Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Soạt"

Tôn Lệ ném mạnh xấp hồ sơ xuống đất, lại một lần nữa cô cảm thấy sự nhục nhã xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Những dòng thông tin về Vương Nguyên nằm vương vãi dưới sàn khiến cô càng thêm tức giận. Hóa ra, Vương Nguyên là cô nhi, cậu không những là cô nhi mà còn là một callboy với danh xưng là Bông Hồng Đen. Một callboy hạng sang...

Anh điên rồi Tuấn Khải ah! Anh thật sự bị hắn ta bỏ bùa mê gì mà lại mụ người như thế chứ? Hết lòng với một callboy?

Tôn Lệ giận dữ nhìn ra ngoài bầu trời đêm. Vương Tuấn Khải! một người đàn ông ngạo mạn và khinh đời của cô đâu rồi? Người đàn ông luôn làm những việc mình muốn và không đặt trái tim ở bất cứ ai nhất là những kẻ dưới đáy của xã hội. Một kẻ vung tiền để thỏa mãn thú vui của mình, anh ở đâu? Người đàn ông đó đang ở đâu? Anh không phải là một Vương Tuấn Khải mắng cô một cách giận dữ, không phải là Tuấn Khải nói lời chia tay không chớp mắt với cô, không phải người đàn ông với những cử chỉ dịu dàng đối với một callboy – Cái nghề nhục nhã nhất dưới đáy xã hội. Chưa quen nhau được 1 năm mà anh có thể biến đổi nhanh như thế sao? Rốt cục anh thay đổi vì cái gì? Vì Vương Nguyên sao?

Tấm ảnh có hình Vương Nguyên bị cô nhàu nát trong tay, đôi mày thanh nhíu lại tựa như sắp chạm vào nhau, đôi mắt đỏ lên bởi sự giận dữ. Tôn Lệ thật sự muốn hét lên nhưng bản thân cô không thể, trong nhà ai không biết cô là một người điềm đạm vào có suy nghĩ sâu sắc. Nếu cô hét lên như thế thì ảnh hưởng đến thân phận, sẽ không tốt cho cô. Nhưng cô không biết phải làm như thế nào để xua đi cơn giận này, chỉ biết ném mạnh gối vào tường mà thôi.

"Cạch"

_Chuyện gì thế Tôn Lệ? Ba nghe thấy tiếng rơi đồ ở trong phòng

_Ba!

Không kềm nổi xúc động, Tôn Lệ bật khóc, Cô lau nhanh giọt nước mắt rơi trên má mình nhưng lại một giọt nữa rơi. Cô cố gắng không khóc nhưng khi nhìn thấy ba mình, cô lại không thể kiềm chế nổi. Bây giờ chỉ có nước mắt mới có thể khiến cô vơi đi sự giận dữ trong đôi chút. Ông Châu cũng không hỏi bởi vì ông nhìn thấy tấm ảnh Tuấn Khải đang bế ai đó, đang quan tâm ai đó và ông có thể đoán ra kẻ đó là ai.

_Người đó àh? – Ông vuốt nhẹ lưng Tôn Lệ.

_Là một callboy! Tại sao lại như thế? – Tôn Lệ nhìn ông đầy oán trách – con không bằng một callboy ư? Con có sắc đẹp, con có tiền, có quyền, con thừa thông minh và khả năng để tiếp sức cho BL, con có đầy đủ những gì mà một người đàn ông mơ ước về người vợ tương lai. Có chổ nào con không bằng cậu ta?

_Con hơn nó! Con gái của Châu Hạo Khiêm không bao giờ thua kém ai kể cả những người đàn ông thành đạt. Có thể vì Tuấn Khải nhất thời...

_Không đâu ba! Ba không nhìn thấy thái độ của Tuấn Khải... Anh ấy chăm sóc cậu ta, anh ấy đã quát vào mặt con và nói lời chia tay trước mặt cậu ta. Ba biết con nhục nhã đến thế nào không? Là vì ai mà con hạ mình như thế? Bao nhiêu người đàn ông mơ ước con, nhưng con chỉ có anh ấy, con luôn phấn đấu không ngừng để trở thành người phụ nữ hoàn hảo nhưng kết quả là gì? Anh ấy chọn một callboy. Anh ấy không chọn con!

Ôm Tôn Lệ vào lòng, ông Châu cũng chẳng biết nói gì khi con gái ông đang phẫn uất đến như thế. Yêu một callboy đối với một doanh nhân thành đạt là không thể. Nó ảnh hưởng đến nhiều thứ và ông cũng biết gia đình Tuấn Khải cũng sẽ không đồng ý việc này.

_Con biết không Tôn Lệ. Người đàn ông có trái tim rất đa tình, họ có thể quan hệ với nhiều người nhưng chỉ có thể yêu một người. Ngày xưa, ba cũng ăn chơi, cũng qua đêm với nhiều cô gái, callboy, callgirl hạng sang nhưng thủy chung vẫn là mẹ con. Dù gây gỗ với nhau như thế nào, dù có xa cách bao lâu thì cuối cùng ba cũng không thể sống thiếu mẹ con được. Ba cũng có rất nhiều mối tình ở bên ngoài, nhưng con biết không? Ba không yêu họ và họ cũng không yêu ba. Cái họ cần đối với những người đàn ông thành đạt là tiền. Họ muốn cuộc sống của họ không phải lo lắng bởi cuộc sống hằng ngày. Họ chỉ cần tiền thôi con àh và họ sẽ làm mọi cách để người đàn ông đó thương hại họ, không bỏ họ.

_Ba...

_Chỉ cần ném tiền vào mặt họ thì họ sẽ tự động rút lui, làm cái nghề đó không có sĩ diện con àh! Mình phải thẳng thừng ném vào mặt họ để họ biết rằng đối với mình, họ chẳng là cái gì ngoài công cụ mua vui. Và ba nghĩ thằng đó cũng như thế. Nó quyến rũ Tuấn Khải và tỏ ra là một kẻ đáng thương hại. Tuấn Khải tuy rằng ăn chơi nhưng nó chưa từng gặp phải trường hợp này. Bây giờ nó đang bị lừa bới cái nét thơ ngây giả tạo mà thằng đó đang tạo ra. Con càng nói, nó sẽ càng giận dữ và đối với con càng tệ hơn.

_Con phải làm gì bây giờ? – Tôn Lệ bây giờ đã ngưng khóc

_con đưa cho Tuấn Khải xem những gì phía sau nét thơ ngây của thằng callboy đó. Những đêm nó phục vụ khách, những khi nó không bên cạnh Tuấn Khải. Con không cần nói, chỉ cần như thế thì tự động Tuấn Khải sẽ đá đít nó ra khỏi nhà và nhận ra con mới là người vợ lý tưởng. Hoặc dĩ ném cho nó một số tiền để nó biến mất khỏi tầm nhìn của con và Tuấn Khải. Đối với hạng đó, nó chỉ cần tiền, cần nhiều tiền mà thôi.

_Một xu con cũng không đưa. Nó không xứng đáng ngồi không mà nhận lấy tiền. Hạng người mua bán xác thịt như nó không đáng nhận tiền – Tôn Lệ nhíu mày nhìn ông – Ba... cám ơn ba... Con thật sự không biết phải làm sao nếu không có lời khuyên của ba.

_Chuyện của con cũng là chuyện của ba. Ba sẽ không để con gái ba bị tổn thương dù người đó là ai đi nữa.

_Ba!

Tôn Lệ mỉm cười khi được ba mình ôm vào lòng. Luôn là như thế, ông luôn giúp cô toại nguyện ý muốn của mình. Từ khi cô được sinh ra đời đến bây giờ, chưa một lần cô cảm thấy thiếu thốn từ tinh thần đến vật chất. Đôi khi ba mẹ cũng có cãi nhau và ba cũng bỏ nhà đi suốt mất tuần liền nhưng ông lại trở về và hạnh phúc với gia đình. Nếu là lần đầu tiên, cô đã khóc đến sưng cả mắt và mẹ cũng không cùng với cô. Nhưng những lần sau, cô hiểu đã là vợ chồng thì không thể tránh khỏi có cãi vã, từ đó không còn khóc nữa, vì cô biết rằng sẽ không bao giờ có chuyện ba mẹ cô xa nhau.

_Ngủ đi Tôn Lệ! Mọi chuyện đã có ba rồi.

_Dạ!

Tôn Lệ ngoan ngoãn theo lời ông Châu mà đi ngủ. Ông cũng mỉm cười với cô trước khi đóng cửa phòng lại. Trở về phòng của mình, ông nhấc máy:

_Ông đã biết con trai ông từ chối con gái tôi chưa?

"Tôi biết"

_Chúng tôi thật sự bị sỉ nhục bởi con trai ông. Tôi không nghĩ ông chấp nhận thằng callboy đó.

"Mọi chuyện tôi đã có cách giải quyết rồi. Anh đừng lo. Tuấn Khải có thể không cưới con gái anh nhưng cũng không thể làm bẽ mặt nhà họ Vương được"

_Ha ha ha ha! – Ông Châu cười sảng khoái – Thật là... ông bao nhiêu năm cũng không thay đổi, luôn cứng nhắc như thế, nói thẳng thật!

"Anh cũng vậy ha ha ha ha!"

Ông Châu cười lớn hơn và đặt máy xuống. Thú vị! là bạn của nhau bao lâu nhưng hai người tựa như nước với lửa. Nếu như ba của Tuấn Khải luôn là một người đàn ông chung thủy nhất nhất, quan niệm cổ hữu thì ông – Một người đàn ông thành đạt thích ăn chơi và tiêu tiền vào những điều mình thích mà không cần suy nghĩ đến hậu quả. Ông đặc biệt thích Tuấn Khải vì anh có tính cách khá giống ông. Anh luôn ăn chơi và giải quyết một cách gọn đẹp hậu quả của mình.

....................

Trong khi đó

_Cảnh Phong ah?

"Nó chết rồi"

_Mày còn giận tao àh? Lúc đó tao nóng ruột quá nên mới thế thôi. Đừng nhỏ nhen như thế chứ!

"Ừh! Tao nhỏ nhen đấy"

_Mày... Ya! Tao đã xuống nước xin lỗi mày rồi mà, có cần phải làm tới như thế không chứ? – Tuấn Khải nhíu mày.

"Ừh! Tao làm tới đấy. Để mày biết rằng đừng bao giờ chọc cho tao nổi giận."

_Biết rồi anh hai! Em xin lỗi anh được chưa? Đừng giận em mà.

Tuấn Khải mỉm cười và xin lỗi Cảnh Phong. Mặc dù giọng điệu có vẻ bỡn cợt nhưng trong đó chứa đầy sự thành ý. Điều đó cũng khiến cho Cảnh Phong nguôi giận. Anh biết tính tình của Cảnh Phong. Mặc dù miệng nói chua ngoa nhưng rốt cục là người bạn thân nhất và sẵn sàng làm mọi thứ vì bạn bè. Hắn không có nhiều bạn nhưng bạn bè hắn luôn là những kẻ hy sinh vì bạn bè. Thật đáng trân quý biết bao.

"Thế mày đã suy nghĩ về những điều tao nói không?"

_Có! Tao biết mày chỉ muốn tốt cho tao nhưng lúc đó tao rối quá nên mới giận mày. Huề nhá.

"Ok! Thôi tao đi đây, có hẹn với bà xã."

_Ừh!

Tuấn Khải đặt máy xuống bàn và nhìn về phía Vương Nguyên. Cậu đang nhìn anh trong im lặng, môi mím lại như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Anh thật sự chưa nhìn thấy biểu hiện này của Vương Nguyên bao giờ và điều đó khiến tim anh đập thình thịch trong lòng ngực. Anh sợ Vương Nguyên nói cái gì đó khiến tim anh đau, anh sợ cậu nói... Cậu không muốn làm phiền anh nữa...

_Anh... có vợ rồi àh?

Một lúc sau Vương Nguyên mới lên tiếng. Từ khi cậu bị đau đến bây giờ, Tuấn Khải luôn bên cạnh cậu không rời một bước, dù đã khỏe nhưng Tuấn Khải vẫn một mực không đi đâu, anh mang laptop và giấy tờ vào phòng để làm việc mặc cho cậu bảo rằng cậu không sao. Tuy nhiên, cậu đã nghe được câu nói mà cô gái lúc chiều nói với mình

"Tôi là vợ của Tuấn Khải"

Lúc đó quá đau nên cậu không nghe rõ lắm cô gái ấy nói gì nhưng những lời đó khiến cho nỗi đau của cậu tăng hơn một bậc nữa. Cậu không hiểu vì sao lại như thế nhưng cậu thật sự đau khi nghe câu đó. Ngay cả khi cậu được anh bế vào trong nhà và ôm trong lòng nhưng cơ thể vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Rốt cục, người đàn ông mà cậu tin tưởng, người đàn ông cậu muốn nương tựa lại không thuộc về mình. Những điều tốt đẹp không bao giờ dành cho cậu cả...

Suy nghĩ thật nhiều, chỉ với câu hỏi "anh có vợ rồi àh" nhưng khó khăn biết bao khi mở miệng. cậu sợ câu trả lời. Nếu anh nói có, cậu sẽ làm sao? Nếu anh nói không, cậu sẽ như thế nào?

_Huh? – Tuấn Khải nhướn mày

_Anh có vợ rồi àh? Cô gái lúc chiều – Vương Nguyên nói chậm

_Đó là vợ chưa cưới của anh, nhưng là trước khi yêu em. Còn bây giờ, thì không phải.

Vương Nguyên ngạc nhiên khi Tuấn Khải trả lời một cách bình thản như thế. Giọng anh thật sự chứa đầy yêu thương khi những từ cuối được phát ra. Mặt Vương Nguyên cảm giác như đang nóng lên trong thấy và cậu tránh nhìn vào ánh mắt anh. Đôi mắt ấy khiến cậu không thoải mái, cậu biết Tuấn Khải yêu cậu. Anh đã nói điều đó bằng hành động, anh mang cái ấm áp và mang lại bờ vai vững chãi cho cậu nương tựa nhưng cậu biết thân phận của mình, cậu biết anh đang ở đâu và cậu đang ở đâu. Cậu không thể sở hữu những thứ không thuộc về mình. Cậu cơ bản không thể sở hữu những thứ tốt đẹp.

Đôi mắt Vương Nguyên chùn xuống khiến Tuấn Khải đau lòng, rời khỏi sofa, Tuấn Khải tiến đến bên giường và ôm lấy Vương Nguyên, truyền cho cậu hơi ấm của tình yêu và cười nhẹ khi tóc cậu vướng trên mũi anh. Anh biết cậu đang nghĩ gì, Vương Nguyên là cái tên luôn khiến anh phải lo lắng, luôn khiến anh đau lòng nhưng cũng mang lại niềm vui và cuộc sống hạnh phúc thật sự cho anh. Có những lúc anh cảm thấy hối hận khi quen cậu nhưng đó chỉ là những ý niệm khi anh đang rơi vào bế tắc. Anh hối hận vì anh nghĩ mình chính là nguyên nhân khiến cậu đau đớn như thế này. Nhưng không, những ý niệm đó bây giờ không còn nữa. Anh vẫn hối hận, nhưng anh hối hận là không biết Vương Nguyên sớm hơn, không yêu Vương Nguyên sớm hơn và không nhận ra trên đời có một người như cậu sớm hơn.

_Đáng không Tuấn Khải? – Vương Nguyên nói khẽ – Anh không khinh thường tôi sao?

_Không! Anh trân trọng em.

_Nhưng gia đình anh?

_Chỉ cần em gật đầu. Anh sẽ bảo vệ gia đình nhỏ này. Chúng ta sẽ đám cưới và có những đứa con xinh xắn. Bề ngoài không nói được điều gì cả Vương Nguyên ah!

_Tôi...

_Nói anh nghe, đừng nghĩ chuyện gì cả ngoài cảm giác của em về anh... Em có yêu anh không? – Tuấn Khải xoáy sâu vào đôi mắt Vương Nguyên...

_Tôi... tôi sợ... – Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tuấn Khải – Những gì tốt đẹp không bao giờ dành cho tôi cả. Anh và tôi giống như ở hai thế giới khác nhau vậy, giống như hai đường thẳng song song. Anh ở trên cao và tôi ở dưới đáy của xã hội. Tuy rằng anh không quan tâm nhưng người ngoài sẽ quan tâm. Mọi người nhìn vào nói ra... rồi một ngày nào đó, anh sẽ hối hận...

_Anh không hối hận... Nếu hối hận, anh chỉ hối hận là không gặp được em sớm hơn thôi, Vương Nguyên ah!

Vương Nguyên không khóc, mắt cậu chỉ đỏ lên khi nghe những lời nói của Tuấn Khải. trong lòng cậu có cái gì đó ấm áp lan tỏa trong từng thớ thịt. mỗi một lời nói của Tuấn Khải như giọt nước mát chữa lành những vết thương của cậu. Anh... Sao anh ấm áp như vậy, sao anh lại yêu cậu như vậy... Liệu... một lần nữa... được không?

Đôi tay khẽ choàng qua người Tuấn Khải và ôm lấy anh. Một hành động mà cậu chư từng làm trước đây khiến Tuấn Khải mở to mắt. Đây có phải câu trả lời của cậu không? Đây có phải là điều cậu muốn nói với anh không?

Vương Nguyên yêu anh?

_Anh yêu em!

Mỉm cười và ôm chặt lấy Tuấn Khải hơn. Vương Nguyên muốn mình yêu và được yêu lần nữa. Là anh... là anh đã mang lại ánh sáng cho cậu, là anh đã giúp cậu nhận ra rằng tình yêu luôn đến với mọi người bất kể họ là ai và ở tầng lớp nào của xã hội. Anh khiến cho con tim cậu trở lại vỡi những nhịp đập yêu thương... Anh... từ bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu... Nhưng...

Không nói anh nghe đâu

Chỉ một mình Vương Nguyên biết

_Anh yêu em!

..........

End chap 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro