Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_Chào!

Vương Nguyên ngẩng đầu lên nhìn khi nghe thấy giọng nói lạ và đôi giày cao gót màu đen trước mặt mình. Cậu cố gắng nhìn thật rõ nhưng mắt cậu đang mờ dần, cậu không thể nhìn thấy gì ngoài mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn lọn lớn xõa hai bên vai.

Nhíu mày bởi cách cư xử của Vương Nguyên khi cậu không đứng lên nhìn cô mà cứ ngồi xổm trước mặt và nhìn lên, Tôn Lệ cảm thấy bản thân đang bị sỉ nhục nghiêm trọng. Chưa có ai đối với cô như vậy cả, cô cảm thấy lửa giận trong lòng mình đang dâng lên ngùn ngụt.

_Tự giới thiệu với cậu, tôi là Châu Tôn Lệ – Vợ chưa cưới của Tuấn Khải. Cậu... là người làm mới của anh ấy àh?

Tôn Lệ nhếch mép nhìn xuống Vương Nguyên trong khi cậu đang gục xuống, tai cậu chẳng thể nghe thấy gì cả. Đau quá, cơn đau đang kéo về xé nát cơ thể cậu. Đầu cậu muốn nổ tung vì đau và cơ thể cậu như đang bị hàng ngàn cây kim châm vào. Đau đớn quá! Khó chịu quá! Bây giờ cậu chỉ muốn ngất đi để quên đi nỗi đau thể xác này. Tay cậu ôm chặt lấy bụng như bảo vệ đứa con bé nhỏ nhưng cậu không thể để mất phép lịch sự được.

_Chào!

Cố gắng đứng lên và nhìn thẳng về phía Tôn Lệ. Bây giờ cậu mới có thể nhìn rõ gương mặt cô. Thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp và có phong cách cao quý. Cậu gật đầu chào và hơi lùi ra sau vì choáng váng.

_Phiền cô... có thể dìu tôi vào nhà được không? Tôi không bước đi được.

_Cậu...

Tôn Lệ nghiến răng khi thấy thái độ của Vương Nguyên như thế. Cô đã giới thiệu cô chính là vợ chưa cưới của Tuấn Khải nhưng thái độ của Vương Nguyên với điều đó chẳng khác nào nước đổ đầu vịt. Cô giậm chân và tiến tới trừng mắt về phía Vương Nguyên

_Tôi lập lại một lần nữa, tôi là vợ của Tuấn Khải. cậu là ai? Sao lại ở nhà của anh ấy? – Tôn Lệ gằn giọng

_Tôi... tôi... tôi đau quá... Làm ơn đưa tôi vào nhà... Tôi không thể ngã được

Vương Nguyên choáng váng như muốn ngã, cậu vội nắm lấy vai của Tôn Lệ để giữ thăng bằng nhưng cô lại nghĩ cậu đang vô lễ với mình. Mắt cô trừng lớn hơn và đẩy mạnh Vương Nguyên ra phía sau.

_Tôi định nói chuyện với cậu lịch sự nhưng cậu đối với tôi thái độ như thế sao? Cậu là gì ở ngôi nhà này? Cậu đã quyến rũ Tuấn Khải?

_Tại sao cậu lại làm cái nghề này? Cậu cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu tiền tôi sẽ trả! Nói đi!

Mỗi lần nói là mỗi lần Tôn Lệ đẩy mạnh Vương Nguyên ra phía sau, vất vả lắm cậu mới có thể giữ được thăng bằng. Mồ hôi túa ra như tắm khi cơn đau càng lúc càng lớn khiến cậu không biết mình có thể trụ đến bao giờ nữa. Đầu cậu quay mòng mòng, cậu không nghe Tôn Lệ nói gì cả, cậu chỉ biết nếu cậu không phản kháng lại, cậu sẽ ngã mất...

_TÔN Lệ! EM LÀM GÌ VẬY?

Tiếng hét vang lên phía sau Tôn Lệ khiến cô giật mình.

Là Tuấn Khải.

Thật may mắn khi anh bỏ quên xấp hồ sơ quan trọng ở nhà.

Thật may mắn khi anh đã quay trở về một cách nhanh chóng.

Thật may mắn khi anh đã đỡ kịp lấy Vương Nguyên.

Thật may mắn khi anh cứu được hai người mà anh yêu thương nhất.

_CÔ LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY?

_Tuấn Khải! Anh...

_Em có sao không? Đang đau phải không? – Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên với nỗi lo lắng khôn nguôi. Anh bế cậu lên trước khi tặng cho Tôn Lệ cái trừng mắt chết chóc .

Vương Nguyên không nói nổi. Cậu đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra ướt cả áo. Mặt cậu tái hẳn đi và điều đó khiến Tuấn Khải càng thêm lo lắng. Anh vội vã bế cậu vào nhà, không quan tâm Tôn Lệ còn đứng đó hay không.

_Anh... anh vì một thằng yếu ớt như thế mà không ngó ngàng tới em?– Tôn Lệ nói với một thái độ tức giận thực sự.

_IM ĐI! ĐỪNG BAO GIỜ CHẠM VÀO VƯƠNG NGUYÊN CỦA TÔI MỘT LẦN NÀO NỮA. TÔI SẼ KHÔNG THA CHO CÔ ĐÂU! TÔI THỀ ĐẤY!

Tuấn Khải nghiến răng ken két khi nghe thấy giọng điệu tức giận của Tôn Lệ. Anh còn chưa trách cô vì đã theo dõi anh hoặc đến tìm anh một cách bất ngờ như thế này, anh còn chưa trách cô vì sao đẩy Vương Nguyên như thế này. Tất cả anh vẫn chưa trách, thế mà cô lại trách ngược lại anh sao?

Đặt Vương Nguyên lên ghế sofa, Tuấn Khải vội vã lấy thuốc đặt trên bàn ra để cậu uống. Thuốc tuy không thể giúp cậu không còn đau đớn nữa nhưng ít ra nó giúp cho cơ thể cậu không bị suy nhược.

Phía sau, Tôn Lệ nghiến răng khi nhìn thấy Tuấn Khải lo lắng cho Vương Nguyên như thế. Cậu là ai? Cậu là con trai của một nhà tài phiệt lớn nào sao? Cậu là con trai của một người có chức quyền lắm sao? Mà Tuấn Khải – một kẻ ngạo mạn, luôn xem thường người khác lại phải lo lắng đến như thế. Anh nhẹ nhàng và ân cần, lại mắng lớn tiếng khi cô chạm vào cậu. Điều đó khiến Tôn Lệ càng thêm tức tối. Dù Vương Nguyên có là ai đi nữa thì cô vẫn là người đến trước, là Tuấn Khải tỏ ý với cô trước và cô sẽ không bao giờ từ bỏ Tuấn Khải.

_Vương Tuấn Khải! Anh... anh...

_Tôn Lệ! Anh xin lỗi vì đêm qua đã nói với em như thế nhưng chúng ta đến đây thôi. Anh đã có người anh yêu – Anh ôm Vương Nguyên đang thiếp đi vào lòng – Anh không thể giữ lời hứa với em được. Chúng ta không có tình yêu. Đơn giản là vì anh muốn cưới em làm vợ. Bây giờ anh đã có mục đích sống của mình rồi. Anh sẽ bảo vệ người đang trong vòng tay anh. Anh xin lỗi. – Tuấn Khải nhìn thẳng vào Tôn Lệ

_Anh... Anh nói với em... Anh...

Tôn Lệ thật sự sốc khi nghe chính miệng Tuấn Khải nói những lời đó. Cô biết anh là một người sòng phẳng, một người rất thẳng thắn nhưng cô không ngờ anh có thể nói những lời nhẫn tâm ấy.

_Mệt không? Anh đưa em vào phòng. Ngủ đi! – Tuấn Khải vuốt ngược tóc Vương Nguyên và bế cậu vào phòng – Tôn Lệ ah! Anh không tiễn.

Nước mắt rơi trên khóe mi. Chưa bao giờ Tôn Lệ cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Người cô yêu, người cô luôn tin tưởng và những tưởng sẽ là của riêng mình mãi mãi nay lại nói lời chia tay không cảm xúc. Lạnh lùng và nhìn cô với đôi mắt vô tình. Bao nhiêu yêu thương anh dành cho người đang thiếp đi trên tay mình, từ ánh mắt, lời nói và cử chỉ.

ĐAU ĐỚN!

CĂM PHẪN!

NHỤC NHÃ!

Cậu sẽ phải trả giá. Nếu tôi không có được Tuấn Khải thì cậu cũng đừng hòng có được. Đừng hòng giả vờ yếu đuối trước mặt tôi. Tôi sẽ vạch mặt cậu ra. Chờ đấy!

Tức giận, Tôn Lệ mím môi và đi ra ngoài. Điện thoại được mở ra và một số lạ được gọi đi:

_Tìm hiểu về người con trai đang sống trong nhà của Tuấn Khải. Tìm toàn bộ cho tôi. Chiều nay tôi muốn có hồ sơ về cậu ta trên bàn tôi.

End chap 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro