Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cộp, cộp, cộp, cộp"

_Cô Châu, hiện thời giám đốc đang bận. Cô không thể vào ạ!

_Tránh ra đi

Tôn Lệ đấy thư ký của Tuấn Khải sang một bên và cứ tiếp tục bước vào. Cô thật sự nóng giận khi nhận được hồi báo không tiếp ai không có hẹn trước. Trước đây đâu có thế, Tuấn Khải luôn đón cô dù rằng đó có là việc tư hay việc công, thế mà bây giờ lại hờ hững như thế. Cô không cho phép điều đó xảy ra. Danh dự của một giám đốc nhân sự Blue Design không cho phép bị người khác sỉ nhục dù người đó là Tuấn Khải đi chăng nữa.

_Cô Châu! Cô Châu...

_Tránh ra! – Tôn Lệ gắt lên và nhìn chằm chằm vào cô thư ký tội nghiệp

_Cô Châu! Giám đốc hiện thời không thể tiếp khách được. Nếu cô có hẹn trước vui lòng đến đúng giờ. Nếu không, xin mời về cho!

Tôn Lệ nhướn mày nhìn con người đang cả gan nói với mình những câu hỗn xược như thế. Cô gái này có gương mặt rất lạ, có vẻ là nhân viên mới của B/L. Đã là nhân viên mới mà dám nói với cô bằng giọng điệu như thế sao?

_Dịch Linh Đan? – Tôn Lệ nhìn vào bảng tên trên ngực – Ngày mai không cần đi làm nữa. – Cô đẩy nó ra một bên.

_Xin lỗi! Giám đốc của chúng tôi thật sự không thể tiếp khách được! – Linh Đan vẫn cứng đầu nhìn thẳng vào mắt Tôn Lệ. Ở cô có cái gì đó khiến nó phải đề phòng nhưng nó không sợ. Nó tin rằng nếu nó cương quyết, mọi người sẽ nhìn nó với đôi mắt khác, cả Tuấn Khải cũng sẽ nhìn nó với con mắt khác. Nó sẽ có vị trí trong lòng của Tuấn Khải hơn.

_Cô biết cô đang nói chuyện với ai không? – Tôn Lệ khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào Linh Đan – Cô là nhân viên mới thì đừng có cản đường tôi. Nếu không cô sẽ bị đuổi việc mà không có nguyên do – Cô cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó. Ánh mắt ánh lên nét đáng sợ của một nhà lãnh đạo khiến Linh Đan bất giác lùi một bước. Nó chưa từng thấy người nào như người phụ nữ đứng trước mặt mình.

_Tôn Lệ?

Tuấn Khải ngạc nhiên khi nhìn thấy Tôn Lệ và Linh Đan đứng trước cửa phòng mình. Tuy ngạc nhiên nhưng anh cũng tránh đường để Tôn Lệ bước vào phòng mình, sau khi cô tặng cho Linh Đan cái lườm rách mắt khiến nó hơi rụt người. Nó hoàn toàn không biết kẻ vừa đi vào đó là ai và có vẻ kế hoạch của nó không mấy thuận lợi.

_Giám đốc! Em chỉ không muốn cô ta làm phiền anh, vì anh đã dặn...

_Không sao đâu! Làm tốt lắm. Trưa nay ăn cơm với anh.

Tuấn Khải mỉm cười và xoa đầu Linh Đan như xoa đầu đứa em gái của mình. Cũng phải thôi, Linh Đan là em gái của người yêu cũ của Vương Nguyên, cậu luôn xem nó là em ruột của mình nên anh cũng nên như thế. Điều đó sẽ khiến Vương Nguyên vui vẻ hơn nhiều. Anh cũng định nhân dịp ăn trưa này để nói cho Linh Đan nghe về tình hình của Vương Nguyên để nó không lo lắng nữa. Dù sao thì họ cũng sống cùng nhau đã lâu rồi.

Trong khi đó, Linh Đan vẫn chưa tin vào cảm giác của mình. Tuấn Khải vừa xoa đầu nó, nhẹ nhàng và ánh mắt chứa chan thương yêu xoáy sâu vào mắt nó. Cảm giác như trong ánh mắt đó chỉ có nó thôi. Nó tưởng tượng chăng? Có phải nó đang mơ không?

_Cám ơn Linh Đan nhé! – Chị thư ký mỉm cười và bắt vai nó.

Dơ bẩn!

Hất cao đầu và trở về chổ ngồi, nó phủi nhẹ vai nó và bắt đầu làm việc. Nó sẽ trở thành bà chủ của BL. Nó nhất định sẽ đạt được mục đích.

Châu Tôn Lệ? Cô muốn đấu với tôi? Chờ đó.

Nhếch mép và liếc về phía phòng của Tuấn Khải. Linh Đan nhíu mày như muốn nhìn thấy bên trong như thế nào nhưng rèm cửa đã đóng và nó chỉ có thể tưởng tượng diễn biến trong đó mà thôi. Tuy nhiên, nó bắt chéo chân và ngã người ra sau khi nhớ lại cảm giác lúc nãy. Tuấn Khải...

.................

Trong khi đó

_Anh đuổi việc con bé đó cho em.

_Chỉ vì cô ta cản đường em? – Tuấn Khải nhíu mày

_Đúng! Chưa có ai dám đối xử với em như thế ở trong công ty này.

_Cô ta chỉ làm theo việc thôi. Chính anh đã bảo không cho ai làm phiền kể cả em – Tuấn Khải lấy một xấp tài liệu để xem xét. Anh cần làm việc chăm chỉ hơn nữa để có thể kết thúc sớm công việc, có thể về nhà với Vương Nguyên mặc dù anh biết rằng công việc của anh sẽ chẳng bao giờ có kết thúc. Tuy nhiên, xong được việc nào thì mừng việc đó thôi – Em đến tìm anh có việc gì?

Tôn Lệ không nói, cô lẳng lặng đặt lên bàn Tuấn Khải một xấp hình. Mục đích cô đến đây hoàn toàn nằm trong những tấm ảnh này. Đêm qua, cô đã gọi người đến các nhà nghỉ để lấy những đoạn quay phim có Vương Nguyên trong đó và chụp lại. Cô thỏa mãn khi nhìn thấy những tấm ảnh mà Vương Nguyên đang cùng người khác làm tình trên giường. Cô có thể tưởng tượng được gương mặt đỏ lên vì giận dữ của Tuấn Khải, cái cách Vương Nguyên quỳ xuống van xin anh tha thứ và những cái tát tai nẩy lửa mà Tuấn Khải ban tặng cho cậu. Cô sẽ đứng một bên, như một người phụ nữ tốt bụng sẽ đứng ra khuyên anh đừng đánh Vương Nguyên nữa và chỉ đuổi cậu ta ra khỏi nhà mà không có một đồng xu. Rồi cô sẽ lại hạnh phúc trong vòng tay của Tuấn Khải cùng với sự hối lỗi vì đã nói lời chia tay với cô. Mọi thứ diễn ra trước mặt như một giấc mộng, bất giác Tôn Lệ mỉm cười vì điều đó.

_Cái gì vậy?

_Anh xem đi.

Tuấn Khải có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bao thư lớn mà Tôn Lệ đặt trên bàn của mình. Cẩn thận, anh mở ra và...

Trước mắt anh là những tấm ảnh Vương Nguyên đã từng ngủ chung với người khác. Những tư thế làm tình, vẻ mặt của cậu, của hắn, của gã nào đó mà anh không biết, từng tấm... từng tấm một đập vào mắt anh nhức nhối. Vương Nguyên của anh... Gương mặt ấy nhăn nhó vì đau, đôi mắt ấy... Nước mắt... Thống khổ... Anh có thể nhìn thấy sự nhục nhã qua gương mặt cậu... Anh nhìn thấy tất cả.

_Hắn ta là callboy. Hắn ta đã ngủ với bao nhiêu người anh biết không? Nhiều hơn số hợp đồng mà anh đã ký, nhiều hơn những cô gái mà anh đã từng qua đêm. Anh... không lẽ lấy một kẻ dâm loàn về làm vợ sao?

_Ở đâu em có những tấm ảnh này? – Tuấn Khải nói trong khi vẫn nhìn trân trân vào tấm ảnh – Tôi hỏi em ở đâu có những tấm ảnh này? Nói!

Tôn Lệ giật mình bởi giọng trầm nặng của Tuấn Khải. Anh đang giận, thật sự rất giận. Cô có thể nhìn thấy điều đó qua đôi bàn tay đang nắm chặt những tấm ảnh, cô có thể nhìn thấy những tơ máu ánh lên trong mắt, cô có thể nhìn thấy môi anh đang run rẩy...

_TÔI HỎI EM CÓ CHÚNG NHƯ THẾ NÀO?

_T... Tuấn Khải!

Tôn Lệ khá hoảng khi Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào cô một cách giận dữ đến thế. Đây là điều cô không lường trước trong đầu. Tại sao Tuấn Khải lại có thái độ này với cô? Đáng nhẽ thái độ này sẽ phủ xuống đầu của Vương Nguyên. Không phải cô, hoàn toàn không phải cô...

_Anh... Sao anh lại nói như thế với em? Vì em yêu anh, em yêu anh nên em mới cho anh thấy bộ mặt thật của cậu ta. Anh nhìn đi, cậu ta có yêu anh không? Cậu ta có bao nhiêu người, cậu ta lên giường bao nhiêu lần. Cậu ta chỉ yêu tiền của anh thôi, chỉ yêu tiền của anh thôi anh biết không?

_IM NGAY VÀ ĐI RA NGAY CHO ANH – Tuấn Khải gầm lên và chỉ thẳng ra cửa – Trước khi anh làm gì đó không tốt cho em. ĐI RA ĐI.

_anh...

_Đi ra ngay!

Tôn Lệ giận dữ bước vội ra ngoài trong khi Tuấn Khải chống tay xuống bàn. Anh không giận, hoàn toàn không giận Vương Nguyên. Anh biết đó là công việc cậu cần phải làm để nuôi sống gia đình, đó là công việc cậu không hề muốn. Hơn ai hết, anh yêu cậu hơn bao giờ, yêu cậu hơn hôm qua và hôm nay sẽ ít hơn ngày mai. Anh chỉ là... Đau lòng... Anh đau lòng khi không gặp cậu sớm hơn, không yêu cậu sớm hơn và không bảo vệ cậu sớm hơn. Anh hận bản thân mình chưa thể làm gì để Vương Nguyên có thể tin tưởng mà tựa đầu mình vào vai anh. Anh giận chính bản thân mình...

Anh xin lỗi Vương Nguyên ah! Anh thật sự xin lỗi.

.........................

Trong khi đó, quán café Color

"Soạt"

_Đây là? – Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạ

_Đây là ngân phiếu 200 triệu . Nó đủ để cậu và đứa bé trong bụng sống thoải mái mà không cần phải đi theo cậu chủ nhà chúng tôi nữa.

_Ý ông là...

_Vâng! Chúng tôi muốn cậu buông tha cho cậu chủ chúng tôi. Tránh xa cậu ấy ra... Càng xa càng tốt.

End chap 28

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro