta hoàn toàn tin tưởng vào mình. Nếu Tôn Lệ không yêu Tuấn Khải và muốn lấy anh thì ông đã gả cô cho Trí Hách. Trí Hách luôn là mẫu con rể mà ông thích, nếu anh trở thành người gia đình với ông thì Blue Design như hổ thêm cánh. Sẽ không gì có thể khiến Blue Design gặp khó khăn kể cả sức ép từ BL. Tuy nhiên, Trí Hách cũng không phải là một người đơn giản. Anh có tham vọng và ông biết tham vọng của anh lớn đến đâu. Ông cũng không cho phép anh lật đổ ông, không cho phép Blue Design lọt vào tay kẻ khác.

_Được rồi! ra ngoài đi Trí Hách!

_Vâng!

Nắm chặt nắm đấm cửa trước khi bước ra ngoài, Trí Hách nghiến răng liếc ra sau một lần nữa. Hãy đợi đấy! Ngày anh trả thù sắp đến rồi.

........................

_Uống đi Vương Nguyên! Nó tốt cho em đấy.

Tuấn Khải đặt trước mặt Vương Nguyên một ly sữa có thêm hột gà. Sữa hột gà luôn là một thức uống bổ sung chất dinh dưỡng hiệu quả nhanh nhất đối với người có thể trạng yếu như Vương Nguyên.

_Cám ơn! Anh... không đi làm sao?

_Chiều anh sẽ đi làm. Anh gọi điện nói nghỉ buổi sáng rồi.

Tuấn Khải ngồi nhìn Vương Nguyên đang hớp từng ngụm sữa. Trong lòng cũng thấy yên tâm hơn một chút. Anh sẽ đưa cậu về nhà để tắm rửa trước khi đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa. Bệnh của Vương Nguyên không thể kéo dài và đứa con trong bụng cũng không còn nhiều thời gian nữa. Càng trị sớm thì khả năng cứu được cả hai mẹ con sẽ cao. Anh tuy không phải là bác sĩ nhưng anh biết, cái gì làm càng sớm thì khả năng cứu càng cao.

_Hôm qua em đã ở nhà Trí Hách suốt àh?

_Không!

Nhận thấy Vương Nguyên không muốn nói, Tuấn Khải cũng không hỏi thêm. Anh đưa Vương Nguyên ra xe trước khi khóa cửa nhà cho Trí Hách và đặt chìa khóa và chậu hoa dưới nhà theo lời anh để lại trong giấy. Tuấn Khải không phải là một người đàn ông hoàn hảo nên anh nhận rằng anh đã ghen khi Vương Nguyên cứ ở nhà Trí Hách mặc dù anh nói rằng cả hai người đã kết nghĩa anh em. Tuy nhiên, yêu là ích kỷ. anh cũng nằm trong số đó thôi. Anh không cao cả, anh luôn là một người đàn ông ích kỷ và hay ghen trong tình yêu.

................

_Sao rồi bác sĩ?

Tuấn Khải nín thở nhìn theo gương mặt của bác sẽ Trương Bá Trung , mỗi cái nhíu mày của cậu đều khiến anh lo lắng. Bên cạnh anh là Vương Nguyên vẫn đang nằm yên để bác sĩ Trương khám.

"Cốc, cốc, cốc"

_Bác sĩ Trương, đây là kết quả xét nghiệm của cậu Vương Nguyên. – Cô y tá đặt lên bàn tờ giấy xét nghiệm máu của Vương Nguyên.

_Cám ơn!

Tuấn Khải lại tiếp tục chờ đợi. Tay anh nắm chặt tay của Vương Nguyên để trấn an cậu cũng như tự trấn an mình. Cả hai đã quyết định giữ đứa bé lại và nói rõ điều đó với bác sĩ với hy vọng cậu có thể cứu sống sinh linh bé bỏng ấy. Trương Bá Trung tuy là bác sĩ trẻ của bệnh viện nhưng cậu thật sự là một bác sĩ giỏi với 5 năm du học ở Mĩ và nhiều giải thưởng y học giá trị khác. Tuấn Khải đặt niềm tin của mình vào Bá Trung và luôn làm theo mọi lời chỉ dẫn của cậu.

_ Anh Vương, anh và cậu Vương Nguyên đã quyết định giữ đứa bé lại?

_Vâng! Bác sĩ, xin hãy cố gắng cứu Vương Nguyên và đứa nhỏ. Chúng tôi không đành lòng bỏ nó – Tuấn Khải nói chân thành.

_Thật sự... Mọi việc sẽ dễ dàng hơn khi đứa bé được lấy ra ngoài. Nhưng anh đã quyết định giữ lại thì tôi đành tận lực. Bây giờ, điều cần thiết là làm cho sức khỏe của cậu Vương Nguyên khá hơn nữa. Chúng tôi không thể liên tục truyền tiểu cầu vào người cậu ấy vì nó không tốt, tuy nhiên, chất độc trong người cậu Vương Nguyên đang phát triển với mức độ chóng mặt và nó đang phá vỡ số tiểu cầu đã thêm vào cơ thể. Anh cần tẩm bổ cho cậu Vương Nguyên nhiều hơn nữa. Tốt nhất là ăn thịt bò tái để bổ sung chất sắt và chống thiếu máu, ăn những thức ăn có màu đỏ và uống nhiều sữa. Mặt khác, anh cần phải tìm người thân của cậu Vương Nguyên để hiến máu cho cậu ấy. Cậu ấy thuộc nhóm máu hiếm và chúng tôi không có loại máu này trong ngân hàng máu. Chúng tôi sẽ cố gắng nhưng kết quả sẽ cao hơn nếu như người trong gia đình hiến.

_Nhưng Vương Nguyên... – Tuấn Khải nhìn sang Vương Nguyên trong khi cậu đang nhìn về nơi khác, đôi mắt trĩu xuống, nỗi buồn thoáng qua đôi mắt cậu... – không còn người thân...

_nếu như vậy thì khó lắm nhưng chúng tôi sẽ cố gắng. Điều cần thiết bây giờ là anh cần chăm sóc cậu Vương Nguyên kỹ hơn. Bây giờ bắt đầu vào tháng thứ ba, thai sẽ hành khiến cho cậu Vương Nguyên không thể ăn uống được. Giai đoạn này rất nguy hiểm cho người mẹ và bé. Anh cần để ý một chút. Cậu Vương Nguyên có thể ngất bất cứ lúc nào nhưng đừng để cậu ấy ngã. Nhớ kỹ, không được để cậu ấy ngã.

Bá Trung nhấn mạnh mấy chữ cuối khiến Tuấn Khải nuốt nước bọt. Vương Nguyên vẫn không có biểu hiện gì ngoài mặt nhưng trong lòng cũng lo lắng lắm. Tim cậu đập liên hồi, lo lắng cho số phận đứa bé trong bụng. Cậu không ngờ, muốn bảo vệ đứa con của mình lại khó khăn đến thế. Khi biết mình không thể giữ được nó lại đau đớn đến thế. Vậy mà... cũng có người nhẫn tâm bỏ lại cậu... một mình...

..................

Trở về nhà với tâm trạng rối bời, Tuấn Khải cũng không biết phải nói với Vương Nguyên như thế nào ngoài việc nắm lấy tay cậu, truyền vào đó hơi ấm của một người cha dành cho con mình, hơi ấm của tình yêu, hơi ấm của tình thân.

_Anh đi làm đi, tôi không sao đâu. – Vương Nguyên mỉm cười khi Tuấn Khải có ý định không đi làm.

_Nhưng...

_Không đi làm thì tiền đâu mà anh sống? Tôi không sao, có chuyện gì tôi điện cho anh. – Vương Nguyên nói chắc

_Nhất định phải điện cho anh.

_Ừh!

Vương Nguyên mỉm cười lần nữa trước khi Tuấn Khải ra xe. Khi anh ra khỏi cổng, cậu vẫn còn đứng ở đó, bây giờ... nếu cậu quay ngược vào trong, cậu nhất định sẽ ngã. Đầu óc cậu đang choáng váng, cảm giác như trời đất đang quay trước mặt vậy. Cậu cần ngồi xuống để nghỉ...

Cách đó không xa, Tôn Lệ mím môi khi nhìn thấy Tuấn Khải ôm người con trai khác vào lòng và hôn lên má cậu. Biết đây là kẻ đã phá hoại hạnh phúc của cô. Bàn tay nắm chặt lại đến nỗi nhìn thấy cả gân xanh chạy trên đó.

Là con trai? Để tôi xem cậu quyến rũ Tuấn Khải bằng cách nào. Tôi không để yên cho cậu đâu.

Vứt đóa hoa đã bị nhàu nát xuống đường, Tôn Lệ tiến về phía cổng chính, nơi Vương Nguyên đang ngồi xổm ở đó và ôm lấy bụng mình. Hôm nay cô nhất định sẽ bứt cậu ra khỏi nhà Tuấn Khải và không bao giờ được phép đặt chân vào ngôi nhà này nữa.

End chap 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro